Chương 9
42 Lão Nhân
17/06/2017
CHƯƠNG 9
Bỏ đi ngăn cách
Đó là lần đầu tiên bọn họ mặt đối mặt, bàn về vấn đề chính.
“Đông Phương Bất Bại ta nửa đời tầm thường, từ một kẻ thấp kém với hai bàn tay trắng cho đến khi công thành danh toại, bước lên trên thần giáo, đứng đầu võ lâm, sau đó ngồi xem thân tín làm phản, rồi lưu lạc sang thế giới khác…”
Trong bóng đêm, Đông Phương một thân hồng y, thanh nhã, duyên dáng, ánh trăng bạc len lỏi bao phủ quanh người y, tựa hồng mai kiêu ngạo giữa trời tuyết, trong trẻo vô cùng nhưng cũng lại lạnh lùng ngạo tuyệt.
Kì Sam dựa vào ban công cạnh cửa sổ thủy tinh, bị người đứng trước mắt mê hoặc.
“Nực cười ở chỗ ta vẫn không phân biệt được rõ ràng, đến tột cùng sự tồn tại của chính mình là gì trong con mắt người đời. Là chân thực, hay vẫn chỉ là hư ảo trong tiểu thuyết xưa cũ. Ngươi nói cho ta biết đi, ai mới thực sự là Đông Phương Bất Bại? Cả đời này, ta vì cái gì mà tồn tại ở trên đời? Chẳng lẽ cuộc sống của ta, thân hữu lẫn kẻ thù của ta, rồi danh lợi quyền thế, thậm chí hỉ nộ ái ố…Đều chỉ vì tạo nên giá trị cho một quyển sách hay sao?”
Đông Phương hoang mang, điều đó Kì Sam hoàn toàn có thể lý giải. Có đôi khi ở nhà hắn không thấy vạt đỏ tươi tiên diễm đến lóa mắt kia, lại tự dưng nghĩ liệu chăng tồn tại một người như vậy, cho đến khi tìm được y trong phòng, mới bất tri bất giác thở phào nhẹ nhõm.
“Nguyên do từ đầu đến cuối đã rõ ràng, anh vẫn còn muốn trở về hay sao?”
“Không biết. Bất luận như thế nào, nơi đó mới là nơi ở thực sự của ta. Nhưng lại là nơi mà ta không hề lưu luyến, dù có trở về, cũng chỉ tiếp tục dây dưa giết chóc không ngớt mà thôi. Ta đã sớm chán ghét những ngày đó rồi.”
“Vậy yên tâm lưu lại đây đi.” Kì Sam đến bên cạnh y, cầm tay y: “Đôi tay này mềm mại như vậy, nhiệt độ này ấm áp như vậy, những gì anh trải qua, đều là sự thật. Thần vận mệnh đã chiếu cố anh, cho anh đi vào thế giới này, đơn giản là hy vọng anh có thể kéo dài cuộc sống, được hưởng hạnh phúc nhân sinh chân chính. Ở nơi này, tay anh không cần vấy máu, cũng không có kẻ thù trăm phương ngàn kế cùng anh đối địch. Anh có thể làm bất cứ việc gì, lấy bất cứ ai anh thích, đều do anh tự quyết.”
“Xin nhận ý tốt của công tử. Ta dù sao cũng đã quen cô độc, tâm vốn tĩnh nên dù đến đâu cũng không có quá nhiều khác biệt, nay còn có thể sống, đúng là chuyện may mắn “. Đông Phương đem hơn nửa người xoay lại, tựa vào rào chắn ban công, quay đầu nhìn Kì Sam. Tóc dài tung bày, tiếu ý trong suốt. Khác hoàn toàn với vẻ lo lắng lúc trước, tựa như người hoang mang vừa nãy không hề là y – Đông Phương Bất Bại vậy.
Kì Sam bỗng nhiên cảm thấy, từ trước đến nay mình kiên trì tới ngọn núi hoang vu kia một thời gian dài như thế, có lẽ là vì chờ đợi sự xuất hiện của người này mà thôi…
Mỗi người đối với hoàn cảnh sống mới, hoặc sở trường, hoặc sở đoản, luôn cần thời gian để hòa hợp thích ứng, Đông Phương giáo chủ cũng vậy. Mấy ngày nay, toàn bộ dụng cụ từ những cái nhỏ nhất tới cái hiện đại nhất và nhiều thứ đồ sinh hoạt chung này nọ khác nữa y đều đã hiểu hoàn toàn, có đôi khi cũng đi hỏi Kì Sam, nhưng đa số vẫn tự mình nghiên cứu.
