Giao Dịch Không Dứt: Tổng Tài Đại Nhân, Đừng Quá Hư Hỏng
Chương 41: Càng hận hơn.
Đồ Lạp Hồng Đậu
30/09/2018
“Tôi chỉ nhầm cô với người khác thôi, hai người khá là giống nhau!”
Người đó đã xuất hiện trong cuộc sống của anh vào năm năm trước!
Đúng! Chỉ như vậy mà thôi! Nếu không thì sao anh lại có thể bị một người không hề có kỹ xảo hôn môi làm cho trầm luân không dứt ra được?
Triển Mộ Nham cố gắng xem nhẹ sự rung động khác lạ trong lòng.
. . . . . .
Thì ra chỉ coi cô là một thế thân hèn mọn mà thôi. . . . . . Anh vẫn giống như năm năm trước. . . . . .
Cả người Lương Yên run rẩy, cô nghe thấy giọng nói của mình cũng phát run.
Đôi mắt cô phủ đầy sương mù giống như một con thỏ nhỏ bị tổn thương cố chấp nhìn chằm chằm anh, “Anh cứ bắt nạt tôi hết lần này đến lần khác, anh hận tôi đến thế sao?”
Triển Mộ Nham nhìn đôi mắt ướt át nhưng lại không hề rơi nước mắt của cô, anh nghiêng người cười lạnh, “Cô phải biết rõ tôi chán ghét cô đến mức nào chứ, nếu như cô không chịu nổi thì cô có thể lập tức từ chức rồi cút xéo khỏi đây!”
Đúng! Cô nên từ chức! Bị ông chủ bán đi, còn bị làm nhục, nếu cô còn ở lại để chịu bắt nạt thì cô đúng là một người ngu ngốc!
Nhưng. . . . . .
Cô không cam lòng rời khỏi như vậy.
Cô cắn môi giống như đã hạ quyết tâm, hít một hơi thật sâu, cô quật cường nhìn anh, “Chắc phải khiến Tổng giám đốc thất vọng rồi, tôi sẽ không đi. Hơn nữa, tôi nhất định sẽ làm tốt công việc của mình!”
Cô vừa nói xong cũng không đợi Triển Mộ Nham tiêu hóa những lời nói này, cô xoay người đẩy cửa xuống xe.
Trong nháy mắt cô xoay người thì nước mắt cũng không chịu sự khống chế mà rơi xuống, tầm mắt trở nên mơ hồ.
Cô đã kiên cường hơn Lương Yên ngày xưa rất nhiều. Không còn là một đại tiểu thư tùy tiện để người ta xoa tròn bóp méo, nhưng cô có kiên cường đến mức nào cũng không thể chịu đựng được việc anh nhiều lần tổn thương cô. . . . . .
Cô ở trước mặt anh chỉ là một con cọp giấy không chịu nổi một kích mà thôi. . . . . .
Cô vừa mới đi được hai bước thì chiếc xe phía sau đã chậm rãi đuổi theo.
Sợi dây cung dưới đáy lòng yếu ớt lại một lần nữa căng chặt. Là cảm thấy chưa sỉ nhục đủ, cho nên muốn tiếp tục bắt nạt cô sao?
Chiếc xe chậm rãi dừng bên cạnh cô. Cửa sổ xe hạ xuống, gương mặt tuấn tú chiếu vào đôi mắt mơ hồ của cô.
Anh nhìn chằm chằm cô nhưng lại không nhìn ra được bất kì cảm xúc gì, “Lên xe!”
Lương Yên coi như không nghe thấy gì cứ tiếp tục đi về phía trước.
“Nếu như không muốn bị người ta kéo vào ngõ hẻm nào đó, thì cô nên lập tức lên xe đi!” Triển Mộ Nham gõ tay lái, ánh đèn nê ông chiếu qua mặt anh, anh nhàn nhạt mở miệng: “Nếu như tôi nhớ không lầm thì trị an của khu vực này không được tốt lắm.”
Dù Lương Yên đang tức giận nhưng vừa nghe thấy anh nói vậy cũng hơi rùng mình một cái. Cô nhìn quanh bốn phía, nghĩ đến bộ lễ phục mình đang mặc trên người càng cảm thấy sợ hãi hơn.
Nhưng cô cũng không muốn đi cùng anh, chỉ đành kiên trì đi đến chỗ gọi xe đưa tay gọi một chiếc xe taxi.
Sau lưng không có động tĩnh gì. Triển Mộ Nham cũng không tiếp tục lái xe đi theo cô nữa.
Trong lòng Lương Yên có chút chua xót, cô không khỏi cảm thấy có chút mất mát.
Cô thiếu chút nữa cho rằng hành động của anh là muốn chủ động giảng hòa, bây giờ nghĩ lại có lẽ chỉ là nhất thời cao hứng mới làm như vậy.
Xe taxi dừng bên cạnh.
Lương Yên chần chờ mở cửa xe, khẽ cắn môi nhịn lại suy nghĩ muốn quay đầu nhìn xem, lại đột nhiên có người cao giọng nói, “Xảy ra chuyện rồi! Xảy ra chuyện rồi! Bên kia có người ngất xỉu trong xe!”
