Giao Dịch Đánh Mất Trái Tim Của Trùm Xã Hội Đen
Quyển 13 - Chương 15: UY HIẾP Ở KHẮP MỌI NƠI
Ân Tầm
22/10/2014
Vân và Vũ đưa mắt nhìn nhau, hai người cũng đồng thời nhìn Lãnh Thiên Dục, dường như họ đều vô cùng ngạc nhiên trước nguyên nhân được đưa ra.
Vẻ mặt tĩnh lặng của Lãnh Thiên Dục dần lạnh đi, lát sau, hắn ngồi xuống ghế, ánh mắt lóe lên tia sắc bén.
- Tôi lại muốn lĩnh giá năng lực của bọn họ một lần đấy!
- Lão đại... – Lôi nhìn Lãnh Thiên Dục, muốn nói lại thôi, ánh mắt vụt qua sự lo lắng.
- Cậu định nói gì? – Lãnh Thiên Dục thấy vẻ mặt Lôi như vậy liền hơi nhếch mép lên cười.
Lôi bước lên một bước, đè thấp giọng nói...
- Lão đại, sao lại không thấy Phong đâu?
Phong là cánh tay phải của Lãnh Thiên Dục, nhưng hôm nay lại không hề thấy bóng dáng đâu cả? Chẳng lẽ mọi chuyện đúng như Thượng Quan Tuyền nghi ngờ?
Anh ta còn nhớ lần trước Thượng Quan Tuyền nhờ mình giúp đỡ, lúc đó cô cũng nói với anh ta dù có thế nào cũng phải bảo vệ sự an nguy của Lãnh Thiên Dục, những lời này khiến anh ta cực kì chú ý đến. Tuy lần trước anh ta vẫn còn nghi ngờ việc Thượng Quan Tuyền mất trí nhớ chỉ để hoàn thành nhiệm vụ, nhưng về sau anh ta cũng nhận ra được tình cảm chân thành mà Thượng Quan Tuyền dành cho Lãnh Thiên Dục.
Thượng Quan Tuyền hoàn toàn không có lợi gì khi gây xích mích giữa bốn chấp pháp, vậy tại sao cô chỉ nghi ngờ một mình Phong?
Lãnh Thiên Dục nghe Lôi nói vậy, ánh mắt lóe lên tia khác thường khiến người khác không nắm bắt được. Hắn chậm rãi mở miệng: “Cậu ta sẽ đến, nhưng giờ chưa phải lúc!”
Lôi nhíu mày lại, dường như phát hiện đã có chuyện xảy ra!
Đúng lúc này, phía bên ngoài đại điện truyền đến âm thanh ồn ào...
- Xin lỗi, không có lệnh của lão đại thì các vị giáo phụ không được vào trong! – Mấy người vệ sĩ đứng chắn trước cửa, ngăn mấy giáo phụ lại.
- Tránh ra, các người có tư cách ngăn cản chúng tôi à? – Một giáo phụ hét lên.
- Không được!
- Tránh ra! Nếu không đừng trách chúng tôi không khách khí!
Lúc các giáo phụ còn đang nhao nhao bên ngoài, cánh cổng đại điện từ từ được mở ra, dường như đang mở chiếc hộp Pandora, Lôi xuất hiện trước mặt mọi người!
- Chấp pháp Lôi! – Mấy người vệ sĩ đứng ở cửa thấy Lôi, lập tức cung kính cúi thấp người.
Lôi nhìn mười mấy vị giáo phụ ở cửa, vẻ mặt của họ đều đang cực kì phẫn nộ, anh ta yên lặng mỉm cười rồi nói: “Các vị giáo phụ, mời vào, ngài lão đại chờ các vị đã lâu!”
Đám giáo phụ không ngờ Lôi lại nói vậy, càng không dự đoán được tin tức đến tai Lãnh Thiên Dục nhanh như thế, bọn họ đưa mắt nhìn nhau, vẻ mặt dần trở nên dè dặt!
Trong phòng họp, Lãnh Thiên Dục nghiêm chỉnh ngồi ở chiếc ghế cao nhất, vẻ mặt không hề dao động chút nào, dường như mọi chuyện đều nằm trong dự đoán của hắn.
