Giao Dịch Triền Miên: Cô Vợ Nuôi Từ Bé Của Tổng Giám Đốc
Chương 32: Không giải thích được mọi chuyện
Tả Nhi Thiển
05/10/2015
Bắt đầu từ hôm nay, nhà họ Triển lại có thêm hai vị khách đặc biệt, là Tố Tâm và Mịch Nhi. Vì gần đây Mục Thần muốn cùng con gái bồi dưỡng tình cảm, nên cũng ít khi trở lại nước Mĩ, mà quyết định ở lại thành phố K, và trở thành vị khách thứ ba gần như tới thăm nhà họ triển Triển mỗi ngày.
Ở nhờ nhà họ Triển, Tố Tâm chủ động đảm nhận việc dạy học cho bốn đứa trẻ học tập, nhóm tiểu quỷ này đều thông minh như tiểu thiên tài, khiến cô cảm thấy rất hứng thú, đã dùng tất cả khóa trình do mình học được mà rèn luyện tư chất cho bọn chúng. Nhưng trừ giờ dạy học ở ngoài, cô cũng gần như sống ở trong phòng thí nghiệm của mình, đóng kín cửa không ra, trước sau vẫn duy trì vẻ lạnh lẽo và thần bí.
Mịch Nhi thì sống như ba tháng trước, cùng bọn trẻ ở nhà họ Triển hòa hợp chơi đùa, không buồn không lo với cuộc sống vui vẻ.
Lần này, tâm tình của cô bé càng thấy hào hứng thỏa mãn, mẹ ở chung với cô bé, tâm nguyện lớn nhất cũng đã được thực hiện! Tiểu Bạch đã thiết kế hình tượng hoạt hình cho cô bé -- tên là Tiểu Mật Thỏ, đã bắt đầu xuất hiện trong Bách Bảo, Mịch Nhi vừa được ở cùng thần tượng trong Bách Bảo, vừa được chiếm đoạt Bách Tiểu Muội người thật, còn có gì tốt hơn!
Nhưng nếu nói đến chuyện khiến Mịch Nhi bất mãn, có lẽ là. . . . . .
Chính là anh Tiểu Bạch thường xuyên kỳ lạ chạy tới, làm một chút chuyện không giải thích được khiến cô bé mất hứng!
Thời tiết nắng ráo, khi cô bé đang lôi kéo bàn tay của Tiểu Muội và Tiểu Hắc ở trong hoa viên bắt bướm bướm và chuồn chuồn, thì Tiểu Bạch chợt đi tới.
"Tiểu Muội, Mịch Nhi, các em đừng chạy dưới ánh nắng, mà lại dưới bóng cây chơi đi." Hai tay Tiểu Bạch cầm hai cốc nước trái cây, kêu bọn chúng lại đây, "Các em tới uống chút nước đi, cẩn thận mùa hè rất nóng!"
Tiểu Muội lập tức hoan hô chạy tới, Tiểu Hắc cũng cùng em gái chạy qua, còn Mịch Nhi lại cắn răng giậm chân. Rõ ràng vừa rồi bọn chúng đang chơi rất vui vẻ, nhưng trong nháy mắt lại bị Tiểu Bạch phá hỏng!
Cái gì mà sợ bọn chúng nóng, nhất định là anh Tiểu Bạch ghen tức, không nhìn nổi việc nó chơi vui vẻ với Tiểu Muội!
Không phải anh đã nói sẽ để Tiểu Muội chơi với nó sao, nhưng tại sao bây giờ lại dùng cách này tranh giành với nó, chẳng lẽ anh lại muốn bắt nạt nó sao!
Mịch Nhi dẩu môi, không để ý tiếng gọi của Tiểu Bạch, quay đầu chạy đi.
Bạn đêm trời mưa nổi sấm chớp, khi cô bé đang ngủ trong phòng mình, đột nhiên có tiếng gõ cửa.
Mịch Nhi mặc trên người bộ áo ngủ hình con thỏ xoa mắt đi mở cửa phòng, Tiểu Bạch đang ôm một con gấu bông đứng ở cửa phòng.
Anh nhét con gấu to vào trong ngực cô bé, nghiêng đầu nhỏ giọng nói: "À, cái này đưa cho em, nếu như sợ tiếng sấm, thì hãy ôm nó đi ngủ!"
Mịch Nhi đang ngủ mơ bị đánh thức nhất thời giận dữ: "Anh mới sợ tiếng sấm đấy, cả nhà anh đều sợ tiếng sấm! Sấm đánh trên mấy tầng mây, có gì mà phải sợ chứ! Đáng ghét, không được quấy rầy em ngủ!"
Ở nhờ nhà họ Triển, Tố Tâm chủ động đảm nhận việc dạy học cho bốn đứa trẻ học tập, nhóm tiểu quỷ này đều thông minh như tiểu thiên tài, khiến cô cảm thấy rất hứng thú, đã dùng tất cả khóa trình do mình học được mà rèn luyện tư chất cho bọn chúng. Nhưng trừ giờ dạy học ở ngoài, cô cũng gần như sống ở trong phòng thí nghiệm của mình, đóng kín cửa không ra, trước sau vẫn duy trì vẻ lạnh lẽo và thần bí.
Mịch Nhi thì sống như ba tháng trước, cùng bọn trẻ ở nhà họ Triển hòa hợp chơi đùa, không buồn không lo với cuộc sống vui vẻ.
Lần này, tâm tình của cô bé càng thấy hào hứng thỏa mãn, mẹ ở chung với cô bé, tâm nguyện lớn nhất cũng đã được thực hiện! Tiểu Bạch đã thiết kế hình tượng hoạt hình cho cô bé -- tên là Tiểu Mật Thỏ, đã bắt đầu xuất hiện trong Bách Bảo, Mịch Nhi vừa được ở cùng thần tượng trong Bách Bảo, vừa được chiếm đoạt Bách Tiểu Muội người thật, còn có gì tốt hơn!
Nhưng nếu nói đến chuyện khiến Mịch Nhi bất mãn, có lẽ là. . . . . .
Chính là anh Tiểu Bạch thường xuyên kỳ lạ chạy tới, làm một chút chuyện không giải thích được khiến cô bé mất hứng!
Thời tiết nắng ráo, khi cô bé đang lôi kéo bàn tay của Tiểu Muội và Tiểu Hắc ở trong hoa viên bắt bướm bướm và chuồn chuồn, thì Tiểu Bạch chợt đi tới.
"Tiểu Muội, Mịch Nhi, các em đừng chạy dưới ánh nắng, mà lại dưới bóng cây chơi đi." Hai tay Tiểu Bạch cầm hai cốc nước trái cây, kêu bọn chúng lại đây, "Các em tới uống chút nước đi, cẩn thận mùa hè rất nóng!"
Tiểu Muội lập tức hoan hô chạy tới, Tiểu Hắc cũng cùng em gái chạy qua, còn Mịch Nhi lại cắn răng giậm chân. Rõ ràng vừa rồi bọn chúng đang chơi rất vui vẻ, nhưng trong nháy mắt lại bị Tiểu Bạch phá hỏng!
Cái gì mà sợ bọn chúng nóng, nhất định là anh Tiểu Bạch ghen tức, không nhìn nổi việc nó chơi vui vẻ với Tiểu Muội!
Không phải anh đã nói sẽ để Tiểu Muội chơi với nó sao, nhưng tại sao bây giờ lại dùng cách này tranh giành với nó, chẳng lẽ anh lại muốn bắt nạt nó sao!
Mịch Nhi dẩu môi, không để ý tiếng gọi của Tiểu Bạch, quay đầu chạy đi.
Bạn đêm trời mưa nổi sấm chớp, khi cô bé đang ngủ trong phòng mình, đột nhiên có tiếng gõ cửa.
Mịch Nhi mặc trên người bộ áo ngủ hình con thỏ xoa mắt đi mở cửa phòng, Tiểu Bạch đang ôm một con gấu bông đứng ở cửa phòng.
Anh nhét con gấu to vào trong ngực cô bé, nghiêng đầu nhỏ giọng nói: "À, cái này đưa cho em, nếu như sợ tiếng sấm, thì hãy ôm nó đi ngủ!"
Mịch Nhi đang ngủ mơ bị đánh thức nhất thời giận dữ: "Anh mới sợ tiếng sấm đấy, cả nhà anh đều sợ tiếng sấm! Sấm đánh trên mấy tầng mây, có gì mà phải sợ chứ! Đáng ghét, không được quấy rầy em ngủ!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.