Trong lòng Lương Yên căng thẳng, cô nghĩ đến cái gì đó liền chui ra khỏi xe.
Người đó đã xuất hiện trong cuộc sống của anh vào năm năm trước!
Đúng! Chỉ như vậy mà thôi! Nếu không thì sao anh lại có thể bị một người không hề có kỹ xảo hôn môi làm cho trầm luân không dứt ra được?
Triển Mộ Nham cố gắng xem nhẹ sự rung động khác lạ trong lòng.
. . . . . .
Thì ra chỉ coi cô là một thế thân hèn mọn mà thôi. . . . . . Anh vẫn giống như năm năm trước. . . . . .
Cả người Lương Yên run rẩy, cô nghe thấy giọng nói của mình cũng phát run.
Đôi mắt cô phủ đầy sương mù giống như một con thỏ nhỏ bị tổn thương cố chấp nhìn chằm chằm anh, “Anh cứ bắt nạt tôi hết lần này đến lần khác, anh hận tôi đến thế sao?”
Triển Mộ Nham nhìn đôi mắt ướt át nhưng lại không hề rơi nước mắt của cô, anh nghiêng người cười lạnh, “Cô phải biết rõ tôi chán ghét cô đến mức nào chứ, nếu như cô không chịu nổi thì cô có thể lập tức từ chức rồi cút xéo khỏi đây!”
Đúng! Cô nên từ chức! Bị ông chủ bán đi, còn bị làm nhục, nếu cô còn ở lại để chịu bắt nạt thì cô đúng là một người ngu ngốc!
Nhưng. . . . . .
Cô không cam lòng rời khỏi như vậy.
Cô cắn môi giống như đã hạ quyết tâm, hít một hơi thật sâu, cô quật cường nhìn anh, “Chắc phải khiến Tổng giám đốc thất vọng rồi, tôi sẽ không đi. Hơn nữa, tôi nhất định sẽ làm tốt công việc của mình!”
Cô vừa nói xong cũng không đợi Triển Mộ Nham tiêu hóa những lời nói này, cô xoay người đẩy cửa xuống xe.
Trong nháy mắt cô xoay người thì nước mắt cũng không chịu sự khống chế mà rơi xuống, tầm mắt trở nên mơ hồ.
Cô đã kiên cường hơn Lương Yên ngày xưa rất nhiều. Không còn là một đại tiểu thư tùy tiện để người ta xoa tròn bóp méo, nhưng cô có kiên cường đến mức nào cũng không thể chịu đựng được việc anh nhiều lần tổn thương cô. . . . . .
Cô ở trước mặt anh chỉ là một con cọp giấy không chịu nổi một kích mà thôi. . . . . .
Cô vừa mới đi được hai bước thì chiếc xe phía sau đã chậm rãi đuổi theo.
Sợi dây cung dưới đáy lòng yếu ớt lại một lần nữa căng chặt. Là cảm thấy chưa sỉ nhục đủ, cho nên muốn tiếp tục bắt nạt cô sao?
Chiếc xe chậm rãi dừng bên cạnh cô. Cửa sổ xe hạ xuống, gương mặt tuấn tú chiếu vào đôi mắt mơ hồ của cô.
Anh nhìn chằm chằm cô nhưng lại không nhìn ra được bất kì cảm xúc gì, “Lên xe!”
Lương Yên coi như không nghe thấy gì cứ tiếp tục đi về phía trước.
“Nếu như không muốn bị người ta kéo vào ngõ hẻm nào đó, thì cô nên lập tức lên xe đi!” Triển Mộ Nham gõ tay lái, ánh đèn nê ông chiếu qua mặt anh, anh nhàn nhạt mở miệng: “Nếu như tôi nhớ không lầm thì trị an của khu vực này không được tốt lắm.”
Dù Lương Yên đang tức giận nhưng vừa nghe thấy anh nói vậy cũng hơi rùng mình một cái. Cô nhìn quanh bốn phía, nghĩ đến bộ lễ phục mình đang mặc trên người càng cảm thấy sợ hãi hơn.
Nhưng cô cũng không muốn đi cùng anh, chỉ đành kiên trì đi đến chỗ gọi xe đưa tay gọi một chiếc xe taxi.
Sau lưng không có động tĩnh gì. Triển Mộ Nham cũng không tiếp tục lái xe đi theo cô nữa.
Trong lòng Lương Yên có chút chua xót, cô không khỏi cảm thấy có chút mất mát.
Cô thiếu chút nữa cho rằng hành động của anh là muốn chủ động giảng hòa, bây giờ nghĩ lại có lẽ chỉ là nhất thời cao hứng mới làm như vậy.
Xe taxi dừng bên cạnh.
Lương Yên chần chờ mở cửa xe, khẽ cắn môi nhịn lại suy nghĩ muốn quay đầu nhìn xem, lại đột nhiên có người cao giọng nói, “Xảy ra chuyện rồi! Xảy ra chuyện rồi! Bên kia có người ngất xỉu trong xe!”
Trong lòng Lương Yên căng thẳng, cô nghĩ đến cái gì đó liền chui ra khỏi xe.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.