Khi hắn thấy đám người đi vào thì chỉ lạnh lùng nói một câu: “Các vị giáo phụ, mời ngồi!”
Đám giáo phụ đưa mắt nhìn nhau, không hiểu rõ ý tứ của Lãnh Thiên Dục. Hôm nay bọn họ đến muốn hỏi tội hắn, nhưng sao lại có cảm giác như đang bị hỏi tội vậy?
Lãnh Thiên Dục lại mở miệng: “Mấy vị giáo phụ không ngại việc làm trái quy tắc của tổ chức mà cùng nhau đến đây, xem ra rất bất mãn với Lãnh mỗ! Nếu đã đến đây thì các vị cứ nói đi, đừng ngại!”
Lời nói của hắn khiến vẻ mặt của đám người đầy cảnh giác, nhất là khi nhìn vào vẻ mặt bình tĩnh và yên lặng của hắn, bọn họ càng không biết nên làm gì. Tuy bọn họ đã quen với vẻ mặt này từ lâu nhưng nếu hắn đã biết mục đích tới đây của bọn họ mà vẫn không hề dao động, vẻ mặt vẫn hết sức thâm thúy khiến người khác không nhìn ra hắn đang suy tính gì.
Một giáo phụ không kìm nén được liền nói: “Lão đại, ngài đã biết mục đích của chúng tôi vậy thì có thể nói thẳng ra được không. Chỉ cần ngài chủ động từ chức thì chúng tôi sẽ không truy cứu gì nữa”.
- Ông đang nói gì vậy? Còn cả mấy ông nữa... gan to đến mức dám bảo lão đại từ chức à? Thử hỏi ai có thể đảm nhận vị trí này chứ?
Vân nghe vậy, vẻ mặt đầy tức giận, anh ta hét lên...
- Vân! – Lãnh Thiên Dục cất giọng đầy uy nghiêm, ngăn cản hành động của Vân.
Sau khi quát xong, ánh mắt sắc bén của hắn lướt nhìn mười mấy giáo phụ rồi nhìn giáo phụ William, nhếch mép lên...
- Ý của giáo phụ William cũng là thế phải không?
Dù sao giáo phụ William cũng là một lão hồ ly, tuy ông ta biết Lãnh Thiên Dục là người khó đối phó nhưng nếu ông ta đã dám tập hợp các giáo phụ lại thì nhất định đã nắm chứng cứ trong tay.
Ông ta chậm rãi đứng lên, giọng nói già dặn vang lên:
- Lão đại, theo lý mà nói thì để ngồi lên vị trí này, dù có làm ra tội ác tày trời đến mức nào thì chúng tôi đều không có quyền can thiệp, cũng không thể can thiệp. Nhưng... chúng tôi tuyệt đối không thể dễ dàng tha thứ cho chuyện lão đại cấu kết với nội gián ngoài tổ chức!
- À...?
Lãnh Thiên Dục nghe vậy, ánh mắt lóe lên tia hứng thú, nhưng khi nhìn về phía giáo phụ William thì lại hết sức rét lạnh...
- Đủ rồi! – Hắn lên tiếng.
Câu nói bất thình lình này khiến giáo phụ William rất khó hiểu, ông ta không hiểu ý của Lãnh Thiên Dục.
Nhìn vẻ mặt nghi hoặc của giáo phụ William, Lãnh Thiên Dục châm chọc lên tiếng: “Không phải các ngài đang muốn hỏi tội à, hẳn là phải có chuẩn bị từ trước rồi, tôi nghĩ trong tay các ngài đã có rất nhiều chứng cứ rồi!”
Đám giáo phụ kinh hãi, người đàn ông này định liệu như thần, cứ như mọi chuyện đều nằm trong lòng bàn tay hắn, khiến bọn họ cảm thấy không thoải mái, nhất là giáo phụ William. Ông ta càng ngày càng cảm thấy người đàn ông trước mặt cực kì khó đối phó.
Cho nên lần này chỉ có thể thành công, không được phép thất bại. Nếu một khi để cho Lãnh Thiên Dục thắng được ván cờ này thì đừng nói là chức vị giáo phụ, mà có khả năng là cái đầu của bọn họ đều không giữ được.
Giáo phụ William chỉ ngạc nhiên trong giây lát, sau đó ông ta bình tĩnh lên tiếng: “Lão đại, rốt cuộc chuyện này có hiểu lầm gì không, tôi nghĩ sau khi xem những bức ảnh này thì mọi chuyện sẽ sáng tỏ cả thôi!”
Nói xong, ông ta lấy ra một xấp ảnh chụp đặt lên bàn hội nghị, trong bức ảnh ngoài Lãnh Thiên Dục thì còn có... Niếp Ngân!
Địa điểm chụp chính là ở quán cafe và biệt thự Lãnh gia!
Lãnh Thiên Dục dướn người cầm bức ảnh gần nhất lên xem. Hắn chỉ liếc mắt một cái rồi tiện tay vứt tấm ảnh xuống mặt bàn.
Sắc mặt Lôi cực kì nặng nề, anh ta bước lên một bước, thâm trầm nhìn giáo phụ William rồi nói: “Giáo phụ William, ông cho người theo dõi lão đại à? Ông đưa ra những bức ảnh này là có ý gì?”
- Chấp pháp Lôi, anh hiểu lầm rồi, tôi có những bức ảnh này chỉ là một sự tình cờ mà thôi! Trước giờ tôi chưa từng nghi ngờ lão đại, nhưng khi thấy những bức ảnh này thì tôi chỉ muốn công khai chúng để lão đại đưa ra lời giải thích hợp lý mà thôi!”
Giáo phụ William ung dung lên tiếng, tuy là người khởi xướng nhưng trông dáng vẻ ông ta lại cực kì khổ sở.
Vị giáo phụ ngồi đối diện đột nhiên đập bàn đứng lên...
- Lãnh Thiên Dục! – Ông ta gọi thẳng tên Lãnh Thiên Dục, không hề khách khí chút nào!
- Nếu tôi nhớ không nhầm thì lúc trước Lãnh Ưng bị người của BABY-M bắt đi, rồi sau đó chết trong tay của một gia tộc khác. Tôi đã nghĩ rằng anh phải cực kì căm hận bọn chúng, nhưng thật không ngờ anh lại quên đi thù cha chết, kết bạn với kẻ địch, đúng là đồ trơ trẽn!
- Đúng!
Một giáo phụ khác cũng đứng lên, lớn tiếng nói: “Thượng Quan Tuyền cũng là người của tổ chức đó, vậy mà anh lại say mê cô ta. Hôm nay anh phải cho chúng tôi một lời giải thích hợp lý!
- Các ông láo xược quá rồi đấy! Chỉ bằng những bức ảnh nực cười thế này mà định bôi nhọ lão đại à? Tôi thấy các ông tới đây nghe giải thích chỉ là giả, mưu quyền mới là thật.
Lôi cười lạnh, ánh mắt đầy lửa giận!
- Có phải bôi nhọ hay không thì trong lòng lão đại là rõ ràng nhất!
Vị giáo phụ ngồi phía bên phải chậm rãi lên tiếng, vẻ mặt đầy khinh thường: “Phải biết rằng có đôi khi lợi ích còn lớn hơn tất cả. Biết rõ là kẻ thù của mình, nhưng vì lợi ích thì sao có thể không cùng hợp tác với kẻ địch được chứ? Dù sao trong tổ chức Mafia cũng có quá nhiều thông tin có giá trị để tiết lộ ra ngoài!”
- Đúng là vớ vẩn! Sao ông dám nói lão đại như thế? – Lôi giận đến tím mặt.
- Lôi! – Lãnh Thiên Dục ngắn gọn mở miệng – Cứ để bọn họ nói tiếp!
- Vâng, lão đại! – Lôi đè ép lửa giận trong lòng, sau đó lùi về đứng phía sau Lãnh Thiên Dục.
Lúc này, giáo phụ William lại chậm rãi mở miệng: “Lão đại, thật ra hôm nay chúng tôi tới chỉ là muốn nghe ngài khẳng định một tiếng mà thôi. Dù sao ngài cũng là người đứng đầu tổ chức Mafia, dù là ai khi nhìn thấy những bức ảnh này cũng sẽ hiểu lầm”.
