Chương 14: Mang thai
Hữu Mộng
13/04/2019
Sau khi Lâm Thảo biết mình mang thai, quỳ nửa ngày trước mặt bác sĩ, cô hy vọng bác sĩ có thể giữ bí mật cho mình.
Bác sĩ bị cô quấn lấy đến mất kiên nhẫn, đồng ý qua loa.
Nhưng tin tức này vẫn truyền đến tai Võ Lưu Niên.
Bích Hằng nói với Võ Lưu Niên: "Tổng giám đốc Thanh sẽ không cho phép có con riêng biên ngoài, lần này Lâm Thảo xong rồi, cô Thẩm yên tâm đi."
Đôi mắt lạnh lùng của Võ Lưu Niên khẽ nhếch lên, đôi lông mày trên gương mặt xinh đẹp khẽ chau lại: "Anh không nhìn thấy sao? Thanh Tuấn đối với người phụ nữ kia không bình thường."
Khi Võ Lưu Niên nhắc đến Lâm Thảo trước mặt Thanh Tuấn, Thanh Tuấn đã cảnh cáo cô ta không được làm phiền tới Lâm Thảo, đêm hôm ấy, nếu không phải bố của Thanh Tuấn đi bên cạnh cô, Thanh Tuấn cũng không ra tay nặng với Lâm Thảo như vậy.
Võ Lưu Niên rất rõ ràng, Thanh Tuấn làm như vậy thực ra là để bảo vệ Lâm Thảo.
Nếu như lúc đó Thanh Tuấn bảo vệ Lâm Thảo, sợ rằng đêm đó Lâm Thảo đã chết rồi, nào có thể giữ được mạng để vào nhà giam!
"Coi như Lâm Thảo chết rồi, nên cạnh Thanh Tuấn còn có hàng trăm hàng nghìn Lâm Thảo khác, làm sao Tôi có thể đi xử lý từng người được." Võ Lưu Niên mấp máy môi, nói với Bích Hằng: "Buổi chiều Tôi sẽ tổ chức một cuộc họp báo, tuyên bố rằng Tôi mang thai, tạm lui khỏi giới luật sư, hi vọng lúc đó Thanh Tuấn sẽ cho Tôi một câu trả lời."
Bích Hằng giật mình: "Mang thai?"
...
"Nữ luật sư số một trong nước Võ Lưu Niên đã xác nhận mang thai, sắp kết hôn với tổng giám đốc Thanh Thị - Thanh Tuấn."
Tiêu đề tin xuất hiện trên màn hình TV, dẫn tới sự chú ý rất lớn.
Trong hai giờ đồng hồ tin tức này đã được hơn một trăm triệu lượt xem.
Có người đoán, sau khi Võ Lưu Niên kết hôn với Thanh Tuấn, giá trị hai nhà sẽ tăng mạnh, thị trường chứng khoán sẽ sáng ngời.
Tin tức đám cưới của hai người này Thông báo trong một tháng.
Từ địa chỉ hôn lễ, tiệc chiêu đãi khách đến phô trương lãng phí như thế nào, không cái nào là không xuất hiện đầy đủ trước mặt đại chúng.
Đêm hôn lễ đó, các tạp chí lớn đều tranh nhau đưa tin, chiếm ngay trang bìa ngày hôm sau.
Tất cả các tin tức mới dường như đều bị tin tức về hôn lễ của Thanh Tuấn và Võ Lưu Niên nhấn chìm.
Trong trại giam, tất cả mọi người đêu tụ tập trước màn hình TV, mà Lâm Thảo đặc biệt vì mang thai mà bị người khác xa lánh phải đến nơi hẻo lánh ẩm ướt.
Cô nhìn qua màn hình TV, miệng cong thành hình vòng cung, lộ ra một nụ cười khổ, đôi tay lạnh cóng đến đỏ ửng che trên bụng, khóe miệng lẩm bẩm.
"Đã quyết định kết hôn, hẳn là bọn họ đã làm lành rồi, cô ta cũng sẽ không vì mình không vui nữa..."
Tảng đá trong lòng vì tin tức này mà nhẹ đi không ít nhưng dường như yết hầu lại bị người khác chặn lại, khiến cô cảm thấy không thở nổi!
Thời gian năm năm trước phảng phất như ở ngay trước mắt, nhưng hôm nay... Người kia đã trở thành chồng người khác.
...
Tám tháng sau, thời tiết bắt đầu nóng nực.
Bên ngoài là một vùng hoang vu hẻo lánh, xung quanh tiếng ve kêu, tiếng kêu râm ran khiến cho người ta phải phiền lòng.
Một người phụ nữ vác chiếc bụng lớn từ trong trại giam đi ra.
Tóc đen rối tung thả trên vai làm nổi bật lên khuôn mặt tái nhợt của cô, cơ thể mảnh khảnh hoàn toàn không hợp với cái bụng nhô lên.
Vốn là cô bị phán năm năm tù giam, cũng không biết vì nguyên nhân gì được thả ra.
Lâm Thảo hít một hơi thật sâu, cơ thể yếu đuối không sức lực cố gắng chống đỡ lấy bước lên phía trước, đầu đầy mồ hôi không ngẩng lên, chỉ cẩn thận nhìn xung quanh.
Bây giờ cô đã mang thai tám tháng, một thời gian ngắn nữa sẽ sinh, bác sĩ nói rằng lượng đường trong máu cô quá thấp, phải chú ý ăn uống nghỉ ngơi, không được để bị mệt.
Nhà giam cách nội thành tương đối xa, cô đứng tại cửa nhà giam chờ taxi, ánh mặt trời nóng bỏng như muốn nướng chín cô, vô cùng khó chịu.
Giám ngục đưa cô ra khỏi trại giam tốt bụng nhắc nhở: "Đoạn đường này không có xe, cô gọi người quen đón cô về đi, bụng to đừng để bị cảm nắng."
Cô tới thành phố này một năm, trong điện thoại chỉ lưu số của Thắng Cảnh và Bích Hằng.
Ngàn vạn lần không thể gọi cho Bích Hằng được, nghĩ một lúc, cuối cùng Lâm Thảo gọi vào số điện thoại của Thắng Cảnh.
Lúc cô ở trong tù, Thắng Cảnh đã đến thăm cô một lần, nhưng lần đó, trên khuôn mặt Thắng Cảnh lại tràn đầy sự thất vọng.
Lâm Thảo nóng đến đỏ mặt, cẩn thận nghe tiếng vang trong điện thoại.
Tiếng tín hiệu vang lên một hồi, lúc Lâm Thảo cho rằng đối phương sẽ không nhấc máy, giọng nói của Thắng Cảnh truyền ra từ điện thoại.
"Tiểu Thảo?"
Lâm Thảo dừng lại một lát, ngại ngùng mở miệng: "Xin lỗi, em... Không phải em muốn làm phiền anh, chỉ là, chỉ là em ra tù, nơi này lại không có xe, em lại..."
Cô lắp ba lắp bắp nói, mặt mũi đầy sự ngại ngùng.
Một lúc lâu sau Thắng Cảnh cũng không có phản ứng gì, trong lòng cô đầy sự ngại ngùng, máu vọt lên trán, sợ phải nghe lời từ chối, cô lập tức tìm cái cớ cho mình: "Xin lỗi anh, chỗ này vẫn còn xe, anh đang bận, em cúp máy trước..."
"Tiểu Thảo, em chờ một lát, anh đến ngay."
Giọng nói ấm áp ôn hòa của Thắng Cảnh rót vào tai, tiếng tút tút cúp máy sau một lúc lâu sau, Lâm Thảo mới phản ứng lại được.
...
Sau khi biết Lâm Thảo mang thai, Thắng Cảnh vùi hết những nhớ nhung trong lòng mình vào trong hố sâu, nghe theo sự sắp xếp của bố mẹ làm quen với một người bạn gái.
Bạn gái xinh đẹp hào phòng, trình độ tương xứng với mình, hai người nói chuyện rất ăn ý, nửa năm bên nhau cũng đã đính hôn, không có gì bất ngờ thì không lâu sau sẽ kết hôn.
Chỉ là anh ta luôn cảm thấy thiếu gì đó.
Hôm nay nhận được điện thoại của Lâm Thảo, anh ta mới phát hiện, đối với người con gái đó anh ta thiếu mất nhịp đập của trái tim.
Loại cảm giác này, chỉ khi đối mặt với Lâm Thảo mới có được.
Anh ta hiểu được, mình vẫn không thể nào bỏ được cô.
Nhưng anh ta cũng biết, bố mẹ mình tuyệt đối sẽ không chấp nhận Lâm Thảo, dưới sự hoang mang và rầu rĩ, anh ta vẫn đạp mạnh chân ga, đi tới chỗ cô.
Lâm Thảo ngồi dưới bóng cây, một tay quạt gió, một tay che bụng.
Cô mặc một chiếc váy bầu rộng rãi, bắp chân trắng nõn để lộ ra bên ngoài, da thịt trắng trẻo khiến cho Thắng Cảnh cảm thấy một sự lạnh lẽo không rõ.
Thắng Cảnh chỉ chú ý tới Lâm Thảo, không hề chú ý đến chiếc xe Cayenne đang đỗ cách đó không xa.
Bác sĩ bị cô quấn lấy đến mất kiên nhẫn, đồng ý qua loa.
Nhưng tin tức này vẫn truyền đến tai Võ Lưu Niên.
Bích Hằng nói với Võ Lưu Niên: "Tổng giám đốc Thanh sẽ không cho phép có con riêng biên ngoài, lần này Lâm Thảo xong rồi, cô Thẩm yên tâm đi."
Đôi mắt lạnh lùng của Võ Lưu Niên khẽ nhếch lên, đôi lông mày trên gương mặt xinh đẹp khẽ chau lại: "Anh không nhìn thấy sao? Thanh Tuấn đối với người phụ nữ kia không bình thường."
Khi Võ Lưu Niên nhắc đến Lâm Thảo trước mặt Thanh Tuấn, Thanh Tuấn đã cảnh cáo cô ta không được làm phiền tới Lâm Thảo, đêm hôm ấy, nếu không phải bố của Thanh Tuấn đi bên cạnh cô, Thanh Tuấn cũng không ra tay nặng với Lâm Thảo như vậy.
Võ Lưu Niên rất rõ ràng, Thanh Tuấn làm như vậy thực ra là để bảo vệ Lâm Thảo.
Nếu như lúc đó Thanh Tuấn bảo vệ Lâm Thảo, sợ rằng đêm đó Lâm Thảo đã chết rồi, nào có thể giữ được mạng để vào nhà giam!
"Coi như Lâm Thảo chết rồi, nên cạnh Thanh Tuấn còn có hàng trăm hàng nghìn Lâm Thảo khác, làm sao Tôi có thể đi xử lý từng người được." Võ Lưu Niên mấp máy môi, nói với Bích Hằng: "Buổi chiều Tôi sẽ tổ chức một cuộc họp báo, tuyên bố rằng Tôi mang thai, tạm lui khỏi giới luật sư, hi vọng lúc đó Thanh Tuấn sẽ cho Tôi một câu trả lời."
Bích Hằng giật mình: "Mang thai?"
...
"Nữ luật sư số một trong nước Võ Lưu Niên đã xác nhận mang thai, sắp kết hôn với tổng giám đốc Thanh Thị - Thanh Tuấn."
Tiêu đề tin xuất hiện trên màn hình TV, dẫn tới sự chú ý rất lớn.
Trong hai giờ đồng hồ tin tức này đã được hơn một trăm triệu lượt xem.
Có người đoán, sau khi Võ Lưu Niên kết hôn với Thanh Tuấn, giá trị hai nhà sẽ tăng mạnh, thị trường chứng khoán sẽ sáng ngời.
Tin tức đám cưới của hai người này Thông báo trong một tháng.
Từ địa chỉ hôn lễ, tiệc chiêu đãi khách đến phô trương lãng phí như thế nào, không cái nào là không xuất hiện đầy đủ trước mặt đại chúng.
Đêm hôn lễ đó, các tạp chí lớn đều tranh nhau đưa tin, chiếm ngay trang bìa ngày hôm sau.
Tất cả các tin tức mới dường như đều bị tin tức về hôn lễ của Thanh Tuấn và Võ Lưu Niên nhấn chìm.
Trong trại giam, tất cả mọi người đêu tụ tập trước màn hình TV, mà Lâm Thảo đặc biệt vì mang thai mà bị người khác xa lánh phải đến nơi hẻo lánh ẩm ướt.
Cô nhìn qua màn hình TV, miệng cong thành hình vòng cung, lộ ra một nụ cười khổ, đôi tay lạnh cóng đến đỏ ửng che trên bụng, khóe miệng lẩm bẩm.
"Đã quyết định kết hôn, hẳn là bọn họ đã làm lành rồi, cô ta cũng sẽ không vì mình không vui nữa..."
Tảng đá trong lòng vì tin tức này mà nhẹ đi không ít nhưng dường như yết hầu lại bị người khác chặn lại, khiến cô cảm thấy không thở nổi!
Thời gian năm năm trước phảng phất như ở ngay trước mắt, nhưng hôm nay... Người kia đã trở thành chồng người khác.
...
Tám tháng sau, thời tiết bắt đầu nóng nực.
Bên ngoài là một vùng hoang vu hẻo lánh, xung quanh tiếng ve kêu, tiếng kêu râm ran khiến cho người ta phải phiền lòng.
Một người phụ nữ vác chiếc bụng lớn từ trong trại giam đi ra.
Tóc đen rối tung thả trên vai làm nổi bật lên khuôn mặt tái nhợt của cô, cơ thể mảnh khảnh hoàn toàn không hợp với cái bụng nhô lên.
Vốn là cô bị phán năm năm tù giam, cũng không biết vì nguyên nhân gì được thả ra.
Lâm Thảo hít một hơi thật sâu, cơ thể yếu đuối không sức lực cố gắng chống đỡ lấy bước lên phía trước, đầu đầy mồ hôi không ngẩng lên, chỉ cẩn thận nhìn xung quanh.
Bây giờ cô đã mang thai tám tháng, một thời gian ngắn nữa sẽ sinh, bác sĩ nói rằng lượng đường trong máu cô quá thấp, phải chú ý ăn uống nghỉ ngơi, không được để bị mệt.
Nhà giam cách nội thành tương đối xa, cô đứng tại cửa nhà giam chờ taxi, ánh mặt trời nóng bỏng như muốn nướng chín cô, vô cùng khó chịu.
Giám ngục đưa cô ra khỏi trại giam tốt bụng nhắc nhở: "Đoạn đường này không có xe, cô gọi người quen đón cô về đi, bụng to đừng để bị cảm nắng."
Cô tới thành phố này một năm, trong điện thoại chỉ lưu số của Thắng Cảnh và Bích Hằng.
Ngàn vạn lần không thể gọi cho Bích Hằng được, nghĩ một lúc, cuối cùng Lâm Thảo gọi vào số điện thoại của Thắng Cảnh.
Lúc cô ở trong tù, Thắng Cảnh đã đến thăm cô một lần, nhưng lần đó, trên khuôn mặt Thắng Cảnh lại tràn đầy sự thất vọng.
Lâm Thảo nóng đến đỏ mặt, cẩn thận nghe tiếng vang trong điện thoại.
Tiếng tín hiệu vang lên một hồi, lúc Lâm Thảo cho rằng đối phương sẽ không nhấc máy, giọng nói của Thắng Cảnh truyền ra từ điện thoại.
"Tiểu Thảo?"
Lâm Thảo dừng lại một lát, ngại ngùng mở miệng: "Xin lỗi, em... Không phải em muốn làm phiền anh, chỉ là, chỉ là em ra tù, nơi này lại không có xe, em lại..."
Cô lắp ba lắp bắp nói, mặt mũi đầy sự ngại ngùng.
Một lúc lâu sau Thắng Cảnh cũng không có phản ứng gì, trong lòng cô đầy sự ngại ngùng, máu vọt lên trán, sợ phải nghe lời từ chối, cô lập tức tìm cái cớ cho mình: "Xin lỗi anh, chỗ này vẫn còn xe, anh đang bận, em cúp máy trước..."
"Tiểu Thảo, em chờ một lát, anh đến ngay."
Giọng nói ấm áp ôn hòa của Thắng Cảnh rót vào tai, tiếng tút tút cúp máy sau một lúc lâu sau, Lâm Thảo mới phản ứng lại được.
...
Sau khi biết Lâm Thảo mang thai, Thắng Cảnh vùi hết những nhớ nhung trong lòng mình vào trong hố sâu, nghe theo sự sắp xếp của bố mẹ làm quen với một người bạn gái.
Bạn gái xinh đẹp hào phòng, trình độ tương xứng với mình, hai người nói chuyện rất ăn ý, nửa năm bên nhau cũng đã đính hôn, không có gì bất ngờ thì không lâu sau sẽ kết hôn.
Chỉ là anh ta luôn cảm thấy thiếu gì đó.
Hôm nay nhận được điện thoại của Lâm Thảo, anh ta mới phát hiện, đối với người con gái đó anh ta thiếu mất nhịp đập của trái tim.
Loại cảm giác này, chỉ khi đối mặt với Lâm Thảo mới có được.
Anh ta hiểu được, mình vẫn không thể nào bỏ được cô.
Nhưng anh ta cũng biết, bố mẹ mình tuyệt đối sẽ không chấp nhận Lâm Thảo, dưới sự hoang mang và rầu rĩ, anh ta vẫn đạp mạnh chân ga, đi tới chỗ cô.
Lâm Thảo ngồi dưới bóng cây, một tay quạt gió, một tay che bụng.
Cô mặc một chiếc váy bầu rộng rãi, bắp chân trắng nõn để lộ ra bên ngoài, da thịt trắng trẻo khiến cho Thắng Cảnh cảm thấy một sự lạnh lẽo không rõ.
Thắng Cảnh chỉ chú ý tới Lâm Thảo, không hề chú ý đến chiếc xe Cayenne đang đỗ cách đó không xa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.