Chương 73: Nam Kỷ Dận
Ngọc Trân
29/05/2020
Đây là lần đầu tiên anh yêu, và cũng là lần đầu tiên anh yêu một người sâu
sắc đến như vậy. Mọi chuyện Lưu Tĩnh muốn anh nhất định sẽ làm cho cô,
anh hứa sẽ bảo vệ cô, yêu thương cô chỉ mong một điều từ cô là mãi chung thuỷ với anh.
Vậy mà Lưu Tĩnh đã làm cái gì, Triệu Thiên Đình thật sự rất rất đau lòng.
Người anh yêu đã không còn yêu anh, trái tim cơ hồ vụn vỡ, tan nát.
Bàn tay Triệu Thiên Đình siết chặt mấy bản báo cáo khiến chúng nhăn nhúm. Hiện tại, anh đang khó chịu đến cực điểm.
Bầu không khí yên tĩnh bỗng nhiên bị quấy phá bởi tiếng chuông điện thoại. Triệu Thiên Đình buông lõng bàn tay, vài giây sau thì cầm điện thoại lên áp vào tai.
"Alo." Giọng nói trầm ổn nhưng lúc nào cũng mang một áp lực vô hình khiến người khác phải sợ hãi.
"Thiên Đình, tại sao lại làm như vậy?" Đầu dây bên kia, Lục Dĩ Thiên nhíu mày nghi hoặc vì hành động của Triệu Thiên Đình.
Triệu Thiên Đình biết Lục Dĩ Thiên đang hỏi về vấn đề gì, anh chỉ im lặng không trả lời.
Lục Dĩ Thiên không nản chí, hắn không hề gấp rút mà đang chờ đợi bởi hắn muốn nghe mọi chuyện từ miệng của Triệu Thiên Đình.
Khoảng một lúc sau, Triệu Thiên Đình mở miệng, giọng nói trầm thấp vang lên : "Cô ấy đã phản bội mình."
Triệu Thiên Đình biết Lục Dĩ Thiên gọi đến là vì chuyện này, tuy hắn lạnh lùng vô cảm nhưng hắn vẫn luôn quan tâm anh, một cuộc gọi cũng đủ thể hiện sự quan tâm có một người bạn.
Lục Dĩ Thiên nghe xong không vội nói, hắn biết Triệu Thiên Đình đang rất đau lòng, có cả khổ sở. Nhưng hắn không giỏi an ủi người khác vì vậy không biết nên nói với Triệu Thiên Đình thế nào.
Thì ra, Triệu Thiên Đình muốn hủy hôn lễ của bản thân mình là vì lý do này.
Lục Dĩ Thiên biết Triệu Thiên Đình rất mong đợi và háo hức đến ngày cử hành hôn lễ. Triệu Thiên Đình thường gọi điện nhắc nhở hắn, câu từ lúc nào cũng toát nên sự vui mừng khó tả, có thể anh không phát giác nhưng Lục Dĩ Thiên biết anh rất chờ mong ngày đó.
Vậy mà kết quả của tình yêu lại là sự phản bội, ngày đó sẽ không đến được nữa. Lục Dĩ Thiên có thể hiểu được cảm giác của anh lúc bấy giờ. Có thể là tuyệt vọng, bất lực.
Cuối cùng, Lục Dĩ Thiên vẫn trấn an bạn tốt một câu : "Nhấc lên được thì buông xuống sẽ được. Triệu Thiên Đình, cậu không được làm mình thất vọng."
Nói xong Lục Dĩ Thiên cúp máy, có lẽ Triệu Thiên Đình cần nên bình tâm lại vì vậy hắn sẽ không làm phiền anh nữa.
Tính cách của Triệu Thiên Đình, hắn tin anh sẽ nhanh chóng không đau buồn nữa.
Nhưng Lục Dĩ Thiên không biết, một khi đã mở lòng ra chấp nhận yêu ai đó thì sẽ khó mà buông bỏ được.
Triệu Thiên Đình cười trừ một cái, cái tên Lục Dĩ Thiên này lúc nào cũng kiệm lời như vậy. Đúng là mãi không thay đổi. Nhưng mà, lời hắn nói, Triệu Thiên Đình sao có thể làm được?
Chiều gần đến, Triệu Thiên Đình vừa chuẩn bị về Dư Viên thì điện thoại lại vang lên. Màn hình hiển thị một cái tên mạnh mẽ, Nam Kỷ Dận. Triệu Thiên Đình không chần chừ mà ấn nghe.
"Hôm nay cậu rảnh không có việc gì làm à?" Triệu Thiên Đình tựa lưng ra ghế, đầu ngửa về phía trước, bâng quơ hỏi.
"Cứ tưởng cậu có chuyện gì đó nhưng thầm nghĩ Triệu Thiên Đình cậu thì có chuyện gì? Nhưng lúc biết được tin cậu hủy hôn lễ, thì ra là có chuyện thật nhưng giọng điệu thì không giống lắm."
Đầu dâu bên kia, Nam Kỷ Dận lắc đầu một cái, ánh mắt sâu hút nhẹ nhàng nhíu lại.
Triệu Thiên Đình nghe thấy giọng điệu quen thuộc của Nam Kỷ Dận thì cười nhẹ một cái, hắn là đang quan tâm anh đấy à.
Nam Kỷ Dận, người bạn tốt thứ hai của Triệu Thiên Đình. Và hắn cũng là đối thủ cạnh tranh trên thương trường của anh, Tổng giám đốc Nam thị.
"Không giống thì không phải có chuyện rồi, chẳng phải sao?" Triệu Thiên Đình ngẩng đầu xoay xoay cây bút trong tay, đến khi cây bút rớt xuống thì liền trả lời.
"Mảnh đất béo mỡ ở An Hoa khiến bao nhiêu người cần nó để đầu tư, vậy mà cậu không cạnh tranh với mình, chấp nhận chịu thua như thế là sao? Tác phong làm việc của Triệu Thiên Đình không phải như vậy!" Nam Kỷ Dận cố tình nhấn mạnh câu cuối, hắn thật sự không ngờ Triệu Thiên đình lại bỏ qua món mồi ngon này, phải chăng là anh có chuyện gì đó.
Nam Kỷ Dận thừa nhận, hắn và Triệu Thiên Đình là bạn tốt, phải nói là vô cùng tốt. Nhưng trên thương trường thì hai người luôn là đối thủ cạnh tranh của nhau, không ai vì tình nghĩa mà nhường nhịn.
Hành động nhường nhịn đó là xem thường đối phương, nghĩ rằng đối phương không có năng lực để cùng cạnh tranh. Vấn đề này cả hai cùng hiểu và cả hai sẽ không phạm phải.
Bình thường, bất kể dự án tốt nào, Triệu thị và Nam thị đều cùng nhau giành lấy. Đôi khi Triệu thị giành được dự án mới, đôi khi lại là Nam thị. Nếu cùng hợp tác, cả hai tập đoàn sẽ dốc hết sức, nếu cùng phân đua, cả hai cũng sẽ không nhường nhịn.
Nhưng mấy ngày nay, dự án mới để thi công công trình ở một mảnh đất ở An Hoa, khó khăn lắm nơi đó mới được chuyển nhượng lại. Triệu thị và Nam thị đã dòm ngó mảnh đất đó từ lâu, vậy mà khi được đấu giá, Triệu thị lại không có mặt.
Vì vậy nên Nam thị đã giành được dự án mới, và cũng vì thế mà dạo này Nam Kỷ Dận bận tối mặt tối mũi. Tuy lạ với cách hành động của Triệu Thiên Đình nhưng cũng không có thời gian để hỏi.
Hôm nay vừa xử lý xong công việc, lại vừa nghe tin Triệu Thiên Đình hủy bỏ hôn lễ, Nam Kỷ Dận không nghĩ ngợi nhiều liền gọi đến.
Hắn đã biết rõ lí do vì sao Triệu Thiên Đình lại từ bỏ dự án quan trọng. Nếu hắn đoán không nhầm thì có chuyện gì đó về tình cảm của Triệu Thiên Đình và cô vợ nhỏ của mình.
Cũng có lẽ, câu chuyện đó đã đi quá tầm kiểm soát của Triệu Thiên Đình, vì vậy anh mới đau lòng mà không quan tâm đến công việc.
"Nhường lại cho cậu đấy, mình không có hứng thú với mảnh đất đó nữa." Triệu Thiên Đình biết Nam Kỷ Dận đã đoán ra mọi chuyện, tuy nhiên anh vẫn đùa một câu.
"Thiên Đình, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?" Giọng điệu tuy bình thường nhưng lại mang một khí thế bức người giống như nếu Triệu Thiên Đình không trả lời thì Nam Kỷ Dận sẽ bóp chết anh.
Nhưng ngoài khí thế bức người vẫn còn có sự lo lắng trong câu nói. Tức nhiên, Triệu Thiên Đình nhận ra điều đó.
Anh thở ra một cái, bình thản nói : "Cô ấy đã phản bội mình."
Chỉ có những người bạn tốt Triệu Thiên Đình mới có thể nói ra tâm sự trong lòng. Câu nói này anh đã nói hai lần trong ngày.
Tuy tỏ ra vô cùng ổn nhưng tâm tư Triệu Thiên Đình như bị đảo lộn, tim anh vô cùng đau mỗi khi nhắc đến chuyện này. Không chỉ đau đớn tâm hồn mà còn căm phẫn thể xác.
Cũng tại chuyện này mà Triệu Thiên Đình đã không mảy may đến công việc hiện tại, vì vậy dự án quan trọng như thế nào anh cũng không để ý.
Nam Kỷ Dận đã hiểu ra mọi chuyện, cũng một phần đúng theo dự đoán của hắn, xem ra lần này người anh em tốt của hắn phải ăn không ngon ngủ không yên rồi.
Trên lập trường một người bạn, Nam Kỷ Dận hiểu và thông cảm cho Triệu Thiên Đình. Nhưng anh bị phản bội, thật sự là như thế sao?
"Đình, vậy cậu có điều tra ra người đàn ông đó không?"
Vậy mà Lưu Tĩnh đã làm cái gì, Triệu Thiên Đình thật sự rất rất đau lòng.
Người anh yêu đã không còn yêu anh, trái tim cơ hồ vụn vỡ, tan nát.
Bàn tay Triệu Thiên Đình siết chặt mấy bản báo cáo khiến chúng nhăn nhúm. Hiện tại, anh đang khó chịu đến cực điểm.
Bầu không khí yên tĩnh bỗng nhiên bị quấy phá bởi tiếng chuông điện thoại. Triệu Thiên Đình buông lõng bàn tay, vài giây sau thì cầm điện thoại lên áp vào tai.
"Alo." Giọng nói trầm ổn nhưng lúc nào cũng mang một áp lực vô hình khiến người khác phải sợ hãi.
"Thiên Đình, tại sao lại làm như vậy?" Đầu dây bên kia, Lục Dĩ Thiên nhíu mày nghi hoặc vì hành động của Triệu Thiên Đình.
Triệu Thiên Đình biết Lục Dĩ Thiên đang hỏi về vấn đề gì, anh chỉ im lặng không trả lời.
Lục Dĩ Thiên không nản chí, hắn không hề gấp rút mà đang chờ đợi bởi hắn muốn nghe mọi chuyện từ miệng của Triệu Thiên Đình.
Khoảng một lúc sau, Triệu Thiên Đình mở miệng, giọng nói trầm thấp vang lên : "Cô ấy đã phản bội mình."
Triệu Thiên Đình biết Lục Dĩ Thiên gọi đến là vì chuyện này, tuy hắn lạnh lùng vô cảm nhưng hắn vẫn luôn quan tâm anh, một cuộc gọi cũng đủ thể hiện sự quan tâm có một người bạn.
Lục Dĩ Thiên nghe xong không vội nói, hắn biết Triệu Thiên Đình đang rất đau lòng, có cả khổ sở. Nhưng hắn không giỏi an ủi người khác vì vậy không biết nên nói với Triệu Thiên Đình thế nào.
Thì ra, Triệu Thiên Đình muốn hủy hôn lễ của bản thân mình là vì lý do này.
Lục Dĩ Thiên biết Triệu Thiên Đình rất mong đợi và háo hức đến ngày cử hành hôn lễ. Triệu Thiên Đình thường gọi điện nhắc nhở hắn, câu từ lúc nào cũng toát nên sự vui mừng khó tả, có thể anh không phát giác nhưng Lục Dĩ Thiên biết anh rất chờ mong ngày đó.
Vậy mà kết quả của tình yêu lại là sự phản bội, ngày đó sẽ không đến được nữa. Lục Dĩ Thiên có thể hiểu được cảm giác của anh lúc bấy giờ. Có thể là tuyệt vọng, bất lực.
Cuối cùng, Lục Dĩ Thiên vẫn trấn an bạn tốt một câu : "Nhấc lên được thì buông xuống sẽ được. Triệu Thiên Đình, cậu không được làm mình thất vọng."
Nói xong Lục Dĩ Thiên cúp máy, có lẽ Triệu Thiên Đình cần nên bình tâm lại vì vậy hắn sẽ không làm phiền anh nữa.
Tính cách của Triệu Thiên Đình, hắn tin anh sẽ nhanh chóng không đau buồn nữa.
Nhưng Lục Dĩ Thiên không biết, một khi đã mở lòng ra chấp nhận yêu ai đó thì sẽ khó mà buông bỏ được.
Triệu Thiên Đình cười trừ một cái, cái tên Lục Dĩ Thiên này lúc nào cũng kiệm lời như vậy. Đúng là mãi không thay đổi. Nhưng mà, lời hắn nói, Triệu Thiên Đình sao có thể làm được?
Chiều gần đến, Triệu Thiên Đình vừa chuẩn bị về Dư Viên thì điện thoại lại vang lên. Màn hình hiển thị một cái tên mạnh mẽ, Nam Kỷ Dận. Triệu Thiên Đình không chần chừ mà ấn nghe.
"Hôm nay cậu rảnh không có việc gì làm à?" Triệu Thiên Đình tựa lưng ra ghế, đầu ngửa về phía trước, bâng quơ hỏi.
"Cứ tưởng cậu có chuyện gì đó nhưng thầm nghĩ Triệu Thiên Đình cậu thì có chuyện gì? Nhưng lúc biết được tin cậu hủy hôn lễ, thì ra là có chuyện thật nhưng giọng điệu thì không giống lắm."
Đầu dâu bên kia, Nam Kỷ Dận lắc đầu một cái, ánh mắt sâu hút nhẹ nhàng nhíu lại.
Triệu Thiên Đình nghe thấy giọng điệu quen thuộc của Nam Kỷ Dận thì cười nhẹ một cái, hắn là đang quan tâm anh đấy à.
Nam Kỷ Dận, người bạn tốt thứ hai của Triệu Thiên Đình. Và hắn cũng là đối thủ cạnh tranh trên thương trường của anh, Tổng giám đốc Nam thị.
"Không giống thì không phải có chuyện rồi, chẳng phải sao?" Triệu Thiên Đình ngẩng đầu xoay xoay cây bút trong tay, đến khi cây bút rớt xuống thì liền trả lời.
"Mảnh đất béo mỡ ở An Hoa khiến bao nhiêu người cần nó để đầu tư, vậy mà cậu không cạnh tranh với mình, chấp nhận chịu thua như thế là sao? Tác phong làm việc của Triệu Thiên Đình không phải như vậy!" Nam Kỷ Dận cố tình nhấn mạnh câu cuối, hắn thật sự không ngờ Triệu Thiên đình lại bỏ qua món mồi ngon này, phải chăng là anh có chuyện gì đó.
