Chương 4
Vu Thất Thất
29/09/2014
Lê Hiên đã ngồi sẵn trên ghế sô-pha, một tay vuốt cằm như đang suy nghĩ về vấn đề gì đó. Một tay thì thưởng thức cái bật lửa Zippo sáng bóng thuộc loại số lượng có hạng. Hoàn toàn không chút ý tới dáng vẻ của cô.
Làn váy màu tím nhạt đung đưa theo động tác nhẹ nhàng của Lê Tử Hâm, cô bước vào nhà thì lập tức nhận ra có một bóng dáng màu lam nhạt đáng ngồi ở trên ghế sô-pha. Gương mặt góc cạnh rõ ràng, mày kiếm mắt sáng, không còn điềm đạm như hồi bé, nhưng mà điều này lại càng hấp dẫn người khác.
Người đó rủ lông mi xuống, ánh mắt rơi vào cái bật lửa trên tay. Cho nên khi anh ngẩng đầu lên thì lộ ra con ngươi sáng ngời, lúc này ánh mắt của anh hướng về phía cô, Lê Tử Hâm không thể thừa nhận rằng trong giây lát, cô không thể thở được.
Bốn mắt nhìn nhau, Lê Hiên cũng không khỏi sửng sốt. Anh ngửi được một mùi thơm nhàn nhạt cho nên mới ngẩn đầu lên, lúc ánh mắt của anh rời vào người phụ nữ này, anh vẫn không che giấu được có chút giật mình.
"Lê Tử Hâm..." Lê Hiên giơ đôi chân thon dài, từ trên ghế đứng lên.
Ánh mắt của Lê Hiên vẫn ở trên người cô như cũ. Lê Tử Hâm có chút mất tự nhiên, nên lùi về sau vài bước.
Người trong trí nhớ của anh và người ở trước mặt hoàn toàn không giống nhau. Lê Hiên đúng là rất kinh ngạc, giờ phút này người đang đứng trước mặt anh là một người phụ nữ xinh đẹp. Gương mặt trái xoan, có một đôi mắt to ngập nước đầy linh động, da thịt mềm mại, cùng với đôi môi màu hồng. Không chỗ nào mà không lỗ ra khí chất của một người phụ nữ. Khuôn mặt thì không có thay đổi gì nhiều, nhưng mà người ở trước mặt anh so với cô bé nhát gan thì quá khác biệt rồi.
Đây là một phát hiện rất to lớn, Lê Hiên cảm nhận được huyết dịch trong cơ thể mình đang sôi trào lên. Về phần tại sao anh lại hưng phấn như vậy thì anh chỉ kết luận là 'có hứng thú'.
Không sai, anh cảm thấy chuyện này có mưu đồ gì đó. Đồng thời, anh cũng muốn tra ra vì sao ông nội lại vì cô gái này mà lập ra một bản di chúc như vậy.
"Lê Hiên." Lê Tử Hâm đứng ở trước mặt Lê Hiên, bị ánh mắt trơ trụi của anh nhìn từ trên xuống dưới. Làm cho cô cực kỳ khó chịu, có chút không tự nhiên mà kêu tên anh.
Cha mẹ Lê đứng ở một bên, quan sát ánh mắt Lê Hiên nhìn Lê Tử Hâm. Trong lòng cũng cảm thấy vui mừng, như vậy hôn sự của hai người vẫn còn có cơ hội.
"Mau mau, ngồi đi! Lê Hiên có gì muốn nói thì cũng phải đợi con bé ngồi xuống chứ!" Tạ Tú Quyên vội vàng đi tới kéo tay Lê Tử Hâm.
"Đúng vậy. Tử Hâm mau ngồi đi!" Lê Hiên giơ tay lên sờ cằm, tiện tay chỉ vào ghế sô-pha. Gương mặt vẫn tươi cười mê người như cũ, nhưng mà Lê Tử Hâm nhìn thấy gương mặt này làm cho cô có cảm giác khinh miệt.
