Giao Dịch Tình Yêu

Chương 34: Em đẹp quá

Hữu Mộng

13/04/2019

Khuôn mặt Lâm Thảo đỏ bừng, cơ thể cũng tăng theo theo nhiệt độ phòng, trong lòng rạo rực.Sự ấm áp từ tận đáy lòng trào ra, dễ dàng bôi trơn. “Gọi một tiếng chồng nữa đi...”Hấp dẫn cám dỗ ở bên tai, người phụ nữ đã không còn thần chí chỉ có thể nghe theo. “Chồng...” Chồng của cô, người yêu của cô, cha của con cô.Khoảng cách gần thế này, tim liền tim, thân dính chặt thân.Bầu không khí ám muội tăng cao,trong căn phòng yên tĩnh chỉ có thể nghe thấy tiếng giường bị cọ xát.Vén lên, tụt xuống, cởi bỏ hết quần áo.Không bao lâu sau chỉ còn lại tiếng ra vào đầy quy luật.Đường nét tuyệt đẹpTiếng rên rỉ êm taiTiếng thở gấp nặng nề.Hai người cùng nhau lên xuống.

Hơi nóng bên tai, da thịt đau nhức, theo cùng với những giọt mồ hôi đó là sự tươi mát ngọt ngào.“Bảy năm trước, chúng ta thật sự đã từng gặp mặt sao? Tại sao anh lại chẳng có bất cứ ấn tượng nào cả?” “ Có thể, lúc đó, anh căn bản không chú ý tới em.” “ Vậy thật đáng tiếc.” “Hả?”“ Nếu không, bắt đầu từ lúc đó, em đã phải là người của anh rồi, sao lại phải đợi đến bây giờ.”……Sau khi Thanh Tuấn từ chức giám đốc điều hành, Chủ tịch Thanh lại lần nữa tiếp quản Tập đoàn Thanh Thị.Còn công ty Hướng Vinh mà Thanh Tuấn mở bên ngoài bị chèn ép khắp mọi nơi. Mấy vụ làm ăn đã bàn xong, vì tập đoàn Thanh Thị mà thất bại.Mới chưa tới một tháng, Hướng Vinh phải đối mặt với tình trạng người cùng ngành cướp người của công ty mình đi và bị chèn ép, triển vọng thị trường đáng lo ngại, không ít nhân viên thấy tình thế không ổn đều nhảy việc sang nơi khác. Thanh Tuấn mấy ngày liền, mỗi hôm đều thức tới đêm khuya.

Sự vẻ vang của tổng giám đốc Thanh Thị trước đây không còn.

Võ Lưu Niên và chủ tịch Thanh hẹn riêng Thanh Tuấn gặp mặt, thái độ mềm mỏng, cái gọi là chèn ép... cũng chỉ là muốn khiến Thanh Tuấn biết khó mà rút lui.Nhưng Thanh Tuấn lại không thèm gặp ai hết.Hạ quyết tâm muốn chống lại tới cùng.Anh muốn thoát khỏi sự khống chế của chủ tịch Thanh cũng không phải chuyện mới ngày một ngày hai rồi. Lâm Thảo trông thấy bộ dạng chau mày của Thanh Tuấn, vô cùng đau lòng.……Một hôm buổi sáng,Lâm Phương đem một túi đồ giao cho Thanh Tuấn 。Dặn dò nói: “ Trong này đều là đồ của Tiểu Thảo, con giúp mẹ đưa cho nó.”Thanh Tuấn ngây ra, vội vàng hỏi:” Mẹ muốn đi đâu ạ?”Lâm Phương cười nhạt khẽ thở dài một cái, “ Mẹ chuẩn bị quay về, không làm phiền cuộc sống của hai đứa con nữa.”Người phụ nữ bơ vơ không nơi nương tựa đã quen với cuộc sống bơ vơ không nơi nương tựa từ lâu rồi.Ở đây ăn nhờ ở đậu con gái con rể, trong lòng bà sẽ cảm thấy xấu hổ.Thanh Tuấn nhíu mày, “ Chuyện này, mẹ vẫn nên đích thân nói với Tiểu Thảo thì tốt hơn ạ.”Lâm Phương lắc đầu, “ Tiểu Thảo là một đứa con tốt, nhất định không muốn mẹ đi, chuyện này chỉ có thể làm phiền con thôi.”Lâm Phương biểu hiện tha thiết, Thanh Tuấn không tiện nói gì thêm.Bảo tài xế đưa Lâm Phương ra trạm xe.Túi đồ Lâm Phương đưa hầu như là quần áo và đồ dùng hay mang theo bên mình của Lâm Thảo, Thanh Tuấn giao đồ đạc cho thím Trần, suy nghĩ nên nói chuyện Lâm Phương rời đi cho Lâm Thảo như thế nào.”Thưa ông, trong này có đồ, ông xem thử đi.” Thím Trần đưa một đồ vật giống hình chiếc bút đến tay Thanh Tuấn, “Vừa nãy Tôi không cẩn thận để đồ ngấm nước chuẩn bị rửa, cái này hình như là đồ điện tử, ông thử xem còn dùng được nữa không?”

Thanh Tuấn đáp một tiếng, mở bút ghi âm ra, liền nghe thấy câu nói đó: Bao nuôi cô ta? Anh chưa bao giờ nghĩ như thế, anh chỉ là đưa tiền chơi bời nhiều hơn một chút, không tính là bao nuôi.

Thanh Tuấn sắc mặt u ám.Thím Trần kinh ngạc, thấy sắc mặt Thanh Tuấn không tốt, vội vàng lui xuống.Thanh Tuấn chỉnh nội dung bút ghi âm tua một chút về đoạn sau đó, cuộc nói chuyện hôm đó của mình và Võ Lưu Niên đều ở trong này. Chiếc bút ghi âm này chắc là của Võ Lưu Niên!Bàn tay nắm chiếc bút của Thanh Tuấn từ từ buông ra, trong lòng rối bời.Anh vào phòng, ngồi bên mép giường, ngắm người phụ nữ đang im lặng ngủ say, ngón tay thon dài của người đàn ông vén vén mái tóc mượt mà của người phụ nữ, lộ ra khuôn mặt hồng hào đó, đôi môi căng mọng. Thân thể mỏng manh người phụ nữ mềm mại giống như chú mèo.Đêm qua anh làm đi làm lại với cô nhiều lần như trước đó, khiến người phụ nữ mệt mỏi ngủ đến giờ chưa tỉnh giấc.

Thanh Tuấn khẽ hít một hơi đi ra bên ngoài, nghe lại chiếc bút ghi âm đó, trong lòng càng hổ thẹn hơn.Bỗng nhiên, một tạp âm không giống như bình thường phát ra từ trong chiếc bút ghi âm.” Chủ tịch Thanh, muốn làm trong sạch quỹ đen của tập đoàn Thanh Thị, không dễ dàng như vậy đâu!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Giao Dịch Tình Yêu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook