Giáo Chủ, Phu Nhân Bảo Ngài Phải Đi Làm Ruộng.
Quyển 1 - Chương 148: Xin giáo chủ, giúp ta cầu hôn(3)
Nông Gia Nữu Nữu
11/10/2017
Đoàn người rối rít rút ánh mắt từ trên người Tâm Nương trở về, bọn họ
đều nhìn Tứ hộ pháp, quan tâm hỏi: "Lão Tứ, chân của ngươi không đau
sao?"
"Chân đau? Không đau." Tứ hộ pháp hơi run sợ, chau mày lại nhìn các hộ pháp đột nhiên không có ý tốt quan tâm hắn, nghi ngờ hỏi: "Tại sao ta lại bị đau chân?"
"Ha ha..." Chúng hộ pháp nghe câu trả lời và nghi vấn của hắn đều không nhịn được ôm bụng cười, cả nhà cười ầm, ngay cả Lạc Băng Vũ cũng cúi thấp đầu, cười đến hai vai nhẹ rung.
"Ngươi mới vừa mang một tảng đá lớn đập vào chân mình, chẳng lẽ không đau? Ha ha... Danh sư xuất cao đồ, ta khinh, ha ha... Tâm Nương không thân quen với ngươi mà còn có thể nhìn ra ngươi bao che khuyết điểm, ngươi vừa rồi còn mạnh miệng như thế? Ha ha... Ngươi nên thẳng thắn một chút đi, Cửu muội cũng không thích nam nhân hay ngại ngùng xấu hổ đâu."
"Cái gì?" Trong nháy mắt mặt Tứ hộ pháp hiện rõ năm sắc màu, hắn nhìn thoáng qua Lạc Băng Vũ đang nhẹ nhàng lay động hai vai. Trong lòng không khỏi bi thương: hắn đã làm chuyện gì thất đức sao? Tối hôm qua hiếu kỳ cả đêm không ngủ, sáng sớm lại liên tiếp bị hạ nhục.
Ai nha...
Nhị hộ pháp luôn chú ý tất cả cử chỉ của Tâm Nương, nàng không liếc hắn một cái, hình như không vì chuyện tối qua mà bị quấy nhiễu. Chẳng biết tại sao? Nghĩ tới những chuyện này đột nhiên trong lòng Nhị hộ pháp trở nên không thoải mái.
Nhất là Tâm Nương vẫn ăn mặc thiếu vải như cũ, trong đại sảnh những nam nhân háo sắc kia cứ nheo mắt nhìn nàng, hắn đều nhìn thấy, thật sự đáng giận, vô cùng nhạt nhẽo.
Lôi Ngạo Thiên nghiêng đầu quét nhẹ những người giang hồ trong đại sảnh đang nhìn bọn họ, thành công để tất cả bọn họ đều thu ánh mắt. Hắn xoay đầu, nhìn Tô Nhược Mộng đang ăn đến không biết trời đất, dịu dàng hỏi: "Nương tử, tối hôm qua nàng và Tâm Nương đã thân mật nói chuyện với nhau rồi sao?"
Nghe vậy, Tô Nhược Mộng ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn hắn, nói: "Không có? Trừ cùng Băng Vũ phá hư cửa phòng của nàng, còn có để nàng dẫn chúng ta đi ra ngoài tìm chàng, chúng ta cũng không gặp nhau."
"Cửa phòng do phu nhân và Lão Cửu phá hư sao?" Chúng hộ pháp vội vàng cho Tứ hộ pháp ánh mắt khi dễ rồi phục hồi tinh thần lại, đồng loạt nghiêng đầu nhìn Tô Nhược Mộng.
Tô Nhược Mộng kỳ quái nhìn bọn họ, nói: "Nói chuẩn xác còn có một tiểu nhị, chuyện này lão Nhị rất rõ ràng."
Vừa tiểu nhị? Vừa lão Nhị? Lời nói này có chút khó đọc.
Nhị hộ pháp nghe nàng điểm tên mình, chợt phục hồi tinh thần, rồi lại cúi thấp đầu xuống, không để ý tới ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của chúng hộ pháp.
