Giáo Chủ, Phu Nhân Bảo Ngài Phải Đi Làm Ruộng.
Quyển 3 - Chương 211: Tỷ muội gặp nhau
Nông Gia Nữu Nữu
30/03/2018
Đông Lý Phong đi đến trước cửa thì dừng lại, Tô Nhược Mộng vốn cho là
hắn muốn xoay người lại phản bác nàng, nhưng lại nghe hắn phân phó với
nha hoàn ngoài cửa phòng,: "Các ngươi phải hầu hạ Tô cô nương cho tốt,
hiểu chưa?"
"Dạ, chủ tử!" Bọn nha hoàn cùng lên tiếng thưa, tất cả đều rũ đầu, ai cũng không dám nhìn khuôn mặt lạnh cực điểm của hắn.
Hầu hạ? Rõ ràng là cho người giám thị nàng, không cho nàng chạy.
Tô Nhược Mộng thu hồi ánh mắt, cúi đầu nhìn khóa đồng trên tay mình, nhẹ nhàng lắc đầu một cái, thầm nói: đây là còng tay cổ đại đi? Nàng lại không có ý định trốn, tại sao phải còng nàng phải như vậy?
Im lặng!
"Tô cô nương, ngài muốn uống nước sao?" Một nha hoàn mi thanh mục tú đi tới bên người Tô Nhược Mộng, cung kính hỏi, nhưng Tô Nhược Mộng vẫn nghe ra, trong giọng nói của nàng nồng nặc khinh thường. Cũng phải! Nàng dù nói thế nào cũng chỉ là một người bị nhốt, nếu như không phải Đông Lý Phong hạ lệnh phải hầu hạ nàng cho tốt, chỉ sợ những người này đã sớm ra oai.
"Không cần! Giúp ta mời vương phi các ngươi vào đây, bên ngoài thời tiết nặng, nếu như vương phi các ngươi say nắng, cũng không phải là việc các ngươi có thể đảm đương nổi". Tô Nhược Mộng nhìn cửa phòng, thản nhiên nói.
Bọn nha hoàn trong phòng nghe vậy ngẩn ra, hai mặt nhìn nhau, nghiêng đầu liếc nhìn cửa sổ đang nửa mở nửa khép, hai nha hoàn cơ trí xoay người đi về phía ngoài cửa.
Nàng làm sao biết vương phi đang ở bên ngoài cửa sổ?
"Chủ tử." Bọn nha hoàn thấy Nam Cung Nhược Lâm vẻ mặt không vui đi tới, liền vội vàng hành lễ.
"Hừ! Tất cả các ngươi đều ra ngoài cho ta."
"Dạ, chủ tử." Bọn nha hoàn kinh hoảng nối đuôi đi ra, đứng canh ở hai bên cửa phòng, tùy thời chú ý đến động tĩnh trong phòng.
Nam Cung Nhược Lâm nhìn Tô Nhược Mộng đã năm năm không thấy, trong lòng không khỏi bừng bừng lửa giận. Tóc trắng của nàng đã khôi phục đen nhánh, nàng thành thân, sinh đứa bé, nhưng năm tháng giống như dừng lại trên người nàng. Da thịt này, hàng mi này dáng vẻ nét mày kia, như dáng vẻ năm đó, chỉ là trên người của nàng nhiều hơn một ý vị thành thục, phong cách cao quý ưu nhã trên người nàng càng thêm nồng đậm.
Không trách được Đông Lý Phong đối với nàng nhớ mãi không quên như thế, bộ dáng của nàng ( Tô Nhược Mộng) ngay cả cô gái như nàng (Nam Cung Nhược Lâm), còn hâm mộ đố kỵ, hận ý nặng nề nảy ra.
Không trách được phụ thân đối với Tô Uyển Tâm nhớ mãi không quên, dung mạo của Tô Nhược Mộng rất giống Tô Uyển Tâm, mẹ con hai người các nàng đều là hồ ly tinh chuyển thế, khiến hai mẹ con nàng luôn thua trong tay bọn họ.
