Giao Dịch Không Dứt: Tổng Tài Đại Nhân, Đừng Quá Hư Hỏng
Chương 141: Chương 105.3
Đồ Lạp Hồng Đậu
22/08/2019
Anh đang muốn mở miệng thì đã thấy Lương Yên đang nhìn tờ báo trên bàn.
Triển Mộ Nham sững sờ, theo bản năng che tờ báo lại. Lương Yên thấy trong miệng khô khốc, làm như lơ đãng dời mắt về phía khác.
Tuy cả hai đều làm ra vẻ không có việc gì, nhưng không khí xung quanh lại trở nên kỳ quái.
Triển Mộ Nham do dự một hồi, anh mấp máy môi, mặt không đổi sắc liếc Lương Yên một cái rồi mới mở miệng: "Tấm hình này, không phải như cô nghĩ đâu."
Lương Yên run lên một cái, đây coi là giải thích sao? Thế nhưng... Bọn họ không có bất cứ quan hệ gì, anh giải thích để làm gì?
Cô cười yếu ớt, bày ra dáng vẻ không thèm để ý, nhàn nhạt trả lời anh, "Tôi không nghĩ gì hết, Tổng giám đốc không cần đặc biệt giải thích với tôi, dù sao tôi cũng chỉ là thư ký Tổng giám đốc, anh giải thích cái này với tôi cúng không thích hợp."
Lương Yên nhìn sắc mặt của anh đã thay đổi, hình như bị cô làm cho nghẹn lời. Cô dừng một chút, nhỏ giọng bổ sung một câu: "Còn có, chúc mừng hai người."
Anh hung hăng nhíu mày lại. Cô nói chúc mừng anh và Chân Niệm Niệm lên trang nhất sao? Chúc mừng giá cổ phiếu giảm mạnh sao?
Không để ý đến sắc mặt khó coi của anh, Lương Yên thản nhiên tiếp tục: "Niệm Niệm đã độc thân rồi. Sáng hôm nay cô ấy đã làm thủ tục ly hôn với anh trai tôi rồi."
Cô ngừng một chút, nhìn qua anh một cái.
Ánh mắt anh rất u ám, hình như rất không hài lòng với những lời nói của cô. Đôi môi mỏng mím thành một đường thẳng.
"Được rồi, nếu như Tổng giám đốc không có chuyện gì khác thì tôi xin phép đi ra trước." Lương Yên không muốn ở lại thêm nữa, quay người chuẩn bị đi ra khỏi văn phòng.
"Tịch Lương Yên!" Cô vừa đặt tay lên tay nắm cửa thì anh đã lạnh lùng gọi cô lại.
Cô quay đầu, Triển Mộ Nham đang nhìn chằm chằm cô, ánh mắt sắc bén như muốn chọc thủng cô: "Cô và Vương Kính Nghiêu có quan hệ gì?"
Vấn đề này là vấn đề riêng tư. Cô hoàn toàn có thể cự tuyệt trả lời. Thế nhưng...
Lương Yên lại nhẹ nhàng cười một tiếng, khuôn mặt nhỏ hơi ngẩng lên: "Chúng tôi đang quen nhau."
Trong đôi mắt thâm thúy xẹt qua một tia u tối.
Sắc mặt anh trở nên rét lạnh, hình như không khí xung quanh cũng lạnh hơn mấy độ.
"Tịch Lương Yên, tôi đã xem thường cô rồi!" Anh cười lạnh: "Hôm qua còn muốn làm bạn gái tôi, hiện tại đã không kịp chờ đợi mà ở bên cạnh một người đàn ông khác rồi sao?"
"Chúng ta giống nhau thôi." Lương Yên nhẹ nhàng phản kích. Hành động của anh không phải còn quá đáng hơn cô sao? Một ngày trước còn hôn cô, ngày hôm sau đã cùng Niệm Niệm...
Lương Yên không nghĩ tiếp nữa, cô chỉ thu hồi tầm mắt, nổi giận đùng đùng gật đầu với anh: "Tôi đi ra ngoài làm việc trước."
...
Cô còn chưa kịp đi ra ngoài thì đồng nghiệp đã gọi: "Lương Yên, điện thoại của cậu này! Người tặng hoa gọi tới nha!"
Sau lưng có một ánh mắt rét lạnh bắn tới. Lương Yên rùng mình một cái, lập tức đóng cửa bước nhanh ra bên ngoài.
"Đã nhận được hoa chưa?" Quả nhiên là Vương Kính Nghiêu.
"Ừm, đã nhận được, cảm ơn."
"Không quá đường đột chứ?" Vương Kính Nghiêu vẫn trầm ổn như cũ: "Anh em nói gần đây tâm trạng của em không được tốt lắm, cho nên..."
Anh ta dừng một chút: "Hy vọng không khiến em cảm thấy phiền phức."
"Không, em rất vui." Trong lòng Lương Yên có một tia ấm áp.
