Chương 30: Giấc mộng thứ ba (7)
Giai Đường Đường
13/09/2020
Editor: Đàm Nhật Vi
Beta: Chanh
Nguyễn Mặc trăm triệu lần không nghĩ tới, nàng mới chạy thoát khỏi vuốt sói, đã rơi vào trong hang hổ.
"A!"
Nam nhân không chút nào ôn nhu mà ném nàng lên giường, lưng lại lần nữa đụng phải ván giường, tuy có đệm giường lót phía dưới, nhưng vẫn đau đến nỗi nàng phải kêu một tiếng, khom lưng cuộn mình lại.
Còn không chờ nàng thở một chút, một thân hình khỏa thân nóng cháy đã phủ lên nàng, cơ hồ áp đảo tuyệt đối, nàng muốn dịch chuyển một chút cũng không được. Vừa nhấc mắt, đã đối diện với cặp mắt thâm thúy đen nhanh kia.
Đan Dật Trần hai tay chống lên đầu vai nàng, khuôn mặt tuấn mỹ hoàn hảo chỉ cách nàng ba tấc, biểu tình vẫn thường lạnh băng giờ lại lộ ra chút ửng đỏ khác thường, thậm chí mắt cũng hằn lên tơ máu.
Nguyễn Mặc trừng mắt, thân mình căng chặt, không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm hắn.
Nàng không nghĩ đến việc giãy giụa, ngươc lại còn có nhàn tâm nằm quan sát tỉ mỉ, thật sự là... không động đậy.
Toàn thân trên dưới, trừ bỏ từ vai trở lên thì đều thật đáng thương, không chỗ nào không bị người nam nhân này gắt gao dán chặt, dù chỉ một cử động nhỏ, đều sẽ chạm tới chỗ nào đó không nên chạm.
Đặc biệt là, nàng thậm chí còn cảm nhận được rõ ràng, nơi nào đó có bao nhiêu... Lửa nóng.
Tuy rằng không biết cụ thể là vật gì, nhưng bản năng nàng cảm thấy, chỉ cần nàng động một chút, vật kia lập tức sẽ làm ra việc gì đó... cực kì đáng sợ.
Sợ hãi làm nàng cứng đờ cả người, hai mắt đăm đăm đối diện cùng người nam nhân kia, họng như bị nghẹn, nói không nên lời, cũng không phát ra âm thanh nào.
Đan Dật Trần cũng chăm chú nhìn nàng, hơi hơi nhăn mi lại, tựa như đang phân biệt xem nàng là người phương nào, thật lâu sau, mới gọi một tiếng trầm thấp khàn khàn: "Nguyễn Mặc."
Kêu, kêu nàng làm cái gì...
Nguyễn Mặc kinh hoàng suy tư, một cái chớp mắt hoảng hốt giúp nàng tìm lại hô hấp, nháy mắt tiếp theo, hắn xâm nhập không hề báo trước tức khắc làm nàng hồn phi phách tán.
... Đau quá!
Nước mắt chảy tràn mi, giống như đau đớn khi bị xé rách, mãnh liệt đâm sâu, nàng chưa bao giờ trải qua cảm giác này, đầu óc sớm đã trống rỗng, không còn cảm giác được gì, đau đến không chịu nổi, đau đến muốn ngất xỉu.
Nhưng lại không thể ngất xỉu như mong muốn.
Thân hình hữu lực của người nam nhân chặt chẽ gông cùm nàng, tiến cồng lần sau mãnh liệt hơn lần trước, nàng trốn không thoát. Trốn không được, trừ bỏ yên lăng chịu đựng tra tấn ra, không thể làm gì hắn.
Thời gian như kéo dài vô hạn, không có điểm dừng. Khi ý thức đang mơ hồ, lại cảm thấy có cái gì trong cơ thể đang ầm ầm nổ tung, nàng cắn chặt khớp hàm, ngửa đầu thừa nhận lần thâm nhập cuối cùng, rốt cục trước mắt tối sầm, hoàn toàn ngất đi.
******
Sáng sớm, giờ Mão. (5h đến 7h sáng)
Trên giường, nam nhân nằm thẳng chậm rãi mở mắt, tỉnh lại đúng giờ.
Tác dụng của rượu thật nặng, ngủ một đêm, đầu vẫn đau ê ẩm như cũ, hắn muốn giơ tay xoa huyệt Thái Dương, nhưng lại bị thứ gì đó cản trở một chút.
Rũ mắt liền thấy, trên cánh tay không biết khi nào nhiều thêm một cái đầu, khuôn mặt nhỏ chôn sâu trong chăn đệm, không nhìn thấy rõ. Ngoài chăn gấm lộ ra hai vai cùng cổ trắng như tuyết, lại điểm toàn những dấu vết xanh tím, đủ thấy từng bị đối đãi thô lỗ thế nào.
Đan Dật Trần nhắm mắt, chỉ cảm thấy huyệt Thái Dương đang nhảy lên, càng đau thêm vài phần.
Hôm qua xử lí công văn, có một lá thư nặc danh, tỉ mỉ chỉ ra chứng cứ phạm tội của mấy quan viên, hắn khó có thể tin nổi, rồi trong cơn giận dữ, buổi chiều liền tự mình mở tiệc chiêu đãi, chính là muốn tìm hiểu thực hư.
Vì tránh rút dây động rừng, hắn chỉ nhợt nhạt thử một phen, uống một hồi rượu, liền một mình rời đi.
Nào ngờ trên đường đi về lại phát hiện cảm giác không thích hợp, cơ thể dần cháy lên một luồng tà hỏa, xao động không thôi.
Làm một nam nhân bình thường, dù không gần nữ sắc, cũng không thể không hiểu đây là gì, hắn biết mình đã bị hạ dược, liền mạnh mẽ áp chế. Nhưng dược tính quá mạnh, hắn càng vận công áp chế, cỗ tà hỏa kia lại càng mãnh liệt, đem lý trí hắn đốt thành một mảnh tro tàn.
Trở lại phủ, thấy trước cửa phòng ngủ đưa tới một nữ nhân, hắn không nhìn một cái liền đem người ném vào trong phòng, lí trí còn sót lại chỉ đủ nhận ra nàng là người phương nào. Sau đó thì không thể kìm chế nữa, không rảnh bận tâm nàng phản ứng thế nào, nửa đêm hung hăng lăn lộn nàng, mới có thể điều chỉnh cỗ tà hỏa kia.
Tuy lí trí dường như mất đi, nhưng sự việc phát sinh thế nào, vẫn rõ ràng trước mắt.
Hắn nhớ rõ ràng, nàng ở dưới thân hắn, gian nan thống khổ thế nào mà thừa nhận sự thô bạo của hắn, cắn răng nhẫn nại cùng chảy nước mắt nhưng không kêu một tiếng, còn mình thì thỏa mãn cơn dã thú, muốn nàng hết lần này đến lần khác... Trong lòng không hiểu sao xuất hiện một tia áy náy.
... Áy náy?
Không, không đúng.
Nàng sao lúc ấy lại ở chỗ này, còn xuất hiện kịp thời như thế? Hay là nàng vốn ôm ý đồ như vậy, rồi sau đó trùng hợp đụng phải hắn trúng độc tình, mới thuận nước đẩy thuyền giả vờ tránh hắn, muốn làm thứ gì đó?
Nghĩ như vậy, Đan Dật Trần chậm rãi nhăn mày, quay đầu nhìn nữ nhân nhắm mắt ngủ say, liền nhấp môi rút cánh tay về, xoay người xuống giường, cũng không quay đầu mà ra khỏi nội gian, mặt mày mang theo một tia bực bội mơ hồ.
Cỗ bực bội không rõ này, mãi đến sau khi hắn tập thể dục buổi sáng xong, cũng không giảm mà lại tăng, càng ngày càng nghiêm trọng.
"Vương... Vương gia, có cần truyền đồ ăn sáng..."
"Cút ngay." Hắn hoàn toàn không để ý tới tiểu thái giám đang đuổi theo, chân lướt gió mà hướng về nhà chính, cách xa tiểu thái giám một khoảng dài.
