Giao Dịch Hàng Tỷ: Tà Thiếu Xin Dùng Chậm
Chương 56: Thỉnh cầu của Vệ Nhu Y
Lại Sơ Cuồng
28/08/2013
“Bây giờ có rảnh không? Có người muốn gặp cô”
Lúc Tô Mộc Vũ nghe thấy câu này, đầu óc nhanh chóng nhoáng lên một cái, cái tên đầu tiên xuất hiện chính là… Nhu Y. Là cô ấy sao?
Tô Mộc Vũ gật gật đầu “Được”
Hẹn địa điểm, Tô Mộc Vũ cúp điện thoại, tay đặt trên trán, hít một hơi thật sâu.
Cô không biết mình vừa đồng ý, chỉ theo bản năng.
Cô muốn, có lẽ là do tò mò. Rốt cuộc đó là một cô gái như thế nào mới có thể chiếm được ánh mắt của hắn?
Tô Mộc Vũ cười nhẹ, bản thân cô thật là một đứa ngốc chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.
Cô xách túi đi ra ngoài, đón xe đến điểm hẹn là một quán cà phê.
Không hổ là quán cà phê nổi tiếng nhất thành phố S, không khí đặc biệt an tĩnh, có từng dãy ghế được thiết kế đặc biệt cung cấp khoảng thời gian yên tĩnh sau giờ nghỉ trưa cho khách hàng.
Đây là lần đầu tiên Tô Mộc Vũ nhìn thấy Vệ Nhu Y, cô thật phải thừa nhận rằng mình bị cô ấy khiến cho rung động.
Cô ấy đưa lưng về phía cô nên không nhìn ra sắc mặt, nhưng chỉ cần bóng dáng đó liền có thể khiến cho người ta không chút do dự tin rằng cô gái này rất xinh đẹp. Trên người cô ấy toát ra khí chất ôn nhu, như là một loại bẩm sinh, bất giác thu hút ánh nhìn từ người khác.
Càng làm cho Tô Mộc Vũ kinh ngạc chính là… Vệ Nhu Y đang ngồi trên xe lăn.
Phương Thiệu Hoa nhìn thấy cô đến, nhẹ giọng nhắc nhở Vệ Nhu Y: “Tiểu Y, cô ấy đã đến”. Bộ dạng dịu dàng như thế thật không giống với hình ảnh của hắn thường ngày.
Tô Mộc Vũ nhìn thấy liền hiểu nguyên nhân vì sao Phương Thiệu Hoa hết lần này đến lần khác cứ nhằm vào cô.
Vệ Nhu Y chậm rãi xoay người lại, quả nhiên, là một gương mặt vô cùng mỹ lệ. Vẻ đẹp đó là do bản chất chứ không nhờ bất kỳ một thứ trang sức nào trên người.
Vệ Nhu Y ho nhẹ, nói với Phương Thiệu Hoa: “Thiệu Hoa, anh có thể đi ra ngoài một chút không? Em muốn nói chuyện riêng với cô ấy”. Cô ấy mang nụ cười nhẹ trên gương mặt nhợt nhạt, khiến cho người khác thấy vô cùng thoải mái.
Phương Thiệu Hoa gật gật đầu đi ra ngoài, trong dãy ghế được thiết kế đặc biệt chỉ còn Tô Mộc Vũ cùng Vệ Nhu Y.
Vệ Nhu Y lên tiếng trước: “Tô tiểu thư, tôi tên là Vệ Nhu Y, hôm nay mạo muội mời cô đến đây thật có lỗi”. Nói xong, cô ấy vươn bàn tay ra.
Tô Mộc Vũ nhìn thấy bàn tay trắng nõn gầy gò kia, nhẹ nhàng nắm lấy “Xin chào, tôi là Tô Mộc Vũ”
Trên đường đến đây cô luôn suy nghĩ, bản thân mình có thể chán ghét Vệ Nhu Y hay không, dù sao cả hai đều cùng dây dưa với một người đàn ông. Thế nhưng khi gặp nhau, cô mới nhận ra cô đối với người tên Vệ Nhu Y này không thể chán ghét được.
Đôi mắt cô ấy to sáng rỡ như hai viên kim cương, cho dù có chút yếu ớt nhưng vẫn tỏa sáng xinh đẹp. Lông mi tinh tế, khoác lên người chiếc váy trắng tinh thuần khiết, vừa nhìn đều biết là người được giáo dục tốt.
Cô rốt cuộc đã biết vì sao bọn họ đều yêu mến Vệ Nhu Y. Nếu Tô Mộc Vũ là một người đàn ông cũng nhất định sẽ yêu cô ấy. Cô ấy là loại người vừa nhìn thấy đều khiến cho người khác muốn nâng trên tay bảo vệ như báu vật.