Những cái đó chỉ là về mặt sinh hoạt, còn thế giới nội tâm đã thực sự tiêu tan là ở đêm nói chuyện đó. Kì Sam biết, y đã buông xuống phòng bị hoàn toàn, dù trước đó cũng đã có dấu hiệu nơi lỏng dần dần. Để đến khi không còn khúc mắc, thì quả nhiên cần thời gian nghiệm chứng.
Hắn cảm giác được Đông Phương sống cùng mình giờ không còn câu nệ như trước nữa. Ví dụ như nếu cần gì đều chủ động nói cho hắn biết, hay như bỏ xuống vẻ lạnh lùng mà trở nên ôn hòa dịu dàng. Kì Sam thấy y thích ăn bánh ngọt, nên thường mua rồi đặt trong tủ lạnh, để cho Đông Phương muốn ăn lúc nào cũng được.
Có khi hắn đi làm, Đông Phương nói món mà bữa tối muốn ăn để hắn mua về, vừa ăn cơm vừa nói chuyện với nhau. Kì Sam kể về vài tình huống hay sự kiện lý thú nào đó lúc đi, cũng có khi nói về việc ứng xử ra sao với các tình huống trong công việc, Đông Phương sau khi hiểu tính chất công việc của hắn, thỉnh thoảng nói ra vài cách giải quyết “nhất châm kiến huyết” (nói trúng tim đen, gãi đúng chỗ ngứa) rất độc đáo, khiến Kì Sam cảm khái: Quả nhiên khôn khéo hơn người, Đông Phương giáo chủ đúng là có tình có lý, mặc kệ ở thời đại nào, cũng đều xuất sắc như vậy.
“Có khi tôi phải đem anh giấu kĩ mất thôi.” Kì Sam trêu đùa: “Chẳng may đối thủ cạnh tranh của tôi biết sự tồn tại của anh, mang đi mất, tôi chắc khỏi cần kinh doanh, mà về quê cày ruộng luôn cho nó lành cũng nên…”
Đông Phương biết hắn đùa, không tức giận, thản nhiên nói một câu: “Về quê cày ruộng cũng tốt mà.” Đăng bởi: admin
Bỏ đi ngăn cách
Đó là lần đầu tiên bọn họ mặt đối mặt, bàn về vấn đề chính.
“Đông Phương Bất Bại ta nửa đời tầm thường, từ một kẻ thấp kém với hai bàn tay trắng cho đến khi công thành danh toại, bước lên trên thần giáo, đứng đầu võ lâm, sau đó ngồi xem thân tín làm phản, rồi lưu lạc sang thế giới khác…”
Trong bóng đêm, Đông Phương một thân hồng y, thanh nhã, duyên dáng, ánh trăng bạc len lỏi bao phủ quanh người y, tựa hồng mai kiêu ngạo giữa trời tuyết, trong trẻo vô cùng nhưng cũng lại lạnh lùng ngạo tuyệt.
Kì Sam dựa vào ban công cạnh cửa sổ thủy tinh, bị người đứng trước mắt mê hoặc.
“Nực cười ở chỗ ta vẫn không phân biệt được rõ ràng, đến tột cùng sự tồn tại của chính mình là gì trong con mắt người đời. Là chân thực, hay vẫn chỉ là hư ảo trong tiểu thuyết xưa cũ. Ngươi nói cho ta biết đi, ai mới thực sự là Đông Phương Bất Bại? Cả đời này, ta vì cái gì mà tồn tại ở trên đời? Chẳng lẽ cuộc sống của ta, thân hữu lẫn kẻ thù của ta, rồi danh lợi quyền thế, thậm chí hỉ nộ ái ố…Đều chỉ vì tạo nên giá trị cho một quyển sách hay sao?”
Đông Phương hoang mang, điều đó Kì Sam hoàn toàn có thể lý giải. Có đôi khi ở nhà hắn không thấy vạt đỏ tươi tiên diễm đến lóa mắt kia, lại tự dưng nghĩ liệu chăng tồn tại một người như vậy, cho đến khi tìm được y trong phòng, mới bất tri bất giác thở phào nhẹ nhõm.
“Nguyên do từ đầu đến cuối đã rõ ràng, anh vẫn còn muốn trở về hay sao?”