Trở về sớm hơn so với thường ngày, trên án thư rỗng tuếch, Đan Dật Trần chỉ tùy ý lướt qua, xuyên qua gian ngoài rộng lớn, ma xui quỷ khiến hướng tới nội gian. Trong phòng hơi trống trải, cũng không biết là thiếu cái gì.
Vòng qua cửa, liếc mắt một cái liền thấy trên giường đã có người sắp xếp xong, không một bóng người. Trong lòng đột nhiên buông lỏng, cỗ bực bội kia lại càng sâu, im lặng một lát, cuối cùng phất tay, xoay người rời đi.
Khi ra tới, Hứa Triều vừa lúc mang công văn hôm nay đến, sau khi quỳ xuống hành lễ, mới mang chồng công văn đến trình Vương gia.
Đan Dật Trần ý bảo hắn để đó, giờ phút này không có tâm tình lật xem. Ngước mắt nhìn lại, thấy Hứa Triều vẫn chưa rời đi, làm như muốn nói lại thôi, cúi đầu đứng yê.
"Có chuyện liền nói."
Hứa Triều từ trước tới nay đối với Vương gia luôn tuân mệnh, sau khi nghe lệnh liền không do dự, nghiệm mặt nói: "Vương gia, Phúc Quý công công phụ trách dọn dẹp nhà chính, là một thái giám giả."
Người Hoàng gia kỵ nhất thê thiếp cùng ngoại nam tư thông, nên người hầu hạ trong phủ, phần nhiều là tỳ nữ hoặc thái giám, chỉ có loại nhân vật như thủ hạ tâm phúc hoặc quản gia, mới có thể không cần xử mình làm nam tử bình thường.
"Thuộc hạ đêm qua đã phái người mang hắn đến khảo vấn, cũng tiến hành nghiệm thân, xác thật... để lại căn. Trước mắt đã bị giam giữ, chờ Vương gia xử lý."
Đan Dật Trần mặt vô cảm nói: "Làm sao biết được?"
"Là Nguyễn cô nương..." Hứa Triều cúi đầu đáp, vẫn chưa phát hiện ra ánh mắt Vương gia đang nhìn lại đây, "Nàng vội vã chạy tới cầu cứu thuộc hạ, nói Phúc Quý muốn bôi nhọ trong sạch của nàng, lúc này mới lộ ra sự tình hắn che giấu."
... Là nàng?
Cho nên, hôm qua nàng suýt nữa bị người khác khinh nhục, sau khi ra sức bỏ chạy, rồi lại rời vào tay hắn đang bị trúng độc tính, mới... buộc phải đem trong sạch cho hắn.
Đan Dật Trần trầm mặc, khẽ dời tầm mắt, dừng lại nơi mu bàn tay ửng đỏ vẫn in mấy dấu móng tay, ánh mắt ngưng lại, khuôn mặt nhỏ chịu đựng thống khổ phảng phất lóe qua...
Hai tròng mắt nhắm chặt, mặt đầy nước mắt.
Bỗng nhiên, cỗ bực bội trong lòng bỗng nhiên biến mất.
thay vào đó, áy náy càng rõ ràng hơn so với lúc nãy, cùng với một tia đau lòng rất nhỏ.
Hắn... Đau lòng?
Đan Dật Trần chỉ cảm thấy không hề nhẹ nhàng, mà còn khó chịu hơn vài phần, xoa xoa ấn đường, đem tinh thần kéo về, nói với Hứa Triều vẫn đang chờ ngoài kia: "Không cần để lại, xử lí ngay trong ngày."
Hứa Triều tự nhiên hiểu ý Vương gia, cúi đầu đáp ứng, rời khỏi nhà chính.
*******
Sau khi Đan Dật Trần rời đi không lâu thì Nguyễn Mặc tỉnh lại, phủ lên người quần áo có thể miễn cưỡng che đậy, kéo lên thân mình bủn rủn mệt mỏi, trở về nhà kề, đẩy cửa gỗ phòng mình đi vào, bất chấp trên giường một mảnh hỗn độn, hai chân nhảy lên, liền nằm trên giường, mệt mỏi khép mắt lại.
Đến khi tỉnh lại lần nữa, ngoài cửa sổ ngày đã đến rồi, nhìn có lẽ đã đến buổi trưa, mà mình vẫn ăn vạ trên giường, liền cả kinh lăn mình muốn bò dậy. Kết quả eo đau xót, chân mềm nhũn, lại nghiêng người tiếp tục ngã xuống giường, "Phịch" một tiếng thanh thúy vang dội, cũng đau tới nàng nháy mắt đã nhớ tới những gì phát sinh đêm qua.
Kỳ thật nàng cũng không nhớ rõ chi tiết, giống như chìm nổi trong sóng biển vô biên, ý thức hôn mê, chỉ ấn tượng vô cùng khắc sâu với hai việc.
Thứ nhất, sư phụ thật gạt người, việc hành phòng căn bản không có nửa điểm vui thích, suốt một đêm, trừ đau đớn tê tâm liệt phế, nàng không có bất cứ cảm giác nào khác.
Thứ hai, có thể nói, trong sạch của nàng... đã bị Đan Dật Trần chiếm.
Muốn nói nàng hoàn toàn không để ý, là không thể.
Tuy nói nàng không bằng những thiên kim khuê tú đó, đem trinh tiết danh tiết còn quan trọng hơn tính mạng, ở Hồng Loan môn cũng có không ít sư phụ dạy sự nghiệp "Ngự nam", nàng cũng nghe không ít những thứ không biết xấu hổ đó. Nhưng dù sao cũng là cô nương thanh bạch, phát sinh loại chuyện này, nàng cũng có ít nhiều để ý.
Sau hai tràng mộng, nàng cũng từng bị hắn ôm hôn qua, nhưng trước sau chưa từng vượt giới hạn cuối cùng, lại không ngờ đến giấc mộng thứ ba liền...
Kỳ quái chính là, bản chất việc hắn và Phúc Quý làm đều giống nhau, thế nhưng nàng không có chán ghét cùng tuyệt vọng mãnh liệt, trừ bỏ bài xích cùng kháng cự theo bản năng, cùng với hiện tại có chụt mờ mịt mất phương hướng, nàng tựa hồ không có quá nhiều cảm giác.
Hơn nữa, quá trình nghĩ lại mà kinh, đáy lòng nàng có chút tu quẫn, lúc ấy đã sớm bị chà sáng.
Aizz, nhưng không biết làm thế nào, nếu mất trong sạch, nàng cũng không thể một khóc hai nháo là có thể vãn hồi.
Huống chi chuyện này ở trong mộng, ngày sau tỉnh mộng, nàng vẫn là nàng, sẽ không có chuyện gì thay đổi.
Cho nên, nàng lo lắng nhiều cũng vô ích, chi bằng không nghĩ tới.
"Cốc cốc cốc..."
Cửa gỗ bị người vội gõ vang, ngay sau đó liền truyền đến giọng của Lan Chi cô cô: "Người đâu? Có ở trong đó không?"
Nguyễn Mặc giật mình, vội bò dậy mở cửa: "Cô cô, làm sao vậy?"
Vừa hỏi liền xem nàng có ở trong phòng không, cô cô tới tìm nàng có chuyện gì được. Bây giờ là giữa trưa, nàng không đau không bệnh, ăn vạ ở đây không làm việc, chắc chắn là tới mắng nàng lười biếng.
"Nô tỳ biết sai. Cô cô, bô tỳ giờ liền đi..."
"Khoan đã khoan đã, ngài ở trước mặt nô tỳ xưng như vậy, thật là muốn giết nô tỳ." Lan Chi cô cô nói giọng quái điều, mặt ngoài cười nhưng trong không cười, nàng chưa kịp hỏi chuyện gì, liền tiếp lời, "Nguyễn... Người thật có phú, Vương gia nói, muốn nâng người làm di nương, chờ người sửa soạn một chút rồi dọn qua chỗ mới.
Nguyễn Mặc ngây ngẩn cả người, chỉ cảm thấy một đợt sấm sét nổ vang bên tai, thật lâu vẫn chưa thể bình tĩnh.
Beta: Chanh
Nguyễn Mặc trăm triệu lần không nghĩ tới, nàng mới chạy thoát khỏi vuốt sói, đã rơi vào trong hang hổ.
"A!"
Nam nhân không chút nào ôn nhu mà ném nàng lên giường, lưng lại lần nữa đụng phải ván giường, tuy có đệm giường lót phía dưới, nhưng vẫn đau đến nỗi nàng phải kêu một tiếng, khom lưng cuộn mình lại.
Còn không chờ nàng thở một chút, một thân hình khỏa thân nóng cháy đã phủ lên nàng, cơ hồ áp đảo tuyệt đối, nàng muốn dịch chuyển một chút cũng không được. Vừa nhấc mắt, đã đối diện với cặp mắt thâm thúy đen nhanh kia.
Đan Dật Trần hai tay chống lên đầu vai nàng, khuôn mặt tuấn mỹ hoàn hảo chỉ cách nàng ba tấc, biểu tình vẫn thường lạnh băng giờ lại lộ ra chút ửng đỏ khác thường, thậm chí mắt cũng hằn lên tơ máu.
Nguyễn Mặc trừng mắt, thân mình căng chặt, không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm hắn.
Nàng không nghĩ đến việc giãy giụa, ngươc lại còn có nhàn tâm nằm quan sát tỉ mỉ, thật sự là... không động đậy.
Toàn thân trên dưới, trừ bỏ từ vai trở lên thì đều thật đáng thương, không chỗ nào không bị người nam nhân này gắt gao dán chặt, dù chỉ một cử động nhỏ, đều sẽ chạm tới chỗ nào đó không nên chạm.
Đặc biệt là, nàng thậm chí còn cảm nhận được rõ ràng, nơi nào đó có bao nhiêu... Lửa nóng.
Tuy rằng không biết cụ thể là vật gì, nhưng bản năng nàng cảm thấy, chỉ cần nàng động một chút, vật kia lập tức sẽ làm ra việc gì đó... cực kì đáng sợ.
Sợ hãi làm nàng cứng đờ cả người, hai mắt đăm đăm đối diện cùng người nam nhân kia, họng như bị nghẹn, nói không nên lời, cũng không phát ra âm thanh nào.
Đan Dật Trần cũng chăm chú nhìn nàng, hơi hơi nhăn mi lại, tựa như đang phân biệt xem nàng là người phương nào, thật lâu sau, mới gọi một tiếng trầm thấp khàn khàn: "Nguyễn Mặc."
Kêu, kêu nàng làm cái gì...
Nguyễn Mặc kinh hoàng suy tư, một cái chớp mắt hoảng hốt giúp nàng tìm lại hô hấp, nháy mắt tiếp theo, hắn xâm nhập không hề báo trước tức khắc làm nàng hồn phi phách tán.
... Đau quá!
Nước mắt chảy tràn mi, giống như đau đớn khi bị xé rách, mãnh liệt đâm sâu, nàng chưa bao giờ trải qua cảm giác này, đầu óc sớm đã trống rỗng, không còn cảm giác được gì, đau đến không chịu nổi, đau đến muốn ngất xỉu.
Nhưng lại không thể ngất xỉu như mong muốn.
Thân hình hữu lực của người nam nhân chặt chẽ gông cùm nàng, tiến cồng lần sau mãnh liệt hơn lần trước, nàng trốn không thoát. Trốn không được, trừ bỏ yên lăng chịu đựng tra tấn ra, không thể làm gì hắn.
Thời gian như kéo dài vô hạn, không có điểm dừng. Khi ý thức đang mơ hồ, lại cảm thấy có cái gì trong cơ thể đang ầm ầm nổ tung, nàng cắn chặt khớp hàm, ngửa đầu thừa nhận lần thâm nhập cuối cùng, rốt cục trước mắt tối sầm, hoàn toàn ngất đi.
******
Sáng sớm, giờ Mão. (5h đến 7h sáng)
Trên giường, nam nhân nằm thẳng chậm rãi mở mắt, tỉnh lại đúng giờ.