Vệ Nhu Y tươi cười có chút tái nhợt, cô ấy đưa tách cà phê lên nhấp một chút, lại nói: “Kỳ thật, tôi có chút chán ghét cô”. Cô ấy là người thẳng thắn, mà hai chữ “chán ghét” khi cô ấy nói ra cũng không khiến người ta tức giận.
Tô Mộc Vũ có chút dở khóc dở cười, tự giễu: “Tôi thật sự xin lỗi, Vệ tiểu thư”
Vệ Nhu Y nhìn Tô Mộc Vũ, cười cười: “Đừng gọi tôi là Vệ tiểu thư, gọi tôi Nhu Y đi, khụ khụ… Mọi người đều kêu tôi như thế. Thật ra tôi vẫn có thể đoán được cô thích Kính, nếu không cũng không đến đây. Cô đừng vội phủ nhận… Tôi cũng là phụ nữ, tôi biết nếu một người có thể vì người khác đỡ một viên đạn đại biểu cho điều gì”
Tô Mộc Vũ cười cười, có chút cảm giác vô lực thì tự lừa mình dối người. Cô cho là mình đã che dấu rất khá, nhưng người khác chỉ cần liếc mắt một cái đều có thể nhìn ra được.
“Kỳ thật hôm nay mời cô đến đây cũng không biết phải nói gì, chỉ là muốn gặp cô”. Thanh âm Vệ Nhu Y rất nhẹ, thật dễ nghe, nương theo sau là tiếng ho khan “Tôi muốn cám ơn cô, cám ơn cô đã cứu Kính, đỡ đạn thay anh ấy. Còn có, khụ khụ… tôi thật hâm mộ cô, hâm mộ cô có được cơ hội để làm điều đó, được ở cùng một chỗ với anh ấy, mà tôi lại hi vọngquá xa vời… Sự tồn tại của tôi chỉ làm liên luỵ đến anh ấy, tai nạn này anh ấy vốn có thể tránh được nhưng lại do tôi trở bệnh, anh ấy ở bên cạnh tôi cả hai ngày nên kết quả…”
Tô Mộc Vũ cúi đầu cười khổ. Cô cuối cùng cũng biết nguyên nhân vì sao đêm hôm đó Phong Kính lại khác thường như thế.
“Cô hẳn là nhìn ra được… tôi có bệnh. Từng, tôi từng có cơ hội được ở bên cạnh Kính cả đời, thậm chí là kết hôn. Thế nhưng, cuối cùng tôi lại cự tuyệt, bởi vì tôi không muốn liên luỵ đến anh ấy”. Trong lời nói của Vệ Nhu Y đầy thương cảm, dường như nói quá nhiều nên thấy mệt mỏi, cô ấy vỗ về ngực, thở lấy.
Tô Mộc Vũ nghe thấy bọn họ từng tính đến chuyện kết hôn, trong lòng không phải là không có rung động, trên mặt tuy rằng không có biểu cảm gì nhưng bàn tay lại nắm chặt vào nhau.
Vệ Nhu Y thở hổn hển một lúc lâu mới chậm rãi nói tiếp: “Cho nên, tôi phải cám ơn cô đã bảo vệ anh ấy”
Vệ Nhu Y bỗng nhiên có chút tự giễu: “Kỳ thật nếu như có thể, tôi cũng muốn lấy ra một tờ chi phiếu mệnh giá lớn yêu cầu cô rời đi, nhưng tôi biết cô sẽ không chấp nhận, mà kiêu ngạo của tôi cũng không cho phép tôi làm điều đó. Tôi có thể xin cô một chuyện được không?”
Cô ấy nắm lấy tay Tô Mộc Vũ, khẩn cầu: “Tôi hi vọng cô, nếu như có một ngày… anh ấy không còn cần cô nữa, khụ khụ… xin cô rời khỏi anh ấy, có được hay không? Anh ấy là một người đàn ông rất có trách nhiệm, anh sẽ sẽ đem tất cả mọi người bên cạnh thành trách nhiệm của chính mình, cho nên… tôi không thể không xin cô, xin đáp ứng tôi, được không?”
Tô Mộc Vũ không có nhớ rõ mình trả lời trả lời như thế nào, chỉ nói: “Thật xin lỗi Vệ tiểu thư, chuyện này không phải do tôi quyết định. Nếu cô muốn giữ lại hắn, xin hãi nói với hắn. Mà tôi chỉ là một người nhỏ bé đến không đáng kể, hoặc cũng là một con cờ mặc cho người ta định đoạt, tôi thật không nhận nỗi ưu đãi đó của các người”
Kỳ thật Vệ Nhu Y là một cô gái thông minh, cô ấy dùng phương pháp thông minh của mình khiến cho Tô Mộc Vũ dễ dàng buông vũ khí đầu hàng. Cô thậm chí không thể lừa mình dối người đáp ứng Vệ Nhu Y, bởi vì Phong Kính vốn dĩ là của cô ấy, không phải sao?
Cô không phải không thừa nhận, Vệ Nhu Y đã đâm vào chỗ đau của cô.
Quan hệ của cô cùng Phong Kính vốn cũng chỉ là một giao dịch, mà bây giờ, hắn đối xử với cô thật tốt, bất quá chẳng qua là bởi vì hai chữ “trách nhiệm”, chỉ vì cô đã bán mạng cho hắn.
Nếu Vệ Nhu Y là loại người giống Tô Mộc Tình, cô có thể không chút do dự cho cô ấy một bạt tai, sau đó kiêu ngạo rời khỏi. Nhưng cô ấy không phải, cô ấy không những không phải mà còn là một cô gái cực kỳ ưu tú, ưu tú đến nỗi có thể xứng đôi đứng bên cạnh Phong Kính.
Trong lòng cô bỗng nhiên sinh ra một loại cảm giác mình giống như một kẻ thứ ba, giống như bọn họ vốn dĩ rất hạnh phúc, đột nhiên mình xuất hiện phá nát tất cả. Cảm giác này khiến cho lòng cô như bị ai đó nhéo lấy.
___
Khi Phong Kính về nhà liền nhìn thấy Tô Mộc Vũ cô độc ngồi bó gối trên bãi cỏ dưới lầu, nhìn cô như một bụi cỏ nhỏ giữa hàng ngàn ngọn cỏ tươi mát.
Phong Kính đi đến sờ sờ đầu cô “Nha đầu, làm sao vậy?”
Thấy Tô Mộc Vũ không trả lời, hắn cúi người ôm lấy người cô, đi lên lầu. Tô Mộc Vũ bỗng nhiên gắt gao ôm lấy hông của hắn, dùng sức ôm, ngón tay khẽ run, tựa hồ phải như vậy cô mới có thêm một chút sức mạnh.
Thấy Tô Mộc Vũ đột nhiên lại làm nũng khác ngày thường, Phong Kính vuốt đầu cô, nhẹ cười.
Lúc Tô Mộc Vũ nghe thấy câu này, đầu óc nhanh chóng nhoáng lên một cái, cái tên đầu tiên xuất hiện chính là… Nhu Y. Là cô ấy sao?
Tô Mộc Vũ gật gật đầu “Được”
Hẹn địa điểm, Tô Mộc Vũ cúp điện thoại, tay đặt trên trán, hít một hơi thật sâu.
Cô không biết mình vừa đồng ý, chỉ theo bản năng.
Cô muốn, có lẽ là do tò mò. Rốt cuộc đó là một cô gái như thế nào mới có thể chiếm được ánh mắt của hắn?
Tô Mộc Vũ cười nhẹ, bản thân cô thật là một đứa ngốc chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.
Cô xách túi đi ra ngoài, đón xe đến điểm hẹn là một quán cà phê.
Không hổ là quán cà phê nổi tiếng nhất thành phố S, không khí đặc biệt an tĩnh, có từng dãy ghế được thiết kế đặc biệt cung cấp khoảng thời gian yên tĩnh sau giờ nghỉ trưa cho khách hàng.
Đây là lần đầu tiên Tô Mộc Vũ nhìn thấy Vệ Nhu Y, cô thật phải thừa nhận rằng mình bị cô ấy khiến cho rung động.
Cô ấy đưa lưng về phía cô nên không nhìn ra sắc mặt, nhưng chỉ cần bóng dáng đó liền có thể khiến cho người ta không chút do dự tin rằng cô gái này rất xinh đẹp. Trên người cô ấy toát ra khí chất ôn nhu, như là một loại bẩm sinh, bất giác thu hút ánh nhìn từ người khác.
Càng làm cho Tô Mộc Vũ kinh ngạc chính là… Vệ Nhu Y đang ngồi trên xe lăn.
Phương Thiệu Hoa nhìn thấy cô đến, nhẹ giọng nhắc nhở Vệ Nhu Y: “Tiểu Y, cô ấy đã đến”. Bộ dạng dịu dàng như thế thật không giống với hình ảnh của hắn thường ngày.
Tô Mộc Vũ nhìn thấy liền hiểu nguyên nhân vì sao Phương Thiệu Hoa hết lần này đến lần khác cứ nhằm vào cô.
