Giao Dịch Hàng Tỷ: Tà Thiếu Xin Dùng Chậm
Chương 45: Phương Thiệu Hoa
Lại Sơ Cuồng
28/08/2013
Trên khuôn mặt Vệ Nhu Y được bôi một lớp trang điểm nhẹ vẫn cũng không thể hoàn toàn che đậy sự tái nhợt. Thế nhưng thân hình mảnh mai xinh đẹp như một đoá sen còn vươn sương sớm tươi mát thanh nhã giữa mặt hồ xanh ngát. Cô gái này, kiều diễm đến nỗi có thể khiến người người đố kỵ
“Kính, anh có bạn gái mới phải không?” Vệ Nhu Y xinh đẹp mà yếu ớt, giương lên nụ cười gượng ép, kiêu ngạo như một người phụ nữ quyền quý nhưng ánh mắt lại loé lên thư ánh sáng cho thấy cõi lòng của cô ấy đang đau đớn.
Phong Kính cau mày nói: “Tiểu Y, em đang nói bậy bạ gì vậy?” Ngón tay của hắn nhẹ nhàng vỗ về gương mặt cô ấy.
Vệ Nhu Y vẫn cười ôn nhu: “Khụ khụ… Trước kia chúng ta đã giao ước rồi, nếu anh tìm thấy người anh thích, em sẽ… chúc phúc cho anh…” Bởi vì kiềm nén cơn ho khan, gương mặt cô lại ửng đỏ.
Phong Kính nhẹ nhàng hôn lên trán cô ấy, nói: “Đừng có nghĩ bậy nữa. Anh không có, cả đời này cũng sẽ không có” Giọng nói dịu dàng như thế, giống như là một lời thề.
Đôi mắt xinh đẹp của Vệ Nhu Y long lanh nước, trong veo như hai viên lưu ly khiến cho người người thương tiếc: “Anh Kính, anh đừng nói như vậy, em không muốn liên luỵ đến anh… Anh biết rằng em vốn dĩ không thể cho anh… Khụ khụ… Em hi vọng anh sẽ tìm được một cô gái thật tốt, thay thế em chăm sóc cho anh, như vậy em mới có thể an tâm…”
Một tiếng “Anh Kính” này giống như đưa bọn họ quay trở về ngày trước.
Phong Kính lập tức ngắt lời: “Không được nói bậy! Chỉ cần em nghỉ ngơi cho tốt là được, anh không cho phép em nghĩ ngợi lung tung, biết không? Em sẽ khoẻ lại, tin anh, cho dù có tìm hết bác sĩ trên thế giới này anh cũng sẽ trị hết bệnh cho em. Em chỉ cần nghỉ ngơi cho thật tốt, biết không? Anh đưa em trở về phòng” Nói xong, hắn nhẹ nhàng ôm lấy Vệ Nhu Y, ôm cô về phòng bệnh an dưỡng.
Vệ Nhu Y nằm trong ngực hắn, trên mặt tràn ngập bi thương, đôi mắt xinh đẹp như viên kim cương kia dường như có chút cô đơn.
_____________
Ban đêm.
“Thiệu Hoa, có thể nói cho em biết, người phụ nữ kia là ai không?” Vệ Nhu Y do dự đã lâu, mới bấm số điện thoại của Phương Thiệu Hoa.
Phương Thiệu Hoa đang trong quán bar, bên cạnh là Tiền Phong đang ôm lấy vài người đẹp, đôi mắt hoa đào của hắn chớp nháy liên tục “Là vị mỹ nữ gọi lúc đêm khuya à?”
Phương Thiệu Hoa vung tay đẩy mạnh hắn ra, đi đến góc phòng, nói: “Nhu Y, em đang nói cái gì thế? Anh không hiểu” Lông mày của hắn nhíu thật chặt.
Vệ Nhu Y cười nhẹ “Thiệu Hoa, anh đừng giấu em… Khụ khụ, em không còn là đứa em gái các anh lúc nào của bảo vệ lo lắng một cách tỉ mỉ” Nụ cười chứa đựng nhiều phiền muộn “Em không muốn làm cái gì hết, chỉ muốn biết một chút mà thôi… Khụ khụ, chỉ muốn biết người phụ nữ ấy có thật sẽ mang đến hạnh phúc cho Kính hay không mà thôi…”
Nghe thấy tiếng cười của cô ấy, trong lòng Phương Thiệu Hoa đau nhói, nhịn không được nói: “Em đừng nghĩ lung tung, anh sẽ đến chỗ em ngay” Nói xong, hắn trực tiếp lái xe đi.
