Giao Dịch Triền Miên: Cô Vợ Nuôi Từ Bé Của Tổng Giám Đốc
Chương 82: Rửa nhục
Tả Nhi Thiển
04/11/2015
"Này, chuyện liên quan đến anh tính phúc, em cũng thật sự xuống tay được? !"
Liên Tĩnh Bạch nắm tay Mịch Nhi, lông mi rũ xuống, chống đỡ ở trán của
cô, anh nhẹ nhàng thì thầm, "Tiểu bại hoại, mới vừa trừng phạt còn chưa
đủ sao. . . . . ."
Môi của anh càng cúi càng thấp, mà tay nâng cằm Mịch Nhi, bốn mắt nhìn nhau, môi hai người hoàn mỹ giống nhau đến gần một chút, tiếp theo trong nháy mắt, sẽ triền miên kề sát biến hai thành một.
"Rầm rầm rầm!"
Một tràng gõ kịch liệt thoáng chốc cắt ngang bầu không khí kiều diễm bên trong xe, ngoài cửa xe, một ánh mắt tò mò xuyên qua kính hơi trong suốt nhìn vào.
"Chị gái, anh Tĩnh Bạch?" Mục cẩn đáng yêu tộ cùng nháy đôi mắt lam ** di truyền từ cha gian xảo linh động, gõ cửa sổ xe hỏi, "Hai người ở trong xe làm cái gì? Xe đã dừng trước cửa đã lâu, hai người rốt cuộc có muốn xuống xe hay không? Cha và mẹ chờ hai người đã lâu, mới để cho em và anh Dĩ Mặc, chị Lliên Tranh ra đón tiếp hai người!"
"A!" Mịch Nhi đỏ mặt một cái đẩy Liên Tĩnh Bạch ra, bị em trai ruột mười hai tuổi bắt được quả tang hai người thân mật, cái này không chỉ là nhiễm bẩn vấn đề tâm lý ** lòng người, quan trọng hơn là mặt mũi cô để ở đâu, về sau cô làm sao ở trước mặt em trai uy nghiêm giáo huấn, đây là một chuyện mất mặt cỡ nào. . . . . .
"A Cẩn, Dĩ Mặc ở đâu?" Liên Tĩnh Bạch đẩy cửa xe ra bước xuống, ỷ vào ưu thế về chiều cao gõ trán Mục Cẩn một cái , xoa tóc của cậu nói, "Nhất định là em ấy bảo em tới đây? Dĩ Mặc luôn xem em tuổi còn nhỏ lừa gạt là tốt nhất, lần này em lại bị em ấy cài bẫy rồi! Tiểu A Cẩn, em ở trước mặt Dĩ Mặc, cần phải luôn luôn cảnh giác, đề phòng ma nhỏ này!"
"Là sao?" Mục Cẩn mê mẩn gãi gãi tóc, cậu thật sự là nhỏ hơn mấy vị anh chị vài tuổi, mặc dù tuyệt đối là thiên tài thông minh, nhưng bây giờ vẫn còn chưa đuổi kịp do nhược điểm về tuổi tác, cậu thật sự là bị anh Dĩ Mặc đẩy ra làm vũ khí để sai khiến sao? D.D.LQ.D
"Em trai ngu ngốc, sau này không cần nói với người ngoài em là em trai ruột của chị, đã lớn như vậy, còn có thể bị người khác cài bẫy!" Mặc dù trong miệng Mịch Nhi oán trách Mục Cẩn, nhưng tay lại tự nhiên giúp cậu chỉnh sửa lại tóc, "Lại là Dĩ Mặc! Hừ, em ấy cho là lần này chị sẽ tức giận với A Cẩn, liền bày trò đùa giỡn em trai ruột của chị sao? Lần này, chị muốn cho em ấy biết kết quả của khi dễ em trai chị!"
Giúp em trai chỉnh sửa tóc rối xong, Mịch Nhi giận đùng đùng liền lôi Mục Cẩn tiến vào cửa phòng: "Dĩ Mặc nhất định là lại lôi kéo Liên Tranh đi về, chị dẫn em đi rửa nhục!"
"Mịch Nhi, chờ anh một chút!" Liên Tĩnh Bạch kéo cũng kéo không được hai chị em này, cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ đuổi theo, "Anh và các em cùng đi. . . . . ."
Các cha mẹ của nhà họ Triển và nhà họ Mục cũng sẽ không trông nom mấy đứa quỷ này làm ầm ĩ như thế nào, cho nên anh nhất định phải có mặt, ít nhất, tất cả các em trai, em gái lớn nhỏ này sẽ không ầm ĩ không thể giải quyết được, sẽ không gây thành tai họa.
Anh trai trưởng như cha a!
Môi của anh càng cúi càng thấp, mà tay nâng cằm Mịch Nhi, bốn mắt nhìn nhau, môi hai người hoàn mỹ giống nhau đến gần một chút, tiếp theo trong nháy mắt, sẽ triền miên kề sát biến hai thành một.
"Rầm rầm rầm!"
Một tràng gõ kịch liệt thoáng chốc cắt ngang bầu không khí kiều diễm bên trong xe, ngoài cửa xe, một ánh mắt tò mò xuyên qua kính hơi trong suốt nhìn vào.
"Chị gái, anh Tĩnh Bạch?" Mục cẩn đáng yêu tộ cùng nháy đôi mắt lam ** di truyền từ cha gian xảo linh động, gõ cửa sổ xe hỏi, "Hai người ở trong xe làm cái gì? Xe đã dừng trước cửa đã lâu, hai người rốt cuộc có muốn xuống xe hay không? Cha và mẹ chờ hai người đã lâu, mới để cho em và anh Dĩ Mặc, chị Lliên Tranh ra đón tiếp hai người!"
"A!" Mịch Nhi đỏ mặt một cái đẩy Liên Tĩnh Bạch ra, bị em trai ruột mười hai tuổi bắt được quả tang hai người thân mật, cái này không chỉ là nhiễm bẩn vấn đề tâm lý ** lòng người, quan trọng hơn là mặt mũi cô để ở đâu, về sau cô làm sao ở trước mặt em trai uy nghiêm giáo huấn, đây là một chuyện mất mặt cỡ nào. . . . . .
"A Cẩn, Dĩ Mặc ở đâu?" Liên Tĩnh Bạch đẩy cửa xe ra bước xuống, ỷ vào ưu thế về chiều cao gõ trán Mục Cẩn một cái , xoa tóc của cậu nói, "Nhất định là em ấy bảo em tới đây? Dĩ Mặc luôn xem em tuổi còn nhỏ lừa gạt là tốt nhất, lần này em lại bị em ấy cài bẫy rồi! Tiểu A Cẩn, em ở trước mặt Dĩ Mặc, cần phải luôn luôn cảnh giác, đề phòng ma nhỏ này!"
"Là sao?" Mục Cẩn mê mẩn gãi gãi tóc, cậu thật sự là nhỏ hơn mấy vị anh chị vài tuổi, mặc dù tuyệt đối là thiên tài thông minh, nhưng bây giờ vẫn còn chưa đuổi kịp do nhược điểm về tuổi tác, cậu thật sự là bị anh Dĩ Mặc đẩy ra làm vũ khí để sai khiến sao? D.D.LQ.D
"Em trai ngu ngốc, sau này không cần nói với người ngoài em là em trai ruột của chị, đã lớn như vậy, còn có thể bị người khác cài bẫy!" Mặc dù trong miệng Mịch Nhi oán trách Mục Cẩn, nhưng tay lại tự nhiên giúp cậu chỉnh sửa lại tóc, "Lại là Dĩ Mặc! Hừ, em ấy cho là lần này chị sẽ tức giận với A Cẩn, liền bày trò đùa giỡn em trai ruột của chị sao? Lần này, chị muốn cho em ấy biết kết quả của khi dễ em trai chị!"
Giúp em trai chỉnh sửa tóc rối xong, Mịch Nhi giận đùng đùng liền lôi Mục Cẩn tiến vào cửa phòng: "Dĩ Mặc nhất định là lại lôi kéo Liên Tranh đi về, chị dẫn em đi rửa nhục!"
"Mịch Nhi, chờ anh một chút!" Liên Tĩnh Bạch kéo cũng kéo không được hai chị em này, cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ đuổi theo, "Anh và các em cùng đi. . . . . ."
Các cha mẹ của nhà họ Triển và nhà họ Mục cũng sẽ không trông nom mấy đứa quỷ này làm ầm ĩ như thế nào, cho nên anh nhất định phải có mặt, ít nhất, tất cả các em trai, em gái lớn nhỏ này sẽ không ầm ĩ không thể giải quyết được, sẽ không gây thành tai họa.
Anh trai trưởng như cha a!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.