Chương 45: Giấc mộng thứ tư (11)
Giai Đường Đường
13/09/2020
Editor: Đàm Nhật Vi
Beta: Chanh
Mang theo A Đường là để chúng nhận người, sau khi rời khỏi Nam Dụ thôn, Đan Dật Trần đưa A Đường về Lạc Vân thôn trước, bảo nó ngoan ngoãn ở nhà, rồi sau đó mới chạy tới trấn trên.
Hắn từng tới trấn trên vài lần, đã từng nghe thấy tên Lý công tử, ác danh đầy rẫy, không những thê thiếp hàng đàn, còn từng nhiều lần cưỡng đoạt dân nữ, một khi vừa mắt hắn, liền không từ thủ đoạn thu vào hậu viện, tuỳ ý đùa bỡn, chắc chắn không phải hạng người lương thiện.
Trấn nhỏ ấy cấm đi lại ban đêm, phố lớn ngõ nhỏ đã tối lửa tắt đèn, may mà thị lực Đan Dật Trần rất tốt, dựa vào đường đi trong trí nhớ, rất mau đã tìm được nhà Lý công tử, nhảy vào trong, đáp lên mái nhà quan sát tình huống.
Lý công tử xuất thân thương nhân, canh gác không chặt như nhà quan viên, dưới sân chỉ có vài tên hạ nhân cầm theo đèn lồng tuần tra, hắn vẫn chưa tiêu phí quá nhiều sức lực, đã xuyên qua ngoại viện, lẻn vào nội viện.
Khắp nơi một mảnh đen nhánh, không thể thấy được chỗ của Nguyễn Mặc, Đan Dật Trần phải sử dụng khinh công nhảy qua từng nóc nhà, kiểm tra từng phòng.
Ánh trăng trong sáng, soi xuống một góc hồ, phản chiếu vào mắt, lúc hắn vô tình cúi đầu lướt qua, mũi chân hơi ngừng, đột nhiên nhảy tới bên cạnh hồ, cúi người nhặt lên một chiếc vòng đan bằng cỏ... Là chiếc vòng trên cổ tay Nguyễn Mặc.
Hắn thu vào trong ngực, ngẩng đầu nhìn nhà ở gần chỗ này nhất, một lần nữa nhảy lên nóc nhà, quỳ nửa người xuống, nhẹ nhàng nhấc lên một viên ngói, lặng yên nhìn sự việc bên trong phòng.
Không thấy người, yên lặng không một tia động tĩnh.
Nhiều lần, cách đó không xa dường như có người đang tới, Đan Dật Trần nhanh chóng nhảy xuống nóc nhà, dựa sát vào tường sau nhà, nghe người đẩy cửa vào phòng, mới vòng qua phía Tây, chậm rãi tới gần cửa.
Ánh nến mờ nhạt thắp lên, cửa sổ giấy mỏng, hơi hơi lay động, có tiếng nói chuyện nhè nhẹ truyền ra, nghe không rõ ràng.
Hắn đâm thủng một lỗ nhỏ trên cửa sổ, mắt hướng vào bên trong, so với lúc nãy đã sáng hơn nhiều, rốt cuộc thấy phía Đông Bắc có một bóng nam tử, giơ hay tay đặt giá cắm nến trên giá gỗ hai tầng, sau đó chậm rãi ngồi xổm xuống.
Lưng người này khá rộng, che đi sự việc trước mặt hắn, chờ đến khi đừng lên, đi sang một bên, rốt cuộc mới lộ ra một gương mặt quen thuộc.
Là Nguyễn Mặc!
Nàng bị bịt miệng, không nói được gì, đôi tay bị trói sau lưng, vạt áo vừa bị kéo ra, lộ ra nửa vai trắng nõn, nam nhân kia vừa nãy đã hôn lên chỗ da non mềm ấy...
Một cỗ hoả khí xông lên đỉnh đầu, thiêu đốt lý trí Đan Dật Trần, tới khi hồi phục tinh thần, trường kiếm trong tay đã thẳng tắp đâm vào lưng kẻ kia, mau tươi ào ạt đổ ra.
Chính giữa trái tim, một kiếm trí mạng.
"A A..." Âm thanh mỏng manh truyền vào trong tai, hắn rút trường kiếm ra vung sang một bên, vào vỏ, một tay kia túm cổ áo nam nhân đã tắt thở, tay ném đi thật xa, lúc này mới lấy miếng vải nhét trong miệng Nguyễn Mặc ra, cởi trói cho nàng, đang muốn kéo vạt áo nàng lên, mu bàn tay bỗng rơi xuống một giọt nước mắt ấm áp.
Nàng... Lại khóc.
"Thực xin lỗi."
Đan Dật Trần xoa xoa nàng, nàng lại lắc đầu không cần, duỗi tay vòng qua cổ hắn, nức nở nói: "Về nhà... Mang ta về nhà..."
Hắn không nói gì, một tay bế ngang nàng lên, thuận thế nhấc chân đá cửa gỗ, lạnh lùng nhìn giá cắm nến nghiêng ngả rơi xuống, ngay sau đó thân hình chợt loé, biến mất trong bóng đêm dày đặc.
********
Lạc Vân thôn.
A Đường một mình ở nhà không dám ngủ, thắp nến lên, đan bọ ngựa cỏ, chờ cha mẹ trở về.
Đan đến con thứ mười, ngoài cửa gỗ truyền tới tiếng bước chân. Nó lập tức nhảy khỏi ghế tròn chạy đến, nghe thấy tiếng cha mới kéo then cửa: "Cha... Nương làm sao vậy?"
Đan Dật Trần vẫn chửa trả lời, hắn ôm Nguyễn Mặc vào phòng, nhẹ nhàng đặt người lên giường nghỉ ngơi, sau đó mới vòng ra gian ngoài, nói với nó: "Nương con ngủ rồi, ta chăm sóc nàng, con tự ngủ một đêm nhé."
"Mẫu thân bị bệnh?" A Đường chưa thấy cha ôm mẫu thân như vậy bao giờ, lo lắng nói.
"Không có." Đan Dật Trần vỗ cái đầu nhỏ, "Đi ngủ đi."
Có cha ở đây, dù có chuyện gì, chắc chắn sẽ ổn, A Đường yên tâm mà ngáp một cái: "Được, con biết rồi!"
Đan Dật Trần nhìn nó trở về tiểu phòng, bò lên giường nằm ngủ, liền tắt đèn, trước tiên ra sau nhà tẩy đi mùi máu tươi trên người, để trần đến nhà bếp nấu chút nước ấm, ôm Nguyễn Mặc lau người cho nàng, đổi một thân xiêm y sạch sẽ, một lần nữa đặt lại trên giường.
Nàng vẫn chưa tỉnh lại, có lẽ đã bị Lý công tử hạ mê dược, lúc này phát tác. Đan Dật Trần đắp chăn lên cho nàng, rũ mắt nhìn nàng chốc lát, vẫn là nằm xuống, ôm nàng vào trong người.
Sau khi hai người thành thân, hắn chưa bao giờ nói muốn cùng nàng là phu thê thật, bởi vì băn khoăn cảm nhận của nàng. Chuyện này có chút hấp tấp, mặc dù chính nàng nói là cam tâm tình nguyện, hắn cũng không thể hoàn toàn tin tưởng. Hắn biết nàng vẫn một thân trong sạch, chỉ cần hắn không tiến thêm một bước, nếu một ngày nàng thay đổi chủ ý, muốn rời khỏi đây, cũng sẽ không có bất kì gánh nặng nào.
Nhưng tối nay, hắn mới thấy mình sai rồi, thực rất sai.
Khi thấy kẻ kia làm vậy với nàng, trong chớp mắt, đã bị lửa giận kích động, cỗ khoái cảm khi tàn sát đã mất từ lâu đột nhiên trở lại, thực muốn tàn sát toàn bộ, phát tiết lửa giận.
