Chương 36: Âm thầm bảo vệ
Ngọc Trân
27/05/2020
Tâm tình Tống Thương Vũ rất vui vẻ, hắn chấp nhận làm tài xế cho cô, không hề bị ràng buộc cũng không cảm thấy bực dọc.
Hắn vừa đến đây, trợ lí của hắn cũng bắt được tình hình hiện tại của cô. Theo như trợ lí Trần nói, Tống Thương Vũ biết cô đang bị người khác khinh thường.
Hắn cảm thấy tức thay cô, muốn băm dằm bọn người kia ra hàng trăm mảnh, nhưng chợt nhớ đến lúc trước, hắn cũng khinh thường cô, quả thật rất khó chịu.
Mọi người trong đoàn phim đều có phương tiện đi lại, còn cô thì sao, nếu hắn không đưa cô đi, có lẽ Lưu Tĩnh phải tự mình bắt taxi.
Cô không nổi tiếng nên không cần phải phòng bọn phóng viên, còn Tống Thương Vũ, trước khi đến đây hắn đã đánh lạc hướng được bọn chó săn, nếu không cũng chưa được gặp cô, cũng có thể hắn sẽ không có cơ hội hộ tống cô đi.
Nhìn vẻ mặt hồn nhiên của Lưu Tĩnh qua kính chiếu hậu, lòng hắn chợt xao động.
Hắn biết hắn yêu cô, cũng không hiểu vì sao mình lại yêu cô nhiều như vậy nhưng hắn khẳng định bản thân mình sẽ không làm hại cô, sẽ cố gắng bảo vệ cô thật tốt.
Bị người khác ức hiếp, cô có thể nhịn, điều đó cho thấy cô nhân từ thế nào.
Lưu Tĩnh chấp nhận nhịn, không đáp trả lại nhưng hắn thì không thể. Có hắn bên cạnh, nhất định sẽ bảo vệ tốt cho cô, đừng mơ mà ai có thể đụng đến Lưu Tĩnh.
Chiếc Lamborghini băng qua con đường lớn, đi thẳng vào bên trong với tốc độ vừa phải.
Cuối cùng cũng đã đến, nơi họ sẽ diễn là ở nơi đây, đoạn đường vắng này.
Lưu Tĩnh cùng Giang Thi bước xuống xe, cô nhìn về phía trước, bọn người trong đoàn phim đang quay cảnh của Ngôn Hiên.
Tống Thương Vũ bước xuống xe, hắn bước lại gần cô, nói : "Đi thôi."
Hắn biết trong đôi mắt của cô là sự kiên định, cố chấp, cô đang cố gắng khiến bản thân mình có thể hòa nhã với bọn họ. Họ khinh thường cô, nhưng cô không thể khinh thường họ.
Tính cách của Lưu Tĩnh, hắn hiểu rất rõ. Cô không muốn gây thị phi cũng càng không muốn gây thù.
Một cô gái không suy tính cũng không chấp nhất như cô thật đáng quý. Cô là người bạn hắn đáng trân trọng.
Bây giờ đã có Tống Thương Vũ bên cạnh, hắn thách người nào dám thị uy với cô.
Hắn dám đảm bảo, người nào còn khinh thường ra mặt với Lưu Tĩnh, hắn sẽ không nương tay.
Ít ra có hắn ở đây, Lưu Tĩnh sẽ bớt cô đơn.
Lưu Tĩnh nhìn Tống Thương Vũ, bây giờ hắn đã cởi bỏ chiếc nón lưỡi trai màu đen, mắt kính cũng không còn, khẩu trang cũng bị hắn vứt, đứng gần hắn, cô có thể cảm nhận được hắn đẹp như thế nào. Đôi mày rậm rạp, đôi mắt to như ẩn chưa điều gì đó, sóng mũi cao ngút cùng với đôi môi mỏng khiêu gợi, Tống Thương Vũ thật sự rất đẹp.
