Giáo Chủ, Phu Nhân Bảo Ngài Phải Đi Làm Ruộng.
Quyển 2 - Chương 170: Nước mắt nơi khóe mắt
Nông Gia Nữu Nữu
05/02/2018
Trở lại tổng đàn, nhảy xuống xe ngựa, lòng Tô Nhược Mộng nóng như lửa
đốt dẫn Thất hộ pháp cùng Lạc Băng Vũ trực tiếp chạy tới viện Hàn Nhứ ở.
"Phu nhân, ngài đã về rồi." Thúy Nhi và Liễu Nhi chờ trong phòng Hàn Nhứ nghe phía bên ngoài truyền tới tiếng vang, liền vội vàng xoay người, nghiêng đầu nhìn đám người Tô Nhược Mộng phong trần mệt mỏi chạy tới, mừng rỡ tiến lên bên ngoài thỉnh an.
Hai người ngước mắt kinh ngạc nhìn mái tóc bạc trắng của Tô Nhược Mộng, cái miệng nhỏ nhắn khẽ mở ra, vành mắt ửng đỏ ngập ngừng: "Phu nhân, người làm sao vậy? Ô ô..." Còn chưa nói xong, họ đã không nhịn được khóc ra tiếng.
Họ từ nhỏ đã lớn lên ở Tử Long Lĩnh, nơi này chính là nhà của các nàng, người nơi này chính là người thân của các nàng. Nhưng hôm nay nhìn lão phu nhân hôn mê bất tỉnh, lão giáo chủ mất tích, phu nhân lại là một đầu tóc trắng.
Họ làm sao lại không đau lòng đây? Nội tâm làm sao không lo lắng đây?
Tô Nhược Mộng khoát khoát tay với các nàng, cúi đầu nhìn qua tóc trắng rủ xuống ở trước ngực mình, không sao cả cười cười, nhẹ giọng nói: "Ta không sao! Lão phu nhân ra sao? Mấy ngày nay khổ cực các ngươi."
Nói xong, nàng nói với Thất hộ pháp phía sau: "Lão Thất, ngươi trước kiểm tra cho lão phu nhân, xem có thể chẩn ra nguyên nhân khiến lão phu nhân hôn mê bất tỉnh hay không?"
"Dạ, phu nhân." Thất hộ pháp vội vàng tiến lên, ngồi trên ghế ngồi tròn Liễu Nhi mang đặt ở mép giường, tập trung tinh lực bắt mạch cho Hàn Nhứ. Đám người Tô Nhược Mộng không dám thở mạnh đứng ở trước giường chờ kết quả chẩn đoán của hắn.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, tay Thất hộ pháp vẫn không buông tay Hàn Nhứ ra, chân mày càng nhíu càng chặt, sắc mặt cũng càng ngày càng nặng nề.
Tô Nhược Mộng nhìn khuôn mặt Hàn Nhứ giống như ngủ thiếp, lại nhìn sắc mặt không tốt của Thất hộ pháp, lòng trong nháy mắt liền trầm xuống. Một tay nắm thật chặt tay Tâm Nương, một tay nắm thật tay chặt Lạc Băng Vũ, cảm giác chỉ có như vậy, nàng mới có thể còn khí lực chờ đợi kết quả.
Qua một hồi lâu, Thất hộ pháp rốt cuộc buông lỏng tay Hàn Nhứ ra, hắn đứng lên, nhìn Tô Nhược Mộng mâu sắc trầm trọng nói: "Phu nhân, thân thể lão phu nhân cũng không khác thường, thuộc hạ cũng tra không ra tại sao lão phu nhân lại ngủ say bất tỉnh?"
Thân thể cũng không khác thường? Người lại ngủ say bất tỉnh?
Tô Nhược Mộng chỉ cảm thấy đỉnh đầu trong nháy mắt hiện đầy lo lắng, rất lâu không thể tản đi. Chuyện như vậy ở hiện đại gọi là người thực vật, nhưng người thực vật bình thường đều là bởi vì đầu bị thương nặng, chẳng lẽ đầu Hàn Nhứ đã từng bị thương? Nhưng cũng không đúng, nếu bị thương, Thất hộ pháp đã có thể chẩn ra.
Xoay người ngước mắt nhìn về Liễu Nhi và Thúy Nhi sau lưng, vẻ mặt nghiêm túc hỏi: "Liễu Nhi, Thúy Nhi, trước khi lão phu nhân hôn mê, đầu có bị thương?"
"Không có! Đêm hôm đó, chúng ta bồi lão phu nhân đi thiên sảnh tìm lão giáo chủ, lúc đi qua hành lang, lão phu nhân đột nhiên té xỉu. Sau lại, lão giáo chủ tìm Lâm đại phu đến xem cũng không phát hiện ra nguyên nhân."
Nói xong, họ không nhịn được lại nghẹn ngào, đều cùng nhau quỳ gối trước mặt Tô Nhược Mộng, mang theo nồng đậm giọng mũi, nói: "Phu nhân, ngươi nhất định phải tìm người chữa khỏi bệnh cho lão phu nhân, lão giáo chủ cũng không thấy, Tô lão phu nhân và Đoan Mộc tiểu thư cũng không thấy. Ô ô... Chúng ta không muốn Tử Long Lĩnh có chuyện, chúng ta không muốn lão phu nhân bọn họ có chuyện."
Dứt lời, họ dùng sức dập đầu mấy cái.
"Các ngươi đừng như vậy, đều đứng lên đi. Bọn họ đều là người thân của ta, ta nhất định sẽ tìm được họ, chữa khỏi bệnh cho lão phu nhân. Cám ơn các ngươi, có các ngươi chăm sóc lão phu nhân, ta thật sự vô cùng yên tâm! Tử Long Lĩnh của chúng ta nhất định không có việc gì, ta tuyệt đối không để người làm hại Tử Long Lĩnh."
Tô Nhược Mộng tiến lên đỡ họ dậy, bộ mặt cảm động nhìn họ, cũng bảo đảm với họ.
Doãn Tâm Nhi dắt Doãn Ân Nhã đứng ở cửa phòng, vẻ mặt nàng phức tạp nhìn vẻ mặt kiên định của Tô Nhược Mộng. Lời nói mới vừa của Tô Nhược Mộng không sót một chữ truyền vào trong tai nàng, nàng nhìn Tô Nhược Mộng trong ánh mắt chợt lóe lên một đạo ngoan độc, nhanh đến làm cho người ta không còn kịp bắt.
Đây là lần đầu tiên nàng mặt đối mặt nhìn Tô Nhược Mộng, mặc dù nàng đã sớm thấy bức họa của Tô Nhược Mộng, nhưng mà, chân chính thấy thật lòng mới phát hiện trong bức họa căn bản cũng không vẽ ra được thần vận của nàng. Mặc dù giờ phút này 3000 sợi tóc nàng đã biến thành trắng, nhưng lại tuyệt không ảnh hưởng, trên người nàng tản mát ra loại hơi thở nhìn vạn vật, trong trong sạch lại không mất khí chất cao quý.
Doãn Tâm Nhi không thể không thừa nhận, nữ tử trước mắt đứng ở bên cạnh Lôi Ngạo Thiên thật là tuyệt phối. Chỉ tiếc, trời đố kị người tài, hay nói là trời đố kỵ̣̣ lương duyên, nàng và Lôi Ngạo Thiên chỉ có thể là kết thúc bi kịch.
Nàng thật không ngờ Ninh Ngạo Tuyết lại có thể đánh bại Lôi Ngạo Thiên, nàng ta lại cùng Lôi Ngạo Thiên tiến vào Phật Khiêu Nhai. Nàng không phải là không có nghĩ tới muốn Lôi Ngạo Thiên chết, nhưng mà, nàng và Lôi Ngạo Thiên dù sao cũng là cùng nhau lớn lên, sau khi nàng nghe được tin tức này, cũng đau lòng.
Chỉ là, vì hoàn thành đại sự cho Quyền vương, vì vị trí Quyền vương cho nàng, vì ham muốn cá nhân của nàng, nàng sẽ không bởi vì nhớ tình xưa mà xuống tay lưu tình. Nếu không, nàng sẽ không trăm phương ngàn kế đi tới nơi này, đáng hận là, nàng vẫn không tìm được thứ nàng muốn.
