Chương 23: Tiểu ngữ, anh nhớ em lắm
Hữu Mộng
13/04/2019
"Anh đến rồi à, uống canh đường không? Thím Trần nấu đấy, ngon lắm." Khuôn mặt cô khẽ nở nụ cười điềm đạm, giọng nói dịu dàng, vẻ u ám ban ngày đã được cô kìm nén, chỉ còn đôi mày là vẫn còn vương lại chút ưu buồn.
Thanh Tuấn đưa tay ôm lấy eo cô, sau đó thì cả cơ thể anh nằm trên người cô, "Anh nhớ em lắm."
Lâm Thảo mím môi, lòng cô trống trải trào lên cảm giác chua xót.
Cô hiểu rõ thân phận của mình, cũng biết rõ điều gì nên hỏi, còn điều gì thì không nên.
Nếu như cô vẫn muốn được ở lại bên cạnh Thanh Tuấn, thì cô không nên trọc giận anh.
Thế nhưng trong lòng cô vẫn có một loại cảm xúc không ngừng dâng lên, và cô thì không cách nào khống chế được.
Thanh Tuấn bắt đầu hôn cô, từ gáy tai đến khóe miệng, tiếp đó là cổ, xương quai xanh, cảm giác tê dại ướt át mang lại cho cô không phải cảm giác thích thú.
Mà là ngại ngùng.
Anh hành động rất nhẹ, từ từ trút bỏ sự gò bó trên người cô.
Một thứ gì đó mát lạnh, đôi bàn tay kia không mắc lỗi sai nào, chính xác nắm lấy nụ hoa của người phụ nữ.
"Tiểu Thảo, anh nhớ em."
Anh cuồng nhiệt hít mùi hương thơm dịu từ cơ thể cô.
Anh không biết rằng, mỗi nụ hôn của anh lại khiến cô run lên khe khẽ.
"A Thanh, Thanh Nghệ vẫn khỏe chứ? Nghe nói thằng bé sinh cùng ngày với Sở Sở."
Câu nói bất chợt khiến bầu không khí mập mờ ngưng lại.
Thanh Tuấn ngẩn người, động tác cũng vì thế mà ngừng lại, nhưng rất nhanh sau đó anh lấy lại nhịp điệu, vẫn không chịu buông cô, chỉ nói: "Đứa bé đó, không phải là của anh, em yên tâm, anh chỉ có một đứa con gái là Sở Sở thôi."
Lâm Thảo nghe được câu trả lời ấy, đầu tiên là cảm giác kinh ngạc, sau đó lại nhíu mày.
"Sao có thể thế được? Em không tin"
"Em..." Cô cắn chặt đôi môi, cũng không biết sức mạnh nào khiến cô lại dám giở giọng điệu cảnh cáo Thanh Tuấn, "Chúng ta đã là vợ chồng rồi, phải không?"
"Ừm, chúng ta là vợ chồng."
Giấy chứng nhận của cục dân chính, là bằng chứng rõ nhất.
"Giữa vợ chồng, không cho phép xuất hiện người thứ ba, em cũng không hy vọng sẽ có người thứ ba." Cô không có cách nào đi làm người thứ ba, đương nhiên cũng không có cách nào khiến người thứ ba kia xen vào gia đình của cô.
Cô biết bản thân đòi hỏi quá nhiều, nhưng sự Khao khát muốn anh là của riêng mình khiến cô không chịu đựng được mà nói ra những lời này.
"Em biết Võ Lưu Niên không thích em, nhưng em cũng không thích Võ Lưu Niên."
"Đây là ghen à?"
Gò má cô ửng hồng, đáp lại anh, "Cứ coi như là em ghen đi...nhưng em thật sự không thích cô ta, anh nói, đó không phải là con của anh, vậy tại sao, tên của đứa bé lại là Thanh Ái Niên."
Người phụ nữ đó khiến cô có cảm giác không an toàn, thậm chí còn cảm thấy cô ta là mối nguy.
Suy cho cùng vì cô quá bình thường, so với Võ Lưu Niên, cô hoàn toàn không có gì để so sánh.
"Thanh Ái Niên", ba chữ ấy càng khiến cô không thể nào bỏ qua.
"Ừ... Lúc đặt tên đứa bé, anh đang "trong trận"."
Lòng Lâm Thảo bỗng đau nhói.
Chỉ thấy người đàn ông nhẹ nhàng vuốt tóc cô, bàn tay đặt lên gò má đang ửng hồng của cô, "Em đem ý nghĩa của ba chữ ấy nghĩ kỹ thêm một chút."
Thanh Ái Niên? Lâm Thảo ngẩng đầu.
"Thanh" bằng với phủ định, chẳng lẽ...không yêu Thanh Ái Niên?
"Không yêu?"
"Đúng, anh không yêu cô ta."
Nếu như thật sự nghiên cứu kỹ, trong cái tên Sở Sở...là hai chữ Lâm!
Con người ngốc nghếch lập tức hiểu ra được không ít điều, hòn đá đè nén trong lòng cô vì thế mà cũng được gỡ ra, cả người cô giờ đây như được nới lỏng.
Cô không ngừng cảm thấy bản thân đã quá đa nghi.
Đến kết hôn anh cũng dám, cô còn điều gì mà không tin anh.
Nhưng...có những lúc con người thường như vậy, hạnh phúc trong tầm mắt, nhưng luôn cảm thấy không chân thực.
"Xin lỗi em, để em chịu ấm ức rồi." Thanh Tuấn ôm cô vào trong lòng.
Lời nói dịu dàng, ấm áp của người đàn ông như liều thuốc độc trí mạng, từ từ mê hoặc, khiến cô gỡ bỏ hết mọi đề phòng.
Anh ôm người con gái mảnh mai trên người lên Tầng, sau đó đặt cô trên chiếc giường nhỏ.
Cô vẫn đang trong thời kỳ cho con bú, không thích hợp "vận động" trên giường, anh chỉ hôn cô, ngón tay quét nhanh qua người cô.
Nhưng lần này cũng không kìm chế được.
Khiến ý nghĩ bất chấp trong người đàn ông nảy sinh.
Lâm Thảo cảm nhận được sự chịu đựng của anh, liền nói: "Không sao, anh nhẹ chút là được..."
Thanh Tuấn lắc đầu, chuyển hướng, để cô ngồi lên người mình, sau đó dẫn dắt bàn tay cô đặt tới chỗ đó...
"Anh trước giờ thường đối xử không có chừng mực với em, làm em đau rồi, anh cũng đau lòng nhiều lắm, giờ em giúp anh giải quyết một chút để anh đỡ cảm thấy khó chịu."
Lời nói của Thanh Tuấn, khiến Lâm Thảo đỏ mặt thẹn thùng.
Cô cắn môi, khuôn mặt nhỏ nhắn, ửng hồng như muốn đổ máu: "Nhưng em không biết..."
Người đàn ông mê hoặc dụ dỗ nói: "Không sao, anh dạy em"
Thanh Tuấn đưa tay ôm lấy eo cô, sau đó thì cả cơ thể anh nằm trên người cô, "Anh nhớ em lắm."
Lâm Thảo mím môi, lòng cô trống trải trào lên cảm giác chua xót.
Cô hiểu rõ thân phận của mình, cũng biết rõ điều gì nên hỏi, còn điều gì thì không nên.
Nếu như cô vẫn muốn được ở lại bên cạnh Thanh Tuấn, thì cô không nên trọc giận anh.
Thế nhưng trong lòng cô vẫn có một loại cảm xúc không ngừng dâng lên, và cô thì không cách nào khống chế được.
Thanh Tuấn bắt đầu hôn cô, từ gáy tai đến khóe miệng, tiếp đó là cổ, xương quai xanh, cảm giác tê dại ướt át mang lại cho cô không phải cảm giác thích thú.
Mà là ngại ngùng.
Anh hành động rất nhẹ, từ từ trút bỏ sự gò bó trên người cô.
Một thứ gì đó mát lạnh, đôi bàn tay kia không mắc lỗi sai nào, chính xác nắm lấy nụ hoa của người phụ nữ.
"Tiểu Thảo, anh nhớ em."
Anh cuồng nhiệt hít mùi hương thơm dịu từ cơ thể cô.
Anh không biết rằng, mỗi nụ hôn của anh lại khiến cô run lên khe khẽ.
"A Thanh, Thanh Nghệ vẫn khỏe chứ? Nghe nói thằng bé sinh cùng ngày với Sở Sở."
Câu nói bất chợt khiến bầu không khí mập mờ ngưng lại.
Thanh Tuấn ngẩn người, động tác cũng vì thế mà ngừng lại, nhưng rất nhanh sau đó anh lấy lại nhịp điệu, vẫn không chịu buông cô, chỉ nói: "Đứa bé đó, không phải là của anh, em yên tâm, anh chỉ có một đứa con gái là Sở Sở thôi."
Lâm Thảo nghe được câu trả lời ấy, đầu tiên là cảm giác kinh ngạc, sau đó lại nhíu mày.
"Sao có thể thế được? Em không tin"
"Em..." Cô cắn chặt đôi môi, cũng không biết sức mạnh nào khiến cô lại dám giở giọng điệu cảnh cáo Thanh Tuấn, "Chúng ta đã là vợ chồng rồi, phải không?"
"Ừm, chúng ta là vợ chồng."
Giấy chứng nhận của cục dân chính, là bằng chứng rõ nhất.
"Giữa vợ chồng, không cho phép xuất hiện người thứ ba, em cũng không hy vọng sẽ có người thứ ba." Cô không có cách nào đi làm người thứ ba, đương nhiên cũng không có cách nào khiến người thứ ba kia xen vào gia đình của cô.
Cô biết bản thân đòi hỏi quá nhiều, nhưng sự Khao khát muốn anh là của riêng mình khiến cô không chịu đựng được mà nói ra những lời này.
"Em biết Võ Lưu Niên không thích em, nhưng em cũng không thích Võ Lưu Niên."
"Đây là ghen à?"
Gò má cô ửng hồng, đáp lại anh, "Cứ coi như là em ghen đi...nhưng em thật sự không thích cô ta, anh nói, đó không phải là con của anh, vậy tại sao, tên của đứa bé lại là Thanh Ái Niên."
Người phụ nữ đó khiến cô có cảm giác không an toàn, thậm chí còn cảm thấy cô ta là mối nguy.
Suy cho cùng vì cô quá bình thường, so với Võ Lưu Niên, cô hoàn toàn không có gì để so sánh.
"Thanh Ái Niên", ba chữ ấy càng khiến cô không thể nào bỏ qua.
"Ừ... Lúc đặt tên đứa bé, anh đang "trong trận"."
Lòng Lâm Thảo bỗng đau nhói.
Chỉ thấy người đàn ông nhẹ nhàng vuốt tóc cô, bàn tay đặt lên gò má đang ửng hồng của cô, "Em đem ý nghĩa của ba chữ ấy nghĩ kỹ thêm một chút."
Thanh Ái Niên? Lâm Thảo ngẩng đầu.
"Thanh" bằng với phủ định, chẳng lẽ...không yêu Thanh Ái Niên?
"Không yêu?"
"Đúng, anh không yêu cô ta."
Nếu như thật sự nghiên cứu kỹ, trong cái tên Sở Sở...là hai chữ Lâm!
Con người ngốc nghếch lập tức hiểu ra được không ít điều, hòn đá đè nén trong lòng cô vì thế mà cũng được gỡ ra, cả người cô giờ đây như được nới lỏng.
Cô không ngừng cảm thấy bản thân đã quá đa nghi.
Đến kết hôn anh cũng dám, cô còn điều gì mà không tin anh.
Nhưng...có những lúc con người thường như vậy, hạnh phúc trong tầm mắt, nhưng luôn cảm thấy không chân thực.
"Xin lỗi em, để em chịu ấm ức rồi." Thanh Tuấn ôm cô vào trong lòng.
Lời nói dịu dàng, ấm áp của người đàn ông như liều thuốc độc trí mạng, từ từ mê hoặc, khiến cô gỡ bỏ hết mọi đề phòng.
Anh ôm người con gái mảnh mai trên người lên Tầng, sau đó đặt cô trên chiếc giường nhỏ.
Cô vẫn đang trong thời kỳ cho con bú, không thích hợp "vận động" trên giường, anh chỉ hôn cô, ngón tay quét nhanh qua người cô.
Nhưng lần này cũng không kìm chế được.
Khiến ý nghĩ bất chấp trong người đàn ông nảy sinh.
Lâm Thảo cảm nhận được sự chịu đựng của anh, liền nói: "Không sao, anh nhẹ chút là được..."
Thanh Tuấn lắc đầu, chuyển hướng, để cô ngồi lên người mình, sau đó dẫn dắt bàn tay cô đặt tới chỗ đó...
"Anh trước giờ thường đối xử không có chừng mực với em, làm em đau rồi, anh cũng đau lòng nhiều lắm, giờ em giúp anh giải quyết một chút để anh đỡ cảm thấy khó chịu."
Lời nói của Thanh Tuấn, khiến Lâm Thảo đỏ mặt thẹn thùng.
Cô cắn môi, khuôn mặt nhỏ nhắn, ửng hồng như muốn đổ máu: "Nhưng em không biết..."
Người đàn ông mê hoặc dụ dỗ nói: "Không sao, anh dạy em"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.