Giờ phút này hắn rất phiền, rất loạn.
Rõ ràng người nọ không phải là loại mình thích, nhưng bây giờ hắn lại phát hiện mình có chút để ý nàng xem nàng có nhìn mình hay không? Để ý những ánh mắt của bọn người đó nhìn nàng? Để ý cách nàng ăn mặc.
Nhị hộ pháp nhẹ nhàng lắc đầu, trong lòng âm thầm trách cứ mình, nàng là nương tử của ngươi sao? Nàng là người trong lòng ngươi sao? Sao lão Nhị ngươi có thể buồn bực như vậy?
Nàng không nhìn ngươi? Nàng ăn mặc thế nào, người ta nhìn nàng như thế nào, liên quan gì tới ngươi?
Nghĩ tới những thứ này, trong lòng Nhị hộ pháp giống như lại xuất hiện một âm thanh khác, cái âm thanh kia giống như đang nói, ngươi phiền muộn cũng là việc nên làm, rất nhanh nàng sẽ là nương tử của ngươi rồi. Ngươi có thể để ý ánh mắt người khác nhìn nàng, ngươi có thể để ý y phục của nàng.
Hai âm thanh cãi nhau một hồi, một nói có thể, một nói không có thể.
Có thể.
Không thể.
Có thể.
Không thể.
......
"Đừng cãi nhau!" Nhị hộ pháp đột nhiên đứng lên, lớn tiếng quát.
Trong phút chốc, đại sảnh ồn ào náo nhiệt trở nên yên tĩnh, tiếng kim rơi cũng có thể nghe được. Đoàn người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, đồng loạt nhìn về phía người đang khổ não kia.
"Lão Nhị, ngươi làm sao vậy?""Lão Nhị, có phải ngươi khó chịu chỗ nào không?"
"Lão Nhị, có phải tối hôm qua ở trên núi ngươi đụng vào vật gì rồi không?"
"Lão Nhị, thật ra thì Tâm Nương chắc cũng hướng về ngươi."
"Lão Nhị......"
Chúng hộ pháp rối rít trấn an Nhị hộ pháp đang không kìm chế được nỗi lòng, bọn họ lo lắng liếc mắt nhìn Tâm Nương quầy bên kia không hề ngẩng đầu lên, nhìn lại lão Nhị dường như rất phiền não, trong lòng đều thở dài thật to.
Tình, đụng phải, mọi người sẽ trở nên không bình thường.
Ma Giáo bọn họ đã có ví dụ rất tốt rồi, nghĩ tới, trong bọn họ đều không có người bị tình cảm quấy nhiễu, đều ăn ý nhắc nhở mình không cần ngu ngốc đi đụng vào tình yêu nam nữ.
Lôi Ngạo Thiên cảm thấy bọn họ quá mức ngạc nhiên, liếc nhìn Tô Nhược Mộng đã giải quyết hết cháo gà và sủi cảo phỉ thúy, lại nhìn Đại Hộ Pháp và Nhị hộ pháp, nói: "Các ngươi đã ăn no chưa? Các ngươi còn như vậy, bọn họ ra khỏi khách điếm này sẽ đồn ra ngoài, nói hộ pháp Ma Giáo chúng ta giống như nữ nhân, một cái điểm tâm cũng nói hơn nửa ngày. Sau khi ăn xong điểm tâm, lão đại và lão Nhị tới phòng tìm ta."
Lôi Ngạo Thiên nói xong, ngụ ý nhìn vài người giang hồ trong đại sảnh, ý tứ lại không quá rõ ràng.
Chúng hộ pháp bị hắn nói như thế, đều ngừng lại, an tĩnh ăn điểm tâm của bọn họ.
An tĩnh một lát, trừ Đại Hộ Pháp và Nhị hộ pháp, những người khác đều đồng loạt nhìn Lôi Ngạo Thiên, hỏi: "Giáo chủ, chúng ta ăn xong điểm tâm rồi sẽ làm gì?"
Lôi Ngạo Thiên âm thầm thở dài, được rồi, muốn bọn hắn an tĩnh, thật không phải chuyện dễ dàng. Mới an tĩnh không bao lâu, bọn họ lại bắt đầu không nhịn nổi rồi.
"Trước tiên các ngươi ở trong phòng đợi lệnh, không cần vội." Lôi Ngạo Thiên nói xong, nghiêng đầu dịu dàng nhìn Tô Nhược Mộng đã ăn hết thức ăn, chân mày khẽ nhăn, như có điều suy nghĩ nhìn một đống chén không trước mặt nàng.
Lúc nào sức ăn của Mộng nhi trở nên lớn như vậy rồi? Nhiều đồ như thế, vậy mà nàng có thể ăn hết rồi.
Lấy khăn tay ra dịu dàng giúp nàng lau khóe miệng, ôn nhu hỏi: "Nàng có khó chịu chỗ nào không?"
"Khó chịu?" Tô Nhược Mộng theo ánh mắt hắn liếc nhìn đống chén đĩa trước mặt mình, nhẹ nhàng lắc đầu, nói: "Không biết, cảm giác vừa vặn. Cũng không biết xảy ra chuyện gì, gần đây khẩu vị ta có chút lớn, lúc nào cũng buồn ngủ."
Lôi Ngạo Thiên nghe nàng nói, tròng mắt đen trong thoáng qua một tia sáng, ngay sau đó lại vứt sau đầu, điều này không có khả năng. Nàng rõ ràng đã trúng phải tuyệt tử hoàn, làm sao có thể sẽ như mình nghĩ chứ?
Thất hộ pháp không bỏ qua ánh mắt thất vọng của Lôi Ngạo Thiên, Giáo chủ rất muốn có một hài trẻ ư?
"Không sao, ăn được ngủ được là chuyện tốt. Đi thôi, chúng ta trở về phòng thương lượng một chút chuyện quan trọng với lão Đại, lão Nhị." Lôi Ngạo Thiên dắt tay nàng, hai người ân ái đi về phía lầu hai, để lại sau lưng những ánh mắt ghen tỵ, đối kỵ, còn có hận ý.
Tô Nhược Mộng vừa đi, vừa sẳng giọng: "Ăn được ngủ được? Chàng nghĩ ta là heo à?"
"Ha ha, sao có thể? Nếu nương tử là heo, heo trong thiên hạ sao chịu nổi chứ?" Lôi Ngạo Thiên không nhịn được cười nói, mỗi ngày cãi vả với nàng đều là thời gian vui vẻ nhất của hắn.
"Cái gì?"
"Nếu nương tử là heo, vậy heo trong thiên hạ sao chịu nổi?" Lôi Ngạo Thiên cười tươi như hoa, tốt bụng lặp lại một lần nữa, nếu không nhìn kỹ, căn bản không nhìn ra tóc đen của hắn đang che khuất gân xanh ở hai bên trán.
"Tại sao?" Người này thật là, cư nhiên dám so sánh nàng với heo.
"Bởi vì, bọn nó tự biết đánh không lại mỹ mạo của nương tử, nên tan nát cõi lòng nhảy hết xuống núi rồi." Nói xong, giọng nói hắn miễn cưỡng hướng các hộ pháp phía sau, giao phó: "Chúng hộ pháp nhìn xem người nào không chớp mắt nhìn Bổn Giáo Chủ, không thể để bọn họ nhìn không."
"Vâng" chúng hộ pháp cùng lên lên tiếng, ngay sau đó nguy hiểm quét nhìn người trong đại sảnh.
Nhất thời, trong hành lang vang lên âm thanh chén vỡ, âm thanh sặc thức ăn, âm thanh uống phải trà nóng......
"Tiểu nhị, đi kiểm kê cho ta ai đánh phá thứ gì, ghi vào sổ." Âm thanh mềm mại của Tâm Nương cất lên, những người kia nghe được, giống như có một thùng nước đá dội lên đầu bọn họ.