Vệ Nhu Y chậm rãi xoay người lại, quả nhiên, là một gương mặt vô cùng mỹ lệ. Vẻ đẹp đó là do bản chất chứ không nhờ bất kỳ một thứ trang sức nào trên người.
Vệ Nhu Y ho nhẹ, nói với Phương Thiệu Hoa: “Thiệu Hoa, anh có thể đi ra ngoài một chút không? Em muốn nói chuyện riêng với cô ấy”. Cô ấy mang nụ cười nhẹ trên gương mặt nhợt nhạt, khiến cho người khác thấy vô cùng thoải mái.
Phương Thiệu Hoa gật gật đầu đi ra ngoài, trong dãy ghế được thiết kế đặc biệt chỉ còn Tô Mộc Vũ cùng Vệ Nhu Y.
Vệ Nhu Y lên tiếng trước: “Tô tiểu thư, tôi tên là Vệ Nhu Y, hôm nay mạo muội mời cô đến đây thật có lỗi”. Nói xong, cô ấy vươn bàn tay ra.
Tô Mộc Vũ nhìn thấy bàn tay trắng nõn gầy gò kia, nhẹ nhàng nắm lấy “Xin chào, tôi là Tô Mộc Vũ”
Trên đường đến đây cô luôn suy nghĩ, bản thân mình có thể chán ghét Vệ Nhu Y hay không, dù sao cả hai đều cùng dây dưa với một người đàn ông. Thế nhưng khi gặp nhau, cô mới nhận ra cô đối với người tên Vệ Nhu Y này không thể chán ghét được.
Đôi mắt cô ấy to sáng rỡ như hai viên kim cương, cho dù có chút yếu ớt nhưng vẫn tỏa sáng xinh đẹp. Lông mi tinh tế, khoác lên người chiếc váy trắng tinh thuần khiết, vừa nhìn đều biết là người được giáo dục tốt.
Cô rốt cuộc đã biết vì sao bọn họ đều yêu mến Vệ Nhu Y. Nếu Tô Mộc Vũ là một người đàn ông cũng nhất định sẽ yêu cô ấy. Cô ấy là loại người vừa nhìn thấy đều khiến cho người khác muốn nâng trên tay bảo vệ như báu vật.
Vệ Nhu Y tươi cười có chút tái nhợt, cô ấy đưa tách cà phê lên nhấp một chút, lại nói: “Kỳ thật, tôi có chút chán ghét cô”. Cô ấy là người thẳng thắn, mà hai chữ “chán ghét” khi cô ấy nói ra cũng không khiến người ta tức giận.
Tô Mộc Vũ có chút dở khóc dở cười, tự giễu: “Tôi thật sự xin lỗi, Vệ tiểu thư”
Vệ Nhu Y nhìn Tô Mộc Vũ, cười cười: “Đừng gọi tôi là Vệ tiểu thư, gọi tôi Nhu Y đi, khụ khụ… Mọi người đều kêu tôi như thế. Thật ra tôi vẫn có thể đoán được cô thích Kính, nếu không cũng không đến đây. Cô đừng vội phủ nhận… Tôi cũng là phụ nữ, tôi biết nếu một người có thể vì người khác đỡ một viên đạn đại biểu cho điều gì”
Tô Mộc Vũ cười cười, có chút cảm giác vô lực thì tự lừa mình dối người. Cô cho là mình đã che dấu rất khá, nhưng người khác chỉ cần liếc mắt một cái đều có thể nhìn ra được.
“Kỳ thật hôm nay mời cô đến đây cũng không biết phải nói gì, chỉ là muốn gặp cô”. Thanh âm Vệ Nhu Y rất nhẹ, thật dễ nghe, nương theo sau là tiếng ho khan “Tôi muốn cám ơn cô, cám ơn cô đã cứu Kính, đỡ đạn thay anh ấy. Còn có, khụ khụ… tôi thật hâm mộ cô, hâm mộ cô có được cơ hội để làm điều đó, được ở cùng một chỗ với anh ấy, mà tôi lại hi vọngquá xa vời… Sự tồn tại của tôi chỉ làm liên luỵ đến anh ấy, tai nạn này anh ấy vốn có thể tránh được nhưng lại do tôi trở bệnh, anh ấy ở bên cạnh tôi cả hai ngày nên kết quả…”
Tô Mộc Vũ cúi đầu cười khổ. Cô cuối cùng cũng biết nguyên nhân vì sao đêm hôm đó Phong Kính lại khác thường như thế.