- Ông muốn nghe giải thích thế nào? – Lãnh Thiên Dục vô cảm hỏi.
- Những bức ảnh chụp này, cả quan hệ với tổ chức BABY-M nữa! – Một giáo phụ khác hét lên.
- Nếu có người cố tình cung cấp những bức ảnh này cho mọi người thì tôi giải thích thế nào, các vị cũng chẳng tin! – Lãnh Thiên Dục lạnh nhạt lên tiếng.
- Vậy anh phải làm thế nào để chứng minh mình trong sạch đi chứ! – Một giáo phụ khác đứng dậy, phẫn nộ nhìn Lãnh Thiên Dục.
Khuôn mặt Lãnh Thiên Dục vẫn hết sức hờ hững, ánh mắt lạnh lẽo nhìn ông ta rồi lại quét một lượt, chậm rãi mở miệng chất vấn:
- Các ngài hy vọng tôi sẽ chứng minh thế nào?
- Giết Niếp Ngân! – Hai ba giáo phụ cùng lên tiếng.
Lãnh Thiên Dục cười lạnh: “Tôi thật sự rất nghi ngờ năng lực của mấy vị giáo phụ đấy. Giết Niếp Ngân ư? Tổ chức BABY-M lớn đến mức nào, suốt mấy năm qua tôi cũng chỉ có thể tiêu diệt được một nhóm nhỏ của tổ chức đó. Nếu Niếp Ngân chết thì chờ đợi mấy ông ở phía trước sẽ là một trận tai họa lớn đến mức nào chứ! Các ông hy vọng sẽ được thấy những thứ đó à?”
Một câu hỏi khiến cho đám giáo phụ á khẩu, không thể trả lời được!
- Còn một biện pháp có thể chứng minh sự trong sạch nữa! – Giáo phụ William vững vàng chống lại đôi mắt lạnh lẽo của Lãnh Thiên Dục.
Lãnh Thiên Dục lặng thinh, ánh mắt nhìn đám giáo phụ dần trầm xuống...
- Giáo phụ William, ông không cần nói thì tôi cũng biết, nếu không giết được Niếp Ngân thì ông muốn tôi tự tay giết Thượng Quan Tuyền để chứng minh, phải không?
Lời nói hết sức lạnh lẽo như âm thanh từ địa phủ vọng lên, sát khí tỏa ra từ người hắn ngày càng đậm đặc.
Giáo phụ William ngẩn người...
Hắn quả nhiên là am hiểu lòng người!
Giáo phụ ngồi bên cạnh giáo phụ William đứng dậy, thay ông ta nói tiếp: “Đúng, ý của chúng tôi chính là vậy! Chỉ có giết người phụ nữ này mới có thể chứng minh sự trong sạch của lão đại! Nếu anh không đồng ý thì chúng tôi không thể lý giải chuyện anh tiếp xúc với Niếp Ngân!”
Lãnh Thiên Dục nghe vậy, vẻ mặt lạnh lẽo như được phủ một lớp băng. Hắn không cười nữa, đôi mắt chim ưng càng thêm âm trầm. Hắn chậm rãi đứng dậy, từng bước lại gần giáo phụ William và giáo phụ vừa lên tiếng...
- Ai đưa ra ý kiến giết Thượng Quan Tuyền, tôi sẽ giết người đó!
Một câu nói khiến cả phòng họp rơi vào trạng thái yên lặng, thậm chí có thể nghe được hơi thở nặng nề.
- Tôi hiểu sự lo lắng của các vị giáo phụ, nhưng Lãnh mỗ làm việc luôn luôn công khai minh bạch, chưa từng giải thích với người nào. Nếu có người muốn ngồi lên vị trí lão đại này thì chỉ cần có khả năng, Lãnh mỗ sẽ vui vẻ đồng ý! – Hắn quay người, vừa đi vừa nói.
Hắn dừng lại trước bàn hội nghị, đôi mắt u ám nhìn sắc mặt khó coi của đám giáo phụ rồi tiếp tục lên tiếng:
- Nhưng, nếu vọng tưởng rằng dùng thủ đoạn có thể bức tôi từ chức thì đúng là trò trẻ con, chỉ bằng mười mấy người thôi sao?