Lê Tử Hâm gật đầu, chậm rão ngồi một mình ở ghế sô-pha.
"Được rồi. Nếu hai đứa đều đã có mặt, thì chúng ta bắt đầu vào vấn đề chính thôi." Lê Diệu Hoa gật đầu, đi tới ngồi cạnh con trai mình.
Trong phòng có tổng cộng sáu người. Bác Trương, cha mẹ Lê, Lê Tử Hâm, Lê Hiên và Nghiêm luật sư ngày đó đã tuyên bố di chúc của ông nội Lê.
"Chú Lê, mọi người mờ cháu tới đây rốt cục là có chuyện gì?" Lê Tử Hâm nắm hai tay của mình, ngồi một chỗ, rốt cuộc cô vẫn không nhịn được mà hỏi nghi vấn trong lòng của mình.
Lê Diệu Hoa và vợ không có mở miệng, ngược lại Nghiêm luật sư lại chủ động nói. Giải đáp nghi vấn của Lê Tử Hâm.
"Tiểu thư Lê Tử Hâm, thật ra hôm nay mời cô tới đây, là muốn nói vài vấn đề về di chúc của Lê lão gia." Nghiêm luật sư rất có tinh thần chuyên nghiệp, ngồi thẳng mà mỉm cười với Lê Tử Hâm.
Lê Tử Hâm nghe thấy di chúc của ông nội, trong lòng rất kích động. Ánh lặp tức nhìn về phía Nghiêm luật sư, vội vàng hỏi: "Ông nội có di chúc sao? Di chúc... có nhắc tới tôi sao?"
Lê Hiên nhìn thấy phản ứng của Lê Tử Hâm không khỏi kinh miệt mà hừ lạnh một tiếng. Anh biết ngay mà, người phụ nữ này đang đợi giờ phút này. Cô ta muốn biết ông nội đã cho mình trở thành người trong nhà, nên mới làm ra dáng vẻ như vậy.
Quả thực là Lê Tử Hâm đang chờ mong nhưng mà không phải giống như những gì Lê Hiên tưởng tượng. Cô chỉ vui mừng khi ông nội thực sự xem cô là một đứa cháu gái mà đối đãi, thậm chí trong di chúc cũng không quên mất cô. Cô thực sự là không cần những thứ khác như tiền bạc hay tài sản. Chỉ cần ông nội nhắc tới cô một câu là cô đã vui mừng rồi.
Cô cũng là người có tay có chân, có thể tự mình làm việc để nuôi sống chính mình. Huống chi cô căn bản không cần những thứ như vinh hoa phú quý gì đó, cho nên nếu như ông nội để lại cái gì cho cô, cô nghĩ mình sẽ không nhận.
"Đúng vậy. Trong di chúc của Lê lão gia có đề cập tới Tử Hâm tiểu thư. Về vấn đên hôn sự của cô và Lê Hiên thiếu gia." Nghiêm luật sư vẫn giữ dáng vẻ như cũ. Dường như không thèm để ý tới vẻ mặt kinh ngạc của cô như một đứa con nít.
"Hôn sự gì?" Cô căn bản cũng không biết gì nha!
Nghiêm luật sư gật đầu, tiếp theo thì giải thích lại mọi chuyện cho Lê Tử Hâm nghe như ngày đó giải thích cho Lê Hiên: "Dựa theo di chúc của Lê lão gia. Trưởng tử nhà họ Lê - Lê Hiên phải cưới cháu gái mà ông nội cũng là Lê lão gia nhận nuôi ở cô nhi viện - Lê Tử Hâm làm vợ. Hơn nữa cần phải sống chung với nhau nữa năm trở lên, mới có thể thừa kế toàn bộ tài sản của nhà họ Lê. Nếu không 80% tài sản của nhà họ Lê đều quyên góp cho viện trợ cấp từ thiện. Nhưng người họ Lê bất luận là vì cái gì cũng không được chiếm đoạt tài sản."
"Chuyện này... Di chúc này thực sự là ông nội lập hay sao?" Lê Tử Hâm phản ứng có chút không kịp, cô căng bản không biết ông nội lại có yêu cầu như vậy.
"Đương nhiên. Lúc Lê lão gia lập bản di chúc này thân thể vẫn còn rất khỏe mạnh, còn tự mình viết, bản thảo đang ở chỗ tôi. Nếu mọi người lo lắng, tôi có thể đưa cho mọi người xem." Nghiêm luật sư nói xong, chuẩn bị từ trong cặp tài liệu lấy ra một văn kiện.
Lê Tử Hâm thấy vậy xua tay bảo không cần, "Không cần đâu. Chuyện như vậy ngụy tạo cũng không có tác dụng gì. Chỉ là tôi không hiểu..."
"Cô còn không hiểu gì?" Lê Hiên ngồi bên cạnh không lên tiếng lại đột nhiên mở miệng, lập tức ánh mắt mọi người đều nhìn về phía anh.
Lê Tử Hâm không hiểu ý tứ của Lê Hiên, lắc đầu: "Tôi đương nhiên là không hiểu rồi."
"Đây không phải là điều cô chờ mong sao? Sao cô có thể không rõ?" Lê Hiên lạnh lùng hừ lại. Lúc này Lê Tử Hâm rốt cuộc cũng nhìn rõ vẻ mặt biểu lộ ngôn ngữ của anh, nhìn thấy cảm giác thật của anh đối với mình.
Đây không phải là một dự cảm tốt. Lê Tử Hâm hơi nhíu mày, có chút bực bội hỏi ngược lại: "Anh nói vậy là có ý gì?"
Lê Hiên dừng lại, xoay người nắm chặt cổ tay Lê Tử Hâm. Sau đó nói với cha mẹ mình: "Con cũng có chuyện muốn nói." Cũng không quản chuyện Lê Tử Hâm có đồng ý hay không, sau đó anh kéo cô đi lên lầu.
"Đau..." Sức lực của Lê Hiên rất lớn, không phải là dáng vẻ thân thiện gì. Càng làm cho Lê Tử Hâm càng tức giận, vùng vẫy hai lần nhưng vẫn không thoát được, sau đó bị người nào đó kéo vào phòng.
Làn váy màu tím nhạt đung đưa theo động tác nhẹ nhàng của Lê Tử Hâm, cô bước vào nhà thì lập tức nhận ra có một bóng dáng màu lam nhạt đáng ngồi ở trên ghế sô-pha. Gương mặt góc cạnh rõ ràng, mày kiếm mắt sáng, không còn điềm đạm như hồi bé, nhưng mà điều này lại càng hấp dẫn người khác.
Người đó rủ lông mi xuống, ánh mắt rơi vào cái bật lửa trên tay. Cho nên khi anh ngẩng đầu lên thì lộ ra con ngươi sáng ngời, lúc này ánh mắt của anh hướng về phía cô, Lê Tử Hâm không thể thừa nhận rằng trong giây lát, cô không thể thở được.
Bốn mắt nhìn nhau, Lê Hiên cũng không khỏi sửng sốt. Anh ngửi được một mùi thơm nhàn nhạt cho nên mới ngẩn đầu lên, lúc ánh mắt của anh rời vào người phụ nữ này, anh vẫn không che giấu được có chút giật mình.
"Lê Tử Hâm..." Lê Hiên giơ đôi chân thon dài, từ trên ghế đứng lên.
Ánh mắt của Lê Hiên vẫn ở trên người cô như cũ. Lê Tử Hâm có chút mất tự nhiên, nên lùi về sau vài bước.
Người trong trí nhớ của anh và người ở trước mặt hoàn toàn không giống nhau. Lê Hiên đúng là rất kinh ngạc, giờ phút này người đang đứng trước mặt anh là một người phụ nữ xinh đẹp. Gương mặt trái xoan, có một đôi mắt to ngập nước đầy linh động, da thịt mềm mại, cùng với đôi môi màu hồng. Không chỗ nào mà không lỗ ra khí chất của một người phụ nữ. Khuôn mặt thì không có thay đổi gì nhiều, nhưng mà người ở trước mặt anh so với cô bé nhát gan thì quá khác biệt rồi.