"Mộng nhi tỷ tỷ, tóc của ngươi thế nào tất cả đều thành trắng?" Tiểu Ân Nhã thừa dịp Doãn Tâm Nhi sững sờ, tránh tay nàng ra, thẳng tắp chạy tới phía Tô Nhược Mộng, ôm lấy bắp đùi của nàng. Tiểu Ân Nhã ngước đầu, nháy mắt nhìn Tô Nhược Mộng, nước mắt xoay quanh ở trong hốc mắt.
Bất ngờ ở Tử Long Lĩnh thấy Doãn Ân Nhã, Tô Nhược Mộng hơi nhíu nhíu mày, trong lòng nghi ngờ, vì sao nàng lại xuất hiện tại nơi này? Hạ Sứ giả vì sao không gửi thư thông báo cho nàng?
Đưa tay vuốt vuốt tóc Tiểu Ân Nhã, Tô Nhược Mộng nhẹ giọng nói: "Ân Nhã, tại sao lại ở chỗ này? Tỷ tỷ không có việc gì."
"Ân Nhã, đứa bé này thật là không hiểu chuyện, làm sao ngươi kêu tỷ tỷ chứ? Phải gọi cữu mẫu (mợ) mới đúng." Doãn Tâm Nhi nhanh chóng thu lại cảm xúc, trên mặt giơ lên nụ cười nhàn nhạt, chậm rãi đi vào, đứng trước mặt Tô Nhược Mộng, cười nói: "Ngươi chính là đệ muội sao? Ta tên là Doãn Tâm Nhi, Ngạo Thiên hẳn là có nói cho ngươi biết qua ta. Chúng ta từ nhỏ lớn lên, tình như tỷ đệ, lần này Hàn di đột nhiên bị bệnh, Lôi bá bá không yên lòng, liền đón ta lên núi chăm sóc Hàn di."
Mặt Doãn Tâm Nhi treo nụ cười yếu ớt, sau khi nói đến bệnh tình của Hàn Nhứ, trên gương mặt chợt hiện lên nồng đậm thương cảm, một đôi mắt đẹp lệ quang lóng lánh, hít mũi một cái, tay rút lụa ra cúi đầu nhẹ lau khóe mắt.
Tô Nhược Mộng thấy nàng nói đến Lôi Ngạo Thiên, vẻ mặt bình thản, trong lòng có chút bực tức. Thật thua thiệt cho Nhị Lôi Tử vì nàng bị cổ quái nhiều năm, nhưng trái lại nàng, nàng thật sự chính là bạc tình. Tình như tỷ đệ? Nàng thật đúng là nói ra miệng được.
Tô Nhược Mộng bất lộ thanh sắc quan sát nàng, khóe miệng khẽ cong lên, nhưng trong lòng thì cười lạnh không dứt. Thực sự là diễn trò, nàng nhớ ban đầu trước khi Nhị Lôi Tử đi tham gia đại hội võ lâm, rõ ràng dặn đi dặn lại, đừng đón nàng ta lên Tử Long Lĩnh. Mà công công cũng tán đồng, nàng ta nói công công đón nàng ta lên chăm sóc bà bà, điều này không khỏi khiến nàng sinh lòng nghi ngờ.
Chính nàng là bệnh nhân còn cần người khác chăm sóc, công công hoảng loạn đi nữa, cũng không thể đón nàng tới chăm sóc bà bà hôn mê bất tỉnh. Mà bây giờ công công người cũng mất tích, chuyện này thật sự chính là rất kỳ hoặc. Chỉ là, mặc kệ nàng là thật sự tới chăm sóc người, hay là còn có mục đích khác? Hiện tại cũng không phải thời điểm bứt dây động rừng.
Nàng ngược lại phải điều tra rõ nguyên nhân nàng ta lên Tử Long Lĩnh, nếu có thể tìm được công công, hoặc là có thể biết rõ mục đích của nàng ta, có lẽ tất cả chân tướng sắp rõ ràng.
Tô Nhược Mộng buông Tiểu Ân Nhã ra, đưa tay cầm chặt tay Doãn Tâm Nhi, cười yếu ớt nói: "Thì ra ngươi chính là Tâm Nhi tỷ tỷ, Ngạo Thiên đương nhiên là có đã nói qua ngươi với ta. Hắn nói Tâm nhi tỷ tỷ từ nhỏ đã rất thương hắn, thời niên thiếu của hắn, hắn còn lấy tỷ tỷ làm tiêu chuẩn để cưới tức phụ tương lai đấy?"
Nói xong, nàng khẽ liếc mắt nhìn sắc mặt lúng túng của Doãn Tâm Nhi, che miệng cười khẽ, giả bộ không phát hiện nàng ta lúng túng, rồi nói tiếp: "Ha ha, nhưng mà, hôm nay Mộng nhi rốt cuộc thấy mặt thật của tỷ tỷ, mới biết ánh mắt Ngạo Thiên thật sự là cực tốt, tỷ tỷ quả nhiên là một mỹ nhân. Lại nhìn bộ dáng Mộng nhi, ngược lại kém không ít, không trách được Ngạo Thiên khi nói với ta vẫn nâng tỷ tỷ lên đấy? Thì ra là Mộng nhi không kịp nổi."
Sắc mặt Doãn Tâm Nhi lúc thì xanh, lúc thì trắng, có lẽ người khác nghe không hiểu ý tứ trong lời nói của Tô Nhược Mộng, nhưng nàng cũng rất rõ. Lời nói này của Tô Nhược Mộng rõ ràng là khen nàng tướng mạo đẹp, nhưng ngầm châm chọc nàng bạc tình và dối trá.
Nàng ngược lại thật sự không nghĩ tới Lôi Ngạo Thiên lại nói tất cả cho Tô Nhược Mộng, xem ra, phân lượng Tô Nhược Mộng ở trong lòng Lôi Ngạo Thiên, quả thật là không thể khinh thường, có lẽ, Lôi Ngạo Thiên cả bí mật kia cũng nói cho nàng biết.
Xem ra, Tô Nhược Mộng là mục tiêu kế tiếp của nàng.
Nàng vốn tưởng rằng kế kể khổ có thể tiến hành rất thuận lợi, thật là không nghĩ đến, Lôi Ngạo Thiên lại đề phòng nàng chặt chẽ như vậy. Ngay cả Hàn Nhứ cũng chưa bao giờ tin vào nàng, phái đi mấy người chăm sóc nàng, cũng tất cả đều là ngụy trang chăm sóc, kì thực chính là giám thị nàng.
Doãn Tâm Nhi xấu hổ cười cười, nói: "Đệ muội thật là thích nói giỡn, thân thể này của tỷ tỷ, cũng đã là hoa tàn ít bướm, sao có thể so sánh với muội muội?"
"Ha ha! Mộng nhi nói tất cả đều là lời thật lòng, tỷ tỷ không cần lại nói mình hoa tàn ít bướm, nếu như nói ở trước mặt người ngoài, ngươi là tỷ tỷ của Tiểu Ân Nhã, người ta cũng tin tưởng không hề nghi ngờ." Nói xong, nàng nhìn Tiểu Ân Nhã, hỏi: "Tiểu Ân Nhã, ngươi nói có đúng hay không à?"
Tiểu Ân Nhã cười đi tới trước mặt Doãn Tâm Nhi, cầm lấy tay nàng, nhẹ lay động mấy cái, ngửa đầu nhìn nàng, khẳng định nói: "Mẹ, ngươi tuyệt không già." Chỉ là, nàng ngược lại là một đứa bé cơ trí, vẫn không quên cười với Tô Nhược Mộng, nói: "Cữu mẫu cũng là mỹ nhân."
"Ha ha, thật là một quỷ tinh linh." Tô Nhược Mộng khẽ cười xoa đầu nàng, lại nhìn về phía Doãn Tâm Nhi, nói: "Tâm Nhi tỷ tỷ, ngươi đã tới, ngươi trước hết giúp Mộng nhi chăm sóc bà bà một chút. Ta vừa trở về, còn có một ít chuyện phải xử lý, tối nay ta lại tới đây. Cám ơn Tâm Nhi tỷ tỷ."
