Giao Dịch Không Dứt: Tổng Tài Đại Nhân, Đừng Quá Hư Hỏng
Chương 1: Bị người ta ngấm ngầm mưu tính.
Đồ Lạp Hồng Đậu
26/09/2018
“Lương Yên, cậu đã tới chưa? Tớ ở phòng số 1129 đó.
Nhanh lên một chút! Đang chờ cậu tới làm party độc thân cuối cùng này!”
Lê Man Thanh lại gọi điện thoại tới thúc giục.
“Biết rồi biết rồi, lập tức tới ngay, chờ tớ.” Lương Yên rón ra rón rén chạy từ trong nhà ra, lên xe taxi. Mặc dù cô cũng không phải là người mê chơi quá nhiều, nhưng dù sao tối nay là đêm độc thân cuối cùng, cô không có lý gì mà khiến cho đêm này trở nên bình thường.
Ngày mai cô sẽ phải gả cho con trai lớn của Triển gia. Đối với chuyện này, cả Tịch gia đều phấn khởi, ngoại trừ Lương Yên, thân là cô dâu.
Chú rể là Triển Mộ Khoa, người nối nghiệp của tập đoàn Triển thị, bất kể là nhân phẩm, tướng mạo, hay là gia đình và bản thân anh ta mà nói, đều là người đàn ông tốt đi ngàn dặm mới tìm được. Không biết có bao nhiêu người phụ nữ ước ao ghen tị vì Lương Yên có thể gả cho một người đàn ông tốt như vậy.
Bạn thân của cô, Lê Man Thanh chính là người hâm mộ cô kinh khủng nhất. Nhưng Lương Yên cũng không vì thế mà mừng rỡ.
. . . . . .
Bên kia, trong khách sạn, Lê Man Thanh cúp điện thoại, lướt mắt nhìn người đàn ông to con trong phòng.
“Ừ, hai vạn đồng, anh làm đứa con gái lát nữa sẽ tới cho tôi. Tốt nhất là làm kịch liệt một chút! Để lại chút bằng chứng ở trên người, thuận tiện cho tôi bắt gian hơn.” Lê Man Thanh quăng hai bó tiền vào trên thân người đàn ông.
Người đàn ông kia đếm tiền, cười, “Tiểu thư, thủ đoạn thật độc ác. Chậc chậc, quả nhiên thứ độc ác nhất chính là lòng dạ đàn bà.”
“Anh chỉ cần để ý chuyện thu tiền làm việc, sao lại để ý nhiều chuyện như vậy!” Lê Man Thanh hừ một tiếng, cầm túi xách lên đóng sầm cửa phòng rồi đi ra ngoài, chỉ chờ người phụ nữ tự cho là hạnh phúc kia tự chui đầu vào lưới!
Từ nhỏ đến lớn, Tịch Lương Yên đều là món châu báu mà mọi người nâng niu trong lòng bàn tay, mà rõ ràng Lê Man Thanh cũng ưu tú hơn cô về bất cứ cái gì, nhưng ngay cả một gia đình đầm ấm đầy đủ cũng không có.
Cô ta ghen tị với sự may mắn của Lương Yên, bây giờ lại càng ghen tị hơn vì cô mới vừa tốt nghiệp, thế nhưng đã có một ông chồng ưu tú chờ cưới cô rồi. Chuyện này quả thật là không thể tha thứ được!
Cho nên, cô ta căn bản không muốn nhìn thấy buổi hôn lễ này thành công!
. . . . . .
Trong hành lang dài của khách sạn năm sao.
“Này, tôi đã nói là cậu đừng uống nhiều như vậy mà!” Kiều Tề Thiêm ôm lấy Triển Mộ Nham đã uống đến say khướt, đá một cước làm văng cánh cửa phòng 1126.
Không chú ý đến con số ‘6’ trên cửa, khi anh ta dùng lực, số ‘6’ đã xoay vòng, biến thành số ‘9’.
Vào gian phòng, Kiều Tề Thiêm mở đèn, tức giận vứt Triển Mộ Nham lên giường, vừa rút cà vạt trên cổ ra, vừa lẩm bẩm: “Ngày mai cậu làm phù rể, mà còn uống tới như vậy, có lầm hay không! Không phải Chân Niệm Niệm đã đi rồi à? Cậu nói xem cậu đến mức nào rồi?”
Ba chữ “Chân Niệm Niệm” khiến Triển Mộ Nham cau lại đôi mày xinh đẹp, rút cái gối dưới đầu ra rồi ném về phía Kiều Tề Thiêm, “Cậu câm miệng cho tôi!”
“Hừ, cậu không cho tôi nói thì tôi càng phải nói.” Kiều Tề Thiêm vững vàng đón nhận lấy cái gối đầu, lại ném ngược trở về, “Cậu nhìn thử cái bộ dạng không có tiền đồ này của cậu đi! Cậu là nhị thiếu gia của Triển gia đó, núi vàng núi bạc từng ngọn, muốn kiểu phụ nữ nào mà chẳng có, thế mà thua bởi Chân. . . . . .”
Người này lại lải nhải y chang phụ nữ!
Triển Mộ Nham bị lẩm bẩm đến phiền, khó chịu nhảy dựng từ trên giường, tóm lấy Kiều Tề Thiêm rồi đẩy anh ta ra ngoài cửa, “Cút cút cút! Đừng có làm ồn tôi!”
