Giáo Chủ, Phu Nhân Bảo Ngài Phải Đi Làm Ruộng.

Quyển 1 - Chương 150: Oan gia ngõ hẹp (1)

Nông Gia Nữu Nữu

12/10/2017

Edit: Thảo My

Tô Nhược Mộng nghe lời nói tự tin của hắn, ngay sau đó liền nhớ tới chuyện của Nhị hộ pháp và Tâm Nương. Vì vậy, nàng nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn Tâm Nương, nhẹ giọng hỏi: "Tâm Nương, Nhị hộ pháp để cho ta và Ngạo Thiên cầu hôn ngươi, ý ngươi như thế nào?"

Dứt lời, Tô Nhược Mộng và Lôi Ngạo Thiên đều chăm chú nhìn Tâm Nương, chỉ sợ bỏ qua bất kỳ biểu tình nào trên mặt nàng.

Cầu hôn? Tâm Nương nhanh chóng ở trong lòng tiêu hóa lời nói của Tô Nhược Mộng, suy nghĩ xoay như chong chóng, chân mày nhẹ nhàng nhíu lại, trầm ngâm một lát, Tâm Nương ngước mắt nhìn Tô Nhược Mộng, khẽ khẽ mở môi đỏ mọng: "Chủ tử, chuyện này ta không đồng ý."

Để cho nàng thành thân với Nhị hộ pháp đó? Nàng thật sự chưa bao giờ nghĩ tới, cho dù bọn họ xảy ra quan hệ như vậy thì như thế nào? Tâm Nương nàng cũng là nữ tử tâm cao khí ngạo, nàng làm sao có thể gả mình cho một nam tử xem thường mình chứ?

Nàng cũng là một nữ tử trong lòng khát khao có tình yêu chân thành, nàng cũng không muốn thành thân với một người mình không yêu, cũng là một người không yêu mình .

Huống chi chuyện tối ngày hôm qua mọi người đều bị người hạ dược, do tiện nhân kia. Nàng cũng không nhận ra, bởi vì thuốc sau khi hồ đồ cả đêm, lại khiến hai người chán ghét thành thân với nhau chính là một chuyện tốt?

Đối với câu trả lời của nàng Tô Nhược Mộng cũng không có nhiều bất ngờ, nàng đã sớm nhìn thấu Tâm Nương là một nữ tử tâm cao khí ngạo, một nữ tử làm mọi việc đều có chủ kiến nhất định không thể đề cập hôn sự dưới tình huống này. Chỉ là, Tô Nhược Mộng cũng hiểu, ở trong xã hội phong kiến này, một nữ tử mất trinh chính là một chuyện lớn dường nào.

Cho nên, nàng ở ngoài sáng biết dưới tình huống này Tâm Nương sẽ không đồng ý, vẫn muốn thử hỏi một câu. Xem nàng biết Nhị hộ pháp, thực ra là một nam tử rất tốt, huống chi hiện tại biết được Tâm Nương lại là tân trưởng lão Phượng tộc các nàng, nàng càng thêm hi vọng hai người bọn họ có thể có một đoạn nhân duyên tốt.

Tô Nhược Mộng không bất ngờ, ngược lại Lôi Ngạo Thiên đã có thể rất bất ngờ.

Một nữ tử trinh tiết có bao nhiêu quan trọng, hắn tất nhiên là biết. Mặc dù hắn bình thường kiêu ngạo không chịu gò bó, nhưng mà, xét đến cùng hắn vẫn là người đối với tình cảm có cảm giác thần thánh. Trước kia sợ lão Nhị lại lầm lỡ hạnh phúc cả đời, nhưng mới vừa trải qua một màn trong đại đường, hắn biết có hạt giống đang lặng lẽ nảy sinh ở trong lòng lão Nhị.

Nói hắn tư tâm cũng tốt, nói hắn tầm thường cũng được.

Mặc kệ bọn họ đã từng phát sinh quan hệ, hay là lão Nhị đã phát sinh biến hóa tình cảm, hoặc là quan hệ của Ma Giáo và Phượng tộc, hiện tại hắn thật sự hi vọng có thể phối lão Nhị và Tâm Nương thành một đôi.



"Khụ khụ." Lôi Ngạo Thiên ho khan hai tiếng, hắng giọng nhìn Tâm Nương, nói: "Tâm Nương, chuyện này ngươi không cần vội vã trả lời, trước tiên ngươi có thể cân nhắc một chút. Ta và Mộng nhi là thật tâm hi vọng ngươi và lão Nhị đều có thể đạt được hạnh phúc."

Lôi Ngạo Thiên thấy Tâm Nương há mồm muốn phản bác, lại vội vã nói: "Không phải Lôi mỗ ta là người thích buôn dưa (nhiều chuyện), lão Nhị người này thật sự rất tốt. Mặc dù bình thường hành vi có chút khác nhau, nhưng mà, Mộng nhi thật sự biết rõ sức hấp dẫn của lão Nhị Ma Giáo chúng ta. Đợi một thời gian, ngươi sẽ phát hiện hắn kì thực chính là một người trong ngoài khác nhau, ngươi chỉ cần từ từ tìm hiểu sẽ phát hiện, hắn là người rất chân thật."

Nói xong, hắn âm thầm ra ám hiệu bằng mắt với Tô Nhược Mộng, để nàng giúp một tay khuyên nhủ Tâm Nương.

Tô Nhược Mộng nhận ám hiệu của hắn, trong lòng còn âm thầm cười hắn, việc không liên quan đến mình lại rõ ràng, nếu như chuyện liên quan đến người hắn quan tâm, hắn liền trở thành giống như một trưởng bối lo lắng cho hôn sự của vãn bối. Nếu như liên quan đến hôn sự của nữ nhi, hắn sẽ gấp thành bộ dáng gì nữa?

Hắn nói Nhị hộ pháp là một người trong ngoài khác nhau, nhưng hắn cũng không biết, chính hắn cũng là một điển hình trong nóng ngoài lạnh.

Tô Nhược Mộng đưa tay vỗ vỗ mu bàn tay Tâm Nương, ngước mắt cười nhạt nhìn nàng, ý vị sâu xa nói: "Tâm Nương, nói đến ta cũng coi như chủ tử của ngươi, lẽ ra hôn sự nam nữ đều là lời của mối mai, lệnh của cha mẹ. Hôm nay, ta cũng không muốn ỷ vào phân thượng chủ tử liền định chuyện lớn cả đời của ngươi. Chỉ là, Ngạo Thiên nói cũng có đạo lý, Nhị hộ pháp đúng là một nam tử tốt, mà ta cũng thật lòng hi vọng ngươi có thể có một cuộc hôn nhân hạnh phúc. Tình cảm có thể bồi dưỡng được, lòng người lâu ngày sẽ biết."

"Mọi việc không có tuyệt đối, nhưng mà ta tin tưởng, minh minh chi trung tự hữu thiên ý (đại ý mọi chuyện đều theo ý trời), ngươi và lão Nhị xảy ra chuyện như vậy, có lẽ là Nguyệt Lão đang lặng lẽ nắm tơ hồng trong tay hắn nói cũng không chừng. Ta không bắt buộc, bởi vì dưa hái xanh không ngọt. Nhưng mà, ta hi vọng sau khi ngươi trải qua chính mình dụng tâm phán đoán, quyết định lại. Khi đó, mặc kệ ngươi đồng ý, hay không đồng ý, ta đều sẽ tôn trọng ý kiến của ngươi, chúc phúc cho ngươi."