Tô Nhược Mộng nhìn người trước mắt, nhàn nhạt mở miệng: "Đã lâu không gặp."
Nghe câu‘ đã lâu không gặp’, lửa giận trong lòng của Nam Cung Nhược Lâm càng lớn hơn, đã lâu không gặp? Nàng như thế nào cảm giác Tô Nhược Mộng đang cười nhạo nàng? Còn có, bộ dáng nhìn nàng của nàng ta bây giờ giống như đang chế giễu. Nàng thản nhiên dùng ánh mắt sai bảo nha hoàn hầu cận, mặt không biến sắc ngồi xuống.
" Tiện nhân lớn mật, lại dám vô lễ với vương phi chúng ta như thế?" nha hoàn hầu cận của Nam Cung Nhược Lâm nhận được ám hiệu của chủ tử, lập tức cáo mượn oai hùm đứng trước mặt Tô Nhược Mộng, lớn tiếng mắng. Cuối cùng, nàng còn tỏ vẻ tức giận quan sát Tô Nhược Mộng một phen, khinh bỉ nói: "Quả thật là sơn dã nông phụ dốt nát, một chút lễ nghi cũng không hiểu."
"Ta cũng không cần làm chó của người ta, từ nhỏ cũng không phải là nha hoàn, cần gì phải học những thủ đoạn nịnh nọt này?" Một hạ nhân, mà dám mắng nàng như thế, không nghĩ cũng biết đó là Nam Cung Nhược Lâm bày mưu tính kế. Chỉ là, nàng cũng không phải dễ chọc, nghĩ muốn ăn hiếp nàng? Từ trước đến giờ cũng chỉ có nàng ăn hiếp người khác. Hiện nay, bị ‘ nhốt ’ ở chỗ này, nhàm chán thì nàng cùng những người này đấu võ mồm một chút, giết một ít thời gian cũng tốt.
"Ngươi... Ngươi dám mắng ta là chó?" Nha hoàn hầu cận thở phì phò đưa ngón tay, giận dữ chỉ vào Tô Nhược Mộng hỏi.
Sơn dã nông phụ này quả thật chán sống phải không? Nàng không biết ở đây là [ Thành vương phủ ], không một hạ nhân nào dám không nể mặt nàng hay sao? Hôm nay nàng lớn tiếng chửi mình là chó, bực tức này nàng không nhịn xuống được, cũng không định nhịn xuống.
"Đó cũng là ngươi nhận, ta nhưng không gọi tên chỉ họ" Tô Nhược Mộng cũng không thèm nhìn nàng một cái, sợ mình nhìn khuôn mặt thịt béo run run tức giận kia sẽ khiến mình ăn không ngon.
Người là sắt, cơm là thép.
Nàng cũng không muốn mình đói thành da bọc xương, cho nên, nên ăn thì ăn, nên uống thì uống.
Nàng cũng sẽ không thay Đông Lý Phong tiết kiệm cơm nước, lập tức một bàn lớn món ăn ngon được đem đến, trà chiều, điểm tâm, ăn khuya đều không thiếu. Mặc dù trong thức ăn có nhuyễn cân tán, nhưng đối với nàng mà nói, có hay không cũng như nhau.
Đối với bộ dạng ăn như quỷ đói đầu thai của nàng, trên mặt bọn nha hoàn đầy vạch đen. Họ chưa từng thấy, tù binh không đề phòng người khác như vậy, chẳng lẽ nàng sẽ không sợ có người ăn hạ độc trong thức sao?
Họ thật sự là rất hoài nghi, người này đến cùng có phải âm sát ma nữ năm năm trước danh chấn giang hồ hay không? phu nhân của Ma Giáo sẽ không ngốc như vậy, họ cảm giác có gì không đúng lắm, nhưng cũng không biết vấn đề ở đâu?"Phốc......" Đứng ngoài cửa phòng, bọn nha hoàn nghe được lời của Tô Nhược Mộng, không nhịn được “phốc” bật cười. Quá hả dạ, Mai cô nương này bình thường ỷ Vương phi tín sủng (tín: tin; sủng: nuông chiều), hoàn toàn không xem người khác ra gì, ở trong vương phủ nàng có thể đi ngang liền tuyệt không đi dọc, điêu ngoa thành tánh.