Đám giáo phụ hiểu rõ ý tứ của Lãnh Thiên Dục! Tổ chức Mafia phân bổ thế lực rải rác khắp nơi trên thế giới, vẫn có rất nhiều giáo phụ khác tin tưởng, đứng về phía hắn.
Vẻ mặt tĩnh lặng của Lãnh Thiên Dục dần lạnh đi, lát sau, hắn ngồi xuống ghế, ánh mắt lóe lên tia sắc bén.
- Tôi lại muốn lĩnh giá năng lực của bọn họ một lần đấy!
- Lão đại... – Lôi nhìn Lãnh Thiên Dục, muốn nói lại thôi, ánh mắt vụt qua sự lo lắng.
- Cậu định nói gì? – Lãnh Thiên Dục thấy vẻ mặt Lôi như vậy liền hơi nhếch mép lên cười.
Lôi bước lên một bước, đè thấp giọng nói...
- Lão đại, sao lại không thấy Phong đâu?
Phong là cánh tay phải của Lãnh Thiên Dục, nhưng hôm nay lại không hề thấy bóng dáng đâu cả? Chẳng lẽ mọi chuyện đúng như Thượng Quan Tuyền nghi ngờ?
Anh ta còn nhớ lần trước Thượng Quan Tuyền nhờ mình giúp đỡ, lúc đó cô cũng nói với anh ta dù có thế nào cũng phải bảo vệ sự an nguy của Lãnh Thiên Dục, những lời này khiến anh ta cực kì chú ý đến. Tuy lần trước anh ta vẫn còn nghi ngờ việc Thượng Quan Tuyền mất trí nhớ chỉ để hoàn thành nhiệm vụ, nhưng về sau anh ta cũng nhận ra được tình cảm chân thành mà Thượng Quan Tuyền dành cho Lãnh Thiên Dục.
Thượng Quan Tuyền hoàn toàn không có lợi gì khi gây xích mích giữa bốn chấp pháp, vậy tại sao cô chỉ nghi ngờ một mình Phong?
Lãnh Thiên Dục nghe Lôi nói vậy, ánh mắt lóe lên tia khác thường khiến người khác không nắm bắt được. Hắn chậm rãi mở miệng: “Cậu ta sẽ đến, nhưng giờ chưa phải lúc!”
Lôi nhíu mày lại, dường như phát hiện đã có chuyện xảy ra!
Đúng lúc này, phía bên ngoài đại điện truyền đến âm thanh ồn ào...
- Xin lỗi, không có lệnh của lão đại thì các vị giáo phụ không được vào trong! – Mấy người vệ sĩ đứng chắn trước cửa, ngăn mấy giáo phụ lại.
- Tránh ra, các người có tư cách ngăn cản chúng tôi à? – Một giáo phụ hét lên.
- Không được!
- Tránh ra! Nếu không đừng trách chúng tôi không khách khí!
Lúc các giáo phụ còn đang nhao nhao bên ngoài, cánh cổng đại điện từ từ được mở ra, dường như đang mở chiếc hộp Pandora, Lôi xuất hiện trước mặt mọi người!
- Chấp pháp Lôi! – Mấy người vệ sĩ đứng ở cửa thấy Lôi, lập tức cung kính cúi thấp người.
Lôi nhìn mười mấy vị giáo phụ ở cửa, vẻ mặt của họ đều đang cực kì phẫn nộ, anh ta yên lặng mỉm cười rồi nói: “Các vị giáo phụ, mời vào, ngài lão đại chờ các vị đã lâu!”
Đám giáo phụ không ngờ Lôi lại nói vậy, càng không dự đoán được tin tức đến tai Lãnh Thiên Dục nhanh như thế, bọn họ đưa mắt nhìn nhau, vẻ mặt dần trở nên dè dặt!
Trong phòng họp, Lãnh Thiên Dục nghiêm chỉnh ngồi ở chiếc ghế cao nhất, vẻ mặt không hề dao động chút nào, dường như mọi chuyện đều nằm trong dự đoán của hắn.
Khi hắn thấy đám người đi vào thì chỉ lạnh lùng nói một câu: “Các vị giáo phụ, mời ngồi!”