“Cô hẳn là nhìn ra được… tôi có bệnh. Từng, tôi từng có cơ hội được ở bên cạnh Kính cả đời, thậm chí là kết hôn. Thế nhưng, cuối cùng tôi lại cự tuyệt, bởi vì tôi không muốn liên luỵ đến anh ấy”. Trong lời nói của Vệ Nhu Y đầy thương cảm, dường như nói quá nhiều nên thấy mệt mỏi, cô ấy vỗ về ngực, thở lấy.
Tô Mộc Vũ nghe thấy bọn họ từng tính đến chuyện kết hôn, trong lòng không phải là không có rung động, trên mặt tuy rằng không có biểu cảm gì nhưng bàn tay lại nắm chặt vào nhau.
Vệ Nhu Y thở hổn hển một lúc lâu mới chậm rãi nói tiếp: “Cho nên, tôi phải cám ơn cô đã bảo vệ anh ấy”
Vệ Nhu Y bỗng nhiên có chút tự giễu: “Kỳ thật nếu như có thể, tôi cũng muốn lấy ra một tờ chi phiếu mệnh giá lớn yêu cầu cô rời đi, nhưng tôi biết cô sẽ không chấp nhận, mà kiêu ngạo của tôi cũng không cho phép tôi làm điều đó. Tôi có thể xin cô một chuyện được không?”
Cô ấy nắm lấy tay Tô Mộc Vũ, khẩn cầu: “Tôi hi vọng cô, nếu như có một ngày… anh ấy không còn cần cô nữa, khụ khụ… xin cô rời khỏi anh ấy, có được hay không? Anh ấy là một người đàn ông rất có trách nhiệm, anh sẽ sẽ đem tất cả mọi người bên cạnh thành trách nhiệm của chính mình, cho nên… tôi không thể không xin cô, xin đáp ứng tôi, được không?”
Tô Mộc Vũ không có nhớ rõ mình trả lời trả lời như thế nào, chỉ nói: “Thật xin lỗi Vệ tiểu thư, chuyện này không phải do tôi quyết định. Nếu cô muốn giữ lại hắn, xin hãi nói với hắn. Mà tôi chỉ là một người nhỏ bé đến không đáng kể, hoặc cũng là một con cờ mặc cho người ta định đoạt, tôi thật không nhận nỗi ưu đãi đó của các người”
Kỳ thật Vệ Nhu Y là một cô gái thông minh, cô ấy dùng phương pháp thông minh của mình khiến cho Tô Mộc Vũ dễ dàng buông vũ khí đầu hàng. Cô thậm chí không thể lừa mình dối người đáp ứng Vệ Nhu Y, bởi vì Phong Kính vốn dĩ là của cô ấy, không phải sao?
Cô không phải không thừa nhận, Vệ Nhu Y đã đâm vào chỗ đau của cô.
Quan hệ của cô cùng Phong Kính vốn cũng chỉ là một giao dịch, mà bây giờ, hắn đối xử với cô thật tốt, bất quá chẳng qua là bởi vì hai chữ “trách nhiệm”, chỉ vì cô đã bán mạng cho hắn.
Nếu Vệ Nhu Y là loại người giống Tô Mộc Tình, cô có thể không chút do dự cho cô ấy một bạt tai, sau đó kiêu ngạo rời khỏi. Nhưng cô ấy không phải, cô ấy không những không phải mà còn là một cô gái cực kỳ ưu tú, ưu tú đến nỗi có thể xứng đôi đứng bên cạnh Phong Kính.
Trong lòng cô bỗng nhiên sinh ra một loại cảm giác mình giống như một kẻ thứ ba, giống như bọn họ vốn dĩ rất hạnh phúc, đột nhiên mình xuất hiện phá nát tất cả. Cảm giác này khiến cho lòng cô như bị ai đó nhéo lấy.
___
Khi Phong Kính về nhà liền nhìn thấy Tô Mộc Vũ cô độc ngồi bó gối trên bãi cỏ dưới lầu, nhìn cô như một bụi cỏ nhỏ giữa hàng ngàn ngọn cỏ tươi mát.
Phong Kính đi đến sờ sờ đầu cô “Nha đầu, làm sao vậy?”
Thấy Tô Mộc Vũ không trả lời, hắn cúi người ôm lấy người cô, đi lên lầu. Tô Mộc Vũ bỗng nhiên gắt gao ôm lấy hông của hắn, dùng sức ôm, ngón tay khẽ run, tựa hồ phải như vậy cô mới có thêm một chút sức mạnh.
Thấy Tô Mộc Vũ đột nhiên lại làm nũng khác ngày thường, Phong Kính vuốt đầu cô, nhẹ cười.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.