Chương 99: Phê bình món cá
Ngọc Trân
31/05/2020
Triệu Thiên Đình anh chưa từng phụ thuộc vào người khác. Triệu thị càng không như vậy.
Muốn anh đi găp đối tác vào tối nay chẳng lẽ công sức anh bỏ ra từ chiều đến giờ là vô ích?
Anh có thể bỏ công việc, cái duy nhất anh không thể không quan tâm đến chính là phu nhân của mình - Lưu Tĩnh.
Chị Tiêu tắt điện thoại để sang một bên. Chị không hiểu về chuyện ở Triệu thị nên cũng không tiện xen vào, vì thế chị tiếp tục chỉ dẫn Triệu Thiên Đình.
"Triệu tổng lật cá lại đi, có thể tăng lửa lớn hơn một chút nữa, và còn..."
Chị Tiêu vừa nói vừa chỉ, Triệu Thiên Đình hoàn toàn làm theo.
Lưu Tĩnh không tiếp tục đứng đây nữa, cô xoay người lên lầu.
Lời của anh, hành động của anh, Lưu Tĩnh thật sự cảm động.
Công việc quan trọng mà anh nói là nấu ăn cho cô thật ư?
Triệu Thiên Đình là một người cuồng công việc, anh luôn dành từng phút một để xử lý công việc ở Triệu thị, không hề xao lãng chút nào. Cũng vì thế mà Triệu thị dần dần đi lên, vương tầm cao ra thế giới, nó trở thành tập đoàn tài chính quy mô nhất nhì đất nước.
Vậy mà, lần này anh lại vì một chuyện nhỏ nhặt bỏ công việc, xem nó không quan trọng nữa. Cô nhìn thấy được sự chăm chỉ, cố gắng trong đôi mắt của Triệu Thiên Đình, anh muốn làm món ngon nhất cho cô, muốn cô được vui.
Cô, sao có thể không thấy cảm động?
Nhưng cảm động thì sao, Lưu Tĩnh vẫn nên giấu kín trong lòng thì hơn...
Nửa tiếng sau Lưu Tĩnh từ trên lầu đi xuống, cô đi thẳng vào bếp, xem như chưa có chuyện gì xảy ra.
Triệu Thiên Đình đã bày dọn các món ăn trên bàn, món chính rồi đến món khai vị trông vô cùng hoành tráng.
Lúc Lưu Tĩnh vừa bước lại gần bàn, anh đã nhanh chóng kéo ghế cho cô.
"Nào, em ngồi đi."
Lưu Tĩnh không trả lời, cô kéo chiếc ghế bên cạnh ngồi xuống, mặc kệ Triệu Thiên Đình vẫn ngây người ở đó.
Bàn tay Triệu Thiên Đình cứng đờ, anh từ từ buông lõng chiếc ghế sau đó bước sang ghế đối diện Lưu Tĩnh, chậm rãi ngồi xuống.
Không sao, Tĩnh Tĩnh khó tiếp nhận anh cũng là chuyện đương nhiên, anh sẽ tìm cách khác quan tâm cô nhiều hơn.
Nhìn món cá trên bàn, Triệu Thiên Đình nở nụ cười nhẹ, anh vừa định nói gì đó thì Lưu Tĩnh đã động đũa.
Cô gắp một miếng cá chiên nhỏ, tự nhiên bỏ vào miệng.
Hiện tại Triệu Thiên Đình rất hồi hộp, đây là lần đầu tiên anh vào bếp và cũng là lần đầu tiên anh nấu cho một cô gái ăn.
Theo lời của chị Tiêu anh làm không sai tí nào, cá cũng giòn và vàng tươi trông rất bắt mắt.
Anh tin chắc nó không đến nỗi tệ.
Nhìn Lưu Tĩnh dần dần biến sắc sau khi ăn miếng cá, Triệu Thiên Đình nhẹ nheo mày còn có chút hốt hoảng.
Không ngon sao?
"Chị Tiêu, món cá hôm nay có vấn đề. Da thì không giòn tí nào, màu cũng không đẹp mắt, thịt cá thì cứng. Tệ thật đấy." Lưu Tĩnh cố tình nói lớn như đang trách chị Tiêu mặc dù biết cá này do Triệu Thiên Đình chiên.
