Giáo Chủ, Phu Nhân Bảo Ngài Phải Đi Làm Ruộng.

Quyển 1 - Chương 127: Phó Linh Tử mất tích (1)

Nông Gia Nữu Nữu

06/09/2017

Edit: Thảo My

Phó Linh Tử nhìn bóng lưng Hàn Nhứ, bộ dạng cợt nhã mới vừa rồi chợt biến mất, mở lòng bàn tay ra, hai mắt nheo lại nhìn tiểu trùng tử màu lam trong lòng bàn tay, trong con mắt bắn ra một đạo ánh sáng lạnh.

Con tiểu trùng tử màu lam này là dân tộc thiểu số Tây Bộ dùng máu trong tim nuôi lớn, nó có thể nghe lệnh người thụ máu trong tim cho nó. Hắn mới vừa mơ hồ cảm giác có một cổ tà khí kéo tới, không ngờ thấy con trùng này bám vào trên người Hàn Nhứ.

Người sau màn này rốt cuộc đang có ý đồ gì? Dụng ý của hắn là cái gì?

Mắt Phó Linh Tử buông xuống có vẻ đăm chiêu nhìn chằm chằm trùng tử trong lòng bàn tay, đột nhiên đi tới trước giường lấy ra môt cây chủy thủ từ dưới cái gối, nhẹ nhàng cắt đầu ngón tay, nặn một giọt máu vào trong lòng bàn tay.

Mắt thấy trùng tử màu lam bị ngâm trong máu đầu ngón tay của mình, trùng tử này hình như đặc biệt yêu thích máu tươi, đột nhiên giống như tỉnh ngủ, mở miệng nhỏ của nó ra mút máu trong lòng bàn tay.

Chỉ chốc lát sau, nó liền từ màu lam biến thành trùng tử màu đỏ, phồng bụng lên nằm trong lòng bàn tay Phó Linh Tử.

"Này, tiểu tử thúi."

Phó Linh Tử xoay người nhìn Hàn Nhứ đã đổi quần áo đứng ở cửa, mỉm cười hỏi: "Đại tỷ còn có việc? Nếu như muốn cám ơn ta thì không cần, ta ở trong này ăn không ở không, vì ngươi làm chút chuyện cũng là việc nên làm. Nếu như đại tỷ thật sự muốn cám ơn ta, vậy thì tới đây ôm ta một chút đi."

Hàn Nhứ trừng mắt hắn, nhìn lên nhìn xuống đánh giá hắn một phen, thấy bộ dáng cợt nhả của hắn, dáng vẻ bất cần đời, không nhịn được mắng: "Tiểu tử thúi, người đây là nghĩ chiếm tiện nghi của ta sao? Còn muốn để cho ta ôm người một phen, tuổi ta đây đều có thể làm mẹ ngươi."

Nàng mới vừa suy nghĩ một chút, cảm thấy tên tiểu tử này có chút bộ dáng sâu không lường được, nhưng bây giờ vừa nhìn, đều là một dạng tiểu lưu manh, nào còn có cái gì bộ dáng sâu không lường được?

Phó Linh Tử sờ sờ mình, trở tay chỉ mình, khó tin nói: "Ta muốn chiếm tiện nghi của đại tỷ? Cái này không thể, ta không phải là loại người ấy, ta chỉ là nhìn đại tỷ, nhớ tới tỷ tỷ khi còn bé thất lạc của ta. Những năm gần đây ta tìm kiếm khắp nơi, nhưng vẫn không có tin tức của nàng."

Nói xong, thanh âm của hắn thấp mấy phần, trầm giọng nói: "Ta chỉ là nhìn đại tỷ, thấy cảnh sinh tình, đột nhiên rất nhớ cái ôm ấm áp của tỷ tỷ ta."

"Thật?" Hàn Nhứ nhìn cái khuôn mặt kia đột nhiên từ cợt nhã chuyển đổi thành bộ dạng tiểu sinh u buồn, nửa tin nửa ngờ hỏi.

"Thứ gì?"

Hàn Nhứ nhìn dáng vẻ đầu óc mơ hồ kia của hắn, đột nhiên có một loại cảm giác lại bị hắn đùa bỡn, nổi giận nhìn hắn, nói: "Chuyện tỷ tỷ ngươi."

"Thật." Phó Linh Tử đưa mắt nhìn lại Hàn Nhứ, con mắt đen bóng kia không ngừng chuyển, làm cho người ta do sinh một loại cảm giác đáng thương tội nghiệp. Mẫu tính (bản năng của người mẹ) của Hàn Nhứ chợt nổi lên, nâng bước đi đến trước mặt hắn, đưa tay ôm lấy hắn.



"Tiểu tử thúi, ngươi nhất định có thể tìm được tỷ tỷ ngươi. Nhất định có thể."

"Ừ, cám ơn ngươi đại tỷ." Phó Linh Tử nhỏ giọng nói cảm tạ, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Hàn Nhứ. Qua một hồi lâu, hắn đẩy nhẹ Hàn Nhứ ra, nhìn nàng nói: "Đại tỷ, ngươi vẫn là đổi lại trang phục đi ra khách sạn đi, ngươi như vậy đi ra ngoài, người ta không thể đuổi theo ngươi."

Cười khẽ một tiếng, Hàn Nhứ lắc đầu một cái, nhìn hắn thần bí nói: "Không có việc gì, ta đang muốn cho hắn bắt được đấy. Ngươi yên tâm, hiện tại ta chỉ sợ hắn không đợi đi theo ta nữa."

Nàng cũng không phải tốt như vậy, nếu như người nọ còn dám đi theo, hắn nhất định sẽ hối hận không kịp.

"Ta đi nha." Hàn Nhứ hướng hắn phất phất tay, xoay người rời đi.

"Đại tỷ, sau này còn gặp lại!" Phó Linh Tử đưa nàng ra ngoài phòng, khóe miệng bật ra một nụ cười thản nhiên.

Nhắc tới cũng kỳ quái, giống như người mới vừa theo dõi Hàn Nhứ biết Hàn Nhứ đang âm thầm thiết lập cái bẫy cho hắn, hắn cũng không xuất hiện qua, giống như việc buổi chiều này bị người theo dõi cũng chỉ là ảo giác của Hàn Nhứ.

Một đường thái bình trở lại Tử Long Lĩnh, trong lòng Hàn Nhứ có chút thất vọng, cư nhiên không bắt được cái đuôi hồ ly. Xem ra lần sau xuống núi, nàng phải cho người âm thầm đi theo, đến Đường Lang bộ thực (săn mồi), Hoàng Tước tại hậu. Trực tiếp bắt hắn hiện ra nguyên hình, ngược lại nàng muốn nhìn người này trăm phương ngàn kế như vậy muốn có được cái gì?

Càn Khôn động.

Lôi Ngạo Thiên ngồi một bên lẳng lặng nghe Tô Nhược Mộng đánh 【 Phượng Vũ Cửu Thiên 】, từng cái từng cái âm phổ từ trong đầu của hắn hiện lên, hắn nhắm mắt lại, ngón tay theo âm điệu nhẹ nhàng ở trên bắp đùi gõ. Hắn vẫn không hiểu, ngoài những người khác có nội công sẽ bị bài hát này làm chấn thương ra, nhưng hắn nghe lại một chút chuyện cũng không có.

Âm luật càng ngày càng khí thế hào hùng, Lôi Ngạo Thiên đột nhiên mở mắt đứng lên, hai mắt như đuốc, tay cầm Long Khiếu đi theo khúc của Tô Nhược Mộng tiến lên đất trống trong động múa kiếm.

Bên trong động Càn Khôn, khúc âm, kiếm khí phổ thành một khúc thanh âm ông ông tác hưởng, giống như thiên quân vạn mã đang lao nhanh, hoặc như là vô số người đánh nhau, Tô Nhược Mộng vuốt ngón tay trên dây đàn càng lúc càng nhanh, kiếm trong tay Lôi Ngạo Thiên cũng càng múa càng nhanh.

Tô Nhược Mộng đưa mắt nhìn lại, nàng đã không thấy rõ hình dáng của Lôi Ngạo Thiên, trong động giống như xuất hiện vô số Lôi Ngạo Thiên, vô số Long Khiếu Kiếm. Căn bản là không nhìn ra cái nào chân thân, cái nào huyễn ảnh?

Một khúc hạ xuống, Lôi Ngạo Thiên cũng theo khúc dừng lại mà thu kiếm.

Hắn xoay người mặt lộ vẻ vui mừng khôn xiết nhìn Tô Nhược Mộng, nói: "Mộng nhi, ta rốt cuộc biết luyện thế nào tầng thứ tám và tầng thứ chín của【 Long Hành Thiên Hạ 】 rồi."

"Thật?" Tô Nhược Mộng ngước mắt ôn nhu nhìn hắn, vui sướng cười nói: "Thật là quá tốt."

Lôi Ngạo Thiên nâng bước đi đến bên cạnh nàng, ngồi xuống bên cạnh nàng, đưa tay cầm chặt tay nàng, cười nói: "Trước kia ta tự mình một người căn bản luyện không vào tầng thứ tám và tầng thứ chín, mới vừa nghe nàng đánh ra đến phần sau, trong đầu của ta đột nhiên hiện lên một tia sáng. Thì ra là, tầng thứ tám này: Long Dược Phượng Minh, tầng thứ chín: rồng bay phượng múa, nhất định phải cùng 【 Phượng Vũ Cửu Thiên 】 của nàng hợp lại cùng nhau luyện."