Đám giáo phụ đưa mắt nhìn nhau, không hiểu rõ ý tứ của Lãnh Thiên Dục. Hôm nay bọn họ đến muốn hỏi tội hắn, nhưng sao lại có cảm giác như đang bị hỏi tội vậy?
Lãnh Thiên Dục lại mở miệng: “Mấy vị giáo phụ không ngại việc làm trái quy tắc của tổ chức mà cùng nhau đến đây, xem ra rất bất mãn với Lãnh mỗ! Nếu đã đến đây thì các vị cứ nói đi, đừng ngại!”
Lời nói của hắn khiến vẻ mặt của đám người đầy cảnh giác, nhất là khi nhìn vào vẻ mặt bình tĩnh và yên lặng của hắn, bọn họ càng không biết nên làm gì. Tuy bọn họ đã quen với vẻ mặt này từ lâu nhưng nếu hắn đã biết mục đích tới đây của bọn họ mà vẫn không hề dao động, vẻ mặt vẫn hết sức thâm thúy khiến người khác không nhìn ra hắn đang suy tính gì.
Một giáo phụ không kìm nén được liền nói: “Lão đại, ngài đã biết mục đích của chúng tôi vậy thì có thể nói thẳng ra được không. Chỉ cần ngài chủ động từ chức thì chúng tôi sẽ không truy cứu gì nữa”.
- Ông đang nói gì vậy? Còn cả mấy ông nữa... gan to đến mức dám bảo lão đại từ chức à? Thử hỏi ai có thể đảm nhận vị trí này chứ?
Vân nghe vậy, vẻ mặt đầy tức giận, anh ta hét lên...
- Vân! – Lãnh Thiên Dục cất giọng đầy uy nghiêm, ngăn cản hành động của Vân.
Sau khi quát xong, ánh mắt sắc bén của hắn lướt nhìn mười mấy giáo phụ rồi nhìn giáo phụ William, nhếch mép lên...
- Ý của giáo phụ William cũng là thế phải không?
Dù sao giáo phụ William cũng là một lão hồ ly, tuy ông ta biết Lãnh Thiên Dục là người khó đối phó nhưng nếu ông ta đã dám tập hợp các giáo phụ lại thì nhất định đã nắm chứng cứ trong tay.
Ông ta chậm rãi đứng lên, giọng nói già dặn vang lên:
- Lão đại, theo lý mà nói thì để ngồi lên vị trí này, dù có làm ra tội ác tày trời đến mức nào thì chúng tôi đều không có quyền can thiệp, cũng không thể can thiệp. Nhưng... chúng tôi tuyệt đối không thể dễ dàng tha thứ cho chuyện lão đại cấu kết với nội gián ngoài tổ chức!
- À...?
Lãnh Thiên Dục nghe vậy, ánh mắt lóe lên tia hứng thú, nhưng khi nhìn về phía giáo phụ William thì lại hết sức rét lạnh...
- Đủ rồi! – Hắn lên tiếng.
Câu nói bất thình lình này khiến giáo phụ William rất khó hiểu, ông ta không hiểu ý của Lãnh Thiên Dục.
Nhìn vẻ mặt nghi hoặc của giáo phụ William, Lãnh Thiên Dục châm chọc lên tiếng: “Không phải các ngài đang muốn hỏi tội à, hẳn là phải có chuẩn bị từ trước rồi, tôi nghĩ trong tay các ngài đã có rất nhiều chứng cứ rồi!”
Đám giáo phụ kinh hãi, người đàn ông này định liệu như thần, cứ như mọi chuyện đều nằm trong lòng bàn tay hắn, khiến bọn họ cảm thấy không thoải mái, nhất là giáo phụ William. Ông ta càng ngày càng cảm thấy người đàn ông trước mặt cực kì khó đối phó.
Cho nên lần này chỉ có thể thành công, không được phép thất bại. Nếu một khi để cho Lãnh Thiên Dục thắng được ván cờ này thì đừng nói là chức vị giáo phụ, mà có khả năng là cái đầu của bọn họ đều không giữ được.
Giáo phụ William chỉ ngạc nhiên trong giây lát, sau đó ông ta bình tĩnh lên tiếng: “Lão đại, rốt cuộc chuyện này có hiểu lầm gì không, tôi nghĩ sau khi xem những bức ảnh này thì mọi chuyện sẽ sáng tỏ cả thôi!”