Bây giờ nhìn nàng bị Tô Nhược Mộng nói đến nghẹn đỏ mặt tía tai, họ đều hả giận bật cười.
Mai Vân khẽ liếc mắt một cái, bọn nha hoàn ngoài cửa phòng liền ngừng cười, mọi người đều cúi thấp đầu, thân thể không ngừng lay động, trên mặt không chút ánh sáng. Nàng thẹn quá hóa giận nâng ống tay áo, mắt như phun hỏa nhìn chằm chằm Tô Nhược Mộng, nâng bàn tay béo mập, chuẩn bị đánh Tô Nhược Mộng.
"Ngươi cho Mai Vân ta là một người dễ bị khi dễ sao? Có tin ta một chưởng đánh lệch mặt của ngươi hay không?"
"Mai Vân?" Tô Nhược Mộng mỉm cười lắc đầu một cái.
Trời ạ! Nam Cung Nhược Lâm thật là dụng tâm lương khổ, vì để tránh cho Đông Lý Phong có cơ hội ăn cỏ gần hang, nha hoàn bên người nàng mỗi một người đều là dưa vẹo táo nứt. Mà Mai Vân trước mắt này, không chỉ có diện mạo dọa người, tên cũng ‘ cá tính ’ mười phần.
"Ngươi... Ngươi lắc đầu là có ý gì?" Mai Vân thu tay về, vẻ mặt phòng bị nhìn nàng, bị nụ cười của nàng làm cho giật mình. Chính nàng cũng không biết là chuyện gì xảy ra? Rõ ràng Tô Nhược Mộng cười vô hại, hơn nữa còn rất đẹp, nhưng là, nàng chính là có một loại cảm giác trước mặt là bẫy rập.
"Không có ý gì, buồn cười liền cười chứ sao. Người làm sao có thểmỗi một biểu tình, mỗi câu nói đều đại biểu một hàm nghĩa? Ta muốn cười liền cười, chẳng lẽ ta cười còn phạm pháp hay sao?" bộ dạng Tô Nhược Mộng vẫn nhẹ nhàng như cũ, thậm chí còn có chút không giải thích được nhìn Mai Vân.
Tâm Mai Vân nghe lười nói nahnf nhạt của Tô Nhược Mộng càng phập phồng không yên, nhìn vẻ mặt nhàn nhạt của nàng, thì nàng càng như gánh nặng, tâm như có móng vuốt mèo quào qua, không nói được tư vị. Tóm lại chính là cảm thấy có gì đó không đúng.
Nàng trầm tư một hồi, đột nhiên trừng lớn cặp mắt, nhìn Tô Nhược Mộng, hỏi "Người đàn bà xấu này, ngươi rõ ràng là cười ta, ngươi lắc đầu cũng nhất định là đang cười ta dễ khi dễ." Nói xong, nàng nhìn sang Nam Cung Nhược Lâm, thấy trên mặt nàng cũng nhàn nhạt, không có ý ngăn cản. Trong lòng liền ổn định, âm thầm vận lực, nâng bàn tay dánh về phía Tô Nhược Mộng.
"Ngươi cười ta dễ khi dễ, hôm nay ta nhất địnhkhông nể mặt, xem thử là ngươi dễ khi dễ hay là ta dễ khi dễ?"
Tô Nhược Mộng nhàn nhạt ngẩng đầu lên, nhìn Mai Vân, trong mắt sáng không một ý tứ muốn tránh né, nàng nâng lên môi đỏ mọng, cười nhạt một tiếng, nói: "Ta...... Ta cá là...... Ngươi không dám." Dứt lời, nàng cúi đầu, thật sự là không muốn nhìn chằm chằm mặt Mai Vân nữa.
