Giao Dịch Với Anh Trai Của Bạn Cùng Phòng
Chương 2: Kế Hoạch Hỗn Loạn Sau Khi Say Rượu (2)
Vân Gian(云间)
04/06/2022
Yến Tễ ngủ như chết, Lê Lý lại không dám có động tác quá lớn, lộn xộn một hồi lâu vẫn chưa cởi được quần áo của cậu ra, sau lại nghĩ không phải tất cả mọi người làm việc đó đều thích cởi quần áo, nên dứt khoát lược bỏ bước này.
Trọng điểm là nhất định phải cởi quần.
Đây không phải lần đầu tiên y cởi quần cho đàn ông, hằng năm ba của cậu đều nằm liệt trên giường cần người chăm sóc, lúc Lê Lý được nghỉ về nhà đều phụ trách lau người cho ba y, cho nên rất quen thuộc. Nhưng ba của y gầy như một khung xương nên rất dễ cởi quần, Yến Tễ lại cường tráng như một con trâu, Lê Lý phải nhễ nhại mồ hôi mới cởi được quần của y.
Còn thừa một cái quần lót góc bẹt.
Lúc này Lê Lý mới chú ý đến thứ đang phập phồng dưới háng của đối phương, vải quần lót hơi mỏng đã không ngăn được nó nhô lên, rất lớn, cho dù không tận mắt chứng kiến cũng có thể nhìn ra kích cỡ không nhỏ.
Thật ra những nam sinh trong ký túc xá đều đã làm qua vài hoạt động này, có điều Lê Lý không tham gia.
Nghỉ ngơi một chút, lúc này Lê Lý mới duỗi cởi quần lót của đối phương. Hiện tại y đang trong trạng thái hết sức chăm chú, chỉ nghĩ phải làm thế nào để cởi sạch đối phương rồi tính, dù sao ít nhất cũng phải làm đến mức đối phương bắn một lần, hoàn toàn không chú ý đến động tĩnh ở bên ngoài.
Ở lúc y đã cởi được quần lót của đối phương, muỗn duỗi ma trảo xuống thân dưới của Yến Tễ thì cửa phòng ngủ đột nhiên bị mở ra.
Ánh đèn phòng ngủ rất sáng, cửa vừa mở ra là có thể thấy rõ ràng được tất cả ngõ ngách trừ phòng để đồ và phòng tắm ra, cảnh trên giường cũng không tránh được rơi vào trong mắt Yến Văn.
Lúc anh nhìn thấy hình ảnh nhìn thấy một người đàn ông đang dạng chân trên người em trai mình, còn dùng tay sờ cậu, lập tức nguy hiểm híp mắt lại, dùng giọng nói vừa lạnh lẽo vừa cứng rắn: "Cậu đang làm cái gì?"
Trong nháy mắt này, dây cung trong đầu Lê Lý đứt phựt một cái, hai chữ "xong đời" rõ ràng nhảy ra khiến y sững người tại chỗ một lúc lâu, thời gian như bị đông cứng.
Mãi đến tận khi khuôn mặt Yến Văn tái mét hỏi lại lần thứ hai: "Cậu lại dám dâm ô em trai của tôi?"
Lê Lý đã từng gặp Yến Văn.
Quan hệ của Yến Tễ và y rất tốt, Lê Lý lại biểu hiện ra vừa biết điều vừa chịu khó, người cũng trắng đẹp lại có chút gầy, đứng ở trước mặt Yến Tễ sẽ khiến người ta sinh ra một loại cảm giác bảo vệ. Yến Tễ cũng biết điều kiện gia đình nhà y không được tốt, bình thường đi đâu chơi đùa cũng sẽ dẫn y theo để được ăn ngon, ngay cả nhà của cậu cũng từng dần đi. Cũng chính là tại nhà họ Yến, Lê Lý từng nhìn thấy Yến Văn.
Có điều lúc đó có một đám người, Lê Lý cùng đứng lên với mấy người bạn học lễ phép chào hỏi "Anh", nhận được cái trả lời cao quý của đối phương, sau đó thì không có sau đó nữa rồi.
Chỉ biết Yến Văn là một luật sư lớn có tên tuổi, vụ kiện cáo nào qua tay anh rất ít khi bị thua, còn trẻ đã là người tài trong ngành. Lúc đó Yến Tễ còn cười híp mắt nói: "Các cậu nhất định đừng làm mích lòng anh tớ, anh của tớ thế nhưng mà rất dễ nắm được bằng chứng phạm tội đưa người đi đó."
Đã là một sinh viên đại học, Lê Lý rất hiểu rõ hậu quả bị đưa đi như thế nào, chỉ mới suy nghĩ một chút đã cảm thấy lạnh cả người.
Vì lẽ đó y lập tức đứng dậy từ trên chiếc giường, loạng choạng một lúc mới đứng thẳng, nghiêm mặt giải thích: "Em, Em không có ý định dâm ô cậu ấy, em không có..."
Yến Văn lạnh lùng nhìn chằm chằm y, trong giọng nói mang theo sự giễu cợt: "Vậy cậu đang làm cái gì?"
Hiện tại trong đầu Lê Lý rất rối, trong lúc nhất thời nghĩ không ra lý do thích hợp, bèn mở miệng nói dối: "Em, em chỉ là nhìn thấy cậu ấy chảy rất nhiều mồ hôi nên mới cởi quần áo cho cậu ấy..."
Rõ ràng nửa chữ Yến Văn cũng không tin: "Cần cởi quần lót?"
Lòng can đảm của Lê Lý cũng run lên: "Quần lót cũng ướt..."
Lời nói dối này quá cấp thấp, nhưng Lê Lý đánh cược rằng lấy người như Yến Văn như vậy thì không thể đi tìm quần lót của em trai mình để xem được, dù sao nhìn anh rất giống người thích sạch sẽ.
Nhưng y không nghĩ đến anh sẽ thật sự đi sờ, sau đó ánh mắt lại càng khiếp người.
"Biến thái!"
Lê Lý mắng một câu trong lòng, lời nói dối bị vạch trần bởi bằng chứng thực tế, gương mặt bị kìm nén đến mức đỏ bừng lên, trên trán mồ hôi nhễ nhại.
Giọng nói của Yến Văn lạnh lẽo: "Tội dâm ô người khác cậu có biết xử bao nhiêu năm tù không?"
Lê Lý có chút choáng, vội vàng giải thích: "Em không nghĩ dâm ô cậu ấy!"
Yến Văn: "Tôi thấy bàn tay của cậu sờ vào bên dưới của em ấy."
Yến Văn cũng chỉ thấp hơn em trai anh một chút, nhưng so về khí thế thì không biết lớn hơn Yến Tễ bao nhiêu lần. Lê Lý không chịu được ánh mắt như vậy của anh, có chút sụp đổ khai báo tội ác của mình: "Em... Em chỉ là muốn ngủ với cậu ấy một giấc..."
Âm thanh của Yến Văn càng lạnh lùng hơn: "Tội càng nặng!"
Lúc này Lê Lý mới ý thức được một tầng nghĩa khác trong lời nói của mình, giải thích: "Không phải em ngủ cậu ấy, là... Là để cho cậu ấy ngủ em..."
Bọn họ ầm ĩ như vậy nhưng Yến Tễ cũng không tỉnh, có lẽ là cảm thấy có chút lạnh nên thoáng giật mình. Yến Văn đã nhận ra, vừa cầm chăn đắp lên cho cậu, thuận tay che luôn bộ phận đang lõa lồ của cậu, vừa chế giễu nói: "Em ấy đã như vậy rồi, ngủ cậu kiểu gì?"
Lê Lý có chút muốn khóc: "Thật sự em muốn để cậu ấy ngủ em, em nghĩ muốn tiền, từ trước đến nay A tễ luôn rất hào phóng với người khác, nếu như chúng em xảy ra chuyện đó trong lúc cậu ấy say rượu, nhất định cậu ấy sẽ cảm thấy hổ thẹn rồi cho em một khoản bồi thường... Xin lỗi, em thật sự chỉ muốn tiền, em sẽ không cưỡng gian cậu ấy, em không làm được..."
Trên mặt Yến Văn viết rõ: “Nửa chữ cậu nói tôi cũng không tin" và tư thái: “Cậu là đàn ông thì cậu làm được.”
Tuy rằng hơi thấp.
Vẻ mặt Lê Lý như đưa đám nói: “Em thật sự làm không được, bởi vì em, em là người song tính…… Em hoàn toàn khó có thể cương cứng……”
Vì tẩy thoát tội danh, Lê Lí vậy mà nhịn không được làm lộ bí mật lớn nhất của mình.
Trọng điểm là nhất định phải cởi quần.
Đây không phải lần đầu tiên y cởi quần cho đàn ông, hằng năm ba của cậu đều nằm liệt trên giường cần người chăm sóc, lúc Lê Lý được nghỉ về nhà đều phụ trách lau người cho ba y, cho nên rất quen thuộc. Nhưng ba của y gầy như một khung xương nên rất dễ cởi quần, Yến Tễ lại cường tráng như một con trâu, Lê Lý phải nhễ nhại mồ hôi mới cởi được quần của y.
Còn thừa một cái quần lót góc bẹt.
Lúc này Lê Lý mới chú ý đến thứ đang phập phồng dưới háng của đối phương, vải quần lót hơi mỏng đã không ngăn được nó nhô lên, rất lớn, cho dù không tận mắt chứng kiến cũng có thể nhìn ra kích cỡ không nhỏ.
Thật ra những nam sinh trong ký túc xá đều đã làm qua vài hoạt động này, có điều Lê Lý không tham gia.
Nghỉ ngơi một chút, lúc này Lê Lý mới duỗi cởi quần lót của đối phương. Hiện tại y đang trong trạng thái hết sức chăm chú, chỉ nghĩ phải làm thế nào để cởi sạch đối phương rồi tính, dù sao ít nhất cũng phải làm đến mức đối phương bắn một lần, hoàn toàn không chú ý đến động tĩnh ở bên ngoài.
Ở lúc y đã cởi được quần lót của đối phương, muỗn duỗi ma trảo xuống thân dưới của Yến Tễ thì cửa phòng ngủ đột nhiên bị mở ra.
Ánh đèn phòng ngủ rất sáng, cửa vừa mở ra là có thể thấy rõ ràng được tất cả ngõ ngách trừ phòng để đồ và phòng tắm ra, cảnh trên giường cũng không tránh được rơi vào trong mắt Yến Văn.
Lúc anh nhìn thấy hình ảnh nhìn thấy một người đàn ông đang dạng chân trên người em trai mình, còn dùng tay sờ cậu, lập tức nguy hiểm híp mắt lại, dùng giọng nói vừa lạnh lẽo vừa cứng rắn: "Cậu đang làm cái gì?"
Trong nháy mắt này, dây cung trong đầu Lê Lý đứt phựt một cái, hai chữ "xong đời" rõ ràng nhảy ra khiến y sững người tại chỗ một lúc lâu, thời gian như bị đông cứng.
Mãi đến tận khi khuôn mặt Yến Văn tái mét hỏi lại lần thứ hai: "Cậu lại dám dâm ô em trai của tôi?"
Lê Lý đã từng gặp Yến Văn.
Quan hệ của Yến Tễ và y rất tốt, Lê Lý lại biểu hiện ra vừa biết điều vừa chịu khó, người cũng trắng đẹp lại có chút gầy, đứng ở trước mặt Yến Tễ sẽ khiến người ta sinh ra một loại cảm giác bảo vệ. Yến Tễ cũng biết điều kiện gia đình nhà y không được tốt, bình thường đi đâu chơi đùa cũng sẽ dẫn y theo để được ăn ngon, ngay cả nhà của cậu cũng từng dần đi. Cũng chính là tại nhà họ Yến, Lê Lý từng nhìn thấy Yến Văn.
Có điều lúc đó có một đám người, Lê Lý cùng đứng lên với mấy người bạn học lễ phép chào hỏi "Anh", nhận được cái trả lời cao quý của đối phương, sau đó thì không có sau đó nữa rồi.
Chỉ biết Yến Văn là một luật sư lớn có tên tuổi, vụ kiện cáo nào qua tay anh rất ít khi bị thua, còn trẻ đã là người tài trong ngành. Lúc đó Yến Tễ còn cười híp mắt nói: "Các cậu nhất định đừng làm mích lòng anh tớ, anh của tớ thế nhưng mà rất dễ nắm được bằng chứng phạm tội đưa người đi đó."
Đã là một sinh viên đại học, Lê Lý rất hiểu rõ hậu quả bị đưa đi như thế nào, chỉ mới suy nghĩ một chút đã cảm thấy lạnh cả người.
Vì lẽ đó y lập tức đứng dậy từ trên chiếc giường, loạng choạng một lúc mới đứng thẳng, nghiêm mặt giải thích: "Em, Em không có ý định dâm ô cậu ấy, em không có..."
Yến Văn lạnh lùng nhìn chằm chằm y, trong giọng nói mang theo sự giễu cợt: "Vậy cậu đang làm cái gì?"
Hiện tại trong đầu Lê Lý rất rối, trong lúc nhất thời nghĩ không ra lý do thích hợp, bèn mở miệng nói dối: "Em, em chỉ là nhìn thấy cậu ấy chảy rất nhiều mồ hôi nên mới cởi quần áo cho cậu ấy..."
Rõ ràng nửa chữ Yến Văn cũng không tin: "Cần cởi quần lót?"
Lòng can đảm của Lê Lý cũng run lên: "Quần lót cũng ướt..."
Lời nói dối này quá cấp thấp, nhưng Lê Lý đánh cược rằng lấy người như Yến Văn như vậy thì không thể đi tìm quần lót của em trai mình để xem được, dù sao nhìn anh rất giống người thích sạch sẽ.
Nhưng y không nghĩ đến anh sẽ thật sự đi sờ, sau đó ánh mắt lại càng khiếp người.
"Biến thái!"
Lê Lý mắng một câu trong lòng, lời nói dối bị vạch trần bởi bằng chứng thực tế, gương mặt bị kìm nén đến mức đỏ bừng lên, trên trán mồ hôi nhễ nhại.
Giọng nói của Yến Văn lạnh lẽo: "Tội dâm ô người khác cậu có biết xử bao nhiêu năm tù không?"
Lê Lý có chút choáng, vội vàng giải thích: "Em không nghĩ dâm ô cậu ấy!"
Yến Văn: "Tôi thấy bàn tay của cậu sờ vào bên dưới của em ấy."
Yến Văn cũng chỉ thấp hơn em trai anh một chút, nhưng so về khí thế thì không biết lớn hơn Yến Tễ bao nhiêu lần. Lê Lý không chịu được ánh mắt như vậy của anh, có chút sụp đổ khai báo tội ác của mình: "Em... Em chỉ là muốn ngủ với cậu ấy một giấc..."
Âm thanh của Yến Văn càng lạnh lùng hơn: "Tội càng nặng!"
Lúc này Lê Lý mới ý thức được một tầng nghĩa khác trong lời nói của mình, giải thích: "Không phải em ngủ cậu ấy, là... Là để cho cậu ấy ngủ em..."
Bọn họ ầm ĩ như vậy nhưng Yến Tễ cũng không tỉnh, có lẽ là cảm thấy có chút lạnh nên thoáng giật mình. Yến Văn đã nhận ra, vừa cầm chăn đắp lên cho cậu, thuận tay che luôn bộ phận đang lõa lồ của cậu, vừa chế giễu nói: "Em ấy đã như vậy rồi, ngủ cậu kiểu gì?"
Lê Lý có chút muốn khóc: "Thật sự em muốn để cậu ấy ngủ em, em nghĩ muốn tiền, từ trước đến nay A tễ luôn rất hào phóng với người khác, nếu như chúng em xảy ra chuyện đó trong lúc cậu ấy say rượu, nhất định cậu ấy sẽ cảm thấy hổ thẹn rồi cho em một khoản bồi thường... Xin lỗi, em thật sự chỉ muốn tiền, em sẽ không cưỡng gian cậu ấy, em không làm được..."
Trên mặt Yến Văn viết rõ: “Nửa chữ cậu nói tôi cũng không tin" và tư thái: “Cậu là đàn ông thì cậu làm được.”
Tuy rằng hơi thấp.
Vẻ mặt Lê Lý như đưa đám nói: “Em thật sự làm không được, bởi vì em, em là người song tính…… Em hoàn toàn khó có thể cương cứng……”
Vì tẩy thoát tội danh, Lê Lí vậy mà nhịn không được làm lộ bí mật lớn nhất của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.