Nói xong, ông ta lấy ra một xấp ảnh chụp đặt lên bàn hội nghị, trong bức ảnh ngoài Lãnh Thiên Dục thì còn có... Niếp Ngân!
Địa điểm chụp chính là ở quán cafe và biệt thự Lãnh gia!
Lãnh Thiên Dục dướn người cầm bức ảnh gần nhất lên xem. Hắn chỉ liếc mắt một cái rồi tiện tay vứt tấm ảnh xuống mặt bàn.
Sắc mặt Lôi cực kì nặng nề, anh ta bước lên một bước, thâm trầm nhìn giáo phụ William rồi nói: “Giáo phụ William, ông cho người theo dõi lão đại à? Ông đưa ra những bức ảnh này là có ý gì?”
- Chấp pháp Lôi, anh hiểu lầm rồi, tôi có những bức ảnh này chỉ là một sự tình cờ mà thôi! Trước giờ tôi chưa từng nghi ngờ lão đại, nhưng khi thấy những bức ảnh này thì tôi chỉ muốn công khai chúng để lão đại đưa ra lời giải thích hợp lý mà thôi!”
Giáo phụ William ung dung lên tiếng, tuy là người khởi xướng nhưng trông dáng vẻ ông ta lại cực kì khổ sở.
Vị giáo phụ ngồi đối diện đột nhiên đập bàn đứng lên...
- Lãnh Thiên Dục! – Ông ta gọi thẳng tên Lãnh Thiên Dục, không hề khách khí chút nào!
- Nếu tôi nhớ không nhầm thì lúc trước Lãnh Ưng bị người của BABY-M bắt đi, rồi sau đó chết trong tay của một gia tộc khác. Tôi đã nghĩ rằng anh phải cực kì căm hận bọn chúng, nhưng thật không ngờ anh lại quên đi thù cha chết, kết bạn với kẻ địch, đúng là đồ trơ trẽn!
- Đúng!
Một giáo phụ khác cũng đứng lên, lớn tiếng nói: “Thượng Quan Tuyền cũng là người của tổ chức đó, vậy mà anh lại say mê cô ta. Hôm nay anh phải cho chúng tôi một lời giải thích hợp lý!
- Các ông láo xược quá rồi đấy! Chỉ bằng những bức ảnh nực cười thế này mà định bôi nhọ lão đại à? Tôi thấy các ông tới đây nghe giải thích chỉ là giả, mưu quyền mới là thật.
Lôi cười lạnh, ánh mắt đầy lửa giận!
- Có phải bôi nhọ hay không thì trong lòng lão đại là rõ ràng nhất!
Vị giáo phụ ngồi phía bên phải chậm rãi lên tiếng, vẻ mặt đầy khinh thường: “Phải biết rằng có đôi khi lợi ích còn lớn hơn tất cả. Biết rõ là kẻ thù của mình, nhưng vì lợi ích thì sao có thể không cùng hợp tác với kẻ địch được chứ? Dù sao trong tổ chức Mafia cũng có quá nhiều thông tin có giá trị để tiết lộ ra ngoài!”
- Đúng là vớ vẩn! Sao ông dám nói lão đại như thế? – Lôi giận đến tím mặt.
- Lôi! – Lãnh Thiên Dục ngắn gọn mở miệng – Cứ để bọn họ nói tiếp!
- Vâng, lão đại! – Lôi đè ép lửa giận trong lòng, sau đó lùi về đứng phía sau Lãnh Thiên Dục.
Lúc này, giáo phụ William lại chậm rãi mở miệng: “Lão đại, thật ra hôm nay chúng tôi tới chỉ là muốn nghe ngài khẳng định một tiếng mà thôi. Dù sao ngài cũng là người đứng đầu tổ chức Mafia, dù là ai khi nhìn thấy những bức ảnh này cũng sẽ hiểu lầm”.
- Ông muốn nghe giải thích thế nào? – Lãnh Thiên Dục vô cảm hỏi.
- Những bức ảnh chụp này, cả quan hệ với tổ chức BABY-M nữa! – Một giáo phụ khác hét lên.
