Chương 18: CẢM ƠN CÔ ĐÃ CHO Tôi CƠ HỘI
Hữu Mộng
13/04/2019
Tiếng “choang” vang lên, mảnh vỡ thủy tinh rơi khắp nền, nước cam cũng ướt cả một góc sofa.
Võ Lưu Niên đắc ý nhìn Lâm Thảo, thấy môi cô đang run lên, khuôn mặt trắng bệch cắt không còn giọt máu, đột nhiên tâm trạng cô ta khá hơn nhiều, cô ta quay người và đi về phía cửa.
Thế nhưng từ phía sau lại truyền tới tiếng nói nhỏ nhẹ nhưng rõ ràng của Lâm Thảo: “Cô Võ, vậy thì Tôi phải cảm ơn vì cô đã cho Tôi cơ hội này, Tôi sẽ cố gắng nắm bắt, làm cho Thanh Tuấn yêu Tôi.”
Tấm lưng đang ưỡn về phía trước đó đột nhiên khựng lại.
..........
Sau khi Võ Lưu Niên đi rồi thì bà Trần mới quay lại.
Bà Trần thấy một góc ghế sofa bị ướt tưởng rằng Lâm Thảo bị người ta ức hiếp liền hỏi quan tâm: “Tiểu Thảo, người phụ nữ đó là ai mà tính tình khó chịu vậy!”
Lâm Thảo chỉ nói: “Đừng nói cho Thanh Tuấn biết, cháu không muốn anh ấy lo lắng.”
Thím Trần gật đầu.
Sau khi ăn tối xong thì Thanh Tuấn tới, anh phát hiện ra bộ sofa đã được đổi bằng bộ khác.
Khi đó cô đang ngồi trên ghế sofa xem ti vi, bộ dạng cô lặng lẽ dường như chẳng quan tâm gì tới thế sự ở thế gian này.
Thanh Tuấn tiến gần lại phía cô, bèn đưa tay kéo cô vào lòng: “Phim có hay không?”
Lâm Thảo gật đầu: “Cũng khá thú vị!”
Thanh Tuấn không làm phiền cô nữa, cũng chỉ lặng lẽ ngồi xem cùng cô.
Tuy là trong lòng cô đang có những suy nghĩ vô cùng phức tạp trước những lời nói của Võ Lưu Niên thế nhưng nét mặt cô thể hiện ra thì dường như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Bộ phim hết một tập, Thanh Tuấn liếc nhìn chiếc đồng hồ treo tường, đã hơn 9 giờ tối.
“Không còn sớm nữa, đi ngủ thôi.”
Lâm Thảo vẫn ngồi im, ánh mắt cô nhìn vào người đàn ông ở bên cạnh.
“Sao thế?”
“Em muốn...chụp ảnh.”
“Hả?”
“Ảnh lúc mang bầu, cùng với anh, có được không?”
Lâm Thảo vẫn nhớ như in trong đầu hình ảnh ảnh cưới của Võ Lưu Niên và Thanh Tuấn, cô rất ghen tỵ, cô cũng muốn có.
Thanh Tuấn nhìn bộ dạng liễu yếu đào tơ của cô rồi gật đầu và nói: “Được.”
Lâm Thảo khẽ nhoẻn miệng cười, đó là nụ cười mà nhiều ngày rồi Thanh Tuấn không thấy xuất hiện trên mặt cô.
Thấy cô cười con tim anh bỗng cũng trở nên rộn ràng, anh đưa tay ra đặt lên má cô âu yếm nói: “Ngày mai được không? Vừa hay ngày mai anh rảnh.”
“Được, vậy bây giờ chúng ta chọn chỗ chụp nhé, ngày mai chúng ta đi.”
Thanh Tuấn lại nói: “Không cần đâu, ngày mai anh bảo thợ chụp ảnh tới nhà chúng ta.”
Lâm Thảo mới đầu ngây người ra nhưng sau đó liền hiểu ra, cô gật đầu và nói theo ý anh: “Vâng, chứ em vác cái bụng to đùng này đi đúng là không tiện lắm.”
Tuy miệng cô nói vậy nhưng trong lòng cô không hề nghĩ thế.
Đã rất lâu rất lâu rồi cô chưa được xem thế giới ngoài kia thế nào.
.............
Sáng sớm ngày hôm sau, Lâm Thảo hiếm khi mới được tỉnh dậy mà vẫn ở trong lòng Thanh Tuấn.
Còn người thợ ảnh sớm đã chuẩn bị xong ở dưới lầu.
Đợi hai người vệ sinh cá nhân xong, trợ lý của thợ chụp ảnh mang tới hai giá quần áo để cho Lâm Thảo chọn.
Lâm Thảo hỏi Thanh Tuấn bộ nào đẹp, Thanh Tuấn ôm tay vào eo cô, anh khẽ hôn vào mái tóc cô,chỉ nói: “Em mặc bộ nào cũng đẹp hết.”
Khuôn mặt cô bỗng đỏ lên khi nghe câu nói đó, hai hàng mi mắt cô cụp xuống và cầm một chiếc váy màu trắng giống như váy cưới đi vào phòng thay đồ.
Khoảng 15 phút sau, Thanh Tuấn cũng thay đồ của mình xong, khi quay lại phòng và tìm Lâm Thảo thì hai mắt anh sáng lên.
Cô mặc một bộ váy trắng tinh khôi, dưới lớp vải ren đó là dáng người duyên dáng thướt tha khiến Thanh Tuấn đứng ngẩn ngơ.
Trong giây phút đó, cả người anh nóng rực lên.
Từ khi đón Lâm Thảo từ trong tù ra, anh chỉ quan tâm đến việc người cô quá yếu ớt, lại lo vết thương lòng của cô chưa hồi phục nên chưa dám động vào người cô.
Và những đêm ôm cô ngủ, anh chỉ dám đưa tay xoa nhẹ cơ thể cô tuyệt đối không dám làm gì hơn.
Nhưng vào lúc này, cơ thể cô hiện lên lờ mờ đằng sau lớp vải ren nó càng khiến cho người khác muốn ngây người ra còn hơn là khi cô ăn mặc gợi cảm.
Võ Lưu Niên đắc ý nhìn Lâm Thảo, thấy môi cô đang run lên, khuôn mặt trắng bệch cắt không còn giọt máu, đột nhiên tâm trạng cô ta khá hơn nhiều, cô ta quay người và đi về phía cửa.
Thế nhưng từ phía sau lại truyền tới tiếng nói nhỏ nhẹ nhưng rõ ràng của Lâm Thảo: “Cô Võ, vậy thì Tôi phải cảm ơn vì cô đã cho Tôi cơ hội này, Tôi sẽ cố gắng nắm bắt, làm cho Thanh Tuấn yêu Tôi.”
Tấm lưng đang ưỡn về phía trước đó đột nhiên khựng lại.
..........
Sau khi Võ Lưu Niên đi rồi thì bà Trần mới quay lại.
Bà Trần thấy một góc ghế sofa bị ướt tưởng rằng Lâm Thảo bị người ta ức hiếp liền hỏi quan tâm: “Tiểu Thảo, người phụ nữ đó là ai mà tính tình khó chịu vậy!”
Lâm Thảo chỉ nói: “Đừng nói cho Thanh Tuấn biết, cháu không muốn anh ấy lo lắng.”
Thím Trần gật đầu.
Sau khi ăn tối xong thì Thanh Tuấn tới, anh phát hiện ra bộ sofa đã được đổi bằng bộ khác.
Khi đó cô đang ngồi trên ghế sofa xem ti vi, bộ dạng cô lặng lẽ dường như chẳng quan tâm gì tới thế sự ở thế gian này.
Thanh Tuấn tiến gần lại phía cô, bèn đưa tay kéo cô vào lòng: “Phim có hay không?”
Lâm Thảo gật đầu: “Cũng khá thú vị!”
Thanh Tuấn không làm phiền cô nữa, cũng chỉ lặng lẽ ngồi xem cùng cô.
Tuy là trong lòng cô đang có những suy nghĩ vô cùng phức tạp trước những lời nói của Võ Lưu Niên thế nhưng nét mặt cô thể hiện ra thì dường như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Bộ phim hết một tập, Thanh Tuấn liếc nhìn chiếc đồng hồ treo tường, đã hơn 9 giờ tối.
“Không còn sớm nữa, đi ngủ thôi.”
Lâm Thảo vẫn ngồi im, ánh mắt cô nhìn vào người đàn ông ở bên cạnh.
“Sao thế?”
“Em muốn...chụp ảnh.”
“Hả?”
“Ảnh lúc mang bầu, cùng với anh, có được không?”
Lâm Thảo vẫn nhớ như in trong đầu hình ảnh ảnh cưới của Võ Lưu Niên và Thanh Tuấn, cô rất ghen tỵ, cô cũng muốn có.
Thanh Tuấn nhìn bộ dạng liễu yếu đào tơ của cô rồi gật đầu và nói: “Được.”
Lâm Thảo khẽ nhoẻn miệng cười, đó là nụ cười mà nhiều ngày rồi Thanh Tuấn không thấy xuất hiện trên mặt cô.
Thấy cô cười con tim anh bỗng cũng trở nên rộn ràng, anh đưa tay ra đặt lên má cô âu yếm nói: “Ngày mai được không? Vừa hay ngày mai anh rảnh.”
“Được, vậy bây giờ chúng ta chọn chỗ chụp nhé, ngày mai chúng ta đi.”
Thanh Tuấn lại nói: “Không cần đâu, ngày mai anh bảo thợ chụp ảnh tới nhà chúng ta.”
Lâm Thảo mới đầu ngây người ra nhưng sau đó liền hiểu ra, cô gật đầu và nói theo ý anh: “Vâng, chứ em vác cái bụng to đùng này đi đúng là không tiện lắm.”
Tuy miệng cô nói vậy nhưng trong lòng cô không hề nghĩ thế.
Đã rất lâu rất lâu rồi cô chưa được xem thế giới ngoài kia thế nào.
.............
Sáng sớm ngày hôm sau, Lâm Thảo hiếm khi mới được tỉnh dậy mà vẫn ở trong lòng Thanh Tuấn.
Còn người thợ ảnh sớm đã chuẩn bị xong ở dưới lầu.
Đợi hai người vệ sinh cá nhân xong, trợ lý của thợ chụp ảnh mang tới hai giá quần áo để cho Lâm Thảo chọn.
Lâm Thảo hỏi Thanh Tuấn bộ nào đẹp, Thanh Tuấn ôm tay vào eo cô, anh khẽ hôn vào mái tóc cô,chỉ nói: “Em mặc bộ nào cũng đẹp hết.”
Khuôn mặt cô bỗng đỏ lên khi nghe câu nói đó, hai hàng mi mắt cô cụp xuống và cầm một chiếc váy màu trắng giống như váy cưới đi vào phòng thay đồ.
Khoảng 15 phút sau, Thanh Tuấn cũng thay đồ của mình xong, khi quay lại phòng và tìm Lâm Thảo thì hai mắt anh sáng lên.
Cô mặc một bộ váy trắng tinh khôi, dưới lớp vải ren đó là dáng người duyên dáng thướt tha khiến Thanh Tuấn đứng ngẩn ngơ.
Trong giây phút đó, cả người anh nóng rực lên.
Từ khi đón Lâm Thảo từ trong tù ra, anh chỉ quan tâm đến việc người cô quá yếu ớt, lại lo vết thương lòng của cô chưa hồi phục nên chưa dám động vào người cô.
Và những đêm ôm cô ngủ, anh chỉ dám đưa tay xoa nhẹ cơ thể cô tuyệt đối không dám làm gì hơn.
Nhưng vào lúc này, cơ thể cô hiện lên lờ mờ đằng sau lớp vải ren nó càng khiến cho người khác muốn ngây người ra còn hơn là khi cô ăn mặc gợi cảm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.