Giao Dịch Không Dứt: Tổng Tài Đại Nhân, Đừng Quá Hư Hỏng
Chương 136: Kiều diễm ướt át.
Đồ Lạp Hồng Đậu
22/08/2019
Cô ta giật mình đứng lên, nghĩ đến camera ngoài cửa sổ, cô ta lập tức giật chăn lông khoác lên người mình...
Lại lau chùi nước mắt, đến khi hô hấp bình thường trở lại thì mới nghe điện thoại.
“Tịch phu nhân, ảnh chụp đã có rồi, lát nữa tôi sẽ lên bài, sáng sớm ngày mai sẽ tung ra ngoài.”
“Đừng gọi tôi là Tịch phu nhân!” Chân Niệm Niệm chỉnh lại cách gọi của đối phương, “Từ ngày mai tôi không còn là Tịch phu nhân nữa!”
“Đúng, đúng, những bức ảnh này được tung ra ngoài, chỉ sợ cô cũng không làm được Tịch phu nhân nữa. Chẳng qua nếu cô muốn làm Triển phu nhân, cũng phải cố gắng thêm chút nữa.” Trong giọng nói của đối phương có sự chế nhạo. Anh ta có thể nhìn thấy rõ ràng một màn Chân Niệm Niệm bị cự tuyệt.
Triển Mộ Nham kia căn bản không phải là đàn ông! Anh ta mới nhìn Chân Niệm Niệm trần truồng qua màn hình máy tính thôi đã có cảm giác rồi!
“Đó là chuyện của tôi. Chúng ta gặp ở chỗ cũ.”
Sau khi Chân Niệm Niệm cúp điện thoại xong liền đi rửa mặt, trang điểm cẩn thận mới đoan trang rời khỏi khách sạn.
...
Sau khi Lương Yên đưa hai đứa nhỏ đến trường liền đến công ty. Cô bước xuống từ xe taxi, đi tới cửa công ty, một chiếc xe quen thuộc dừng ngay bên cạnh.
Cô ngẩng đầu lên theo bản năng, cửa xe mở ra, Triển Mộ Nham bước xuống xe.
Lương Yên sửng sốt một chút, cô không né tránh được đành phải một mực cung kính chào hỏi, “Triển tổng.”
Triển Mộ Nham chỉ nhàn nhạt nhìn cô một cái, “Ừ” một tiếng, hơi gật đầu coi như đáp lại. Vẻ mặt thậm chí còn không có bất kỳ biến hóa nào.
Phản ứng như thế cũng không còn gì tốt hơn.
Điều này đại biểu bọn họ đã trở lại quỹ đạo ban đầu. Trừ công việc ra thì sẽ không còn bất kì liên quan gì nữa.
Nhưng trong lòng vẫn cảm thấy mất mát và chua xót.
Lương Yên vừa suy nghĩ miên man vừa đi theo sau lưng Triển Mộ Nham vào công ty.
Mấy cô gái đứng trước quầy lễ tân đang xúm lại bàn tán gì đó, ngay cả đại BOSS đã đi vào mà cũng không hề biết.
“Ai, mau nhìn, mau nhìn. Đây không phải là cô gái hôm qua sao?” Trong tay mấy người đó cầm mấy tờ báo Tài chính và kinh tế. Chụm đầu vào nhau nói nhỏ.
“Không nghĩ tới cô ta lại là Thiếu phu nhân của tập đoàn Tịch thị!”
Niệm Niệm? Lương Yên sửng sốt một chút. Cô lén nhìn người đàn ông bên cạnh, quả nhiên thấy anh khẽ cau mày.
“Đã là phụ nữ có chồng, mà còn ở chung một chỗ với Tổng giám đốc sao? Vậy chẳng phải Tổng giám đốc là... người thứ ba?” Người đó không dám nói quá lớn tiếng, mấy chữ ‘người thứ ba’ còn nói rất nhỏ.
“Trời ạ, người phụ nữ này cũng quá tốt số đi! Người trong nhà ưu tú như vậy, người bên ngoài cũng rất ưu tú! Quá không công bằng!”
“Hứ, người ta có tư cách. Cậu thử nhìn bức ảnh kiều diễm ướt át này xem, che nhiều như vậy.”
. . . . . .
Lương Yên đã hoảng sợ không thốt nên lời. Tại sao lại nói Niệm Niệm như vậy? Vừa nãy cô nên thuận tay mua một tờ mới đúng!
