Giao Dịch Nguy Hiểm: Trò Chơi Tàn Khốc Cùng Tổng Tài
Chương 22: Thương xót
BTNLing
18/12/2024
Nhiếp Tần Duật từ đầu vốn không có ý định đến đây, nhưng rồi chẳng hiểu vì lý do gì nhớ đến gương mặt Giai Mễ, càng lạ hơn nữa là nghĩ đến vết thương sau lưng người con gái này.
Người đàn ông đưa tay, hơi thở Giai Mễ ổn định, hắn không hề phát hiện điểm
gì bất thường, chỉ có cô gái nhỏ nằm mà không thể yên ổn, cả người cứng ngắc như khúc gỗ.
Đột ngột, Nhiếp Tần Duật kéo cao tấm chăn, dường như không suy nghĩ nhiều lật thân thể nhỏ lại.
Chiếc váy ngủ Giai Mễ mặc, phía sau có một nút khóa kéo, Nhiếp Tần Duật từ từ mà kéo xuống, các vết thương theo đó dần lộ ra, ánh mắt người đàn ông thay đổi liên tục, thoáng nhìn qua còn có cả sự thương xót.
Cách đây vài ngày khi Giai Mễ đến phòng, hắn đúng là đã chạm lên vết thương của cô nhưng không hề xem xét cẩn thận.
Bàn tay thô ráp vuốt mái tóc dài của Giai Mễ ra phía sau, chầm chậm muốn chạm lên vết thương một lần nữa. Nhiếp Tần Duật căn bản sinh ra sự tò mò, một người con gái yếu đuối như cô sao có thể chịu đựng được những vết thương đau đớn như thế này.
Hay nói cách khác, từ trước đến giờ những nữ nhân hiện diện trước mặt hắn chưa từng có người như cô.
Tất cả đều biết, Nhiếp Tần Duật hắn thích sự hoàn hảo, bọn họ không ngu ngốc gì để đánh cược mà đem một món đồ bị tổn hại đến trước mặt hắn, bởi tất cả đều sợ khiến hắn phật lòng.
Mỗi một cái chạm từ bàn tay của Nhiếp Tần Duật lên người mình, Giai Mễ càng thêm căng thẳng, dẫu vậy chỉ có thể diễn trò mà tiếp tục ngủ.
Một lúc lâu sau khi xem xét xong vết thương đã đủ, Nhiếp Tần Duật rốt cuộc cũng rời đi, tiếng đóng cửa phòng nhẹ nhàng vang lên.
Căn phòng lần nữa trở về trạng thái yên tĩnh.
Giai Mễ không ngồi dậy, nút kéo khóa phía sau vẫn chưa được kéo lên, tấm chăn khép hờ. Cô nằm im trên giường, tầm mắt nhìn hướng ra khung cửa sổ bầu trời đêm bên ngoài, bản thân dâng lên sự trống rỗng kỳ lạ.
Cô không thể đoán được Nhiếp Tần Duật đến phòng mình là vì lý do gì, hơn hết còn chạm lên vết thương sau lưng cô quá đỗi ân cần như thế.
Tâm tình Giai Mễ có chút hoảng loạn khi người đàn ông đột ngột đến phòng mình giữa đêm, bởi cô sợ bị hắn nhìn thấu một vài điều cô đang làm.
Nhưng kể từ đêm đó ra, Nhiếp Tần Duật cũng không ghé đến thêm lần nào nữa. Khi này Giai Mễ mới dám buông lỏng sự cảnh giác.
Một tuần sau đó.
Tòa thành Ngự Viên người vốn canh gác rất nghiêm ngặt, nơi đây giống như một hoàng cung theo tiêu chuẩn từ thời xa xưa, kiểm duyệt gắt gao lượng người ra và vào, mọi thứ đều có quy tắc.
Mỗi buổi sáng đều có một lượng người hầu, chỉ khi đúng giờ mới được rời khỏi, trước khi rời đi phải xuất trình tấm thẻ thông qua kiểm duyệt và nhận được sự đồng ý từ người canh gác.
Hôm nay cũng như thường lệ, hàng người hầu đứng xếp thành hàng, trên tay cầm lấy một tấm thẻ nhỏ. Trạng thái mỗi người đều rất bình thường và tự nhiên khi đi qua người canh gác.
Cho đến lượt người gần cuối, gương mặt cúi gằm, bàn tay đưa đến tấm thẻ đen bình thường như bao tấm thẻ khác.
Người canh gác nhìn tấm thẻ rồi liếc mắt qua người hầu, không phát giác cô đang run rẩy.
“Đi đi.” Tên canh gác nhàn nhạt lên tiếng.
Thế nhưng người con gái vừa bước khỏi cửa, người canh gác đột ngột gọi lại.
Tiếng gọi lại này khiến trái tim nhỏ của cô nổi trống liên hồi, lo sợ rằng chính mình bị phát hiện.
Cho đến khi nhận ra người canh gác ra lệnh vệ sĩ đóng cổng nhỏ lại, cô mới thôi sợ hãi.
Cùng thời điểm này, phía trên phòng của Giai Mễ.
Người hầu nhận lệnh theo thói quen bước lên đưa đồ ăn sáng cùng bộ đồ mới.
“Tôi đến giao đồ ăn sáng và trưa cho Giai tiểu thư. Bởi tình hình vết thương đang lành, tất cả đều là đồ ăn nhẹ”
Nữ hầu đặt đồ ăn và bộ đồ xuống ghế, thấy chiếc chăn trùm che đậy thân thể Giai Mễ nằm trên giường cách đó không xa.
Cảnh tượng này quá quen mắt, hầu như ngày nào lên phòng Giai Mễ cũng trong hiện trạng như thế. Vì vậy nữ hầu không nghĩ ngợi gì mà rời đi.
Huống hồ chi Giai Mễ ở đây được ba tuần liền, bọn họ không dám chạm vào vì sự gây bất trắc.
Nơi góc giường, chiếc chăn trùm lên không có người nào đang nằm, chỉ duy nhất mấy cái gối được đặt gọn nằm bên giường, vừa vặn tạo thành hình dáng một người đánh lừa thị giác.
Người đàn ông đưa tay, hơi thở Giai Mễ ổn định, hắn không hề phát hiện điểm
gì bất thường, chỉ có cô gái nhỏ nằm mà không thể yên ổn, cả người cứng ngắc như khúc gỗ.
Đột ngột, Nhiếp Tần Duật kéo cao tấm chăn, dường như không suy nghĩ nhiều lật thân thể nhỏ lại.
Chiếc váy ngủ Giai Mễ mặc, phía sau có một nút khóa kéo, Nhiếp Tần Duật từ từ mà kéo xuống, các vết thương theo đó dần lộ ra, ánh mắt người đàn ông thay đổi liên tục, thoáng nhìn qua còn có cả sự thương xót.
Cách đây vài ngày khi Giai Mễ đến phòng, hắn đúng là đã chạm lên vết thương của cô nhưng không hề xem xét cẩn thận.
Bàn tay thô ráp vuốt mái tóc dài của Giai Mễ ra phía sau, chầm chậm muốn chạm lên vết thương một lần nữa. Nhiếp Tần Duật căn bản sinh ra sự tò mò, một người con gái yếu đuối như cô sao có thể chịu đựng được những vết thương đau đớn như thế này.
Hay nói cách khác, từ trước đến giờ những nữ nhân hiện diện trước mặt hắn chưa từng có người như cô.
Tất cả đều biết, Nhiếp Tần Duật hắn thích sự hoàn hảo, bọn họ không ngu ngốc gì để đánh cược mà đem một món đồ bị tổn hại đến trước mặt hắn, bởi tất cả đều sợ khiến hắn phật lòng.
Mỗi một cái chạm từ bàn tay của Nhiếp Tần Duật lên người mình, Giai Mễ càng thêm căng thẳng, dẫu vậy chỉ có thể diễn trò mà tiếp tục ngủ.
Một lúc lâu sau khi xem xét xong vết thương đã đủ, Nhiếp Tần Duật rốt cuộc cũng rời đi, tiếng đóng cửa phòng nhẹ nhàng vang lên.
Căn phòng lần nữa trở về trạng thái yên tĩnh.
Giai Mễ không ngồi dậy, nút kéo khóa phía sau vẫn chưa được kéo lên, tấm chăn khép hờ. Cô nằm im trên giường, tầm mắt nhìn hướng ra khung cửa sổ bầu trời đêm bên ngoài, bản thân dâng lên sự trống rỗng kỳ lạ.
Cô không thể đoán được Nhiếp Tần Duật đến phòng mình là vì lý do gì, hơn hết còn chạm lên vết thương sau lưng cô quá đỗi ân cần như thế.
Tâm tình Giai Mễ có chút hoảng loạn khi người đàn ông đột ngột đến phòng mình giữa đêm, bởi cô sợ bị hắn nhìn thấu một vài điều cô đang làm.
Nhưng kể từ đêm đó ra, Nhiếp Tần Duật cũng không ghé đến thêm lần nào nữa. Khi này Giai Mễ mới dám buông lỏng sự cảnh giác.
Một tuần sau đó.
Tòa thành Ngự Viên người vốn canh gác rất nghiêm ngặt, nơi đây giống như một hoàng cung theo tiêu chuẩn từ thời xa xưa, kiểm duyệt gắt gao lượng người ra và vào, mọi thứ đều có quy tắc.
Mỗi buổi sáng đều có một lượng người hầu, chỉ khi đúng giờ mới được rời khỏi, trước khi rời đi phải xuất trình tấm thẻ thông qua kiểm duyệt và nhận được sự đồng ý từ người canh gác.
Hôm nay cũng như thường lệ, hàng người hầu đứng xếp thành hàng, trên tay cầm lấy một tấm thẻ nhỏ. Trạng thái mỗi người đều rất bình thường và tự nhiên khi đi qua người canh gác.
Cho đến lượt người gần cuối, gương mặt cúi gằm, bàn tay đưa đến tấm thẻ đen bình thường như bao tấm thẻ khác.
Người canh gác nhìn tấm thẻ rồi liếc mắt qua người hầu, không phát giác cô đang run rẩy.
“Đi đi.” Tên canh gác nhàn nhạt lên tiếng.
Thế nhưng người con gái vừa bước khỏi cửa, người canh gác đột ngột gọi lại.
Tiếng gọi lại này khiến trái tim nhỏ của cô nổi trống liên hồi, lo sợ rằng chính mình bị phát hiện.
Cho đến khi nhận ra người canh gác ra lệnh vệ sĩ đóng cổng nhỏ lại, cô mới thôi sợ hãi.
Cùng thời điểm này, phía trên phòng của Giai Mễ.
Người hầu nhận lệnh theo thói quen bước lên đưa đồ ăn sáng cùng bộ đồ mới.
“Tôi đến giao đồ ăn sáng và trưa cho Giai tiểu thư. Bởi tình hình vết thương đang lành, tất cả đều là đồ ăn nhẹ”
Nữ hầu đặt đồ ăn và bộ đồ xuống ghế, thấy chiếc chăn trùm che đậy thân thể Giai Mễ nằm trên giường cách đó không xa.
Cảnh tượng này quá quen mắt, hầu như ngày nào lên phòng Giai Mễ cũng trong hiện trạng như thế. Vì vậy nữ hầu không nghĩ ngợi gì mà rời đi.
Huống hồ chi Giai Mễ ở đây được ba tuần liền, bọn họ không dám chạm vào vì sự gây bất trắc.
Nơi góc giường, chiếc chăn trùm lên không có người nào đang nằm, chỉ duy nhất mấy cái gối được đặt gọn nằm bên giường, vừa vặn tạo thành hình dáng một người đánh lừa thị giác.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.