“Không biết. Bất luận như thế nào, nơi đó mới là nơi ở thực sự của ta. Nhưng lại là nơi mà ta không hề lưu luyến, dù có trở về, cũng chỉ tiếp tục dây dưa giết chóc không ngớt mà thôi. Ta đã sớm chán ghét những ngày đó rồi.”
“Vậy yên tâm lưu lại đây đi.” Kì Sam đến bên cạnh y, cầm tay y: “Đôi tay này mềm mại như vậy, nhiệt độ này ấm áp như vậy, những gì anh trải qua, đều là sự thật. Thần vận mệnh đã chiếu cố anh, cho anh đi vào thế giới này, đơn giản là hy vọng anh có thể kéo dài cuộc sống, được hưởng hạnh phúc nhân sinh chân chính. Ở nơi này, tay anh không cần vấy máu, cũng không có kẻ thù trăm phương ngàn kế cùng anh đối địch. Anh có thể làm bất cứ việc gì, lấy bất cứ ai anh thích, đều do anh tự quyết.”
“Xin nhận ý tốt của công tử. Ta dù sao cũng đã quen cô độc, tâm vốn tĩnh nên dù đến đâu cũng không có quá nhiều khác biệt, nay còn có thể sống, đúng là chuyện may mắn “. Đông Phương đem hơn nửa người xoay lại, tựa vào rào chắn ban công, quay đầu nhìn Kì Sam. Tóc dài tung bày, tiếu ý trong suốt. Khác hoàn toàn với vẻ lo lắng lúc trước, tựa như người hoang mang vừa nãy không hề là y – Đông Phương Bất Bại vậy.
Kì Sam bỗng nhiên cảm thấy, từ trước đến nay mình kiên trì tới ngọn núi hoang vu kia một thời gian dài như thế, có lẽ là vì chờ đợi sự xuất hiện của người này mà thôi…
Mỗi người đối với hoàn cảnh sống mới, hoặc sở trường, hoặc sở đoản, luôn cần thời gian để hòa hợp thích ứng, Đông Phương giáo chủ cũng vậy. Mấy ngày nay, toàn bộ dụng cụ từ những cái nhỏ nhất tới cái hiện đại nhất và nhiều thứ đồ sinh hoạt chung này nọ khác nữa y đều đã hiểu hoàn toàn, có đôi khi cũng đi hỏi Kì Sam, nhưng đa số vẫn tự mình nghiên cứu.
Những cái đó chỉ là về mặt sinh hoạt, còn thế giới nội tâm đã thực sự tiêu tan là ở đêm nói chuyện đó. Kì Sam biết, y đã buông xuống phòng bị hoàn toàn, dù trước đó cũng đã có dấu hiệu nơi lỏng dần dần. Để đến khi không còn khúc mắc, thì quả nhiên cần thời gian nghiệm chứng.
Hắn cảm giác được Đông Phương sống cùng mình giờ không còn câu nệ như trước nữa. Ví dụ như nếu cần gì đều chủ động nói cho hắn biết, hay như bỏ xuống vẻ lạnh lùng mà trở nên ôn hòa dịu dàng. Kì Sam thấy y thích ăn bánh ngọt, nên thường mua rồi đặt trong tủ lạnh, để cho Đông Phương muốn ăn lúc nào cũng được.
Có khi hắn đi làm, Đông Phương nói món mà bữa tối muốn ăn để hắn mua về, vừa ăn cơm vừa nói chuyện với nhau. Kì Sam kể về vài tình huống hay sự kiện lý thú nào đó lúc đi, cũng có khi nói về việc ứng xử ra sao với các tình huống trong công việc, Đông Phương sau khi hiểu tính chất công việc của hắn, thỉnh thoảng nói ra vài cách giải quyết “nhất châm kiến huyết” (nói trúng tim đen, gãi đúng chỗ ngứa) rất độc đáo, khiến Kì Sam cảm khái: Quả nhiên khôn khéo hơn người, Đông Phương giáo chủ đúng là có tình có lý, mặc kệ ở thời đại nào, cũng đều xuất sắc như vậy.
“Có khi tôi phải đem anh giấu kĩ mất thôi.” Kì Sam trêu đùa: “Chẳng may đối thủ cạnh tranh của tôi biết sự tồn tại của anh, mang đi mất, tôi chắc khỏi cần kinh doanh, mà về quê cày ruộng luôn cho nó lành cũng nên…”
Đông Phương biết hắn đùa, không tức giận, thản nhiên nói một câu: “Về quê cày ruộng cũng tốt mà.” Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.