Tác dụng của rượu thật nặng, ngủ một đêm, đầu vẫn đau ê ẩm như cũ, hắn muốn giơ tay xoa huyệt Thái Dương, nhưng lại bị thứ gì đó cản trở một chút.
Rũ mắt liền thấy, trên cánh tay không biết khi nào nhiều thêm một cái đầu, khuôn mặt nhỏ chôn sâu trong chăn đệm, không nhìn thấy rõ. Ngoài chăn gấm lộ ra hai vai cùng cổ trắng như tuyết, lại điểm toàn những dấu vết xanh tím, đủ thấy từng bị đối đãi thô lỗ thế nào.
Đan Dật Trần nhắm mắt, chỉ cảm thấy huyệt Thái Dương đang nhảy lên, càng đau thêm vài phần.
Hôm qua xử lí công văn, có một lá thư nặc danh, tỉ mỉ chỉ ra chứng cứ phạm tội của mấy quan viên, hắn khó có thể tin nổi, rồi trong cơn giận dữ, buổi chiều liền tự mình mở tiệc chiêu đãi, chính là muốn tìm hiểu thực hư.
Vì tránh rút dây động rừng, hắn chỉ nhợt nhạt thử một phen, uống một hồi rượu, liền một mình rời đi.
Nào ngờ trên đường đi về lại phát hiện cảm giác không thích hợp, cơ thể dần cháy lên một luồng tà hỏa, xao động không thôi.
Làm một nam nhân bình thường, dù không gần nữ sắc, cũng không thể không hiểu đây là gì, hắn biết mình đã bị hạ dược, liền mạnh mẽ áp chế. Nhưng dược tính quá mạnh, hắn càng vận công áp chế, cỗ tà hỏa kia lại càng mãnh liệt, đem lý trí hắn đốt thành một mảnh tro tàn.
Trở lại phủ, thấy trước cửa phòng ngủ đưa tới một nữ nhân, hắn không nhìn một cái liền đem người ném vào trong phòng, lí trí còn sót lại chỉ đủ nhận ra nàng là người phương nào. Sau đó thì không thể kìm chế nữa, không rảnh bận tâm nàng phản ứng thế nào, nửa đêm hung hăng lăn lộn nàng, mới có thể điều chỉnh cỗ tà hỏa kia.
Tuy lí trí dường như mất đi, nhưng sự việc phát sinh thế nào, vẫn rõ ràng trước mắt.
Hắn nhớ rõ ràng, nàng ở dưới thân hắn, gian nan thống khổ thế nào mà thừa nhận sự thô bạo của hắn, cắn răng nhẫn nại cùng chảy nước mắt nhưng không kêu một tiếng, còn mình thì thỏa mãn cơn dã thú, muốn nàng hết lần này đến lần khác... Trong lòng không hiểu sao xuất hiện một tia áy náy.
... Áy náy?
Không, không đúng.
Nàng sao lúc ấy lại ở chỗ này, còn xuất hiện kịp thời như thế? Hay là nàng vốn ôm ý đồ như vậy, rồi sau đó trùng hợp đụng phải hắn trúng độc tình, mới thuận nước đẩy thuyền giả vờ tránh hắn, muốn làm thứ gì đó?
Nghĩ như vậy, Đan Dật Trần chậm rãi nhăn mày, quay đầu nhìn nữ nhân nhắm mắt ngủ say, liền nhấp môi rút cánh tay về, xoay người xuống giường, cũng không quay đầu mà ra khỏi nội gian, mặt mày mang theo một tia bực bội mơ hồ.
Cỗ bực bội không rõ này, mãi đến sau khi hắn tập thể dục buổi sáng xong, cũng không giảm mà lại tăng, càng ngày càng nghiêm trọng.
"Vương... Vương gia, có cần truyền đồ ăn sáng..."
"Cút ngay." Hắn hoàn toàn không để ý tới tiểu thái giám đang đuổi theo, chân lướt gió mà hướng về nhà chính, cách xa tiểu thái giám một khoảng dài.
Trở về sớm hơn so với thường ngày, trên án thư rỗng tuếch, Đan Dật Trần chỉ tùy ý lướt qua, xuyên qua gian ngoài rộng lớn, ma xui quỷ khiến hướng tới nội gian. Trong phòng hơi trống trải, cũng không biết là thiếu cái gì.
Vòng qua cửa, liếc mắt một cái liền thấy trên giường đã có người sắp xếp xong, không một bóng người. Trong lòng đột nhiên buông lỏng, cỗ bực bội kia lại càng sâu, im lặng một lát, cuối cùng phất tay, xoay người rời đi.
Khi ra tới, Hứa Triều vừa lúc mang công văn hôm nay đến, sau khi quỳ xuống hành lễ, mới mang chồng công văn đến trình Vương gia.
Đan Dật Trần ý bảo hắn để đó, giờ phút này không có tâm tình lật xem. Ngước mắt nhìn lại, thấy Hứa Triều vẫn chưa rời đi, làm như muốn nói lại thôi, cúi đầu đứng yê.
"Có chuyện liền nói."
Hứa Triều từ trước tới nay đối với Vương gia luôn tuân mệnh, sau khi nghe lệnh liền không do dự, nghiệm mặt nói: "Vương gia, Phúc Quý công công phụ trách dọn dẹp nhà chính, là một thái giám giả."
Người Hoàng gia kỵ nhất thê thiếp cùng ngoại nam tư thông, nên người hầu hạ trong phủ, phần nhiều là tỳ nữ hoặc thái giám, chỉ có loại nhân vật như thủ hạ tâm phúc hoặc quản gia, mới có thể không cần xử mình làm nam tử bình thường.
"Thuộc hạ đêm qua đã phái người mang hắn đến khảo vấn, cũng tiến hành nghiệm thân, xác thật... để lại căn. Trước mắt đã bị giam giữ, chờ Vương gia xử lý."
Đan Dật Trần mặt vô cảm nói: "Làm sao biết được?"
"Là Nguyễn cô nương..." Hứa Triều cúi đầu đáp, vẫn chưa phát hiện ra ánh mắt Vương gia đang nhìn lại đây, "Nàng vội vã chạy tới cầu cứu thuộc hạ, nói Phúc Quý muốn bôi nhọ trong sạch của nàng, lúc này mới lộ ra sự tình hắn che giấu."
... Là nàng?
Cho nên, hôm qua nàng suýt nữa bị người khác khinh nhục, sau khi ra sức bỏ chạy, rồi lại rời vào tay hắn đang bị trúng độc tính, mới... buộc phải đem trong sạch cho hắn.
Đan Dật Trần trầm mặc, khẽ dời tầm mắt, dừng lại nơi mu bàn tay ửng đỏ vẫn in mấy dấu móng tay, ánh mắt ngưng lại, khuôn mặt nhỏ chịu đựng thống khổ phảng phất lóe qua...
Hai tròng mắt nhắm chặt, mặt đầy nước mắt.
Bỗng nhiên, cỗ bực bội trong lòng bỗng nhiên biến mất.
thay vào đó, áy náy càng rõ ràng hơn so với lúc nãy, cùng với một tia đau lòng rất nhỏ.
Hắn... Đau lòng?
Đan Dật Trần chỉ cảm thấy không hề nhẹ nhàng, mà còn khó chịu hơn vài phần, xoa xoa ấn đường, đem tinh thần kéo về, nói với Hứa Triều vẫn đang chờ ngoài kia: "Không cần để lại, xử lí ngay trong ngày."
Hứa Triều tự nhiên hiểu ý Vương gia, cúi đầu đáp ứng, rời khỏi nhà chính.
*******
Sau khi Đan Dật Trần rời đi không lâu thì Nguyễn Mặc tỉnh lại, phủ lên người quần áo có thể miễn cưỡng che đậy, kéo lên thân mình bủn rủn mệt mỏi, trở về nhà kề, đẩy cửa gỗ phòng mình đi vào, bất chấp trên giường một mảnh hỗn độn, hai chân nhảy lên, liền nằm trên giường, mệt mỏi khép mắt lại.