Nói xong, nàng nhìn thoáng qua Lôi Ngạo Thiên hiển nhiên không hài lòng lắm, vừa liếc nhìn Tâm Nương đang sững sờ, rồi nói tiếp: "Tâm Nương, chúng ta ước hẹn một năm, nếu như một năm sau, ngươi vẫn không thích Nhị hộ pháp, hoặc là, trong một năm này ngươi có người mình thích, ta không nói câu thứ hai. Ngược lại, nếu như một năm sau, ngươi cho rằng Nhị hộ pháp thật là một người tốt, là một người đáng giá phó thác cả đời, ta liền chủ trì hôn sự cho các ngươi."

Chuyện tình cảm, nàng giữ vững lối suy nghĩ của người hiện đại.

Không có lệnh cha mẹ, cũng không cần lời của mối mai gì đó. Chỉ cần bọn họ đủ yêu nhau là được. Nàng biết, mặc dù bộ dáng Tâm Nương thành thục lão đạo, một bộ ăn mặc quyến rũ, nhưng mà, nàng cũng có một tâm tư thiếu nữ, nàng cũng khát khao dưỡng một tình yêu đẹp.

Mà buổi sáng biểu hiện Nhị hộ pháp khiến nàng nhìn ra ít nhiều đầu mối, trước kia thường nghe người ta nói, nữ nhân sẽ bởi vì da thịt thân cận mà giao ra tim, bây giờ nàng cũng phát hiện, bởi vì da thịt thân thiết ngoài ý muốn tối hôm qua, Nhị hộ pháp đã lặng lẽ giao ra tim của hắn.

Đây cũng chính là nguyên nhân nàng cho bọn họ một năm ước hẹn, vô luận là Nhị hộ pháp, hay là Tâm Nương, bọn họ đều là người Tô Nhược Mộng nàng quan tâm, cho nên, nàng hi vọng bọn họ đều có thể hạnh phúc, tốt nhất đó là có thể cùng nhau hạnh phúc.

Trong phòng yên tĩnh lại, ba người đều yên lặng ngồi, Tâm Nương cúi mắt trầm tư, Lôi Ngạo Thiên và Tô Nhược Mộng lại lẳng lặng nhìn nàng, tim không nhanh không chậm chờ đợi đáp án của nàng.

Lời nói của Tô Nhược Mộng cũng không có cậy vào mình chính là chủ tử liền ép buộc thuộc hạ đồng ý hôn sự, từng chữ từng câu của nàng ấy, mỗi tiếng nói cử động đều là đứng ở vị trí Tâm Nương suy xét sự tình. Tuy là nàng ấy khen Nhị hộ pháp rất tốt, nhưng mà, nàng ấy lại đặt quyền quyết định cuối cùng ở trong tay của nàng.



Hai ngày nay liên tiếp xảy ra quá nhiều chuyện, nàng không chỉ chờ chủ tử của mình đến, cũng mất đi trinh tiết của mình. Nhưng mà, ngẫm nghĩ lại, Nhị hộ pháp đó cũng coi là một người dám làm dám chịu, biết rõ mọi người dưới tình huống như vậy đều không có cảm giác đã xảy ra chuyện, nhưng hắn vẫn muốn chịu trách nhiệm.

Nàng cũng biết rõ phân tích theo ánh mắt ngày hôm qua Nhị hộ pháp nhìn mình, Nhị hộ pháp hình như rất không thích loại nữ tử như nàng. Nhưng hắn vẫn muốn phụ trách, đây mới là nguyên nhân thực sự để nàng có chút động lòng với đề nghị của Tô Nhược Mộng.

Trên đời này có quá nhiều người trong ngoài không đồng nhất, có quá nhiều người bên ngoài nhìn khiêm tốn, kì thực là một tiểu nhân. Mà loại giống như Nhị hộ pháp thích chính là thích, không thích chính là không thích, người nên phụ trách liền phụ trách thật đúng không gặp nhiều.