Thẳng thừng phê bình, từ ngữ vô cùng sắc bén.
Triệu Thiên Đình ngây người ra, anh cảm thấy xót xa làm sao. Món cá này, dù anh đã cố gắng nhưng vẫn không hợp khẩu vị của cô.
Những lời chê trách của Lưu Tĩnh khiến lòng anh đau lắm.
Đáy mắt Triệu Thiên Đình trĩu xuống, nhưng anh nhanh chóng khôi phục lại cảm xúc. Nhìn Lưu Tĩnh, anh dịu dàng nói : "Em ăn món khác đi, cá không ăn được thì lát nữa sẽ đổ bỏ."
Lưu Tĩnh tự nhiên gắp món khác, cô cũng không để ý đến Triệu Thiên Đình lần nào nữa.
Bữa cơm hôm nay, vô cùng tẻ nhạt.
Lưu Tĩnh an được vài đũa thì đứng dậy, cô lạnh nhạt nói : "Tôi ăn no rồi." Sau đó bỏ lên lầu, bước chân càng nhanh.
Triệu Thiên Đình nhìn dĩa cá chiên còn nguyên, anh lắc đầu nói với chị Tiêu ở gần đó :"Lát nữa đổ bỏ hết đi."
"Nhưng món cá đó..." Chị Tiêu nói một nửa thì im bặt. Triệu tổng chiên cá cho Lưu Tĩnh ăn, cô không thích thì để làm gì nữa? Dù có tiếc nuối nhưng chị Tiêu cũng không thể làm gì khác.
Triệu Thiên Đình ngồi im trên ghế, tay cầm đũa cứ giữ nguyên, mắt anh cứ nhìn chằm chằm vào dĩa cá vàng không rời.
Tự an ủi mình, dù gì Lưu Tĩnh cũng nghĩ món cá này là của chị Tiêu làm, không vừa khẩu vị cô là phải.
Tay nghề chưa cao, anh phải học hỏi thêm nhiều rồi.
Lưu Tĩnh lặng lẽ lên lầu, vừa đóng cửa phòng lại cô đã đứng im tại chỗ, lưng dựa chặt vào tường.
Chân trượt từ từ xuống, đến khi ngồi hẳn lên sàn nhà cẩm thạch thì Lưu Tĩnh mới nhắm hai mắt lại.
Sao cô không biết Triệu Thiên Đình đau lòng thế nào chứ, nhưng cô không thể làm gì khác ngoài việc tổn thương anh.
Anh đã tổn thương cô rất nhiều, vì vậy cô cũng phải trả thù.
Cá chiên lúc nãy không đến nỗi tệ. Nó, thật sự rất ngon.
Món ăn ngon nhất mà Lưu Tĩnh từng ăn là cá chiên của Triệu Thiên Đình...
...
Lưu Tĩnh ngồi trên giường, lưng dựa vào thành giường, chân duỗi thẳng, hai tay đan lại, ánh mắt nhìn vào xa xăm.
Cô đối xử với Triệu Thiên Đình như vậy rốt cuộc là đúng hay sai?
Cũng vì cô mà một người cao cao tại thượng như anh lại suốt bếp đeo tạp dề hình con mèo, tay cầm xèng, tay cầm chảo. Đứng tận một lúc lâu để hoàn thành món ăn, lại vì việc làm này mà anh hủy luôn bữa cơm với đối tác.
Tất cả, là điều vì cô.
Cô còn thấy được vết bỏng ở tay anh, rất lớn, rất đỏ. Mảng da ở đấy bị phồng cả lên, có lẽ là rất rát. Nhưng anh lại không hề quan tâm chút nào đến nó. Triệu Thiên Đình không lo lắng nhưng cô... đau lòng.
Lưu Tĩnh có thể nhận ra anh yêu cô thật lòng, anh đã hối lỗi ăn năn. Nhưng cô vẫn không thể bỏ qua chuyện cũ, nó như một bóng ma cứ lấn át lý trí của cô, nó bắt cô phải lạnh lùng, tàn nhẫn.
Có đôi lúc Lưu Tĩnh tự hỏi, cô có thể thương hại cho những người phạm lỗi lầm với cô nhưng tại sao cô vẫn không thể mở lòng với anh.
Có lẽ, mọi chuyện đã đi quá xa, không thể trở về quỹ đạo lúc trước được nữa.
Muốn anh đi găp đối tác vào tối nay chẳng lẽ công sức anh bỏ ra từ chiều đến giờ là vô ích?
Anh có thể bỏ công việc, cái duy nhất anh không thể không quan tâm đến chính là phu nhân của mình - Lưu Tĩnh.
Chị Tiêu tắt điện thoại để sang một bên. Chị không hiểu về chuyện ở Triệu thị nên cũng không tiện xen vào, vì thế chị tiếp tục chỉ dẫn Triệu Thiên Đình.
"Triệu tổng lật cá lại đi, có thể tăng lửa lớn hơn một chút nữa, và còn..."
Chị Tiêu vừa nói vừa chỉ, Triệu Thiên Đình hoàn toàn làm theo.
Lưu Tĩnh không tiếp tục đứng đây nữa, cô xoay người lên lầu.
Lời của anh, hành động của anh, Lưu Tĩnh thật sự cảm động.
Công việc quan trọng mà anh nói là nấu ăn cho cô thật ư?
Triệu Thiên Đình là một người cuồng công việc, anh luôn dành từng phút một để xử lý công việc ở Triệu thị, không hề xao lãng chút nào. Cũng vì thế mà Triệu thị dần dần đi lên, vương tầm cao ra thế giới, nó trở thành tập đoàn tài chính quy mô nhất nhì đất nước.
Vậy mà, lần này anh lại vì một chuyện nhỏ nhặt bỏ công việc, xem nó không quan trọng nữa. Cô nhìn thấy được sự chăm chỉ, cố gắng trong đôi mắt của Triệu Thiên Đình, anh muốn làm món ngon nhất cho cô, muốn cô được vui.
Cô, sao có thể không thấy cảm động?
Nhưng cảm động thì sao, Lưu Tĩnh vẫn nên giấu kín trong lòng thì hơn...
Nửa tiếng sau Lưu Tĩnh từ trên lầu đi xuống, cô đi thẳng vào bếp, xem như chưa có chuyện gì xảy ra.
Triệu Thiên Đình đã bày dọn các món ăn trên bàn, món chính rồi đến món khai vị trông vô cùng hoành tráng.
Lúc Lưu Tĩnh vừa bước lại gần bàn, anh đã nhanh chóng kéo ghế cho cô.
"Nào, em ngồi đi."
Lưu Tĩnh không trả lời, cô kéo chiếc ghế bên cạnh ngồi xuống, mặc kệ Triệu Thiên Đình vẫn ngây người ở đó.
Bàn tay Triệu Thiên Đình cứng đờ, anh từ từ buông lõng chiếc ghế sau đó bước sang ghế đối diện Lưu Tĩnh, chậm rãi ngồi xuống.
Không sao, Tĩnh Tĩnh khó tiếp nhận anh cũng là chuyện đương nhiên, anh sẽ tìm cách khác quan tâm cô nhiều hơn.
Nhìn món cá trên bàn, Triệu Thiên Đình nở nụ cười nhẹ, anh vừa định nói gì đó thì Lưu Tĩnh đã động đũa.
Cô gắp một miếng cá chiên nhỏ, tự nhiên bỏ vào miệng.
Hiện tại Triệu Thiên Đình rất hồi hộp, đây là lần đầu tiên anh vào bếp và cũng là lần đầu tiên anh nấu cho một cô gái ăn.
Theo lời của chị Tiêu anh làm không sai tí nào, cá cũng giòn và vàng tươi trông rất bắt mắt.
Anh tin chắc nó không đến nỗi tệ.
Nhìn Lưu Tĩnh dần dần biến sắc sau khi ăn miếng cá, Triệu Thiên Đình nhẹ nheo mày còn có chút hốt hoảng.
Không ngon sao?
"Chị Tiêu, món cá hôm nay có vấn đề. Da thì không giòn tí nào, màu cũng không đẹp mắt, thịt cá thì cứng. Tệ thật đấy." Lưu Tĩnh cố tình nói lớn như đang trách chị Tiêu mặc dù biết cá này do Triệu Thiên Đình chiên.
Thẳng thừng phê bình, từ ngữ vô cùng sắc bén.
