Giao Dịch Với Anh Trai Của Bạn Cùng Phòng
Chương 8: Không Nhìn
Vân Gian(云间)
22/06/2022
Phải chào hỏi như thế nào đây, suy nghĩ của y thay đổi như chong chóng, vừa định mở miệng thì đối phương đã thu hồi ánh mắt đặt trên mặt y, bước chân không có một giây dừng lại nào, tiếp tục đi thẳng vào trong nhà vệ sinh nam.
Giống như không quen biết y.
Câu nói của Lê Lý kẹt trong cổ họng, không phát ra được, điều càng làm y khó chịu là y sinh ra một loại lúng túng và xấu hổ khi bị không để ý tới, và nỗi buồn đau triệt để khi bị xem thường.
Giống như bị tát một bạt tai không có tiếng động.
Rốt cuộc Trần Hiểu Nam cũng ra ngoài, chuyện đầu tiên cô ấy làm là áy náy nói với y: "Xin lỗi xin lỗi, để anh phải chờ lâu rồi, em đã thử xem có thể dùng máy làm khô tay để hong khô quần áo được hay không..."
Nhưng rõ ràng cô ấy không thành công, trên quần áo còn có một mảng ướt mới, tuy rằng cô ấy liều mạng kéo ra để phần vải đó không dính vào thịt , nhưng bởi vì là màu trắng nên vẫn sẽ xuyên thấu. Hơn nữa còn vừa mới ướt, một khi dính vào thịt thì sẽ rất dễ để người ta nhìn thấy vị trí không nên nhìn. Lê Lý thấy vậy, không nói một lời cởi áo khoác của mình ra rồi đưa tới.
Sau khi Trần Hiểu Nam sửng sốt một chút mới nhận lấy, cảm kích nói: "Cảm ơn anh, thật sự rất cảm ơn anh."
Nhìn thấy hai người bọn họ trở về, Trần Hiểu Nam còn mặc áo khoác của Lê Lý, Diệp Ca hé miệng cười, nhưng Yến Tễ lại có chút kinh ngạc, hình như còn không quá vui vẻ. Chờ sau khi Lê Lý ngồi xuống, cậu đưa tay ra nhéo nhéo cánh tay trắng nõn của đối phương: "Không mặc áo khoác không thấy lạnh à?"
Thật ra trong nhà hàng có máy điều hòa không khí, mặc dù trên dưới mười bốn độ nhưng chỉ cần sức khỏe không tệ thì chỉ mặc áo ngắn tay cũng không cảm thấy lạnh.
Lê Lý lắc đầu, nhưng Yến Tễ cũng không tán thành, nhìn chiếc áo khoác trên người Trần Hiểu Nam, đột nhiên cởi áo khoác của mình ra, nóng nảy khoác lên người Lê Lý: "Cậu mặc của tớ đi, bên trong tớ có mặc áo dài tay."
"Thật sự không lạnh." Lê Lý muốn ném áo khoác về, lại bị Yến Tễ tìm cơ hội kéo tay y vào trong ống tay áo, cúc áo cũng cài hai chiếc bên trên.
Yến Tễ còn thỏa mãn nói: "Vừa đẹp."
Diệp Ca nghe vậy, nhìn Lê Lý, y quá gầy, mặc áo còn nhỏ hơn Yến Tễ hai size, áo khoác của Yến Tễ khoác lên người y rộng thùng thình.
Chẳng khác gì một nữ sinh mặc áo khoác của bạn trai, cũng không biết Yến Tễ nói hai chữ "vừa đẹp" là thế nào.
Tâm trạng của Lê Lý cũng không quá vui vẻ, cũng lười khách sáo với cậu, đang định lấy dao bắt đầu cắt thịt, nhân viên phục vụ lại mang một phần mới lên cho y, khói bốc lên nghi ngút, cực kì hấp dẫn.
Lê Lý: "Đã nói không cần đổi rồi, đắt tiền như vậy."
Yến Tễ hừ hừ: "Tớ bằng lòng dùng tiền đổi, nếu dạ dày của cậu khó chịu thì tớ không muốn hầu hạ đâu."
Lê Lý: "Ai khiến cậu hầu hạ."
Có điều y thật sự đói sắp chết rồi, hơn nữa tâm trạng cũng không tốt nên dục vọng muốn ăn cơm càng mãnh liệt, nên cũng không chú ý việc Yến Tễ chỉ đổi mỗi phần ăn của y, bắt đầu ăn cơm.
Diệp Ca tận mắt nhìn thấy một màn này, nụ cười cũng có chút gượng gạo: "Anh đối xử với bạn cùng phòng thật tốt."
Yến Tễ cười tươi, mặt mày hớn hở, một cánh tay ôm lấy bả vai Lê Lý kéo y lại bên người mình: "Cậu ấy cũng không chỉ là bạn cùng phòng, còn là người bạn tốt nhất của anh nữa. Anh đối xử với bạn bè là theo kiểu không tiếc cả mạng sống mình ấy, không có chỗ nào chê được."
Trong nhà hàng kiểu Tây này không lớn mà cũng không được tính là nhỏ, việc Yến Văn phát hiện Yến Tễ cũng ở đây là chuyện sớm hay muộn mà thôi, trước đó khi chuyện đó xảy ra thì Lê Lý chỉ muốn nhét thêm chút đồ ăn vào trong dạ dày. Tốc độ ăn của y không tính là chậm, nhưng mới chỉ ăn được một phần bà thì Yến Văn đã đi tới đây.
"A Tễ."
Tuy rằng âm thanh vẫn lạnh nhạt, nhưng giọng điệu lại dịu đi không ít, thậm chí trong đó mơ hồ còn có thể nghe ra mấy phần thân thiết.
À, là đệ khống sao? (ý muốn nói cuồng em trai của mình )
Lê Lý dùng sức nhấm nuốt miếng thịt bò trong miệng, nước trong miếng thịt bò chảy trong khoang miệng, đầu lưỡi thưởng thức được đồ ngon, rốt cuộc cũng khiến y cảm thấy dễ chịu hơn nhiều trong hoàn cảnh xấu hổ và khó chịu này.
Yến Tễ nhìn thấy anh trai thì cũng thật vui vẻ: “Anh, sao anh cũng ở đây vậy?”
Yến Văn nói: “Tới ăn cơm với khách hàng.”
Vẻ mặt anh không đổi nhìn lướt qua người đi với em trai mình, tầm mắt không dừng lại trên người Diệp Ca xinh đẹp tinh xảo quá lâu, lại dừng lại trên đỉnh đầu của Lê Lý đang mặc áo khoác của em trai mình nhiều hơn một giây đồng hồ, sau đó bình tĩnh thu ánh mắt lại: “Còn em?”
Yến Tễ cười nói: “Em đến ăn với bạn đó. Anh, em giới thiệu với anh một chút.”
Khí thế tinh anh trên người Yến Văn càng làm cho hai cô gái căng thẳng. Trần Hiểu Nam lắp bắp chào hỏi, Diệp Ca nhưng thật ra lại vô cùng thong dong và nhã nhặn. Lúc giới thiệu đến Lê Lý, Yến Tễ rất quen thuộc ôm lấy y, cười hì hì nói: “Đây là Tiểu Thảo, anh, anh nhớ rõ không? Em từng dẫn cậu ấy về nhà đó, Tiểu Thảo, mau gọi anh đi.”
Lê Lý và Yến Văn liếc mắt nhìn nhau một cái ngắn ngủi, có chút chột dạ nuốt nước miếng, tiếng “anh” kia còn chưa kịp nói ra thì Yến Văn đã mở miệng trước: “Anh còn có việc đi trước đây, em ghi hóa đơn dưới tên anh là được.”
ut vội vàng cười nói: “Được rồi, cảm ơn anh trai yêu dấu của em!”
Đại khái là những lời này đã lấy lòng người đàn ông lạnh nhạt đó, anh vậy mà nở một nụ cười, mặc dù rất ngắn ngủi, tuy rằng chỉ nhạt nhẽo cong khóe miệng nhưng cũng khiến Lê Lý kinh ngạc, trái tim run lên.
Giống như không quen biết y.
Câu nói của Lê Lý kẹt trong cổ họng, không phát ra được, điều càng làm y khó chịu là y sinh ra một loại lúng túng và xấu hổ khi bị không để ý tới, và nỗi buồn đau triệt để khi bị xem thường.
Giống như bị tát một bạt tai không có tiếng động.
Rốt cuộc Trần Hiểu Nam cũng ra ngoài, chuyện đầu tiên cô ấy làm là áy náy nói với y: "Xin lỗi xin lỗi, để anh phải chờ lâu rồi, em đã thử xem có thể dùng máy làm khô tay để hong khô quần áo được hay không..."
Nhưng rõ ràng cô ấy không thành công, trên quần áo còn có một mảng ướt mới, tuy rằng cô ấy liều mạng kéo ra để phần vải đó không dính vào thịt , nhưng bởi vì là màu trắng nên vẫn sẽ xuyên thấu. Hơn nữa còn vừa mới ướt, một khi dính vào thịt thì sẽ rất dễ để người ta nhìn thấy vị trí không nên nhìn. Lê Lý thấy vậy, không nói một lời cởi áo khoác của mình ra rồi đưa tới.
Sau khi Trần Hiểu Nam sửng sốt một chút mới nhận lấy, cảm kích nói: "Cảm ơn anh, thật sự rất cảm ơn anh."
Nhìn thấy hai người bọn họ trở về, Trần Hiểu Nam còn mặc áo khoác của Lê Lý, Diệp Ca hé miệng cười, nhưng Yến Tễ lại có chút kinh ngạc, hình như còn không quá vui vẻ. Chờ sau khi Lê Lý ngồi xuống, cậu đưa tay ra nhéo nhéo cánh tay trắng nõn của đối phương: "Không mặc áo khoác không thấy lạnh à?"
Thật ra trong nhà hàng có máy điều hòa không khí, mặc dù trên dưới mười bốn độ nhưng chỉ cần sức khỏe không tệ thì chỉ mặc áo ngắn tay cũng không cảm thấy lạnh.
Lê Lý lắc đầu, nhưng Yến Tễ cũng không tán thành, nhìn chiếc áo khoác trên người Trần Hiểu Nam, đột nhiên cởi áo khoác của mình ra, nóng nảy khoác lên người Lê Lý: "Cậu mặc của tớ đi, bên trong tớ có mặc áo dài tay."
"Thật sự không lạnh." Lê Lý muốn ném áo khoác về, lại bị Yến Tễ tìm cơ hội kéo tay y vào trong ống tay áo, cúc áo cũng cài hai chiếc bên trên.
Yến Tễ còn thỏa mãn nói: "Vừa đẹp."
Diệp Ca nghe vậy, nhìn Lê Lý, y quá gầy, mặc áo còn nhỏ hơn Yến Tễ hai size, áo khoác của Yến Tễ khoác lên người y rộng thùng thình.
Chẳng khác gì một nữ sinh mặc áo khoác của bạn trai, cũng không biết Yến Tễ nói hai chữ "vừa đẹp" là thế nào.
Tâm trạng của Lê Lý cũng không quá vui vẻ, cũng lười khách sáo với cậu, đang định lấy dao bắt đầu cắt thịt, nhân viên phục vụ lại mang một phần mới lên cho y, khói bốc lên nghi ngút, cực kì hấp dẫn.
Lê Lý: "Đã nói không cần đổi rồi, đắt tiền như vậy."
Yến Tễ hừ hừ: "Tớ bằng lòng dùng tiền đổi, nếu dạ dày của cậu khó chịu thì tớ không muốn hầu hạ đâu."
Lê Lý: "Ai khiến cậu hầu hạ."
Có điều y thật sự đói sắp chết rồi, hơn nữa tâm trạng cũng không tốt nên dục vọng muốn ăn cơm càng mãnh liệt, nên cũng không chú ý việc Yến Tễ chỉ đổi mỗi phần ăn của y, bắt đầu ăn cơm.
Diệp Ca tận mắt nhìn thấy một màn này, nụ cười cũng có chút gượng gạo: "Anh đối xử với bạn cùng phòng thật tốt."
Yến Tễ cười tươi, mặt mày hớn hở, một cánh tay ôm lấy bả vai Lê Lý kéo y lại bên người mình: "Cậu ấy cũng không chỉ là bạn cùng phòng, còn là người bạn tốt nhất của anh nữa. Anh đối xử với bạn bè là theo kiểu không tiếc cả mạng sống mình ấy, không có chỗ nào chê được."
Trong nhà hàng kiểu Tây này không lớn mà cũng không được tính là nhỏ, việc Yến Văn phát hiện Yến Tễ cũng ở đây là chuyện sớm hay muộn mà thôi, trước đó khi chuyện đó xảy ra thì Lê Lý chỉ muốn nhét thêm chút đồ ăn vào trong dạ dày. Tốc độ ăn của y không tính là chậm, nhưng mới chỉ ăn được một phần bà thì Yến Văn đã đi tới đây.
"A Tễ."
Tuy rằng âm thanh vẫn lạnh nhạt, nhưng giọng điệu lại dịu đi không ít, thậm chí trong đó mơ hồ còn có thể nghe ra mấy phần thân thiết.
À, là đệ khống sao? (ý muốn nói cuồng em trai của mình )
Lê Lý dùng sức nhấm nuốt miếng thịt bò trong miệng, nước trong miếng thịt bò chảy trong khoang miệng, đầu lưỡi thưởng thức được đồ ngon, rốt cuộc cũng khiến y cảm thấy dễ chịu hơn nhiều trong hoàn cảnh xấu hổ và khó chịu này.
Yến Tễ nhìn thấy anh trai thì cũng thật vui vẻ: “Anh, sao anh cũng ở đây vậy?”
Yến Văn nói: “Tới ăn cơm với khách hàng.”
Vẻ mặt anh không đổi nhìn lướt qua người đi với em trai mình, tầm mắt không dừng lại trên người Diệp Ca xinh đẹp tinh xảo quá lâu, lại dừng lại trên đỉnh đầu của Lê Lý đang mặc áo khoác của em trai mình nhiều hơn một giây đồng hồ, sau đó bình tĩnh thu ánh mắt lại: “Còn em?”
Yến Tễ cười nói: “Em đến ăn với bạn đó. Anh, em giới thiệu với anh một chút.”
Khí thế tinh anh trên người Yến Văn càng làm cho hai cô gái căng thẳng. Trần Hiểu Nam lắp bắp chào hỏi, Diệp Ca nhưng thật ra lại vô cùng thong dong và nhã nhặn. Lúc giới thiệu đến Lê Lý, Yến Tễ rất quen thuộc ôm lấy y, cười hì hì nói: “Đây là Tiểu Thảo, anh, anh nhớ rõ không? Em từng dẫn cậu ấy về nhà đó, Tiểu Thảo, mau gọi anh đi.”
Lê Lý và Yến Văn liếc mắt nhìn nhau một cái ngắn ngủi, có chút chột dạ nuốt nước miếng, tiếng “anh” kia còn chưa kịp nói ra thì Yến Văn đã mở miệng trước: “Anh còn có việc đi trước đây, em ghi hóa đơn dưới tên anh là được.”
ut vội vàng cười nói: “Được rồi, cảm ơn anh trai yêu dấu của em!”
Đại khái là những lời này đã lấy lòng người đàn ông lạnh nhạt đó, anh vậy mà nở một nụ cười, mặc dù rất ngắn ngủi, tuy rằng chỉ nhạt nhẽo cong khóe miệng nhưng cũng khiến Lê Lý kinh ngạc, trái tim run lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.