Chương 30: Cao ốc tài chính
Hữu Mộng
13/04/2019
“Cô có ý gì?”
Võ Lưu Niên ngước mắt lên nhìn Lâm Thảo một lượt từ đầu tới chân.
Lâm Thảo nếu so với Võ Lưu Niên thì đúng là rất bình thường, bình thường tới mức nếu ở trong đám đông thì căn bản không có điểm gì nổi bật.
“Xem ra Thanh Tuấn không hề muốn cô biết sự việc này, thôi bỏ đi vậy, Tôi còn có việc, Tôi đi trước đây.”
Võ Lưu Niên đứng lên đi về phía cửa.
Lâm Thảo hốt hoảng, nối sợ hãi trong lòng cô lại tăng thêm vài phần.
Con cháu nhà họ Thanh chẳng lẽ không có một ai có thể có tủy phì hợp với con của Võ Lưu Niên sao?
Cô nhìn Bích Hằng và hỏi: “Trợ lý Bích, không phải như Tôi nghĩ đâu đúng không? Sở Sở nó vẫn còn bé như thế....”
Bích Hằng nhìn Võ Lưu Niên và khẽ thở dài, những lời anh nói ra như thể đá đập vào đầu cô: “Đứa bé đã được nhà họ Thanh đưa đi rồi, cô Lâm không cần lo lắng, đứa bé sẽ bình yên vô sự.”
“Bình yên vô sự, sao có thể bình yên vô sự được chứ, Sở Sở vừa mới sinh ra được có mấy tháng, nó vẫn còn bé như thế, nó bé như vậy làm sao...làm sao có thể hiến tủy được.... Sở Sở còn bị sinh non nữa, cơ thể nó căn bản không thể....không thể chịu được....”
Một câu không nói hết được, cô thất thanh, những uất ức trong lòng không biết làm thế nào mới trút hết được ra ngoài.
Con gái cô, đứa trẻ cô mang nặng đẻ đau tám tháng trời, bây giờ vì một đứa trẻ khác mà rơi vào vòng nguy hiểm.
“Haiz, đứa trẻ đó đúng là bé tới mức đáng thương, Tôi nhìn y tá đem chiếc mũi tiêm to đùng chọc vào người nó mà Tôi cũng cảm thấy đau xót, cũng làm khó cho người mẹ như cô rồi, thế nhưng không có cách nào khác....Thanh Nghệ còn phải thừa kế gia tài nhà họ Thanh, chỉ có thể thiệt thòi cho đứa bé đó thôi.....”
Tiếng thở dài của Võ Lưu Niên giống như một con dao cứa vào da thịt của Lâm Thảo.
“Sao có thể như vậy, đó là con gái anh ấy, sao có thể....” Đột nhiên nhớ ra điều gì đó, Lâm Thảo nắm lấy cánh tay của Bích Hằng: “Anh ấy...anh ấy bây giờ ở đâu?”
Bích Hằng mím chặt môi, sắc mặt khó coi.
Và từ phía sau lưng Võ Lưu Niên lên tiếng: “Trên sân khẩu diễn thuyết của cao ốc tài chính.”
.......
Ngày hôm đó, từ trong phòng làm việc của tổng giám đốc tập đoàn Thanh thị đột nhiên có một người phụ nữ không rõ danh tính chạy ra ngoài.
Tất cả nhân viên đều xôn xao bàn tán về thân phận của người phụ nữ đó.
Có người nói đó là em gái của tổng giám đốc Thanh, có người nói là do đi nhầm, và sự suy đoán nhiều nhất đó là....người tình.
Cái vẻ mặt ngây thơ vô tội, thân hình đẹp như vậy thì thích hợp nhất làm kẻ thứ ba.
Ngay sau đó, người phụ nữ vừa nãy đã xuất hiện ở tòa nhà tài chính.
Lúc đó Thanh Tuấn đang ở trên bục diễn thuyết của cao ốc tài chính nói về việc mua bán và sáp nhập với nhiều công ty truyền Thông, sự việc quan trọng, các báo đài tới tham dự không dưới trăm đơn vị.
Tất cả đều được truyền hình trực tiếp.
Khi mà Lâm Thảo chạy lên sân khấu và như một kẻ điên túm lấy anh không rời, tất cả mọi ống kính đều hướng về phía cô và quay lại toàn bộ cảnh tượng đó.
Trong khoảng thời gian năm phút, tin tức tập đoàn Thanh thị mua bán và sáp nhập thất bại đã được truyền ra cả nước ngoài.
Do đó Thanh Thị đã bị tổn thất nặng nề, cả ngàn tỷ chỉ trong chớp mắt.
Tiếp theo đó ngày hôm sau,mọi người khi đang đoán thân phận của người phụ nữ thì một tờ báo lá cải đã để lộ hết Thông tin của cô ra.
Cái danh kẻ thứ ba được gắn cho cô.
Đồng thời tất cả những tin tức lý lịch trước đây của cô đều bị đào bới lên, từng làm giáo viên, từng ngồi tù, đã có con, từng làm ở quán bar....