Cô còn phải si mê vẻ đẹp đó huống hồ gì người khác không thích? Si mê ở đây đối với cô tức là có thiện cảm với cái đẹp, chứ không có nghĩa là cô thích Tống Thương Vũ, người cô thích duy nhất chỉ có một và chỉ một, Triệu Thiên Đình!
Nhưng hình như trong con ngươi của Tống Thương Vũ, cô nhìn ra được... sự tức giận? Sao hắn lại tức giận?
Tống Thương Vũ chớp mắt, đôi mắt trong suốt lại trở về trạng thái cũ, phải chăng lúc nãy cô nhìn nhầm?
"Có phải tôi rất đẹp trai không?" Thấy cô cứ nhìn mình mãi, Tống Thương Vũ liền trêu đùa.
Vẻ đẹp trai của hắn, quả thật không thể miêu tả được, sự ma mị trên khuôn mặt khôi ngô đó thật khiến người khác điên cuồng.
"Đẹp lắm, hừm!" Lưu Tĩnh hừm nhẹ, cô dời mắt khỏi gương mặt yêu nghiệt của Tống Thương Vũ, sải chân bước về phía trước.
Tống Thương Vũ đối với cô rất tốt, Lưu Tĩnh có thể nhận ra hắn thích cô, nhưng cô tin 'thích' của hắn chính là xem cô là bạn tốt, cùng cô tâm sự khi buồn. Bạn bè thích nhau vẫn là chuyện bình thường, cô cũng không mảy may đến.
Tống Thương Vũ sảng khoái cười to một tiếng, hắn liền đi theo phía sau cô.
Trợ lí Trần đã đến đây trước, thấy Tống Thương Vũ đên thì vội chạy ra, nói vài câu, bọn họ cùng nhau bước đi.
Lúc Tống Thương Vũ đến thì cũng là lúc đạo diễn Kỳ hô "cắt", cảnh quay đã xong.
Có người nhìn thấy Tống Thương Vũ liền hô lên : "Tống ca đến rồi."
Tất cả các ánh mắt đều hướng về bên này họ thấy Tống Thương Vũ đương nhiên sẽ thấy Lưu Tĩnh, có người còn bày ra vẻ mặt khó chịu.
"Đạo diễn Kỳ."
"Chào đạo diễn Kỳ."
Tống Thương Vũ và Lưu Tĩnh cùng lên tiếng trước, họ nhìn về phía Kỳ Bách Trác lịch sự nói.
Mặc dù biết Kỳ Bách Trác không thích mình nhưng Lưu Tĩnh vẫn phải bắt chuyện trước. Xét thứ bậc hay địa vị cô cũng nên chào hỏi một câu.
Kỳ Bách Trác gật đầu xem như trả lời. Ông quan sát cô gái trước mắt, Lưu Tĩnh ăn mặt giản dị, chiếc áo sơ mi trắng càng tôn lên làn da mịn màng hồng hào của mình, phối với chiếc quần jean che kín cả hai chân. Cách ăn mặt như thế hiện nay không còn bao nhiêu nghệ sĩ thực hành.
Lưu Tĩnh được chuyên viên trang điểm dẫn đi hóa trang. Cô không nói gì chỉ lặng lẽ ngồi đó tùy ý để cô ta hóa trang giúp mình.
Thợ trang điểm tuy không thích cô nhưng vẫn nhẹ nhàng giúp cô đánh phấn lên mặt.
Cô ta thật ngưỡng mộ cô, làn da không tì vết đó của Lưu Tĩnh khiến cô ta thích thú.
Lưu Tĩnh nhắm mắt lại, tư thế thư thái nhẹ nhàng nghe âm thanh của gió vụt qua.
Mát quá, êm dịu quá!
"Lưu Tĩnh, đang nghĩ gì đấy?"
Bị tiếng nói trầm ấp phá rối bầu không gian yên tĩnh, cô như bị đánh thức liền mở mắt ra, nhìn vào người đứng trước mắt.
Tống Thương Vũ ngồi xuống chiếc ghế nhỏ bên cạnh, cười cười nhìn cô.
Chuyên viên trang điểm hết hồn, Tống Thương Vũ sao lại đến đây bắt chuyện cùng Lưu Tĩnh chứ? Lại vui vẻ như thế?
Hay là bọn họ có quan hệ gì đó?
"Không có gì. Anh không hóa trang à?" Lát nữa cũng có cảnh của cô và Tống Thương Vũ, hắn còn ở đây bắt chuyện với cô, không đi chuẩn bị gì à?
Lưu Tĩnh vừa hỏi xong thì có người bước lại gần Tống Thương Vũ, khẽ gọi : "Tống ca." Sau đó ngồi xuống cạnh hắn, giúp hắn hóa trang.
Lưu Tĩnh bừng tỉnh đại ngộ, thì ra là muốn nói chuyện với cô. Được thôi, cô tiếp.
"Có cần tập trước không, khớp kịch bản?" Tống Thương Vũ đề nghị, khuôn mặt anh tú nghiêng về phía trước, thăm dò thái độ của cô.
Cái gì, ảnh đế Tống đề nghị Lưu Tĩnh tập luyện trước? Bình thường hắn sẽ không như thế, nhưng hôm nay lại trước mặt một người không nổi tiếng muốn khớp kịch bản? Vừa nghe xong thì hai thợ trang điểm ngồi cạnh như mất hồn.
"Được như thế thì quá tốt rồi." Với năng lực của Tống Thương Vũ, cô tin bản thân có thể diễn đạt.
Cô từng diễn với hắn nên có thể hiểu rõ năng lực của hắn, rất tài giỏi, diễn nhập vai như thần. Nhờ hắn mà cô học hỏi không ít, được diễn với hắn năng lực của cô sẽ tăng nhanh chóng.
Cái này gọi là, gần đèn thì sáng.
Tuy diễn xuất của cô không tệ nhưng so với Tống Thương Vũ thì cô không bằng, được cùng hắn trao dồi, cô tự tin mình sẽ trở thành diễn viên có thực lực.
"Nhưng mà Tống Thương Vũ, nói thật đi, anh vì sao lại nhận vai này?" Chẳng lẽ là tùy hứng thật, cô không tin đâu.
Hắn vừa đến đây, trợ lí của hắn cũng bắt được tình hình hiện tại của cô. Theo như trợ lí Trần nói, Tống Thương Vũ biết cô đang bị người khác khinh thường.
Hắn cảm thấy tức thay cô, muốn băm dằm bọn người kia ra hàng trăm mảnh, nhưng chợt nhớ đến lúc trước, hắn cũng khinh thường cô, quả thật rất khó chịu.
Mọi người trong đoàn phim đều có phương tiện đi lại, còn cô thì sao, nếu hắn không đưa cô đi, có lẽ Lưu Tĩnh phải tự mình bắt taxi.
Cô không nổi tiếng nên không cần phải phòng bọn phóng viên, còn Tống Thương Vũ, trước khi đến đây hắn đã đánh lạc hướng được bọn chó săn, nếu không cũng chưa được gặp cô, cũng có thể hắn sẽ không có cơ hội hộ tống cô đi.
Nhìn vẻ mặt hồn nhiên của Lưu Tĩnh qua kính chiếu hậu, lòng hắn chợt xao động.
Hắn biết hắn yêu cô, cũng không hiểu vì sao mình lại yêu cô nhiều như vậy nhưng hắn khẳng định bản thân mình sẽ không làm hại cô, sẽ cố gắng bảo vệ cô thật tốt.
Bị người khác ức hiếp, cô có thể nhịn, điều đó cho thấy cô nhân từ thế nào.
Lưu Tĩnh chấp nhận nhịn, không đáp trả lại nhưng hắn thì không thể. Có hắn bên cạnh, nhất định sẽ bảo vệ tốt cho cô, đừng mơ mà ai có thể đụng đến Lưu Tĩnh.
Chiếc Lamborghini băng qua con đường lớn, đi thẳng vào bên trong với tốc độ vừa phải.
Cuối cùng cũng đã đến, nơi họ sẽ diễn là ở nơi đây, đoạn đường vắng này.
Lưu Tĩnh cùng Giang Thi bước xuống xe, cô nhìn về phía trước, bọn người trong đoàn phim đang quay cảnh của Ngôn Hiên.
Tống Thương Vũ bước xuống xe, hắn bước lại gần cô, nói : "Đi thôi."
Hắn biết trong đôi mắt của cô là sự kiên định, cố chấp, cô đang cố gắng khiến bản thân mình có thể hòa nhã với bọn họ. Họ khinh thường cô, nhưng cô không thể khinh thường họ.
Tính cách của Lưu Tĩnh, hắn hiểu rất rõ. Cô không muốn gây thị phi cũng càng không muốn gây thù.
Một cô gái không suy tính cũng không chấp nhất như cô thật đáng quý. Cô là người bạn hắn đáng trân trọng.
Bây giờ đã có Tống Thương Vũ bên cạnh, hắn thách người nào dám thị uy với cô.
Hắn dám đảm bảo, người nào còn khinh thường ra mặt với Lưu Tĩnh, hắn sẽ không nương tay.
Ít ra có hắn ở đây, Lưu Tĩnh sẽ bớt cô đơn.
Lưu Tĩnh nhìn Tống Thương Vũ, bây giờ hắn đã cởi bỏ chiếc nón lưỡi trai màu đen, mắt kính cũng không còn, khẩu trang cũng bị hắn vứt, đứng gần hắn, cô có thể cảm nhận được hắn đẹp như thế nào. Đôi mày rậm rạp, đôi mắt to như ẩn chưa điều gì đó, sóng mũi cao ngút cùng với đôi môi mỏng khiêu gợi, Tống Thương Vũ thật sự rất đẹp.
Cô còn phải si mê vẻ đẹp đó huống hồ gì người khác không thích? Si mê ở đây đối với cô tức là có thiện cảm với cái đẹp, chứ không có nghĩa là cô thích Tống Thương Vũ, người cô thích duy nhất chỉ có một và chỉ một, Triệu Thiên Đình!
Nhưng hình như trong con ngươi của Tống Thương Vũ, cô nhìn ra được... sự tức giận? Sao hắn lại tức giận?
Tống Thương Vũ chớp mắt, đôi mắt trong suốt lại trở về trạng thái cũ, phải chăng lúc nãy cô nhìn nhầm?
"Có phải tôi rất đẹp trai không?" Thấy cô cứ nhìn mình mãi, Tống Thương Vũ liền trêu đùa.
Vẻ đẹp trai của hắn, quả thật không thể miêu tả được, sự ma mị trên khuôn mặt khôi ngô đó thật khiến người khác điên cuồng.
"Đẹp lắm, hừm!" Lưu Tĩnh hừm nhẹ, cô dời mắt khỏi gương mặt yêu nghiệt của Tống Thương Vũ, sải chân bước về phía trước.
Tống Thương Vũ đối với cô rất tốt, Lưu Tĩnh có thể nhận ra hắn thích cô, nhưng cô tin 'thích' của hắn chính là xem cô là bạn tốt, cùng cô tâm sự khi buồn. Bạn bè thích nhau vẫn là chuyện bình thường, cô cũng không mảy may đến.
Tống Thương Vũ sảng khoái cười to một tiếng, hắn liền đi theo phía sau cô.
Trợ lí Trần đã đến đây trước, thấy Tống Thương Vũ đên thì vội chạy ra, nói vài câu, bọn họ cùng nhau bước đi.
Lúc Tống Thương Vũ đến thì cũng là lúc đạo diễn Kỳ hô "cắt", cảnh quay đã xong.
Có người nhìn thấy Tống Thương Vũ liền hô lên : "Tống ca đến rồi."
Tất cả các ánh mắt đều hướng về bên này họ thấy Tống Thương Vũ đương nhiên sẽ thấy Lưu Tĩnh, có người còn bày ra vẻ mặt khó chịu.
"Đạo diễn Kỳ."
"Chào đạo diễn Kỳ."
Tống Thương Vũ và Lưu Tĩnh cùng lên tiếng trước, họ nhìn về phía Kỳ Bách Trác lịch sự nói.
Mặc dù biết Kỳ Bách Trác không thích mình nhưng Lưu Tĩnh vẫn phải bắt chuyện trước. Xét thứ bậc hay địa vị cô cũng nên chào hỏi một câu.
Kỳ Bách Trác gật đầu xem như trả lời. Ông quan sát cô gái trước mắt, Lưu Tĩnh ăn mặt giản dị, chiếc áo sơ mi trắng càng tôn lên làn da mịn màng hồng hào của mình, phối với chiếc quần jean che kín cả hai chân. Cách ăn mặt như thế hiện nay không còn bao nhiêu nghệ sĩ thực hành.
Lưu Tĩnh được chuyên viên trang điểm dẫn đi hóa trang. Cô không nói gì chỉ lặng lẽ ngồi đó tùy ý để cô ta hóa trang giúp mình.
Thợ trang điểm tuy không thích cô nhưng vẫn nhẹ nhàng giúp cô đánh phấn lên mặt.
Cô ta thật ngưỡng mộ cô, làn da không tì vết đó của Lưu Tĩnh khiến cô ta thích thú.
Lưu Tĩnh nhắm mắt lại, tư thế thư thái nhẹ nhàng nghe âm thanh của gió vụt qua.
Mát quá, êm dịu quá!
"Lưu Tĩnh, đang nghĩ gì đấy?"
Bị tiếng nói trầm ấp phá rối bầu không gian yên tĩnh, cô như bị đánh thức liền mở mắt ra, nhìn vào người đứng trước mắt.
Tống Thương Vũ ngồi xuống chiếc ghế nhỏ bên cạnh, cười cười nhìn cô.
Chuyên viên trang điểm hết hồn, Tống Thương Vũ sao lại đến đây bắt chuyện cùng Lưu Tĩnh chứ? Lại vui vẻ như thế?
Hay là bọn họ có quan hệ gì đó?
"Không có gì. Anh không hóa trang à?" Lát nữa cũng có cảnh của cô và Tống Thương Vũ, hắn còn ở đây bắt chuyện với cô, không đi chuẩn bị gì à?
Lưu Tĩnh vừa hỏi xong thì có người bước lại gần Tống Thương Vũ, khẽ gọi : "Tống ca." Sau đó ngồi xuống cạnh hắn, giúp hắn hóa trang.
Lưu Tĩnh bừng tỉnh đại ngộ, thì ra là muốn nói chuyện với cô. Được thôi, cô tiếp.
"Có cần tập trước không, khớp kịch bản?" Tống Thương Vũ đề nghị, khuôn mặt anh tú nghiêng về phía trước, thăm dò thái độ của cô.
Cái gì, ảnh đế Tống đề nghị Lưu Tĩnh tập luyện trước? Bình thường hắn sẽ không như thế, nhưng hôm nay lại trước mặt một người không nổi tiếng muốn khớp kịch bản? Vừa nghe xong thì hai thợ trang điểm ngồi cạnh như mất hồn.
"Được như thế thì quá tốt rồi." Với năng lực của Tống Thương Vũ, cô tin bản thân có thể diễn đạt.
Cô từng diễn với hắn nên có thể hiểu rõ năng lực của hắn, rất tài giỏi, diễn nhập vai như thần. Nhờ hắn mà cô học hỏi không ít, được diễn với hắn năng lực của cô sẽ tăng nhanh chóng.
Cái này gọi là, gần đèn thì sáng.
Tuy diễn xuất của cô không tệ nhưng so với Tống Thương Vũ thì cô không bằng, được cùng hắn trao dồi, cô tự tin mình sẽ trở thành diễn viên có thực lực.
"Nhưng mà Tống Thương Vũ, nói thật đi, anh vì sao lại nhận vai này?" Chẳng lẽ là tùy hứng thật, cô không tin đâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.