“Mấy người đang nói chuyện gì?” Giọng nói lạnh lùng vang lên khiến đại sảnh công ty như bị đông cứng lại, trở nên im ắng yên tĩnh.
Lại lau chùi nước mắt, đến khi hô hấp bình thường trở lại thì mới nghe điện thoại.
“Tịch phu nhân, ảnh chụp đã có rồi, lát nữa tôi sẽ lên bài, sáng sớm ngày mai sẽ tung ra ngoài.”
“Đừng gọi tôi là Tịch phu nhân!” Chân Niệm Niệm chỉnh lại cách gọi của đối phương, “Từ ngày mai tôi không còn là Tịch phu nhân nữa!”
“Đúng, đúng, những bức ảnh này được tung ra ngoài, chỉ sợ cô cũng không làm được Tịch phu nhân nữa. Chẳng qua nếu cô muốn làm Triển phu nhân, cũng phải cố gắng thêm chút nữa.” Trong giọng nói của đối phương có sự chế nhạo. Anh ta có thể nhìn thấy rõ ràng một màn Chân Niệm Niệm bị cự tuyệt.
Triển Mộ Nham kia căn bản không phải là đàn ông! Anh ta mới nhìn Chân Niệm Niệm trần truồng qua màn hình máy tính thôi đã có cảm giác rồi!
“Đó là chuyện của tôi. Chúng ta gặp ở chỗ cũ.”
Sau khi Chân Niệm Niệm cúp điện thoại xong liền đi rửa mặt, trang điểm cẩn thận mới đoan trang rời khỏi khách sạn.
...
Sau khi Lương Yên đưa hai đứa nhỏ đến trường liền đến công ty. Cô bước xuống từ xe taxi, đi tới cửa công ty, một chiếc xe quen thuộc dừng ngay bên cạnh.
Cô ngẩng đầu lên theo bản năng, cửa xe mở ra, Triển Mộ Nham bước xuống xe.
Lương Yên sửng sốt một chút, cô không né tránh được đành phải một mực cung kính chào hỏi, “Triển tổng.”
Triển Mộ Nham chỉ nhàn nhạt nhìn cô một cái, “Ừ” một tiếng, hơi gật đầu coi như đáp lại. Vẻ mặt thậm chí còn không có bất kỳ biến hóa nào.
Phản ứng như thế cũng không còn gì tốt hơn.
Điều này đại biểu bọn họ đã trở lại quỹ đạo ban đầu. Trừ công việc ra thì sẽ không còn bất kì liên quan gì nữa.
Nhưng trong lòng vẫn cảm thấy mất mát và chua xót.
Lương Yên vừa suy nghĩ miên man vừa đi theo sau lưng Triển Mộ Nham vào công ty.
Mấy cô gái đứng trước quầy lễ tân đang xúm lại bàn tán gì đó, ngay cả đại BOSS đã đi vào mà cũng không hề biết.
“Ai, mau nhìn, mau nhìn. Đây không phải là cô gái hôm qua sao?” Trong tay mấy người đó cầm mấy tờ báo Tài chính và kinh tế. Chụm đầu vào nhau nói nhỏ.
“Không nghĩ tới cô ta lại là Thiếu phu nhân của tập đoàn Tịch thị!”
Niệm Niệm? Lương Yên sửng sốt một chút. Cô lén nhìn người đàn ông bên cạnh, quả nhiên thấy anh khẽ cau mày.
“Đã là phụ nữ có chồng, mà còn ở chung một chỗ với Tổng giám đốc sao? Vậy chẳng phải Tổng giám đốc là... người thứ ba?” Người đó không dám nói quá lớn tiếng, mấy chữ ‘người thứ ba’ còn nói rất nhỏ.
“Trời ạ, người phụ nữ này cũng quá tốt số đi! Người trong nhà ưu tú như vậy, người bên ngoài cũng rất ưu tú! Quá không công bằng!”
“Hứ, người ta có tư cách. Cậu thử nhìn bức ảnh kiều diễm ướt át này xem, che nhiều như vậy.”
. . . . . .
Lương Yên đã hoảng sợ không thốt nên lời. Tại sao lại nói Niệm Niệm như vậy? Vừa nãy cô nên thuận tay mua một tờ mới đúng!
“Mấy người đang nói chuyện gì?” Giọng nói lạnh lùng vang lên khiến đại sảnh công ty như bị đông cứng lại, trở nên im ắng yên tĩnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.