Đây là một phát hiện rất to lớn, Lê Hiên cảm nhận được huyết dịch trong cơ thể mình đang sôi trào lên. Về phần tại sao anh lại hưng phấn như vậy thì anh chỉ kết luận là 'có hứng thú'.
Không sai, anh cảm thấy chuyện này có mưu đồ gì đó. Đồng thời, anh cũng muốn tra ra vì sao ông nội lại vì cô gái này mà lập ra một bản di chúc như vậy.
"Lê Hiên." Lê Tử Hâm đứng ở trước mặt Lê Hiên, bị ánh mắt trơ trụi của anh nhìn từ trên xuống dưới. Làm cho cô cực kỳ khó chịu, có chút không tự nhiên mà kêu tên anh.
Cha mẹ Lê đứng ở một bên, quan sát ánh mắt Lê Hiên nhìn Lê Tử Hâm. Trong lòng cũng cảm thấy vui mừng, như vậy hôn sự của hai người vẫn còn có cơ hội.
"Mau mau, ngồi đi! Lê Hiên có gì muốn nói thì cũng phải đợi con bé ngồi xuống chứ!" Tạ Tú Quyên vội vàng đi tới kéo tay Lê Tử Hâm.
"Đúng vậy. Tử Hâm mau ngồi đi!" Lê Hiên giơ tay lên sờ cằm, tiện tay chỉ vào ghế sô-pha. Gương mặt vẫn tươi cười mê người như cũ, nhưng mà Lê Tử Hâm nhìn thấy gương mặt này làm cho cô có cảm giác khinh miệt.
Lê Tử Hâm gật đầu, chậm rão ngồi một mình ở ghế sô-pha.
"Được rồi. Nếu hai đứa đều đã có mặt, thì chúng ta bắt đầu vào vấn đề chính thôi." Lê Diệu Hoa gật đầu, đi tới ngồi cạnh con trai mình.
Trong phòng có tổng cộng sáu người. Bác Trương, cha mẹ Lê, Lê Tử Hâm, Lê Hiên và Nghiêm luật sư ngày đó đã tuyên bố di chúc của ông nội Lê.
"Chú Lê, mọi người mờ cháu tới đây rốt cục là có chuyện gì?" Lê Tử Hâm nắm hai tay của mình, ngồi một chỗ, rốt cuộc cô vẫn không nhịn được mà hỏi nghi vấn trong lòng của mình.
Lê Diệu Hoa và vợ không có mở miệng, ngược lại Nghiêm luật sư lại chủ động nói. Giải đáp nghi vấn của Lê Tử Hâm.
"Tiểu thư Lê Tử Hâm, thật ra hôm nay mời cô tới đây, là muốn nói vài vấn đề về di chúc của Lê lão gia." Nghiêm luật sư rất có tinh thần chuyên nghiệp, ngồi thẳng mà mỉm cười với Lê Tử Hâm.
Lê Tử Hâm nghe thấy di chúc của ông nội, trong lòng rất kích động. Ánh lặp tức nhìn về phía Nghiêm luật sư, vội vàng hỏi: "Ông nội có di chúc sao? Di chúc... có nhắc tới tôi sao?"
Lê Hiên nhìn thấy phản ứng của Lê Tử Hâm không khỏi kinh miệt mà hừ lạnh một tiếng. Anh biết ngay mà, người phụ nữ này đang đợi giờ phút này. Cô ta muốn biết ông nội đã cho mình trở thành người trong nhà, nên mới làm ra dáng vẻ như vậy.
Quả thực là Lê Tử Hâm đang chờ mong nhưng mà không phải giống như những gì Lê Hiên tưởng tượng. Cô chỉ vui mừng khi ông nội thực sự xem cô là một đứa cháu gái mà đối đãi, thậm chí trong di chúc cũng không quên mất cô. Cô thực sự là không cần những thứ khác như tiền bạc hay tài sản. Chỉ cần ông nội nhắc tới cô một câu là cô đã vui mừng rồi.