Lôi Ngạo Thiên thật ghê tởm, hắn muốn cùng Tâm Nương liên thủ làm thịt bọn họ sao? Nhưng, mội đám bọn họ chỉ đành phải nhận mệnh, lại không nói trước kia không chọc nổi Tâm Nương, bây giờ nàng lại có người Ma Giáo làm núi dựa, nên bọn họ càng không chọc nổi, hoặc là dám lên tiếng tỏ bất bình.
"Chân đau? Không đau." Tứ hộ pháp hơi run sợ, chau mày lại nhìn các hộ pháp đột nhiên không có ý tốt quan tâm hắn, nghi ngờ hỏi: "Tại sao ta lại bị đau chân?"
"Ha ha..." Chúng hộ pháp nghe câu trả lời và nghi vấn của hắn đều không nhịn được ôm bụng cười, cả nhà cười ầm, ngay cả Lạc Băng Vũ cũng cúi thấp đầu, cười đến hai vai nhẹ rung.
"Ngươi mới vừa mang một tảng đá lớn đập vào chân mình, chẳng lẽ không đau? Ha ha... Danh sư xuất cao đồ, ta khinh, ha ha... Tâm Nương không thân quen với ngươi mà còn có thể nhìn ra ngươi bao che khuyết điểm, ngươi vừa rồi còn mạnh miệng như thế? Ha ha... Ngươi nên thẳng thắn một chút đi, Cửu muội cũng không thích nam nhân hay ngại ngùng xấu hổ đâu."
"Cái gì?" Trong nháy mắt mặt Tứ hộ pháp hiện rõ năm sắc màu, hắn nhìn thoáng qua Lạc Băng Vũ đang nhẹ nhàng lay động hai vai. Trong lòng không khỏi bi thương: hắn đã làm chuyện gì thất đức sao? Tối hôm qua hiếu kỳ cả đêm không ngủ, sáng sớm lại liên tiếp bị hạ nhục.
Ai nha...
Nhị hộ pháp luôn chú ý tất cả cử chỉ của Tâm Nương, nàng không liếc hắn một cái, hình như không vì chuyện tối qua mà bị quấy nhiễu. Chẳng biết tại sao? Nghĩ tới những chuyện này đột nhiên trong lòng Nhị hộ pháp trở nên không thoải mái.
Nhất là Tâm Nương vẫn ăn mặc thiếu vải như cũ, trong đại sảnh những nam nhân háo sắc kia cứ nheo mắt nhìn nàng, hắn đều nhìn thấy, thật sự đáng giận, vô cùng nhạt nhẽo.
Lôi Ngạo Thiên nghiêng đầu quét nhẹ những người giang hồ trong đại sảnh đang nhìn bọn họ, thành công để tất cả bọn họ đều thu ánh mắt. Hắn xoay đầu, nhìn Tô Nhược Mộng đang ăn đến không biết trời đất, dịu dàng hỏi: "Nương tử, tối hôm qua nàng và Tâm Nương đã thân mật nói chuyện với nhau rồi sao?"
Nghe vậy, Tô Nhược Mộng ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn hắn, nói: "Không có? Trừ cùng Băng Vũ phá hư cửa phòng của nàng, còn có để nàng dẫn chúng ta đi ra ngoài tìm chàng, chúng ta cũng không gặp nhau."
"Cửa phòng do phu nhân và Lão Cửu phá hư sao?" Chúng hộ pháp vội vàng cho Tứ hộ pháp ánh mắt khi dễ rồi phục hồi tinh thần lại, đồng loạt nghiêng đầu nhìn Tô Nhược Mộng.
Tô Nhược Mộng kỳ quái nhìn bọn họ, nói: "Nói chuẩn xác còn có một tiểu nhị, chuyện này lão Nhị rất rõ ràng."
Vừa tiểu nhị? Vừa lão Nhị? Lời nói này có chút khó đọc.
Nhị hộ pháp nghe nàng điểm tên mình, chợt phục hồi tinh thần, rồi lại cúi thấp đầu xuống, không để ý tới ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của chúng hộ pháp.
Giờ phút này hắn rất phiền, rất loạn.
Rõ ràng người nọ không phải là loại mình thích, nhưng bây giờ hắn lại phát hiện mình có chút để ý nàng xem nàng có nhìn mình hay không? Để ý những ánh mắt của bọn người đó nhìn nàng? Để ý cách nàng ăn mặc.