“Này! Cái tên hỏng não” Tiền Phong bĩu môi, hung hăng liếc mắt.
Những cô gái bên cạnh nhao nhao: “Tiền thiếu, Phương thiếu đi rồi, bọn em đi với anh nhé?”
Tiền Phong nhìn lướt qua, khó chịu ném ly rượu: “Tránh ra, tránh ra, bổn thiếu gia hôm nay không được vui”. Nói xong, hắn một cước đạp lên sôpha, đi ra khỏi quán bar.
Mẹ nó! Thật khó chịu!
Phương Thiệu Hoa mình đầy mồ hôi chạy đến viện điều dưỡng, Vệ Nhu Y vì chờ đợi lâu nên đã ngủ.
Thấy cô ấy rúc người trên ghế dài ngủ một cách nặng nề, Phương Thiệu Hoa đau lòng ôm lấy cô ấy nhẹ nhàng đặt lên giường, đắp kín mền.
Trong lúc ngủ mơ, môi của cô ấy đầy vẻ mê người, chiếc gáy trắng nõn, ngực phập phồng theo từng nhịp thở.
Cô gái như thế, xinh đẹp như thiên sứ, lại khiến cho người khác thương tiếc.
Phương Thiệu Hoa nhẹ nhàng quỳ một gối xuống bên giường, cầm tay cô nâng lên đặt trên môi mình “Nhu Y, anh cam đoan với em, ngoại trừ em ra, hắn sẽ không yêu một ai khác”
Hạnh phúc của người khác hắn mặc kệ, nhưng hạnh phúc của Nhu Y, chẳng sợ phải hi sinh cả tính mạng, hắn cũng sẽ bảo vệ cho bằng được. Cho dù… người cô ấy yêu không phải là hắn…
Hắn cúi người, nhẹ nhàng hôn lên môi cô. Nụ hôn như mang theo tâm tình hắn, dịu dàng, run rẩy, ngậm lấy bờ môi hồng phấn của cô ấy mà mút vào, hai tay chống trên giường, cố gắng khắc chế sự khát vọng của chính mình.
Đây là thiên sứ của hắn, hắn không thể không tôn trọng!
Phương Thiệu Hoa nhẹ hôn lên trán Vệ Nhu Y, chạm nhẹ một chút, rồi bắt buộc mình phải rời khỏi. Mà đằng sau, lông mi thon dài của Vệ Nhu Y, nhẹ nhàng run lên một cái.
“Kính, anh có bạn gái mới phải không?” Vệ Nhu Y xinh đẹp mà yếu ớt, giương lên nụ cười gượng ép, kiêu ngạo như một người phụ nữ quyền quý nhưng ánh mắt lại loé lên thư ánh sáng cho thấy cõi lòng của cô ấy đang đau đớn.
Phong Kính cau mày nói: “Tiểu Y, em đang nói bậy bạ gì vậy?” Ngón tay của hắn nhẹ nhàng vỗ về gương mặt cô ấy.
Vệ Nhu Y vẫn cười ôn nhu: “Khụ khụ… Trước kia chúng ta đã giao ước rồi, nếu anh tìm thấy người anh thích, em sẽ… chúc phúc cho anh…” Bởi vì kiềm nén cơn ho khan, gương mặt cô lại ửng đỏ.
Phong Kính nhẹ nhàng hôn lên trán cô ấy, nói: “Đừng có nghĩ bậy nữa. Anh không có, cả đời này cũng sẽ không có” Giọng nói dịu dàng như thế, giống như là một lời thề.
Đôi mắt xinh đẹp của Vệ Nhu Y long lanh nước, trong veo như hai viên lưu ly khiến cho người người thương tiếc: “Anh Kính, anh đừng nói như vậy, em không muốn liên luỵ đến anh… Anh biết rằng em vốn dĩ không thể cho anh… Khụ khụ… Em hi vọng anh sẽ tìm được một cô gái thật tốt, thay thế em chăm sóc cho anh, như vậy em mới có thể an tâm…”
Một tiếng “Anh Kính” này giống như đưa bọn họ quay trở về ngày trước.