“Này. . . . . .” Kiều Tề Thiêm còn muốn lên tiếng, nhưng cửa cũng đã bị đóng sầm lại một cách hung hăng, chỉ để lại cánh cửa gỗ lạnh như băng. Anh ta chán nản xoa xoa mũi, “Hừ, không biết lòng người tốt!”
“Biết rồi biết rồi, lập tức tới ngay, chờ tớ.” Lương Yên rón ra rón rén chạy từ trong nhà ra, lên xe taxi. Mặc dù cô cũng không phải là người mê chơi quá nhiều, nhưng dù sao tối nay là đêm độc thân cuối cùng, cô không có lý gì mà khiến cho đêm này trở nên bình thường.
Ngày mai cô sẽ phải gả cho con trai lớn của Triển gia. Đối với chuyện này, cả Tịch gia đều phấn khởi, ngoại trừ Lương Yên, thân là cô dâu.
Chú rể là Triển Mộ Khoa, người nối nghiệp của tập đoàn Triển thị, bất kể là nhân phẩm, tướng mạo, hay là gia đình và bản thân anh ta mà nói, đều là người đàn ông tốt đi ngàn dặm mới tìm được. Không biết có bao nhiêu người phụ nữ ước ao ghen tị vì Lương Yên có thể gả cho một người đàn ông tốt như vậy.
Bạn thân của cô, Lê Man Thanh chính là người hâm mộ cô kinh khủng nhất. Nhưng Lương Yên cũng không vì thế mà mừng rỡ.
. . . . . .
Bên kia, trong khách sạn, Lê Man Thanh cúp điện thoại, lướt mắt nhìn người đàn ông to con trong phòng.
“Ừ, hai vạn đồng, anh làm đứa con gái lát nữa sẽ tới cho tôi. Tốt nhất là làm kịch liệt một chút! Để lại chút bằng chứng ở trên người, thuận tiện cho tôi bắt gian hơn.” Lê Man Thanh quăng hai bó tiền vào trên thân người đàn ông.
Người đàn ông kia đếm tiền, cười, “Tiểu thư, thủ đoạn thật độc ác. Chậc chậc, quả nhiên thứ độc ác nhất chính là lòng dạ đàn bà.”
“Anh chỉ cần để ý chuyện thu tiền làm việc, sao lại để ý nhiều chuyện như vậy!” Lê Man Thanh hừ một tiếng, cầm túi xách lên đóng sầm cửa phòng rồi đi ra ngoài, chỉ chờ người phụ nữ tự cho là hạnh phúc kia tự chui đầu vào lưới!
Từ nhỏ đến lớn, Tịch Lương Yên đều là món châu báu mà mọi người nâng niu trong lòng bàn tay, mà rõ ràng Lê Man Thanh cũng ưu tú hơn cô về bất cứ cái gì, nhưng ngay cả một gia đình đầm ấm đầy đủ cũng không có.
Cô ta ghen tị với sự may mắn của Lương Yên, bây giờ lại càng ghen tị hơn vì cô mới vừa tốt nghiệp, thế nhưng đã có một ông chồng ưu tú chờ cưới cô rồi. Chuyện này quả thật là không thể tha thứ được!
Cho nên, cô ta căn bản không muốn nhìn thấy buổi hôn lễ này thành công!
. . . . . .
Trong hành lang dài của khách sạn năm sao.
“Này, tôi đã nói là cậu đừng uống nhiều như vậy mà!” Kiều Tề Thiêm ôm lấy Triển Mộ Nham đã uống đến say khướt, đá một cước làm văng cánh cửa phòng 1126.
Không chú ý đến con số ‘6’ trên cửa, khi anh ta dùng lực, số ‘6’ đã xoay vòng, biến thành số ‘9’.
Vào gian phòng, Kiều Tề Thiêm mở đèn, tức giận vứt Triển Mộ Nham lên giường, vừa rút cà vạt trên cổ ra, vừa lẩm bẩm: “Ngày mai cậu làm phù rể, mà còn uống tới như vậy, có lầm hay không! Không phải Chân Niệm Niệm đã đi rồi à? Cậu nói xem cậu đến mức nào rồi?”
Ba chữ “Chân Niệm Niệm” khiến Triển Mộ Nham cau lại đôi mày xinh đẹp, rút cái gối dưới đầu ra rồi ném về phía Kiều Tề Thiêm, “Cậu câm miệng cho tôi!”
“Hừ, cậu không cho tôi nói thì tôi càng phải nói.” Kiều Tề Thiêm vững vàng đón nhận lấy cái gối đầu, lại ném ngược trở về, “Cậu nhìn thử cái bộ dạng không có tiền đồ này của cậu đi! Cậu là nhị thiếu gia của Triển gia đó, núi vàng núi bạc từng ngọn, muốn kiểu phụ nữ nào mà chẳng có, thế mà thua bởi Chân. . . . . .”
Người này lại lải nhải y chang phụ nữ!
Triển Mộ Nham bị lẩm bẩm đến phiền, khó chịu nhảy dựng từ trên giường, tóm lấy Kiều Tề Thiêm rồi đẩy anh ta ra ngoài cửa, “Cút cút cút! Đừng có làm ồn tôi!”
“Này. . . . . .” Kiều Tề Thiêm còn muốn lên tiếng, nhưng cửa cũng đã bị đóng sầm lại một cách hung hăng, chỉ để lại cánh cửa gỗ lạnh như băng. Anh ta chán nản xoa xoa mũi, “Hừ, không biết lòng người tốt!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.