Chương 25: 2
42 Lão Nhân
17/06/2017
CHƯƠNG 23.2
Giáo chủ học lái xe (hạ)
Phóng xe như bão táp đến tốc độ tối đa, mà dù có đi nhanh hơn nữa, thì… lộ trình cũng chẳng thể ngắn lại, bỗng nhiên Kì Sam đột ngột quẹo tay lái, ra khỏi đường cao tốc mà rẽ vào một con đường nhỏ.
“Đường này đâu phải đường ban đầu, định đi ra chỗ nào sao?”
“Đường tắt”
Giọng của Kì Sam đột nhiên trở nên khàn khàn khiến Đông Phương phải liếc qua xem thế nào, đang định hỏi nhưng cuối cùng không nói gì thêm nữa, tránh quấy rầy hắn lái xe.
Ven đường, đừng nói là xe, ngay cả bóng người cũng không có. Hai bên đường mọc đầy cỏ hoang cao đến thắt lưng, trông xa thấy có tấm ván gỗ viết trên vài dòng thông báo, nhìn có vẻ giống một nơi chưa bị khai phá xây dựng.
Kì Sam dừng xe lại, nơi này hoang vắng đến mức trước không nhà, sau không lều, ngay đến cả âm thanh xe cộ cũng không nghe thấy nữa.
“Sao tự dưng lại dừng lại chỗ này?”
Đông Phương quay sang hỏi hắn, Kì Sam tháo đai an toàn ra, nghiêng người qua chỗ Đông Phương, hôn.
“Tôi chưa bao giờ nghĩ mình lại có thể nhẫn nại lâu như vậy…Anh không biết biểu tình vừa nãy của anh đẹp đến mức nào đâu.”
“Nhưng bây giờ đang ở trong xe mà… A!”
Kì Sam đẩy Đông Phương ngã xuống, chính mình thì nằm đè lên trên người y, tiếp tục cúi đầu hôn xuống, hai tay cũng không nhàn rỗi, một bên khơi lên *** của Đông Phương, một bên thì kéo trường bào lẫn y bào ra, tham nhập vào tiết khố.
“Kì Sam…” Đông Phương nhìn ra phía cửa sổ xe “Sẽ bị nhìn thấy.”
“Đừng lo, nơi này không có ai.”
Dứt lời, tiết khố theo câu trả lời thoát ly thân thể Đông Phương, phần thân dưới lớp lụa mỏng như ẩn như hiện, câu dẫn đến mê người. Kì Sam cởi bỏ trường bào, tay theo đó với vào ngực, trêu đùa điểm mẫn cảm của người nọ.
“Uhm…”
“Nơi này của anh thật quyến rũ…”
Chỉ một câu mà khiến cho Đông Phương ngượng đến đỏ hồng cả người, đẩy Kì Sam đang dùng tay không ngừng xoa nắn ngực mình. Kì Sam lại hôn lên phần thân dưới của y.
“Không cần!”
Đông Phương lúc này mới bất giác nhận ra chỗ quyến rũ mà Kì Sam nói là nơi nào, nhất thời sợ hãi cùng với thẹn thùng xen lẫn cùng một lúc, giãy dụa muốn ngồi lên ngăn lại, nhưng vẫn còn bị đai an toàn cản trở, không chỉ hơi thở đã trở nên hỗn loạn, đến mức thở không ra hơi, mà tầm mắt cũng bị tầng tầng lớp lớp quần áo trên người ngăn cản.
Y nghẹn ngào tuôn ra dòng nước mắt, cầu xin Kì Sam: “Đừng nhìn, không nên nhìn…”
“Ở trước mặt tôi, anh không cần bận tâm, cứ tin tôi.”
Hai chân Đông Phương bị tách ra vòng sang hai bên Kì Sam, vẫn như trước không kìm được mà run rẩy. Kì Sam thương tiếc vuốt ve phần trên bị liếm láp đến ẩm ướt, ánh mắt nhìn vào Đông Phương đầy kiên định mà cũng ngập tràn tình cảm sâu sắc.
“Thật xấu.”
Đông Phương đối với cơ thể của mình lúc nào cũng tự ti, cực kỳ không muốn Kì Sam nhìn tới nơi đó. Ban ngày ở nhà, hai người hiếm khi có cử chỉ thân mật, mà kể cả có, chỉ cần Đông Phương ngăn cản, Kì Sam sẽ nghe theo lời y, không chăm chú nơi đó. Ban đêm tắt đèn thì có thể thoải mái hơn một chút. Nhưng kể từ lúc đó trở đi, có nên xem hay không, Kì Sam so với bản thân Đông Phương sớm đã muốn biết rõ ràng ra sao rồi.