Cô cũng là người có tay có chân, có thể tự mình làm việc để nuôi sống chính mình. Huống chi cô căn bản không cần những thứ như vinh hoa phú quý gì đó, cho nên nếu như ông nội để lại cái gì cho cô, cô nghĩ mình sẽ không nhận.
"Đúng vậy. Trong di chúc của Lê lão gia có đề cập tới Tử Hâm tiểu thư. Về vấn đên hôn sự của cô và Lê Hiên thiếu gia." Nghiêm luật sư vẫn giữ dáng vẻ như cũ. Dường như không thèm để ý tới vẻ mặt kinh ngạc của cô như một đứa con nít.
"Hôn sự gì?" Cô căn bản cũng không biết gì nha!
Nghiêm luật sư gật đầu, tiếp theo thì giải thích lại mọi chuyện cho Lê Tử Hâm nghe như ngày đó giải thích cho Lê Hiên: "Dựa theo di chúc của Lê lão gia. Trưởng tử nhà họ Lê - Lê Hiên phải cưới cháu gái mà ông nội cũng là Lê lão gia nhận nuôi ở cô nhi viện - Lê Tử Hâm làm vợ. Hơn nữa cần phải sống chung với nhau nữa năm trở lên, mới có thể thừa kế toàn bộ tài sản của nhà họ Lê. Nếu không 80% tài sản của nhà họ Lê đều quyên góp cho viện trợ cấp từ thiện. Nhưng người họ Lê bất luận là vì cái gì cũng không được chiếm đoạt tài sản."
"Chuyện này... Di chúc này thực sự là ông nội lập hay sao?" Lê Tử Hâm phản ứng có chút không kịp, cô căng bản không biết ông nội lại có yêu cầu như vậy.
"Đương nhiên. Lúc Lê lão gia lập bản di chúc này thân thể vẫn còn rất khỏe mạnh, còn tự mình viết, bản thảo đang ở chỗ tôi. Nếu mọi người lo lắng, tôi có thể đưa cho mọi người xem." Nghiêm luật sư nói xong, chuẩn bị từ trong cặp tài liệu lấy ra một văn kiện.
Lê Tử Hâm thấy vậy xua tay bảo không cần, "Không cần đâu. Chuyện như vậy ngụy tạo cũng không có tác dụng gì. Chỉ là tôi không hiểu..."
"Cô còn không hiểu gì?" Lê Hiên ngồi bên cạnh không lên tiếng lại đột nhiên mở miệng, lập tức ánh mắt mọi người đều nhìn về phía anh.
Lê Tử Hâm không hiểu ý tứ của Lê Hiên, lắc đầu: "Tôi đương nhiên là không hiểu rồi."
"Đây không phải là điều cô chờ mong sao? Sao cô có thể không rõ?" Lê Hiên lạnh lùng hừ lại. Lúc này Lê Tử Hâm rốt cuộc cũng nhìn rõ vẻ mặt biểu lộ ngôn ngữ của anh, nhìn thấy cảm giác thật của anh đối với mình.
Đây không phải là một dự cảm tốt. Lê Tử Hâm hơi nhíu mày, có chút bực bội hỏi ngược lại: "Anh nói vậy là có ý gì?"
Lê Hiên dừng lại, xoay người nắm chặt cổ tay Lê Tử Hâm. Sau đó nói với cha mẹ mình: "Con cũng có chuyện muốn nói." Cũng không quản chuyện Lê Tử Hâm có đồng ý hay không, sau đó anh kéo cô đi lên lầu.
"Đau..." Sức lực của Lê Hiên rất lớn, không phải là dáng vẻ thân thiện gì. Càng làm cho Lê Tử Hâm càng tức giận, vùng vẫy hai lần nhưng vẫn không thoát được, sau đó bị người nào đó kéo vào phòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.