Ngay đến cả Thông tin của mẹ cô là Lâm Phương cũng bị đưa lên mạng làm chủ đề bàn tán cho người khác.
Tới ngày thứ ba, luật sư hàng đầu trong nước là Võ Lưu Niên tiến hành cuộc họp báo, đồng thời tới tham dự còn có sự góp mặt của lãnh đạo cốt cán trong Thanh thị.
Võ Lưu Niên giải thích: “Tôi và anh ấy quen biết đã nhiều năm, anh ấy luôn là một người con tốt, một người chồng và người cha tốt, Tôi không tin những lời đồn đại bên ngoài, cũng không tin bất kì lời vu khống nào về chồng Tôi, đương nhiên là Tôi tin vào những gì các bạn đưa tin, bởi vì chồng Tôi là một người quá ưu tú vì thế nên mới có nhiều các cô gái đổ xô vào như vậy.”
Đồng thời, Võ Lưu Niên cũng cho phát một đoạn video một minh tinh điện ảnh nổi tiếng đã có những ám thị đối với Thanh Tuấn.
Đoạn video được truyền đi với tốc độ chóng mặt, dẫn tới việc mạng bị tê liệt trong vòng nửa tiếng. Chính những sự ồn ào này đã khiến cho cổ phiếu của Thanh thị tụt dốc không phanh.
............
Lâm Thảo bị gọi triệu tập với lí do gây rối trật tự an ninh.
Nơi như thế này không phải lần đầu tiên cô tới, cô tỏ ra hết sức bình tĩnh, cho dù trong lòng cô đang dậy sóng.
Cô cầu xin cảnh sát cuối cùng cũng có được cơ hội gọi một cuộc điện thoại.
Cô gọi điện cho Lâm Phương để hỏi về tình hình của Sở Sở.
Nhưng điện thoại của Lâm Phương luôn trong tình trạng máy bận, không có cách nào gọi được.
Sau đó cô lại gọi cho Thanh Tuấn, Thanh Tuấn thì tắt máy....cô lo lắng lòng như lửa đốt, nhưng khi cô đang bất lực không biết làm thế nào thì Bích Hằng tới.
“Trợ lý Bích, Sở Sở rốt cuộc thế nào rồi? Anh có thể để Tôi gặp nó không? Nó vẫn còn nhỏ như thế.....”
Bích Hằng không nói gì, chỉ đưa cho cô một tập tài liệu.
Lâm Thảo liếc nhìn, cô chỉ chú được dòng chữ: Bệnh viện Phượng Hoàng Sơn.
Bệnh viện Phượng Hoàng Sơn là bệnh viện nổi tiếng nhất thành phố về bệnh tâm thần.
Võ Lưu Niên ngước mắt lên nhìn Lâm Thảo một lượt từ đầu tới chân.
Lâm Thảo nếu so với Võ Lưu Niên thì đúng là rất bình thường, bình thường tới mức nếu ở trong đám đông thì căn bản không có điểm gì nổi bật.
“Xem ra Thanh Tuấn không hề muốn cô biết sự việc này, thôi bỏ đi vậy, Tôi còn có việc, Tôi đi trước đây.”
Võ Lưu Niên đứng lên đi về phía cửa.
Lâm Thảo hốt hoảng, nối sợ hãi trong lòng cô lại tăng thêm vài phần.
Con cháu nhà họ Thanh chẳng lẽ không có một ai có thể có tủy phì hợp với con của Võ Lưu Niên sao?
Cô nhìn Bích Hằng và hỏi: “Trợ lý Bích, không phải như Tôi nghĩ đâu đúng không? Sở Sở nó vẫn còn bé như thế....”
Bích Hằng nhìn Võ Lưu Niên và khẽ thở dài, những lời anh nói ra như thể đá đập vào đầu cô: “Đứa bé đã được nhà họ Thanh đưa đi rồi, cô Lâm không cần lo lắng, đứa bé sẽ bình yên vô sự.”
“Bình yên vô sự, sao có thể bình yên vô sự được chứ, Sở Sở vừa mới sinh ra được có mấy tháng, nó vẫn còn bé như thế, nó bé như vậy làm sao...làm sao có thể hiến tủy được.... Sở Sở còn bị sinh non nữa, cơ thể nó căn bản không thể....không thể chịu được....”
Một câu không nói hết được, cô thất thanh, những uất ức trong lòng không biết làm thế nào mới trút hết được ra ngoài.
Con gái cô, đứa trẻ cô mang nặng đẻ đau tám tháng trời, bây giờ vì một đứa trẻ khác mà rơi vào vòng nguy hiểm.
“Haiz, đứa trẻ đó đúng là bé tới mức đáng thương, Tôi nhìn y tá đem chiếc mũi tiêm to đùng chọc vào người nó mà Tôi cũng cảm thấy đau xót, cũng làm khó cho người mẹ như cô rồi, thế nhưng không có cách nào khác....Thanh Nghệ còn phải thừa kế gia tài nhà họ Thanh, chỉ có thể thiệt thòi cho đứa bé đó thôi.....”
Tiếng thở dài của Võ Lưu Niên giống như một con dao cứa vào da thịt của Lâm Thảo.
“Sao có thể như vậy, đó là con gái anh ấy, sao có thể....” Đột nhiên nhớ ra điều gì đó, Lâm Thảo nắm lấy cánh tay của Bích Hằng: “Anh ấy...anh ấy bây giờ ở đâu?”
Bích Hằng mím chặt môi, sắc mặt khó coi.
Và từ phía sau lưng Võ Lưu Niên lên tiếng: “Trên sân khẩu diễn thuyết của cao ốc tài chính.”
.......
Ngày hôm đó, từ trong phòng làm việc của tổng giám đốc tập đoàn Thanh thị đột nhiên có một người phụ nữ không rõ danh tính chạy ra ngoài.
Tất cả nhân viên đều xôn xao bàn tán về thân phận của người phụ nữ đó.
Có người nói đó là em gái của tổng giám đốc Thanh, có người nói là do đi nhầm, và sự suy đoán nhiều nhất đó là....người tình.
Cái vẻ mặt ngây thơ vô tội, thân hình đẹp như vậy thì thích hợp nhất làm kẻ thứ ba.
Ngay sau đó, người phụ nữ vừa nãy đã xuất hiện ở tòa nhà tài chính.
Lúc đó Thanh Tuấn đang ở trên bục diễn thuyết của cao ốc tài chính nói về việc mua bán và sáp nhập với nhiều công ty truyền Thông, sự việc quan trọng, các báo đài tới tham dự không dưới trăm đơn vị.
Tất cả đều được truyền hình trực tiếp.
Khi mà Lâm Thảo chạy lên sân khấu và như một kẻ điên túm lấy anh không rời, tất cả mọi ống kính đều hướng về phía cô và quay lại toàn bộ cảnh tượng đó.
Trong khoảng thời gian năm phút, tin tức tập đoàn Thanh thị mua bán và sáp nhập thất bại đã được truyền ra cả nước ngoài.
Do đó Thanh Thị đã bị tổn thất nặng nề, cả ngàn tỷ chỉ trong chớp mắt.
Tiếp theo đó ngày hôm sau,mọi người khi đang đoán thân phận của người phụ nữ thì một tờ báo lá cải đã để lộ hết Thông tin của cô ra.
Cái danh kẻ thứ ba được gắn cho cô.
Đồng thời tất cả những tin tức lý lịch trước đây của cô đều bị đào bới lên, từng làm giáo viên, từng ngồi tù, đã có con, từng làm ở quán bar....
Ngay đến cả Thông tin của mẹ cô là Lâm Phương cũng bị đưa lên mạng làm chủ đề bàn tán cho người khác.
Tới ngày thứ ba, luật sư hàng đầu trong nước là Võ Lưu Niên tiến hành cuộc họp báo, đồng thời tới tham dự còn có sự góp mặt của lãnh đạo cốt cán trong Thanh thị.
Võ Lưu Niên giải thích: “Tôi và anh ấy quen biết đã nhiều năm, anh ấy luôn là một người con tốt, một người chồng và người cha tốt, Tôi không tin những lời đồn đại bên ngoài, cũng không tin bất kì lời vu khống nào về chồng Tôi, đương nhiên là Tôi tin vào những gì các bạn đưa tin, bởi vì chồng Tôi là một người quá ưu tú vì thế nên mới có nhiều các cô gái đổ xô vào như vậy.”
Đồng thời, Võ Lưu Niên cũng cho phát một đoạn video một minh tinh điện ảnh nổi tiếng đã có những ám thị đối với Thanh Tuấn.
Đoạn video được truyền đi với tốc độ chóng mặt, dẫn tới việc mạng bị tê liệt trong vòng nửa tiếng. Chính những sự ồn ào này đã khiến cho cổ phiếu của Thanh thị tụt dốc không phanh.
............
Lâm Thảo bị gọi triệu tập với lí do gây rối trật tự an ninh.
Nơi như thế này không phải lần đầu tiên cô tới, cô tỏ ra hết sức bình tĩnh, cho dù trong lòng cô đang dậy sóng.
Cô cầu xin cảnh sát cuối cùng cũng có được cơ hội gọi một cuộc điện thoại.
Cô gọi điện cho Lâm Phương để hỏi về tình hình của Sở Sở.
Nhưng điện thoại của Lâm Phương luôn trong tình trạng máy bận, không có cách nào gọi được.
Sau đó cô lại gọi cho Thanh Tuấn, Thanh Tuấn thì tắt máy....cô lo lắng lòng như lửa đốt, nhưng khi cô đang bất lực không biết làm thế nào thì Bích Hằng tới.
“Trợ lý Bích, Sở Sở rốt cuộc thế nào rồi? Anh có thể để Tôi gặp nó không? Nó vẫn còn nhỏ như thế.....”
Bích Hằng không nói gì, chỉ đưa cho cô một tập tài liệu.
Lâm Thảo liếc nhìn, cô chỉ chú được dòng chữ: Bệnh viện Phượng Hoàng Sơn.
Bệnh viện Phượng Hoàng Sơn là bệnh viện nổi tiếng nhất thành phố về bệnh tâm thần.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.