Giống như những người đang yêu, đều có chung một suy nghĩ, dĩ nhiên không muốn đối phương nhìn thấy bất cứ mặt không tốt nào của mình, Đông Phương giáo chủ đương nhiên không ngoại lệ. Nhưng Kì Sam lại thấy sự phản ứng đó của Đông Phương rất đáng yêu.
“Đáng lẽ ra lúc này anh không nên để ý đến chuyện này chứ?”
Dùng lời nói để phân tán đi sự chú ý của Đông Phương, ngón tay Kì Sam lúc này bất ngờ tiến vào khẩu huyệt đang khép kín, cùng lúc đó lại hôn lên đôi môi Đông Phương, ngăn lại tiếng hừ nhẹ từ người nọ.
Không gian nhỏ hẹp trên xe quả thật được phát huy đủ trăm phần trăm, bởi thế Kì Sam chỉ có thể dùng tư thế ngồi ngay phía trước Đông Phương mà tiến vào, tại thời điểm hắn ra vào, thân xe cũng chuyển động, không còn nghi ngờ gì nữa, điều này đối với Đông Phương quả thật là một sự tra tấn.
“Ah a…Kì Sam!”
“Sao vậy?” Kì Sam không chút để ý trả lời, cắn lên cần cổ Đông Phương một cái, khiến cho một vùng trắng nõn trở nên đỏ ửng.
“Cậu nhanh lên…”
Không đợi Đông Phương nói hết, tần suất của Kì Sam đã nhanh hơn. Mỗi lần va chạm đều vừa nặng vừa sâu, hung hăng xỏ xuyên qua nơi yếu ớt, khiến cho Đông Phương nghẹn ngào không nói được gì.
Hắn cười đến tà mị, âm thanh nhiễm màu *** gợi cảm vang lên trong xe: “Là do anh nói phải nhanh, lão bà…”
“Bổn tọa muốn ngươi…chấm dứt nhanh chóng! A…”
Rõ ràng bình thường thì tố chất cơ thể vô cùng tốt, hơn nữa còn là Đông Phương giáo chủ võ công cao thủ, nhưng ở thời điểm nào đó thì lại có vẻ cực kì yếu ớt. Mà cái “thời điểm nào đó” ấy, giống như lúc này đây, khi bị Kì Sam áp chế.
Những lúc như thế này, cá tính kiệm lời cao ngạo ngày xưa đã bị thay thế bằng giọng nói nhỏ nhẹ mềm mại, làm cho Kì Sam muốn hung hăng khi dễ y. Nhưng dù ra sao, thì kẻ bại trận vẫn luôn là Kì Sam, trong thâm tâm luôn luyến tiếc muốn được thực sự “bắt nạt” người nọ.
Để xứng đáng làm người yêu thì điều quan trọng nhất chính là: Bất cứ khi nào, bất cứ nơi đâu, đều phải hiểu được chính xác trong lời nói người kia là muốn hay không muốn, thích hay chán ghét, lúc nào là thật, khi nào là giả.
Cho nên đến khi Đông Phương dù thế nào cũng không mở miệng năn nỉ Kì Sam, mà ngược lại cắn môi dưới, yên lặng chịu đựng, Kì Sam ngay lập tức hiểu rõ bây giờ nên dừng lại.
Hắn lặp lại động tác, trừu sáp thêm mấy chục cái vào nơi trọng yếu kia, cho đến khi Đông Phương mang theo giọng mũi ngọt nị, co rút thân thể, mới bắn thẳng toàn bộ vào bên trong, chấm dứt cái trận không phân biệt địa điểm hoan ái này.
Rõ ràng là bị “yêu thương” quá độ nên huyệt khẩu tội nghiệp hơi hơi mở ra, chất lỏng màu trắng hòa lẫn đỏ tươi chậm rãi chảy xuống, hình ảnh này quả thật khiến người ta phải phun máu.
Kì Sam vất vả “trấn an” lại hạ thân vừa bị “xao động”. Đông Phương sớm đã mỏi mệt không chịu nổi, tình triều chưa lui mà trên mặt đã mang theo bộ dạng ngái ngủ. Ban sáng mới bị Kì Sam “ăn” một lần, lại không như hắn lăn ra ngủ trưa, lúc này không chống đỡ được cơn buồn ngủ là lẽ dĩ nhiên.
“Giờ về rồi sao?” Đông Phương gắng gượng nâng mắt lên hỏi Kì Sam.
Kì Sam xoa xoa hai má, trấn an y: “Ừ, về nhà. Anh cứ ngủ một chút đi.”