Nhị hộ pháp nhẹ nhàng lắc đầu, trong lòng âm thầm trách cứ mình, nàng là nương tử của ngươi sao? Nàng là người trong lòng ngươi sao? Sao lão Nhị ngươi có thể buồn bực như vậy?
Nàng không nhìn ngươi? Nàng ăn mặc thế nào, người ta nhìn nàng như thế nào, liên quan gì tới ngươi?
Nghĩ tới những thứ này, trong lòng Nhị hộ pháp giống như lại xuất hiện một âm thanh khác, cái âm thanh kia giống như đang nói, ngươi phiền muộn cũng là việc nên làm, rất nhanh nàng sẽ là nương tử của ngươi rồi. Ngươi có thể để ý ánh mắt người khác nhìn nàng, ngươi có thể để ý y phục của nàng.
Hai âm thanh cãi nhau một hồi, một nói có thể, một nói không có thể.
Có thể.
Không thể.
Có thể.
Không thể.
......
"Đừng cãi nhau!" Nhị hộ pháp đột nhiên đứng lên, lớn tiếng quát.
Trong phút chốc, đại sảnh ồn ào náo nhiệt trở nên yên tĩnh, tiếng kim rơi cũng có thể nghe được. Đoàn người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, đồng loạt nhìn về phía người đang khổ não kia.
"Lão Nhị, ngươi làm sao vậy?""Lão Nhị, có phải ngươi khó chịu chỗ nào không?"
"Lão Nhị, có phải tối hôm qua ở trên núi ngươi đụng vào vật gì rồi không?"
"Lão Nhị, thật ra thì Tâm Nương chắc cũng hướng về ngươi."
"Lão Nhị......"
Chúng hộ pháp rối rít trấn an Nhị hộ pháp đang không kìm chế được nỗi lòng, bọn họ lo lắng liếc mắt nhìn Tâm Nương quầy bên kia không hề ngẩng đầu lên, nhìn lại lão Nhị dường như rất phiền não, trong lòng đều thở dài thật to.
Tình, đụng phải, mọi người sẽ trở nên không bình thường.
Ma Giáo bọn họ đã có ví dụ rất tốt rồi, nghĩ tới, trong bọn họ đều không có người bị tình cảm quấy nhiễu, đều ăn ý nhắc nhở mình không cần ngu ngốc đi đụng vào tình yêu nam nữ.
Lôi Ngạo Thiên cảm thấy bọn họ quá mức ngạc nhiên, liếc nhìn Tô Nhược Mộng đã giải quyết hết cháo gà và sủi cảo phỉ thúy, lại nhìn Đại Hộ Pháp và Nhị hộ pháp, nói: "Các ngươi đã ăn no chưa? Các ngươi còn như vậy, bọn họ ra khỏi khách điếm này sẽ đồn ra ngoài, nói hộ pháp Ma Giáo chúng ta giống như nữ nhân, một cái điểm tâm cũng nói hơn nửa ngày. Sau khi ăn xong điểm tâm, lão đại và lão Nhị tới phòng tìm ta."
Lôi Ngạo Thiên nói xong, ngụ ý nhìn vài người giang hồ trong đại sảnh, ý tứ lại không quá rõ ràng.
Chúng hộ pháp bị hắn nói như thế, đều ngừng lại, an tĩnh ăn điểm tâm của bọn họ.
An tĩnh một lát, trừ Đại Hộ Pháp và Nhị hộ pháp, những người khác đều đồng loạt nhìn Lôi Ngạo Thiên, hỏi: "Giáo chủ, chúng ta ăn xong điểm tâm rồi sẽ làm gì?"
Lôi Ngạo Thiên âm thầm thở dài, được rồi, muốn bọn hắn an tĩnh, thật không phải chuyện dễ dàng. Mới an tĩnh không bao lâu, bọn họ lại bắt đầu không nhịn nổi rồi.
