Giao Dịch Hàng Tỷ: Tà Thiếu Xin Dùng Chậm

Chương 79: Hủy diệt

Lại Sơ Cuồng

06/11/2013

Edit: Phi Phi

Beta: Dực

Mỗi một giây đều là tra tấn, nếu có thể hắn hận không thể lập tức đến đó ngăn cản, hoặc là sớm hơn một chút, hắn không nên để cô ở lại nơi này.

Phong Kính, mày là thằn khốn nạn! Vì sao phải bỏ rơi cô ấy? Vì sao? Vì sao lại khiến chuyện này xảy ra? Mày chính là một thằng khốn!

Một giây này, hắn hận không thể một dao tự đâm chết mình!

Phong Kính trầm mặc một đường đi đến Sắc Dạ, kéo theo sát khí đầy người.

Lúc hắn đến Sắc Dạ, Tần Nghị Hằng đã rời khỏi, hắn từ đầu đến cuối cũng không biết, điện thoại di động của mình đã bị đánh cắp rồi bị trả lại.

Bàn tay Phong Kính run rẩy nhẹ nhàng đẩy cánh cửa kia, nhìn vào bên trong, thiên hạ của hắn đang nhắm hai mắt như búp bê sứ hôn mê, thân thể trần như nhộng bị vải che kín mắt

Yết hầu hắn ngai ngái, lại bị hắn đè ép xuống. Hắn từng bước một đi vào, quỳ gối trước giường của cô, ngón tay run rẩy rút chiếc mền che lại thân thể xanh xanh tím tím của Tô Mộc Vũ, sau đó đóng cửa lại.

Chỉ một hành động đơn giản là đóng cửa, lại tiêu phí hết sức lực của hắn.

Trầm mặc.

Trầm mặc.

Trầm mặc như chết lặng.

Phong Kính hung hăng tự giáng cho mình một cái tát, cái tát kia thật sự rất mạnh tay, giống như trừng phạt chính mình. Tiếng vang thanh thúy khiến quản lí quán bar bên cạnh run sợ trong lòng, sợ tới mức run lẩy bẩy. Phong thiếu… làm sao vậy?

Phong Kính mở mắt ra, hai mắt đã đỏ rực.

“Phong thiếu… Phong… Phong thiếu…” Quản lí Sắc Dạ hoàn toàn sợ hãi, hắn chưa từng thấy Phong thiếu như thế, giống như… muốn hủy diệt tất cả mọi người ở đây.

Phong Kính một phát bắt được quản lí, đẩy mạnh, quản lí quán bar dán chặt trên vách tường, nhất thời đầu chảy máu, hắn cuống quít chạy xuống, la lớn: “Các ngươi mau chạy đi! Chạy nhanh lên!”

Hắn là Phong Kính, cháu đích tôn của Phong Khải, cho dù hôm nay hắn giết người ở đây, cũng không kẻ nào dám động vào hắn.

Quán bar, tiếng nhạc đột nhiên cắt đứt, chỉ nghe thanh âm vỡ tan của những chai rượu, cả quán bar đều là tiếng thét chói tai, loạn thành một đoàn, tất cả mọi người liều mạng chạy ra bên ngoài.

Phong Kính cái gì cũng không nhìn, cái gì cũng không nghe, trong mắt chỉ còn lại màu đỏ, điên cuồng đập nát mọi thứ trước mắt mình, giống như chỉ có làm như vậy mới có thể bình ổn nổi đau đến tê tâm liệt phế trong ngực hắn.

Một giây này, Phong Kính giống như một con sư tử bị ép đến đường cùng, cả người đầy máu tươi, điên cuồng cắn xé, nhìn thấy thứ gì đều nghĩ đến hai chữ hủy diệt, hủy diệt hết tất cả!

Tiền Phong nhận được điện thoại là lúc hắn đang uống rượu trên ban công, trong đêm đen nhìn pháo hoa phía xa xa, làm bạn với tàn thuốc trong tay. Hắn trở về Tiền gia ăn cơm, trưởng bối trong nhà thoáng nói năm sau hắn sẽ trở thành kiểm sát trưởng thành phố S.

Tiền Phong chỉ là cười cười, cảm thấy không có ý nghĩa, cái gọi là quan trường, cũng chỉ là trò chơi của các đại gia tộc, quyền lợi chân chính chính là quyền lực. Một mình hắn lái xe trở về nhà, sau đó một chai lại một chai rượu nốc vào cuống họng. Nha đầu kia, hẳn là ở bên cạnh Phong núi băng mừng năm mới rồi.

Hắn cười, giơ tay lên, lại uống hết một bình rượu. Chuông điện thoại di động dồn dập vang lên: “Tiền thiếu, mau đến cứu mạng, Phong thiếu… Phong thiếu sắp giết hết tất cả chúng tôi!” Quản lí quán bar sợ tới mức nói không thành lời.

“Sao lại thế?” Tiền Phong lập tức nghiêm mặt hỏi.

Quản lý quán bar ấp úng không dám nói, cũng nói không rõ ràng, chỉ đại khái bảo bạn gái Phong thiếu, Tiền Phong biến sắc, lập tức nói: “Tôi lập tức đến đó” Áo khoác cũng không kịp mặc vào, mặc kệ gió lạnh bên ngoài, bật người chạy đến Dạ Sắc.

Vừa vào cửa, cả Dạ Sắc hỗn loạn, trên đất đành mảnh thủy tinh. Bàn ghế, bình rượu, bóng đèn, toàn bộ đều thành bột mịn. Cả quán bar, giống như đống hoang tàn ngày tận thế.

Tiền Phong nhìn thấy Phong Kính điên cuồng đứng giữa đống hoang tàn, chung quanh hắn đều là những mảnh thủy tinh trong suốt, mảnh gỗ, cùng với rượu lênh láng, chỉ cần một mồi lửa, nơi đây sẽ nhanh chóng biến thành một biển lửa.

Tiền Phong vội chạy tới ngăn cản hắn: “Cậu nổi điên cái gì vậy?”

Phong Kính ngẩng đầu, lộ ra ánh mắt đỏ tươi, bên trong thậm chí có một chút nước mắt.

Tiền Phong bỗng dưng sững sờ, từ nhỏ đến lớn, hắn chỉ nhìn thấy một lần duy nhất Phong Kính như thế này chính là lúc mẹ hắn chết. Tiền Phong thấp giọng hỏi: “Kính, đã xảy ra chuyện gì?”



Phong Kính một tiếng cũng không nói, cả người như tượng đồng, cầm bình rượu cuối cùng trong tay, hung hăng ném trên mặt đất.

Thanh âm kia, như sấm.

Vô số mảnh nhỏ bay tứ tung, bay trúng mặt hắn. Trên gương mặt tuấn dật, từng giọt máu đỏ rỉ ra, rơi xuống vai, xuống áo, xuống đất, trong tích tắc cả máu và rượu hòa lẫn vào nhau. Bàn tay của hắn cũng đầy máu tươi.

Tiền Phong dự cảm thấy điều gì đó không ổn, nhìn về phía quản lí quán bar đang trong lòng run sợ một bên. Hắn nắm lấy cổ áo quản lí, rống: “Đã xảy ra chuyện gì? Nói!”

Đêm nay quản lý gặp quá nhiều chuyện đáng sợ, run rẩy chỉ tay lên lầu, ông ta còn cho rằng mình sẽ không thể nhìn thấy ánh mặt trời ngày mai. Người phụ nữ của Phong thiếu lại xảy ra chuyện ở quán bar của ông ta. Loại chuyện như vậy, ông ta thật sự có chết trăm lần cũng không hết tội. Thế nhưng, chuyện này ai có thể biết được nó sẽ xảy ra chứ?

Tiền Phong đẩy mạnh ông ta ra, chạy lên lầu.

Phong Kính chặn hắn lại, không cho hắn đi vào, lại bị hắn đẩy mạnh ra. Nhìn hoàn cảnh bên trong phòng cùng hương thơm kỳ lạ, Tiền Phong không thể tin mở to hai mắt nhìn.

Tiền Phong đóng cửa lại, toàn thân đều run rẩy, một quyền hung hăng vung lên mặt Phong Kính. Hắn quát: “Tại sao cậu không bảo vệ cô ấy? Vì sao vậy? Cậu là một thằng khốn! Là ai? Là thằng súc sinh nào? Cậu nói đi! Nói mau đi!”

Ánh mắt cũng màu đỏ, đại khái cũng đoán được chuyện gì đã xảy ra. Hương thơm này là một loại thuốc mê kích thích. Mà phản ứng của Phong Kính cũng đã nói rõ mọi chuyện.

Phong Kính vẫn không nhúc nhích, nhẫn nhịn chịu một quyền kia, cả má phải đều sưng tấy, khóe miệng chảy máu.

Hắn giơ tay lên lau nhẹ khóe miệng, không tiếng động đi vào phòng, kéo mền che kín cả người Tô Mộc Vũ, nhẹ nhàng ôm lấy, ra khỏi phòng.

Tiền Phong chặn trước mặt hắn, nói: “Cậu không bảo vệ tốt cho cô ấy, cậu không có tư cách mang cô ấy đi!”

Hắn phát điên rồi! Hắn áp chế tình cảm của mình suốt thời gian qua, cố sống cố chết đè nén nó, tất cả đều vì tình cảm anh em tốt, tất cả đều vì trong mắt cô đều là hình bóng của Phong Kính, cho nên hắn chỉ biết nhẫn nhịn, chỉ có thể nhẫn nhịn!

Thế nhưng, hắn vạn lần không ngờ, hắn vẫn nhẫn nhịn tình cảm kia, hôm nay lại nhìn thấy cảnh tượng như thế này. Người con gái luôn mỉm cười, cho dù chảy nước mắt cũng mỉm cười ấm áp, lại bị tổn thương như vậy!

Phong Kính ngẩng đầu, ánh mắt ngập nước nhưng vẫn lạnh lùng, ôm Tô Mộc Vũ đi ra ngoài, ánh mắt kia làm cho người ta sợ hãi đến không chịu nổi, sợ rằng hắn cứ như vậy ôm Tô Mộc Vũ cùng tìm cái chết.

Thiên hạ trong lòng đột nhiên ưm một tiếng khô khốc.

Người xung quanh, toàn bộ đều không dám phát ra một chút thanh âm, cả quán bar yên tĩnh giống như nghĩa trang.

Lông mi Tô Mộc Vũ nhẹ nhàng lay động, ánh mắt mơ hồ nhìn thấy Phong Kính, cô chậm rãi vươn tay, nhẹ vỗ về gương mặt của hắn: “Má phải anh sao vậy? Vệ Nhu Y đã xảy ra chuyện gì sao? Tâm trạng anh hôm nay dường như không được tốt”Từ đầu đến cuối, Tô Mộc Vũ đều nghĩ cái người thô bạo với cô là Phong Kính.

Cô không thể tưởng tượng được, ngoại trừ Vệ Nhu Y xảy ra chuyện, còn có chuyện gì khiến cho hắn phải như thế đây?

Một giọt, nóng ấm, chảy xuống từ gương mặt hắn.

“Anh… khóc?” Tô Mộc Vũ cả kinh, trong ấn tượng của cô, hắn không thể có duyên với hai chữ “nước mắt”, vì sao hắn lại khóc? Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì sao?

Phong Kính che mắt của cô lại, xuyên qua tay mình, khẽ hôn lên mắt cô: “Em nhìn lầm rồi!”

Tô Mộc Vũ nhíu nhíu mày, muốn đẩy tay hắn ra nhưng toàn thân đều không có một chút lực, đầu ngón tay cũng không nhúc nhích nỗi. Cô cảm thấy, hình như xung quanh còn có người “Đây là đâu? Còn có ai ở đây sao?” Đầu của cô choáng váng, trước mắt mơ hồ.

Phong Kính nói khẽ: “Đây là nhà chúng ta, làm gì còn có ai khác. Em đang nằm mơ đó, ngoan nào, nhắm mắt lại, đến khi em tỉnh, trời sẽ sáng”

Từng chữ từng chữ trầm thấp như vậy, khiến hốc mắt Tiền Phong không khỏi chua xót, nhân viên còn lại và ngay cả quản lí quán bar, toàn bộ đều quay mặt, đỏ mắt.

Tô Mộc Vũ nhẹ nhàng cười, gật đầu: “Ừ” Nháy mắt đã ngủ thiếp đi.

Phong Kính gắt gao ôm Tô Mộc Vũ vào trong ngực, từng bước một rời khỏi nơi đã trở thành đống hoang tàn này.

Tiền Phong nghiến răng, nói: “Chuyện ngày hôm nay, ai dám để lộ ra một câu, tôi sẽ cho kẻ đó chết không có đất chôn!”

Phong Kính cứ như vậy ôm Tô Mộc Vũ lên xe, đặt cô nằm gọn trong ngực mình, từ đầu tới đuôi không để cho bất kì kẻ nào xen vào. Xe chạy trên đường, tốc độ không nhanh, giống như sợ thiên hạ trong lòng tỉnh giấc. Tiền Phong chạy theo phía sau, đến dưới lầu nhà Phong Kính.

Hắn thấy Phong Kính mở cửa xe, khoác áo khoác trên người Tô Mộc Vũ, chỉ mặc một áo sơ mi mỏng, tự tay ôm Tô Mộc Vũ bước từng bậc thang lên lầu



Lúc bước lên bậc thang cuối cùng, hắn trượt chân, ôm cả ngời Tô Mộc Vũ ngã xuống, Tiền Phong sợ hết hồn

Phong Kính xoay người, đập gáy trên mặt đất, lưng hắn đập mạnh như vậy nhưng Tô Mộc Vũ trong lòng vẫn bình yên ngủ, không có chút dấu hiệu tỉnh lại.

Khóe miệng Phong Kính nhếch nhẹ, giống như mất đi cảm giác đau, một lần nữa ôm lấy Tô Mộc Vũ, sau đó tiếp tục một bậc thang, lại một bậc thang đi lên.

Phía sau, Tiền Phong vung lên vách tường một quyền, bàn tay đỏ tươi vì máu, sau đó ngồi xổm xuống, dùng sức bịt mắt: “Hức!” Chất lỏng trong suốt chảy ra từ giữa những kẽ tay.

Vì sao lại như vậy? Vì sao?

Phong Kính trầm mặc mở cửa, sau đó ôm Tô Mộc Vũ vào phòng tắm, chỉnh độ ấm nước vừa phải.

Tô Mộc Vũ có tỉnh lại một chút, nhưng lại mệt mỏi ngủ thiếp đi.

Cả người Phong Kính đều ướt đẫm, rét run, nhưng dường như một chút cảm giác hắn đều không có. Mặc kệ mọi thứ, hắn quỳ một chân, giúp Tô Mộc Vũ tẩy sạch mỗi một tấc da thịt, đặt nụ hôn của hắn lên khắp mọi nơi.

Như lễ rửa tội, vì cô, cũng là vì chính hắn.

Sau đó, hắn dùng khăn tắm cẩn thận lau khô, sau đó dùng mền bao lấy, bao đến cả người cô đều thấy ấm, ôm cô đến ban công.

Chân trời rạng sáng, ánh sáng mơ hồ hiện ra nhưng màn đen vẫn còn vây lấy bầu trời. Xe của Tiền Phong vẫn dừng dưới lầu, không di chuyển, như một bức tượng điêu khắc.

Trên ban công, Phong Kính cứ ôm cô như thế, vẫn không cử động, cho đến khi vết máu khóe miệng đông lại thành một vết mài, cho đến khi quần áo ướt đẫm trên người đóng thành băng, cho đến khi bờ môi trắng bệch.

Mà hắn, vẫn duy trì tư thế nhìn về phía mặt trời, gắt gao ôm Tô Mộc Vũ vào trong ngực, không để cô bị bất kỳ cơn gió lạnh nào tác động. Đến khi phía chân trời hiện lên một vạch trắng, màu cam sáng rỡ rốt cục hừng sáng.

Bờ môi lạnh như băng đến trắng bệch của hắn rốt cục cũng xuất hiện một độ cong, cúi đầu cứng ngắc xuống, nhẹ hôn lên trán cô. Hắn nói khẽ: “Bé ngoan, mặt trời đã lên rồi”

Trời… sáng…

Anh còn kịp… yêu em không?

_______________________

“Hắn cứ bất lực mang người trở về?” Phong Nghi buồn chán không ngừng bật đóng nắp hộp diêm trong tay, phát ra âm thanh “đinh” “đinh” giòn tan, lại vô cùng tàn nhẫn.

Đao Ba Nam chần chờ một chút, khó xử nói: “Nhị thiếu gia, chuyện này có phải hay không rất…”

Dù sao đó cũng là Đại thiếu gia, bây giờ chuyện lại thành như vậy, sau này làm sao kết thúc đây? Hơn nữa, nhìn người phụ nữ kia có vẻ rất quan trọng với Đại thiếu gia.

Phong Nghi nháy mắt tỏ vẻ vô tội, hất cằm, nói: “Chuyện này có liên quan tới tôi sao? Tôi chỉ là thuận nước đẩy thuyền thôi, có ý tốt báo với hắn chuyện gì đang xảy ra, hắn còn phải cám ơn tôi nữa đấy!”

Đao Ba Nam gượng ép cười cười phụ hoạ.

“Tên nhân viên tạp vụ kia xử lý xong chưa?” Phong Nghi thản nhiên hỏi, giống như hắn đang nhắc đến vốn không phải là một cái mạng người.

Đao Ba Nam vội báo: “Đã dọn sạch, chuyện này cam đoan không có người thứ ba biết”

Phong Nghi hài lòng cười, trên gương mặt xinh đẹp thuần chất như đứa nhỏ lại tràn đầy tâm tư toan tính. Hắn phất tay, bảo Đao Ba Nam lui ra.

Trong phòng lại an tĩnh, đèn không hề mở, chỉ một màu tối đen như mực. “Đinh” một tiếng, hộp quẹt sáng ánh lửa trong đêm đen.

Anh hai, quà năm mới của em, anh hài lòng không?

Đây chính là món quà em nghĩ thật lâu, khó lắm mới chọn được một cái. Kết quả trò chơi kia, anh còn muốn chọn không?

Anh cho là anh không chọn, em sẽ không tiếp tục chơi nữa sao? Sai, sai, sai.

Anh nghĩ em là ai? Em không nhìn ra được câu chuyện sao? Anh hai, anh quá coi thường em rồi. Chỉ cần bước vào ván cờ của em, trừ phi em bảo ngừng, nếu không, vĩnh viễn cũng không có ngày chấm dứt.

Ngọn lửa màu lam, chiếu rọi mặt của hắn, quỷ mỵ, mang theo nụ cười ma quái.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Giao Dịch Hàng Tỷ: Tà Thiếu Xin Dùng Chậm

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook