Chương 23: Mục đích
Ngọc Trân
26/05/2020
Triệu Thiên Đình nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô, anh cúi đầu xuống, vừa định hôn môi Lưu Tĩnh nhưng coi lại ngăn lại.
"Nhưng Thiên Đình, hãy cho em thời gian, đợi đến khi sự nghiệp em ổn định được không?" Cô còn rất trẻ, kết hôn với cô mà nói là chuyện quá sớm, Lưu Tĩnh chưa tiếp ứng được. Tuy yêu anh thật lòng nhưng sự nghiệp của cô còn rất dở dang, chỉ có bàn tay trắng.
Triệu Thiên Đình không nói gì nhưng ánh mắt anh chợt nhíu lại, ý không vui hiện lên rõ ràng trên đôi mắt. Khí lạnh trên người anh lan tỏa nhanh chóng, bao phủ lấy cô.
Lưu Tĩnh biết anh đang giận, nhưng lại không bộc phát, cô biết vì anh yêu cô nên mới kiềm chế như vậy, vì thế cô liền nói thêm : "Tuy anh không nói gì nhưng người ngoài thì sao. Thế nào cũng có người nói ra nói vào, nói anh này nọ vì đã cưới em, cưới một người không có gì như em."
Lưu Tĩnh ngưng lại, thấy vẻ mặt anh bớt lạnh thì mới thỏa mãn nói tiếp : "Em chưa có gì cả, em cũng không muốn đi đến hôn nhân sớm, vì em sợ đây chỉ là cảm xúc nhất thời của anh. Nếu anh thật sự yêu em, thì hãy để một thời gian nữa, lúc đó nếu anh còn yêu thì em luôn sẵn sàng cùng anh bên nhau, nhưng nếu lúc đó anh đã tìm được cô gái tốt hơn em thì không sao, em sẽ buông tay."
Đúng vậy, điều Lưu Tĩnh sợ nhất không phải bị mọi người dị nghị, mà điều cô sợ nhất là Triệu Thiên Đình sẽ thay lòng.
Bên cạnh một Triệu Thiên Đình xuất sắc như vậy thì thế nào cũng có vô số phụ nữ xinh đẹp dòm ngó. Lưu Tĩnh thừa nhận mình đẹp, rất đẹp, nhưng ngoài kia, người đẹp và tốt hơn cô bao la. Cô sợ một ngày nào đó mình sẽ bị bỏ rơi, vì vậy rất e dè việc này.
Lưu Tĩnh từng bị một lần, lúc đó tuy chưa đi đến hôn nhân nhưng đã bị phản bội. Hàn Lang từng hứa sẽ bên cạnh chăm sóc cô cả đời nhưng cuối cùng lại bỏ rơi cô. Lời hứa cũng chỉ là một lời dỗ ngọt cô lúc đó, bây giờ nghĩ lại thì cảm thấy lúc trước mình thật ngu ngốc.
Vì vậy cô không dám mạo hiểm nữa, năm đó vì một lí do hết sức vô lí mà Hàn Lang lại bỏ rơi cô. Cô cũng sợ một ngày nào đó và vì một lí do nào đó mà Triệu Thiên Đình cũng rời xa cô.
"Anh là Triệu Thiên Đình, không phải bạn trai cũ của em." Nhìn đôi mắt ngấn lệ kia, tim Triệu Thiên Đình thắt lại, anh khẳng định, ngày hôm nay anh muốn kết hôn với Lưu Tĩnh là thật lòng.
Khi nghe Lưu Tĩnh giải bày, anh biết cô rất đau buồn, một người từng trãi như cô đã có kinh nghiệm, không muốn đi sai đường.
Anh yêu Lưu Tĩnh, sẽ tôn trọng quyết định của cô, cho cô thời gian để thích ứng, nhưng chắc chắn anh sẽ không buông tay.
"Sao anh biết?" Chuyện cũ của cô anh cũng biết?
"Mọi chuyện liên quan đến em anh điều biết. Lưu Tĩnh, tin anh được không?"
Triệu Thiên Đình rất thành khẩn, anh đã nói rồi, nếu cô do dự, anh sẽ đợi cô chấp nhận mình, sẽ không buông tay.
Qua rất lâu sau đó, Lưu Tĩnh gật đầu một cái thật mạnh. Cô đã nghĩ kĩ, cô yêu anh, anh cũng yêu cô, vậy thì hãy đến với nhau. Chuyện sau này, dù có ra sao thì để tới khi đó rồi tính, bây giờ, cô chỉ muốn hạnh phúc ở bên anh.
Triệu Thiên Đình vui mừng khôn xiết, anh ôm cô, hôn lấy môi cô, nhẹ nhàng mà tha thiết.
Nụ hôn cháy bỏng, môi anh chạm vào môi cô, chậm chạp mút lấy, từng chút, từng chút một. Anh há miệng, đưa lưỡi thăm do vào sâu bên trong, Lưu Tĩnh đáp trả, chạm nhẹ vào đầu lưỡi anh, điên cuồng hòa hợp.
Bàn tay Triệu Thiên Đình lần vào trong áo Lưu Tĩnh, men theo bờ eo đi dọc lên trên, vuốt ve nhẹ nhàng.
Hơi thở dồn dập bắt đầu nhiều hơn, Lưu Tĩnh há miệng thở dốc, cô ngẩng đầu khiến anh có có hội hôn xuống cổ, càng hôn dọc xuống.
Hôm nay, Lưu Tĩnh không ở thế bị động nữa mà cô lại chuyển sang thế chủ động, bàn tay mềm mại nhỏ nhắn của Lưu Tĩnh mò vào bên trong áo Triệu Thiên Đình, vuốt ve vòm ngực rắn chắc đó, liên tiếp chạm lấy.
"Em đốt lửa, vậy thì hãy chịu trách nhiệm dập nó." Giọng Triệu Thiên Đình trầm hơn, anh nhấc bổng Lưu Tĩnh lên, ném nhẹ lên giường.
Lưu Tĩnh vừa ngã xuống giường thì đã bị anh nhanh chóng đè lên, anh hôn cô tới tấp. Tay cũng thuần thục cởi sạch đồ trên người cô ra.
Lưu Tĩnh cũng vậy, cởi áo anh ra, bàn tay vuốt ve khuôn ngực rắn chắc của anh. Điều này làm dục vọng của Triệu Thiên Đình càng không khống chế được, nhanh chóng cởi hết những thứ vướng víu trên người, lại một lần nữa anh nằm lên người cô.
Ngặm lấy bầu ngực căng tròn mềm mại kia, Triệu Thiên Đình ra sức mút.
"Ưm..." Những âm thanh phát ra từ miệng Triệu Thiên Đình khiến Lưu Tĩnh đỏ mặt, cô khó chịu nỉ non.
Chân anh đè chặt lấy chân Lưu Tĩnh, da chạm da, dục vọng trong căn phòng lại tràn ngập.
Cự long áp sát *** *****, không tiến cũng không lùi.
"Ưm..." Những âm thanh phát ra từ miệng Triệu Thiên Đình khiến Lưu Tĩnh đỏ mặt, cô khó chịu nỉ non.
Chân anh đè chặt lấy chân Lưu Tĩnh, da chạm da, dục vọng trong căn phòng lại tràn ngập.
Cự long áp sát *** *****, không tiến cũng không lùi.
Triệu Thiên Đình đưa ngón tay trỏ vào bên trong hoa huyện, muốn nới lỏng ra.
"A..." Sự xâm chiếm bất ngờ này khiến cô phải đau đớn, lần nào cũng vậy, không khống chế được.
"Nói muốn anh?" Triệu Thiên Đình ra lệnh, giọng nói đã khàn khàn đến cực điểm.
"Ưm... ưm..." Lưu Tĩnh cứng đầu không nói, cô biết giọng của mình lúc này khó nghe đến cỡ nào, vì vậy không muốn hé miệng.
"Em ngoan cố?" Triệu Thiên Đình đã chịu hết nỗi, dục vọng của anh quá lớn, khó kiềm chế được. Đã vậy cô còn không nói, thật sự muốn ngay tức khắc mạnh bạo xong vào người cô.
Triệu Thiên Đình cười tà, anh nắm lấy bàn tay cô, kéo mạnh xuống dưới, chạm vào cự long rắn chắc kia.
"A..." Đây là lần đầu tiên Lưu Tĩnh dùng tay chạm vào nơi đó của đàn ông, nóng quá, to quá, bàn tay cô muốn bỏng đi, bất giác cô thét lớn.
Triệu Thiên Đình cười ra tiếng, sau đó nhanh chóng nhấc chân cô lên, tiến một mạch thẳng vào bên trong.
"A... ưm..." Không còn gì ngoài rên rỉ, Lưu Tĩnh lại mềm nhũn ra, tay chân như bị rút hết sức.
Triệu Thiên Đình tiếp tục vận động, anh điên cuồng đổi tư thế, ở trong người cô mãi đến khuya.
Cuối cùng cũng được ngủ, vừa được anh "tha" thì Lưu Tĩnh đã mệt mà đi vào giấc ngủ sâu.
Triệu Thiên Đình ôm lấy cô nhưng anh chưa nhắm mắt. Thầm nghĩ, anh sẽ mãi đối xử tốt với cô.
Anh muốn lấy cô, không phải chỉ vì yêu, mà còn vì một mục đích khác.
"Nhưng Thiên Đình, hãy cho em thời gian, đợi đến khi sự nghiệp em ổn định được không?" Cô còn rất trẻ, kết hôn với cô mà nói là chuyện quá sớm, Lưu Tĩnh chưa tiếp ứng được. Tuy yêu anh thật lòng nhưng sự nghiệp của cô còn rất dở dang, chỉ có bàn tay trắng.
Triệu Thiên Đình không nói gì nhưng ánh mắt anh chợt nhíu lại, ý không vui hiện lên rõ ràng trên đôi mắt. Khí lạnh trên người anh lan tỏa nhanh chóng, bao phủ lấy cô.
Lưu Tĩnh biết anh đang giận, nhưng lại không bộc phát, cô biết vì anh yêu cô nên mới kiềm chế như vậy, vì thế cô liền nói thêm : "Tuy anh không nói gì nhưng người ngoài thì sao. Thế nào cũng có người nói ra nói vào, nói anh này nọ vì đã cưới em, cưới một người không có gì như em."
Lưu Tĩnh ngưng lại, thấy vẻ mặt anh bớt lạnh thì mới thỏa mãn nói tiếp : "Em chưa có gì cả, em cũng không muốn đi đến hôn nhân sớm, vì em sợ đây chỉ là cảm xúc nhất thời của anh. Nếu anh thật sự yêu em, thì hãy để một thời gian nữa, lúc đó nếu anh còn yêu thì em luôn sẵn sàng cùng anh bên nhau, nhưng nếu lúc đó anh đã tìm được cô gái tốt hơn em thì không sao, em sẽ buông tay."
Đúng vậy, điều Lưu Tĩnh sợ nhất không phải bị mọi người dị nghị, mà điều cô sợ nhất là Triệu Thiên Đình sẽ thay lòng.
Bên cạnh một Triệu Thiên Đình xuất sắc như vậy thì thế nào cũng có vô số phụ nữ xinh đẹp dòm ngó. Lưu Tĩnh thừa nhận mình đẹp, rất đẹp, nhưng ngoài kia, người đẹp và tốt hơn cô bao la. Cô sợ một ngày nào đó mình sẽ bị bỏ rơi, vì vậy rất e dè việc này.
Lưu Tĩnh từng bị một lần, lúc đó tuy chưa đi đến hôn nhân nhưng đã bị phản bội. Hàn Lang từng hứa sẽ bên cạnh chăm sóc cô cả đời nhưng cuối cùng lại bỏ rơi cô. Lời hứa cũng chỉ là một lời dỗ ngọt cô lúc đó, bây giờ nghĩ lại thì cảm thấy lúc trước mình thật ngu ngốc.
Vì vậy cô không dám mạo hiểm nữa, năm đó vì một lí do hết sức vô lí mà Hàn Lang lại bỏ rơi cô. Cô cũng sợ một ngày nào đó và vì một lí do nào đó mà Triệu Thiên Đình cũng rời xa cô.
"Anh là Triệu Thiên Đình, không phải bạn trai cũ của em." Nhìn đôi mắt ngấn lệ kia, tim Triệu Thiên Đình thắt lại, anh khẳng định, ngày hôm nay anh muốn kết hôn với Lưu Tĩnh là thật lòng.
Khi nghe Lưu Tĩnh giải bày, anh biết cô rất đau buồn, một người từng trãi như cô đã có kinh nghiệm, không muốn đi sai đường.
Anh yêu Lưu Tĩnh, sẽ tôn trọng quyết định của cô, cho cô thời gian để thích ứng, nhưng chắc chắn anh sẽ không buông tay.
"Sao anh biết?" Chuyện cũ của cô anh cũng biết?
"Mọi chuyện liên quan đến em anh điều biết. Lưu Tĩnh, tin anh được không?"
Triệu Thiên Đình rất thành khẩn, anh đã nói rồi, nếu cô do dự, anh sẽ đợi cô chấp nhận mình, sẽ không buông tay.
Qua rất lâu sau đó, Lưu Tĩnh gật đầu một cái thật mạnh. Cô đã nghĩ kĩ, cô yêu anh, anh cũng yêu cô, vậy thì hãy đến với nhau. Chuyện sau này, dù có ra sao thì để tới khi đó rồi tính, bây giờ, cô chỉ muốn hạnh phúc ở bên anh.
Triệu Thiên Đình vui mừng khôn xiết, anh ôm cô, hôn lấy môi cô, nhẹ nhàng mà tha thiết.
Nụ hôn cháy bỏng, môi anh chạm vào môi cô, chậm chạp mút lấy, từng chút, từng chút một. Anh há miệng, đưa lưỡi thăm do vào sâu bên trong, Lưu Tĩnh đáp trả, chạm nhẹ vào đầu lưỡi anh, điên cuồng hòa hợp.
Bàn tay Triệu Thiên Đình lần vào trong áo Lưu Tĩnh, men theo bờ eo đi dọc lên trên, vuốt ve nhẹ nhàng.
Hơi thở dồn dập bắt đầu nhiều hơn, Lưu Tĩnh há miệng thở dốc, cô ngẩng đầu khiến anh có có hội hôn xuống cổ, càng hôn dọc xuống.
Hôm nay, Lưu Tĩnh không ở thế bị động nữa mà cô lại chuyển sang thế chủ động, bàn tay mềm mại nhỏ nhắn của Lưu Tĩnh mò vào bên trong áo Triệu Thiên Đình, vuốt ve vòm ngực rắn chắc đó, liên tiếp chạm lấy.
"Em đốt lửa, vậy thì hãy chịu trách nhiệm dập nó." Giọng Triệu Thiên Đình trầm hơn, anh nhấc bổng Lưu Tĩnh lên, ném nhẹ lên giường.
Lưu Tĩnh vừa ngã xuống giường thì đã bị anh nhanh chóng đè lên, anh hôn cô tới tấp. Tay cũng thuần thục cởi sạch đồ trên người cô ra.
Lưu Tĩnh cũng vậy, cởi áo anh ra, bàn tay vuốt ve khuôn ngực rắn chắc của anh. Điều này làm dục vọng của Triệu Thiên Đình càng không khống chế được, nhanh chóng cởi hết những thứ vướng víu trên người, lại một lần nữa anh nằm lên người cô.
Ngặm lấy bầu ngực căng tròn mềm mại kia, Triệu Thiên Đình ra sức mút.
"Ưm..." Những âm thanh phát ra từ miệng Triệu Thiên Đình khiến Lưu Tĩnh đỏ mặt, cô khó chịu nỉ non.
Chân anh đè chặt lấy chân Lưu Tĩnh, da chạm da, dục vọng trong căn phòng lại tràn ngập.
Cự long áp sát *** *****, không tiến cũng không lùi.
"Ưm..." Những âm thanh phát ra từ miệng Triệu Thiên Đình khiến Lưu Tĩnh đỏ mặt, cô khó chịu nỉ non.
Chân anh đè chặt lấy chân Lưu Tĩnh, da chạm da, dục vọng trong căn phòng lại tràn ngập.
Cự long áp sát *** *****, không tiến cũng không lùi.
Triệu Thiên Đình đưa ngón tay trỏ vào bên trong hoa huyện, muốn nới lỏng ra.
"A..." Sự xâm chiếm bất ngờ này khiến cô phải đau đớn, lần nào cũng vậy, không khống chế được.
"Nói muốn anh?" Triệu Thiên Đình ra lệnh, giọng nói đã khàn khàn đến cực điểm.
"Ưm... ưm..." Lưu Tĩnh cứng đầu không nói, cô biết giọng của mình lúc này khó nghe đến cỡ nào, vì vậy không muốn hé miệng.
"Em ngoan cố?" Triệu Thiên Đình đã chịu hết nỗi, dục vọng của anh quá lớn, khó kiềm chế được. Đã vậy cô còn không nói, thật sự muốn ngay tức khắc mạnh bạo xong vào người cô.
Triệu Thiên Đình cười tà, anh nắm lấy bàn tay cô, kéo mạnh xuống dưới, chạm vào cự long rắn chắc kia.
"A..." Đây là lần đầu tiên Lưu Tĩnh dùng tay chạm vào nơi đó của đàn ông, nóng quá, to quá, bàn tay cô muốn bỏng đi, bất giác cô thét lớn.
Triệu Thiên Đình cười ra tiếng, sau đó nhanh chóng nhấc chân cô lên, tiến một mạch thẳng vào bên trong.
"A... ưm..." Không còn gì ngoài rên rỉ, Lưu Tĩnh lại mềm nhũn ra, tay chân như bị rút hết sức.
Triệu Thiên Đình tiếp tục vận động, anh điên cuồng đổi tư thế, ở trong người cô mãi đến khuya.
Cuối cùng cũng được ngủ, vừa được anh "tha" thì Lưu Tĩnh đã mệt mà đi vào giấc ngủ sâu.
Triệu Thiên Đình ôm lấy cô nhưng anh chưa nhắm mắt. Thầm nghĩ, anh sẽ mãi đối xử tốt với cô.
Anh muốn lấy cô, không phải chỉ vì yêu, mà còn vì một mục đích khác.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.