Nếu không phải nàng khóc lóc đòi về nhà, nếu không phải nàng vẫn hoàn hảo không tổn hại như cũ mà vùi vào ngực hắn, cỗ sát ý kia có lẽ sẽ không thể áp xuống.
Hắn đơn giản, không thể chịu được người khác làm thế với nàng, dù chỉ là một sợi tóc đen, cũng không thể tha thứ.
Nàng ôn nhu thiện lương, săn sóc tinh tế, tốt đến nỗi hắn chỉ muốn giấu đi, không cho người khác thấy.
Muốn độc chiếm nàng, muốn nàng chỉ thuộc về hắn.
Nàng là nương tử của hắn, hiện tại như vậy, tương lai cũng vậy, ai cũng không thể cướp đi.
Hắn không buông tay, tuyệt đối không.
.......
Nguyễn Mặc ngủ không yên, sắc mặt đáng khinh ghê tởm ấy giống như bóng đè, không ngừng xuất hiện trước mặt nàng, doạ nàng bừng tỉnh lần này đến lần khác. Nhưng mỗi khi trợn mắt, liền có thể thấy ánh mắt trầm tĩnh của Đan Dật Trần đang nhìn nàng, khuôn mặt lạnh lùng quen thuộc, bỗng dưng làm nàng yên tâm lại.
"Đừng sợ, ta ở đây." Hắn luôn dùng sức ôm chặt nàng, không hề phiền mà sát lại bên tai nàng, trầm giọng lẩm nhẩm.
Hởi thở hắn quẩn quanh mũi làm nàng an tâm, tiếng nói hắn trầm thấp ôn nhu, nàng vùi đầu vào ngực hắn, chợt có chút không hiểu, khoảnh khắc bình yên này, rốt cuộc là trong mơ hay hiện thực.
Nếu là một giấc mộng, vì sao nàng lại sa vào không muốn thức tỉnh?
Vì sao...?
Cuối cùng chỉ còn lại một đêm trầm miên đến tận bình minh.
*******
Bởi vì đêm qua ngủ muộn, lại thêm liên tục tỉnh lại, tới tận nửa đêm mới thực sự ngủ, ngày hôm sau khi Nguyễn Mặc bị lay dậy, trời đã gần trưa.
Nàng xoa mắt ngồi dậy, phát hiện mình đang ở trong một chiếc xe ngựa thoải mái, A Đường cũng ở cạnh, dựa vào góc cúi đầu đùa nghịch bảo bối của nó, vẫn chưa chú ý tới nàng.
"A Đường..."
"Nương, người tỉnh rồi?" A Đường ngẩng đầu, buông tay gọi nàng xem bộ ngựa xếp thành hàng trước mặt, "Nhìn quân đội bọ ngựa của con này!"
"A? Sao nhiều tới vậy..." Rõ ràng mấy ngày trước nàng chỉ thấy "Bảo rương" của tiểu gia hoả này có mười con, chỗ này ít nhất cũng phải ba mươi con.
"Là đan hồi tối qua lúc chờ cha nương về. Nương rốt cuộc..." A Đường đột nhiên nhớ ra cha dặn hắn không được hỏi việc đêm qua, lập tức dừng câu chuyện lại, xốc màn xe lên nhìn phong cảnh bên ngoài.
Nguyễn Mặc vừa tỉnh ngủ, đầu óc có chút mơ hồ, cũng không để ý, nhìn bên góc có mấy cái rương, nghi hoặc hỏi: "A Đường, chúng ta đang đi đâu?"
"Cha nói muốn đưa chúng ta đi nới khác du ngoạn, không trở về Lạc Vân thôn nữa." A Đương còn nhỏ, cảm tình với Lạc Vân thôn không quá sâu, cho nên nghe nói được đi du ngoạn khắp nơi, tự nhiên cảm thấy rất cao hứng, trong lòng nhảy nhót.
Không trở về Lạc Vân thôn?
Ừm, nàng đoán, những cái rương kia có lẽ là hành lý.
Hắn không muốn đánh thức nàng, làm khó hắn tự mình thu dọn nhiều đồ như vậy....
"Cha của con đâu?"
A Đường hướng cằm về phía ngoài rèm cửa: "Ở đó."
Nguyễn Mặc gật đầu, quỳ mấy bước đi tới vén rèm cửa, ngó đầu liền thấy người nam nhân đang giơ roi thúc ngựa, sườn mặt tuấn mỹ đắm chìm trong tia nắng ban mai, vẫn lạnh nhạt như cũ, lại đẹp không thể rời mắt.
Đan Dật Trần nghe tiếng nói chuyện bên trong đã biết nàng tỉnh dậy, vẫn luôn nghiêng tai nghe, chờ nàng ra mới chuyển mắt nhìn nàng, vừa thấy đã không nhịn được cong khoé môi, duỗi tay lau lau khoé mắt nàng.
Nàng không rõ nguyên do, tới khi nhận ra, liền xấu hổ dùng tay che kín mặt.
Ý cười trong mắt hắn càng sâu, kéo đôi tay nàng, cánh tay dài duỗi ra ôm nàng vào lồng ngực, thấp giọng nói: "Che lại làm gì?"
"Sau khi tỉnh lại còn chưa rửa mặt, sẽ rất lôi thôi, chàng nhất định chê ta khó coi..."
Thanh âm nàng rầu rĩ, hắn nghe thấy tâm tình lại vui vẻ. Cái gọi là nữ tử vì người mình thích mà trang điểm, nếu nàng không thích hắn, sao có thể lo lắng hắn ngại nàng khó coi?
"Sẽ không." Đan Dật Trần khép mắt, cúi đầu hôn lên mu bàn tay nàng,xem nàng như bị điện giật keo tay ra, sát vào tai nàng nói, "Nương tử của ta đẹp nhất."
Nguyễn Mặc lúc này thực sự đỏ bừng mặt, một tay đẩy hắn ra, dời tầm mắt đi: "Chàng đánh xe sẽ mệt, ta... Ta đi rót nước cho chàng."
Dứt lời liền lăn lóc lóc vào trong xe, chờ tới khi trở lại, rõ ràng là bộ dáng đã rửa mặt chải đầu.
Đan Dật Trần cũng không vạch trần, uống cạn ly nước trong tay nàng, vẫn thẫy chưa giải khát, ánh mắt mới dừng lại trên đôi môi mỏng của nàng, tâm vừa động, đột nhiên ôm lấy eo nhỏ của nàng, chậm rãi nói nhỏ: "Nương tử, có phải vi phu... Chưa từng thân thiết với nàng?"
Khuôn mặt tuấn tú gần trong gang tấc, hơi thở nóng cháy ập vào trước mặt, Nguyện Mặc trợn to hai mắt. Chỉ cảm thấy tim đập như nhịp trống, thất thần không biết phản ứng ra sao.
Nam nhân hơi nhếch môi, không hề do dự mà hôn xuống.
Hắn từng cho rằng, đã mất đi thân nhân, từ đấy chỉ có thể cô độc một mình, lại không ngờ ông trời chiếc cố, cho hắn được gặp nàng.
Nàng sẽ dốc lòng chăm sóc khi hắn bị thương.
Sẽ vì hắn đau lòng mà rơi lệ.
Khi làm việc trên đồng, nàng sẽ tới lau mồ hôi cho hắn, mang trà tới, ôn nhu khuyên hắn chớ có làm quá sức.
Mỗi lần săn thú trở về, hắn đều thấy nàng đã nấu cơm, đứng ở cạnh cửa chờ hắn.
........
Nếu có người có thể ôn nhu đối đãi, ai sẽ nguyện sống cô độc hết quãng đời còn lại?
Hắn nắm chặt tay nàng, quãng đời còn lại không chút tiếc nuối.
Mặt trời dần lên cao, ánh nắng dần gay gắt, cuối cùng hoá thành bạch quang chói mắt, bao phủ phía chân trời.
Lại thêm một lần mộng tỉnh, một lần mộng say.
Beta: Chanh
Mang theo A Đường là để chúng nhận người, sau khi rời khỏi Nam Dụ thôn, Đan Dật Trần đưa A Đường về Lạc Vân thôn trước, bảo nó ngoan ngoãn ở nhà, rồi sau đó mới chạy tới trấn trên.
Hắn từng tới trấn trên vài lần, đã từng nghe thấy tên Lý công tử, ác danh đầy rẫy, không những thê thiếp hàng đàn, còn từng nhiều lần cưỡng đoạt dân nữ, một khi vừa mắt hắn, liền không từ thủ đoạn thu vào hậu viện, tuỳ ý đùa bỡn, chắc chắn không phải hạng người lương thiện.
Trấn nhỏ ấy cấm đi lại ban đêm, phố lớn ngõ nhỏ đã tối lửa tắt đèn, may mà thị lực Đan Dật Trần rất tốt, dựa vào đường đi trong trí nhớ, rất mau đã tìm được nhà Lý công tử, nhảy vào trong, đáp lên mái nhà quan sát tình huống.
Lý công tử xuất thân thương nhân, canh gác không chặt như nhà quan viên, dưới sân chỉ có vài tên hạ nhân cầm theo đèn lồng tuần tra, hắn vẫn chưa tiêu phí quá nhiều sức lực, đã xuyên qua ngoại viện, lẻn vào nội viện.
Khắp nơi một mảnh đen nhánh, không thể thấy được chỗ của Nguyễn Mặc, Đan Dật Trần phải sử dụng khinh công nhảy qua từng nóc nhà, kiểm tra từng phòng.
Ánh trăng trong sáng, soi xuống một góc hồ, phản chiếu vào mắt, lúc hắn vô tình cúi đầu lướt qua, mũi chân hơi ngừng, đột nhiên nhảy tới bên cạnh hồ, cúi người nhặt lên một chiếc vòng đan bằng cỏ... Là chiếc vòng trên cổ tay Nguyễn Mặc.
Hắn thu vào trong ngực, ngẩng đầu nhìn nhà ở gần chỗ này nhất, một lần nữa nhảy lên nóc nhà, quỳ nửa người xuống, nhẹ nhàng nhấc lên một viên ngói, lặng yên nhìn sự việc bên trong phòng.
Không thấy người, yên lặng không một tia động tĩnh.
Nhiều lần, cách đó không xa dường như có người đang tới, Đan Dật Trần nhanh chóng nhảy xuống nóc nhà, dựa sát vào tường sau nhà, nghe người đẩy cửa vào phòng, mới vòng qua phía Tây, chậm rãi tới gần cửa.
Ánh nến mờ nhạt thắp lên, cửa sổ giấy mỏng, hơi hơi lay động, có tiếng nói chuyện nhè nhẹ truyền ra, nghe không rõ ràng.
Hắn đâm thủng một lỗ nhỏ trên cửa sổ, mắt hướng vào bên trong, so với lúc nãy đã sáng hơn nhiều, rốt cuộc thấy phía Đông Bắc có một bóng nam tử, giơ hay tay đặt giá cắm nến trên giá gỗ hai tầng, sau đó chậm rãi ngồi xổm xuống.
Lưng người này khá rộng, che đi sự việc trước mặt hắn, chờ đến khi đừng lên, đi sang một bên, rốt cuộc mới lộ ra một gương mặt quen thuộc.
Là Nguyễn Mặc!
Nàng bị bịt miệng, không nói được gì, đôi tay bị trói sau lưng, vạt áo vừa bị kéo ra, lộ ra nửa vai trắng nõn, nam nhân kia vừa nãy đã hôn lên chỗ da non mềm ấy...
Một cỗ hoả khí xông lên đỉnh đầu, thiêu đốt lý trí Đan Dật Trần, tới khi hồi phục tinh thần, trường kiếm trong tay đã thẳng tắp đâm vào lưng kẻ kia, mau tươi ào ạt đổ ra.
Chính giữa trái tim, một kiếm trí mạng.
"A A..." Âm thanh mỏng manh truyền vào trong tai, hắn rút trường kiếm ra vung sang một bên, vào vỏ, một tay kia túm cổ áo nam nhân đã tắt thở, tay ném đi thật xa, lúc này mới lấy miếng vải nhét trong miệng Nguyễn Mặc ra, cởi trói cho nàng, đang muốn kéo vạt áo nàng lên, mu bàn tay bỗng rơi xuống một giọt nước mắt ấm áp.
Nàng... Lại khóc.
"Thực xin lỗi."
Đan Dật Trần xoa xoa nàng, nàng lại lắc đầu không cần, duỗi tay vòng qua cổ hắn, nức nở nói: "Về nhà... Mang ta về nhà..."
Hắn không nói gì, một tay bế ngang nàng lên, thuận thế nhấc chân đá cửa gỗ, lạnh lùng nhìn giá cắm nến nghiêng ngả rơi xuống, ngay sau đó thân hình chợt loé, biến mất trong bóng đêm dày đặc.
********
Lạc Vân thôn.
A Đường một mình ở nhà không dám ngủ, thắp nến lên, đan bọ ngựa cỏ, chờ cha mẹ trở về.
Đan đến con thứ mười, ngoài cửa gỗ truyền tới tiếng bước chân. Nó lập tức nhảy khỏi ghế tròn chạy đến, nghe thấy tiếng cha mới kéo then cửa: "Cha... Nương làm sao vậy?"
Đan Dật Trần vẫn chửa trả lời, hắn ôm Nguyễn Mặc vào phòng, nhẹ nhàng đặt người lên giường nghỉ ngơi, sau đó mới vòng ra gian ngoài, nói với nó: "Nương con ngủ rồi, ta chăm sóc nàng, con tự ngủ một đêm nhé."
"Mẫu thân bị bệnh?" A Đường chưa thấy cha ôm mẫu thân như vậy bao giờ, lo lắng nói.
"Không có." Đan Dật Trần vỗ cái đầu nhỏ, "Đi ngủ đi."
Có cha ở đây, dù có chuyện gì, chắc chắn sẽ ổn, A Đường yên tâm mà ngáp một cái: "Được, con biết rồi!"
Đan Dật Trần nhìn nó trở về tiểu phòng, bò lên giường nằm ngủ, liền tắt đèn, trước tiên ra sau nhà tẩy đi mùi máu tươi trên người, để trần đến nhà bếp nấu chút nước ấm, ôm Nguyễn Mặc lau người cho nàng, đổi một thân xiêm y sạch sẽ, một lần nữa đặt lại trên giường.
Nàng vẫn chưa tỉnh lại, có lẽ đã bị Lý công tử hạ mê dược, lúc này phát tác. Đan Dật Trần đắp chăn lên cho nàng, rũ mắt nhìn nàng chốc lát, vẫn là nằm xuống, ôm nàng vào trong người.
Sau khi hai người thành thân, hắn chưa bao giờ nói muốn cùng nàng là phu thê thật, bởi vì băn khoăn cảm nhận của nàng. Chuyện này có chút hấp tấp, mặc dù chính nàng nói là cam tâm tình nguyện, hắn cũng không thể hoàn toàn tin tưởng. Hắn biết nàng vẫn một thân trong sạch, chỉ cần hắn không tiến thêm một bước, nếu một ngày nàng thay đổi chủ ý, muốn rời khỏi đây, cũng sẽ không có bất kì gánh nặng nào.
Nhưng tối nay, hắn mới thấy mình sai rồi, thực rất sai.
Khi thấy kẻ kia làm vậy với nàng, trong chớp mắt, đã bị lửa giận kích động, cỗ khoái cảm khi tàn sát đã mất từ lâu đột nhiên trở lại, thực muốn tàn sát toàn bộ, phát tiết lửa giận.
Nếu không phải nàng khóc lóc đòi về nhà, nếu không phải nàng vẫn hoàn hảo không tổn hại như cũ mà vùi vào ngực hắn, cỗ sát ý kia có lẽ sẽ không thể áp xuống.
Hắn đơn giản, không thể chịu được người khác làm thế với nàng, dù chỉ là một sợi tóc đen, cũng không thể tha thứ.
Nàng ôn nhu thiện lương, săn sóc tinh tế, tốt đến nỗi hắn chỉ muốn giấu đi, không cho người khác thấy.
Muốn độc chiếm nàng, muốn nàng chỉ thuộc về hắn.
Nàng là nương tử của hắn, hiện tại như vậy, tương lai cũng vậy, ai cũng không thể cướp đi.
Hắn không buông tay, tuyệt đối không.
.......
Nguyễn Mặc ngủ không yên, sắc mặt đáng khinh ghê tởm ấy giống như bóng đè, không ngừng xuất hiện trước mặt nàng, doạ nàng bừng tỉnh lần này đến lần khác. Nhưng mỗi khi trợn mắt, liền có thể thấy ánh mắt trầm tĩnh của Đan Dật Trần đang nhìn nàng, khuôn mặt lạnh lùng quen thuộc, bỗng dưng làm nàng yên tâm lại.
"Đừng sợ, ta ở đây." Hắn luôn dùng sức ôm chặt nàng, không hề phiền mà sát lại bên tai nàng, trầm giọng lẩm nhẩm.
Hởi thở hắn quẩn quanh mũi làm nàng an tâm, tiếng nói hắn trầm thấp ôn nhu, nàng vùi đầu vào ngực hắn, chợt có chút không hiểu, khoảnh khắc bình yên này, rốt cuộc là trong mơ hay hiện thực.
Nếu là một giấc mộng, vì sao nàng lại sa vào không muốn thức tỉnh?
Vì sao...?
Cuối cùng chỉ còn lại một đêm trầm miên đến tận bình minh.
*******
Bởi vì đêm qua ngủ muộn, lại thêm liên tục tỉnh lại, tới tận nửa đêm mới thực sự ngủ, ngày hôm sau khi Nguyễn Mặc bị lay dậy, trời đã gần trưa.
Nàng xoa mắt ngồi dậy, phát hiện mình đang ở trong một chiếc xe ngựa thoải mái, A Đường cũng ở cạnh, dựa vào góc cúi đầu đùa nghịch bảo bối của nó, vẫn chưa chú ý tới nàng.
"A Đường..."
"Nương, người tỉnh rồi?" A Đường ngẩng đầu, buông tay gọi nàng xem bộ ngựa xếp thành hàng trước mặt, "Nhìn quân đội bọ ngựa của con này!"
"A? Sao nhiều tới vậy..." Rõ ràng mấy ngày trước nàng chỉ thấy "Bảo rương" của tiểu gia hoả này có mười con, chỗ này ít nhất cũng phải ba mươi con.
"Là đan hồi tối qua lúc chờ cha nương về. Nương rốt cuộc..." A Đường đột nhiên nhớ ra cha dặn hắn không được hỏi việc đêm qua, lập tức dừng câu chuyện lại, xốc màn xe lên nhìn phong cảnh bên ngoài.
Nguyễn Mặc vừa tỉnh ngủ, đầu óc có chút mơ hồ, cũng không để ý, nhìn bên góc có mấy cái rương, nghi hoặc hỏi: "A Đường, chúng ta đang đi đâu?"
"Cha nói muốn đưa chúng ta đi nới khác du ngoạn, không trở về Lạc Vân thôn nữa." A Đương còn nhỏ, cảm tình với Lạc Vân thôn không quá sâu, cho nên nghe nói được đi du ngoạn khắp nơi, tự nhiên cảm thấy rất cao hứng, trong lòng nhảy nhót.
Không trở về Lạc Vân thôn?
Ừm, nàng đoán, những cái rương kia có lẽ là hành lý.
Hắn không muốn đánh thức nàng, làm khó hắn tự mình thu dọn nhiều đồ như vậy....
"Cha của con đâu?"
A Đường hướng cằm về phía ngoài rèm cửa: "Ở đó."
Nguyễn Mặc gật đầu, quỳ mấy bước đi tới vén rèm cửa, ngó đầu liền thấy người nam nhân đang giơ roi thúc ngựa, sườn mặt tuấn mỹ đắm chìm trong tia nắng ban mai, vẫn lạnh nhạt như cũ, lại đẹp không thể rời mắt.
Đan Dật Trần nghe tiếng nói chuyện bên trong đã biết nàng tỉnh dậy, vẫn luôn nghiêng tai nghe, chờ nàng ra mới chuyển mắt nhìn nàng, vừa thấy đã không nhịn được cong khoé môi, duỗi tay lau lau khoé mắt nàng.
Nàng không rõ nguyên do, tới khi nhận ra, liền xấu hổ dùng tay che kín mặt.
Ý cười trong mắt hắn càng sâu, kéo đôi tay nàng, cánh tay dài duỗi ra ôm nàng vào lồng ngực, thấp giọng nói: "Che lại làm gì?"
"Sau khi tỉnh lại còn chưa rửa mặt, sẽ rất lôi thôi, chàng nhất định chê ta khó coi..."
Thanh âm nàng rầu rĩ, hắn nghe thấy tâm tình lại vui vẻ. Cái gọi là nữ tử vì người mình thích mà trang điểm, nếu nàng không thích hắn, sao có thể lo lắng hắn ngại nàng khó coi?
"Sẽ không." Đan Dật Trần khép mắt, cúi đầu hôn lên mu bàn tay nàng,xem nàng như bị điện giật keo tay ra, sát vào tai nàng nói, "Nương tử của ta đẹp nhất."
Nguyễn Mặc lúc này thực sự đỏ bừng mặt, một tay đẩy hắn ra, dời tầm mắt đi: "Chàng đánh xe sẽ mệt, ta... Ta đi rót nước cho chàng."
Dứt lời liền lăn lóc lóc vào trong xe, chờ tới khi trở lại, rõ ràng là bộ dáng đã rửa mặt chải đầu.
Đan Dật Trần cũng không vạch trần, uống cạn ly nước trong tay nàng, vẫn thẫy chưa giải khát, ánh mắt mới dừng lại trên đôi môi mỏng của nàng, tâm vừa động, đột nhiên ôm lấy eo nhỏ của nàng, chậm rãi nói nhỏ: "Nương tử, có phải vi phu... Chưa từng thân thiết với nàng?"
Khuôn mặt tuấn tú gần trong gang tấc, hơi thở nóng cháy ập vào trước mặt, Nguyện Mặc trợn to hai mắt. Chỉ cảm thấy tim đập như nhịp trống, thất thần không biết phản ứng ra sao.
Nam nhân hơi nhếch môi, không hề do dự mà hôn xuống.
Hắn từng cho rằng, đã mất đi thân nhân, từ đấy chỉ có thể cô độc một mình, lại không ngờ ông trời chiếc cố, cho hắn được gặp nàng.
Nàng sẽ dốc lòng chăm sóc khi hắn bị thương.
Sẽ vì hắn đau lòng mà rơi lệ.
Khi làm việc trên đồng, nàng sẽ tới lau mồ hôi cho hắn, mang trà tới, ôn nhu khuyên hắn chớ có làm quá sức.
Mỗi lần săn thú trở về, hắn đều thấy nàng đã nấu cơm, đứng ở cạnh cửa chờ hắn.
........
Nếu có người có thể ôn nhu đối đãi, ai sẽ nguyện sống cô độc hết quãng đời còn lại?
Hắn nắm chặt tay nàng, quãng đời còn lại không chút tiếc nuối.
Mặt trời dần lên cao, ánh nắng dần gay gắt, cuối cùng hoá thành bạch quang chói mắt, bao phủ phía chân trời.
Lại thêm một lần mộng tỉnh, một lần mộng say.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.