Chuyện đến bước này, mà nàng cũng nguyện ý tin tưởng ánh mắt chủ tử, nhìn Lôi Ngạo Thiên một cái liền biết. Một người băng lãnh như vậy, cuồng vọng như vậy, bây giờ còn không phải bị chủ tử hóa sắt thép thành ngón tay mềm. Có lẽ, mình nên nghe theo đề nghị của chủ tử, một năm ước hẹn mặc kệ kết cục như thế nào, mình cũng không có nửa điểm xấu.

Nghĩ tới đây, tâm tư vừa mới vẫn muốn cự tuyệt tới cùng của Tâm Nương, bắt đầu buông lỏng, bắt đầu động lòng, nàng ngẩng đầu nhìn Tô Nhược Mộng, nhẹ giọng nói: "Được, một năm ước hẹn."

"Ừ, ta tin tưởng, tương lai Tâm Nương nhất định sẽ không hối hận với quyết định này." Tô Nhược Mộng như trút được gánh nặng gật gật đầu, ngay sau đó nhìn về phía vẻ mặt trầm tư của Lôi Ngạo Thiên bên cạnh, nói: "Nhị Lôi Tử, chàng cho người đi thông báo Đại Hộ Pháp, mặt khác Nhị hộ pháp bên kia cũng do chàng đi nói với hắn."

"Được." Lôi Ngạo Thiên đứng lên, xoay người liền đi ra bên ngoài.

Hắn tự nhiên biết, giữa Tô Nhược Mộng và Tâm Nương, nhất định còn có rất nhiều lời muốn nói, mà hắn cũng phải lập tức để Đại Hộ Pháp dừng thu mua sính lễ lại, lão Nhị bên kia cũng nên thuật lại với hắn chuyện một năm ước hẹn.

Nhìn bộ dáng Mộng nhi như vậy trong lòng đã có dự tính, lòng thấp thỏm của hắn cũng không nhịn được để xuống. Bây giờ nghĩ lại, biện pháp kia của Mộng nhi mới là quyết định tốt nhất đối với hạnh phúc cả đời của Tâm Nương và lão Nhị. Thời gian một năm thật ra đã đủ, hắn hoàn toàn tin tưởng lão Nhị sẽ không để cho hắn thất vọng.

Đợi đến khi Tô Nhược Nộng cùng Tâm Nương đi ra cửa phòng, đã qua buổi trưa, gió thu thổi qua cây phong trước cửa sổ vang lên xào xạc, thành từng mảnh lá phong đỏ rực giống như là bươm buớm đỏ có sinh mệnh theo gió bay xuống, làm cho người ta nhìn cây và lá chia lìa, trong lòng không khỏi sinh ra chút thương cảm.

Lôi Ngạo Thiên không biết mang theo các hộ pháp đi nơi nào, chỉ để lại Lạc Băng Vũ ở trong khách sạn chăm sóc nàng. Có thể bởi vì ở 【 khách sạn Vô Danh 】, cũng có thể bởi vì biết thân phận chân thật của Tâm Nương, càng có thể bởi vì biết Ninh Ngạo Tuyết bị trọng thương, trong thời gian ngắn sẽ không trở lại tìm Tô Nhược Mộng gây phiền phức. Cho nên, Lôi Ngạo Thiên không có lo lắng mang theo các hộ pháp rời đi.

Dĩ nhiên, những thứ này cũng chỉ là phỏng đoán của Tô Nhược Mộng.

Chỉ là, bây giờ nàng đang ở 【 khách sạn Vô Danh 】 thật sự là rất an toàn, Tâm Nương cũng chôn xuống cơ sở ngầm ở trong ngoài khách sạn, trải qua chuyện tối hôm qua, nàng nhất định sẽ không để cho Ninh Ngạo Tuyết có chỗ trống có thể chui vào. Ngay cả một ngày ba bữa của Tô Nhược Mộng, nàng cũng tự mình xuống bếp, kiên quyết không để người khác làm

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Giáo Chủ, Phu Nhân Bảo Ngài Phải Đi Làm Ruộng.

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook