Giáo Chủ, Phu Nhân Bảo Ngài Phải Đi Làm Ruộng.
Quyển 2 - Chương 176: Phế một cái tay, tàn mộng
Nông Gia Nữu Nữu
13/02/2018
Edit: Thảo My
"A. . ." Đông Lý Quyền đau đớn vuốt cánh tay bị Doãn Tâm Nhi đâm bị thương, hai mắt trừng trừng, trong mắt hận ý càng đậm, lệ khí càng dữ dội hơn.
Tình huống Doãn Tâm Nhi cũng không tốt hơn, trong lúc nàng vung kiếm, Đông Lý Quyền cũng nhân cơ hội cho nàng một phi tiêu, nàng phản xạ có điều kiện lấy tay che mặt, phi tiêu sắc bén xẹt qua cổ tay nàng, máu tươi chảy ròng.
Đoàn người nhìn đôi phu thê cực phẩm trở mặt thành thù, song song vung kiếm chống đỡ, đều không khỏi thở dài.
Nam hoàng gia bạc tình bạc nghĩa, nữ nhân giang hồ hư vinh, mười năm phu thê, cuối cùng đạt được bất quá cũng chỉ là thù hận, tàn sát lẫn nhau.
"Lão Bát mang Quyền vương gia đi xuống nghỉ ngơi, ta còn có lời muốn hỏi Doãn Tâm Nhi." Tô Nhược Mộng thấy hiệu quả mình muốn cũng đạt tới, hiện tại cũng nên muốn để Doãn Tâm Nhi thả Lôi Cận ra, giải trừ chung thuật trên người Tâm Nương và Hàn Nhứ.
"Dạ, phu nhân." Bát hộ pháp đẩy Đông Lý Quyền đi vào trong.
Đông Lý Quyền oán hận nhìn chằm chằm Doãn Tâm Nhi, mắng: "Doãn Tâm Nhi, đồ độc phụ, ngươi lại dám làm tổn thương ta. Chờ ta trở lại Kinh Thành, ta lập tức bỏ ngươi."
"Ta sẽ không cùng ngươi trở lại kinh thành." Doãn Tâm Nhi lạnh lùng trả lời, bi thương đến chết tâm, nàng sẽ không ôm lấy bất kỳ ảo tưởng nào với người nam nhân này. Một kiếm mới vừa của hắn, một phi tiêu đã hóa tình yêu chứa chan của nàng thành hư không, vậy mà, thời điểm khi không yêu nữa, còn dư lại cũng chỉ là nồng nặc hận.
Không sai! Vào giờ phút này, Doãn Tâm Nhi hận Đông Lý Quyền, loại hận sâu tận xương tủy.
Đông Lý Quyền vùng vẫy mấy cái, dừng bước, bực tức nhìn chằm chằm Doãn Tâm Nhi, cợt nhã cười cười, lạnh lùng nói: "Ngươi nghĩ ở lại chỗ này đội nón xanh ta? Ngươi muốn ta làm đồ bị cắm sừng? Ta cho ngươi biết, ngươi chết cũng phải chết ở Quyền vương phủ."
"Ngươi đã sớm đuổi ta và Ân Nhã ra khỏi Quyền vương phủ, ta cũng đã không còn là Quyền vương phi rồi, ta sao còn phải trở về với ngươi? Ngươi có tư cách gì bảo ta trở về với ngươi?" Doãn Tâm Nhi cũng không phải ngồi không, nàng tự nhiên sẽ không ngu đến cùng với một nam nhân muốn giết nàng.
Vì vậy, nàng mang chuyện cũ ra, mặc dù bọn hắn ngay lúc đó ước nguyện ban đầu là diễn trò.
"Đó là diễn trò, ngươi hẳn không không biết. Hơn nữa, nhi tức hoàng gia, nếu như không có thánh chỉ của phụ hoàng, nếu như không rút tên ngươi trên gia phả, ngươi chết, cũng là nhi tức hoàng gia. Ngươi làm vương phi mười năm, sẽ không cả điểm thông thường này cũng không biết chứ?"
Đông Lý Quyền vừa nói, vừa thú vị dồi dào quan sát trong nháy mắt mặt Doãn Tâm Nhi trở nên tái nhợt kinh ngạc.
Nữ nhân này muốn thoát khỏi hắn, không có cửa đâu. Đồ hắn dùng qua, không cần, cũng do hắn ném đi, không cần nữa, cũng không thể để người khác dùng lại. Nàng nghĩ vứt hắn qua một bên trải qua ngày vui vẻ tiêu dao, chớ hòng mơ tưởng.
"Ha ha ha! Đừng động ý niệm trốn chạy, trong thiên hạ đều là hoàng thổ, ngươi có thể chạy trốn tới đâu? Hơn nữa, ngươi không phải là rất thích ta sao? Ngươi không phải nói muốn cùng ta đến già sao? Thế nào ngươi bây giờ muốn vứt bỏ ta? Nữ nhân này tại sao có thể vô tình như vậy?"
Đông Lý Quyền nói xong, không nhìn Doãn Tâm Nhi nữa, mà ngửa đầu cười to rời đi.
Sắc mặt Doãn Tâm Nhi một mảnh trắng bệch, nàng cắn môi thật chặt, vẻ mặt hoảng hốt.
"Đi thôi, ngươi dẫn chúng ta thả công công ta ra ngoài, cần phải giải chung thuật trên người bà bà ta và Tâm Nương, sau khi làm xong những việc này, ta nhất định trả Tiểu Ân Nhã lại cho ngươi." Tô Nhược Mộng tuyệt không thương cảm nàng, giờ phút này tất cả đều là nàng tự mình gieo gió gặt bão, báo ứng nàng làm chuyện xấu.
Tô Nhược Mộng cũng không tính toán lưu nàng ở Tử Long Lĩnh, Doãn Tâm Nhi giống như rắn độc, nuôi dưỡng ở bên cạnh, cuối cùng có một ngày sẽ bị nàng cắn ngược lại. Chuyện xưa【 nông phu và rắn 】, nàng nghe qua quá nhiều, cũng đã gặp quá nhiều, cả trên người Doãn Tâm Nhi cũng đã thấy qua, nàng tự nhiên sẽ không ngu dẫm vào vết xe đổ của Hàn Nhứ bọn họ.
Để nàng đi theo Đông Lý Quyền trở về, hành hạ lẫn nhau, coi nhau như kẻ thù, đây mới đúng là kết quả nàng mong muốn.
Doãn Tâm Nhi quỷ dị nhìn nàng, ngập ngừng: "Hàn di không phải tỉnh sao?"
"Không có tỉnh!"
"Nhưng vừa vặn rõ ràng cũng đã. . . . . . Ngươi lừa ta?" Doãn Tâm Nhi nói xong, đột nhiên hiểu rõ ra.
"Không sai! Chỉ là, ngươi nên cảm tạ ta, là ta để cho ngươi thấy rõ cái gì mới là trân châu, cái gì là mắt cá?" Tô Nhược Mộng nhìn tay nàng không ngừng rỉ máu xuống, nhíu nhíu mày, nói với Lạc Băng Vũ bên cạnh : "Giúp nàng băng bó tay."
Nàng còn phải giải chung thuật cho Hàn Nhứ và Tâm Nương, tay của nàng không thể phế.
Chỉ là, nhìn vết thương của nàng sâu tới xương, sợ rằng tay này cũng bị thương nặng.
Lạc Băng Vũ đứng ở bên cạnh Tô Nhược Mộng, chậm chạp bất động, mặt ghét bỏ nhìn Doãn Tâm Nhi, nói: "Phu nhân, đây là nàng đáng đời, ta không muốn băng bó cho nàng."
Nữ nhân như vậy, chết tốt hơn, nàng còn lâu mới muốn thay nàng băng bó vết thương.
"Không cần ngươi băng bó, không chuộc hết tội trước kia, ta sẽ không chết." Doãn Tâm Nhi nhịn đau, cao ngạo ngẩng đầu lên, nhìn Tô Nhược Mộng, nói: "Đi thôi, ta mang bọn ngươi đi."
Nàng đã ở trước mặt họ nhếch nhác đủ rồi, nàng không muốn ngạo khí cuối cùng cũng không có. Tay đau thì thế nào? Phế thì thế nào? Tay đau vừa vặn có thể để cho nàng cảm thấy tim không đau như vậy.
"Thôi, đi thôi!" Tô Nhược Mộng nhìn Doãn Tâm Nhi rút khăn lụa ra băng bó đơn giản, nhìn lại nàng cà nhắc đi đường nhỏ bên cạnh tổng đàn, nháy mắt với Đại Hộ Pháp bọn họ, yên lặng ở phía sau nàng.
Doãn Tâm Nhi đáng thươn nữag, cũng không đáng được nàng đồng tình.
Chỉ là, nhìn nàng một thân vừa bùn vừa máu, ngược lại không khỏi âm thầm cảm khái, việc đời nhiều thay đổi. Tô Nhược Mộng âm thầm suy nghĩ, nếu như nàng sớm biết sẽ có một ngày như thế, nàng vẫn sẽ chọn cùng Đông Lý Quyền rời đi sao? Nàng còn có thể vì Đông Lý Quyền mà làm hết chuyện xấu tán tận lương tâm sao?
Chẳng biết tại sao? Tô Nhược Mộng cảm thấy Doãn Tâm Nhi vẫn sẽ lựa chọn như vậy, lời nói của Đông Lý Quyền cũng không hoàn toàn sai, Doãn Tâm Nhi yêu hắn cũng không thuần túy, nàng làm tất cả cũng là vì mộng hoàng hậu của nàng.
T ơng lai chờ nàng sẽ là cái gì? Khổ sở? Hành hạ? Cô đơn? Hối hận?
Đi thẳng đến trong rừng cây phía sau núi, Doãn Tâm Nhi chỉ vào nơi mọc đầy bụi cây nhỏ, nói: "Nơi đó có một sơn động, Lôi bá bá đang ở bên trong." Lời nàng vừa dứt, Đại Hộ Pháp đã đi nhanh tới, vẹt nhánh cây chui vào.
Chỉ chốc lát sau, hai bóng dáng quen thuộc mọi người trông ngóng đã tới.
Tô Nhược Mộng vội bước lên trước, phốc một tiếng, đã quỳ gối trước mặt Lôi Cận mặt mũi tiều tụy, cặp mắt lõm sâu, chòm râu hỗn loạn như cỏ, nghẹn ngào nói: "Công công, ngươi chịu khổ. Mộng nhi, tới đón ngươi về nhà."
"Mộng nhi? Ngươi mau dậy nói chuyện." Lôi Cận nhìn một đầu tóc trắng, hồi lâu mới phục hồi tinh thần lại, vội vàng đưa tay đỡ Tô Nhược Mộng: "Mộng nhi, người xảy ra chuyện gì? Ngạo Thiên đâu?"
"Công công, chúng ta trở về rồi hãy nói." Tô Nhược Mộng đứng lên, đi tới bên cạnh hắn, cùng Đại Hộ Pháp hai người một trái một phải đỡ hắn đi.
Doãn Tâm nhi đột nhiên quỳ xuống trước mặt Lôi Cận, mặt hối ý nói xin lỗi: "Lôi bá bá, thật xin lỗi!"
"Ngươi. . . Cái loại vong ân phụ nghĩa, làm sao ngươi có thể làm ra những chuyện này?" Lôi Cận mới vừa rồi tất cả chú ý đều đặt ở trên người Tô Nhược Mộng, hiện tại mới phát hiện Doãn Tâm Nhi, nhìn nàng, nghĩ đến Hàn Nhứ hôn mê bất tỉnh, hắn không khỏi trong cơn giận dữ, đưa tay chỉ Doãn Tâm Nhỉ mắng.
"Công công, ngươi đừng tức giận. Chúng ta đi về trước để cho nàng trị cho bà bà tỉnh lại, mọi chuyện chờ sau khi bà bà tỉnh lại, lại nói." Tô Nhược Mộng thấy Lôi Cận giận đến ngực kịch liệt phập phồng, một bộ không thở nổi, ánh mắt trở nên lạnh, nhìn Doãn Tâm Nhi trên đất, hỏi: "Ngươi làm cái gì với công công ta? Cũng là hạ chung? Hay là hạ độc?"
Lôi Cận là cao thủ giang hồ, nhưng hôm nay thân thể của hắn lại rõ ràng suy yếu, trên người lại không thấy vết thương, rất rõ ràng hoặc là bị hạ độc, hoặc là bị hạ chung.
"Thật xin lỗi! Ta trở về lập tức giải chung thuật cho bọn họ." Doãn Tâm Nhi rất cung kính dập đầu ba cái về phía Lôi Cận, sau khi đứng lên thân thể kịch liệt lung lay mấy cái, nếu như không phải là Lạc Băng Vũ đỡ nàng, nàng rất có khả năng đã ngã xuống đất.
Doãn Tâm Nhi cảm kích nhìn về phía Lạc Băng Vũ, hơi cười một cái.
"Ngươi đừng cám ơn ta, động tác ta chỉ là phản xạ mà thôi, ta cũng không có chút nào muốn đỡ nữ nhân xấu như ngươi." Lạc Băng Vũ vội vàng quăng ánh mắt một bên, lắc đầu một cái, không chấp nhận nàng ta im lặng biết ơn.
Nàng cũng chỉ đúng là đứng cách nàng gần, nàng không phải chỉ là một động tác phản xạ có điều kiện. Nếu như là bây giờ, nàng nhìn Doãn Tâm Nhi té ngã vui mừng còn chưa kịp, mới không đưa tay đỡ nàng.
"Đi thôi!" Giọng nói Lôi Cận có chút khàn khàn.
Mộng nhi nói không sai, nơi này không phải nơi nói chuyện, càng không phải là nơi tính sổ. Bây giờ nhìn lại, sau khi sự việc Doãn Tâm Nhi đã bại lộ, rơi vào trong tay Mộng nhi, nếu lấy cá tính của nàng cũng sẽ không thả hắn ra, càng sẽ không nói gì thật xin lỗi.
Ngạo Thiên lo lắng quả nhiên không sai, Doãn Tâm Nhi cũng sớm đã thay đổi, nàng lần ngày trở lại quả thật có mục đích. Chỉ là hắn nghĩ Doãn Tâm Nhi thay đổi, lại không nghĩ rằng nàng trở nên không từ thủ đoạn như thế, tuyệt tình tuyệt nghĩa như thế.
Bí mật kia, nàng sao biết được?
Bí mật kia, trừ bọn họ người của Lôi gia và Tiểu Dịch tử ra, không nên có những người khác biết? Nhưng nàng?
"Băng Vũ, ngươi đỡ Doãn Tâm Nhi đi, chớ lỡ thời gian của lão giáo chủ và lão phu nhân, còn có Tâm Nương." Tô Nhược Mộng vốn không muốn để ý tới nàng, nhưng mà, thấy nàng sắc mặt tái nhợt, một bộ tùy thời sẽ ngã xuống. Còn có ba người Lôi Cận đang chờ nàng giải chung thuật, bây giờ nàng vẫn không thể ngã xuống, cho nên, để Lạc Băng Vũ dìu nàng, tránh lỡ thời gian, trì hoãn canh giờ giải chung thuật.
Lạc Băng Vũ đi theo Tô Nhược Mộng đã mấy ngày này, tất nhiên hiểu dụng ý của nàng, cũng không nói thêm cái gì, lòng không phục đi tới, đỡ Doãn Tâm Nhi đi về phía trước.
. . . . . .
Một ngày sau.
"Chủ tử." Trong lúc ngủ Tâm Nương đột nhiên hô to một tiếng, chợt từ trên giường ngồi dậy. Mở hai mắt ra, ánh mắt mê mang nhìn tấm màn quen thuộc, gian phòng quen thuộc, còn có người nằm ở mép giường nàng, nắm chặt tay nàng.
Nhị hộ pháp nằm ở trên mép giường ngủ thiếp đi, đột nhiên bị tiếng kêu kinh hoảng của Tâm Nương làm cho giật mình, hắn chợt ngồi thẳng thân thể, mở mắt lim dim buồn ngủ nhìn trên trán Tâm Nương hiện đầy mồ hôi lạnh. Nhất thời cực kỳ vui mừng, nóng lòng liên tục hỏi.
"Tâm Nương, ngươi rốt cuộc tỉnh lại? Ngươi cảm giác như thế nào? Có còn khó chịu chỗ nào hay không? Có đói bụng hay không?"
Tâm Nương nhìn lo âu nồng đậm trên mặt hắn, trong lòng không khỏi mềm nhũn, dắt môi cười nhạt một tiếng, nói: "Ta không sao! Ngươi đừng lo lắng, chủ tử đâu? Doãn Tâm Nhi và gian tế có bắt được chưa? Cứu tỉnh lão phu nhân chưa?"
Nhị hộ pháp nhẹ nhàng nhướng mày, cười cười, nói: "Mọi người không sao, tất cả đều ở trong kế hoạch. Chỉ là, ngươi trúng chung thuật của Doãn Tâm Nhi, hiện tại thì tốt hơn chưa? Có cảm giác không thoải mái?"
Tâm Nương lắc đầu.
Nhị hộ pháp thấy nàng sau khi tỉnh lại, câu nói đầu tiên là hỏi tình huống Tô Nhược Mộng, trong lòng không khỏi lại thêm mấy phần hảo cảm với nàng. Nhớ lại trước kia mình còn có thành kiến với Tâm Nương, Nhị hộ pháp xin lỗi gãi gãi đầu, cảm giác mình trước kia trông mặt mà bắt hình dong.
Nàng là một nữ tử tốt, không những tâm địa thiện lương, lại còn rất khôn khéo, lạc quan, kiên cường. Có lẽ, nàng trước kia ăn mặc như thế cũng là một loại tự vệ, dù sao một nữ nhân ở trên giang hồ lăn lộn được thuận buồm xuôi gió, cũng là một chuyện vô cùng khó khăn.
Nghĩ tới những thứ này, Nhị hộ pháp đột nhiên đau lòng Tâm Nương. Đưa tay vỗ vỗ mu bàn tay nàng, ôn nhu nói: "Tâm Nương, thật xin lỗi!"
"Cái gì? Ngươi làm gì thế?" Tâm Nương bị hắn đột nhiên nói một câu xin lỗi làm bối rối, không hiểu nàng mới vừa tỉnh lại, hắn nói xin lỗi cái gì? Chẳng lẽ hắn mới vừa nói chủ tử không có việc gì là lừa nàng sao? Nghĩ tới đây, Tâm Nương nóng nảy vén chăn lên, rút tay mình về, giùng giằng phải xuống giường.
"Ngươi mới vừa gạt ta đúng không? Chủ tử đã xảy ra chuyện phải không? Nói cũng đúng, Doãn Tâm Nhi tâm cơ nặng nề như vậy, chủ tử nhất định là bị nàng lừa. Ngươi buông ta ra, ta muốn đi xem chủ tử."
Nhị hộ pháp sững sờ, vội vàng đưa tay ấn chặt hai vai nàng, nhíu nhíu mày, hỏi: "Ai nói phu nhân đã xảy ra chuyện? Ta không phải nói không có chuyện gì sao?"
"Không có việc gì? Thật?" Tâm Nương ngừng lại, ngước mắt thật sâu tìm tòi nghiên cứu ánh mắt của hắn, thấy hắn không giống như đang nói dối, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm: "Vậy ngươi tại sao muốn nói xin lỗi? Ngươi không có chuyện làm sao? Vô duyên vô cớ nói cái gì xin lỗi? Cái người này không phải cố ý để cho ta nghĩ hướng khác sao?"
"Cái gì?" Nhị hộ pháp xấu hổ nhìn nàng một cái, không nói gì tiếp.
"Nói? Tại sao phải nói xin lỗi?"
"Ta. . . Ta. . ." Nhị hộ pháp có chút cà lăm, đột nhiên cảm thấy có chút không nói ra miệng.
Tâm Nương nhìn bộ dáng hắn cứ như đang muốn nói lại thôi, đôi mày thanh tú nhíu lại, ánh mắt nghi ngờ, nói: "Ngươi đùa giỡn phụ nữ đàng hoàng rồi hả? Hay là xuống núi ăn vụng?"
"Ta không phải là nam nhân như vậy, ngươi. . . Ngươi. . ." Nghe vậy, Nhị hộ pháp giật mình, vội vàng lắc đầu khoát tay giải thích.
"Ta. . . Ta. . . Ta làm sao rồi? Ngươi có thể chớ cà lăm hay không? Có lời gì cứ việc nói thẳng, chớ ngươi ngươi ta ta, để cho ta nghe không hiểu. Ngươi ăn vụng không bình thường sao? Một đại nam nhân, ngươi cũng đừng nói với ta, ngươi cho tới bây giờ cũng không đi cái nơi kia?"
Tâm Nương không có gì tức giận liếc hắn một cái, thấy sắc mặt hắn quẫn bách, một bộ không biết như thế nào cho phải, sinh lòng đùa giỡn, cố ý trêu chọc hắn.
Vèo một tiếng, Nhị hộ pháp chợt đứng lên, nghiêm túc nhìn nàng, nghĩa chính ngôn từ nói: "Ta chính là người giữ mình trong sạch, làm sao ngươi có thể nghĩ ta thành người như vậy? Ta nói thật xin lỗi là bởi vì ta trước kia đối với ngươi trông mặt mà bắt hình dong, cũng không phải là như ngươi nghĩ."
"Phốc. . ." Tâm Nương nhìn hắn, cuối cùng không thể nhịn được, hì hì một tiếng bật cười, nói: "Ngươi chưa từng có?"
Không ngờ người nam nhân này, lại còn đối với thái độ trước kia của hắn canh cánh trong lòng, chỉ là, vào lúc này nghe hắn nói xin lỗi, nàng thật rất vui vẻ. Chủ tử nói không sai, người nam nhân này thật là nam nhân tốt, tuy có lúc tùy tùy tiện tiện, nhưng mà, tâm tư vẫn rất tinh tế.
Có lẽ, tâm tư tinh tế tỉ mỉ mới đúng là bản chất của hắn, dù sao hắn thiết kế cơ quan, không có tâm tư tinh tế cũng không được.
Hắn giống như một khối ngọc thượng cổ thô chưa mài dũa, chịu thời gian cân nhắc đắn đo, chịu đựng được mưa gió phá hoại, mấy ngày nay chung đụng, sự chân thật của hắn, lạc quan của hắn, trách nhiệm của hắn khiến nàng hiểu rõ nội tâm.
Tâm Nương thu hồi mơ mộng trong lòng, hơi nhếch khóe môi lên, nàng cũng không biết, mình là từ lúc nào bắt đầu trong mắt tất cả đều là ưu điểm của hắn ?
"Không có mất mặt sao?" Nhị hộ pháp không khỏi tức giận, căn bản cũng không phát hiện nữ nhân trước mặt mình, đang chỉnh lại bộc bạch thế giới nội tâm.
Nữ nhân này nàng biểu hiện không sao cả như vậy, nàng chẳng lẽ không ghen sao? Hay là nàng căn bản không để hắn ở trong lòng, căn bản không coi trọng hắn?
"Không mất mặt!"
"Vậy ngươi bây giờ là vẻ mặt gì? Rõ ràng chính là một bộ buồn cười, chẳng lẽ ngươi không phải là muốn giễu cợt ta?" Nhị hộ pháp tức giận thì trở nên có chút tính trẻ con, hắn nói xong, nghiêng đầu, gò má, bĩu môi, hoàn toàn chính là một bộ đứa bé giận dỗi.
"Ta buồn cười, nhưng ta không phải muốn chế nhạo ngươi." Tâm Nương nhìn hắn, rất nghiêm túc nói.
Nhị hộ pháp không tin hỏi: "Không phải?"
Tâm Nương mỉm cười lắc đầu: "Không phải! Ta là vui vẻ."
Nghe vậy, trong lòng Nhị hộ pháp có chút vui vẻ, không nhịn được nghĩ muốn truy vấn ngọn nguồn: "Vui vẻ? Tại sao?"
"Bởi vì ngươi là nam nhân giữ mình trong sach, ha ha!" Tâm Nương nói xong, lại không nhịn được nở nụ cười.
"Ta vốn chính là, ngươi cho rằng nam nhân toàn thiên hạ đều là loại người lỗ mãng sao? Ta cho ngươi biết, đều là một ít người phá hư danh tiếng của nam nhân. Thật là một cục cứt chuột, phá hư một nồi cháo. T ất cả Ma Giáo chúng ta đều là nam nhân tốt giữ mình trong sạch, ngươi nhìn Giáo chủ của chúng ta thì biết."
Vốn còn hào hứng bừng bừng nói với Tâm Nương trước mặt, tẩy trắng oan khuất cho các nam nhân. Nhưng nói đến Lôi Ngạo Thiên, nghĩ tới hắn bây giờ vẫn bặt vô âm tín, âm thanh Nhị hộ pháp càng ngày càng nhỏ, người cũng không có phần hăng hái kia, cả người trở nên uể oải.
"Ngươi làm sao vậy?" Tâm Nương rõ ràng cảm thấy tâm tình của hắn biến hóa, vì vậy ân cần hỏi han.
Nhị hộ pháp lắc đầu, nói: "Ta không sao! Ta chỉ là có chút lo lắng cho Giáo chủ, không biết hắn hiện tại như thế nào?"
"Lôi Giáo chủ nhất định là cát nhân tự có thiên tượng, ngươi yên tâm! Tình cảm của những hộ pháp các ngươi còn có những Đường chủ, Sứ giả với Lôi giáo chủ rất tốt." Tâm Nương quen nhìn bộ dạng cợt nhã của hắn, hắn lập tức trở nên thương cảm, cũng làm cho nàng rất khó chịu, trong lòng còn hơi đau nhói.
"Đúng! Chúng ta tuy là khác họ, cũng không máu mủ, nhưng mà, chúng ta còn thân hơn huynh đệ ruột."
"Các ngươi là như thế nào ở chung với nhau?"
"Đủ loại nguyên nhân, có ít là đến bước đường cùng, đầu nhập vào mà đến; có ít là đi nhầm vào tiến vào; có ít là từ nhỏ lớn lên nơi này; dù sao mặc kệ là nguyên nhân gì, mọi người chúng ta đều rất quý trọng tình huynh đệ giữa chúng ta. Giáo chủ mặc dù là giáo chủ địa vị cao quý, nhưng mà, hắn lại như huynh đệ của chúng ta, chưa bao giờ xem chúng ta là hạ nhân mà đối xử, phu nhân cũng giống như vậy, đây chính là nguyên nhân huynh đệ chúng ta nguyện ý vì giáo chủ và phu nhân, vào sinh ra tử."
Nói đến Lôi Ngạo Thiên tốt, Nhị hộ pháp có chút không dừng lại được, khóe miệng còn tràn đầy nụ cười nhàn nhạt.
Tâm Nương nhìn hắn, cũng không nhịn gợi môi lên.
Nàng thật hâm mộ bọn họ, suy nghĩ chính mình vài năm một mình nỗ lực đứng vững ở trên giang hồ, một mình chiến đấu hăng hái, loại trước người cười, sau người khóc lòng chua xót thật sự rất khổ. Thật may là, bây giờ nàng tìm được chủ tử, tìm tới tộc nhân của mình, từ nay về sau, nàng sẽ không bao giờ một mình nữa, rốt cuộc không cần một mình chiến đấu nữa.
"Ta đi đến xem chủ tử." Tâm Nương cúi người xuống, chân từ trước giường trên giường cầm lấy giày, lưu loát mang xong, chuẩn bị rửa mặt liền đi xem tình huống Tô Nhược Mộng.
"A, được!" Nhị hộ pháp vội vàng đứng lên, tránh thân thể qua, tránh chỗ ra.
"A ——"
"Cái gì?"
Bởi vì hơn một ngày chưa ăn, lúc Tâm Nương đứng lên, chợt cảm thấy một hồi đầu váng mắt hoa, hai mắt biến thành màu đen, nghiêng ngả ngã về phía sau. Nhị hộ pháp thấy thế vội vàng đưa tay kéo nàng, nhưng không ngờ dẫm làn váy Tâm Nương, cả người cũng bất ngờ nhào tới.
"Cái gì?" Hai người lúc lên lúc xuống, hai cỗ thân thể không có khe hở nằm chồng lên nhau, hai người đều kinh hãi nhìn đối phương, một cỗ dòng điện tê dại chợt đánh thẳng vào tứ chi hai người.
"Ngươi. . ." Trăm miệng một lời, lại đồng thời dừng lại, kinh ngạc nhìn đối phương.
"Ta. . ." Lại trăm miệng một lời, Tâm Nương có chút ngượng ngùng nghiêng đầu, Nhị hộ pháp sửng sốt, sau khi lấy lại tinh thần, vội vàng quay đầu đi, hai tay chống trên giường muốn đứng lên, không ngờ mặt quay đi vừa đúng lướt qua môi anh đào phấn nộn của Tâm Nương, cảm giác mềm mại khiến lòng hắn trong nháy mắt hóa thành một viên kẹo đường ngọt ngào.
Mặt Tâm Nương trong phút chốc đốt thành hai đóa ráng đỏ, trong lòng như có nai con chạy loạn, thình thịch thình thịch nhảy lên.
Nhị hộ pháp lúng túng quay đầu lại, không bình tĩnh nhìn Tâm Nương thẹn thùng, giống như dáng vẻ tiểu nữ nhân, hắn vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy, cúi đầu nhìn qua môi hồng nhuận của nàng, hầu kết trượt nhẹ, hắn có chút muốn nếm thử một chút tư vị môi anh đào, muốn nhìn có phải ngọt ngào như mật hay không?
Tâm Nương thật sự bị hắn nhìn chăm chú toàn thân nóng lên, trong khoảng thời gian ngắn không biết như thế nào cho phải? Hoàn toàn không có bộ dáng khéo léo bình thường, vội vàng hấp tấp uốn éo người muốn đứng lên.
Không được! Tiếp tục như vậy nữa, nàng không có cách nào hít thở bình thường.
"Ti. . ." Nhị hộ pháp hít vào một ngụm khí lạnh, lông mày anh tuấn nhẹ chau lại, nhìn nàng âm thanh khàn khàn nói: "Tâm Nương, ngươi đừng lộn xộn! Còn động như vậy nữa, ta không biết có thể giữ được mình hay không?"
Mặt Tâm Nương bá một cái đỏ lên, giống như là huyết dịch cả người ăn ý vọt tới trên mặt, đỏ mặt đến độ có thể nặn ra nước, trên mặt quẫn bách. Nàng nháy mắt nhìn hắn, lông mi thon dài mà rậm hơi vểnh lên chớp chớp, trông rất đẹp mắt, giống như là cánh bướm nhẹ nhàng quét qua trên mặt Nhị hộ pháp.
"Ngươi đứng lên!"
". . . . . ." Nhị hộ pháp sững sờ nhìn nàng, căn bản cũng không nghe được nàng đang nói cái gì? Trong đầu một mực nghĩ, nàng tại sao có thể thẹn thùng như vậy? Làm cho người thích như vậy? Giờ phút này nàng căn bản cũng không giống như bà chủ khách sạn phong tình vạn chủng, hoàn toàn chính là một cô nương thanh thuần, không hiểu tình hình.
Nàng thay đổi nhiều như vậy, khiến Nhị hộ pháp chưa tỉnh hồn lại, lập tức cứ mê mải nhìn.
Thiên diện thiếu nữ xinh đẹp, tên này dùng để hình dung thật là quá đúng bất quá, nhất định chính là do bản thân nàng tạo thành.
"Ngươi đứng lên trước." Tâm Nương thấy hắn không có phản ứng, nhíu nhíu mày, lại lên tiếng nhắc nhở hắn.
Nhị hộ pháp nhìn mặt nàng đỏ bừng, đôi mắt sáng, cánh môi trơn bóng, hơi nhếch khóe môi lên, từ trong thâm tâm khen: "Tâm Nương, ngươi thật đẹp!"
"Cái gì?" Tâm Nương mở to hai mắt kinh ngạc nhìn về phía Nhị hộ pháp, nhìn hắn chằm chằm một lúc lâu, Tâm Nương đột nhiên đưa tay sờ trán Nhị hộ pháp, nhướng mày lông, nói: "Không phát sốt? Không phát sốt ngươi nói mê sảng gì thế? Thật sự là kỳ quái."
Người nam nhân này, nếu là hắn nói một ít lời làm tổn thương nàng, nàng có thể sẽ không cảm thấy hắn phát sốt. Nói lời như vậy, thật sự không giống như hắn bình thường.
"Ta nói thật, ta không phát sốt, cũng không nói mê sảng." Nói xong, Nhị hộ pháp một tay đỡ người lên, một tay khác cầm lấy tay Tâm Nương để trên ngực mình, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Ngươi cảm thấy sao? Nó đập thật nhanh, thật nhanh. Ta chưa từng như vậy, ta cũng chưa từng nói như vậy với cô nương nào. Tâm Nương, thật xin lỗi! Tha thứ ta trước kia dùng ánh mắt như vậy nhìn ngươi, dùng tâm tư như vậy nghĩ ngươi. Ngươi tuyệt đối là một cô nương tốt, một cô nương thiện lương xinh đẹp lại tràn đầy tinh thần chuộng chính nghĩa."
Nhị hộ pháp nhẹ nhàng thở ra một hơi, nói hết tất cả trong lòng ra.
"Cái gì? Ngươi làm sao? Thật kỳ quái." Tâm Nương hoàn toàn không phản ứng kịp, ngây ngốc nhìn hắn, vào lúc này cũng quên mất tư thế của bọn hắn có bao nhiêu khiến người ta suy nghĩ viển vông.
Hai người cứ như vậy bình tĩnh đưa mắt nhìn nhau, qua một hồi lâu, hốc mắt Tâm Nương khẽ ướt át, khóe miệng nụ cười khó cản chế nhạo: "Miệng thật ngọt, lời nói thuần thục như vậy, cũng không giống như là lần đầu tiên nói, ha ha!"
Nhị hộ pháp vừa nghe, nhất thời nóng nảy, thì ra nàng vẫn chưa tin tâm ý của hắn?
Tâm Nương nhìn một bộ nóng nảy của hắn, cười bồi thêm một câu: "Chỉ là, ta rất thích nghe!"
"À? Ha ha!" Nhị hộ pháp nghe lời của nàng, lập tức cười. Hắn nhìn chằm chằm môi đỏ mọng của nàng khi đóng khi mở, hàm chứa xuân thủy, thủy mâu dập dờn khiến người khác cũng say theo, chậm rãi cúi đầu đặt lên hai cánh môi mê người .
"Nhị ca, phu nhân gọi ngươi." Lạc Băng Vũ bưng cháo nhỏ và mâm thức ăn thanh đạm đi vào cho Tâm Nương, vốn không phát hiện không khí trong phòng. Nàng thấy lão phu nhân đã tỉnh rồi, vừa đúng lúc Tô Nhược Mộng lại để nàng tới thông báo Nhị hộ pháp, nghĩ tới Tâm Nương chắc cũng là đã tỉnh lại, chuẩn bị một chút ăn đồ bưng đến.
"Cái gì? A, a, nha."
Hai người đang chìm say ở trong ngọt ngào , bị Lạc Băng Vũ làm cho giật mình, vội vàng như lò xo tách ra. Nhị hộ pháp mặt luống cuống và quẫn bách nhìn Lạc Băng Vũ đỏ mặt, mà Tâm Nương lại đỏ mặt ngồi dậy, đồng dạng quẫn bách và luống cuống.
Lạc Băng Vũ phục hồi tinh thần, đỏ mặt, lắc đầu một cái, khoát tay áo, xoay người vừa chạy ra ngoài, vừa bỏ lại một câu nói: "À? Ta cái gì cũng không nhìn thấy, ta đi trước."
Đi thật xa, Lạc Băng Vũ mới vỗ ngực ngừng lại, quay đầu lại liếc mắt nhìn, cười lầm bầm lầu bầu.
"Thiệt là, cũng không đóng cửa lại, làm hại người ta hậu tri hậu giác chạy vào, mắc cỡ chết người."
"Ha ha, nhị ca thật là lợi hại, cả Tâm Nương cũng bị hắn chinh phục. Xem ra, chẳng mấy chốc sẽ đổi cách gọi với Tâm Nương, phải gọi là Nhị tẩu rồi."
Đại sảnh tổng đàn Ma Giáo.
Lôi Cận mặt lạnh nghiêm trang ngồi ngay ngắn ở chủ vị, Tô Nhược Mộng và đám người Hàn Nhứ ngồi phía dưới bên phải hắn, mà Doãn Tâm Nhi và Tả sứ giả đứng trong đại sảnh. Trong đại sảnh lẳng lặng, đoàn người đều chờ đợi Lôi Cận mở miệng, chỉ là ánh mắt thỉnh thoảng quét về phía hai người đứng trong đại sảnh.
Qua thật lâu, Lôi Cận lạnh lùng quét nhìn một mắt Doãn Tâm Nhi, lại nhìn Đông Lý Quyền ngồi ở một bên, nghiêm nghị nói: "Ma Giáo chúng ta từ trước đến giờ không có phân tranh với triều đình, không biết lần này, Quyền vương gia vì sao dùng hết tâm cơ như thế tính toán Ma Giáo? Ma Giáo chúng ta từ trước đến giờ chính là người không phạm ta, ta không phạm người. Hiện tại chuyện này, không biết Quyền vương gia có thượng sách gì?"