"Trước tiên các ngươi ở trong phòng đợi lệnh, không cần vội." Lôi Ngạo Thiên nói xong, nghiêng đầu dịu dàng nhìn Tô Nhược Mộng đã ăn hết thức ăn, chân mày khẽ nhăn, như có điều suy nghĩ nhìn một đống chén không trước mặt nàng.
Lúc nào sức ăn của Mộng nhi trở nên lớn như vậy rồi? Nhiều đồ như thế, vậy mà nàng có thể ăn hết rồi.
Lấy khăn tay ra dịu dàng giúp nàng lau khóe miệng, ôn nhu hỏi: "Nàng có khó chịu chỗ nào không?"
"Khó chịu?" Tô Nhược Mộng theo ánh mắt hắn liếc nhìn đống chén đĩa trước mặt mình, nhẹ nhàng lắc đầu, nói: "Không biết, cảm giác vừa vặn. Cũng không biết xảy ra chuyện gì, gần đây khẩu vị ta có chút lớn, lúc nào cũng buồn ngủ."
Lôi Ngạo Thiên nghe nàng nói, tròng mắt đen trong thoáng qua một tia sáng, ngay sau đó lại vứt sau đầu, điều này không có khả năng. Nàng rõ ràng đã trúng phải tuyệt tử hoàn, làm sao có thể sẽ như mình nghĩ chứ?
Thất hộ pháp không bỏ qua ánh mắt thất vọng của Lôi Ngạo Thiên, Giáo chủ rất muốn có một hài trẻ ư?
"Không sao, ăn được ngủ được là chuyện tốt. Đi thôi, chúng ta trở về phòng thương lượng một chút chuyện quan trọng với lão Đại, lão Nhị." Lôi Ngạo Thiên dắt tay nàng, hai người ân ái đi về phía lầu hai, để lại sau lưng những ánh mắt ghen tỵ, đối kỵ, còn có hận ý.
Tô Nhược Mộng vừa đi, vừa sẳng giọng: "Ăn được ngủ được? Chàng nghĩ ta là heo à?"
"Ha ha, sao có thể? Nếu nương tử là heo, heo trong thiên hạ sao chịu nổi chứ?" Lôi Ngạo Thiên không nhịn được cười nói, mỗi ngày cãi vả với nàng đều là thời gian vui vẻ nhất của hắn.
"Cái gì?"
"Nếu nương tử là heo, vậy heo trong thiên hạ sao chịu nổi?" Lôi Ngạo Thiên cười tươi như hoa, tốt bụng lặp lại một lần nữa, nếu không nhìn kỹ, căn bản không nhìn ra tóc đen của hắn đang che khuất gân xanh ở hai bên trán.
"Tại sao?" Người này thật là, cư nhiên dám so sánh nàng với heo.
"Bởi vì, bọn nó tự biết đánh không lại mỹ mạo của nương tử, nên tan nát cõi lòng nhảy hết xuống núi rồi." Nói xong, giọng nói hắn miễn cưỡng hướng các hộ pháp phía sau, giao phó: "Chúng hộ pháp nhìn xem người nào không chớp mắt nhìn Bổn Giáo Chủ, không thể để bọn họ nhìn không."
"Vâng" chúng hộ pháp cùng lên lên tiếng, ngay sau đó nguy hiểm quét nhìn người trong đại sảnh.
Nhất thời, trong hành lang vang lên âm thanh chén vỡ, âm thanh sặc thức ăn, âm thanh uống phải trà nóng......
"Tiểu nhị, đi kiểm kê cho ta ai đánh phá thứ gì, ghi vào sổ." Âm thanh mềm mại của Tâm Nương cất lên, những người kia nghe được, giống như có một thùng nước đá dội lên đầu bọn họ.
Lôi Ngạo Thiên thật ghê tởm, hắn muốn cùng Tâm Nương liên thủ làm thịt bọn họ sao? Nhưng, mội đám bọn họ chỉ đành phải nhận mệnh, lại không nói trước kia không chọc nổi Tâm Nương, bây giờ nàng lại có người Ma Giáo làm núi dựa, nên bọn họ càng không chọc nổi, hoặc là dám lên tiếng tỏ bất bình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.