Chương 25: Chương 9.1
Vu Thất Thất
22/04/2015
Editor: SunniePham
"A? Tử Hâm, cậu không đi chơi sao?" Bạn học Daisy ở cùng phòng với cô cuối cùng cũng đã xuất hiện.
Lê Tử Hâm nghe lời của cô... chỉ mỉm cười lắc đầu một cái: "Một mình mình thì đi đâu được chứ? Ngược lại là cậu đó, không phải đi hẹn hò với bạn trai sao, sao trở về sớm thế? Bộ không có đi ngắm cảnh đêm à?"
"Cái gì mà cảnh đêm, sau trong đầu cậu toàn nghĩ mấy thứ này vậy . . . . . A, đúng rồi!" Chợt nhớ tới cái gì đó Daisy vừa cởi áo khoác đi, vừa kinh ngạc nói: "Mình vừa nhìn thấy một người rất kỳ lạ ở bên ngoài!"
"Người kỳ lạ?" Lê Tử Hâm bày tỏ muốn tiếp tục nghe cô giải thích.
"Đúng vậy, là một người Châu Á, đừng nói anh ta đang theo đuổi cậu nhé? Mình thấy trong tay anh ta cầm một bó hoa hồng to, ở trước cửa chúng ta đi tới đi lui, có phải là có vấn đề hay không?" Daisy nhíu mày, nói ra lo lắng của mình.
Nghe được Daisy hình dung như thế, Lê Tử Hâm không khỏi nhíu mày, đi tới bên cạnh cửa sổ, thò đầu ra ngoài nhìn thấy đúng là người mình đang suy nghĩ trong đầu.
Trong miệng Lê Hiên phả ra một làn hơi khói, thời tiết rất lạnh, anh không nhịn được phải cảm thán như thế, vừa ngẩng đầu lên thì vừa vặn chống lại cặp mắt Lê Tử Hâm đang thò đầu ra ngoài cửa sổ, anh cười ngoắc ngoắc tay với cô, nhưng lại ngoài ý muốn bị cô xem thường.
"Ai vậy?" Daisy tò mò tiến tới hỏi.
Lê Tử Hâm lùi về đầu bĩu môi nói: "Anh ta bị bệnh tâm thần, không cần để ý tới anh ta!"
"Bệnh tâm thần?" Daisy không nhịn được mà bật cười: "Nhưng mà áo anh ta mặc được mua ở nước Mĩ đó là áo số lượng có hạn, rất quý đấy! Hơn nữa dáng dấp của anh ta cũng rất đẹp trai. . . . . . Như vậy mà bệnh tâm thần, còn bệnh rất có tiêu chuẩn."
Lê Tử Hâm hừ lạnh một tiếng, chế nhạo cô gái nhỏ này: "Cẩn thận Antony thích ăn giấm nhà cậu nghe được mấy câu đó đấy lúc đó sẽ lột da non của cậu! Dám đi khen người đàn ông khác."
"Hừ hừ, anh ấy dám, nếu như anh ấy dám làm vậy với mình thì mình lập tức đi ra ngoài nhận lấy bó hoa hồng kia." Daisy hừ hừ lỗ mũi, liếc nhìn Lê Tử Hâm một cái.
Lê Tử Hâm không lên tiếng, đứng dậy nói: "Mình về phòng trước đây, cậu muốn nhận thì mau nhận đi, để người đi rồi thì đừng hối hận đó."
"Mình thấy người bên ngoài rất có thể sẽ đứng chờ rất lâu!" Daisy cười khanh khách nói: "Bên ngoài trời rất lạnh đó, năm nay trời trở đông sớm, không biết người ở bên ngoài có bị đông lạnh rồi xảy ra chuyện gì hay không?"
Lê Tử Hâm không nhịn được quay đầu lại trừng mắt nhìn cô: "Daisy, cầu xin cậu đó, không cần học được mấy câu tiếng Trung thì lại ăn nói lung tung. . . . . . Cái gì xảy ra chuyện không hay, ăn tết lớn . . . . . ." Nói xong thì cô lại khinh người, anh lại không phải là kẻ ngu, chờ mình không được thì sẽ tự nhiê trở về, cũng sẽ không ở chỗ mà chờ thật lâu. Cho dù chờ lâu chút thì lúc cảm thấy lạnh cũng sẽ rời đi, mặt dày hơn chút nữa thì nhiều nhất sáng sớm ngày mai anh trở lại, nghĩ như vậy Lê Tử Hâm xoay người đi về phòng.
Núp ở trong chăn ấm áp, Lê Tử Hâm lăn qua lộn lại, thậm chí có chút không ngủ được, trong lòng cảm thấy phiền loạn, từ lúc nhìn thấy Lê Hiên cô đã có cảm giác kia, người kia từ đầu tới cuối nhất định phải ăn được cô hay sao, cho nên mới không kiêng kỵ gì chạy tới đây tìm mình, nhất định cô không thể mềm lòng, cô đã sớm từng nói với anh không phải sao? Cô đã nhìn thấy, cũng hiểu ý tứ của anh rồi. . . . . .
Không biết vì sao, khi nhắm mắt lại Lê Tử Hâm vẫn không thể ngủ yên ổn, hình như là trong lòng luôn có chuyện gì đó.
Anh. . . . . . Nhất định sẽ không ở chỗ này chứ , trong lòng mặc dù nghĩ như vậy nhưng Lê Tử Hâm so với suy nghĩ phải nhanh một bước, đã đứng dậy mở cửa phòng ra, thầm than một tiếng, cô đúng là tên đần độn, nhưng mà liếc nhìn cũng tốt, tránh cho việc mình khỏi hoảng loạn, anh mới sẽ không ở . . . . . .
Lần này Lê Tử Hâm ngược lại đã có kinh nghiệm, cũng không có tùy tiện thò đầu ra đi xem người nọ có còn ở lại hay không, cô không muốn bị anh dễ dàng phát hiện nh vậy, vì thế cô lặng lẽ đưa tay vén một góc rèm cửa sổ lên, cũng có thể cảm nhận được khí lạnh bên ngoài từ thủy tinh tràn vào .
Trái tim chợt co rút lại một chút, Lê Tử Hâm có chút không dám tin tưởng mà nhìn bên ngoài, không biết lúc nào, bên ngoài đã trở nên nặng tuyết, khắp nơi đều được bao phủ bởi tuyết trắng xóa, nhưng ở trong cảnh trắng xóa như vậy lại có một thứ không hợp nhau, bóng dáng màu đen ở trong cảnh này càng làm cho người ta thấy rõ ràng hơn
Là Lê Hiên! Lê Tử Hâm không khỏi hít sâu một hơi, phải biết bây giờ là đã hơn nữa đêm, người kia còn đứng ở nơi đó, đến cuối cùng là muốn cái gì?
Lê Tử Hâm cũng không biết mình lúc ấy tại sao lại có dũng khí mạnh mẽ tới vậy, cứ như vậy mà đẩy cửa vọt ra đứng trước mặt Lê Hiên.
Lê Hiên nhìn thấy có người đang vọt tới chỗ mình, đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó cười ôn hò thân thể di động vài cái, bông tuyết rơi trên đầu và trên vai rơi xuống đất.
"Anh… anh ở đây làm gì!” Lê Tử Hâm gấp đến độ dậm chân, nhưng lại không biết mình đến cuối cùng là bởi vì Lê Hiên còn đứng ở nơi này cho nên mới để cho mình gấp gáp tới vậy, hay là bởi vì nhìn thấy anh chịu rét như vậy mà gấp gáp.
"Anh còn cười được sao! Cho anh chết rét luôn, anh có biết bây giờ là bao nhiêu độ không?"
Lê Hiên vẫn im lặng như cũ, chỉ là khóe môi hơi nhếch lên một chút: "Tử Hâm, em đang quan tâm tôi sao?"
"Quan, quan tâm cái đầu anh!" Lê Tử Hâm có chút không được tự nhiên xoay mặt đi chỗ khác rồi tiếp tục nói: "Tôi sợ! Sợ anh sẽ chết rét ở trước của nhà tôi, đến lúc đó tôi làm sao dám nói chuyện với dì và chú đây!"
"A? Tử Hâm, cậu không đi chơi sao?" Bạn học Daisy ở cùng phòng với cô cuối cùng cũng đã xuất hiện.
Lê Tử Hâm nghe lời của cô... chỉ mỉm cười lắc đầu một cái: "Một mình mình thì đi đâu được chứ? Ngược lại là cậu đó, không phải đi hẹn hò với bạn trai sao, sao trở về sớm thế? Bộ không có đi ngắm cảnh đêm à?"
"Cái gì mà cảnh đêm, sau trong đầu cậu toàn nghĩ mấy thứ này vậy . . . . . A, đúng rồi!" Chợt nhớ tới cái gì đó Daisy vừa cởi áo khoác đi, vừa kinh ngạc nói: "Mình vừa nhìn thấy một người rất kỳ lạ ở bên ngoài!"
"Người kỳ lạ?" Lê Tử Hâm bày tỏ muốn tiếp tục nghe cô giải thích.
"Đúng vậy, là một người Châu Á, đừng nói anh ta đang theo đuổi cậu nhé? Mình thấy trong tay anh ta cầm một bó hoa hồng to, ở trước cửa chúng ta đi tới đi lui, có phải là có vấn đề hay không?" Daisy nhíu mày, nói ra lo lắng của mình.
Nghe được Daisy hình dung như thế, Lê Tử Hâm không khỏi nhíu mày, đi tới bên cạnh cửa sổ, thò đầu ra ngoài nhìn thấy đúng là người mình đang suy nghĩ trong đầu.
Trong miệng Lê Hiên phả ra một làn hơi khói, thời tiết rất lạnh, anh không nhịn được phải cảm thán như thế, vừa ngẩng đầu lên thì vừa vặn chống lại cặp mắt Lê Tử Hâm đang thò đầu ra ngoài cửa sổ, anh cười ngoắc ngoắc tay với cô, nhưng lại ngoài ý muốn bị cô xem thường.
"Ai vậy?" Daisy tò mò tiến tới hỏi.
Lê Tử Hâm lùi về đầu bĩu môi nói: "Anh ta bị bệnh tâm thần, không cần để ý tới anh ta!"
"Bệnh tâm thần?" Daisy không nhịn được mà bật cười: "Nhưng mà áo anh ta mặc được mua ở nước Mĩ đó là áo số lượng có hạn, rất quý đấy! Hơn nữa dáng dấp của anh ta cũng rất đẹp trai. . . . . . Như vậy mà bệnh tâm thần, còn bệnh rất có tiêu chuẩn."
Lê Tử Hâm hừ lạnh một tiếng, chế nhạo cô gái nhỏ này: "Cẩn thận Antony thích ăn giấm nhà cậu nghe được mấy câu đó đấy lúc đó sẽ lột da non của cậu! Dám đi khen người đàn ông khác."
"Hừ hừ, anh ấy dám, nếu như anh ấy dám làm vậy với mình thì mình lập tức đi ra ngoài nhận lấy bó hoa hồng kia." Daisy hừ hừ lỗ mũi, liếc nhìn Lê Tử Hâm một cái.
Lê Tử Hâm không lên tiếng, đứng dậy nói: "Mình về phòng trước đây, cậu muốn nhận thì mau nhận đi, để người đi rồi thì đừng hối hận đó."
"Mình thấy người bên ngoài rất có thể sẽ đứng chờ rất lâu!" Daisy cười khanh khách nói: "Bên ngoài trời rất lạnh đó, năm nay trời trở đông sớm, không biết người ở bên ngoài có bị đông lạnh rồi xảy ra chuyện gì hay không?"
Lê Tử Hâm không nhịn được quay đầu lại trừng mắt nhìn cô: "Daisy, cầu xin cậu đó, không cần học được mấy câu tiếng Trung thì lại ăn nói lung tung. . . . . . Cái gì xảy ra chuyện không hay, ăn tết lớn . . . . . ." Nói xong thì cô lại khinh người, anh lại không phải là kẻ ngu, chờ mình không được thì sẽ tự nhiê trở về, cũng sẽ không ở chỗ mà chờ thật lâu. Cho dù chờ lâu chút thì lúc cảm thấy lạnh cũng sẽ rời đi, mặt dày hơn chút nữa thì nhiều nhất sáng sớm ngày mai anh trở lại, nghĩ như vậy Lê Tử Hâm xoay người đi về phòng.
Núp ở trong chăn ấm áp, Lê Tử Hâm lăn qua lộn lại, thậm chí có chút không ngủ được, trong lòng cảm thấy phiền loạn, từ lúc nhìn thấy Lê Hiên cô đã có cảm giác kia, người kia từ đầu tới cuối nhất định phải ăn được cô hay sao, cho nên mới không kiêng kỵ gì chạy tới đây tìm mình, nhất định cô không thể mềm lòng, cô đã sớm từng nói với anh không phải sao? Cô đã nhìn thấy, cũng hiểu ý tứ của anh rồi. . . . . .
Không biết vì sao, khi nhắm mắt lại Lê Tử Hâm vẫn không thể ngủ yên ổn, hình như là trong lòng luôn có chuyện gì đó.
Anh. . . . . . Nhất định sẽ không ở chỗ này chứ , trong lòng mặc dù nghĩ như vậy nhưng Lê Tử Hâm so với suy nghĩ phải nhanh một bước, đã đứng dậy mở cửa phòng ra, thầm than một tiếng, cô đúng là tên đần độn, nhưng mà liếc nhìn cũng tốt, tránh cho việc mình khỏi hoảng loạn, anh mới sẽ không ở . . . . . .
Lần này Lê Tử Hâm ngược lại đã có kinh nghiệm, cũng không có tùy tiện thò đầu ra đi xem người nọ có còn ở lại hay không, cô không muốn bị anh dễ dàng phát hiện nh vậy, vì thế cô lặng lẽ đưa tay vén một góc rèm cửa sổ lên, cũng có thể cảm nhận được khí lạnh bên ngoài từ thủy tinh tràn vào .
Trái tim chợt co rút lại một chút, Lê Tử Hâm có chút không dám tin tưởng mà nhìn bên ngoài, không biết lúc nào, bên ngoài đã trở nên nặng tuyết, khắp nơi đều được bao phủ bởi tuyết trắng xóa, nhưng ở trong cảnh trắng xóa như vậy lại có một thứ không hợp nhau, bóng dáng màu đen ở trong cảnh này càng làm cho người ta thấy rõ ràng hơn
Là Lê Hiên! Lê Tử Hâm không khỏi hít sâu một hơi, phải biết bây giờ là đã hơn nữa đêm, người kia còn đứng ở nơi đó, đến cuối cùng là muốn cái gì?
Lê Tử Hâm cũng không biết mình lúc ấy tại sao lại có dũng khí mạnh mẽ tới vậy, cứ như vậy mà đẩy cửa vọt ra đứng trước mặt Lê Hiên.
Lê Hiên nhìn thấy có người đang vọt tới chỗ mình, đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó cười ôn hò thân thể di động vài cái, bông tuyết rơi trên đầu và trên vai rơi xuống đất.
"Anh… anh ở đây làm gì!” Lê Tử Hâm gấp đến độ dậm chân, nhưng lại không biết mình đến cuối cùng là bởi vì Lê Hiên còn đứng ở nơi này cho nên mới để cho mình gấp gáp tới vậy, hay là bởi vì nhìn thấy anh chịu rét như vậy mà gấp gáp.
"Anh còn cười được sao! Cho anh chết rét luôn, anh có biết bây giờ là bao nhiêu độ không?"
Lê Hiên vẫn im lặng như cũ, chỉ là khóe môi hơi nhếch lên một chút: "Tử Hâm, em đang quan tâm tôi sao?"
"Quan, quan tâm cái đầu anh!" Lê Tử Hâm có chút không được tự nhiên xoay mặt đi chỗ khác rồi tiếp tục nói: "Tôi sợ! Sợ anh sẽ chết rét ở trước của nhà tôi, đến lúc đó tôi làm sao dám nói chuyện với dì và chú đây!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.