Giao Dịch Triền Miên: Cô Vợ Nuôi Từ Bé Của Tổng Giám Đốc
Chương 18: Ồn ào
Tả Nhi Thiển
28/06/2015
“Hả? Không ngờ mẹ lại có thể làm ra chuyện này?” Mịch Nhi thoáng chốc kinh ngạc, trên vẻ mặt mang theo bộ dạng nghiên cứu, nghiêm túc hỏi, “Mẹ điều chế thuốc luôn luôn cẩn thận, tại sao lại có vấn đề! Vậy thuốc đó ra sao, cha đã sinh bệnh lạ gì?”
“Là thuốc thúc đẩy xuất tinh, mẹ có nhớ là con đã học qua nó thì phải?” Tố Tâm giống như cô giáo, bắt đầu cùng con gái thảo luận cặn cẽ về bệnh tình: “Về bệnh của Mục Thần, mẹ cũng là vô tình phát hiện, mà đối với người đàn ông thì đây là bệnh rất nặng. Từ năm tháng trước, tiểu Thần của cha con đã bắt đầu không thể dậy nổi, đã tạo thành một việc bất tiện, lại càng dễ dàng xúc phạm sự tự tôn của đàn ông cho nên đã tạo thành chứng viêm khác. . . . . . **ED? Đúng vậy, chính xác là loại bệnh đó, cho nên đành phải dùng thuốc điều trị–” ( trời ạ T…T không ngờ bà mẹ này lại còn cùng con gái phân tích những chuyện như vậy)
“Này, dừng lại ngay!” Mục Thần nghe thấy Tố Tâm nói ra bệnh tình của mình với Mịch Nhi, thậm chí bắt đầu nói những kiến thức sinh lý, suýt nữa thì phát điên, “Tố Tâm, sao cô có thể giáo dục con gái như vậy, những lời này có thể nói với trẻ con sao! Lại còn ngồi tranh luận với cả con bé, đó đều là kiến thức trẻ con không nên học, nó thích hợp cho đứa bé bốn tuổi nghe sao! Rốt cuộc cô định dạy dỗ Mịch Nhi thành người như thế nào!”
Tố Tâm đối với phương thức giáo dục của mình cũng không thấy gì là sai, liền cau mày phản bác: “Từ nhỏ tiếp xúc với kiến thức y học thì có gì không đúng, khoa học không có phân biệt tuổi tác, tôi cũng từng tiếp nhận giáo dục như vậy từ khi ra đời! Mịch Nhi trời sinh đã có hứng thú với y học, nếu như bởi vì tuổi tác mà cản trở con bé, thì chính là đang bóp chết tài năng của nó!”
“Không được, con gái của tôi phải là tiểu công chúa thuần khiến, làm sao có thể để những kiến thức của cô làm cho ô uế! Tôi muốn đưa Mịch Nhi về nhà, con bé tuyệt đối không thể theo cô học những kiến thức trẻ con không nên học được!”
“Anh bởi vì những kiến thức cấm trẻ con mà làm hỏng một thiên tài như Mịch Nhi sao! Chân lý y học thì sao có thể là ô uế, con bé muốn học gì thì tôi sẽ dạy bảo nó, tôi cũng tuyệt đối không cho phép anh mang nó đi!”
Mịch Nhi ngây người, ở một bên giậm chân kêu: “Này, mẹ, cha, không nên tranh cãi, hai người có thể không cần tranh cãi được không. . . . . .”
Thế nhưng hai người kia vẫn còn đối chọi tranh cãi, định bụng không ai nhường ai.
Mịch Nhi dùng lực day day thái dương, bị hai người cha mẹ tranh cãi có chút đau đầu, rốt cuộc bọn họ còn muốn tranh cãi tới tận khi nào!
Mẹ không thể nói hết bệnh tình và phương pháp chữa bệnh của cha được sao, cũng nên nêu rõ tình hình bệnh trạng, để cô bé có thể học hỏi, rồi bọn họ lại tranh cãi tiếp!
“Là thuốc thúc đẩy xuất tinh, mẹ có nhớ là con đã học qua nó thì phải?” Tố Tâm giống như cô giáo, bắt đầu cùng con gái thảo luận cặn cẽ về bệnh tình: “Về bệnh của Mục Thần, mẹ cũng là vô tình phát hiện, mà đối với người đàn ông thì đây là bệnh rất nặng. Từ năm tháng trước, tiểu Thần của cha con đã bắt đầu không thể dậy nổi, đã tạo thành một việc bất tiện, lại càng dễ dàng xúc phạm sự tự tôn của đàn ông cho nên đã tạo thành chứng viêm khác. . . . . . **ED? Đúng vậy, chính xác là loại bệnh đó, cho nên đành phải dùng thuốc điều trị–” ( trời ạ T…T không ngờ bà mẹ này lại còn cùng con gái phân tích những chuyện như vậy)
“Này, dừng lại ngay!” Mục Thần nghe thấy Tố Tâm nói ra bệnh tình của mình với Mịch Nhi, thậm chí bắt đầu nói những kiến thức sinh lý, suýt nữa thì phát điên, “Tố Tâm, sao cô có thể giáo dục con gái như vậy, những lời này có thể nói với trẻ con sao! Lại còn ngồi tranh luận với cả con bé, đó đều là kiến thức trẻ con không nên học, nó thích hợp cho đứa bé bốn tuổi nghe sao! Rốt cuộc cô định dạy dỗ Mịch Nhi thành người như thế nào!”
Tố Tâm đối với phương thức giáo dục của mình cũng không thấy gì là sai, liền cau mày phản bác: “Từ nhỏ tiếp xúc với kiến thức y học thì có gì không đúng, khoa học không có phân biệt tuổi tác, tôi cũng từng tiếp nhận giáo dục như vậy từ khi ra đời! Mịch Nhi trời sinh đã có hứng thú với y học, nếu như bởi vì tuổi tác mà cản trở con bé, thì chính là đang bóp chết tài năng của nó!”
“Không được, con gái của tôi phải là tiểu công chúa thuần khiến, làm sao có thể để những kiến thức của cô làm cho ô uế! Tôi muốn đưa Mịch Nhi về nhà, con bé tuyệt đối không thể theo cô học những kiến thức trẻ con không nên học được!”
“Anh bởi vì những kiến thức cấm trẻ con mà làm hỏng một thiên tài như Mịch Nhi sao! Chân lý y học thì sao có thể là ô uế, con bé muốn học gì thì tôi sẽ dạy bảo nó, tôi cũng tuyệt đối không cho phép anh mang nó đi!”
Mịch Nhi ngây người, ở một bên giậm chân kêu: “Này, mẹ, cha, không nên tranh cãi, hai người có thể không cần tranh cãi được không. . . . . .”
Thế nhưng hai người kia vẫn còn đối chọi tranh cãi, định bụng không ai nhường ai.
Mịch Nhi dùng lực day day thái dương, bị hai người cha mẹ tranh cãi có chút đau đầu, rốt cuộc bọn họ còn muốn tranh cãi tới tận khi nào!
Mẹ không thể nói hết bệnh tình và phương pháp chữa bệnh của cha được sao, cũng nên nêu rõ tình hình bệnh trạng, để cô bé có thể học hỏi, rồi bọn họ lại tranh cãi tiếp!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.