Dáng dấp xấu xí không phải là lỗi của nàng, nhưng là, dáng dấp xấu như vậy vẫn còn ở trước mặt nàng lắc lư,tật sự là lỗi của nàng.
Có câu nói, chó sủa thì không cắn người mà chó cắn người thì sẽ không sủa. Mai Vân trước không thể suy đoán rõ ràng ý tứ của Nam Cung Nhược Lâm, sau lại sợ Đông Lý Phong gây sự với nàng,việc duy nhất nàng có thể làm là ra vẻ uy phong một phen.
Dĩ nhiên chuyện này còn phải đụng quả hồng mềm mới được, nhưng hôm nay cố tình nàng gặp phải Tô Nhược Mộng, cho nên, nàng cũng chỉ có thể biết thân phận.
"Ta.... Ta.... Ta...." Mai Vân cởi hổ khó xuống, giơ lên tay dừng lại giữa không trung, đánh không được mà thu hồi cũng không được.
Đánh, nàng sợ Đông Lý Phong tìm nàng tính sổ, dù sao mới vừa rồi nàng hầu hạ bên cạnh Nam Cung Nhược Lâm,nên lời nói của Đông Lý Phong nàng cũng đã nghe rõ. Thu hồi lại, cũng không phải chỉ là chuyện như vậy, bên ngoài có tám đôi mắt đang nhìn chằm chằm nàng, nàng sẽ không biết để mặt mũi ở đâu.
Nhưng so mặt mũi và tánh mệnh, là người hiển nhiên cần phải chọn cái sau.
Đang lúc nàng do dự, Nam Cung Nhược Lâm đang xem náo nhiệt một bên nhìn nha hoàn của mìnhkhông làm việc giao phó, trên mặt hiện ra nhè nhẹ tức giận, lạnh lùng liếc Mai Vân một cái, nói: "Mai Vân, ngươi cũng đi xuống đi."
"Ách?" Nghe vậy, Mai Vân thở dài nhẹ nhõm, nhưng nàng cũng không nguyện ý đi ra ngoài, bởi vì nàng tin tưởng, thân là chủ tử chánh thất nhất định sẽ cho hồ ly tinh này biết tay, nàng vừa mới thua thiệt trên tay hồ ly tinh này, nàng rất muốn nhìn tận mắt chủ tử dạy dỗ nữ nhân này.
"Chủ tử, nô tỳ vẫn là ở trong này hầu hạ đi, ngộ nhỡ......"
"Đi ra ngoài, ngươi ngại mình mới vừa rồi còn chưa mất hết cả mặt sao? Còn ỷ vào ta bình thường đối với ngươi sủng ái ngay cả lời của ta đều không nghe." Nam Cung Nhược Lâm rất tức tối, nhìn Mai Vân chỉ tiếc rèn sắt không thành thép. Nàng vừa rồi vẫn không lên tiếng chính là muốn xem xem nàng tăng thể diện cho mình thế nào, nhưng nàng chẳng những không tăng thể diện cho mình, còn bị bại rối tinh rối mù.
Nếu như nàng không lui xuống, không biết sẽ gây ra chuyện mất mặt gì nữa?
"Dạ, chủ tử, nô tỳ sẽ đi ra ngoài. Người cẩn thận một chút, nô tỳ hầu hạ ngay bên ngoài, người có việc thì liền kêu ta." Mai Vân nhìn mặt sắc mặt giận dữ của Nam Cung Nhược Lâm, không nhịn được rụt cổ một cái, thấp giọng ngập ngừng.
"Cút!" Nam Cung Nhược Lâm tức giận hô, càng ngày càng ghét Mai Vân xem không hiểu ánh mắt này, nàng thật đúng là yêu thương nàng, lúc mấu chốt, nàng thế nhưng giao việc quan trọng cho nàng.
Tô Nhược Mộng cười cười, nụ cười kia thật thong dong.
Giữa các nàng, tồn tại các loại quan hệ phức tạp, mặc dù trong thân thể cùng chảy chung một dòng máu, nhưng là, họ đời này cũng chỉ có thể là kẻ thù, vĩnh viễn cũng không thể là tỷ muội tương thân tương ái.
"Dạ, chủ tử!" Bọn nha hoàn cùng lên tiếng thưa, tất cả đều rũ đầu, ai cũng không dám nhìn khuôn mặt lạnh cực điểm của hắn.
Hầu hạ? Rõ ràng là cho người giám thị nàng, không cho nàng chạy.
Tô Nhược Mộng thu hồi ánh mắt, cúi đầu nhìn khóa đồng trên tay mình, nhẹ nhàng lắc đầu một cái, thầm nói: đây là còng tay cổ đại đi? Nàng lại không có ý định trốn, tại sao phải còng nàng phải như vậy?
Im lặng!
"Tô cô nương, ngài muốn uống nước sao?" Một nha hoàn mi thanh mục tú đi tới bên người Tô Nhược Mộng, cung kính hỏi, nhưng Tô Nhược Mộng vẫn nghe ra, trong giọng nói của nàng nồng nặc khinh thường. Cũng phải! Nàng dù nói thế nào cũng chỉ là một người bị nhốt, nếu như không phải Đông Lý Phong hạ lệnh phải hầu hạ nàng cho tốt, chỉ sợ những người này đã sớm ra oai.
"Không cần! Giúp ta mời vương phi các ngươi vào đây, bên ngoài thời tiết nặng, nếu như vương phi các ngươi say nắng, cũng không phải là việc các ngươi có thể đảm đương nổi". Tô Nhược Mộng nhìn cửa phòng, thản nhiên nói.
Bọn nha hoàn trong phòng nghe vậy ngẩn ra, hai mặt nhìn nhau, nghiêng đầu liếc nhìn cửa sổ đang nửa mở nửa khép, hai nha hoàn cơ trí xoay người đi về phía ngoài cửa.
Nàng làm sao biết vương phi đang ở bên ngoài cửa sổ?
"Chủ tử." Bọn nha hoàn thấy Nam Cung Nhược Lâm vẻ mặt không vui đi tới, liền vội vàng hành lễ.
"Hừ! Tất cả các ngươi đều ra ngoài cho ta."
"Dạ, chủ tử." Bọn nha hoàn kinh hoảng nối đuôi đi ra, đứng canh ở hai bên cửa phòng, tùy thời chú ý đến động tĩnh trong phòng.
Nam Cung Nhược Lâm nhìn Tô Nhược Mộng đã năm năm không thấy, trong lòng không khỏi bừng bừng lửa giận. Tóc trắng của nàng đã khôi phục đen nhánh, nàng thành thân, sinh đứa bé, nhưng năm tháng giống như dừng lại trên người nàng. Da thịt này, hàng mi này dáng vẻ nét mày kia, như dáng vẻ năm đó, chỉ là trên người của nàng nhiều hơn một ý vị thành thục, phong cách cao quý ưu nhã trên người nàng càng thêm nồng đậm.
Không trách được Đông Lý Phong đối với nàng nhớ mãi không quên như thế, bộ dáng của nàng ( Tô Nhược Mộng) ngay cả cô gái như nàng (Nam Cung Nhược Lâm), còn hâm mộ đố kỵ, hận ý nặng nề nảy ra.
Không trách được phụ thân đối với Tô Uyển Tâm nhớ mãi không quên, dung mạo của Tô Nhược Mộng rất giống Tô Uyển Tâm, mẹ con hai người các nàng đều là hồ ly tinh chuyển thế, khiến hai mẹ con nàng luôn thua trong tay bọn họ.
Tô Nhược Mộng nhìn người trước mắt, nhàn nhạt mở miệng: "Đã lâu không gặp."
Nghe câu‘ đã lâu không gặp’, lửa giận trong lòng của Nam Cung Nhược Lâm càng lớn hơn, đã lâu không gặp? Nàng như thế nào cảm giác Tô Nhược Mộng đang cười nhạo nàng? Còn có, bộ dáng nhìn nàng của nàng ta bây giờ giống như đang chế giễu. Nàng thản nhiên dùng ánh mắt sai bảo nha hoàn hầu cận, mặt không biến sắc ngồi xuống.
" Tiện nhân lớn mật, lại dám vô lễ với vương phi chúng ta như thế?" nha hoàn hầu cận của Nam Cung Nhược Lâm nhận được ám hiệu của chủ tử, lập tức cáo mượn oai hùm đứng trước mặt Tô Nhược Mộng, lớn tiếng mắng. Cuối cùng, nàng còn tỏ vẻ tức giận quan sát Tô Nhược Mộng một phen, khinh bỉ nói: "Quả thật là sơn dã nông phụ dốt nát, một chút lễ nghi cũng không hiểu."
"Ta cũng không cần làm chó của người ta, từ nhỏ cũng không phải là nha hoàn, cần gì phải học những thủ đoạn nịnh nọt này?" Một hạ nhân, mà dám mắng nàng như thế, không nghĩ cũng biết đó là Nam Cung Nhược Lâm bày mưu tính kế. Chỉ là, nàng cũng không phải dễ chọc, nghĩ muốn ăn hiếp nàng? Từ trước đến giờ cũng chỉ có nàng ăn hiếp người khác. Hiện nay, bị ‘ nhốt ’ ở chỗ này, nhàm chán thì nàng cùng những người này đấu võ mồm một chút, giết một ít thời gian cũng tốt.
"Ngươi... Ngươi dám mắng ta là chó?" Nha hoàn hầu cận thở phì phò đưa ngón tay, giận dữ chỉ vào Tô Nhược Mộng hỏi.
Sơn dã nông phụ này quả thật chán sống phải không? Nàng không biết ở đây là [ Thành vương phủ ], không một hạ nhân nào dám không nể mặt nàng hay sao? Hôm nay nàng lớn tiếng chửi mình là chó, bực tức này nàng không nhịn xuống được, cũng không định nhịn xuống.
"Đó cũng là ngươi nhận, ta nhưng không gọi tên chỉ họ" Tô Nhược Mộng cũng không thèm nhìn nàng một cái, sợ mình nhìn khuôn mặt thịt béo run run tức giận kia sẽ khiến mình ăn không ngon.
Người là sắt, cơm là thép.
Nàng cũng không muốn mình đói thành da bọc xương, cho nên, nên ăn thì ăn, nên uống thì uống.
Nàng cũng sẽ không thay Đông Lý Phong tiết kiệm cơm nước, lập tức một bàn lớn món ăn ngon được đem đến, trà chiều, điểm tâm, ăn khuya đều không thiếu. Mặc dù trong thức ăn có nhuyễn cân tán, nhưng đối với nàng mà nói, có hay không cũng như nhau.
Đối với bộ dạng ăn như quỷ đói đầu thai của nàng, trên mặt bọn nha hoàn đầy vạch đen. Họ chưa từng thấy, tù binh không đề phòng người khác như vậy, chẳng lẽ nàng sẽ không sợ có người ăn hạ độc trong thức sao?
Họ thật sự là rất hoài nghi, người này đến cùng có phải âm sát ma nữ năm năm trước danh chấn giang hồ hay không? phu nhân của Ma Giáo sẽ không ngốc như vậy, họ cảm giác có gì không đúng lắm, nhưng cũng không biết vấn đề ở đâu?"Phốc......" Đứng ngoài cửa phòng, bọn nha hoàn nghe được lời của Tô Nhược Mộng, không nhịn được “phốc” bật cười. Quá hả dạ, Mai cô nương này bình thường ỷ Vương phi tín sủng (tín: tin; sủng: nuông chiều), hoàn toàn không xem người khác ra gì, ở trong vương phủ nàng có thể đi ngang liền tuyệt không đi dọc, điêu ngoa thành tánh.
