Chương 82: Nam Tịch Viên đến
Ngọc Trân
30/05/2020
Bỗng anh nhớ đến một lần quay phim cùng Lưu Tĩnh, cảnh quay đó là cảnh quay
dưới mưa của hai người. Lúc đầu đạo diễn đã định dùng mưa giả, sẽ không
bị ướt mấy. Nhưng Lưu Tĩnh đã thẳng thừng bác bỏ cái ý định của đạo
diễn. Cô muốn diễn dưới mưa thật.
Tức nhiên Ngôn Hiên cũng đồng ý. Cảnh quay đó phải NG mấy lần vì mưa quá lớn, trục trặc một số cảnh diễn. Mặc dù vậy nhưng Lưu Tĩnh vẫn tiếp tục quay, không dùng diễn viên đóng thế cũng không dùng mưa giả.
Vì sự nghiệp diễn xuất, Lưu lại hy sinh nhiều như vậy, kiếm đâu ra được người nào như cô chứ?
Thế nên, Ngôn Hiên càng trân trọng và yêu thích cô. Lưu Tĩnh trong mắt anh là một người sáng suốt, biết chịu đựng và hy sinh. Cô luôn kiềm chế bản thân, dù nhiều lần bị gây khó dễ cũng không lên tiếng. Nhưng hôm nay, hành động của cô thật sự rất lạ.
Nếu như giới truyền thông biết và chụp được những hình ảnh này, đảm bảo Lưu Tĩnh sẽ càng đi xuống. Nhưng cô lại không quan tâm điều đó, vậy vì điều gì đã khiến Lưu Tĩnh thành ra như thế này?
Mất kiểm soát, tự động đánh người đều không phải là tác phong của cô.
Hiện tại, người Ngôn Hiên lo lắng là Lưu Tĩnh chứ không phải Chu Nghi.
"Hai cái tát đó chưa đủ cho những việc làm mà cô gây ra đâu." Lưu Tĩnh lạnh lùng đáp trả Chu Nghi, ánh mắt sắc bén như dao liếc nhìn ả.
Lưu Tĩnh đảm bảo, nếu ánh mắt có thể giết người thì Chu Nghi không biết đã chết bao nhiêu lần dưới cái nhìn của cô.
Khi Lưu Tĩnh vừa chuẩn bị rời đi thì Ngôn Hiên đã bắt lấy cánh tay cô, anh lo lắng quan tâm : "Em sao vậy?"
Lưu Tĩnh quay đầu, cô bắt gặp được tia đau lòng từ trong mắt Ngôn Hiên, anh đau lòng vì cô sao?
"Cẩn thận người phụ nữ bên cạnh anh."
Lưu Tĩnh biết Ngôn Hiên thích mình nhưng cô không biết vì lí do gì mà hiện tại anh lại thân thiết với Chu Nghi như vậy. Từ trong mắt của anh, Lưu Tĩnh nhận ra anh vẫn không buông được cô, tức nhiên điều đó chứng tỏ anh không hề yêu Chu Nghi. Dù sao Lưu Tĩnh vẫn nên nhắc nhở anh một câu, có nghe hay không còn tùy thuộc vào quyền của Ngôn Hiên.
Vội rút cánh tay khỏi tay Ngôn Hiên, Lưu Tĩnh nhanh chóng bước đi.
Cô vào trong xe mà yên vị, Giang Thi liền bắt đầu khởi động xe.
Giang Thi cũng rất bất ngờ vì hành động của Lưu Tĩnh, lúc đầu chị không nhận ra người phụ nữ kia nhưng sau đó lại nhanh chóng biết được cô ta là Chu Nghi.
Tuy chị rất hả dạ vì hai cái tát của cô dành cho Chu Nghi nhưng chị cảm thấy có gì đó không đúng. Phải chăng vì cú sốc nào đó đã biến Lưu Tĩnh trở nên dứt khoát và mất kiểm soát thế này?
Giang Thi biết dù có hỏi Lưu Tĩnh cũng không trả lời. Nội tâm của cô hình như đang bị tổn thương.
Thấy bóng dáng Lưu Tĩnh dần bị khuất đi lòng Ngôn Hiên lại não nề hẳn. Anh muốn biết vì sao Lưu Tĩnh lại hành động như thế này, bởi anh rất lo lắng cho cô.
Thấy vẻ mặt sốt ruột đó của Ngôn Hiên, Chu Nghi càng tức giận hơn, ả dậm chân bình bịch : "Hiên, cô ta đánh em như thế này đây, em đau quá đi mất." Vừa nói, nước mắt vừa chảy ra.
Bây giờ Ngôn Hiên mới nhớ đến Chu Nghi vẫn còn bên cạnh mình, anh quay sang chỉ nói một câu : "Vào xe bôi thuốc đi." Sau đó bỏ đi, anh vẫn còn đang suy nghĩ vì những lời nói của Lưu Tĩnh, rốt cuộc nó có hàm ý gì?
Chu Nghi vô cùng căm phẫn, tại sao Lưu Tĩnh lại xuất hiện chứ, vì cô, tất cả đều tại cô. Nếu Lưu Tĩnh không đến đây thì Ngôn Hiên đâu có thờ ơ ả?
Mối nhục này, khó lòng quên được. Ả sẽ không để yên!
...
Vừa thông báo qua điện thoại cho Triệu tổng mọi chuyện ở Dư Viên thì chị Tiêu liền chạy ra mở cổng. Nhìn cô gái trước mặt, chị Tiêu đánh giá một lúc.
Cô gái ăn mặc thoải mái, kết hợp giữa quần jeans và áo thun đơn giản, tóc búi cao càng tôn lên sự trẻ trung năng động.
Cô gái cười lộ hai đồng tiền sâu hút : "Anh Đình đã đồng ý cho tôi vào rồi đúng không?"
Chị Tiêu gật đầu : "Triệu tổng đã đồng ý."
Chị Tiêu cảm thấy vô cùng thắc mắc, hôm nay có một cô gái đến Dư Viên tìm Triệu tổng, cô ấy tỏ ra rất gần gũi và tự nhiên. Một mực muốn vào bên trong.
Nhưng không có sự cho phép của Triệu tổng, chị Tiêu không dám làm bừa. Hết cách, cô gái tự khai tên, bảo chị gọi cho Triệu Thiên Đình và thông báo cho anh một tiếng, đảm bảo khi nghe tên mình thì anh sẽ không chần chừ mà đồng ý mà cho vào nhà.
Chị Tiêu ngợ một lúc, cuối cùng cũng chấp nhận vào trong gọi cho Triệu tổng một cuộc và nói tên cô gái kia ra.
Triệu Thiên Đình vừa nghe ba chữ Nam Tịch Viên thì tỏ ra bình thường, anh dặn dò : "Cho cô ấy vào đi. Nhà của tôi cũng như nhà cô ấy."
Điều khiến chị Tiêu lo lắng nhất chính là những câu nói của Triệu tổng, anh còn dặn dò một vài thứ, chuẩn bị thức ăn cho Nam Tịch Viên. Phải chăng cô gái này có quan hệ mật thiết gì đó với Triệu tổng, vậy Lưu Tĩnh chẳng phải sẽ khổ hơn sao?
Tịch Viên vừa nghe câu nói xuất phát từ miệng chị Tiêu thì liền nhanh chóng đi vào Dư Viên. Nơi đây xem ra vẫn không có thay đổi gì.
Thứ thay đổi là người giúp việc, vì chị ta là người mới nên không nhận ra Tịch Viên là ai.
Tịch Viên vào phòng khách, sau đó lại tiêu soái đi lên lầu.
Nàng tự nhiên mở cửa phòng ngủ của Triệu Thiên Đình ra, xem nơi này như phòng của mình, bình thản đi vào.
Lâu nay, Tịch Viên cắt mọi liên lạc với người nhà, vì vậy không ai biết nàng ở đâu và nàng cũng không nắm bắt được tin tức gì cả.
Tự nhiên hôm qua nàng có hứng nên gọi về Nam thị, người bắt máy đương nhiên là tổng giám đốc Nam thị và cũng là anh trai của nàng, Nam Kỷ Dận.
Nam Kỷ Dận không hề lo lắng cho sự mất tích của cô em gái nhỏ này của mình, bởi hắn biết năng lực của nàng, không ai có thể hại được Nam Tịch Viên, trừ phi có người cố tình.