Không có cô gái nào không thích sự bất ngờ, hơn nữa còn là dưới tình hình như vậy. Trong lòng dù sao cũng có chút an ủi.
Triển Mộ Nham sững sờ, theo bản năng che tờ báo lại. Lương Yên thấy trong miệng khô khốc, làm như lơ đãng dời mắt về phía khác.
Tuy cả hai đều làm ra vẻ không có việc gì, nhưng không khí xung quanh lại trở nên kỳ quái.
Triển Mộ Nham do dự một hồi, anh mấp máy môi, mặt không đổi sắc liếc Lương Yên một cái rồi mới mở miệng: "Tấm hình này, không phải như cô nghĩ đâu."
Lương Yên run lên một cái, đây coi là giải thích sao? Thế nhưng... Bọn họ không có bất cứ quan hệ gì, anh giải thích để làm gì?
Cô cười yếu ớt, bày ra dáng vẻ không thèm để ý, nhàn nhạt trả lời anh, "Tôi không nghĩ gì hết, Tổng giám đốc không cần đặc biệt giải thích với tôi, dù sao tôi cũng chỉ là thư ký Tổng giám đốc, anh giải thích cái này với tôi cúng không thích hợp."
Lương Yên nhìn sắc mặt của anh đã thay đổi, hình như bị cô làm cho nghẹn lời. Cô dừng một chút, nhỏ giọng bổ sung một câu: "Còn có, chúc mừng hai người."
Anh hung hăng nhíu mày lại. Cô nói chúc mừng anh và Chân Niệm Niệm lên trang nhất sao? Chúc mừng giá cổ phiếu giảm mạnh sao?
Không để ý đến sắc mặt khó coi của anh, Lương Yên thản nhiên tiếp tục: "Niệm Niệm đã độc thân rồi. Sáng hôm nay cô ấy đã làm thủ tục ly hôn với anh trai tôi rồi."
Cô ngừng một chút, nhìn qua anh một cái.
Ánh mắt anh rất u ám, hình như rất không hài lòng với những lời nói của cô. Đôi môi mỏng mím thành một đường thẳng.
"Được rồi, nếu như Tổng giám đốc không có chuyện gì khác thì tôi xin phép đi ra trước." Lương Yên không muốn ở lại thêm nữa, quay người chuẩn bị đi ra khỏi văn phòng.
"Tịch Lương Yên!" Cô vừa đặt tay lên tay nắm cửa thì anh đã lạnh lùng gọi cô lại.
Cô quay đầu, Triển Mộ Nham đang nhìn chằm chằm cô, ánh mắt sắc bén như muốn chọc thủng cô: "Cô và Vương Kính Nghiêu có quan hệ gì?"
Vấn đề này là vấn đề riêng tư. Cô hoàn toàn có thể cự tuyệt trả lời. Thế nhưng...
Lương Yên lại nhẹ nhàng cười một tiếng, khuôn mặt nhỏ hơi ngẩng lên: "Chúng tôi đang quen nhau."
Trong đôi mắt thâm thúy xẹt qua một tia u tối.
Sắc mặt anh trở nên rét lạnh, hình như không khí xung quanh cũng lạnh hơn mấy độ.
"Tịch Lương Yên, tôi đã xem thường cô rồi!" Anh cười lạnh: "Hôm qua còn muốn làm bạn gái tôi, hiện tại đã không kịp chờ đợi mà ở bên cạnh một người đàn ông khác rồi sao?"
"Chúng ta giống nhau thôi." Lương Yên nhẹ nhàng phản kích. Hành động của anh không phải còn quá đáng hơn cô sao? Một ngày trước còn hôn cô, ngày hôm sau đã cùng Niệm Niệm...
Lương Yên không nghĩ tiếp nữa, cô chỉ thu hồi tầm mắt, nổi giận đùng đùng gật đầu với anh: "Tôi đi ra ngoài làm việc trước."
...
Cô còn chưa kịp đi ra ngoài thì đồng nghiệp đã gọi: "Lương Yên, điện thoại của cậu này! Người tặng hoa gọi tới nha!"
Sau lưng có một ánh mắt rét lạnh bắn tới. Lương Yên rùng mình một cái, lập tức đóng cửa bước nhanh ra bên ngoài.
"Đã nhận được hoa chưa?" Quả nhiên là Vương Kính Nghiêu.
"Ừm, đã nhận được, cảm ơn."
"Không quá đường đột chứ?" Vương Kính Nghiêu vẫn trầm ổn như cũ: "Anh em nói gần đây tâm trạng của em không được tốt lắm, cho nên..."
Anh ta dừng một chút: "Hy vọng không khiến em cảm thấy phiền phức."
"Không, em rất vui." Trong lòng Lương Yên có một tia ấm áp.
Không có cô gái nào không thích sự bất ngờ, hơn nữa còn là dưới tình hình như vậy. Trong lòng dù sao cũng có chút an ủi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.