Ma Giáo khinh thường triều đình, cũng không lo lắng triều đình gây phiền toái, huống chi hiện tại trong tay bọn họ đã có thánh chỉ và hiệp nghị của hoàng đế. Nếu như lần này không phải Doãn Tâm Nhi dùng tâm kế tấn công, bọn họ đi lên, cũng không xuống được.
Lôi Cận không phải sợ người, hắn từ trước đến giờ phải không thèm tranh chấp với những người đó.
Trải qua những tình cảnh mưa gió, gặp qua máu mưa tinh phong, biết rõ dân chúng bởi vì chiến tranh mà chịu khổ sở, cho nên, Ma Giáo bọn họ tận lực tránh chiến tranh, không phải sợ thua, càng không phải là sợ phiền phức, mà là, quan tâm dân chúng.
Đông Lý Quyền vô vị cười cười, nói: "Đơn thuần là hiểu lầm, hiện tại triều đình và Ma Giáo đã ký hiệp nghị, về sau, hiểu lầm như vậy là không thể nào có. Hi vọng lão giáo chủ hóa hiểu lầm thành nhỏ, để tránh phá vỡ quan hệ tốt giữa Ma Giáo và triều đình."
"Hả? Hiểu lầm? Chẳng lẽ Quyền vương gia cho là ta và nương tử ta bị thương cũng là hiểu lầm?" Lôi Cận mặt lộ vẻ không vui.
"Đây tất cả đều là tiện phụ Doãn Tâm Nhi tự mình gây nên, những chuyện này không hề có quan hệ với triều đình, với Quyền vương phủ. Ta lần này tới là phụng khẩu dụ của phụ hoàng ta, tới đón nàng trở về vương phủ, lại do phụ hoàng ta tới định đoạt sai lầm nàng phạm. Hôm nay Ma Giáo và triều đình mới vừa giao hòa, lão giáo chủ và lão phu nhân cũng đã bình an, không bằng chuyện này cứ giao cho hoàng thượng xử lý?"
Đông Lý Quyền khinh bỉ liếc mắt nhìn Doãn Tâm Nhi, sắc mặt không thẹn đẩy tất cả sai lầm tới trên người nàng.
Nghe Đông Lý Quyền đại ngôn không thẹn, Doãn Tâm Nhi siết chặt quả đấm, cắn môi, nỗ lực kiên trì không khiến người ta nhìn thấy bi thương và yếu ớt của nàng. Người nam nhân này thật sự là đủ độc, mà nàng cũng thật lòng nhìn thấu.
Lúc này, vẫn không quên đổ lên trên đầu nàng, chỉ là, hắn nói cũng không sai, chuyện này thật đúng là nàng làm, hắn một chút cũng không làm, chỉ là tham dự kế hoạch. Hôm nay hết duyên tình diệt, lấy tính tình của hắn, làm sao có thể thừa nhận mình cũng tham dự?
Thôi, không so đo, đều là kết quả mình đần, mình ngu, mình tham lam vinh hoa phú quý, nửa điểm cũng không oán người được.
Hôm nay, gân mạch tay phải của mình đã đứt, phế một tay, phá hủy một nhà, cũng coi là báo ứng của mình. Chỉ là, Ân Nhã vô tội, lại làm cho nàng nhỏ như vậy mắt thấy cha mẹ của mình trở mặt thành thù. Trở lại vương phủ, cũng không biết Hoàng đế sẽ xử trí nàng như thế nào, Ân Nhã lại có thể bị mấy nữ nhân trong vương phủ ngược đãi không?
Giờ phút này, Doãn Tâm Nhi thật sự rất hối hận những chuyện trước kia mình làm, nhưng mà, trên đời này không có thuốc hối hận, nàng chỉ có thể gieo gió gặt bão.
Phốc một tiếng, Doãn Tâm Nhi ở trên đất, cung kính dập đầu ba cái với Lôi Cận và Hàn Nhứ, khóc lóc kể lể nói: "Lôi bá bá, Hàn di, Tâm Nhi bất hiếu, Tâm Nhi đại nghịch bất đạo, bị ma quỷ ám ảnh làm những chuyện đần độn này. Công ơn nuôi dưỡng của các ngươi, Tâm Nhi kiếp sau sẽ báo, kiếp này Tâm Nhi sẽ dùng mấy ngày còn lại tụng kinh, thay các ngươi cầu phúc."
"Chúng ta không cần những thứ này, ngươi đi đi. Ta không muốn nhìn thấy ngươi nữa, nuôi ngươi lớn, ta cũng coi như không phụ lòng cha mẹ đã chết của ngươi. Ngươi tự chọn đường, là khổ là ngọt ngươi đều tự mình chịu đựng. Chúng ta hôm nay vì ân oán đoạn tuyệt, về sau đường ai nấy đi, ngươi sẽ không có quan hệ với chúng ta."
Hàn Nhứ nghiêng mắt một bên, không nhìn nàng, sau khi nói xong, liền hướng nàng phất phất tay.
"Hàn di —— ta. . . Để Tâm Nhi dập đầu với ngươi đi, cám ơn ngươi!"
Lôi Cận nhìn Đông Lý Quyền, nói: "Quyền vương gia, chuyện này có quan hệ với ngươi hay không, trong lòng mọi người chúng ta đều biết, ta cũng không muốn nói nhiều. Chỉ là, nếu như còn có lần thứ hai, chỉ sợ cũng không thể nào nữa dễ dàng như vậy coi như xong, ngươi nên rõ, Ma Giáo chúng ta không phải hiền lành, càng không phải là tùy ý có thể để người ta xoa nắn. Lần này xác định ở hiệp nghị mới vừa ký, mà chuyện hoàng thượng lại công bố thiên hạ ở Hoàng bảng, một chuyện này coi như bỏ qua. Hi vọng Quyền vương gia tự giải quyết cho tốt, nếu không, những tính toán trong lòng ngươi, Lôi mỗ không từ cực khổ đưa chứng cớ vào hoàng cung."
Nói đến nỗi ấy, đối mặt loại lũ tiểu nhân này, Lôi Cận thật sự không muốn nói thêm cái gì.
Mà tình huống Doãn Tâm Nhi sẽ như thế nào, hắn càng không lo lắng. Hàn Nhứ nói không sai, từ đó ân oán đoạn tuyệt, đường ai nấy đi, tương lai thấy cha mẹ của nàng, mình cũng có thể thẹn với lương tâm.
Đông Lý Quyền nghe Lôi Cận nói chứng cớ, trong lòng không khỏi lật ra sóng to gió lớn, nhìn chằm chằm vào hắn, thấy ánh mắt Lôi Cận cũng không trốn không tránh nhìn lại hắn, tim của hắn trong nháy mắt rơi vào trong băng động.
Lôi Cận làm sao biết chuyện của hắn? Chứng cớ? Hắn lại có chứng cớ? Là thật hay giả? Chuyện kia hắn đều âm thầm tiến hành, hắn làm sao biết?
"Chớ hoài nghi ta, Lôi mỗ từ trước đến giờ khinh thường nói láo, nếu như Quyền vương gia không tin, có thể thử một lần, chỉ là không nên hối hận là được." Lôi Cận nhìn hắn, vểnh môi cười cười, làm cho người ta không thấy rõ hắn nói thật hay giả? Rồi lại làm cho người ta không thể không tin tưởng lời nói của hắn.
"Như thế thì đa tạ lão giáo chủ nhắc nhở, phiền toái lão giáo chủ sai người đưa chúng ta xuống núi." Đông Lý Quyền đứng lên, cặp mắt hơi híp nhìn lướt qua Doãn Tâm Nhi, hung hăng đánh ống tay áo xuống, lạnh giọng mà nói: "Còn không mang theo Ân Nhã đi theo, Hừ! Nhìn ta trở về thu thập ngươi thế nào?"
"Đông Lý Quyền, ngươi nói cái gì? Tên khốn kiếp, khốn kiếp." Tả sử giả nghe Đông Lý Quyền nói lời tuyệt tình như thế, không nhịn được lên tiếng bất bình thay Doãn Tâm Nhi. Kích động muốn nhào tới đánh hắn một trận.
"Đánh ta? Ngươi tới đánh ta à? Ngươi tên hạ lưu, lại dám đội nón xanh cho ta. Ta xem ngươi là chán sống phải không? Ta hiện tại thành toàn ngươi." Đông Lý Quyền đã sớm hận hắn, bây giờ nghe của hắn bất bình thay Doãn Tâm Nhi, hắn càng thêm giận dữ, hận không thể một đao giết hắn.
"Dừng tay!"
Lôi Cận hô một tiếng, nhưng Đông Lý Quyền mắt điếc tai ngơ, hai mắt đỏ tươi đánh về phía Tả sử giả, hai người đang ở dưới mắt mọi người vật lộn thành một đoàn.
Phanh ——
Phanh —— hai tiếng nổ mạnh, hai người đánh nhau, giờ phút này đều chổng vó nằm trên đất ở đại sảnh, mà Bát hộ pháp và Thất hộ pháp lại là mặt khinh bỉ nhìn bọn họ một cái, nhẹ nhàng vỗ vỗ bụi trong tay.
Phanh —— Lôi Cận dùng sức vỗ trên mặt bàn, mọi người đều chấn động, đồng thời nhìn về phía hắn.
"Các ngươi làm như nơi này của ta là địa phương nào? Đúng là chưa từng để Lôi mỗ ở trong mắt? Buồn cười."
"Lão giáo chủ, xin bớt giận!" Tả sử giả vội vàng quỳ trên mặt đất, bộ mặt hoảng sợ.
Lôi Cận không để ý đến Tả sử giả, mà là mặt lạnh nghiêm trang nhìn về phía Đông Lý Quyền, nói: "Quyền vương gia, ta sẽ cho người tiễn các ngươi xuống núi, Tả sử giả là phản đồ Ma Giáo chúng ta, chúng ta tự có giáo quy xử phạt hắn, không nhọc Quyền vương gia phí tâm. Xin mời."
Hắn cũng không quản sắc mặt Đông Lý Quyền khó coi như thế nào, chỉ muốn cho mấy người chướng mắt nhanh chóng rời khỏi tầm mắt mình.
"Đại Hộ Pháp, theo như quy củ cũ đưa người xuống núi!"
"Dạ! Lão giáo chủ." Đại Hộ Pháp một gối quỳ xuống, lớn tiếng đáp, xoay người rời đi. Đi tới bên cạnh Đông Lý Quyền, tiện tay điểm trên người hắn, nhận thân thể hắn, mặt không vẻ gì chụp túi vải đen vào trên đầu hắn.
"Mẹ ——" Lăng Cẩn Tịch dắt Doãn Ân Nhã từ hậu viện đi ra, Tiểu Ân Nhã nhìn Doãn Tâm Nhi trong đại sảnh, chạy vội chạy tới.
"Ân Nhã." Doãn Tâm Nhi ôm chặt con gái của mình, dịu dàng xoa xoa đầu của nàng, xoay người nước mắt lã chã nhìn Hàn Nhứ, nói: "Ân Nhã, ngươi dập đầu ba cái với ngoại công, ngoại mẫu cảm tạ bọn họ mấy ngày nay chăm sóc, chúng ta rời đi cùng phụ vương ngươi."
"Phụ vương ta tới đón chúng ta rồi hả?" Gương mặt Tiểu Ân Nhã hưng phấn, ngay sau đó khéo léo quỳ xuống, cung kính dập đầu ba cái với Lôi Cận và Hàn Nhứ: "Ân Nhã cám ơn ngoại công, ngoại mẫu chăm sóc, xin ngoại công, ngoại mẫu bảo trọng!"
"Ừ, đi đi! Ngoan ngoãn mà nghe lời." Hàn Nhứ nhìn Tiểu Ân Nhã hiểu chuyện, nội tâm lạnh giá lặng lẽ hòa tan một chút.
"Dạ!"
Doãn Tâm Nhi dắt tay Tiểu Ân Nhã, chậm rãi quét nhìn mọi người một vòng, xoay người cũng không quay đầu lại rời đi.
"Tâm Nhi, ngươi. . . Bảo trọng!" Tả sử giả chợt nghiêng đầu nhìn bóng lưng Doãn Tâm Nhi, nhỏ giọng thì thào, ngay sau đó lại rũ đầu xuống, thẳng tắp quỳ ở nơi đó, chờ đợi trừng phạt thuộc về hắn.
"A. . ." Đông Lý Quyền đau đớn vuốt cánh tay bị Doãn Tâm Nhi đâm bị thương, hai mắt trừng trừng, trong mắt hận ý càng đậm, lệ khí càng dữ dội hơn.
Tình huống Doãn Tâm Nhi cũng không tốt hơn, trong lúc nàng vung kiếm, Đông Lý Quyền cũng nhân cơ hội cho nàng một phi tiêu, nàng phản xạ có điều kiện lấy tay che mặt, phi tiêu sắc bén xẹt qua cổ tay nàng, máu tươi chảy ròng.
Đoàn người nhìn đôi phu thê cực phẩm trở mặt thành thù, song song vung kiếm chống đỡ, đều không khỏi thở dài.
Nam hoàng gia bạc tình bạc nghĩa, nữ nhân giang hồ hư vinh, mười năm phu thê, cuối cùng đạt được bất quá cũng chỉ là thù hận, tàn sát lẫn nhau.
"Lão Bát mang Quyền vương gia đi xuống nghỉ ngơi, ta còn có lời muốn hỏi Doãn Tâm Nhi." Tô Nhược Mộng thấy hiệu quả mình muốn cũng đạt tới, hiện tại cũng nên muốn để Doãn Tâm Nhi thả Lôi Cận ra, giải trừ chung thuật trên người Tâm Nương và Hàn Nhứ.
"Dạ, phu nhân." Bát hộ pháp đẩy Đông Lý Quyền đi vào trong.
Đông Lý Quyền oán hận nhìn chằm chằm Doãn Tâm Nhi, mắng: "Doãn Tâm Nhi, đồ độc phụ, ngươi lại dám làm tổn thương ta. Chờ ta trở lại Kinh Thành, ta lập tức bỏ ngươi."
"Ta sẽ không cùng ngươi trở lại kinh thành." Doãn Tâm Nhi lạnh lùng trả lời, bi thương đến chết tâm, nàng sẽ không ôm lấy bất kỳ ảo tưởng nào với người nam nhân này. Một kiếm mới vừa của hắn, một phi tiêu đã hóa tình yêu chứa chan của nàng thành hư không, vậy mà, thời điểm khi không yêu nữa, còn dư lại cũng chỉ là nồng nặc hận.
Không sai! Vào giờ phút này, Doãn Tâm Nhi hận Đông Lý Quyền, loại hận sâu tận xương tủy.
Đông Lý Quyền vùng vẫy mấy cái, dừng bước, bực tức nhìn chằm chằm Doãn Tâm Nhi, cợt nhã cười cười, lạnh lùng nói: "Ngươi nghĩ ở lại chỗ này đội nón xanh ta? Ngươi muốn ta làm đồ bị cắm sừng? Ta cho ngươi biết, ngươi chết cũng phải chết ở Quyền vương phủ."
"Ngươi đã sớm đuổi ta và Ân Nhã ra khỏi Quyền vương phủ, ta cũng đã không còn là Quyền vương phi rồi, ta sao còn phải trở về với ngươi? Ngươi có tư cách gì bảo ta trở về với ngươi?" Doãn Tâm Nhi cũng không phải ngồi không, nàng tự nhiên sẽ không ngu đến cùng với một nam nhân muốn giết nàng.
Vì vậy, nàng mang chuyện cũ ra, mặc dù bọn hắn ngay lúc đó ước nguyện ban đầu là diễn trò.
"Đó là diễn trò, ngươi hẳn không không biết. Hơn nữa, nhi tức hoàng gia, nếu như không có thánh chỉ của phụ hoàng, nếu như không rút tên ngươi trên gia phả, ngươi chết, cũng là nhi tức hoàng gia. Ngươi làm vương phi mười năm, sẽ không cả điểm thông thường này cũng không biết chứ?"
Đông Lý Quyền vừa nói, vừa thú vị dồi dào quan sát trong nháy mắt mặt Doãn Tâm Nhi trở nên tái nhợt kinh ngạc.
Nữ nhân này muốn thoát khỏi hắn, không có cửa đâu. Đồ hắn dùng qua, không cần, cũng do hắn ném đi, không cần nữa, cũng không thể để người khác dùng lại. Nàng nghĩ vứt hắn qua một bên trải qua ngày vui vẻ tiêu dao, chớ hòng mơ tưởng.
"Ha ha ha! Đừng động ý niệm trốn chạy, trong thiên hạ đều là hoàng thổ, ngươi có thể chạy trốn tới đâu? Hơn nữa, ngươi không phải là rất thích ta sao? Ngươi không phải nói muốn cùng ta đến già sao? Thế nào ngươi bây giờ muốn vứt bỏ ta? Nữ nhân này tại sao có thể vô tình như vậy?"
Đông Lý Quyền nói xong, không nhìn Doãn Tâm Nhi nữa, mà ngửa đầu cười to rời đi.
Sắc mặt Doãn Tâm Nhi một mảnh trắng bệch, nàng cắn môi thật chặt, vẻ mặt hoảng hốt.
"Đi thôi, ngươi dẫn chúng ta thả công công ta ra ngoài, cần phải giải chung thuật trên người bà bà ta và Tâm Nương, sau khi làm xong những việc này, ta nhất định trả Tiểu Ân Nhã lại cho ngươi." Tô Nhược Mộng tuyệt không thương cảm nàng, giờ phút này tất cả đều là nàng tự mình gieo gió gặt bão, báo ứng nàng làm chuyện xấu.
Tô Nhược Mộng cũng không tính toán lưu nàng ở Tử Long Lĩnh, Doãn Tâm Nhi giống như rắn độc, nuôi dưỡng ở bên cạnh, cuối cùng có một ngày sẽ bị nàng cắn ngược lại. Chuyện xưa【 nông phu và rắn 】, nàng nghe qua quá nhiều, cũng đã gặp quá nhiều, cả trên người Doãn Tâm Nhi cũng đã thấy qua, nàng tự nhiên sẽ không ngu dẫm vào vết xe đổ của Hàn Nhứ bọn họ.
Để nàng đi theo Đông Lý Quyền trở về, hành hạ lẫn nhau, coi nhau như kẻ thù, đây mới đúng là kết quả nàng mong muốn.
Doãn Tâm Nhi quỷ dị nhìn nàng, ngập ngừng: "Hàn di không phải tỉnh sao?"
"Không có tỉnh!"
"Nhưng vừa vặn rõ ràng cũng đã. . . . . . Ngươi lừa ta?" Doãn Tâm Nhi nói xong, đột nhiên hiểu rõ ra.
"Không sai! Chỉ là, ngươi nên cảm tạ ta, là ta để cho ngươi thấy rõ cái gì mới là trân châu, cái gì là mắt cá?" Tô Nhược Mộng nhìn tay nàng không ngừng rỉ máu xuống, nhíu nhíu mày, nói với Lạc Băng Vũ bên cạnh : "Giúp nàng băng bó tay."
Nàng còn phải giải chung thuật cho Hàn Nhứ và Tâm Nương, tay của nàng không thể phế.
Chỉ là, nhìn vết thương của nàng sâu tới xương, sợ rằng tay này cũng bị thương nặng.
Lạc Băng Vũ đứng ở bên cạnh Tô Nhược Mộng, chậm chạp bất động, mặt ghét bỏ nhìn Doãn Tâm Nhi, nói: "Phu nhân, đây là nàng đáng đời, ta không muốn băng bó cho nàng."
Nữ nhân như vậy, chết tốt hơn, nàng còn lâu mới muốn thay nàng băng bó vết thương.
"Không cần ngươi băng bó, không chuộc hết tội trước kia, ta sẽ không chết." Doãn Tâm Nhi nhịn đau, cao ngạo ngẩng đầu lên, nhìn Tô Nhược Mộng, nói: "Đi thôi, ta mang bọn ngươi đi."
Nàng đã ở trước mặt họ nhếch nhác đủ rồi, nàng không muốn ngạo khí cuối cùng cũng không có. Tay đau thì thế nào? Phế thì thế nào? Tay đau vừa vặn có thể để cho nàng cảm thấy tim không đau như vậy.
"Thôi, đi thôi!" Tô Nhược Mộng nhìn Doãn Tâm Nhi rút khăn lụa ra băng bó đơn giản, nhìn lại nàng cà nhắc đi đường nhỏ bên cạnh tổng đàn, nháy mắt với Đại Hộ Pháp bọn họ, yên lặng ở phía sau nàng.
Doãn Tâm Nhi đáng thươn nữag, cũng không đáng được nàng đồng tình.
Chỉ là, nhìn nàng một thân vừa bùn vừa máu, ngược lại không khỏi âm thầm cảm khái, việc đời nhiều thay đổi. Tô Nhược Mộng âm thầm suy nghĩ, nếu như nàng sớm biết sẽ có một ngày như thế, nàng vẫn sẽ chọn cùng Đông Lý Quyền rời đi sao? Nàng còn có thể vì Đông Lý Quyền mà làm hết chuyện xấu tán tận lương tâm sao?
Chẳng biết tại sao? Tô Nhược Mộng cảm thấy Doãn Tâm Nhi vẫn sẽ lựa chọn như vậy, lời nói của Đông Lý Quyền cũng không hoàn toàn sai, Doãn Tâm Nhi yêu hắn cũng không thuần túy, nàng làm tất cả cũng là vì mộng hoàng hậu của nàng.
T ơng lai chờ nàng sẽ là cái gì? Khổ sở? Hành hạ? Cô đơn? Hối hận?
Đi thẳng đến trong rừng cây phía sau núi, Doãn Tâm Nhi chỉ vào nơi mọc đầy bụi cây nhỏ, nói: "Nơi đó có một sơn động, Lôi bá bá đang ở bên trong." Lời nàng vừa dứt, Đại Hộ Pháp đã đi nhanh tới, vẹt nhánh cây chui vào.
Chỉ chốc lát sau, hai bóng dáng quen thuộc mọi người trông ngóng đã tới.
Tô Nhược Mộng vội bước lên trước, phốc một tiếng, đã quỳ gối trước mặt Lôi Cận mặt mũi tiều tụy, cặp mắt lõm sâu, chòm râu hỗn loạn như cỏ, nghẹn ngào nói: "Công công, ngươi chịu khổ. Mộng nhi, tới đón ngươi về nhà."
"Mộng nhi? Ngươi mau dậy nói chuyện." Lôi Cận nhìn một đầu tóc trắng, hồi lâu mới phục hồi tinh thần lại, vội vàng đưa tay đỡ Tô Nhược Mộng: "Mộng nhi, người xảy ra chuyện gì? Ngạo Thiên đâu?"
"Công công, chúng ta trở về rồi hãy nói." Tô Nhược Mộng đứng lên, đi tới bên cạnh hắn, cùng Đại Hộ Pháp hai người một trái một phải đỡ hắn đi.
Doãn Tâm nhi đột nhiên quỳ xuống trước mặt Lôi Cận, mặt hối ý nói xin lỗi: "Lôi bá bá, thật xin lỗi!"
"Ngươi. . . Cái loại vong ân phụ nghĩa, làm sao ngươi có thể làm ra những chuyện này?" Lôi Cận mới vừa rồi tất cả chú ý đều đặt ở trên người Tô Nhược Mộng, hiện tại mới phát hiện Doãn Tâm Nhi, nhìn nàng, nghĩ đến Hàn Nhứ hôn mê bất tỉnh, hắn không khỏi trong cơn giận dữ, đưa tay chỉ Doãn Tâm Nhỉ mắng.
"Công công, ngươi đừng tức giận. Chúng ta đi về trước để cho nàng trị cho bà bà tỉnh lại, mọi chuyện chờ sau khi bà bà tỉnh lại, lại nói." Tô Nhược Mộng thấy Lôi Cận giận đến ngực kịch liệt phập phồng, một bộ không thở nổi, ánh mắt trở nên lạnh, nhìn Doãn Tâm Nhi trên đất, hỏi: "Ngươi làm cái gì với công công ta? Cũng là hạ chung? Hay là hạ độc?"
Lôi Cận là cao thủ giang hồ, nhưng hôm nay thân thể của hắn lại rõ ràng suy yếu, trên người lại không thấy vết thương, rất rõ ràng hoặc là bị hạ độc, hoặc là bị hạ chung.
"Thật xin lỗi! Ta trở về lập tức giải chung thuật cho bọn họ." Doãn Tâm Nhi rất cung kính dập đầu ba cái về phía Lôi Cận, sau khi đứng lên thân thể kịch liệt lung lay mấy cái, nếu như không phải là Lạc Băng Vũ đỡ nàng, nàng rất có khả năng đã ngã xuống đất.
Doãn Tâm Nhi cảm kích nhìn về phía Lạc Băng Vũ, hơi cười một cái.
"Ngươi đừng cám ơn ta, động tác ta chỉ là phản xạ mà thôi, ta cũng không có chút nào muốn đỡ nữ nhân xấu như ngươi." Lạc Băng Vũ vội vàng quăng ánh mắt một bên, lắc đầu một cái, không chấp nhận nàng ta im lặng biết ơn.
Nàng cũng chỉ đúng là đứng cách nàng gần, nàng không phải chỉ là một động tác phản xạ có điều kiện. Nếu như là bây giờ, nàng nhìn Doãn Tâm Nhi té ngã vui mừng còn chưa kịp, mới không đưa tay đỡ nàng.
"Đi thôi!" Giọng nói Lôi Cận có chút khàn khàn.
Mộng nhi nói không sai, nơi này không phải nơi nói chuyện, càng không phải là nơi tính sổ. Bây giờ nhìn lại, sau khi sự việc Doãn Tâm Nhi đã bại lộ, rơi vào trong tay Mộng nhi, nếu lấy cá tính của nàng cũng sẽ không thả hắn ra, càng sẽ không nói gì thật xin lỗi.
Ngạo Thiên lo lắng quả nhiên không sai, Doãn Tâm Nhi cũng sớm đã thay đổi, nàng lần ngày trở lại quả thật có mục đích. Chỉ là hắn nghĩ Doãn Tâm Nhi thay đổi, lại không nghĩ rằng nàng trở nên không từ thủ đoạn như thế, tuyệt tình tuyệt nghĩa như thế.
Bí mật kia, nàng sao biết được?
Bí mật kia, trừ bọn họ người của Lôi gia và Tiểu Dịch tử ra, không nên có những người khác biết? Nhưng nàng?
"Băng Vũ, ngươi đỡ Doãn Tâm Nhi đi, chớ lỡ thời gian của lão giáo chủ và lão phu nhân, còn có Tâm Nương." Tô Nhược Mộng vốn không muốn để ý tới nàng, nhưng mà, thấy nàng sắc mặt tái nhợt, một bộ tùy thời sẽ ngã xuống. Còn có ba người Lôi Cận đang chờ nàng giải chung thuật, bây giờ nàng vẫn không thể ngã xuống, cho nên, để Lạc Băng Vũ dìu nàng, tránh lỡ thời gian, trì hoãn canh giờ giải chung thuật.
Lạc Băng Vũ đi theo Tô Nhược Mộng đã mấy ngày này, tất nhiên hiểu dụng ý của nàng, cũng không nói thêm cái gì, lòng không phục đi tới, đỡ Doãn Tâm Nhi đi về phía trước.
. . . . . .
Một ngày sau.
"Chủ tử." Trong lúc ngủ Tâm Nương đột nhiên hô to một tiếng, chợt từ trên giường ngồi dậy. Mở hai mắt ra, ánh mắt mê mang nhìn tấm màn quen thuộc, gian phòng quen thuộc, còn có người nằm ở mép giường nàng, nắm chặt tay nàng.
Nhị hộ pháp nằm ở trên mép giường ngủ thiếp đi, đột nhiên bị tiếng kêu kinh hoảng của Tâm Nương làm cho giật mình, hắn chợt ngồi thẳng thân thể, mở mắt lim dim buồn ngủ nhìn trên trán Tâm Nương hiện đầy mồ hôi lạnh. Nhất thời cực kỳ vui mừng, nóng lòng liên tục hỏi.
"Tâm Nương, ngươi rốt cuộc tỉnh lại? Ngươi cảm giác như thế nào? Có còn khó chịu chỗ nào hay không? Có đói bụng hay không?"
Tâm Nương nhìn lo âu nồng đậm trên mặt hắn, trong lòng không khỏi mềm nhũn, dắt môi cười nhạt một tiếng, nói: "Ta không sao! Ngươi đừng lo lắng, chủ tử đâu? Doãn Tâm Nhi và gian tế có bắt được chưa? Cứu tỉnh lão phu nhân chưa?"
Nhị hộ pháp nhẹ nhàng nhướng mày, cười cười, nói: "Mọi người không sao, tất cả đều ở trong kế hoạch. Chỉ là, ngươi trúng chung thuật của Doãn Tâm Nhi, hiện tại thì tốt hơn chưa? Có cảm giác không thoải mái?"
Tâm Nương lắc đầu.
Nhị hộ pháp thấy nàng sau khi tỉnh lại, câu nói đầu tiên là hỏi tình huống Tô Nhược Mộng, trong lòng không khỏi lại thêm mấy phần hảo cảm với nàng. Nhớ lại trước kia mình còn có thành kiến với Tâm Nương, Nhị hộ pháp xin lỗi gãi gãi đầu, cảm giác mình trước kia trông mặt mà bắt hình dong.
Nàng là một nữ tử tốt, không những tâm địa thiện lương, lại còn rất khôn khéo, lạc quan, kiên cường. Có lẽ, nàng trước kia ăn mặc như thế cũng là một loại tự vệ, dù sao một nữ nhân ở trên giang hồ lăn lộn được thuận buồm xuôi gió, cũng là một chuyện vô cùng khó khăn.
Nghĩ tới những thứ này, Nhị hộ pháp đột nhiên đau lòng Tâm Nương. Đưa tay vỗ vỗ mu bàn tay nàng, ôn nhu nói: "Tâm Nương, thật xin lỗi!"
"Cái gì? Ngươi làm gì thế?" Tâm Nương bị hắn đột nhiên nói một câu xin lỗi làm bối rối, không hiểu nàng mới vừa tỉnh lại, hắn nói xin lỗi cái gì? Chẳng lẽ hắn mới vừa nói chủ tử không có việc gì là lừa nàng sao? Nghĩ tới đây, Tâm Nương nóng nảy vén chăn lên, rút tay mình về, giùng giằng phải xuống giường.
"Ngươi mới vừa gạt ta đúng không? Chủ tử đã xảy ra chuyện phải không? Nói cũng đúng, Doãn Tâm Nhi tâm cơ nặng nề như vậy, chủ tử nhất định là bị nàng lừa. Ngươi buông ta ra, ta muốn đi xem chủ tử."
Nhị hộ pháp sững sờ, vội vàng đưa tay ấn chặt hai vai nàng, nhíu nhíu mày, hỏi: "Ai nói phu nhân đã xảy ra chuyện? Ta không phải nói không có chuyện gì sao?"
"Không có việc gì? Thật?" Tâm Nương ngừng lại, ngước mắt thật sâu tìm tòi nghiên cứu ánh mắt của hắn, thấy hắn không giống như đang nói dối, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm: "Vậy ngươi tại sao muốn nói xin lỗi? Ngươi không có chuyện làm sao? Vô duyên vô cớ nói cái gì xin lỗi? Cái người này không phải cố ý để cho ta nghĩ hướng khác sao?"
"Cái gì?" Nhị hộ pháp xấu hổ nhìn nàng một cái, không nói gì tiếp.
"Nói? Tại sao phải nói xin lỗi?"
"Ta. . . Ta. . ." Nhị hộ pháp có chút cà lăm, đột nhiên cảm thấy có chút không nói ra miệng.
Tâm Nương nhìn bộ dáng hắn cứ như đang muốn nói lại thôi, đôi mày thanh tú nhíu lại, ánh mắt nghi ngờ, nói: "Ngươi đùa giỡn phụ nữ đàng hoàng rồi hả? Hay là xuống núi ăn vụng?"
"Ta không phải là nam nhân như vậy, ngươi. . . Ngươi. . ." Nghe vậy, Nhị hộ pháp giật mình, vội vàng lắc đầu khoát tay giải thích.
"Ta. . . Ta. . . Ta làm sao rồi? Ngươi có thể chớ cà lăm hay không? Có lời gì cứ việc nói thẳng, chớ ngươi ngươi ta ta, để cho ta nghe không hiểu. Ngươi ăn vụng không bình thường sao? Một đại nam nhân, ngươi cũng đừng nói với ta, ngươi cho tới bây giờ cũng không đi cái nơi kia?"
Tâm Nương không có gì tức giận liếc hắn một cái, thấy sắc mặt hắn quẫn bách, một bộ không biết như thế nào cho phải, sinh lòng đùa giỡn, cố ý trêu chọc hắn.
Vèo một tiếng, Nhị hộ pháp chợt đứng lên, nghiêm túc nhìn nàng, nghĩa chính ngôn từ nói: "Ta chính là người giữ mình trong sạch, làm sao ngươi có thể nghĩ ta thành người như vậy? Ta nói thật xin lỗi là bởi vì ta trước kia đối với ngươi trông mặt mà bắt hình dong, cũng không phải là như ngươi nghĩ."
"Phốc. . ." Tâm Nương nhìn hắn, cuối cùng không thể nhịn được, hì hì một tiếng bật cười, nói: "Ngươi chưa từng có?"
Không ngờ người nam nhân này, lại còn đối với thái độ trước kia của hắn canh cánh trong lòng, chỉ là, vào lúc này nghe hắn nói xin lỗi, nàng thật rất vui vẻ. Chủ tử nói không sai, người nam nhân này thật là nam nhân tốt, tuy có lúc tùy tùy tiện tiện, nhưng mà, tâm tư vẫn rất tinh tế.
Có lẽ, tâm tư tinh tế tỉ mỉ mới đúng là bản chất của hắn, dù sao hắn thiết kế cơ quan, không có tâm tư tinh tế cũng không được.
Hắn giống như một khối ngọc thượng cổ thô chưa mài dũa, chịu thời gian cân nhắc đắn đo, chịu đựng được mưa gió phá hoại, mấy ngày nay chung đụng, sự chân thật của hắn, lạc quan của hắn, trách nhiệm của hắn khiến nàng hiểu rõ nội tâm.
Tâm Nương thu hồi mơ mộng trong lòng, hơi nhếch khóe môi lên, nàng cũng không biết, mình là từ lúc nào bắt đầu trong mắt tất cả đều là ưu điểm của hắn ?
"Không có mất mặt sao?" Nhị hộ pháp không khỏi tức giận, căn bản cũng không phát hiện nữ nhân trước mặt mình, đang chỉnh lại bộc bạch thế giới nội tâm.
Nữ nhân này nàng biểu hiện không sao cả như vậy, nàng chẳng lẽ không ghen sao? Hay là nàng căn bản không để hắn ở trong lòng, căn bản không coi trọng hắn?
"Không mất mặt!"
"Vậy ngươi bây giờ là vẻ mặt gì? Rõ ràng chính là một bộ buồn cười, chẳng lẽ ngươi không phải là muốn giễu cợt ta?" Nhị hộ pháp tức giận thì trở nên có chút tính trẻ con, hắn nói xong, nghiêng đầu, gò má, bĩu môi, hoàn toàn chính là một bộ đứa bé giận dỗi.
"Ta buồn cười, nhưng ta không phải muốn chế nhạo ngươi." Tâm Nương nhìn hắn, rất nghiêm túc nói.
Nhị hộ pháp không tin hỏi: "Không phải?"
Tâm Nương mỉm cười lắc đầu: "Không phải! Ta là vui vẻ."
Nghe vậy, trong lòng Nhị hộ pháp có chút vui vẻ, không nhịn được nghĩ muốn truy vấn ngọn nguồn: "Vui vẻ? Tại sao?"
"Bởi vì ngươi là nam nhân giữ mình trong sach, ha ha!" Tâm Nương nói xong, lại không nhịn được nở nụ cười.
"Ta vốn chính là, ngươi cho rằng nam nhân toàn thiên hạ đều là loại người lỗ mãng sao? Ta cho ngươi biết, đều là một ít người phá hư danh tiếng của nam nhân. Thật là một cục cứt chuột, phá hư một nồi cháo. T ất cả Ma Giáo chúng ta đều là nam nhân tốt giữ mình trong sạch, ngươi nhìn Giáo chủ của chúng ta thì biết."
Vốn còn hào hứng bừng bừng nói với Tâm Nương trước mặt, tẩy trắng oan khuất cho các nam nhân. Nhưng nói đến Lôi Ngạo Thiên, nghĩ tới hắn bây giờ vẫn bặt vô âm tín, âm thanh Nhị hộ pháp càng ngày càng nhỏ, người cũng không có phần hăng hái kia, cả người trở nên uể oải.
"Ngươi làm sao vậy?" Tâm Nương rõ ràng cảm thấy tâm tình của hắn biến hóa, vì vậy ân cần hỏi han.
Nhị hộ pháp lắc đầu, nói: "Ta không sao! Ta chỉ là có chút lo lắng cho Giáo chủ, không biết hắn hiện tại như thế nào?"
"Lôi Giáo chủ nhất định là cát nhân tự có thiên tượng, ngươi yên tâm! Tình cảm của những hộ pháp các ngươi còn có những Đường chủ, Sứ giả với Lôi giáo chủ rất tốt." Tâm Nương quen nhìn bộ dạng cợt nhã của hắn, hắn lập tức trở nên thương cảm, cũng làm cho nàng rất khó chịu, trong lòng còn hơi đau nhói.
"Đúng! Chúng ta tuy là khác họ, cũng không máu mủ, nhưng mà, chúng ta còn thân hơn huynh đệ ruột."
"Các ngươi là như thế nào ở chung với nhau?"
"Đủ loại nguyên nhân, có ít là đến bước đường cùng, đầu nhập vào mà đến; có ít là đi nhầm vào tiến vào; có ít là từ nhỏ lớn lên nơi này; dù sao mặc kệ là nguyên nhân gì, mọi người chúng ta đều rất quý trọng tình huynh đệ giữa chúng ta. Giáo chủ mặc dù là giáo chủ địa vị cao quý, nhưng mà, hắn lại như huynh đệ của chúng ta, chưa bao giờ xem chúng ta là hạ nhân mà đối xử, phu nhân cũng giống như vậy, đây chính là nguyên nhân huynh đệ chúng ta nguyện ý vì giáo chủ và phu nhân, vào sinh ra tử."
Nói đến Lôi Ngạo Thiên tốt, Nhị hộ pháp có chút không dừng lại được, khóe miệng còn tràn đầy nụ cười nhàn nhạt.
Tâm Nương nhìn hắn, cũng không nhịn gợi môi lên.
Nàng thật hâm mộ bọn họ, suy nghĩ chính mình vài năm một mình nỗ lực đứng vững ở trên giang hồ, một mình chiến đấu hăng hái, loại trước người cười, sau người khóc lòng chua xót thật sự rất khổ. Thật may là, bây giờ nàng tìm được chủ tử, tìm tới tộc nhân của mình, từ nay về sau, nàng sẽ không bao giờ một mình nữa, rốt cuộc không cần một mình chiến đấu nữa.
"Ta đi đến xem chủ tử." Tâm Nương cúi người xuống, chân từ trước giường trên giường cầm lấy giày, lưu loát mang xong, chuẩn bị rửa mặt liền đi xem tình huống Tô Nhược Mộng.
"A, được!" Nhị hộ pháp vội vàng đứng lên, tránh thân thể qua, tránh chỗ ra.
"A ——"
"Cái gì?"
Bởi vì hơn một ngày chưa ăn, lúc Tâm Nương đứng lên, chợt cảm thấy một hồi đầu váng mắt hoa, hai mắt biến thành màu đen, nghiêng ngả ngã về phía sau. Nhị hộ pháp thấy thế vội vàng đưa tay kéo nàng, nhưng không ngờ dẫm làn váy Tâm Nương, cả người cũng bất ngờ nhào tới.
"Cái gì?" Hai người lúc lên lúc xuống, hai cỗ thân thể không có khe hở nằm chồng lên nhau, hai người đều kinh hãi nhìn đối phương, một cỗ dòng điện tê dại chợt đánh thẳng vào tứ chi hai người.
"Ngươi. . ." Trăm miệng một lời, lại đồng thời dừng lại, kinh ngạc nhìn đối phương.
"Ta. . ." Lại trăm miệng một lời, Tâm Nương có chút ngượng ngùng nghiêng đầu, Nhị hộ pháp sửng sốt, sau khi lấy lại tinh thần, vội vàng quay đầu đi, hai tay chống trên giường muốn đứng lên, không ngờ mặt quay đi vừa đúng lướt qua môi anh đào phấn nộn của Tâm Nương, cảm giác mềm mại khiến lòng hắn trong nháy mắt hóa thành một viên kẹo đường ngọt ngào.
Mặt Tâm Nương trong phút chốc đốt thành hai đóa ráng đỏ, trong lòng như có nai con chạy loạn, thình thịch thình thịch nhảy lên.
Nhị hộ pháp lúng túng quay đầu lại, không bình tĩnh nhìn Tâm Nương thẹn thùng, giống như dáng vẻ tiểu nữ nhân, hắn vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy, cúi đầu nhìn qua môi hồng nhuận của nàng, hầu kết trượt nhẹ, hắn có chút muốn nếm thử một chút tư vị môi anh đào, muốn nhìn có phải ngọt ngào như mật hay không?
Tâm Nương thật sự bị hắn nhìn chăm chú toàn thân nóng lên, trong khoảng thời gian ngắn không biết như thế nào cho phải? Hoàn toàn không có bộ dáng khéo léo bình thường, vội vàng hấp tấp uốn éo người muốn đứng lên.
Không được! Tiếp tục như vậy nữa, nàng không có cách nào hít thở bình thường.
"Ti. . ." Nhị hộ pháp hít vào một ngụm khí lạnh, lông mày anh tuấn nhẹ chau lại, nhìn nàng âm thanh khàn khàn nói: "Tâm Nương, ngươi đừng lộn xộn! Còn động như vậy nữa, ta không biết có thể giữ được mình hay không?"
Mặt Tâm Nương bá một cái đỏ lên, giống như là huyết dịch cả người ăn ý vọt tới trên mặt, đỏ mặt đến độ có thể nặn ra nước, trên mặt quẫn bách. Nàng nháy mắt nhìn hắn, lông mi thon dài mà rậm hơi vểnh lên chớp chớp, trông rất đẹp mắt, giống như là cánh bướm nhẹ nhàng quét qua trên mặt Nhị hộ pháp.
"Ngươi đứng lên!"
". . . . . ." Nhị hộ pháp sững sờ nhìn nàng, căn bản cũng không nghe được nàng đang nói cái gì? Trong đầu một mực nghĩ, nàng tại sao có thể thẹn thùng như vậy? Làm cho người thích như vậy? Giờ phút này nàng căn bản cũng không giống như bà chủ khách sạn phong tình vạn chủng, hoàn toàn chính là một cô nương thanh thuần, không hiểu tình hình.
Nàng thay đổi nhiều như vậy, khiến Nhị hộ pháp chưa tỉnh hồn lại, lập tức cứ mê mải nhìn.
Thiên diện thiếu nữ xinh đẹp, tên này dùng để hình dung thật là quá đúng bất quá, nhất định chính là do bản thân nàng tạo thành.
"Ngươi đứng lên trước." Tâm Nương thấy hắn không có phản ứng, nhíu nhíu mày, lại lên tiếng nhắc nhở hắn.
Nhị hộ pháp nhìn mặt nàng đỏ bừng, đôi mắt sáng, cánh môi trơn bóng, hơi nhếch khóe môi lên, từ trong thâm tâm khen: "Tâm Nương, ngươi thật đẹp!"
"Cái gì?" Tâm Nương mở to hai mắt kinh ngạc nhìn về phía Nhị hộ pháp, nhìn hắn chằm chằm một lúc lâu, Tâm Nương đột nhiên đưa tay sờ trán Nhị hộ pháp, nhướng mày lông, nói: "Không phát sốt? Không phát sốt ngươi nói mê sảng gì thế? Thật sự là kỳ quái."
Người nam nhân này, nếu là hắn nói một ít lời làm tổn thương nàng, nàng có thể sẽ không cảm thấy hắn phát sốt. Nói lời như vậy, thật sự không giống như hắn bình thường.
"Ta nói thật, ta không phát sốt, cũng không nói mê sảng." Nói xong, Nhị hộ pháp một tay đỡ người lên, một tay khác cầm lấy tay Tâm Nương để trên ngực mình, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Ngươi cảm thấy sao? Nó đập thật nhanh, thật nhanh. Ta chưa từng như vậy, ta cũng chưa từng nói như vậy với cô nương nào. Tâm Nương, thật xin lỗi! Tha thứ ta trước kia dùng ánh mắt như vậy nhìn ngươi, dùng tâm tư như vậy nghĩ ngươi. Ngươi tuyệt đối là một cô nương tốt, một cô nương thiện lương xinh đẹp lại tràn đầy tinh thần chuộng chính nghĩa."
Nhị hộ pháp nhẹ nhàng thở ra một hơi, nói hết tất cả trong lòng ra.
"Cái gì? Ngươi làm sao? Thật kỳ quái." Tâm Nương hoàn toàn không phản ứng kịp, ngây ngốc nhìn hắn, vào lúc này cũng quên mất tư thế của bọn hắn có bao nhiêu khiến người ta suy nghĩ viển vông.
Hai người cứ như vậy bình tĩnh đưa mắt nhìn nhau, qua một hồi lâu, hốc mắt Tâm Nương khẽ ướt át, khóe miệng nụ cười khó cản chế nhạo: "Miệng thật ngọt, lời nói thuần thục như vậy, cũng không giống như là lần đầu tiên nói, ha ha!"
Nhị hộ pháp vừa nghe, nhất thời nóng nảy, thì ra nàng vẫn chưa tin tâm ý của hắn?
Tâm Nương nhìn một bộ nóng nảy của hắn, cười bồi thêm một câu: "Chỉ là, ta rất thích nghe!"
"À? Ha ha!" Nhị hộ pháp nghe lời của nàng, lập tức cười. Hắn nhìn chằm chằm môi đỏ mọng của nàng khi đóng khi mở, hàm chứa xuân thủy, thủy mâu dập dờn khiến người khác cũng say theo, chậm rãi cúi đầu đặt lên hai cánh môi mê người .
"Nhị ca, phu nhân gọi ngươi." Lạc Băng Vũ bưng cháo nhỏ và mâm thức ăn thanh đạm đi vào cho Tâm Nương, vốn không phát hiện không khí trong phòng. Nàng thấy lão phu nhân đã tỉnh rồi, vừa đúng lúc Tô Nhược Mộng lại để nàng tới thông báo Nhị hộ pháp, nghĩ tới Tâm Nương chắc cũng là đã tỉnh lại, chuẩn bị một chút ăn đồ bưng đến.
"Cái gì? A, a, nha."
Hai người đang chìm say ở trong ngọt ngào , bị Lạc Băng Vũ làm cho giật mình, vội vàng như lò xo tách ra. Nhị hộ pháp mặt luống cuống và quẫn bách nhìn Lạc Băng Vũ đỏ mặt, mà Tâm Nương lại đỏ mặt ngồi dậy, đồng dạng quẫn bách và luống cuống.
Lạc Băng Vũ phục hồi tinh thần, đỏ mặt, lắc đầu một cái, khoát tay áo, xoay người vừa chạy ra ngoài, vừa bỏ lại một câu nói: "À? Ta cái gì cũng không nhìn thấy, ta đi trước."
Đi thật xa, Lạc Băng Vũ mới vỗ ngực ngừng lại, quay đầu lại liếc mắt nhìn, cười lầm bầm lầu bầu.
"Thiệt là, cũng không đóng cửa lại, làm hại người ta hậu tri hậu giác chạy vào, mắc cỡ chết người."
"Ha ha, nhị ca thật là lợi hại, cả Tâm Nương cũng bị hắn chinh phục. Xem ra, chẳng mấy chốc sẽ đổi cách gọi với Tâm Nương, phải gọi là Nhị tẩu rồi."
Đại sảnh tổng đàn Ma Giáo.
Lôi Cận mặt lạnh nghiêm trang ngồi ngay ngắn ở chủ vị, Tô Nhược Mộng và đám người Hàn Nhứ ngồi phía dưới bên phải hắn, mà Doãn Tâm Nhi và Tả sứ giả đứng trong đại sảnh. Trong đại sảnh lẳng lặng, đoàn người đều chờ đợi Lôi Cận mở miệng, chỉ là ánh mắt thỉnh thoảng quét về phía hai người đứng trong đại sảnh.
Qua thật lâu, Lôi Cận lạnh lùng quét nhìn một mắt Doãn Tâm Nhi, lại nhìn Đông Lý Quyền ngồi ở một bên, nghiêm nghị nói: "Ma Giáo chúng ta từ trước đến giờ không có phân tranh với triều đình, không biết lần này, Quyền vương gia vì sao dùng hết tâm cơ như thế tính toán Ma Giáo? Ma Giáo chúng ta từ trước đến giờ chính là người không phạm ta, ta không phạm người. Hiện tại chuyện này, không biết Quyền vương gia có thượng sách gì?"
Ma Giáo khinh thường triều đình, cũng không lo lắng triều đình gây phiền toái, huống chi hiện tại trong tay bọn họ đã có thánh chỉ và hiệp nghị của hoàng đế. Nếu như lần này không phải Doãn Tâm Nhi dùng tâm kế tấn công, bọn họ đi lên, cũng không xuống được.
Lôi Cận không phải sợ người, hắn từ trước đến giờ phải không thèm tranh chấp với những người đó.
Trải qua những tình cảnh mưa gió, gặp qua máu mưa tinh phong, biết rõ dân chúng bởi vì chiến tranh mà chịu khổ sở, cho nên, Ma Giáo bọn họ tận lực tránh chiến tranh, không phải sợ thua, càng không phải là sợ phiền phức, mà là, quan tâm dân chúng.
Đông Lý Quyền vô vị cười cười, nói: "Đơn thuần là hiểu lầm, hiện tại triều đình và Ma Giáo đã ký hiệp nghị, về sau, hiểu lầm như vậy là không thể nào có. Hi vọng lão giáo chủ hóa hiểu lầm thành nhỏ, để tránh phá vỡ quan hệ tốt giữa Ma Giáo và triều đình."
"Hả? Hiểu lầm? Chẳng lẽ Quyền vương gia cho là ta và nương tử ta bị thương cũng là hiểu lầm?" Lôi Cận mặt lộ vẻ không vui.
"Đây tất cả đều là tiện phụ Doãn Tâm Nhi tự mình gây nên, những chuyện này không hề có quan hệ với triều đình, với Quyền vương phủ. Ta lần này tới là phụng khẩu dụ của phụ hoàng ta, tới đón nàng trở về vương phủ, lại do phụ hoàng ta tới định đoạt sai lầm nàng phạm. Hôm nay Ma Giáo và triều đình mới vừa giao hòa, lão giáo chủ và lão phu nhân cũng đã bình an, không bằng chuyện này cứ giao cho hoàng thượng xử lý?"
Đông Lý Quyền khinh bỉ liếc mắt nhìn Doãn Tâm Nhi, sắc mặt không thẹn đẩy tất cả sai lầm tới trên người nàng.
Nghe Đông Lý Quyền đại ngôn không thẹn, Doãn Tâm Nhi siết chặt quả đấm, cắn môi, nỗ lực kiên trì không khiến người ta nhìn thấy bi thương và yếu ớt của nàng. Người nam nhân này thật sự là đủ độc, mà nàng cũng thật lòng nhìn thấu.
Lúc này, vẫn không quên đổ lên trên đầu nàng, chỉ là, hắn nói cũng không sai, chuyện này thật đúng là nàng làm, hắn một chút cũng không làm, chỉ là tham dự kế hoạch. Hôm nay hết duyên tình diệt, lấy tính tình của hắn, làm sao có thể thừa nhận mình cũng tham dự?
Thôi, không so đo, đều là kết quả mình đần, mình ngu, mình tham lam vinh hoa phú quý, nửa điểm cũng không oán người được.
Hôm nay, gân mạch tay phải của mình đã đứt, phế một tay, phá hủy một nhà, cũng coi là báo ứng của mình. Chỉ là, Ân Nhã vô tội, lại làm cho nàng nhỏ như vậy mắt thấy cha mẹ của mình trở mặt thành thù. Trở lại vương phủ, cũng không biết Hoàng đế sẽ xử trí nàng như thế nào, Ân Nhã lại có thể bị mấy nữ nhân trong vương phủ ngược đãi không?
Giờ phút này, Doãn Tâm Nhi thật sự rất hối hận những chuyện trước kia mình làm, nhưng mà, trên đời này không có thuốc hối hận, nàng chỉ có thể gieo gió gặt bão.
Phốc một tiếng, Doãn Tâm Nhi ở trên đất, cung kính dập đầu ba cái với Lôi Cận và Hàn Nhứ, khóc lóc kể lể nói: "Lôi bá bá, Hàn di, Tâm Nhi bất hiếu, Tâm Nhi đại nghịch bất đạo, bị ma quỷ ám ảnh làm những chuyện đần độn này. Công ơn nuôi dưỡng của các ngươi, Tâm Nhi kiếp sau sẽ báo, kiếp này Tâm Nhi sẽ dùng mấy ngày còn lại tụng kinh, thay các ngươi cầu phúc."
"Chúng ta không cần những thứ này, ngươi đi đi. Ta không muốn nhìn thấy ngươi nữa, nuôi ngươi lớn, ta cũng coi như không phụ lòng cha mẹ đã chết của ngươi. Ngươi tự chọn đường, là khổ là ngọt ngươi đều tự mình chịu đựng. Chúng ta hôm nay vì ân oán đoạn tuyệt, về sau đường ai nấy đi, ngươi sẽ không có quan hệ với chúng ta."
Hàn Nhứ nghiêng mắt một bên, không nhìn nàng, sau khi nói xong, liền hướng nàng phất phất tay.
"Hàn di —— ta. . . Để Tâm Nhi dập đầu với ngươi đi, cám ơn ngươi!"
Lôi Cận nhìn Đông Lý Quyền, nói: "Quyền vương gia, chuyện này có quan hệ với ngươi hay không, trong lòng mọi người chúng ta đều biết, ta cũng không muốn nói nhiều. Chỉ là, nếu như còn có lần thứ hai, chỉ sợ cũng không thể nào nữa dễ dàng như vậy coi như xong, ngươi nên rõ, Ma Giáo chúng ta không phải hiền lành, càng không phải là tùy ý có thể để người ta xoa nắn. Lần này xác định ở hiệp nghị mới vừa ký, mà chuyện hoàng thượng lại công bố thiên hạ ở Hoàng bảng, một chuyện này coi như bỏ qua. Hi vọng Quyền vương gia tự giải quyết cho tốt, nếu không, những tính toán trong lòng ngươi, Lôi mỗ không từ cực khổ đưa chứng cớ vào hoàng cung."
Nói đến nỗi ấy, đối mặt loại lũ tiểu nhân này, Lôi Cận thật sự không muốn nói thêm cái gì.
Mà tình huống Doãn Tâm Nhi sẽ như thế nào, hắn càng không lo lắng. Hàn Nhứ nói không sai, từ đó ân oán đoạn tuyệt, đường ai nấy đi, tương lai thấy cha mẹ của nàng, mình cũng có thể thẹn với lương tâm.
Đông Lý Quyền nghe Lôi Cận nói chứng cớ, trong lòng không khỏi lật ra sóng to gió lớn, nhìn chằm chằm vào hắn, thấy ánh mắt Lôi Cận cũng không trốn không tránh nhìn lại hắn, tim của hắn trong nháy mắt rơi vào trong băng động.
Lôi Cận làm sao biết chuyện của hắn? Chứng cớ? Hắn lại có chứng cớ? Là thật hay giả? Chuyện kia hắn đều âm thầm tiến hành, hắn làm sao biết?
"Chớ hoài nghi ta, Lôi mỗ từ trước đến giờ khinh thường nói láo, nếu như Quyền vương gia không tin, có thể thử một lần, chỉ là không nên hối hận là được." Lôi Cận nhìn hắn, vểnh môi cười cười, làm cho người ta không thấy rõ hắn nói thật hay giả? Rồi lại làm cho người ta không thể không tin tưởng lời nói của hắn.
"Như thế thì đa tạ lão giáo chủ nhắc nhở, phiền toái lão giáo chủ sai người đưa chúng ta xuống núi." Đông Lý Quyền đứng lên, cặp mắt hơi híp nhìn lướt qua Doãn Tâm Nhi, hung hăng đánh ống tay áo xuống, lạnh giọng mà nói: "Còn không mang theo Ân Nhã đi theo, Hừ! Nhìn ta trở về thu thập ngươi thế nào?"
"Đông Lý Quyền, ngươi nói cái gì? Tên khốn kiếp, khốn kiếp." Tả sử giả nghe Đông Lý Quyền nói lời tuyệt tình như thế, không nhịn được lên tiếng bất bình thay Doãn Tâm Nhi. Kích động muốn nhào tới đánh hắn một trận.
"Đánh ta? Ngươi tới đánh ta à? Ngươi tên hạ lưu, lại dám đội nón xanh cho ta. Ta xem ngươi là chán sống phải không? Ta hiện tại thành toàn ngươi." Đông Lý Quyền đã sớm hận hắn, bây giờ nghe của hắn bất bình thay Doãn Tâm Nhi, hắn càng thêm giận dữ, hận không thể một đao giết hắn.
"Dừng tay!"
Lôi Cận hô một tiếng, nhưng Đông Lý Quyền mắt điếc tai ngơ, hai mắt đỏ tươi đánh về phía Tả sử giả, hai người đang ở dưới mắt mọi người vật lộn thành một đoàn.
Phanh ——
Phanh —— hai tiếng nổ mạnh, hai người đánh nhau, giờ phút này đều chổng vó nằm trên đất ở đại sảnh, mà Bát hộ pháp và Thất hộ pháp lại là mặt khinh bỉ nhìn bọn họ một cái, nhẹ nhàng vỗ vỗ bụi trong tay.
Phanh —— Lôi Cận dùng sức vỗ trên mặt bàn, mọi người đều chấn động, đồng thời nhìn về phía hắn.
"Các ngươi làm như nơi này của ta là địa phương nào? Đúng là chưa từng để Lôi mỗ ở trong mắt? Buồn cười."
"Lão giáo chủ, xin bớt giận!" Tả sử giả vội vàng quỳ trên mặt đất, bộ mặt hoảng sợ.
Lôi Cận không để ý đến Tả sử giả, mà là mặt lạnh nghiêm trang nhìn về phía Đông Lý Quyền, nói: "Quyền vương gia, ta sẽ cho người tiễn các ngươi xuống núi, Tả sử giả là phản đồ Ma Giáo chúng ta, chúng ta tự có giáo quy xử phạt hắn, không nhọc Quyền vương gia phí tâm. Xin mời."
Hắn cũng không quản sắc mặt Đông Lý Quyền khó coi như thế nào, chỉ muốn cho mấy người chướng mắt nhanh chóng rời khỏi tầm mắt mình.
"Đại Hộ Pháp, theo như quy củ cũ đưa người xuống núi!"
"Dạ! Lão giáo chủ." Đại Hộ Pháp một gối quỳ xuống, lớn tiếng đáp, xoay người rời đi. Đi tới bên cạnh Đông Lý Quyền, tiện tay điểm trên người hắn, nhận thân thể hắn, mặt không vẻ gì chụp túi vải đen vào trên đầu hắn.
"Mẹ ——" Lăng Cẩn Tịch dắt Doãn Ân Nhã từ hậu viện đi ra, Tiểu Ân Nhã nhìn Doãn Tâm Nhi trong đại sảnh, chạy vội chạy tới.
"Ân Nhã." Doãn Tâm Nhi ôm chặt con gái của mình, dịu dàng xoa xoa đầu của nàng, xoay người nước mắt lã chã nhìn Hàn Nhứ, nói: "Ân Nhã, ngươi dập đầu ba cái với ngoại công, ngoại mẫu cảm tạ bọn họ mấy ngày nay chăm sóc, chúng ta rời đi cùng phụ vương ngươi."
"Phụ vương ta tới đón chúng ta rồi hả?" Gương mặt Tiểu Ân Nhã hưng phấn, ngay sau đó khéo léo quỳ xuống, cung kính dập đầu ba cái với Lôi Cận và Hàn Nhứ: "Ân Nhã cám ơn ngoại công, ngoại mẫu chăm sóc, xin ngoại công, ngoại mẫu bảo trọng!"
"Ừ, đi đi! Ngoan ngoãn mà nghe lời." Hàn Nhứ nhìn Tiểu Ân Nhã hiểu chuyện, nội tâm lạnh giá lặng lẽ hòa tan một chút.
"Dạ!"
Doãn Tâm Nhi dắt tay Tiểu Ân Nhã, chậm rãi quét nhìn mọi người một vòng, xoay người cũng không quay đầu lại rời đi.
"Tâm Nhi, ngươi. . . Bảo trọng!" Tả sử giả chợt nghiêng đầu nhìn bóng lưng Doãn Tâm Nhi, nhỏ giọng thì thào, ngay sau đó lại rũ đầu xuống, thẳng tắp quỳ ở nơi đó, chờ đợi trừng phạt thuộc về hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.