Doãn Tâm Nhi vội vàng mỉm cười gật đầu, nói: "Không có việc gì! Đây là việc ta phải làm, Hàn di có công ơn nuôi dưỡng ta, hôm nay nàng ngã bệnh, ta chăm sóc nàng cũng phải." Nói xong, nàng lại nghiêng đầu mặt nặng nề nhìn về Hàn Nhứ nằm yên tĩnh ở trên giường.
Tô Nhược Mộng theo ánh mắt của nàng liếc mắt nhìn Hàn Nhứ, trong lòng âm thầm thề nhất định phải tra ra hắc thủ hại nàng, nhất định phải làm cho đối phương cảm thụ hơn khổ sở ở trên người các nàng. Nàng lần đầu tiên nhìn thấy Doãn Tâm Nhi xuất hiện tại nơi này, nàng lại đột nhiên cảm giác mãnh liệt, tất cả những gì mấy ngày nay họ trải qua, đều là người khác đang âm thầm nằm tính toán cẩn thận trước. Có lẽ, ngay cả Đông Lý Phong và Ninh Ngạo Tuyết cũng chỉ là một con cờ trong tay người khác.
"Tiểu Ân Nhã, hẹn gặp lại." Tô Nhược Mộng phất phất tay với Doãn Ân Nhã, chuyển mắt nghiêm túc nhìn Liễu Nhi và Thúy Nhi, nói: "Liễu Nhi, Thúy Nhi, các ngươi ở lại trong phòng chăm sóc lão phu nhân, cũng không thể khiến Doãn tiểu thư mệt nhọc."
"Dạ! Phu nhân." Liễu Nhi và Thúy Nhi đồng thanh lên tiếng.
Tô Nhược Mộng mỉm cười gật đầu với Doãn Tâm Nhi, xoay người dẫn Tâm Nương và Lạc Băng Vũ, Thất hộ pháp đi tới đại sảnh tổng đàn nghị sự.
Vẻ mặt Doãn Tâm Nhi nhàn nhạt đưa mắt nhìn họ rời đi, trong lòng âm thầm suy tư, vì sao bà chủ 【 khách sạn Vô Danh 】 lại trở thành thuộc hạ của Tô Nhược Mộng? Theo kết quả trước kia Quyền vương điều tra, Thư Dĩ Tâm là nữ tử thần bí, nàng cơ hồ đều có quan hệ với người hơi có danh tiếng trên giang hồ, những người này, những môn phái kia hoặc nhiều hoặc ít đều thiếu nợ nhân tình của nàng.
Mà nợ nhân tình của nàng nhưng cũng không phải dễ dàng trả như vậy, có thể nói, người hai nhà hắc bạch trên căn bản cũng không dám động đến nàng. Mà lập trường của nàng vẫn trung lập, chỉ là tại sao nàng lại cam tâm đi theo Tô Nhược Mộng?
Nếu như nàng đi theo Lôi Ngạo Thiên tiến vào Ma Giáo, nàng ngược lại không ngoài ý muốn, cũng không nghi vấn. Nhưng người nàng đi theo là tTô Nhược Mộng, mà không phải là Ma Giáo, cả Lôi Ngạo Thiên, cái này khiến nàng đoán không ra được. Trước khi Tô Nhược Mộng biết Lôi Ngạo Thiên, chỉ là một tiểu thôn cô không ai biết, nhưng trong thời gian ngắn, bây giờ nàng đã là ma âm sát nữ cùng Lôi Ngạo Thiên nổi danh ở trên giang hồ.
Trong lúc đó Tô Nhược Mộng rốt cuộc đã trải qua những chuyện gì? Nàng thật chỉ là một tiểu thôn cô sao?
So với Doãn Tâm Nhi đầy bụng nghi vấn, Tô Nhược Mộng cũng mang theo nồng nặc băn khoăn đi tới đại sảnh Ma Giáo nghị sự.
"Tham kiến phu nhân!" Các hộ pháp trở về cùng nàng, Đông, Nam, Tây, Bắc Đường chủ, Thượng, Hạ, Tả, Hữu Sứ giả đã sớm ở đại sảnh nghị sự chờ nàng đến, bọn họ nhìn Tô Nhược Mộng từ từ tiến bước, đều cùng nhau đơn độc quỳ gối hành lễ.
Tô Nhược Mộng đi tới chủ vị Lôi Ngạo Thiên từng ngồi, tự nhiên thoải mái ngồi, nhìn mọi người quỳ gối giữa đại sảnh, nói: "Tất cả các ngươi ngồi đi. Hồi báo các chuyện mình quản lý một chút, đợi chúng ta lại cùng nhau thương nghị."
"Dạ, phu nhân!" Mọi người đồng thanh lên tiếng, sắc mặt từng người nặng nề trở lại vị trí của mình ngồi xuống.
Mọi người theo thứ tự trước kia hồi báo sự vụ cho Tô Nhược Mộng, chỉ là nhìn người trên chủ vị, nội tâm vô cùng nặng nề.Thời gian ngắn ngủn mấy chục ngày, Giáo chủ và lão giáo chủ lần lượt không biết tung tích, sống chết chưa biết, lão phu nhân hôn mê bất tỉnh, phu nhân thương tâm quá độ, trong nháy mắt tóc đen lần tóc trắng. Dưới Tử Long Lĩnh mọi người như hổ rình mồi, triều đình rục rịch ngóc đầu dậy.
Bọn họ thật sự lo lắng lần này Tử Long Lĩnh gặp phải rối loạn lớn, lo lắng Ma Giáo sắp sửa đón đại chiến sinh tử.
Thời điểm mỗi người bọn họ hồi báo, đều lặng lẽ ngước mắt quan sát Tô Nhược Mộng, thấy ánh mắt yên tĩnh trên mặt nàng, hai mắt lóe ra ánh sáng cơ trí, vẫn tỉ mỉ nghe bọn họ nói, chỉ là đang nghe chỗ không hiểu, nàng làm thủ thế để bọn họ dừng, đơn giản hỏi lại, lại lẳng lặng nghe rõ ràng.
Trên người nàng hình như có một cỗ hơi thở có thể khiến lòng người ta bình tĩnh lại, bất tri bất giác, lòng bọn họ thấp thỏm lo lắng cũng yên tĩnh lại.
Sau khi người cuối cùng hồi báo xong, trong đại sảnh yên tĩnh lại. Tô Nhược Mộng đưa tay bưng lên trà nóng bên cạnh, khẽ nhấm một hớp, thắm giọng cổ họng, đưa mắt quét qua từng người bọn họ.
"Tây Đường chủ, bây giờ sản nghiệp Ma Giáo chúng ta đã trải rộng tất cả huyện, trấn ở Đông Lý quốc, một ít quốc gia chung quanh cũng có một ít sản nghiệp của chúng ta. Năng lực buôn bán của Tây Đường chủ mọi người đều biết, không biết Tây Đường chủ có dám đón lấy khiêu chiến lớn hơn?"
Tây Đường chủ nghe vậy, trong con ngươi đen thoáng qua một tia sáng, giống như thợ săn thấy được con mồi, nhao nhao muốn thử.
Hắn đứng lên nhìn Tô Nhược Mộng, cung kính nói: "Tiểu Tây bình thường thích nhất nhận các loại khiêu chiến, không biết phu nhân có chỉ thị gì?"
Khẽ vuốt cằm, cong cong khóe miệng, Tô Nhược Mộng ra dấu cho hắn, để cho hắn ngồi xuống, ngay sau đó nói: "Nuốt chửng buôn bán dân gian ở triều đình, nắm giữ mạch máu kinh tế của triều đình. Ở kinh đô các nước chung quanh bày sản nghiệp của chúng ta, bên ngoài buôn bán, bên trong thu thập tình báo trọng yếu của các quốc gia."
Nói xong, nàng không để ý đến vẻ mặt của giật mình mọi người, trực tiếp nhìn về phía Nam Đường chủ, nói: "Phương diện tình báo giao do Nam Đường chủ, phương diện này phối hợp như thế nào? Do Nam, Tây Đường chủ tự mình thương nghị, lại thông báo kết quả ta. Mặt khác, Nam Đường chủ tổ chức tiểu đội đáng tin, thu thập tất cả tư liệu của mỗi quan viên trong triều, đơn độc ghi vào sách. Nam Đường chủ, ngươi phải nhớ, ngươi phải lấy được tất cả tài liệu."