Được Kì Sam cam đoan, Đông Phương lúc này mới yên tâm nhắm mắt lại, cuộn mình lên ghế, say ngủ. Kì Sam khởi động xe một lần nữa, bon bon lái về nhà. Đăng bởi: admin
Giáo chủ học lái xe (hạ)
Phóng xe như bão táp đến tốc độ tối đa, mà dù có đi nhanh hơn nữa, thì… lộ trình cũng chẳng thể ngắn lại, bỗng nhiên Kì Sam đột ngột quẹo tay lái, ra khỏi đường cao tốc mà rẽ vào một con đường nhỏ.
“Đường này đâu phải đường ban đầu, định đi ra chỗ nào sao?”
“Đường tắt”
Giọng của Kì Sam đột nhiên trở nên khàn khàn khiến Đông Phương phải liếc qua xem thế nào, đang định hỏi nhưng cuối cùng không nói gì thêm nữa, tránh quấy rầy hắn lái xe.
Ven đường, đừng nói là xe, ngay cả bóng người cũng không có. Hai bên đường mọc đầy cỏ hoang cao đến thắt lưng, trông xa thấy có tấm ván gỗ viết trên vài dòng thông báo, nhìn có vẻ giống một nơi chưa bị khai phá xây dựng.
Kì Sam dừng xe lại, nơi này hoang vắng đến mức trước không nhà, sau không lều, ngay đến cả âm thanh xe cộ cũng không nghe thấy nữa.
“Sao tự dưng lại dừng lại chỗ này?”
Đông Phương quay sang hỏi hắn, Kì Sam tháo đai an toàn ra, nghiêng người qua chỗ Đông Phương, hôn.
“Tôi chưa bao giờ nghĩ mình lại có thể nhẫn nại lâu như vậy…Anh không biết biểu tình vừa nãy của anh đẹp đến mức nào đâu.”
“Nhưng bây giờ đang ở trong xe mà… A!”
Kì Sam đẩy Đông Phương ngã xuống, chính mình thì nằm đè lên trên người y, tiếp tục cúi đầu hôn xuống, hai tay cũng không nhàn rỗi, một bên khơi lên *** của Đông Phương, một bên thì kéo trường bào lẫn y bào ra, tham nhập vào tiết khố.
“Kì Sam…” Đông Phương nhìn ra phía cửa sổ xe “Sẽ bị nhìn thấy.”
“Đừng lo, nơi này không có ai.”
Dứt lời, tiết khố theo câu trả lời thoát ly thân thể Đông Phương, phần thân dưới lớp lụa mỏng như ẩn như hiện, câu dẫn đến mê người. Kì Sam cởi bỏ trường bào, tay theo đó với vào ngực, trêu đùa điểm mẫn cảm của người nọ.
“Uhm…”
“Nơi này của anh thật quyến rũ…”
Chỉ một câu mà khiến cho Đông Phương ngượng đến đỏ hồng cả người, đẩy Kì Sam đang dùng tay không ngừng xoa nắn ngực mình. Kì Sam lại hôn lên phần thân dưới của y.
“Không cần!”
Đông Phương lúc này mới bất giác nhận ra chỗ quyến rũ mà Kì Sam nói là nơi nào, nhất thời sợ hãi cùng với thẹn thùng xen lẫn cùng một lúc, giãy dụa muốn ngồi lên ngăn lại, nhưng vẫn còn bị đai an toàn cản trở, không chỉ hơi thở đã trở nên hỗn loạn, đến mức thở không ra hơi, mà tầm mắt cũng bị tầng tầng lớp lớp quần áo trên người ngăn cản.
Y nghẹn ngào tuôn ra dòng nước mắt, cầu xin Kì Sam: “Đừng nhìn, không nên nhìn…”
“Ở trước mặt tôi, anh không cần bận tâm, cứ tin tôi.”
Hai chân Đông Phương bị tách ra vòng sang hai bên Kì Sam, vẫn như trước không kìm được mà run rẩy. Kì Sam thương tiếc vuốt ve phần trên bị liếm láp đến ẩm ướt, ánh mắt nhìn vào Đông Phương đầy kiên định mà cũng ngập tràn tình cảm sâu sắc.
“Thật xấu.”
Đông Phương đối với cơ thể của mình lúc nào cũng tự ti, cực kỳ không muốn Kì Sam nhìn tới nơi đó. Ban ngày ở nhà, hai người hiếm khi có cử chỉ thân mật, mà kể cả có, chỉ cần Đông Phương ngăn cản, Kì Sam sẽ nghe theo lời y, không chăm chú nơi đó. Ban đêm tắt đèn thì có thể thoải mái hơn một chút. Nhưng kể từ lúc đó trở đi, có nên xem hay không, Kì Sam so với bản thân Đông Phương sớm đã muốn biết rõ ràng ra sao rồi.
Giống như những người đang yêu, đều có chung một suy nghĩ, dĩ nhiên không muốn đối phương nhìn thấy bất cứ mặt không tốt nào của mình, Đông Phương giáo chủ đương nhiên không ngoại lệ. Nhưng Kì Sam lại thấy sự phản ứng đó của Đông Phương rất đáng yêu.
“Đáng lẽ ra lúc này anh không nên để ý đến chuyện này chứ?”
Dùng lời nói để phân tán đi sự chú ý của Đông Phương, ngón tay Kì Sam lúc này bất ngờ tiến vào khẩu huyệt đang khép kín, cùng lúc đó lại hôn lên đôi môi Đông Phương, ngăn lại tiếng hừ nhẹ từ người nọ.
Không gian nhỏ hẹp trên xe quả thật được phát huy đủ trăm phần trăm, bởi thế Kì Sam chỉ có thể dùng tư thế ngồi ngay phía trước Đông Phương mà tiến vào, tại thời điểm hắn ra vào, thân xe cũng chuyển động, không còn nghi ngờ gì nữa, điều này đối với Đông Phương quả thật là một sự tra tấn.
“Ah a…Kì Sam!”
“Sao vậy?” Kì Sam không chút để ý trả lời, cắn lên cần cổ Đông Phương một cái, khiến cho một vùng trắng nõn trở nên đỏ ửng.
“Cậu nhanh lên…”
Không đợi Đông Phương nói hết, tần suất của Kì Sam đã nhanh hơn. Mỗi lần va chạm đều vừa nặng vừa sâu, hung hăng xỏ xuyên qua nơi yếu ớt, khiến cho Đông Phương nghẹn ngào không nói được gì.
Hắn cười đến tà mị, âm thanh nhiễm màu *** gợi cảm vang lên trong xe: “Là do anh nói phải nhanh, lão bà…”
“Bổn tọa muốn ngươi…chấm dứt nhanh chóng! A…”
Rõ ràng bình thường thì tố chất cơ thể vô cùng tốt, hơn nữa còn là Đông Phương giáo chủ võ công cao thủ, nhưng ở thời điểm nào đó thì lại có vẻ cực kì yếu ớt. Mà cái “thời điểm nào đó” ấy, giống như lúc này đây, khi bị Kì Sam áp chế.
Những lúc như thế này, cá tính kiệm lời cao ngạo ngày xưa đã bị thay thế bằng giọng nói nhỏ nhẹ mềm mại, làm cho Kì Sam muốn hung hăng khi dễ y. Nhưng dù ra sao, thì kẻ bại trận vẫn luôn là Kì Sam, trong thâm tâm luôn luyến tiếc muốn được thực sự “bắt nạt” người nọ.
Để xứng đáng làm người yêu thì điều quan trọng nhất chính là: Bất cứ khi nào, bất cứ nơi đâu, đều phải hiểu được chính xác trong lời nói người kia là muốn hay không muốn, thích hay chán ghét, lúc nào là thật, khi nào là giả.
Cho nên đến khi Đông Phương dù thế nào cũng không mở miệng năn nỉ Kì Sam, mà ngược lại cắn môi dưới, yên lặng chịu đựng, Kì Sam ngay lập tức hiểu rõ bây giờ nên dừng lại.
Hắn lặp lại động tác, trừu sáp thêm mấy chục cái vào nơi trọng yếu kia, cho đến khi Đông Phương mang theo giọng mũi ngọt nị, co rút thân thể, mới bắn thẳng toàn bộ vào bên trong, chấm dứt cái trận không phân biệt địa điểm hoan ái này.
Rõ ràng là bị “yêu thương” quá độ nên huyệt khẩu tội nghiệp hơi hơi mở ra, chất lỏng màu trắng hòa lẫn đỏ tươi chậm rãi chảy xuống, hình ảnh này quả thật khiến người ta phải phun máu.
Kì Sam vất vả “trấn an” lại hạ thân vừa bị “xao động”. Đông Phương sớm đã mỏi mệt không chịu nổi, tình triều chưa lui mà trên mặt đã mang theo bộ dạng ngái ngủ. Ban sáng mới bị Kì Sam “ăn” một lần, lại không như hắn lăn ra ngủ trưa, lúc này không chống đỡ được cơn buồn ngủ là lẽ dĩ nhiên.
“Giờ về rồi sao?” Đông Phương gắng gượng nâng mắt lên hỏi Kì Sam.
Kì Sam xoa xoa hai má, trấn an y: “Ừ, về nhà. Anh cứ ngủ một chút đi.”
Được Kì Sam cam đoan, Đông Phương lúc này mới yên tâm nhắm mắt lại, cuộn mình lên ghế, say ngủ. Kì Sam khởi động xe một lần nữa, bon bon lái về nhà. Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.