Đến khi tỉnh lại lần nữa, ngoài cửa sổ ngày đã đến rồi, nhìn có lẽ đã đến buổi trưa, mà mình vẫn ăn vạ trên giường, liền cả kinh lăn mình muốn bò dậy. Kết quả eo đau xót, chân mềm nhũn, lại nghiêng người tiếp tục ngã xuống giường, "Phịch" một tiếng thanh thúy vang dội, cũng đau tới nàng nháy mắt đã nhớ tới những gì phát sinh đêm qua.
Kỳ thật nàng cũng không nhớ rõ chi tiết, giống như chìm nổi trong sóng biển vô biên, ý thức hôn mê, chỉ ấn tượng vô cùng khắc sâu với hai việc.
Thứ nhất, sư phụ thật gạt người, việc hành phòng căn bản không có nửa điểm vui thích, suốt một đêm, trừ đau đớn tê tâm liệt phế, nàng không có bất cứ cảm giác nào khác.
Thứ hai, có thể nói, trong sạch của nàng... đã bị Đan Dật Trần chiếm.
Muốn nói nàng hoàn toàn không để ý, là không thể.
Tuy nói nàng không bằng những thiên kim khuê tú đó, đem trinh tiết danh tiết còn quan trọng hơn tính mạng, ở Hồng Loan môn cũng có không ít sư phụ dạy sự nghiệp "Ngự nam", nàng cũng nghe không ít những thứ không biết xấu hổ đó. Nhưng dù sao cũng là cô nương thanh bạch, phát sinh loại chuyện này, nàng cũng có ít nhiều để ý.
Sau hai tràng mộng, nàng cũng từng bị hắn ôm hôn qua, nhưng trước sau chưa từng vượt giới hạn cuối cùng, lại không ngờ đến giấc mộng thứ ba liền...
Kỳ quái chính là, bản chất việc hắn và Phúc Quý làm đều giống nhau, thế nhưng nàng không có chán ghét cùng tuyệt vọng mãnh liệt, trừ bỏ bài xích cùng kháng cự theo bản năng, cùng với hiện tại có chụt mờ mịt mất phương hướng, nàng tựa hồ không có quá nhiều cảm giác.
Hơn nữa, quá trình nghĩ lại mà kinh, đáy lòng nàng có chút tu quẫn, lúc ấy đã sớm bị chà sáng.
Aizz, nhưng không biết làm thế nào, nếu mất trong sạch, nàng cũng không thể một khóc hai nháo là có thể vãn hồi.
Huống chi chuyện này ở trong mộng, ngày sau tỉnh mộng, nàng vẫn là nàng, sẽ không có chuyện gì thay đổi.
Cho nên, nàng lo lắng nhiều cũng vô ích, chi bằng không nghĩ tới.
"Cốc cốc cốc..."
Cửa gỗ bị người vội gõ vang, ngay sau đó liền truyền đến giọng của Lan Chi cô cô: "Người đâu? Có ở trong đó không?"
Nguyễn Mặc giật mình, vội bò dậy mở cửa: "Cô cô, làm sao vậy?"
Vừa hỏi liền xem nàng có ở trong phòng không, cô cô tới tìm nàng có chuyện gì được. Bây giờ là giữa trưa, nàng không đau không bệnh, ăn vạ ở đây không làm việc, chắc chắn là tới mắng nàng lười biếng.
"Nô tỳ biết sai. Cô cô, bô tỳ giờ liền đi..."
"Khoan đã khoan đã, ngài ở trước mặt nô tỳ xưng như vậy, thật là muốn giết nô tỳ." Lan Chi cô cô nói giọng quái điều, mặt ngoài cười nhưng trong không cười, nàng chưa kịp hỏi chuyện gì, liền tiếp lời, "Nguyễn... Người thật có phú, Vương gia nói, muốn nâng người làm di nương, chờ người sửa soạn một chút rồi dọn qua chỗ mới.
Nguyễn Mặc ngây ngẩn cả người, chỉ cảm thấy một đợt sấm sét nổ vang bên tai, thật lâu vẫn chưa thể bình tĩnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.