"Dạ! Thuộc hạ tiếp lệnh." Nam, Tây Đường chủ nhìn nhau, hai bên hiểu ngầm trong lòng, cùng nhau lớn tiếng đáp.
Bọn họ đối với hành động lần này của Tô Nhược Mộng thật sự là quá ngoài ý muốn, trước kia, Giáo chủ tận lực không có quan hệ với triều đình, nhưng nàng bây giờ muốn chủ động dính vào quan hệ với triều đình. Mặc dù bọn họ không phải hoàn toàn hiểu dụng ý của nàng, nhưng mà ít nhiều vẫn có thể suy đoán ra một chút.
Thật ra thì, theo như cục diện trước mắt, thật sự bọn hắn phải phản công rồi. Đối diện với mấy người liên tục bức bách, những động tác này của bọn họ, vừa có thể phản kích kẻ địch, cũng có thể bảo vệ mình. Có lúc cầm xương sườn mềm của kẻ địch đến ép buộc đối phương, thường thường mạnh hơn vũ lực.
Mặc dù bọn họ không e ngại vũ lực của người khác, nhưng mà, có thể không tổn thương nguyên khí Ma Giáo, có thể không thương tổn tới tính mạng giáo đồ, đây mới là thượng sách.
Tô Nhược Mộng thoải mái tiếp nhận ánh mắt mọi người hướng đến nàng, không kiêu ngạo không nóng nảy, không nhanh không chậm phân công nhiệm vụ cho từng người bọn hắn. Trải qua hơn một canh giờ mới kết thúc buổi nghị sự.
Chỉ là, những nhiệm vụ tuyệt mật khác, nàng tất nhiên sẽ không phân công ở trường hợp này. Không phải nàng lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, không phải lòng nghi ngờ của nàng quá nặng, dễ dàng hoài nghi huynh đệ của Lôi Ngạo Thiên. Mà là, gần đây xảy ra quá nhiều chuyện, quá nhiều trùng hợp, không thể không khiến nàng hoài nghi vấn đề xuất hiện từ những người bên trong.
Dù sao, Lôi Cận mất tích chính là một nghi vấn lớn nhất.
Đêm lặng lẽ tới, Tô Nhược Mộng đi xem Hàn Nhứ, lại đi một vòng trong viện ở trước kia. Chỉ là đứng ở trong viện quen thuộc, nhìn phòng không có đèn, nước mắt nàng vẫn không thể nào nhịn được chảy xuống.
Lạc Băng Vũ bên cạnh cũng không nhịn được nhẹ giọng rơi lệ, trước kia trời tối ngời bốn gian phòng đều sáng đèn, hôm nay, một người đã qua đời, một người bị bắt, chỉ còn nàng và phu nhân. Nhớ tới chuyện cũ, nhớ tới thời gian trước kia mọi người ở chung một chỗ vừa nói vừa cười, nước mắt Lạc Băng Vũ rơi càng nhiều hơn.
"Đi thôi! Chúng ta trở về." Tô Nhược Mộng lau nước mắt, xoay người dẫn đầu rời đi.
Lệ di, ta nhất định sẽ báo thù cho ngươi.
Mẹ, ngươi chờ ta! Chờ ta thu xếp xong sự vụ ở Tử Long Lĩnh, ta sẽ đi đón ngươi trở lại.
Trở lại gian phòng vẫn là phòng tân hôn, đối mặt với một phòng đỏ thẫm, sắc mặt Tô Nhược Mộng trắng bệch. Nàng nhìn gian phòng dọn dẹp sạch bóng, đi tới trước bàn đọc sách, nhắm mắt lại, đưa tay nhẹ nhàng xoa nhẹ mặt bàn, cảm thụ hơi thở Lôi Ngạo Thiên.
"Phu nhân."
"Chủ tử."
Lạc Băng Vũ và Tâm Nương nhìn bộ dáng này của nàng, nghĩ tới nàng ở trước mặt người khác giả bộ kiên trì và bình tĩnh, nhất thời đau lòng. Không nhịn được lên tiếng khẽ gọi nàng, muốn kéo nàng từ trong ký ức ra, làm nàng không cần nữa khổ sở như vậy.
Tô Nhược Mộng mở hai mắt ra, nhìn họ, thản nhiên nói: "Đi đường nhiều ngày như vậy, các ngươi cũng mệt mỏi. Cũng trở về phòng nghỉ ngơi đi, ta không sao!"
"Nhưng chủ tử ( phu nhân)..."
"Ta thật sự không có việc gì! Các ngươi để cho ta yên lặng một chút, ta đồng ý các ngươi, ta nhất định sẽ kiên trì đối mặt, ta nhất định sẽ không để cho mình ngã xuống." Tô Nhược Mộng cắt đứt lời của các nàng, bởi vì, nàng biết, nói thêm gì nữa, những lời nói quan tâm, đau lòng của họ, sẽ chỉ làm nước mắt nàng rơi xuống đầu tiên.
Giờ phút này, nàng thật sự muốn yên tĩnh một mình cảm thụ một chút hơi thở Lôi Ngạo Thiên lưu lại trong phòng này, mặc dù, đây đều là ý nghĩ mình lừa gạt mình. Nhưng mà, nhìn nơi hắn ngồi qua, nơi hắn đã đứng, nơi hắn nằm qua, đồ hắn dùng qua, nàng thật sẽ cảm thấy hắn ở ngay bên cạnh mình, vẫn luôn ở đây.
"Dạ! Chủ tử ( phu nhân) nghỉ ngơi sớm!" Lạc Băng Vũ Tâm Nương không hẹn mà cùng khẽ thở dài một hơi, nhẹ giọng đáp, nhìn nàng thật sâu, xoay người rời đi, thuận tay giúp nàng khép cửa phòng lại.
Tô Nhược Mộng ngồi ở trước bàn đọc sách, nhìn quanh tất cả trong phòng, cặp mắt nước mắt như sương mù.
Nàng có thể ở trước mặt người khác kiên trì, nàng có thể cắn răng, không để cho mình ngã xuống. Nhưng mà, mỗi thời điểm yên tĩnh, mỗi khi một mình, nàng làm sao không nghĩ đến, không nhớ?
Bên tai giống như truyền đến thanh âm thân mật lầm bầm của Lôi Ngạo Thiên: "Nương tử, nàng đừng khóc! Ta ở đây, ta vẫn luôn ở đây!"
Tô Nhược Mộng đột nhiên đứng lên, gấp gáp tìm kiếm bóng dáng quen thuộc kia, nhưng đập vào mắt chỉ là gian phòng trống không, cả phòng đỏ thẫm.
Gọi Phượng cầm ra, Tô Nhược Mộng lại ngồi xuống, ngón tay nhỏ nhắn khẽ vuốt dây đàn, một khúc đau thương mà lại bao hàm nỗi khổ tương tư, ở trong đêm khuya quanh quẩn ở trên bầu trời Tử Long Lĩnh, thật lâu không tiêu tan. Khiến người nghe không khỏi đỏ hai mắt, ướt áo gối.
Gió đêm phất màn váy, bóng dáng cô độc không đèn làm bạn.
Xa nhau đừng quên, hai chân trời hai mong nhau.
Nguyệt như sương, lệ cũng dính váy
Thấm ướt quần áo đơn.
Linh nhi nhẹ nhàng lay động, tiếng vào nỗi buồn.
Xa gửi tương tư, trông về thôn cũ phía xa
Người ấy phương nào.
Đêm yên tĩnh ngăn cản, sao thưa thớt treo bầu trời.
Không suy nghĩ, tự khó quên,
Rượu đục một ly an ủi tình thương.
Dựa vào lan can đối không buồn, năm tháng trở thành nỗi thất vọng.
Hàn nha Thu Nhạn mang theo thê lương,
Nguy ngồi suy nghĩ quân như thế nào.
Thu Thủy nhìn xuyên, Lâm Phong than nhẹ.
Chim én không về, lưu lại tình trường.
Nhiều lần Vu Sơn Thương Hải,
Nhìn thấu ân ái.
Khi phong rụng, nhân duyên rơi đi
Mơ mấy lần nước mắt nhẹ rơi. —— trích từ 【 Mạc thất mạc vong 】
......
Ai... Phó Linh Tử nhìn người hôn mê trên xe trượt tuyết, nhìn hắn chau mày, nhìn nước mắt trong suốt băng châu nơi khóe mắt hắn, không khỏi thở dài một hơi.
"Phu nhân, ngài đã về rồi." Thúy Nhi và Liễu Nhi chờ trong phòng Hàn Nhứ nghe phía bên ngoài truyền tới tiếng vang, liền vội vàng xoay người, nghiêng đầu nhìn đám người Tô Nhược Mộng phong trần mệt mỏi chạy tới, mừng rỡ tiến lên bên ngoài thỉnh an.
Hai người ngước mắt kinh ngạc nhìn mái tóc bạc trắng của Tô Nhược Mộng, cái miệng nhỏ nhắn khẽ mở ra, vành mắt ửng đỏ ngập ngừng: "Phu nhân, người làm sao vậy? Ô ô..." Còn chưa nói xong, họ đã không nhịn được khóc ra tiếng.
Họ từ nhỏ đã lớn lên ở Tử Long Lĩnh, nơi này chính là nhà của các nàng, người nơi này chính là người thân của các nàng. Nhưng hôm nay nhìn lão phu nhân hôn mê bất tỉnh, lão giáo chủ mất tích, phu nhân lại là một đầu tóc trắng.
Họ làm sao lại không đau lòng đây? Nội tâm làm sao không lo lắng đây?
Tô Nhược Mộng khoát khoát tay với các nàng, cúi đầu nhìn qua tóc trắng rủ xuống ở trước ngực mình, không sao cả cười cười, nhẹ giọng nói: "Ta không sao! Lão phu nhân ra sao? Mấy ngày nay khổ cực các ngươi."
Nói xong, nàng nói với Thất hộ pháp phía sau: "Lão Thất, ngươi trước kiểm tra cho lão phu nhân, xem có thể chẩn ra nguyên nhân khiến lão phu nhân hôn mê bất tỉnh hay không?"
"Dạ, phu nhân." Thất hộ pháp vội vàng tiến lên, ngồi trên ghế ngồi tròn Liễu Nhi mang đặt ở mép giường, tập trung tinh lực bắt mạch cho Hàn Nhứ. Đám người Tô Nhược Mộng không dám thở mạnh đứng ở trước giường chờ kết quả chẩn đoán của hắn.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, tay Thất hộ pháp vẫn không buông tay Hàn Nhứ ra, chân mày càng nhíu càng chặt, sắc mặt cũng càng ngày càng nặng nề.
Tô Nhược Mộng nhìn khuôn mặt Hàn Nhứ giống như ngủ thiếp, lại nhìn sắc mặt không tốt của Thất hộ pháp, lòng trong nháy mắt liền trầm xuống. Một tay nắm thật chặt tay Tâm Nương, một tay nắm thật tay chặt Lạc Băng Vũ, cảm giác chỉ có như vậy, nàng mới có thể còn khí lực chờ đợi kết quả.
Qua một hồi lâu, Thất hộ pháp rốt cuộc buông lỏng tay Hàn Nhứ ra, hắn đứng lên, nhìn Tô Nhược Mộng mâu sắc trầm trọng nói: "Phu nhân, thân thể lão phu nhân cũng không khác thường, thuộc hạ cũng tra không ra tại sao lão phu nhân lại ngủ say bất tỉnh?"
Thân thể cũng không khác thường? Người lại ngủ say bất tỉnh?
Tô Nhược Mộng chỉ cảm thấy đỉnh đầu trong nháy mắt hiện đầy lo lắng, rất lâu không thể tản đi. Chuyện như vậy ở hiện đại gọi là người thực vật, nhưng người thực vật bình thường đều là bởi vì đầu bị thương nặng, chẳng lẽ đầu Hàn Nhứ đã từng bị thương? Nhưng cũng không đúng, nếu bị thương, Thất hộ pháp đã có thể chẩn ra.
Xoay người ngước mắt nhìn về Liễu Nhi và Thúy Nhi sau lưng, vẻ mặt nghiêm túc hỏi: "Liễu Nhi, Thúy Nhi, trước khi lão phu nhân hôn mê, đầu có bị thương?"
"Không có! Đêm hôm đó, chúng ta bồi lão phu nhân đi thiên sảnh tìm lão giáo chủ, lúc đi qua hành lang, lão phu nhân đột nhiên té xỉu. Sau lại, lão giáo chủ tìm Lâm đại phu đến xem cũng không phát hiện ra nguyên nhân."
Nói xong, họ không nhịn được lại nghẹn ngào, đều cùng nhau quỳ gối trước mặt Tô Nhược Mộng, mang theo nồng đậm giọng mũi, nói: "Phu nhân, ngươi nhất định phải tìm người chữa khỏi bệnh cho lão phu nhân, lão giáo chủ cũng không thấy, Tô lão phu nhân và Đoan Mộc tiểu thư cũng không thấy. Ô ô... Chúng ta không muốn Tử Long Lĩnh có chuyện, chúng ta không muốn lão phu nhân bọn họ có chuyện."
Dứt lời, họ dùng sức dập đầu mấy cái.
"Các ngươi đừng như vậy, đều đứng lên đi. Bọn họ đều là người thân của ta, ta nhất định sẽ tìm được họ, chữa khỏi bệnh cho lão phu nhân. Cám ơn các ngươi, có các ngươi chăm sóc lão phu nhân, ta thật sự vô cùng yên tâm! Tử Long Lĩnh của chúng ta nhất định không có việc gì, ta tuyệt đối không để người làm hại Tử Long Lĩnh."
Tô Nhược Mộng tiến lên đỡ họ dậy, bộ mặt cảm động nhìn họ, cũng bảo đảm với họ.
Doãn Tâm Nhi dắt Doãn Ân Nhã đứng ở cửa phòng, vẻ mặt nàng phức tạp nhìn vẻ mặt kiên định của Tô Nhược Mộng. Lời nói mới vừa của Tô Nhược Mộng không sót một chữ truyền vào trong tai nàng, nàng nhìn Tô Nhược Mộng trong ánh mắt chợt lóe lên một đạo ngoan độc, nhanh đến làm cho người ta không còn kịp bắt.
Đây là lần đầu tiên nàng mặt đối mặt nhìn Tô Nhược Mộng, mặc dù nàng đã sớm thấy bức họa của Tô Nhược Mộng, nhưng mà, chân chính thấy thật lòng mới phát hiện trong bức họa căn bản cũng không vẽ ra được thần vận của nàng. Mặc dù giờ phút này 3000 sợi tóc nàng đã biến thành trắng, nhưng lại tuyệt không ảnh hưởng, trên người nàng tản mát ra loại hơi thở nhìn vạn vật, trong trong sạch lại không mất khí chất cao quý.
Doãn Tâm Nhi không thể không thừa nhận, nữ tử trước mắt đứng ở bên cạnh Lôi Ngạo Thiên thật là tuyệt phối. Chỉ tiếc, trời đố kị người tài, hay nói là trời đố kỵ̣̣ lương duyên, nàng và Lôi Ngạo Thiên chỉ có thể là kết thúc bi kịch.
Nàng thật không ngờ Ninh Ngạo Tuyết lại có thể đánh bại Lôi Ngạo Thiên, nàng ta lại cùng Lôi Ngạo Thiên tiến vào Phật Khiêu Nhai. Nàng không phải là không có nghĩ tới muốn Lôi Ngạo Thiên chết, nhưng mà, nàng và Lôi Ngạo Thiên dù sao cũng là cùng nhau lớn lên, sau khi nàng nghe được tin tức này, cũng đau lòng.
Chỉ là, vì hoàn thành đại sự cho Quyền vương, vì vị trí Quyền vương cho nàng, vì ham muốn cá nhân của nàng, nàng sẽ không bởi vì nhớ tình xưa mà xuống tay lưu tình. Nếu không, nàng sẽ không trăm phương ngàn kế đi tới nơi này, đáng hận là, nàng vẫn không tìm được thứ nàng muốn.
"Mộng nhi tỷ tỷ, tóc của ngươi thế nào tất cả đều thành trắng?" Tiểu Ân Nhã thừa dịp Doãn Tâm Nhi sững sờ, tránh tay nàng ra, thẳng tắp chạy tới phía Tô Nhược Mộng, ôm lấy bắp đùi của nàng. Tiểu Ân Nhã ngước đầu, nháy mắt nhìn Tô Nhược Mộng, nước mắt xoay quanh ở trong hốc mắt.
Bất ngờ ở Tử Long Lĩnh thấy Doãn Ân Nhã, Tô Nhược Mộng hơi nhíu nhíu mày, trong lòng nghi ngờ, vì sao nàng lại xuất hiện tại nơi này? Hạ Sứ giả vì sao không gửi thư thông báo cho nàng?
Đưa tay vuốt vuốt tóc Tiểu Ân Nhã, Tô Nhược Mộng nhẹ giọng nói: "Ân Nhã, tại sao lại ở chỗ này? Tỷ tỷ không có việc gì."
"Ân Nhã, đứa bé này thật là không hiểu chuyện, làm sao ngươi kêu tỷ tỷ chứ? Phải gọi cữu mẫu (mợ) mới đúng." Doãn Tâm Nhi nhanh chóng thu lại cảm xúc, trên mặt giơ lên nụ cười nhàn nhạt, chậm rãi đi vào, đứng trước mặt Tô Nhược Mộng, cười nói: "Ngươi chính là đệ muội sao? Ta tên là Doãn Tâm Nhi, Ngạo Thiên hẳn là có nói cho ngươi biết qua ta. Chúng ta từ nhỏ lớn lên, tình như tỷ đệ, lần này Hàn di đột nhiên bị bệnh, Lôi bá bá không yên lòng, liền đón ta lên núi chăm sóc Hàn di."
Mặt Doãn Tâm Nhi treo nụ cười yếu ớt, sau khi nói đến bệnh tình của Hàn Nhứ, trên gương mặt chợt hiện lên nồng đậm thương cảm, một đôi mắt đẹp lệ quang lóng lánh, hít mũi một cái, tay rút lụa ra cúi đầu nhẹ lau khóe mắt.
Tô Nhược Mộng thấy nàng nói đến Lôi Ngạo Thiên, vẻ mặt bình thản, trong lòng có chút bực tức. Thật thua thiệt cho Nhị Lôi Tử vì nàng bị cổ quái nhiều năm, nhưng trái lại nàng, nàng thật sự chính là bạc tình. Tình như tỷ đệ? Nàng thật đúng là nói ra miệng được.
Tô Nhược Mộng bất lộ thanh sắc quan sát nàng, khóe miệng khẽ cong lên, nhưng trong lòng thì cười lạnh không dứt. Thực sự là diễn trò, nàng nhớ ban đầu trước khi Nhị Lôi Tử đi tham gia đại hội võ lâm, rõ ràng dặn đi dặn lại, đừng đón nàng ta lên Tử Long Lĩnh. Mà công công cũng tán đồng, nàng ta nói công công đón nàng ta lên chăm sóc bà bà, điều này không khỏi khiến nàng sinh lòng nghi ngờ.
Chính nàng là bệnh nhân còn cần người khác chăm sóc, công công hoảng loạn đi nữa, cũng không thể đón nàng tới chăm sóc bà bà hôn mê bất tỉnh. Mà bây giờ công công người cũng mất tích, chuyện này thật sự chính là rất kỳ hoặc. Chỉ là, mặc kệ nàng là thật sự tới chăm sóc người, hay là còn có mục đích khác? Hiện tại cũng không phải thời điểm bứt dây động rừng.
Nàng ngược lại phải điều tra rõ nguyên nhân nàng ta lên Tử Long Lĩnh, nếu có thể tìm được công công, hoặc là có thể biết rõ mục đích của nàng ta, có lẽ tất cả chân tướng sắp rõ ràng.
Tô Nhược Mộng buông Tiểu Ân Nhã ra, đưa tay cầm chặt tay Doãn Tâm Nhi, cười yếu ớt nói: "Thì ra ngươi chính là Tâm Nhi tỷ tỷ, Ngạo Thiên đương nhiên là có đã nói qua ngươi với ta. Hắn nói Tâm nhi tỷ tỷ từ nhỏ đã rất thương hắn, thời niên thiếu của hắn, hắn còn lấy tỷ tỷ làm tiêu chuẩn để cưới tức phụ tương lai đấy?"
Nói xong, nàng khẽ liếc mắt nhìn sắc mặt lúng túng của Doãn Tâm Nhi, che miệng cười khẽ, giả bộ không phát hiện nàng ta lúng túng, rồi nói tiếp: "Ha ha, nhưng mà, hôm nay Mộng nhi rốt cuộc thấy mặt thật của tỷ tỷ, mới biết ánh mắt Ngạo Thiên thật sự là cực tốt, tỷ tỷ quả nhiên là một mỹ nhân. Lại nhìn bộ dáng Mộng nhi, ngược lại kém không ít, không trách được Ngạo Thiên khi nói với ta vẫn nâng tỷ tỷ lên đấy? Thì ra là Mộng nhi không kịp nổi."
Sắc mặt Doãn Tâm Nhi lúc thì xanh, lúc thì trắng, có lẽ người khác nghe không hiểu ý tứ trong lời nói của Tô Nhược Mộng, nhưng nàng cũng rất rõ. Lời nói này của Tô Nhược Mộng rõ ràng là khen nàng tướng mạo đẹp, nhưng ngầm châm chọc nàng bạc tình và dối trá.
Nàng ngược lại thật sự không nghĩ tới Lôi Ngạo Thiên lại nói tất cả cho Tô Nhược Mộng, xem ra, phân lượng Tô Nhược Mộng ở trong lòng Lôi Ngạo Thiên, quả thật là không thể khinh thường, có lẽ, Lôi Ngạo Thiên cả bí mật kia cũng nói cho nàng biết.
Xem ra, Tô Nhược Mộng là mục tiêu kế tiếp của nàng.
Nàng vốn tưởng rằng kế kể khổ có thể tiến hành rất thuận lợi, thật là không nghĩ đến, Lôi Ngạo Thiên lại đề phòng nàng chặt chẽ như vậy. Ngay cả Hàn Nhứ cũng chưa bao giờ tin vào nàng, phái đi mấy người chăm sóc nàng, cũng tất cả đều là ngụy trang chăm sóc, kì thực chính là giám thị nàng.
Doãn Tâm Nhi xấu hổ cười cười, nói: "Đệ muội thật là thích nói giỡn, thân thể này của tỷ tỷ, cũng đã là hoa tàn ít bướm, sao có thể so sánh với muội muội?"
"Ha ha! Mộng nhi nói tất cả đều là lời thật lòng, tỷ tỷ không cần lại nói mình hoa tàn ít bướm, nếu như nói ở trước mặt người ngoài, ngươi là tỷ tỷ của Tiểu Ân Nhã, người ta cũng tin tưởng không hề nghi ngờ." Nói xong, nàng nhìn Tiểu Ân Nhã, hỏi: "Tiểu Ân Nhã, ngươi nói có đúng hay không à?"
Tiểu Ân Nhã cười đi tới trước mặt Doãn Tâm Nhi, cầm lấy tay nàng, nhẹ lay động mấy cái, ngửa đầu nhìn nàng, khẳng định nói: "Mẹ, ngươi tuyệt không già." Chỉ là, nàng ngược lại là một đứa bé cơ trí, vẫn không quên cười với Tô Nhược Mộng, nói: "Cữu mẫu cũng là mỹ nhân."
"Ha ha, thật là một quỷ tinh linh." Tô Nhược Mộng khẽ cười xoa đầu nàng, lại nhìn về phía Doãn Tâm Nhi, nói: "Tâm Nhi tỷ tỷ, ngươi đã tới, ngươi trước hết giúp Mộng nhi chăm sóc bà bà một chút. Ta vừa trở về, còn có một ít chuyện phải xử lý, tối nay ta lại tới đây. Cám ơn Tâm Nhi tỷ tỷ."
Doãn Tâm Nhi vội vàng mỉm cười gật đầu, nói: "Không có việc gì! Đây là việc ta phải làm, Hàn di có công ơn nuôi dưỡng ta, hôm nay nàng ngã bệnh, ta chăm sóc nàng cũng phải." Nói xong, nàng lại nghiêng đầu mặt nặng nề nhìn về Hàn Nhứ nằm yên tĩnh ở trên giường.
Tô Nhược Mộng theo ánh mắt của nàng liếc mắt nhìn Hàn Nhứ, trong lòng âm thầm thề nhất định phải tra ra hắc thủ hại nàng, nhất định phải làm cho đối phương cảm thụ hơn khổ sở ở trên người các nàng. Nàng lần đầu tiên nhìn thấy Doãn Tâm Nhi xuất hiện tại nơi này, nàng lại đột nhiên cảm giác mãnh liệt, tất cả những gì mấy ngày nay họ trải qua, đều là người khác đang âm thầm nằm tính toán cẩn thận trước. Có lẽ, ngay cả Đông Lý Phong và Ninh Ngạo Tuyết cũng chỉ là một con cờ trong tay người khác.
"Tiểu Ân Nhã, hẹn gặp lại." Tô Nhược Mộng phất phất tay với Doãn Ân Nhã, chuyển mắt nghiêm túc nhìn Liễu Nhi và Thúy Nhi, nói: "Liễu Nhi, Thúy Nhi, các ngươi ở lại trong phòng chăm sóc lão phu nhân, cũng không thể khiến Doãn tiểu thư mệt nhọc."
"Dạ! Phu nhân." Liễu Nhi và Thúy Nhi đồng thanh lên tiếng.
Tô Nhược Mộng mỉm cười gật đầu với Doãn Tâm Nhi, xoay người dẫn Tâm Nương và Lạc Băng Vũ, Thất hộ pháp đi tới đại sảnh tổng đàn nghị sự.
Vẻ mặt Doãn Tâm Nhi nhàn nhạt đưa mắt nhìn họ rời đi, trong lòng âm thầm suy tư, vì sao bà chủ 【 khách sạn Vô Danh 】 lại trở thành thuộc hạ của Tô Nhược Mộng? Theo kết quả trước kia Quyền vương điều tra, Thư Dĩ Tâm là nữ tử thần bí, nàng cơ hồ đều có quan hệ với người hơi có danh tiếng trên giang hồ, những người này, những môn phái kia hoặc nhiều hoặc ít đều thiếu nợ nhân tình của nàng.
Mà nợ nhân tình của nàng nhưng cũng không phải dễ dàng trả như vậy, có thể nói, người hai nhà hắc bạch trên căn bản cũng không dám động đến nàng. Mà lập trường của nàng vẫn trung lập, chỉ là tại sao nàng lại cam tâm đi theo Tô Nhược Mộng?
Nếu như nàng đi theo Lôi Ngạo Thiên tiến vào Ma Giáo, nàng ngược lại không ngoài ý muốn, cũng không nghi vấn. Nhưng người nàng đi theo là tTô Nhược Mộng, mà không phải là Ma Giáo, cả Lôi Ngạo Thiên, cái này khiến nàng đoán không ra được. Trước khi Tô Nhược Mộng biết Lôi Ngạo Thiên, chỉ là một tiểu thôn cô không ai biết, nhưng trong thời gian ngắn, bây giờ nàng đã là ma âm sát nữ cùng Lôi Ngạo Thiên nổi danh ở trên giang hồ.
Trong lúc đó Tô Nhược Mộng rốt cuộc đã trải qua những chuyện gì? Nàng thật chỉ là một tiểu thôn cô sao?
So với Doãn Tâm Nhi đầy bụng nghi vấn, Tô Nhược Mộng cũng mang theo nồng nặc băn khoăn đi tới đại sảnh Ma Giáo nghị sự.
"Tham kiến phu nhân!" Các hộ pháp trở về cùng nàng, Đông, Nam, Tây, Bắc Đường chủ, Thượng, Hạ, Tả, Hữu Sứ giả đã sớm ở đại sảnh nghị sự chờ nàng đến, bọn họ nhìn Tô Nhược Mộng từ từ tiến bước, đều cùng nhau đơn độc quỳ gối hành lễ.
Tô Nhược Mộng đi tới chủ vị Lôi Ngạo Thiên từng ngồi, tự nhiên thoải mái ngồi, nhìn mọi người quỳ gối giữa đại sảnh, nói: "Tất cả các ngươi ngồi đi. Hồi báo các chuyện mình quản lý một chút, đợi chúng ta lại cùng nhau thương nghị."
"Dạ, phu nhân!" Mọi người đồng thanh lên tiếng, sắc mặt từng người nặng nề trở lại vị trí của mình ngồi xuống.
Mọi người theo thứ tự trước kia hồi báo sự vụ cho Tô Nhược Mộng, chỉ là nhìn người trên chủ vị, nội tâm vô cùng nặng nề.Thời gian ngắn ngủn mấy chục ngày, Giáo chủ và lão giáo chủ lần lượt không biết tung tích, sống chết chưa biết, lão phu nhân hôn mê bất tỉnh, phu nhân thương tâm quá độ, trong nháy mắt tóc đen lần tóc trắng. Dưới Tử Long Lĩnh mọi người như hổ rình mồi, triều đình rục rịch ngóc đầu dậy.
Bọn họ thật sự lo lắng lần này Tử Long Lĩnh gặp phải rối loạn lớn, lo lắng Ma Giáo sắp sửa đón đại chiến sinh tử.
Thời điểm mỗi người bọn họ hồi báo, đều lặng lẽ ngước mắt quan sát Tô Nhược Mộng, thấy ánh mắt yên tĩnh trên mặt nàng, hai mắt lóe ra ánh sáng cơ trí, vẫn tỉ mỉ nghe bọn họ nói, chỉ là đang nghe chỗ không hiểu, nàng làm thủ thế để bọn họ dừng, đơn giản hỏi lại, lại lẳng lặng nghe rõ ràng.
Trên người nàng hình như có một cỗ hơi thở có thể khiến lòng người ta bình tĩnh lại, bất tri bất giác, lòng bọn họ thấp thỏm lo lắng cũng yên tĩnh lại.
Sau khi người cuối cùng hồi báo xong, trong đại sảnh yên tĩnh lại. Tô Nhược Mộng đưa tay bưng lên trà nóng bên cạnh, khẽ nhấm một hớp, thắm giọng cổ họng, đưa mắt quét qua từng người bọn họ.
"Tây Đường chủ, bây giờ sản nghiệp Ma Giáo chúng ta đã trải rộng tất cả huyện, trấn ở Đông Lý quốc, một ít quốc gia chung quanh cũng có một ít sản nghiệp của chúng ta. Năng lực buôn bán của Tây Đường chủ mọi người đều biết, không biết Tây Đường chủ có dám đón lấy khiêu chiến lớn hơn?"
Tây Đường chủ nghe vậy, trong con ngươi đen thoáng qua một tia sáng, giống như thợ săn thấy được con mồi, nhao nhao muốn thử.
Hắn đứng lên nhìn Tô Nhược Mộng, cung kính nói: "Tiểu Tây bình thường thích nhất nhận các loại khiêu chiến, không biết phu nhân có chỉ thị gì?"
Khẽ vuốt cằm, cong cong khóe miệng, Tô Nhược Mộng ra dấu cho hắn, để cho hắn ngồi xuống, ngay sau đó nói: "Nuốt chửng buôn bán dân gian ở triều đình, nắm giữ mạch máu kinh tế của triều đình. Ở kinh đô các nước chung quanh bày sản nghiệp của chúng ta, bên ngoài buôn bán, bên trong thu thập tình báo trọng yếu của các quốc gia."
Nói xong, nàng không để ý đến vẻ mặt của giật mình mọi người, trực tiếp nhìn về phía Nam Đường chủ, nói: "Phương diện tình báo giao do Nam Đường chủ, phương diện này phối hợp như thế nào? Do Nam, Tây Đường chủ tự mình thương nghị, lại thông báo kết quả ta. Mặt khác, Nam Đường chủ tổ chức tiểu đội đáng tin, thu thập tất cả tư liệu của mỗi quan viên trong triều, đơn độc ghi vào sách. Nam Đường chủ, ngươi phải nhớ, ngươi phải lấy được tất cả tài liệu."
"Dạ! Thuộc hạ tiếp lệnh." Nam, Tây Đường chủ nhìn nhau, hai bên hiểu ngầm trong lòng, cùng nhau lớn tiếng đáp.
