Giao Dịch Hàng Tỷ: Tà Thiếu Xin Dùng Chậm
Chương 183: Anh phục tùng mệnh lệnh chứng minh cho em
Lại Sơ Cuồng
11/06/2014
Tiền Phong vừa nói vừa cười “Nếu em cắn không được, anh có thể lấy cho em một con dao”
Tổn thương do Tiền Phong gây ra, với Chu Hiểu Đồng bây gifowf hoàn toàn tan biến hết
Chu Hiểu Đồng thật sự bị sự điên cuồng trong mắt hắn dọa sợ, một Tiền Phong như vậy, cô chưa bao giờ nhìn thấy.
Thật ra sợ nhất không phải là tổn thương lẫn nhau, mà là tự mình tổn thương chính mình. Sự điên cuồng này không ai có thể ngăn cản được, mà bây giờ, Tiền Phong lại lấy chính thân mình ra để đánh cược với Chu Hiểu Đồng, đánh cược xem cô có nhẫn tâm hay không.
Nhìn thấy gương mặt trắng bệch của Chu Hiểu Đồng, Tiền Phong nhếch khóe miệng, chống tay lên cửa xe, nhảy vào ghế lái
Chu Hiểu Đồng kinh hãi. Hắn thật sự muốn đến sở dân chính náo loạn thật sao? Không, hắn có thể làm được, lấy tình trạng hắn hiện tại, hắn có thể làm được.
Chu Hiểu Đồng đạp vào cánh cửa đóng chặt, nói: “Tiền Phong, anh rốt cuộc muốn làm cái gì? Mau để tôi xuống!”
Đôi mắt Tiền Phong đỏ ngầu, một tay giữ chặt Chu Hiểu Đồng trên ghế, kéo dây an toàn trói cô lại “Hiểu Đồng, em đừng ép anh, anh đã từng thử buông tay, nhưng anh không làm được, có chết anh cũng sẽ không buông tay em ra nữa…”
“Tiền Phong, anh đừng như vậy, anh lại muốn làm gì…” Chu Hiểu Đồng rơi nước mắt, nước mắt từng giọt rơi lên đùi, nóng đến nổi cả người phải run lên.
Đôi mắt quyết tuyệt của Tiền Phong vẫn dán lên cửa kính chắn gió, tay vững vàng giữ lái, chân ga giẫm mạnh “Muốn làm gì? Anh chính là muốn làm như vậy”. Hắn không muốn tiếp tục dây dưa không rõ nữa.
Chiếc xe màu lam như con ngựa hoang thoát cương, băng băng chạy về hướng cục dân chính.
Trải qua một đêm, hắn đã đưa ra quyết định, hắn mặc kệ lời phản đối của bất kỳ ai, hôm nay hắn quyết phải làm thổ phỉ cho bằng được. Cho dù cô tự nguyện hay phải để hắn cưỡng ép, đăng ký kết hôn hôm nay, cô trốn không thoát!
Chu Hiểu Đồng bị trói, không cách nào nhúc nhích, mặc kệ cô kêu la như thế nào thì Tiền Phong vẫn một mực không nghe không để ý.
Sáng sớm là lúc mọi người đi làm, trên đường đều tấp nập xe cộ, chiếc Porsche lướt qua đại lộ như một cơn gió.
Lúc hắn chạy qua một cột đèn giao thông ở ngã tư trung tâm, đột nhiên phía trước năm mươi mét có một chiếc xe lảo đảo phóng đến.
Chiếc xe này… đã mất thắng!
“Tránh ra! Người phía trước tránh ra! Xe mất phanh rồi!” Tài xế kinh hoảng hô to, không ngừng bấm còi inh ỏi, cả một ngã tư đại loạn.
Đến lúc Tiền Phong cùng Chu Hiểu Đồng kịp phản ứng đã không còn kịp. Xe đang chạy với tốc độ nhanh, hoàn toàn thắng không kịp!
Chu Hiểu Đồng nhìn chiếc xe trước mắt, đồng tử bỗng dưng phóng to, tiếp tục phóng to. Cô chỉ biết trơ mắt nhìn cái chết lấy tốc độ điên cuồng hướng về phía mình, trong đầu cô trống rỗng
Trong tích tắc đấy, Tiền Phong bẻ ngoặc tay lái, một tiếng bánh xe ma sát với mặt đất vang lên bén nhọn. Chiếc Porsche xẹt qua một vòng cung, đem Chu Hiểu Đồng lệch khỏi quỹ đạo va chạm trực tiếp với chiếc xe kia, mà hắn lại dùng chính mình đi ngăn cản.
Một tiếng va chạm thảm khốc vang lên, mọi người trên ngã tư đều kinh sợ.
Trong giờ phút chết chóc, Tiền Phong quay đầu lại nhìn vào đôi mắt không thể tin được của Chu Hiểu Đồng. Hắn nhắm hai mắt lại.
Chu Hiểu Đồng cảm thấy toàn thân xe chấn động kịch liệt, cô như trơ mắt nhìn chiếc xe kia lao đến đâm biến dạng sườn xe bên Tiền Phong. Cô cứ trơ mắt nhìn từng giọt máu nóng bỏng rơi trên mặt mình, vẩy lên người mà cô yêu thương nhấtthiêu đốt cõi lòng mình, chúng như những thanh đao từng nhát cắt nát tim mình ra.
“Tiền Phong… Tiền Phong!!!”
Cô không biết mình giãy ra khỏi dây an toàn như thế nào, bàn tay run rẩy ôm Tiền Phong vào trong ngực như thế nào.
Trên mặt chẳng biết lúc nào đã ướt đẫm nước mắt, cô vươn tay vuốt ve gương mặt anh tuấn luôn mỉm cười của hắn “Tiền Phong… anh mau tỉnh…”
Lồng ngực, sao lại đau như vậy? Không phải cô đã quyết định không yêu Tiền Phong nữa sao? Vậy tại sao bây giờ lại đau đến nỗi hận không phải mình đau thay cho hắn?
Hắn vì sao phải như vậy? Vì sao phải dùng thân thể của chính mình mà che chắn cho cô?… Ngu ngốc, cả ngày hắn mắng cô ngu ngốc, nhưng thật ra hắn mới là kẻ ngu ngốc nhất thế giới!
Tiền Phong ho khan hai tiếng, máu tanh chảy xuống từ trên đầu hắn, dính vào đôi mắt hoa đào vạn người mê. Hắn nhìn cô, mỉm cười, dường như muốn vươn tay ra chạm vào gương mặt Chu Hiểu Đồng nhưng lại không chút sức lực.
Hắn nói: “Anh từng nói với em… nhưng em không tin anh… bây giờ… anh vì em ngay cả mạng cũng không cần, khụ khụ… em tin anh rồi chứ?”
Tiền Phong nói dứt câu, đôi mắt hoa đào liền nhắm lại, hoàn toàn hôn mê. Tuy nhiên, khóe miệng hắn còn mỉm cười đắc ý, một chiêu này thật đúng là kinh thiên động địa.
Chu Hiểu Đồng đau đớn, đau đến hận không thể tự đánh chết mình. Cô dùng sức ôm Tiền Phong, nước mắt tích tích rơi xuống, rơi trên mặt hắn, nước mắt hòa vào máu của hắn, rốt cuộc không phân rõ đâu là máu đâu là nước mắt.
Chu Hiểu Đồng nghẹn ngào khóc, sau đó nói như hét: “Em tin, em tin mà, anh mau tỉnh lại…Có ai không? Cứu với! Cứu với! Cứu… cứu anh ấy!”
Tiếng gào thét của cô vang vọng trong không gian.
Lúc xe cứu thương đến, Phong Kính cùng Phương Thiệu Hoa cũng đã chạy tới, Chu Hiểu Đồng đang ôm Tiền Phong không có ý định buông tay. Cô sợ, cô sợ chỉ cần cô buông tay, Tiền Phong sẽ rời khỏi cô ngay lập tức.
“Chu Hiểu Đồng, em có muốn cứu hắn hay không?” Phong Kính gầm nhẹ một tiếng, thừa dịp Chu Hiểu Đồng thất thần liền kéo tay cô ra để chỗ cho bác sĩ cạy cánh cửa xe đã biến dạng, đưa Tiền Phong lên băng ca, đẩy vào xe cứu thương.
Chu Hiểu Đồng nhìn thấy Tiền Phong bị khiêng đi liền thất hồn lạc phách đuổi theo: “Tiền Phong! Tôi cũng muốn đi, tôi muốn đi với anh ấy!”. Nhưng mới vừa bước ra, đầu gối cô mềm nhũn khiến cả người ngã nhào trên đất.
May mắn Phương Thiệu Hoa đỡ được cô, hắn nhíu mày, bất đắc dĩ dìu cô vào trong xe của mình, sau đó lái theo xe cứu thương chạy tới bệnh viện.
Đèn phòng cấp cứu sáng lên, Chu Hiểu Đồng đứng bên ngoài, ngơ ngác một cách cố chấp nhìn bóng đèn bên trên, một cái nháy mắt cũng không có. Có một cô y tá khuyên cô đi kiểm tra vết thương, Chu Hiểu Đồng cũng làm như không nghe thấy.
Tô Mộc Vũ lo cho Nhạc Nhạc cùng Nữu Nữu xong thì cũng chạy tới liền nhìn thấy cả người Chu Hiểu Đồng đầy máu, có cả máu của cô, máu của Tiền Phong, trộn lẫn vào nhau.
Tô Mộc Vũ nhìn thấy cánh tay đầy vết thương của Chu Hiểu Đồng, liền nói: “Hiểu Đồng, mau đưa cho y tá kiểm tra một chút được không? Bác sĩ nói tại nạn rất nghiêm trọng, em dù ngồi ở ghế lái phụ nhưng nội tạng cũng có thể bị tổn thương, tốt nhất nên đi kiểm tra một lần nhé?”
Chu Hiểu Đồng ngây ngốc quay đầu lại nhìn Tô Mộc Vũ, nước mắt lại rơi xuống. Cô cất chất giọng run rẩy mơ hồ mang theo cầu xin, nói: “Mộc Vũ, em phải làm sao bây giờ?… Em phải làm sao bây giờ?…”
Cô thật sự không thể tưởng tượng được, nếu Tiền Phong xảy ra chuyện, cô rốt cuộc còn có thể cố gắng sống tiếp hay không…
Tổn thương do Tiền Phong gây ra, với Chu Hiểu Đồng bây gifowf hoàn toàn tan biến hết
Chu Hiểu Đồng thật sự bị sự điên cuồng trong mắt hắn dọa sợ, một Tiền Phong như vậy, cô chưa bao giờ nhìn thấy.
Thật ra sợ nhất không phải là tổn thương lẫn nhau, mà là tự mình tổn thương chính mình. Sự điên cuồng này không ai có thể ngăn cản được, mà bây giờ, Tiền Phong lại lấy chính thân mình ra để đánh cược với Chu Hiểu Đồng, đánh cược xem cô có nhẫn tâm hay không.
Nhìn thấy gương mặt trắng bệch của Chu Hiểu Đồng, Tiền Phong nhếch khóe miệng, chống tay lên cửa xe, nhảy vào ghế lái
Chu Hiểu Đồng kinh hãi. Hắn thật sự muốn đến sở dân chính náo loạn thật sao? Không, hắn có thể làm được, lấy tình trạng hắn hiện tại, hắn có thể làm được.
Chu Hiểu Đồng đạp vào cánh cửa đóng chặt, nói: “Tiền Phong, anh rốt cuộc muốn làm cái gì? Mau để tôi xuống!”
Đôi mắt Tiền Phong đỏ ngầu, một tay giữ chặt Chu Hiểu Đồng trên ghế, kéo dây an toàn trói cô lại “Hiểu Đồng, em đừng ép anh, anh đã từng thử buông tay, nhưng anh không làm được, có chết anh cũng sẽ không buông tay em ra nữa…”
“Tiền Phong, anh đừng như vậy, anh lại muốn làm gì…” Chu Hiểu Đồng rơi nước mắt, nước mắt từng giọt rơi lên đùi, nóng đến nổi cả người phải run lên.
Đôi mắt quyết tuyệt của Tiền Phong vẫn dán lên cửa kính chắn gió, tay vững vàng giữ lái, chân ga giẫm mạnh “Muốn làm gì? Anh chính là muốn làm như vậy”. Hắn không muốn tiếp tục dây dưa không rõ nữa.
Chiếc xe màu lam như con ngựa hoang thoát cương, băng băng chạy về hướng cục dân chính.
Trải qua một đêm, hắn đã đưa ra quyết định, hắn mặc kệ lời phản đối của bất kỳ ai, hôm nay hắn quyết phải làm thổ phỉ cho bằng được. Cho dù cô tự nguyện hay phải để hắn cưỡng ép, đăng ký kết hôn hôm nay, cô trốn không thoát!
Chu Hiểu Đồng bị trói, không cách nào nhúc nhích, mặc kệ cô kêu la như thế nào thì Tiền Phong vẫn một mực không nghe không để ý.
Sáng sớm là lúc mọi người đi làm, trên đường đều tấp nập xe cộ, chiếc Porsche lướt qua đại lộ như một cơn gió.
Lúc hắn chạy qua một cột đèn giao thông ở ngã tư trung tâm, đột nhiên phía trước năm mươi mét có một chiếc xe lảo đảo phóng đến.
Chiếc xe này… đã mất thắng!
“Tránh ra! Người phía trước tránh ra! Xe mất phanh rồi!” Tài xế kinh hoảng hô to, không ngừng bấm còi inh ỏi, cả một ngã tư đại loạn.
Đến lúc Tiền Phong cùng Chu Hiểu Đồng kịp phản ứng đã không còn kịp. Xe đang chạy với tốc độ nhanh, hoàn toàn thắng không kịp!
Chu Hiểu Đồng nhìn chiếc xe trước mắt, đồng tử bỗng dưng phóng to, tiếp tục phóng to. Cô chỉ biết trơ mắt nhìn cái chết lấy tốc độ điên cuồng hướng về phía mình, trong đầu cô trống rỗng
Trong tích tắc đấy, Tiền Phong bẻ ngoặc tay lái, một tiếng bánh xe ma sát với mặt đất vang lên bén nhọn. Chiếc Porsche xẹt qua một vòng cung, đem Chu Hiểu Đồng lệch khỏi quỹ đạo va chạm trực tiếp với chiếc xe kia, mà hắn lại dùng chính mình đi ngăn cản.
Một tiếng va chạm thảm khốc vang lên, mọi người trên ngã tư đều kinh sợ.
Trong giờ phút chết chóc, Tiền Phong quay đầu lại nhìn vào đôi mắt không thể tin được của Chu Hiểu Đồng. Hắn nhắm hai mắt lại.
Chu Hiểu Đồng cảm thấy toàn thân xe chấn động kịch liệt, cô như trơ mắt nhìn chiếc xe kia lao đến đâm biến dạng sườn xe bên Tiền Phong. Cô cứ trơ mắt nhìn từng giọt máu nóng bỏng rơi trên mặt mình, vẩy lên người mà cô yêu thương nhấtthiêu đốt cõi lòng mình, chúng như những thanh đao từng nhát cắt nát tim mình ra.
“Tiền Phong… Tiền Phong!!!”
Cô không biết mình giãy ra khỏi dây an toàn như thế nào, bàn tay run rẩy ôm Tiền Phong vào trong ngực như thế nào.
Trên mặt chẳng biết lúc nào đã ướt đẫm nước mắt, cô vươn tay vuốt ve gương mặt anh tuấn luôn mỉm cười của hắn “Tiền Phong… anh mau tỉnh…”
Lồng ngực, sao lại đau như vậy? Không phải cô đã quyết định không yêu Tiền Phong nữa sao? Vậy tại sao bây giờ lại đau đến nỗi hận không phải mình đau thay cho hắn?
Hắn vì sao phải như vậy? Vì sao phải dùng thân thể của chính mình mà che chắn cho cô?… Ngu ngốc, cả ngày hắn mắng cô ngu ngốc, nhưng thật ra hắn mới là kẻ ngu ngốc nhất thế giới!
Tiền Phong ho khan hai tiếng, máu tanh chảy xuống từ trên đầu hắn, dính vào đôi mắt hoa đào vạn người mê. Hắn nhìn cô, mỉm cười, dường như muốn vươn tay ra chạm vào gương mặt Chu Hiểu Đồng nhưng lại không chút sức lực.
Hắn nói: “Anh từng nói với em… nhưng em không tin anh… bây giờ… anh vì em ngay cả mạng cũng không cần, khụ khụ… em tin anh rồi chứ?”
Tiền Phong nói dứt câu, đôi mắt hoa đào liền nhắm lại, hoàn toàn hôn mê. Tuy nhiên, khóe miệng hắn còn mỉm cười đắc ý, một chiêu này thật đúng là kinh thiên động địa.
Chu Hiểu Đồng đau đớn, đau đến hận không thể tự đánh chết mình. Cô dùng sức ôm Tiền Phong, nước mắt tích tích rơi xuống, rơi trên mặt hắn, nước mắt hòa vào máu của hắn, rốt cuộc không phân rõ đâu là máu đâu là nước mắt.
Chu Hiểu Đồng nghẹn ngào khóc, sau đó nói như hét: “Em tin, em tin mà, anh mau tỉnh lại…Có ai không? Cứu với! Cứu với! Cứu… cứu anh ấy!”
Tiếng gào thét của cô vang vọng trong không gian.
Lúc xe cứu thương đến, Phong Kính cùng Phương Thiệu Hoa cũng đã chạy tới, Chu Hiểu Đồng đang ôm Tiền Phong không có ý định buông tay. Cô sợ, cô sợ chỉ cần cô buông tay, Tiền Phong sẽ rời khỏi cô ngay lập tức.
“Chu Hiểu Đồng, em có muốn cứu hắn hay không?” Phong Kính gầm nhẹ một tiếng, thừa dịp Chu Hiểu Đồng thất thần liền kéo tay cô ra để chỗ cho bác sĩ cạy cánh cửa xe đã biến dạng, đưa Tiền Phong lên băng ca, đẩy vào xe cứu thương.
Chu Hiểu Đồng nhìn thấy Tiền Phong bị khiêng đi liền thất hồn lạc phách đuổi theo: “Tiền Phong! Tôi cũng muốn đi, tôi muốn đi với anh ấy!”. Nhưng mới vừa bước ra, đầu gối cô mềm nhũn khiến cả người ngã nhào trên đất.
May mắn Phương Thiệu Hoa đỡ được cô, hắn nhíu mày, bất đắc dĩ dìu cô vào trong xe của mình, sau đó lái theo xe cứu thương chạy tới bệnh viện.
Đèn phòng cấp cứu sáng lên, Chu Hiểu Đồng đứng bên ngoài, ngơ ngác một cách cố chấp nhìn bóng đèn bên trên, một cái nháy mắt cũng không có. Có một cô y tá khuyên cô đi kiểm tra vết thương, Chu Hiểu Đồng cũng làm như không nghe thấy.
Tô Mộc Vũ lo cho Nhạc Nhạc cùng Nữu Nữu xong thì cũng chạy tới liền nhìn thấy cả người Chu Hiểu Đồng đầy máu, có cả máu của cô, máu của Tiền Phong, trộn lẫn vào nhau.
Tô Mộc Vũ nhìn thấy cánh tay đầy vết thương của Chu Hiểu Đồng, liền nói: “Hiểu Đồng, mau đưa cho y tá kiểm tra một chút được không? Bác sĩ nói tại nạn rất nghiêm trọng, em dù ngồi ở ghế lái phụ nhưng nội tạng cũng có thể bị tổn thương, tốt nhất nên đi kiểm tra một lần nhé?”
Chu Hiểu Đồng ngây ngốc quay đầu lại nhìn Tô Mộc Vũ, nước mắt lại rơi xuống. Cô cất chất giọng run rẩy mơ hồ mang theo cầu xin, nói: “Mộc Vũ, em phải làm sao bây giờ?… Em phải làm sao bây giờ?…”
Cô thật sự không thể tưởng tượng được, nếu Tiền Phong xảy ra chuyện, cô rốt cuộc còn có thể cố gắng sống tiếp hay không…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.