Giao Dịch Không Dứt: Tổng Tài Đại Nhân, Đừng Quá Hư Hỏng
Chương 50: Có người chăm sóc.
Đồ Lạp Hồng Đậu
30/09/2018
“Tịch Lương Yên.” Triển Mộ Nham vẫn nhịn không được
nhớ tới sự ấm áp mà cô đã cho mình, nhưng đây không phải lúc anh nên đắm chìm vào đó!
Kiều Tề Thiêm sững sờ.
“Sao cô ta lại ở công ty của cậu?” Đây không phải là tự chui đầu vào lưới sao? Chẳng lẽ. . . . . . Cô ta có mục đích khác?
“Nếu cô ta đã tự mình xông đến, thì không có lý nào tôi lại không lợi dụng cô ta. Có lẽ dùng cô ta đối phó với Tịch gia sẽ có tác dụng rất lớn.”
Trong mắt Triển Mộ Nham hiện lên tia sáng tinh ranh, dáng vẻ khi anh tính toán rất giống một con sói. Kiều Tề Thiêm chỉ cảm thấy mồ hôi lạnh túa ra.
Anh ta đổ mồ hôi thay cho cô gái Tịch Lương Yên kia. Đường lớn đầy ánh nắng không đi, lại lệch lạc đi lên con đường chết.
....
Lúc Lương Yên vội vã chạy đến thì đã thấy Nguyễn Tố đang ngồi bên ngoài phòng ICU rơi nước mắt, Tịch Chấn Quốc thì đang lo lắng đi tới đi lui trên hành lang.
QQ đáng thương ghé vào cửa sổ thủy tinh, khuôn mặt nhỏ nhắn bị thủy tinh ép đến bằng phẳng.
“Ba, mẹ! Vi Vi xảy ra chuyện gì vậy?” Lương Yên nhìn Vi Vi nằm ở trong phòng, trái tim đau như bị dao cắt, hận không thể chịu thay cho con gái.
Nguyễn Tố thút thít khóc lóc kể lể: “Bác sĩ nói là bị bệnh di truyền. . . . . . Là bệnh WIID rất hiếm thấy ở nước ngoài. . . . . . Yên nhi, nhà chúng ta không có tiền sử bệnh này. . . . . . Đây là tạo cái nghiệt gì. . . . . .”
“Bệnh di truyền? WI¬ID?” Lương Yên chưa bao giờ nghe thấy từ ngữ xa lạ như vậy. Vi Vi bị di truyền từ anh sao? Tối nay anh bị phát bệnh, cũng là bệnh này sao?
Nhớ tới anh lạnh nhạt nói đến chữ ‘chết’, Lương Yên chỉ cảm thấy tay chân lạnh như băng.
Tịch Khuynh Viễn đỡ Lương Yên, dịu dàng an ủi: “WI¬ID là bệnh khiến thần kinh não bộ không khỏe mạnh. Em đừng gấp gáp, bác sĩ nói tình huống của Vi Vi tương đối ổn định. Anh đã tìm một giáo sư nước ngoài có hiểu biết về phương diện này, nhất định sẽ cứu chữa được.”
...
Đêm khuya, Vi Vi còn nằm trong phòng ICU vẫn chưa tỉnh lại. Cô bé mặc quần áo bệnh nhân, nhẹ nhàng nhắm hai mắt, nhìn cô bé yếu ớt đến mức chỉ cần chớp mắt một cái là có thể biến mất.
Lương Yên để cho ba mẹ trở về trước. Nhưng dù cô có khuyên như thế nào thì QQ cũng không chịu rời đi, nhất quyết cùng Lương Yên ngồi ở bên ngoài phòng bệnh.
“Yên Yên ngu ngốc, đừng khóc nữa. . . . . .” QQ đưa bàn tay trắng non mềm mại ra lau nước mắt thay cho Lương Yên.
QQ càng an ủi cô thì cô càng cảm thấy đau lòng. Lương Yên vững vàng ôm lấy QQ, “Là mẹ vô dụng, nên mới khiến các con phải chịu khổ. . . . . .”
QQ vùi người vào trong ngực Lương Yên, cậu bé lắc đầu liên tục. Qua một hồi lâu sau mới buồn buồn hỏi: “Yên Yên, ba xấu xa cũng bị bệnh giống Vi Vi sao?”
Lương Yên trầm mặc một hồi lâu mới nhẹ ‘ừ’ một tiếng. QQ chưa bao giờ nhắc đến từ ‘ba’ này, hiển nhiên cậu bé đã bị bệnh tình của Vi Vi dọa sợ.
“Vậy ba nhất định cũng sẽ khó chịu như Vi Vi. . . . . .” QQ lẩm bẩm, lại ngẩng đầu nhìn Lương Yên, “Yên Yên, ba không có chúng ta, vậy lúc bị bệnh phải làm sao?”
Lời nói ngây thơ của một đứa bé lại như một cây kim đâm thẳng vào lòng Lương Yên.
Cô nhớ lại dáng vẻ đau đớn của anh khi phát bệnh, chỉ cảm thấy trong lòng rất khó chịu.
Nhưng vẫn vuốt ve đầu con trai, an ủi, “Đừng lo lắng, cho dù không có chúng ta thì ba vẫn còn những người khác chăm sóc.”
Chắc Lê Mạn Thanh đang ở bên cạnh anh đi!
Kiều Tề Thiêm sững sờ.
“Sao cô ta lại ở công ty của cậu?” Đây không phải là tự chui đầu vào lưới sao? Chẳng lẽ. . . . . . Cô ta có mục đích khác?
“Nếu cô ta đã tự mình xông đến, thì không có lý nào tôi lại không lợi dụng cô ta. Có lẽ dùng cô ta đối phó với Tịch gia sẽ có tác dụng rất lớn.”
Trong mắt Triển Mộ Nham hiện lên tia sáng tinh ranh, dáng vẻ khi anh tính toán rất giống một con sói. Kiều Tề Thiêm chỉ cảm thấy mồ hôi lạnh túa ra.
Anh ta đổ mồ hôi thay cho cô gái Tịch Lương Yên kia. Đường lớn đầy ánh nắng không đi, lại lệch lạc đi lên con đường chết.
....
Lúc Lương Yên vội vã chạy đến thì đã thấy Nguyễn Tố đang ngồi bên ngoài phòng ICU rơi nước mắt, Tịch Chấn Quốc thì đang lo lắng đi tới đi lui trên hành lang.
QQ đáng thương ghé vào cửa sổ thủy tinh, khuôn mặt nhỏ nhắn bị thủy tinh ép đến bằng phẳng.
“Ba, mẹ! Vi Vi xảy ra chuyện gì vậy?” Lương Yên nhìn Vi Vi nằm ở trong phòng, trái tim đau như bị dao cắt, hận không thể chịu thay cho con gái.
Nguyễn Tố thút thít khóc lóc kể lể: “Bác sĩ nói là bị bệnh di truyền. . . . . . Là bệnh WIID rất hiếm thấy ở nước ngoài. . . . . . Yên nhi, nhà chúng ta không có tiền sử bệnh này. . . . . . Đây là tạo cái nghiệt gì. . . . . .”
“Bệnh di truyền? WI¬ID?” Lương Yên chưa bao giờ nghe thấy từ ngữ xa lạ như vậy. Vi Vi bị di truyền từ anh sao? Tối nay anh bị phát bệnh, cũng là bệnh này sao?
Nhớ tới anh lạnh nhạt nói đến chữ ‘chết’, Lương Yên chỉ cảm thấy tay chân lạnh như băng.
Tịch Khuynh Viễn đỡ Lương Yên, dịu dàng an ủi: “WI¬ID là bệnh khiến thần kinh não bộ không khỏe mạnh. Em đừng gấp gáp, bác sĩ nói tình huống của Vi Vi tương đối ổn định. Anh đã tìm một giáo sư nước ngoài có hiểu biết về phương diện này, nhất định sẽ cứu chữa được.”
...
Đêm khuya, Vi Vi còn nằm trong phòng ICU vẫn chưa tỉnh lại. Cô bé mặc quần áo bệnh nhân, nhẹ nhàng nhắm hai mắt, nhìn cô bé yếu ớt đến mức chỉ cần chớp mắt một cái là có thể biến mất.
Lương Yên để cho ba mẹ trở về trước. Nhưng dù cô có khuyên như thế nào thì QQ cũng không chịu rời đi, nhất quyết cùng Lương Yên ngồi ở bên ngoài phòng bệnh.
“Yên Yên ngu ngốc, đừng khóc nữa. . . . . .” QQ đưa bàn tay trắng non mềm mại ra lau nước mắt thay cho Lương Yên.
QQ càng an ủi cô thì cô càng cảm thấy đau lòng. Lương Yên vững vàng ôm lấy QQ, “Là mẹ vô dụng, nên mới khiến các con phải chịu khổ. . . . . .”
QQ vùi người vào trong ngực Lương Yên, cậu bé lắc đầu liên tục. Qua một hồi lâu sau mới buồn buồn hỏi: “Yên Yên, ba xấu xa cũng bị bệnh giống Vi Vi sao?”
Lương Yên trầm mặc một hồi lâu mới nhẹ ‘ừ’ một tiếng. QQ chưa bao giờ nhắc đến từ ‘ba’ này, hiển nhiên cậu bé đã bị bệnh tình của Vi Vi dọa sợ.
“Vậy ba nhất định cũng sẽ khó chịu như Vi Vi. . . . . .” QQ lẩm bẩm, lại ngẩng đầu nhìn Lương Yên, “Yên Yên, ba không có chúng ta, vậy lúc bị bệnh phải làm sao?”
Lời nói ngây thơ của một đứa bé lại như một cây kim đâm thẳng vào lòng Lương Yên.
Cô nhớ lại dáng vẻ đau đớn của anh khi phát bệnh, chỉ cảm thấy trong lòng rất khó chịu.
Nhưng vẫn vuốt ve đầu con trai, an ủi, “Đừng lo lắng, cho dù không có chúng ta thì ba vẫn còn những người khác chăm sóc.”
Chắc Lê Mạn Thanh đang ở bên cạnh anh đi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.