Bọn họ đối với hành động lần này của Tô Nhược Mộng thật sự là quá ngoài ý muốn, trước kia, Giáo chủ tận lực không có quan hệ với triều đình, nhưng nàng bây giờ muốn chủ động dính vào quan hệ với triều đình. Mặc dù bọn họ không phải hoàn toàn hiểu dụng ý của nàng, nhưng mà ít nhiều vẫn có thể suy đoán ra một chút.
Thật ra thì, theo như cục diện trước mắt, thật sự bọn hắn phải phản công rồi. Đối diện với mấy người liên tục bức bách, những động tác này của bọn họ, vừa có thể phản kích kẻ địch, cũng có thể bảo vệ mình. Có lúc cầm xương sườn mềm của kẻ địch đến ép buộc đối phương, thường thường mạnh hơn vũ lực.
Mặc dù bọn họ không e ngại vũ lực của người khác, nhưng mà, có thể không tổn thương nguyên khí Ma Giáo, có thể không thương tổn tới tính mạng giáo đồ, đây mới là thượng sách.
Tô Nhược Mộng thoải mái tiếp nhận ánh mắt mọi người hướng đến nàng, không kiêu ngạo không nóng nảy, không nhanh không chậm phân công nhiệm vụ cho từng người bọn hắn. Trải qua hơn một canh giờ mới kết thúc buổi nghị sự.
Chỉ là, những nhiệm vụ tuyệt mật khác, nàng tất nhiên sẽ không phân công ở trường hợp này. Không phải nàng lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, không phải lòng nghi ngờ của nàng quá nặng, dễ dàng hoài nghi huynh đệ của Lôi Ngạo Thiên. Mà là, gần đây xảy ra quá nhiều chuyện, quá nhiều trùng hợp, không thể không khiến nàng hoài nghi vấn đề xuất hiện từ những người bên trong.
Dù sao, Lôi Cận mất tích chính là một nghi vấn lớn nhất.
Đêm lặng lẽ tới, Tô Nhược Mộng đi xem Hàn Nhứ, lại đi một vòng trong viện ở trước kia. Chỉ là đứng ở trong viện quen thuộc, nhìn phòng không có đèn, nước mắt nàng vẫn không thể nào nhịn được chảy xuống.
Lạc Băng Vũ bên cạnh cũng không nhịn được nhẹ giọng rơi lệ, trước kia trời tối ngời bốn gian phòng đều sáng đèn, hôm nay, một người đã qua đời, một người bị bắt, chỉ còn nàng và phu nhân. Nhớ tới chuyện cũ, nhớ tới thời gian trước kia mọi người ở chung một chỗ vừa nói vừa cười, nước mắt Lạc Băng Vũ rơi càng nhiều hơn.
"Đi thôi! Chúng ta trở về." Tô Nhược Mộng lau nước mắt, xoay người dẫn đầu rời đi.
Lệ di, ta nhất định sẽ báo thù cho ngươi.
Mẹ, ngươi chờ ta! Chờ ta thu xếp xong sự vụ ở Tử Long Lĩnh, ta sẽ đi đón ngươi trở lại.
Trở lại gian phòng vẫn là phòng tân hôn, đối mặt với một phòng đỏ thẫm, sắc mặt Tô Nhược Mộng trắng bệch. Nàng nhìn gian phòng dọn dẹp sạch bóng, đi tới trước bàn đọc sách, nhắm mắt lại, đưa tay nhẹ nhàng xoa nhẹ mặt bàn, cảm thụ hơi thở Lôi Ngạo Thiên.
"Phu nhân."
"Chủ tử."
Lạc Băng Vũ và Tâm Nương nhìn bộ dáng này của nàng, nghĩ tới nàng ở trước mặt người khác giả bộ kiên trì và bình tĩnh, nhất thời đau lòng. Không nhịn được lên tiếng khẽ gọi nàng, muốn kéo nàng từ trong ký ức ra, làm nàng không cần nữa khổ sở như vậy.
Tô Nhược Mộng mở hai mắt ra, nhìn họ, thản nhiên nói: "Đi đường nhiều ngày như vậy, các ngươi cũng mệt mỏi. Cũng trở về phòng nghỉ ngơi đi, ta không sao!"
"Nhưng chủ tử ( phu nhân)..."
"Ta thật sự không có việc gì! Các ngươi để cho ta yên lặng một chút, ta đồng ý các ngươi, ta nhất định sẽ kiên trì đối mặt, ta nhất định sẽ không để cho mình ngã xuống." Tô Nhược Mộng cắt đứt lời của các nàng, bởi vì, nàng biết, nói thêm gì nữa, những lời nói quan tâm, đau lòng của họ, sẽ chỉ làm nước mắt nàng rơi xuống đầu tiên.
Giờ phút này, nàng thật sự muốn yên tĩnh một mình cảm thụ một chút hơi thở Lôi Ngạo Thiên lưu lại trong phòng này, mặc dù, đây đều là ý nghĩ mình lừa gạt mình. Nhưng mà, nhìn nơi hắn ngồi qua, nơi hắn đã đứng, nơi hắn nằm qua, đồ hắn dùng qua, nàng thật sẽ cảm thấy hắn ở ngay bên cạnh mình, vẫn luôn ở đây.
"Dạ! Chủ tử ( phu nhân) nghỉ ngơi sớm!" Lạc Băng Vũ Tâm Nương không hẹn mà cùng khẽ thở dài một hơi, nhẹ giọng đáp, nhìn nàng thật sâu, xoay người rời đi, thuận tay giúp nàng khép cửa phòng lại.
Tô Nhược Mộng ngồi ở trước bàn đọc sách, nhìn quanh tất cả trong phòng, cặp mắt nước mắt như sương mù.
Nàng có thể ở trước mặt người khác kiên trì, nàng có thể cắn răng, không để cho mình ngã xuống. Nhưng mà, mỗi thời điểm yên tĩnh, mỗi khi một mình, nàng làm sao không nghĩ đến, không nhớ?
Bên tai giống như truyền đến thanh âm thân mật lầm bầm của Lôi Ngạo Thiên: "Nương tử, nàng đừng khóc! Ta ở đây, ta vẫn luôn ở đây!"
Tô Nhược Mộng đột nhiên đứng lên, gấp gáp tìm kiếm bóng dáng quen thuộc kia, nhưng đập vào mắt chỉ là gian phòng trống không, cả phòng đỏ thẫm.
Gọi Phượng cầm ra, Tô Nhược Mộng lại ngồi xuống, ngón tay nhỏ nhắn khẽ vuốt dây đàn, một khúc đau thương mà lại bao hàm nỗi khổ tương tư, ở trong đêm khuya quanh quẩn ở trên bầu trời Tử Long Lĩnh, thật lâu không tiêu tan. Khiến người nghe không khỏi đỏ hai mắt, ướt áo gối.
Gió đêm phất màn váy, bóng dáng cô độc không đèn làm bạn.
Xa nhau đừng quên, hai chân trời hai mong nhau.
Nguyệt như sương, lệ cũng dính váy
Thấm ướt quần áo đơn.
Linh nhi nhẹ nhàng lay động, tiếng vào nỗi buồn.
Xa gửi tương tư, trông về thôn cũ phía xa
Người ấy phương nào.
Đêm yên tĩnh ngăn cản, sao thưa thớt treo bầu trời.
Không suy nghĩ, tự khó quên,
Rượu đục một ly an ủi tình thương.
Dựa vào lan can đối không buồn, năm tháng trở thành nỗi thất vọng.
Hàn nha Thu Nhạn mang theo thê lương,
Nguy ngồi suy nghĩ quân như thế nào.
Thu Thủy nhìn xuyên, Lâm Phong than nhẹ.
Chim én không về, lưu lại tình trường.
Nhiều lần Vu Sơn Thương Hải,
Nhìn thấu ân ái.
Khi phong rụng, nhân duyên rơi đi
Mơ mấy lần nước mắt nhẹ rơi. —— trích từ 【 Mạc thất mạc vong 】
......
Ai... Phó Linh Tử nhìn người hôn mê trên xe trượt tuyết, nhìn hắn chau mày, nhìn nước mắt trong suốt băng châu nơi khóe mắt hắn, không khỏi thở dài một hơi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.