- Nếu có người cố tình cung cấp những bức ảnh này cho mọi người thì tôi giải thích thế nào, các vị cũng chẳng tin! – Lãnh Thiên Dục lạnh nhạt lên tiếng.
- Vậy anh phải làm thế nào để chứng minh mình trong sạch đi chứ! – Một giáo phụ khác đứng dậy, phẫn nộ nhìn Lãnh Thiên Dục.
Khuôn mặt Lãnh Thiên Dục vẫn hết sức hờ hững, ánh mắt lạnh lẽo nhìn ông ta rồi lại quét một lượt, chậm rãi mở miệng chất vấn:
- Các ngài hy vọng tôi sẽ chứng minh thế nào?
- Giết Niếp Ngân! – Hai ba giáo phụ cùng lên tiếng.
Lãnh Thiên Dục cười lạnh: “Tôi thật sự rất nghi ngờ năng lực của mấy vị giáo phụ đấy. Giết Niếp Ngân ư? Tổ chức BABY-M lớn đến mức nào, suốt mấy năm qua tôi cũng chỉ có thể tiêu diệt được một nhóm nhỏ của tổ chức đó. Nếu Niếp Ngân chết thì chờ đợi mấy ông ở phía trước sẽ là một trận tai họa lớn đến mức nào chứ! Các ông hy vọng sẽ được thấy những thứ đó à?”
Một câu hỏi khiến cho đám giáo phụ á khẩu, không thể trả lời được!
- Còn một biện pháp có thể chứng minh sự trong sạch nữa! – Giáo phụ William vững vàng chống lại đôi mắt lạnh lẽo của Lãnh Thiên Dục.
Lãnh Thiên Dục lặng thinh, ánh mắt nhìn đám giáo phụ dần trầm xuống...
- Giáo phụ William, ông không cần nói thì tôi cũng biết, nếu không giết được Niếp Ngân thì ông muốn tôi tự tay giết Thượng Quan Tuyền để chứng minh, phải không?
Lời nói hết sức lạnh lẽo như âm thanh từ địa phủ vọng lên, sát khí tỏa ra từ người hắn ngày càng đậm đặc.
Giáo phụ William ngẩn người...
Hắn quả nhiên là am hiểu lòng người!
Giáo phụ ngồi bên cạnh giáo phụ William đứng dậy, thay ông ta nói tiếp: “Đúng, ý của chúng tôi chính là vậy! Chỉ có giết người phụ nữ này mới có thể chứng minh sự trong sạch của lão đại! Nếu anh không đồng ý thì chúng tôi không thể lý giải chuyện anh tiếp xúc với Niếp Ngân!”
Lãnh Thiên Dục nghe vậy, vẻ mặt lạnh lẽo như được phủ một lớp băng. Hắn không cười nữa, đôi mắt chim ưng càng thêm âm trầm. Hắn chậm rãi đứng dậy, từng bước lại gần giáo phụ William và giáo phụ vừa lên tiếng...
- Ai đưa ra ý kiến giết Thượng Quan Tuyền, tôi sẽ giết người đó!
Một câu nói khiến cả phòng họp rơi vào trạng thái yên lặng, thậm chí có thể nghe được hơi thở nặng nề.
- Tôi hiểu sự lo lắng của các vị giáo phụ, nhưng Lãnh mỗ làm việc luôn luôn công khai minh bạch, chưa từng giải thích với người nào. Nếu có người muốn ngồi lên vị trí lão đại này thì chỉ cần có khả năng, Lãnh mỗ sẽ vui vẻ đồng ý! – Hắn quay người, vừa đi vừa nói.
Hắn dừng lại trước bàn hội nghị, đôi mắt u ám nhìn sắc mặt khó coi của đám giáo phụ rồi tiếp tục lên tiếng:
- Nhưng, nếu vọng tưởng rằng dùng thủ đoạn có thể bức tôi từ chức thì đúng là trò trẻ con, chỉ bằng mười mấy người thôi sao?
Đám giáo phụ hiểu rõ ý tứ của Lãnh Thiên Dục! Tổ chức Mafia phân bổ thế lực rải rác khắp nơi trên thế giới, vẫn có rất nhiều giáo phụ khác tin tưởng, đứng về phía hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.