Giao Dịch Không Dứt: Tổng Tài Đại Nhân, Đừng Quá Hư Hỏng
Chương 123: Lưu luyến 2
Đồ Lạp Hồng Đậu
31/12/2018
Triển Mộ Nham trực tiếp đưa Lương Yên đến cửa chính Tịch gia, nhìn qua
ngọn đèn sáng láp lánh trong Tịch gia kia, nghĩ đến tình cảnh nhà mình
hắc ám và trống rỗng, đôi mắt Triển Mộ Nham lập tức tối sầm lại, nhíu
mày, dời ánh mắt trở về.
Nhưng, dù chỉ là một chút thoáng qua kia, Lương Yên cũng có thể cảm nhận được.
Nghĩ đến Mộ Khoa, nghĩ đến tình cảnh Triển gia bây giờ, nghĩ đến bên trong Tịch gia còn có người yêu của anh - Chân Niệm Niệm, Lương Yên có thể thông cảm cho tâm trạng của anh giờ phút này. Cô muốn nói gì đó, nhưng muốn nói lại thôi, cô lo lắng mình sẽ càng làm cho tình huống trở nên hỏng bét hơn.
Lương Yên cởi áo khoác của anh ra để xuống, xoay người xuống xe.
Triển Mộ Nham lập tức khởi động xe, giống như là một khắc cũng không muốn ở lại chỗ này chút nào.
Lương Yên chờ lúc xe của anh đi qua bên cạnh chân mình, mới dặn dò anh: "Trên đường đi phải cẩn thận một chút, thân thể anh không tốt, nên nghỉ ngơi sớm."
Giọng nói của cô vẫn ôn nhu như vậy, Triển Mộ Nham có thể nghe được rõ ràng, thế mà anh lại nhịn không được dừng xe lại. Hạ cửa sổ xe xuống, nhô đầu ra, híp mắt cảnh cáo cô: "Tịch Lương Yên, về sau cô tốt nhất một giọt rượu cũng đừng dính!"
Lương Yên không khỏi sững sờ, nghĩ đến phẩm rượu không tốt của mình, cô cũng xấu hổ. Vỗ vỗ cái trán, ngoan ngoãn gật đầu, "Đã biết."
Xem ra, một lát nữa thật sự nên gọi một cuộc điện thoại cho Liên thiếu!
…………
Nhìn xe của anh nhanh chóng rời đi, biến mất trong bóng chiều. Lương Yên mới rốt cục thu tầm mắt của mình về, vẫn lưu luyến không rời.
Đầu ngón tay đụng đụng môi của mình, phảng phất chỗ ấy còn lưu lại hơi thở của anh, khiến cho nhịp tim của cô trở nên loạn xạ.
Trong đầu, thật là loạn!
Cô không thể lại tiếp tục suy nghĩ lung tung!
Lương Yên thở dài một hơi, gõ gõ đầu của mình. Cô quay người ôm chặt cánh tay mình đi về phía trong nhà.
Không đợi cô cầm chìa khoá mở cửa, cửa lớn chợt bị người từ bên trong kéo ra.
Chân Niệm Niệm đứng ngay ở cổng, hai mắt thẳng tắp nhìn Lương Yên, ánh mắt mềm nhũn lại rõ ràng hiện lên tố cáo cùng không biến sắc chất vấn.
Lương Yên giống như làm chuyện sai lầm bị bắt tại chỗ vậy, lúc này đối mặt với Niệm Niệm, cô thế mà chột dạ đến không dám nhìn thẳng cô ấy.
"Lương Yên, vừa nãy là ai đưa cô trở về?" Cô ta hỏi, giọng nói vẫn nhẹ nhàng chậm rãi như cũ.
"Niệm niệm, tôi......" Lương Yên muốn giải thích cái gì đó, nhưng lại không biết nên giải thích từ đâu.
Chân Niệm Niệm tiếp tục nói, trong giọng nói ẩn chứa chút thống khổ, "Là Mộ Nham, có đúng không? Tôi biết xe của anh ấy."
Cô ấy đã biết rồi, Lương Yên không thể nào phản bác, chỉ có thể gật đầu. Ánh mắt của Chân Niệm Niệm sáng rực dừng ở trên môi Lương Yên. Trong lòng Lương Yên giật mình, cô ấy có thể nhìn ra cái gì hay không?
"Lương Yên, là tôi yêu anh ấy trước. Cô cùng anh trai của cô không thể đều đối với tôi như vậy......" Chân Niệm Niệm nói, đáy mắt đã có vài giọt nước mắt như sắp trào ra. Bộ dạng điềm đạm đáng yêu kia, thật sự là làm cho người ta không đành lòng.
Lương Yên nhất thời không biết nên nói gì cho phải.
Chân Niệm Niệm nắm chắc tay Lương Yên, giống bắt lấy cây cỏ cứu mạng cuối cùng, đáy mắt có chút ủy khuất cùng thương tâm: "Lương Yên, cô không thể khi dễ tôi giống như anh trai cô......"
Tay của Chân Niệm Niệm, lạnh đến không thể tưởng tượng nổi, giống như là không có chút hơi ấm nào vậy. Lương Yên mấp máy môi, nhìn cô ta, "Niệm Niệm, cô nghe tôi nói đã, tôi cùng anh ấy thật sự không có gì cả!"
"Thật sao? Cô không gạt tôi chứ?" Chân Niệm Niệm nửa tin nửa ngờ truy hỏi.
"Thật." Lương Yên khẽ gật đầu, giọng nói rất nhẹ, "Chúng tôi chỉ là vừa vặn có chút xã giao vì công việc. Anh ấy là ông chủ của tôi, tốt bụng đưa tôi về mà thôi."
"Là như vậy sao?" Nghe Lương Yên giải thích, cảm xúc của Chân Niệm Niệm giống như chuyển biến tốt hơn một chút. Trên mặt tràn ra mấy phần ý cười nhẹ nhàng, cánh tay đang nắm tay Lương Yên hơi nới lỏng, mới nói: "Hai người không có ở cùng một chỗ, thật sự là quá tốt. Lương Yên, tôi sở dĩ sẽ kích động như vậy, không đơn thuần là bởi vì tôi yêu Mộ Nham, mà tôi còn lo lắng cho cô nữa......"
"Lo lắng cho tôi?" Lương Yên có chút không hiểu.
"Ừ." Chân Niệm Niệm gật đầu. Đôi mắt trong suốt vô hại chân thành nhìn Lương Yên, "Cô cũng biết đêm đó tôi vẫn luôn ở cùng một chỗ với Mộ Nham. Ta nhìn ra được anh ấy là thật tâm yêu tôi."
Nói đến chỗ này, trên mặt Chân Niệm Niệm hiện lên từng tia từng tia thẹn thùng không che giấu được. Lương Yên biết cô ta nói chính là cái một đêm nào, nghĩ đến chuyện mình vừa mới làm cùng Mộ Nham, anh đã sớm làm qua cùng Niệm Niệm, chóp mũi Lương Yên bỗng dưng chua xót.
Chân Niệm Niệm, vẫn còn tiếp tục nói: "Đêm đó, chính miệng anh ấy nói với tôi, chuyện của Mộ Khoa anh ấy vẫn một mực canh cánh ở trong lòng, mà anh ấy cũng ghen ghét việc tôi gả cho Khuynh Viễn, cho nên anh ấy hận cô, cũng oán hận anh trai của cô. Mộ Nham căn bản không có khả năng thật sự yêu cô. Nếu như anh ấy thật sự lựa chọn cùng một chỗ với cô, nhất định là vì trả thù, mà cố ý tiếp cận cô. Lương Yên, cô là một cô gái tốt, mặc dù tôi yêu Mộ Nham, nhưng cũng không muốn nhìn thấy cô bị tổn thương!"
Lời nói của Chân Niệm Niệm, để cho sắc mặt của Lương Yên trở nên tái nhợt.
Thân hình cô lắc lư như sắp ngã, sững sờ nhìn Niệm niệm, "Những lời này...... Đều là chính miệng anh ấy nói với cô sao?"
Nhưng, dù chỉ là một chút thoáng qua kia, Lương Yên cũng có thể cảm nhận được.
Nghĩ đến Mộ Khoa, nghĩ đến tình cảnh Triển gia bây giờ, nghĩ đến bên trong Tịch gia còn có người yêu của anh - Chân Niệm Niệm, Lương Yên có thể thông cảm cho tâm trạng của anh giờ phút này. Cô muốn nói gì đó, nhưng muốn nói lại thôi, cô lo lắng mình sẽ càng làm cho tình huống trở nên hỏng bét hơn.
Lương Yên cởi áo khoác của anh ra để xuống, xoay người xuống xe.
Triển Mộ Nham lập tức khởi động xe, giống như là một khắc cũng không muốn ở lại chỗ này chút nào.
Lương Yên chờ lúc xe của anh đi qua bên cạnh chân mình, mới dặn dò anh: "Trên đường đi phải cẩn thận một chút, thân thể anh không tốt, nên nghỉ ngơi sớm."
Giọng nói của cô vẫn ôn nhu như vậy, Triển Mộ Nham có thể nghe được rõ ràng, thế mà anh lại nhịn không được dừng xe lại. Hạ cửa sổ xe xuống, nhô đầu ra, híp mắt cảnh cáo cô: "Tịch Lương Yên, về sau cô tốt nhất một giọt rượu cũng đừng dính!"
Lương Yên không khỏi sững sờ, nghĩ đến phẩm rượu không tốt của mình, cô cũng xấu hổ. Vỗ vỗ cái trán, ngoan ngoãn gật đầu, "Đã biết."
Xem ra, một lát nữa thật sự nên gọi một cuộc điện thoại cho Liên thiếu!
…………
Nhìn xe của anh nhanh chóng rời đi, biến mất trong bóng chiều. Lương Yên mới rốt cục thu tầm mắt của mình về, vẫn lưu luyến không rời.
Đầu ngón tay đụng đụng môi của mình, phảng phất chỗ ấy còn lưu lại hơi thở của anh, khiến cho nhịp tim của cô trở nên loạn xạ.
Trong đầu, thật là loạn!
Cô không thể lại tiếp tục suy nghĩ lung tung!
Lương Yên thở dài một hơi, gõ gõ đầu của mình. Cô quay người ôm chặt cánh tay mình đi về phía trong nhà.
Không đợi cô cầm chìa khoá mở cửa, cửa lớn chợt bị người từ bên trong kéo ra.
Chân Niệm Niệm đứng ngay ở cổng, hai mắt thẳng tắp nhìn Lương Yên, ánh mắt mềm nhũn lại rõ ràng hiện lên tố cáo cùng không biến sắc chất vấn.
Lương Yên giống như làm chuyện sai lầm bị bắt tại chỗ vậy, lúc này đối mặt với Niệm Niệm, cô thế mà chột dạ đến không dám nhìn thẳng cô ấy.
"Lương Yên, vừa nãy là ai đưa cô trở về?" Cô ta hỏi, giọng nói vẫn nhẹ nhàng chậm rãi như cũ.
"Niệm niệm, tôi......" Lương Yên muốn giải thích cái gì đó, nhưng lại không biết nên giải thích từ đâu.
Chân Niệm Niệm tiếp tục nói, trong giọng nói ẩn chứa chút thống khổ, "Là Mộ Nham, có đúng không? Tôi biết xe của anh ấy."
Cô ấy đã biết rồi, Lương Yên không thể nào phản bác, chỉ có thể gật đầu. Ánh mắt của Chân Niệm Niệm sáng rực dừng ở trên môi Lương Yên. Trong lòng Lương Yên giật mình, cô ấy có thể nhìn ra cái gì hay không?
"Lương Yên, là tôi yêu anh ấy trước. Cô cùng anh trai của cô không thể đều đối với tôi như vậy......" Chân Niệm Niệm nói, đáy mắt đã có vài giọt nước mắt như sắp trào ra. Bộ dạng điềm đạm đáng yêu kia, thật sự là làm cho người ta không đành lòng.
Lương Yên nhất thời không biết nên nói gì cho phải.
Chân Niệm Niệm nắm chắc tay Lương Yên, giống bắt lấy cây cỏ cứu mạng cuối cùng, đáy mắt có chút ủy khuất cùng thương tâm: "Lương Yên, cô không thể khi dễ tôi giống như anh trai cô......"
Tay của Chân Niệm Niệm, lạnh đến không thể tưởng tượng nổi, giống như là không có chút hơi ấm nào vậy. Lương Yên mấp máy môi, nhìn cô ta, "Niệm Niệm, cô nghe tôi nói đã, tôi cùng anh ấy thật sự không có gì cả!"
"Thật sao? Cô không gạt tôi chứ?" Chân Niệm Niệm nửa tin nửa ngờ truy hỏi.
"Thật." Lương Yên khẽ gật đầu, giọng nói rất nhẹ, "Chúng tôi chỉ là vừa vặn có chút xã giao vì công việc. Anh ấy là ông chủ của tôi, tốt bụng đưa tôi về mà thôi."
"Là như vậy sao?" Nghe Lương Yên giải thích, cảm xúc của Chân Niệm Niệm giống như chuyển biến tốt hơn một chút. Trên mặt tràn ra mấy phần ý cười nhẹ nhàng, cánh tay đang nắm tay Lương Yên hơi nới lỏng, mới nói: "Hai người không có ở cùng một chỗ, thật sự là quá tốt. Lương Yên, tôi sở dĩ sẽ kích động như vậy, không đơn thuần là bởi vì tôi yêu Mộ Nham, mà tôi còn lo lắng cho cô nữa......"
"Lo lắng cho tôi?" Lương Yên có chút không hiểu.
"Ừ." Chân Niệm Niệm gật đầu. Đôi mắt trong suốt vô hại chân thành nhìn Lương Yên, "Cô cũng biết đêm đó tôi vẫn luôn ở cùng một chỗ với Mộ Nham. Ta nhìn ra được anh ấy là thật tâm yêu tôi."
Nói đến chỗ này, trên mặt Chân Niệm Niệm hiện lên từng tia từng tia thẹn thùng không che giấu được. Lương Yên biết cô ta nói chính là cái một đêm nào, nghĩ đến chuyện mình vừa mới làm cùng Mộ Nham, anh đã sớm làm qua cùng Niệm Niệm, chóp mũi Lương Yên bỗng dưng chua xót.
Chân Niệm Niệm, vẫn còn tiếp tục nói: "Đêm đó, chính miệng anh ấy nói với tôi, chuyện của Mộ Khoa anh ấy vẫn một mực canh cánh ở trong lòng, mà anh ấy cũng ghen ghét việc tôi gả cho Khuynh Viễn, cho nên anh ấy hận cô, cũng oán hận anh trai của cô. Mộ Nham căn bản không có khả năng thật sự yêu cô. Nếu như anh ấy thật sự lựa chọn cùng một chỗ với cô, nhất định là vì trả thù, mà cố ý tiếp cận cô. Lương Yên, cô là một cô gái tốt, mặc dù tôi yêu Mộ Nham, nhưng cũng không muốn nhìn thấy cô bị tổn thương!"
Lời nói của Chân Niệm Niệm, để cho sắc mặt của Lương Yên trở nên tái nhợt.
Thân hình cô lắc lư như sắp ngã, sững sờ nhìn Niệm niệm, "Những lời này...... Đều là chính miệng anh ấy nói với cô sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.