Chương 1: Bắt đầu
Ngọc Trân
26/05/2020
"Cô muốn li hôn?"
"Đúng vậy."
Lưu Tĩnh vội ném một phần hồ sơ xuống trước mặt Triệu Thiên Đình, ánh mắt vô cảm nhìn thẳng vào ánh mắt sâu hút kia.
Bình thường cũng bình tĩnh.
Triệu Thiên Đình hờ hững cầm phần hồ sơ kia lên, thấy rõ ba chữ "đơn li hôn" trên giấy cũng không nao núng.
Từ khi nào Lưu Tĩnh lại được phép đưa ra đề nghị này? Cô muốn lộng hành ư?
"Tôi chơi chưa chán, có muốn cô cũng đừng hòng đòi li dị." Vội ném thứ trên tay xuống, Triệu Thiên Đình lạnh lùng lên tiếng. Đâu đó vẫn có một khí thế độc tôn, bắt người khác phải nghe lời mình tuyệt đối.
Chưa chán? Lưu Tĩnh là thứ để người khác chơi đùa sao?
Đúng là như vậy, cô như một con rối, ai muốn làm gì cũng được, nhiệm vụ của cô chính là phục tùng anh.
Những ngày chung sống với nhau sau khi đăng kí kết hôn đối với Lưu Tĩnh chỉ là dày vò, đau khổ. Cô đã cố gắng chịu đựng, cố gắng vượt qua, nhưng có lẽ mọi thứ đã chạm tới giới hạn của cô, không chịu nổi nữa rồi.
Thừa nhận mình đã yêu Triệu Thiên Đình, nhưng đó chỉ là trước kia, bây giờ cô chỉ có hận anh. Tất cả là do anh, anh không tin tưởng cô, anh bỏ mặc cô khi bị ả Tố Tư xô té ngã. Chính anh đã bỏ đi mà không ngoảnh đầu lại một lần.
Người cô yêu thương nhất đã xoay lưng một cách vô tình. Tình cảm bấy lâu nay, tất cả đều tan biến.
Triệu Thiên Đình là nguyên nhân gián tiếp gây ra cái chết cho con cô. Lưu Tĩnh rất hận anh!
Dù là thế nào, cô cũng nhất quyết phải li hôn. Ở cạnh người mà bản thân thù hận thì còn gì là niềm vui?
Vết thương tận sâu đáy lòng, chỉ một mình cô biết.
Triệu Thiên Đình không xứng đáng làm chồng cô, càng không có tư cách làm ba!
Một người máu lạnh vô tình như thế, mỗi lần nhìn thấy anh tim cô bất giác đau âm ỉ.
Con của cô, đã không còn. Tình yêu của cô, càng không thể giữ được. Vậy thì, cách tốt nhất hiện tại là chấm dứt mọi chuyện, không ai nợ ai. Triệu Thiên Đình cũng không còn yêu cô, vậy nên, giải thoát cho nhau là tốt nhất.
Mấy tháng trước Lưu Tĩnh chỉ là một diễn viên hạng thường. Nhưng ngày hôm nay, cô đã là ảnh hậu. Danh nổi như phao chỉ nhờ vào một đêm định mệnh.
Đêm đó cô đã tìm đến Triệu Thiên Đình. Quả thật cô có ý định tìm kim chủ cho mình.
Nhưng vì lí do bất đắc dĩ, mẹ cô bệnh nặng, cô không có tiền chữa. Muốn có nhiều tiền, cách duy nhất là có người chống lưng để nổi tiếng.
Và mục tiêu của cô là Triệu Thiên Đình - tổng giám đốc Triệu thị. Anh là một người giàu có, tài năng, chỉ có anh mới có thể giúp cho cô.
Nhờ trợ lí của cô - Giang Thi, chị ta đã sắp xếp cuộc gặp mặt của cô và anh.
Hôm đó, tại quán ăn bậc nhất thành phố, Triệu Thiên Đình đang ngồi đợi món thì Lưu Tĩnh xuất hiện.
Cô diện một bộ đồ gợi cảm, thoải mái. Tuy có chút lo lắng, sợ hãi nhưng cuối cùng Lưu Tĩnh vẫn có đủ can đảm đến trước mặt anh bắt chuyện.
"Chào Triệu tổng, tôi là Lưu Tĩnh."
Dời tầm mắt vào người con gái xinh đẹp trước mặt, Triệu Thiên Đình không nói gì, cũng chẳng quan tâm mấy đến cô gái này.
Loại phụ nữ như thế này, anh rõ hơn ai hết. Vừa nhìn ánh mắt của Lưu Tĩnh anh đã biết cô nghĩ gì.
Vẫn cứ nhìn cô nhưng không lên tiếng, anh muốn cô chủ động mở miệng.
Lưu Tĩnh có chút mất mặt khi không được đáp trả. Cô cố ổn định tâm tình, hít thật sâu vào.
Khoảng vài giây sau, Lưu Tĩnh mới nhẹ nhàng cất giọng thanh thoát : "Tôi muốn nhờ anh giúp đỡ, nâng tôi lên cao."
Nhục nhã, ê chề, nhưng vẫn cố ngụy trang, liêm sỉ của cô đã bị cô vứt một bên, không quan tâm đến nữa. Cô luôn giữ thái độ bình tĩnh.
"Dạng phụ nữ như cô chắc là đã qua tay rất nhiều người đàn ông rồi?" Triệu Thiên Đình nhếch mép, ý mỉa mai ngập tràn.
Quả là như vậy, anh đoán không sai. Nhưng loại người chủ động như cô, anh cũng có hứng thú lắm, anh muốn xem cô sẽ làm gì tiếp theo. Chuyện vui vẫn còn.
Bấu tay thật chặt, những móng nhọn đã đâm sâu vào lòng bàn tay, đau rát. Nhưng cũng không đau bằng tim của cô, bị người khác sĩ nhục, quả thật rất khó chịu, lại vô cùng nhục nhã.
Sắc mặt Lưu Tĩnh tái nhợt hẳn đi, mồ hôi cũng bắt đầu đổ ra, cô phải giữ bình tĩnh, vì chỉ có bình tĩnh cô mới có thể kiểm soát được mình.
"Không có. Nếu không tin, anh có thể thử." Bàn tay nắm chặt lại hơn, tuy là rất khó chịu khi nghe và nói những câu nói này nhưng cô vẫn phải chịu đựng. Tất cả là vì mẹ, mẹ cô đang bệnh nặng, cô phải cố nhịn, cố hạ mình.
Thấy sắc mặt Lưu Tĩnh đã thay đổi, ý cười trên mặt anh hiện ra nhiều hơn. Cô cũng được xem là mỹ nhân, nếu muốn anh cũng không ngại chấp nhận.
Triệu Thiên Đình lấy từ trong túi ra một tấm danh thiếp có ghi địa chỉ nơi anh ở, để trên bàn đẩy về phía trước mặt cô : "Được. Bảy giờ tối nay tại biệt thự của tôi."
"Đúng vậy."
Lưu Tĩnh vội ném một phần hồ sơ xuống trước mặt Triệu Thiên Đình, ánh mắt vô cảm nhìn thẳng vào ánh mắt sâu hút kia.
Bình thường cũng bình tĩnh.
Triệu Thiên Đình hờ hững cầm phần hồ sơ kia lên, thấy rõ ba chữ "đơn li hôn" trên giấy cũng không nao núng.
Từ khi nào Lưu Tĩnh lại được phép đưa ra đề nghị này? Cô muốn lộng hành ư?
"Tôi chơi chưa chán, có muốn cô cũng đừng hòng đòi li dị." Vội ném thứ trên tay xuống, Triệu Thiên Đình lạnh lùng lên tiếng. Đâu đó vẫn có một khí thế độc tôn, bắt người khác phải nghe lời mình tuyệt đối.
Chưa chán? Lưu Tĩnh là thứ để người khác chơi đùa sao?
Đúng là như vậy, cô như một con rối, ai muốn làm gì cũng được, nhiệm vụ của cô chính là phục tùng anh.
Những ngày chung sống với nhau sau khi đăng kí kết hôn đối với Lưu Tĩnh chỉ là dày vò, đau khổ. Cô đã cố gắng chịu đựng, cố gắng vượt qua, nhưng có lẽ mọi thứ đã chạm tới giới hạn của cô, không chịu nổi nữa rồi.
Thừa nhận mình đã yêu Triệu Thiên Đình, nhưng đó chỉ là trước kia, bây giờ cô chỉ có hận anh. Tất cả là do anh, anh không tin tưởng cô, anh bỏ mặc cô khi bị ả Tố Tư xô té ngã. Chính anh đã bỏ đi mà không ngoảnh đầu lại một lần.
Người cô yêu thương nhất đã xoay lưng một cách vô tình. Tình cảm bấy lâu nay, tất cả đều tan biến.
Triệu Thiên Đình là nguyên nhân gián tiếp gây ra cái chết cho con cô. Lưu Tĩnh rất hận anh!
Dù là thế nào, cô cũng nhất quyết phải li hôn. Ở cạnh người mà bản thân thù hận thì còn gì là niềm vui?
Vết thương tận sâu đáy lòng, chỉ một mình cô biết.
Triệu Thiên Đình không xứng đáng làm chồng cô, càng không có tư cách làm ba!
Một người máu lạnh vô tình như thế, mỗi lần nhìn thấy anh tim cô bất giác đau âm ỉ.
Con của cô, đã không còn. Tình yêu của cô, càng không thể giữ được. Vậy thì, cách tốt nhất hiện tại là chấm dứt mọi chuyện, không ai nợ ai. Triệu Thiên Đình cũng không còn yêu cô, vậy nên, giải thoát cho nhau là tốt nhất.
Mấy tháng trước Lưu Tĩnh chỉ là một diễn viên hạng thường. Nhưng ngày hôm nay, cô đã là ảnh hậu. Danh nổi như phao chỉ nhờ vào một đêm định mệnh.
Đêm đó cô đã tìm đến Triệu Thiên Đình. Quả thật cô có ý định tìm kim chủ cho mình.
Nhưng vì lí do bất đắc dĩ, mẹ cô bệnh nặng, cô không có tiền chữa. Muốn có nhiều tiền, cách duy nhất là có người chống lưng để nổi tiếng.
Và mục tiêu của cô là Triệu Thiên Đình - tổng giám đốc Triệu thị. Anh là một người giàu có, tài năng, chỉ có anh mới có thể giúp cho cô.
Nhờ trợ lí của cô - Giang Thi, chị ta đã sắp xếp cuộc gặp mặt của cô và anh.
Hôm đó, tại quán ăn bậc nhất thành phố, Triệu Thiên Đình đang ngồi đợi món thì Lưu Tĩnh xuất hiện.
Cô diện một bộ đồ gợi cảm, thoải mái. Tuy có chút lo lắng, sợ hãi nhưng cuối cùng Lưu Tĩnh vẫn có đủ can đảm đến trước mặt anh bắt chuyện.
"Chào Triệu tổng, tôi là Lưu Tĩnh."
Dời tầm mắt vào người con gái xinh đẹp trước mặt, Triệu Thiên Đình không nói gì, cũng chẳng quan tâm mấy đến cô gái này.
Loại phụ nữ như thế này, anh rõ hơn ai hết. Vừa nhìn ánh mắt của Lưu Tĩnh anh đã biết cô nghĩ gì.
Vẫn cứ nhìn cô nhưng không lên tiếng, anh muốn cô chủ động mở miệng.
Lưu Tĩnh có chút mất mặt khi không được đáp trả. Cô cố ổn định tâm tình, hít thật sâu vào.
Khoảng vài giây sau, Lưu Tĩnh mới nhẹ nhàng cất giọng thanh thoát : "Tôi muốn nhờ anh giúp đỡ, nâng tôi lên cao."
Nhục nhã, ê chề, nhưng vẫn cố ngụy trang, liêm sỉ của cô đã bị cô vứt một bên, không quan tâm đến nữa. Cô luôn giữ thái độ bình tĩnh.
"Dạng phụ nữ như cô chắc là đã qua tay rất nhiều người đàn ông rồi?" Triệu Thiên Đình nhếch mép, ý mỉa mai ngập tràn.
Quả là như vậy, anh đoán không sai. Nhưng loại người chủ động như cô, anh cũng có hứng thú lắm, anh muốn xem cô sẽ làm gì tiếp theo. Chuyện vui vẫn còn.
Bấu tay thật chặt, những móng nhọn đã đâm sâu vào lòng bàn tay, đau rát. Nhưng cũng không đau bằng tim của cô, bị người khác sĩ nhục, quả thật rất khó chịu, lại vô cùng nhục nhã.
Sắc mặt Lưu Tĩnh tái nhợt hẳn đi, mồ hôi cũng bắt đầu đổ ra, cô phải giữ bình tĩnh, vì chỉ có bình tĩnh cô mới có thể kiểm soát được mình.
"Không có. Nếu không tin, anh có thể thử." Bàn tay nắm chặt lại hơn, tuy là rất khó chịu khi nghe và nói những câu nói này nhưng cô vẫn phải chịu đựng. Tất cả là vì mẹ, mẹ cô đang bệnh nặng, cô phải cố nhịn, cố hạ mình.
Thấy sắc mặt Lưu Tĩnh đã thay đổi, ý cười trên mặt anh hiện ra nhiều hơn. Cô cũng được xem là mỹ nhân, nếu muốn anh cũng không ngại chấp nhận.
Triệu Thiên Đình lấy từ trong túi ra một tấm danh thiếp có ghi địa chỉ nơi anh ở, để trên bàn đẩy về phía trước mặt cô : "Được. Bảy giờ tối nay tại biệt thự của tôi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.