Bây giờ nhìn nàng bị Tô Nhược Mộng nói đến nghẹn đỏ mặt tía tai, họ đều hả giận bật cười.
Mai Vân khẽ liếc mắt một cái, bọn nha hoàn ngoài cửa phòng liền ngừng cười, mọi người đều cúi thấp đầu, thân thể không ngừng lay động, trên mặt không chút ánh sáng. Nàng thẹn quá hóa giận nâng ống tay áo, mắt như phun hỏa nhìn chằm chằm Tô Nhược Mộng, nâng bàn tay béo mập, chuẩn bị đánh Tô Nhược Mộng.
"Ngươi cho Mai Vân ta là một người dễ bị khi dễ sao? Có tin ta một chưởng đánh lệch mặt của ngươi hay không?"
"Mai Vân?" Tô Nhược Mộng mỉm cười lắc đầu một cái.
Trời ạ! Nam Cung Nhược Lâm thật là dụng tâm lương khổ, vì để tránh cho Đông Lý Phong có cơ hội ăn cỏ gần hang, nha hoàn bên người nàng mỗi một người đều là dưa vẹo táo nứt. Mà Mai Vân trước mắt này, không chỉ có diện mạo dọa người, tên cũng ‘ cá tính ’ mười phần.
"Ngươi... Ngươi lắc đầu là có ý gì?" Mai Vân thu tay về, vẻ mặt phòng bị nhìn nàng, bị nụ cười của nàng làm cho giật mình. Chính nàng cũng không biết là chuyện gì xảy ra? Rõ ràng Tô Nhược Mộng cười vô hại, hơn nữa còn rất đẹp, nhưng là, nàng chính là có một loại cảm giác trước mặt là bẫy rập.
"Không có ý gì, buồn cười liền cười chứ sao. Người làm sao có thểmỗi một biểu tình, mỗi câu nói đều đại biểu một hàm nghĩa? Ta muốn cười liền cười, chẳng lẽ ta cười còn phạm pháp hay sao?" bộ dạng Tô Nhược Mộng vẫn nhẹ nhàng như cũ, thậm chí còn có chút không giải thích được nhìn Mai Vân.
Tâm Mai Vân nghe lười nói nahnf nhạt của Tô Nhược Mộng càng phập phồng không yên, nhìn vẻ mặt nhàn nhạt của nàng, thì nàng càng như gánh nặng, tâm như có móng vuốt mèo quào qua, không nói được tư vị. Tóm lại chính là cảm thấy có gì đó không đúng.
Nàng trầm tư một hồi, đột nhiên trừng lớn cặp mắt, nhìn Tô Nhược Mộng, hỏi "Người đàn bà xấu này, ngươi rõ ràng là cười ta, ngươi lắc đầu cũng nhất định là đang cười ta dễ khi dễ." Nói xong, nàng nhìn sang Nam Cung Nhược Lâm, thấy trên mặt nàng cũng nhàn nhạt, không có ý ngăn cản. Trong lòng liền ổn định, âm thầm vận lực, nâng bàn tay dánh về phía Tô Nhược Mộng.
"Ngươi cười ta dễ khi dễ, hôm nay ta nhất địnhkhông nể mặt, xem thử là ngươi dễ khi dễ hay là ta dễ khi dễ?"
Tô Nhược Mộng nhàn nhạt ngẩng đầu lên, nhìn Mai Vân, trong mắt sáng không một ý tứ muốn tránh né, nàng nâng lên môi đỏ mọng, cười nhạt một tiếng, nói: "Ta...... Ta cá là...... Ngươi không dám." Dứt lời, nàng cúi đầu, thật sự là không muốn nhìn chằm chằm mặt Mai Vân nữa.
Dáng dấp xấu xí không phải là lỗi của nàng, nhưng là, dáng dấp xấu như vậy vẫn còn ở trước mặt nàng lắc lư,tật sự là lỗi của nàng.
Có câu nói, chó sủa thì không cắn người mà chó cắn người thì sẽ không sủa. Mai Vân trước không thể suy đoán rõ ràng ý tứ của Nam Cung Nhược Lâm, sau lại sợ Đông Lý Phong gây sự với nàng,việc duy nhất nàng có thể làm là ra vẻ uy phong một phen.
Dĩ nhiên chuyện này còn phải đụng quả hồng mềm mới được, nhưng hôm nay cố tình nàng gặp phải Tô Nhược Mộng, cho nên, nàng cũng chỉ có thể biết thân phận.
"Ta.... Ta.... Ta...." Mai Vân cởi hổ khó xuống, giơ lên tay dừng lại giữa không trung, đánh không được mà thu hồi cũng không được.
Đánh, nàng sợ Đông Lý Phong tìm nàng tính sổ, dù sao mới vừa rồi nàng hầu hạ bên cạnh Nam Cung Nhược Lâm,nên lời nói của Đông Lý Phong nàng cũng đã nghe rõ. Thu hồi lại, cũng không phải chỉ là chuyện như vậy, bên ngoài có tám đôi mắt đang nhìn chằm chằm nàng, nàng sẽ không biết để mặt mũi ở đâu.
Nhưng so mặt mũi và tánh mệnh, là người hiển nhiên cần phải chọn cái sau.
Đang lúc nàng do dự, Nam Cung Nhược Lâm đang xem náo nhiệt một bên nhìn nha hoàn của mìnhkhông làm việc giao phó, trên mặt hiện ra nhè nhẹ tức giận, lạnh lùng liếc Mai Vân một cái, nói: "Mai Vân, ngươi cũng đi xuống đi."
"Ách?" Nghe vậy, Mai Vân thở dài nhẹ nhõm, nhưng nàng cũng không nguyện ý đi ra ngoài, bởi vì nàng tin tưởng, thân là chủ tử chánh thất nhất định sẽ cho hồ ly tinh này biết tay, nàng vừa mới thua thiệt trên tay hồ ly tinh này, nàng rất muốn nhìn tận mắt chủ tử dạy dỗ nữ nhân này.
"Chủ tử, nô tỳ vẫn là ở trong này hầu hạ đi, ngộ nhỡ......"
"Đi ra ngoài, ngươi ngại mình mới vừa rồi còn chưa mất hết cả mặt sao? Còn ỷ vào ta bình thường đối với ngươi sủng ái ngay cả lời của ta đều không nghe." Nam Cung Nhược Lâm rất tức tối, nhìn Mai Vân chỉ tiếc rèn sắt không thành thép. Nàng vừa rồi vẫn không lên tiếng chính là muốn xem xem nàng tăng thể diện cho mình thế nào, nhưng nàng chẳng những không tăng thể diện cho mình, còn bị bại rối tinh rối mù.
Nếu như nàng không lui xuống, không biết sẽ gây ra chuyện mất mặt gì nữa?
"Dạ, chủ tử, nô tỳ sẽ đi ra ngoài. Người cẩn thận một chút, nô tỳ hầu hạ ngay bên ngoài, người có việc thì liền kêu ta." Mai Vân nhìn mặt sắc mặt giận dữ của Nam Cung Nhược Lâm, không nhịn được rụt cổ một cái, thấp giọng ngập ngừng.
"Cút!" Nam Cung Nhược Lâm tức giận hô, càng ngày càng ghét Mai Vân xem không hiểu ánh mắt này, nàng thật đúng là yêu thương nàng, lúc mấu chốt, nàng thế nhưng giao việc quan trọng cho nàng.
Tô Nhược Mộng cười cười, nụ cười kia thật thong dong.
Giữa các nàng, tồn tại các loại quan hệ phức tạp, mặc dù trong thân thể cùng chảy chung một dòng máu, nhưng là, họ đời này cũng chỉ có thể là kẻ thù, vĩnh viễn cũng không thể là tỷ muội tương thân tương ái.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.