Nam Kỷ Dận thừa nhận, hắn và Triệu Thiên Đình là bạn tốt, phải nói là vô cùng tốt. Nhưng trên thương trường thì hai người luôn là đối thủ cạnh tranh của nhau, không ai vì tình nghĩa mà nhường nhịn.
Hành động nhường nhịn đó là xem thường đối phương, nghĩ rằng đối phương không có năng lực để cùng cạnh tranh. Vấn đề này cả hai cùng hiểu và cả hai sẽ không phạm phải.
Bình thường, bất kể dự án tốt nào, Triệu thị và Nam thị đều cùng nhau giành lấy. Đôi khi Triệu thị giành được dự án mới, đôi khi lại là Nam thị. Nếu cùng hợp tác, cả hai tập đoàn sẽ dốc hết sức, nếu cùng phân đua, cả hai cũng sẽ không nhường nhịn.
Nhưng mấy ngày nay, dự án mới để thi công công trình ở một mảnh đất ở An Hoa, khó khăn lắm nơi đó mới được chuyển nhượng lại. Triệu thị và Nam thị đã dòm ngó mảnh đất đó từ lâu, vậy mà khi được đấu giá, Triệu thị lại không có mặt.
Vì vậy nên Nam thị đã giành được dự án mới, và cũng vì thế mà dạo này Nam Kỷ Dận bận tối mặt tối mũi. Tuy lạ với cách hành động của Triệu Thiên Đình nhưng cũng không có thời gian để hỏi.
Hôm nay vừa xử lý xong công việc, lại vừa nghe tin Triệu Thiên Đình hủy bỏ hôn lễ, Nam Kỷ Dận không nghĩ ngợi nhiều liền gọi đến.
Hắn đã biết rõ lí do vì sao Triệu Thiên Đình lại từ bỏ dự án quan trọng. Nếu hắn đoán không nhầm thì có chuyện gì đó về tình cảm của Triệu Thiên Đình và cô vợ nhỏ của mình.
Cũng có lẽ, câu chuyện đó đã đi quá tầm kiểm soát của Triệu Thiên Đình, vì vậy anh mới đau lòng mà không quan tâm đến công việc.
"Nhường lại cho cậu đấy, mình không có hứng thú với mảnh đất đó nữa." Triệu Thiên Đình biết Nam Kỷ Dận đã đoán ra mọi chuyện, tuy nhiên anh vẫn đùa một câu.
"Thiên Đình, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?" Giọng điệu tuy bình thường nhưng lại mang một khí thế bức người giống như nếu Triệu Thiên Đình không trả lời thì Nam Kỷ Dận sẽ bóp chết anh.
Nhưng ngoài khí thế bức người vẫn còn có sự lo lắng trong câu nói. Tức nhiên, Triệu Thiên Đình nhận ra điều đó.
Anh thở ra một cái, bình thản nói : "Cô ấy đã phản bội mình."
Chỉ có những người bạn tốt Triệu Thiên Đình mới có thể nói ra tâm sự trong lòng. Câu nói này anh đã nói hai lần trong ngày.
Tuy tỏ ra vô cùng ổn nhưng tâm tư Triệu Thiên Đình như bị đảo lộn, tim anh vô cùng đau mỗi khi nhắc đến chuyện này. Không chỉ đau đớn tâm hồn mà còn căm phẫn thể xác.
Cũng tại chuyện này mà Triệu Thiên Đình đã không mảy may đến công việc hiện tại, vì vậy dự án quan trọng như thế nào anh cũng không để ý.
Nam Kỷ Dận đã hiểu ra mọi chuyện, cũng một phần đúng theo dự đoán của hắn, xem ra lần này người anh em tốt của hắn phải ăn không ngon ngủ không yên rồi.
Trên lập trường một người bạn, Nam Kỷ Dận hiểu và thông cảm cho Triệu Thiên Đình. Nhưng anh bị phản bội, thật sự là như thế sao?
"Đình, vậy cậu có điều tra ra người đàn ông đó không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.