Được nàng liên lạc, Nam Kỷ Dận hỏi thăm sức khỏe vài câu sau đó thông báo tình hình hiện tại của Triệu Thiên Đình.
Tức nhiên Ngôn Hiên cũng đồng ý. Cảnh quay đó phải NG mấy lần vì mưa quá lớn, trục trặc một số cảnh diễn. Mặc dù vậy nhưng Lưu Tĩnh vẫn tiếp tục quay, không dùng diễn viên đóng thế cũng không dùng mưa giả.
Vì sự nghiệp diễn xuất, Lưu lại hy sinh nhiều như vậy, kiếm đâu ra được người nào như cô chứ?
Thế nên, Ngôn Hiên càng trân trọng và yêu thích cô. Lưu Tĩnh trong mắt anh là một người sáng suốt, biết chịu đựng và hy sinh. Cô luôn kiềm chế bản thân, dù nhiều lần bị gây khó dễ cũng không lên tiếng. Nhưng hôm nay, hành động của cô thật sự rất lạ.
Nếu như giới truyền thông biết và chụp được những hình ảnh này, đảm bảo Lưu Tĩnh sẽ càng đi xuống. Nhưng cô lại không quan tâm điều đó, vậy vì điều gì đã khiến Lưu Tĩnh thành ra như thế này?
Mất kiểm soát, tự động đánh người đều không phải là tác phong của cô.
Hiện tại, người Ngôn Hiên lo lắng là Lưu Tĩnh chứ không phải Chu Nghi.
"Hai cái tát đó chưa đủ cho những việc làm mà cô gây ra đâu." Lưu Tĩnh lạnh lùng đáp trả Chu Nghi, ánh mắt sắc bén như dao liếc nhìn ả.
Lưu Tĩnh đảm bảo, nếu ánh mắt có thể giết người thì Chu Nghi không biết đã chết bao nhiêu lần dưới cái nhìn của cô.
Khi Lưu Tĩnh vừa chuẩn bị rời đi thì Ngôn Hiên đã bắt lấy cánh tay cô, anh lo lắng quan tâm : "Em sao vậy?"
Lưu Tĩnh quay đầu, cô bắt gặp được tia đau lòng từ trong mắt Ngôn Hiên, anh đau lòng vì cô sao?
"Cẩn thận người phụ nữ bên cạnh anh."
Lưu Tĩnh biết Ngôn Hiên thích mình nhưng cô không biết vì lí do gì mà hiện tại anh lại thân thiết với Chu Nghi như vậy. Từ trong mắt của anh, Lưu Tĩnh nhận ra anh vẫn không buông được cô, tức nhiên điều đó chứng tỏ anh không hề yêu Chu Nghi. Dù sao Lưu Tĩnh vẫn nên nhắc nhở anh một câu, có nghe hay không còn tùy thuộc vào quyền của Ngôn Hiên.
Vội rút cánh tay khỏi tay Ngôn Hiên, Lưu Tĩnh nhanh chóng bước đi.
Cô vào trong xe mà yên vị, Giang Thi liền bắt đầu khởi động xe.
Giang Thi cũng rất bất ngờ vì hành động của Lưu Tĩnh, lúc đầu chị không nhận ra người phụ nữ kia nhưng sau đó lại nhanh chóng biết được cô ta là Chu Nghi.
Tuy chị rất hả dạ vì hai cái tát của cô dành cho Chu Nghi nhưng chị cảm thấy có gì đó không đúng. Phải chăng vì cú sốc nào đó đã biến Lưu Tĩnh trở nên dứt khoát và mất kiểm soát thế này?
Giang Thi biết dù có hỏi Lưu Tĩnh cũng không trả lời. Nội tâm của cô hình như đang bị tổn thương.
Thấy bóng dáng Lưu Tĩnh dần bị khuất đi lòng Ngôn Hiên lại não nề hẳn. Anh muốn biết vì sao Lưu Tĩnh lại hành động như thế này, bởi anh rất lo lắng cho cô.
Thấy vẻ mặt sốt ruột đó của Ngôn Hiên, Chu Nghi càng tức giận hơn, ả dậm chân bình bịch : "Hiên, cô ta đánh em như thế này đây, em đau quá đi mất." Vừa nói, nước mắt vừa chảy ra.
Bây giờ Ngôn Hiên mới nhớ đến Chu Nghi vẫn còn bên cạnh mình, anh quay sang chỉ nói một câu : "Vào xe bôi thuốc đi." Sau đó bỏ đi, anh vẫn còn đang suy nghĩ vì những lời nói của Lưu Tĩnh, rốt cuộc nó có hàm ý gì?
Chu Nghi vô cùng căm phẫn, tại sao Lưu Tĩnh lại xuất hiện chứ, vì cô, tất cả đều tại cô. Nếu Lưu Tĩnh không đến đây thì Ngôn Hiên đâu có thờ ơ ả?
Mối nhục này, khó lòng quên được. Ả sẽ không để yên!
...
Vừa thông báo qua điện thoại cho Triệu tổng mọi chuyện ở Dư Viên thì chị Tiêu liền chạy ra mở cổng. Nhìn cô gái trước mặt, chị Tiêu đánh giá một lúc.
Cô gái ăn mặc thoải mái, kết hợp giữa quần jeans và áo thun đơn giản, tóc búi cao càng tôn lên sự trẻ trung năng động.
Cô gái cười lộ hai đồng tiền sâu hút : "Anh Đình đã đồng ý cho tôi vào rồi đúng không?"
Chị Tiêu gật đầu : "Triệu tổng đã đồng ý."
Chị Tiêu cảm thấy vô cùng thắc mắc, hôm nay có một cô gái đến Dư Viên tìm Triệu tổng, cô ấy tỏ ra rất gần gũi và tự nhiên. Một mực muốn vào bên trong.
Nhưng không có sự cho phép của Triệu tổng, chị Tiêu không dám làm bừa. Hết cách, cô gái tự khai tên, bảo chị gọi cho Triệu Thiên Đình và thông báo cho anh một tiếng, đảm bảo khi nghe tên mình thì anh sẽ không chần chừ mà đồng ý mà cho vào nhà.
Chị Tiêu ngợ một lúc, cuối cùng cũng chấp nhận vào trong gọi cho Triệu tổng một cuộc và nói tên cô gái kia ra.
Triệu Thiên Đình vừa nghe ba chữ Nam Tịch Viên thì tỏ ra bình thường, anh dặn dò : "Cho cô ấy vào đi. Nhà của tôi cũng như nhà cô ấy."
Điều khiến chị Tiêu lo lắng nhất chính là những câu nói của Triệu tổng, anh còn dặn dò một vài thứ, chuẩn bị thức ăn cho Nam Tịch Viên. Phải chăng cô gái này có quan hệ mật thiết gì đó với Triệu tổng, vậy Lưu Tĩnh chẳng phải sẽ khổ hơn sao?
Tịch Viên vừa nghe câu nói xuất phát từ miệng chị Tiêu thì liền nhanh chóng đi vào Dư Viên. Nơi đây xem ra vẫn không có thay đổi gì.
Thứ thay đổi là người giúp việc, vì chị ta là người mới nên không nhận ra Tịch Viên là ai.
Tịch Viên vào phòng khách, sau đó lại tiêu soái đi lên lầu.
Nàng tự nhiên mở cửa phòng ngủ của Triệu Thiên Đình ra, xem nơi này như phòng của mình, bình thản đi vào.
Lâu nay, Tịch Viên cắt mọi liên lạc với người nhà, vì vậy không ai biết nàng ở đâu và nàng cũng không nắm bắt được tin tức gì cả.
Tự nhiên hôm qua nàng có hứng nên gọi về Nam thị, người bắt máy đương nhiên là tổng giám đốc Nam thị và cũng là anh trai của nàng, Nam Kỷ Dận.
Nam Kỷ Dận không hề lo lắng cho sự mất tích của cô em gái nhỏ này của mình, bởi hắn biết năng lực của nàng, không ai có thể hại được Nam Tịch Viên, trừ phi có người cố tình.
Được nàng liên lạc, Nam Kỷ Dận hỏi thăm sức khỏe vài câu sau đó thông báo tình hình hiện tại của Triệu Thiên Đình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.