Nói xong, hắn dừng lại, nhìn nàng vẫn là vui mừng khó tự kiềm chế mà nói: "Ta rốt cuộc hiểu, đây chính là nguyên nhân vì sao nói Long Khiếu và Phượng Minh là một đôi kiếm công mẫu (trống mái). Bởi vì kiếm phổ của bọn họ cũng có liên quan, trước kia ta làm sao lại không nghĩ tới điểm này chứ?"

Hiện tại hắn rốt cuộc minh bạch, tại sao 【 Phượng Vũ Cửu Thiên 】 đối với hắn một chút ảnh hưởng cũng không có?

Nguyên nhân rất đơn giản, đó là bởi vì 【 Long Hành Thiên Hạ 】 của hắn theo chân nó là cùng một nhịp thở, bọn họ giống như là một đôi hữu người tình nhân yêu nhau, sẽ không tổn thương lẫn nhau.

"Nương tử, nàng đánh lại từ đầu một lần nữa, ta cũng theo bài hát đầu bắt đầu luyện một lần, xem có phải thật sự giống như ta nghĩ như vậy hay không? Có lẽ, đợi chúng ta lại có phát hiện mới nói cũng không chừng?"

Hắn đã rất xác định 【 Long Hành 】 cùng 【 Phượng Vũ 】 này có liên hệ, hắn nghĩ luyện lại từ đầu một lần, xem có thể giúp Tô Nhược Mộng tìm ra điểm quan trọng của【 Phượng Vũ 】hay không?

Tô Nhược Mộng nhìn hắn, khẽ cười gật gật đầu, từ trong tay áo rút tay ra khăn, vừa giúp hắn lau đi mồ hôi trên trán, vừa ôn nhu lên tiếng: "Được, chúng ta nghỉ ngơi một chút trước, không nóng nảy."

"Được."

Hai người kề cận bên nhau ở chung một chỗ, lẳng lặng ngồi.

Qua một hồi lâu, mắt Tô Nhược Mộng buông xuống nhìn Phượng cầm trước mặt, khẽ khẽ mở môi đỏ mọng: "Bắt đầu đi."

"Được."

Tô Nhược Mộng nhìn Lôi Ngạo Thiên cầm kiếm đứng ở phía trong trung tâm động, hướng hắn cười nhạt một tiếng, ngay sau đó động thủ điều chỉnh âm dây cung tốt, ngồi ngay ngắn liền bắt đầu đánh đàn.

Tiếng đàn chợt nổi lên, một đoạn giai điệu tươi mát lưu loát, tiết tấu sinh động nhẹ nhàng, ở trong Càn Khôn động gấp khúc, từ từ làn điệu bắt đầu phát sinh biến hóa, giai điệu khởi mà lại phục, kéo dài không ngừng, sau cùng thì trở thành khí thế hào hùng, tràn đầy tư thế hào hùng âm thanh xơ xác tiêu điều.

Mười ngón tay Tô Nhược Mộng không ngừng kéo dây đàn ra, làn điệu càng lúc càng nhanh, âm luật càng ngày càng rung động lòng người. Bên trong Càn Khôn động một nam một nữ, một đang múa kiếm, một ở đánh đàn, theo tiếng đàn tăng nhanh, kiếm Lôi Ngạo Thiên cũng càng ngày càng nhanh.

Cũng không biết trải qua bao lâu, ngón tay Tô Nhược Mộng ngừng lại, một khúc hạ xuống.

Đứng ở trong động Lôi Ngạo Thiên xoay người con ngươi đen sáng chói nhìn Tô Nhược Mộng, nói: "Nương tử, nàng trước không cần tiếp tục đánh, tự ta luyện một lần xem."

Kiếm này phổ phối hợp với tiếng đàn của nàng thì hoàn mỹ không tỳ vết, hắn muốn nhìn nếu như không có tiếng đàn làm bạn, 【 Thiên Hành thiên hạ 】 có thể tràn đầy uy lực giống như vậy hay không.

Tô Nhược Mộng gật đầu một cái, ánh mắt nháy cũng không nháy nhìn từng chiêu thức lăng lợi (sát sắc bén) của hắn, nhảy một cái bổ nhào về phía trước, một đâm một chuyển. . . . . . Huyệt động rất lớn giống như chính là võ đài của hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Giáo Chủ, Phu Nhân Bảo Ngài Phải Đi Làm Ruộng.

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook