Chương 6: Đồng ý lời cầu xin
Ngọc Trân
26/05/2020
"A..." Chưa kịp hoàn hồn đã bị anh tấn công liên tiếp, thân thể Lưu Tĩnh mềm nhũn hẳn ra.
Đôi môi cô đã bị anh hành hạ một đêm qua, sưng tấy cả lên, bây giờ anh còn cắn mút, Lưu Tĩnh đau như bị cắt. Cô còn nghe mùi tanh của máu, môi cô lại bị nứt nữa rồi.
Bàn tay của anh lần vào trong áo cô, ra sức xoa nắn bầu ngực căng tròn của Lưu Tĩnh, lực đạo ngày càng mạnh.
"Đừng..." Sự dày vò này đối với cô là đau đớn vô tận.
"Xin anh... đừng... tôi có chuyện... muốn nói..." Giọng nói càng đứt quãng, Lưu Tĩnh vẫn chưa thích ứng được những cảm giác mà anh mang lại.
Triệu Thiên Đình buông cô ra, có lẽ là đã nghe cô nói nên anh đứng yên đó đợi cô nói tiếp.
"Mẹ tôi vừa phẫu thuật xong, bà muốn gặp bạn trai của tôi, anh có thể nào đóng thế không?" Cô e dè, mặc dù phần trăm thất bại rất lớn nhưng cô vẫn muốn thử.
"Không." Anh lạnh lùng buông một chữ sau đó quay người bước lên lầu.
Quả nhiên anh không đồng ý, nhưng Lưu Tĩnh không bỏ cuộc. Cô sẽ cố gắng để thuyết phục được anh.
Lưu Tĩnh chạy đuổi theo không quên mang theo vali cùng lên, miệng không ngừng giải thích việc mình nói dối mẹ, tốc độ nói rất nhanh. Lúc anh mở cửa phòng ngủ cũng là lúc cô nói xong.
"Xin anh đấy, hãy giúp tôi một lần." Thái độ thành khẩn, cô níu lấy cánh tay anh rất nhẹ nhưng đủ để anh ngưng lại nhìn chăm chú cô.
Bây giờ Triệu Thiên Đình mới nhận ra được cô vì mẹ mà muốn giao dịch với anh. Vì yêu mẹ mình mà cô không màn thân thể.
Anh nhìn cô thâm trầm, đáy mắt không gợn sóng. Thì ra vẫn còn một cô gái thuần khiết như thế này.
"Từ đầu cô tìm đến tôi là vì mẹ cô, có phần nào là vì cô không?" Anh không trả lời lời cầu xin của cô mà hỏi vấn đề khác không liên quan.
Lưu Tĩnh cũng khá ngạc nhiên vì câu hỏi bất ngờ của anh. Triệu Thiên Đình đang muốn biết gì đây?
Cô trả lời có thì sao, anh sẽ nghĩ cô là hạng người mê tiền bạc danh vọng ư?
Cô trả lời không thì sao, cách nhìn của anh về cô có thay đổi dù chỉ một chút không?
Lần đầu anh đã sỉ nhục xem thường cô, coi cô là hạng con gái không tử tế, bây giờ chẳng lẽ muốn đính chính lại cô có tự tế hay không sao?
"Có." Lưu Tĩnh đang nói dối lòng mình, cô không muốn lưu lại ấn tượng cho ai hết. Mẹ cô đã được chữa khỏi, cô phải tìm cách dứt ra khỏi anh, bằng mọi cách phải gây ấn tượng xấu cho anh.
Hôm qua cô đến tìm anh là đã chấp nhận làm người đàn bà của anh, mục đích của cô đã hoàn thành, chỉ còn phía Triệu Thiên Đình, chỉ cần anh chán, lúc đó cô có thể tự do.
Nét mặt Triệu Thiên Đình lạnh hẳn đi, anh liếc cô một cái sau đó xoay người vào phòng.
Không hiểu tại sao anh lại đồng ý với yêu cầu của cô : "Mai tôi sẽ đi cùng cô." Nhưng dù sao đối với anh, cô vẫn là hạng người kia, thích đi đường tắt.
Nói dối là không cô cũng không làm thì có thể hiểu tâm cơ cô như thế nào rồi.
Khuôn mặt Lưu Tĩnh giãn ra, cô thở phào một cái, vui mừng : "Cảm ơn anh."
Còn đang tươi cười thì Triệu Thiên Đình bất ngờ quay lại, dùng tay bế xốc cô lên, quăng cô thật mạnh lên giường.
"Á." Lưu Tĩnh bất ngờ, thân thể đập xuống giường một cái thật mạnh. Cô không đau vì bị ngã nhưng cũng đã nheo mày lại vì những vết thương hôm qua anh đã gây ra cho cô. Vẫn còn nhức nhói.
"Xoạt." Tiếng vải đã bị xé vang lên lanh lảnh trong đêm. Chiếc áo cô đã bị rách làm hai mảnh.
Những dấu tích mà Triệu Thiên Đình đã để lại trên người cô không hề phai nhạt dù một tí, anh nhíu mày vì trên người cô có quá nhiều chấm đỏ, càng đậm chứ không hề nhòa đi.
Anh úp mặt xuống ngực cô, mê luyến hôn lên đấy, hưởng thụ cảm giác tuyệt vời.
"Ưm... đau..." Bất ngờ bị anh cắn, Lưu Tĩnh đau điếng khôn nguôi.
Triệu Thiên Đình ngẩng đầu nhìn xuống "dấu ấn" mà mình để lại trên người cô, thỏa mãn gật đầu. Anh nhanh chóng xé rách quần cô ra, gỡ bỏ những thứ vướng viếu trên người mình sau đó áp sát vào người cô.
"Ưm... đừng... mà..." Cảm giác quen thuộc lại len lỏi trong cơ thể, Lưu Tĩnh cảm thấy rất nóng, cô thật sự không chịu nổi, cứ như thế chắc cô chết mất.
Triệu Thiên Đình ra sức dày vò cô, bàn tay không yên phận tách chân cô ra, từng ngón tay thi nhau đưa vào *** ***** của cô, càng đi sâu vào trong.
Dục vọng đã lên tới đỉnh điểm, anh không thể kiềm chế thân mình. Triệu Thiên Đình nhấc chân cô lên, thẳng thừng tiến vào, mạnh bạo vô cùng.
"A..." Lần nào Lưu Tĩnh cũng thét lớn, cô rất đau, sự đau đớn hôm qua cộng thêm hôm nay như muốn giết chết cô.
"Khít lắm. Rên lên cho tôi." Vỗ mông Lưu Tĩnh một cái thật mạnh, anh ra lệnh cho cô. Bàn tay anh tiếp tục xoa nắn cơ thể căng mịn kia.
"A... ưm... đau... đừng mà..." Lưu Tĩnh liên tiếp lắc đầu, cô quả thật rất mệt, mồ hôi cứ tuôn ra ào ào, tóc tai rối bù, môi đã tái xanh.
Triệu Thiên Đình hài lòng với thái độ của cô, anh không những không ngừng lại mà còn liên tục vận động, khiến Lưu Tĩnh như chết đi sống lại.
Đôi môi anh đào không ngừng rên rỉ, bàn tay cô bấu chặt lấu vai của anh, móng tay cô cắm sâu vào da anh, để lại những dấu đỏ đẹp mắt.
Một đêm thật dài, cuối cùng anh cũng dừng lại.
Lật người sang một bên, anh thở dốc sau đó kéo cô sang, ôm vào lòng, cả hai cùng đi vào giấc ngủ.
Đôi môi cô đã bị anh hành hạ một đêm qua, sưng tấy cả lên, bây giờ anh còn cắn mút, Lưu Tĩnh đau như bị cắt. Cô còn nghe mùi tanh của máu, môi cô lại bị nứt nữa rồi.
Bàn tay của anh lần vào trong áo cô, ra sức xoa nắn bầu ngực căng tròn của Lưu Tĩnh, lực đạo ngày càng mạnh.
"Đừng..." Sự dày vò này đối với cô là đau đớn vô tận.
"Xin anh... đừng... tôi có chuyện... muốn nói..." Giọng nói càng đứt quãng, Lưu Tĩnh vẫn chưa thích ứng được những cảm giác mà anh mang lại.
Triệu Thiên Đình buông cô ra, có lẽ là đã nghe cô nói nên anh đứng yên đó đợi cô nói tiếp.
"Mẹ tôi vừa phẫu thuật xong, bà muốn gặp bạn trai của tôi, anh có thể nào đóng thế không?" Cô e dè, mặc dù phần trăm thất bại rất lớn nhưng cô vẫn muốn thử.
"Không." Anh lạnh lùng buông một chữ sau đó quay người bước lên lầu.
Quả nhiên anh không đồng ý, nhưng Lưu Tĩnh không bỏ cuộc. Cô sẽ cố gắng để thuyết phục được anh.
Lưu Tĩnh chạy đuổi theo không quên mang theo vali cùng lên, miệng không ngừng giải thích việc mình nói dối mẹ, tốc độ nói rất nhanh. Lúc anh mở cửa phòng ngủ cũng là lúc cô nói xong.
"Xin anh đấy, hãy giúp tôi một lần." Thái độ thành khẩn, cô níu lấy cánh tay anh rất nhẹ nhưng đủ để anh ngưng lại nhìn chăm chú cô.
Bây giờ Triệu Thiên Đình mới nhận ra được cô vì mẹ mà muốn giao dịch với anh. Vì yêu mẹ mình mà cô không màn thân thể.
Anh nhìn cô thâm trầm, đáy mắt không gợn sóng. Thì ra vẫn còn một cô gái thuần khiết như thế này.
"Từ đầu cô tìm đến tôi là vì mẹ cô, có phần nào là vì cô không?" Anh không trả lời lời cầu xin của cô mà hỏi vấn đề khác không liên quan.
Lưu Tĩnh cũng khá ngạc nhiên vì câu hỏi bất ngờ của anh. Triệu Thiên Đình đang muốn biết gì đây?
Cô trả lời có thì sao, anh sẽ nghĩ cô là hạng người mê tiền bạc danh vọng ư?
Cô trả lời không thì sao, cách nhìn của anh về cô có thay đổi dù chỉ một chút không?
Lần đầu anh đã sỉ nhục xem thường cô, coi cô là hạng con gái không tử tế, bây giờ chẳng lẽ muốn đính chính lại cô có tự tế hay không sao?
"Có." Lưu Tĩnh đang nói dối lòng mình, cô không muốn lưu lại ấn tượng cho ai hết. Mẹ cô đã được chữa khỏi, cô phải tìm cách dứt ra khỏi anh, bằng mọi cách phải gây ấn tượng xấu cho anh.
Hôm qua cô đến tìm anh là đã chấp nhận làm người đàn bà của anh, mục đích của cô đã hoàn thành, chỉ còn phía Triệu Thiên Đình, chỉ cần anh chán, lúc đó cô có thể tự do.
Nét mặt Triệu Thiên Đình lạnh hẳn đi, anh liếc cô một cái sau đó xoay người vào phòng.
Không hiểu tại sao anh lại đồng ý với yêu cầu của cô : "Mai tôi sẽ đi cùng cô." Nhưng dù sao đối với anh, cô vẫn là hạng người kia, thích đi đường tắt.
Nói dối là không cô cũng không làm thì có thể hiểu tâm cơ cô như thế nào rồi.
Khuôn mặt Lưu Tĩnh giãn ra, cô thở phào một cái, vui mừng : "Cảm ơn anh."
Còn đang tươi cười thì Triệu Thiên Đình bất ngờ quay lại, dùng tay bế xốc cô lên, quăng cô thật mạnh lên giường.
"Á." Lưu Tĩnh bất ngờ, thân thể đập xuống giường một cái thật mạnh. Cô không đau vì bị ngã nhưng cũng đã nheo mày lại vì những vết thương hôm qua anh đã gây ra cho cô. Vẫn còn nhức nhói.
"Xoạt." Tiếng vải đã bị xé vang lên lanh lảnh trong đêm. Chiếc áo cô đã bị rách làm hai mảnh.
Những dấu tích mà Triệu Thiên Đình đã để lại trên người cô không hề phai nhạt dù một tí, anh nhíu mày vì trên người cô có quá nhiều chấm đỏ, càng đậm chứ không hề nhòa đi.
Anh úp mặt xuống ngực cô, mê luyến hôn lên đấy, hưởng thụ cảm giác tuyệt vời.
"Ưm... đau..." Bất ngờ bị anh cắn, Lưu Tĩnh đau điếng khôn nguôi.
Triệu Thiên Đình ngẩng đầu nhìn xuống "dấu ấn" mà mình để lại trên người cô, thỏa mãn gật đầu. Anh nhanh chóng xé rách quần cô ra, gỡ bỏ những thứ vướng viếu trên người mình sau đó áp sát vào người cô.
"Ưm... đừng... mà..." Cảm giác quen thuộc lại len lỏi trong cơ thể, Lưu Tĩnh cảm thấy rất nóng, cô thật sự không chịu nổi, cứ như thế chắc cô chết mất.
Triệu Thiên Đình ra sức dày vò cô, bàn tay không yên phận tách chân cô ra, từng ngón tay thi nhau đưa vào *** ***** của cô, càng đi sâu vào trong.
Dục vọng đã lên tới đỉnh điểm, anh không thể kiềm chế thân mình. Triệu Thiên Đình nhấc chân cô lên, thẳng thừng tiến vào, mạnh bạo vô cùng.
"A..." Lần nào Lưu Tĩnh cũng thét lớn, cô rất đau, sự đau đớn hôm qua cộng thêm hôm nay như muốn giết chết cô.
"Khít lắm. Rên lên cho tôi." Vỗ mông Lưu Tĩnh một cái thật mạnh, anh ra lệnh cho cô. Bàn tay anh tiếp tục xoa nắn cơ thể căng mịn kia.
"A... ưm... đau... đừng mà..." Lưu Tĩnh liên tiếp lắc đầu, cô quả thật rất mệt, mồ hôi cứ tuôn ra ào ào, tóc tai rối bù, môi đã tái xanh.
Triệu Thiên Đình hài lòng với thái độ của cô, anh không những không ngừng lại mà còn liên tục vận động, khiến Lưu Tĩnh như chết đi sống lại.
Đôi môi anh đào không ngừng rên rỉ, bàn tay cô bấu chặt lấu vai của anh, móng tay cô cắm sâu vào da anh, để lại những dấu đỏ đẹp mắt.
Một đêm thật dài, cuối cùng anh cũng dừng lại.
Lật người sang một bên, anh thở dốc sau đó kéo cô sang, ôm vào lòng, cả hai cùng đi vào giấc ngủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.