Chương 102: Đâm vào ngực một nhác
Ngọc Trân
01/06/2020
"Nếu anh chết thì em sẽ tha thứ cho anh đúng không? Được, vậy cầm lấy dao và giết anh đi."
Triệu Thiên Đình lấy con dao gọt hoa quả trên bàn đặt vào tay Lưu Tĩnh, thái độ của anh vô cùng cứng rắn.
Nếu chỉ có cách này để nhận được sự tha thứ từ Lưu Tĩnh thì anh chấp nhận.
Vì cô, vì tội lỗi mình gây ra, Triệu Thiên Đình chấp nhận đón lấy hậu quả.
Đời này, Triệu Thiên Đình dù có chết cũng chỉ trên trong tay người con gái mình yêu.
Lưu Tĩnh cầm lấy con dao, bàn tay lạnh toát cơ hồ đổ mồ hôi. Con dao lạnh lẽo chạm vào da thịt cô dâng lên một cảm giác khó tả, cô cảm thấy tay mình đang run rẩy.
Nắm chặt con dao trong tay, lưỡi dao sắc bén dưới ánh đèn sáng bỗng ánh lên một tia sáng chói.
"Giết anh? Giết anh sau đó tôi đi tù? Triệu Thiên Đình, anh không tin tôi sẽ đâm anh nên anh mới nói như vậy ư?"
Thật sự, Lưu Tĩnh không dám dùng dao giết anh, dù là người cô hận thì cô cũng không thể dùng cách này để trả thù.
"Em yên tâm, nếu thật sự anh chết thì em sẽ không có mệnh hệ gì đâu. Triệu Thiên Đình anh nói được làm được, một lời đã nói sẽ không dễ dàng thay đổi. Vậy nên, cứ an tâm mà giết anh đi."
"Anh điên rồi, Triệu Thiên Đình."
Triệu Thiên Đình thật sự điên rồi, anh muốn chết đến như vậy ư? Tại sao lại không tìm cách khác mà cứ dùng cách này để uy hiếp cô.
Cô không ra tay bởi cô không dám, cũng bởi cô không nỡ.
Triệu Thiên Đình là người cô hận nhưng cũng là người cô yêu sâu đậm. Cô không thể làm như vậy.
"Anh không điên, chỉ là anh muốn chuộc lại mỗi lầm lỗi của bản thân. Tĩnh Tĩnh, đâm anh đi, đâm mạnh vào ngực kẻ đã không tin tưởng em, kẻ đã khiến em đau khổ, kẻ đã bỏ mặc sự sống chết của em và con. Em đâm đi!" Triệu Thiên Đình quát lớn, đáy mắt đỏ au.
Anh rất hận bản thân mình, khi nói ra những lời này thì chẳng khác nào tim anh bị người khác bóp chặt. Anh có lỗi với Lưu Tĩnh, anh thật sự đã sai.
Anh thà hy sinh mạng sống để đổi lại sự yêu thương từ Lưu Tĩnh, đổi lại sự tha thứ từ cô.
"Anh câm ngay cho tôi!" Lưu Tĩnh lắc mạnh đầu, cô có cảm giác mình mất dần đi sự bình tĩnh của bản thân, nếu như anh cứ nói, Lưu Tĩnh không dám chắc mình sẽ không làm ra chuyện gì.
Không chỉ Triệu Thiên Đình đau lòng, mà cô cũng rất khó chịu. Vì thế đừng dùng những lời quát tháo đánh vào điểm yếu nhất của cô, bởi vì như thế cô sẽ không chịu nổi.
"Em không dám sao? Nếu không dám thì hãy thôi đi cái ý tưởng muốn rời khỏi anh. Bởi cả đời này em chỉ được ở bên cạnh anh!"
Triệu Thiên Đình biết là Lưu Tĩnh sẽ không ra tay, anh rất vui, có lẽ Lưu Tĩnh vẫn còn yêu anh. Như vậy anh vẫn còn cơ hội để bù đắp.
Nhưng Triệu Thiên Đình không ngờ tới, anh vừa lạnh lùng tuyên bố cái suy nghĩ bá đạo của mình thì nhanh như chớp, Lưu Tĩnh dơ tay cầm dao lên.
Những lời của Triệu Thiên Đình như một lưỡi dao sắc bén đâm vào tim cô. Lưu Tĩnh đã thật sự không kiềm chế được nữa, cô không thể chấp nhận cái thái độ bá đạo này của anh, càng không muốn ở bên cạnh anh.
Một nhác dao cắm ngay vào vị trí ở tim khiến mọi hành động bỗng trở nên im bặt.
Triệu Thiên Đình không nói gì nữa, anh lặng lẽ nhìn khuôn mặt có chút hốt hoảng của Lưu Tĩnh.
Rốt cuộc cô đã đâm rồi.
"Tĩnh Tĩnh, nếu như việc làm này khiến em không cần hận anh nữa thì em cứ đâm sâu thêm, anh... sẽ không sao."
Nói rồi, Triệu Thiên Đình ôm Lưu Tĩnh vào lòng, do hành động này của anh nên con dao càng lún sâu vào bên trong.
Máu cứ tuôn ra nhiều hơn, ướt đẫm cả áo một màu đỏ tươi.
Lưu Tĩnh như người mất hồn, cả cơ thể cô cứng đờ. Lúc nãy, cô đã ra tay đâm Triệu Thiên Đình?
Khả năng phản xạ của anh rất tốt nhưng anh lại không tránh, việc đó có nghĩa anh chấp nhận bị cô đâm một nhác vào ngực.
Tay Lưu Tĩnh cứ ong ong cả lên, cô không còn nghe thấy bất kì tạm âm nào bên ngoài nữa, có chăng là nghe thấy hơi thởi của Triệu Thiên Đình càng ngày càng gấp gáp.
"Triệu Thiên Đình..." Lưu Tĩnh ngỡ ngàng vô cùng, cô ngóc đầu lên định rời khỏi vòng tay Triệu Thiên Đình thì anh đã nhanh tay hơn, ôm cô càng chặt.
"Tĩnh Tĩnh, tha thứ cho anh..." Câu nói vẫn chưa tròn vẹn thì vòng tay anh đã nới lỏng ra, cả người mất thăng bằng từ từ ngã quỵ xuống đất.
Lưu Tĩnh bàng hoàng đỡ cánh tay Triệu Thiên Đình nhưng anh đã ngồi xuống đất, mắt cũng nhắm chặt lại.
"Đình, Thiên Đình, đừng làm em sợ mà, tỉnh dậy cho em..." Lưu Tĩnh liên tiếp lay lay cánh tay anh, cô sợ hãi đến nỗi nước mắt trào ra nhanh chóng.
Triệu Thiên Đình đã ngất đi, là do cô đã đâm anh.
Vị trí cô đâm là tim, vậy anh còn có thể sống sao?
Không được, Triệu Thiên Đình không được chết, cô không cho phép anh chết.
Máu càng chảy dữ dội trong khi đó Triệu Thiên Đình đã hoàn toàn bất tỉnh.
"Đừng chết, xin lỗi, thật xin lỗi, em không cố ý. Hức... Em sẽ tha thứ cho anh, đừng bỏ em..." Lưu Tĩnh thét lớn, cô uất ức đến cùng cực.
Cô hận Triệu Thiên Đình nhưng cô không muốn anh chết. Nếu anh thật sự chết thì cô biết phải làm thế nào?
Giờ phút này, Lưu Tĩnh nhận ra bản thân mình yêu Triệu Thiên Đình rất nhiều, cô không thể sống mà thiếu anh.
Lưu Tĩnh lo lắng, sợ hãi. Là cô đã hại anh, nếu như anh có chuyện gì có lẽ Lưu Tĩnh sẽ không thể tha thứ cho mình.
Lưu Tĩnh kiên trì gọi anh dậy, còn liên tiếp vỗ vào má anh nhưng đều vô dụng.
Triệu Thiên Đình lấy con dao gọt hoa quả trên bàn đặt vào tay Lưu Tĩnh, thái độ của anh vô cùng cứng rắn.
Nếu chỉ có cách này để nhận được sự tha thứ từ Lưu Tĩnh thì anh chấp nhận.
Vì cô, vì tội lỗi mình gây ra, Triệu Thiên Đình chấp nhận đón lấy hậu quả.
Đời này, Triệu Thiên Đình dù có chết cũng chỉ trên trong tay người con gái mình yêu.
Lưu Tĩnh cầm lấy con dao, bàn tay lạnh toát cơ hồ đổ mồ hôi. Con dao lạnh lẽo chạm vào da thịt cô dâng lên một cảm giác khó tả, cô cảm thấy tay mình đang run rẩy.
Nắm chặt con dao trong tay, lưỡi dao sắc bén dưới ánh đèn sáng bỗng ánh lên một tia sáng chói.
"Giết anh? Giết anh sau đó tôi đi tù? Triệu Thiên Đình, anh không tin tôi sẽ đâm anh nên anh mới nói như vậy ư?"
Thật sự, Lưu Tĩnh không dám dùng dao giết anh, dù là người cô hận thì cô cũng không thể dùng cách này để trả thù.
"Em yên tâm, nếu thật sự anh chết thì em sẽ không có mệnh hệ gì đâu. Triệu Thiên Đình anh nói được làm được, một lời đã nói sẽ không dễ dàng thay đổi. Vậy nên, cứ an tâm mà giết anh đi."
"Anh điên rồi, Triệu Thiên Đình."
Triệu Thiên Đình thật sự điên rồi, anh muốn chết đến như vậy ư? Tại sao lại không tìm cách khác mà cứ dùng cách này để uy hiếp cô.
Cô không ra tay bởi cô không dám, cũng bởi cô không nỡ.
Triệu Thiên Đình là người cô hận nhưng cũng là người cô yêu sâu đậm. Cô không thể làm như vậy.
"Anh không điên, chỉ là anh muốn chuộc lại mỗi lầm lỗi của bản thân. Tĩnh Tĩnh, đâm anh đi, đâm mạnh vào ngực kẻ đã không tin tưởng em, kẻ đã khiến em đau khổ, kẻ đã bỏ mặc sự sống chết của em và con. Em đâm đi!" Triệu Thiên Đình quát lớn, đáy mắt đỏ au.
Anh rất hận bản thân mình, khi nói ra những lời này thì chẳng khác nào tim anh bị người khác bóp chặt. Anh có lỗi với Lưu Tĩnh, anh thật sự đã sai.
Anh thà hy sinh mạng sống để đổi lại sự yêu thương từ Lưu Tĩnh, đổi lại sự tha thứ từ cô.
"Anh câm ngay cho tôi!" Lưu Tĩnh lắc mạnh đầu, cô có cảm giác mình mất dần đi sự bình tĩnh của bản thân, nếu như anh cứ nói, Lưu Tĩnh không dám chắc mình sẽ không làm ra chuyện gì.
Không chỉ Triệu Thiên Đình đau lòng, mà cô cũng rất khó chịu. Vì thế đừng dùng những lời quát tháo đánh vào điểm yếu nhất của cô, bởi vì như thế cô sẽ không chịu nổi.
"Em không dám sao? Nếu không dám thì hãy thôi đi cái ý tưởng muốn rời khỏi anh. Bởi cả đời này em chỉ được ở bên cạnh anh!"
Triệu Thiên Đình biết là Lưu Tĩnh sẽ không ra tay, anh rất vui, có lẽ Lưu Tĩnh vẫn còn yêu anh. Như vậy anh vẫn còn cơ hội để bù đắp.
Nhưng Triệu Thiên Đình không ngờ tới, anh vừa lạnh lùng tuyên bố cái suy nghĩ bá đạo của mình thì nhanh như chớp, Lưu Tĩnh dơ tay cầm dao lên.
Những lời của Triệu Thiên Đình như một lưỡi dao sắc bén đâm vào tim cô. Lưu Tĩnh đã thật sự không kiềm chế được nữa, cô không thể chấp nhận cái thái độ bá đạo này của anh, càng không muốn ở bên cạnh anh.
Một nhác dao cắm ngay vào vị trí ở tim khiến mọi hành động bỗng trở nên im bặt.
Triệu Thiên Đình không nói gì nữa, anh lặng lẽ nhìn khuôn mặt có chút hốt hoảng của Lưu Tĩnh.
Rốt cuộc cô đã đâm rồi.
"Tĩnh Tĩnh, nếu như việc làm này khiến em không cần hận anh nữa thì em cứ đâm sâu thêm, anh... sẽ không sao."
Nói rồi, Triệu Thiên Đình ôm Lưu Tĩnh vào lòng, do hành động này của anh nên con dao càng lún sâu vào bên trong.
Máu cứ tuôn ra nhiều hơn, ướt đẫm cả áo một màu đỏ tươi.
Lưu Tĩnh như người mất hồn, cả cơ thể cô cứng đờ. Lúc nãy, cô đã ra tay đâm Triệu Thiên Đình?
Khả năng phản xạ của anh rất tốt nhưng anh lại không tránh, việc đó có nghĩa anh chấp nhận bị cô đâm một nhác vào ngực.
Tay Lưu Tĩnh cứ ong ong cả lên, cô không còn nghe thấy bất kì tạm âm nào bên ngoài nữa, có chăng là nghe thấy hơi thởi của Triệu Thiên Đình càng ngày càng gấp gáp.
"Triệu Thiên Đình..." Lưu Tĩnh ngỡ ngàng vô cùng, cô ngóc đầu lên định rời khỏi vòng tay Triệu Thiên Đình thì anh đã nhanh tay hơn, ôm cô càng chặt.
"Tĩnh Tĩnh, tha thứ cho anh..." Câu nói vẫn chưa tròn vẹn thì vòng tay anh đã nới lỏng ra, cả người mất thăng bằng từ từ ngã quỵ xuống đất.
Lưu Tĩnh bàng hoàng đỡ cánh tay Triệu Thiên Đình nhưng anh đã ngồi xuống đất, mắt cũng nhắm chặt lại.
"Đình, Thiên Đình, đừng làm em sợ mà, tỉnh dậy cho em..." Lưu Tĩnh liên tiếp lay lay cánh tay anh, cô sợ hãi đến nỗi nước mắt trào ra nhanh chóng.
Triệu Thiên Đình đã ngất đi, là do cô đã đâm anh.
Vị trí cô đâm là tim, vậy anh còn có thể sống sao?
Không được, Triệu Thiên Đình không được chết, cô không cho phép anh chết.
Máu càng chảy dữ dội trong khi đó Triệu Thiên Đình đã hoàn toàn bất tỉnh.
"Đừng chết, xin lỗi, thật xin lỗi, em không cố ý. Hức... Em sẽ tha thứ cho anh, đừng bỏ em..." Lưu Tĩnh thét lớn, cô uất ức đến cùng cực.
Cô hận Triệu Thiên Đình nhưng cô không muốn anh chết. Nếu anh thật sự chết thì cô biết phải làm thế nào?
Giờ phút này, Lưu Tĩnh nhận ra bản thân mình yêu Triệu Thiên Đình rất nhiều, cô không thể sống mà thiếu anh.
Lưu Tĩnh lo lắng, sợ hãi. Là cô đã hại anh, nếu như anh có chuyện gì có lẽ Lưu Tĩnh sẽ không thể tha thứ cho mình.
Lưu Tĩnh kiên trì gọi anh dậy, còn liên tiếp vỗ vào má anh nhưng đều vô dụng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.