Triệu Thiên Đình ngây người ra, anh cảm thấy xót xa làm sao. Món cá này, dù anh đã cố gắng nhưng vẫn không hợp khẩu vị của cô.
Những lời chê trách của Lưu Tĩnh khiến lòng anh đau lắm.
Đáy mắt Triệu Thiên Đình trĩu xuống, nhưng anh nhanh chóng khôi phục lại cảm xúc. Nhìn Lưu Tĩnh, anh dịu dàng nói : "Em ăn món khác đi, cá không ăn được thì lát nữa sẽ đổ bỏ."
Lưu Tĩnh tự nhiên gắp món khác, cô cũng không để ý đến Triệu Thiên Đình lần nào nữa.
Bữa cơm hôm nay, vô cùng tẻ nhạt.
Lưu Tĩnh an được vài đũa thì đứng dậy, cô lạnh nhạt nói : "Tôi ăn no rồi." Sau đó bỏ lên lầu, bước chân càng nhanh.
Triệu Thiên Đình nhìn dĩa cá chiên còn nguyên, anh lắc đầu nói với chị Tiêu ở gần đó :"Lát nữa đổ bỏ hết đi."
"Nhưng món cá đó..." Chị Tiêu nói một nửa thì im bặt. Triệu tổng chiên cá cho Lưu Tĩnh ăn, cô không thích thì để làm gì nữa? Dù có tiếc nuối nhưng chị Tiêu cũng không thể làm gì khác.
Triệu Thiên Đình ngồi im trên ghế, tay cầm đũa cứ giữ nguyên, mắt anh cứ nhìn chằm chằm vào dĩa cá vàng không rời.
Tự an ủi mình, dù gì Lưu Tĩnh cũng nghĩ món cá này là của chị Tiêu làm, không vừa khẩu vị cô là phải.
Tay nghề chưa cao, anh phải học hỏi thêm nhiều rồi.
Lưu Tĩnh lặng lẽ lên lầu, vừa đóng cửa phòng lại cô đã đứng im tại chỗ, lưng dựa chặt vào tường.
Chân trượt từ từ xuống, đến khi ngồi hẳn lên sàn nhà cẩm thạch thì Lưu Tĩnh mới nhắm hai mắt lại.
Sao cô không biết Triệu Thiên Đình đau lòng thế nào chứ, nhưng cô không thể làm gì khác ngoài việc tổn thương anh.
Anh đã tổn thương cô rất nhiều, vì vậy cô cũng phải trả thù.
Cá chiên lúc nãy không đến nỗi tệ. Nó, thật sự rất ngon.
Món ăn ngon nhất mà Lưu Tĩnh từng ăn là cá chiên của Triệu Thiên Đình...
...
Lưu Tĩnh ngồi trên giường, lưng dựa vào thành giường, chân duỗi thẳng, hai tay đan lại, ánh mắt nhìn vào xa xăm.
Cô đối xử với Triệu Thiên Đình như vậy rốt cuộc là đúng hay sai?
Cũng vì cô mà một người cao cao tại thượng như anh lại suốt bếp đeo tạp dề hình con mèo, tay cầm xèng, tay cầm chảo. Đứng tận một lúc lâu để hoàn thành món ăn, lại vì việc làm này mà anh hủy luôn bữa cơm với đối tác.
Tất cả, là điều vì cô.
Cô còn thấy được vết bỏng ở tay anh, rất lớn, rất đỏ. Mảng da ở đấy bị phồng cả lên, có lẽ là rất rát. Nhưng anh lại không hề quan tâm chút nào đến nó. Triệu Thiên Đình không lo lắng nhưng cô... đau lòng.
Lưu Tĩnh có thể nhận ra anh yêu cô thật lòng, anh đã hối lỗi ăn năn. Nhưng cô vẫn không thể bỏ qua chuyện cũ, nó như một bóng ma cứ lấn át lý trí của cô, nó bắt cô phải lạnh lùng, tàn nhẫn.
Có đôi lúc Lưu Tĩnh tự hỏi, cô có thể thương hại cho những người phạm lỗi lầm với cô nhưng tại sao cô vẫn không thể mở lòng với anh.
Có lẽ, mọi chuyện đã đi quá xa, không thể trở về quỹ đạo lúc trước được nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.