Phong Kính lập tức ngắt lời: “Không được nói bậy! Chỉ cần em nghỉ ngơi cho tốt là được, anh không cho phép em nghĩ ngợi lung tung, biết không? Em sẽ khoẻ lại, tin anh, cho dù có tìm hết bác sĩ trên thế giới này anh cũng sẽ trị hết bệnh cho em. Em chỉ cần nghỉ ngơi cho thật tốt, biết không? Anh đưa em trở về phòng” Nói xong, hắn nhẹ nhàng ôm lấy Vệ Nhu Y, ôm cô về phòng bệnh an dưỡng.
Vệ Nhu Y nằm trong ngực hắn, trên mặt tràn ngập bi thương, đôi mắt xinh đẹp như viên kim cương kia dường như có chút cô đơn.
_____________
Ban đêm.
“Thiệu Hoa, có thể nói cho em biết, người phụ nữ kia là ai không?” Vệ Nhu Y do dự đã lâu, mới bấm số điện thoại của Phương Thiệu Hoa.
Phương Thiệu Hoa đang trong quán bar, bên cạnh là Tiền Phong đang ôm lấy vài người đẹp, đôi mắt hoa đào của hắn chớp nháy liên tục “Là vị mỹ nữ gọi lúc đêm khuya à?”
Phương Thiệu Hoa vung tay đẩy mạnh hắn ra, đi đến góc phòng, nói: “Nhu Y, em đang nói cái gì thế? Anh không hiểu” Lông mày của hắn nhíu thật chặt.
Vệ Nhu Y cười nhẹ “Thiệu Hoa, anh đừng giấu em… Khụ khụ, em không còn là đứa em gái các anh lúc nào của bảo vệ lo lắng một cách tỉ mỉ” Nụ cười chứa đựng nhiều phiền muộn “Em không muốn làm cái gì hết, chỉ muốn biết một chút mà thôi… Khụ khụ, chỉ muốn biết người phụ nữ ấy có thật sẽ mang đến hạnh phúc cho Kính hay không mà thôi…”
Nghe thấy tiếng cười của cô ấy, trong lòng Phương Thiệu Hoa đau nhói, nhịn không được nói: “Em đừng nghĩ lung tung, anh sẽ đến chỗ em ngay” Nói xong, hắn trực tiếp lái xe đi.
“Này! Cái tên hỏng não” Tiền Phong bĩu môi, hung hăng liếc mắt.
Những cô gái bên cạnh nhao nhao: “Tiền thiếu, Phương thiếu đi rồi, bọn em đi với anh nhé?”
Tiền Phong nhìn lướt qua, khó chịu ném ly rượu: “Tránh ra, tránh ra, bổn thiếu gia hôm nay không được vui”. Nói xong, hắn một cước đạp lên sôpha, đi ra khỏi quán bar.
Mẹ nó! Thật khó chịu!
Phương Thiệu Hoa mình đầy mồ hôi chạy đến viện điều dưỡng, Vệ Nhu Y vì chờ đợi lâu nên đã ngủ.
Thấy cô ấy rúc người trên ghế dài ngủ một cách nặng nề, Phương Thiệu Hoa đau lòng ôm lấy cô ấy nhẹ nhàng đặt lên giường, đắp kín mền.
Trong lúc ngủ mơ, môi của cô ấy đầy vẻ mê người, chiếc gáy trắng nõn, ngực phập phồng theo từng nhịp thở.
Cô gái như thế, xinh đẹp như thiên sứ, lại khiến cho người khác thương tiếc.
Phương Thiệu Hoa nhẹ nhàng quỳ một gối xuống bên giường, cầm tay cô nâng lên đặt trên môi mình “Nhu Y, anh cam đoan với em, ngoại trừ em ra, hắn sẽ không yêu một ai khác”
Hạnh phúc của người khác hắn mặc kệ, nhưng hạnh phúc của Nhu Y, chẳng sợ phải hi sinh cả tính mạng, hắn cũng sẽ bảo vệ cho bằng được. Cho dù… người cô ấy yêu không phải là hắn…
Hắn cúi người, nhẹ nhàng hôn lên môi cô. Nụ hôn như mang theo tâm tình hắn, dịu dàng, run rẩy, ngậm lấy bờ môi hồng phấn của cô ấy mà mút vào, hai tay chống trên giường, cố gắng khắc chế sự khát vọng của chính mình.
Đây là thiên sứ của hắn, hắn không thể không tôn trọng!
Phương Thiệu Hoa nhẹ hôn lên trán Vệ Nhu Y, chạm nhẹ một chút, rồi bắt buộc mình phải rời khỏi. Mà đằng sau, lông mi thon dài của Vệ Nhu Y, nhẹ nhàng run lên một cái.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.