Chương 49: Quan tâm
Ngọc Trân
28/05/2020
Sáng hôm sau, Lưu Tĩnh choàng tỉnh giấc, cả người cô vô cùng đau nhức, muốn cử động cũng rất khó khăn.
Vừa quay sang bên cạnh đã thấy khuôn mặt khôi ngô của Triệu Thiên Đình, bất giác cô mỉm cười hạnh phúc. Điều ước của Lưu Tĩnh rất đơn giản, đó chính là mỗi ngày đều như hôm nay, được ngủ cùng anh, được anh ôm vào lòng, hai người hạnh phúc, không cần gì nữa, chỉ như thế là đủ.
Nhìn sóng mũi cao ngút kia, Lưu Tĩnh thật ghen tỵ, vẻ đẹp của anh đúng thật là yêu nghiệt quá đi mất. Lúc trước cô không mê trai nhưng bây giờ khi yêu Triệu Thiên Đình thì cô đã mê anh mất rồi.
Trong tình yêu Lưu Tĩnh luôn ích kỉ, cô nhất định sẽ không chia sẻ người đàn ông này cho bất kì một người phụ nữ nào khác.
Cô chạm nhẹ vào cái mũi thẳng tắp của anh, sau đó lại lướt xuống cánh môi mỏng. Đôi môi này, cô muốn nó thuộc sở hữu của mình cô.
Bỗng nhiên muốn hôn lấy anh, nghĩ là làm, Lưu Tĩnh ngẩng cao đầu hôn môi mình vào môi anh. Chỉ chạm một cái nhẹ, khi cô chuẩn bị buông ra thì bất ngờ Triệu Thiên Đình giữ chặt đầu cô lại, lật người đè cô xuống giường, anh ra sức hôn lấy cánh môi mềm mại kia.
Tưởng chừng Lưu Tĩnh sắp ngạt vì bị anh hôn nhưng Triệu Thiên Đình đã nhanh chóng buông cô ra, anh nở nụ cười hiếm có : "Em hôn lén anh, nên trừng phạt gì đây?" Dùng tay siết mạnh eo Lưu Tĩnh sau đó lại nhẹ nhàng vuốt ve, ánh mắt anh đầy thâm tình.
"Đừng..." Nhận ra ý đồ của anh, Lưu Tĩnh liền lắc đầu : "Em đói quá!"
Cũng đã hơn tám giờ rồi, không đói mới lạ. Lưu Tĩnh như thỏ con bị bắt nhốt, chỉ biết lo sợ cầu xin.
Triệu Thiên Đình nhéo mạnh eo cô một cái, nhìn khuôn mặt tỏ ra đáng thương của cô mà thâm trầm. Một lúc sau anh mới cất giọng thều thào : "Ăn xong thì em sẽ chết."
Triệu Thiên Đình nhớ cô phát điên, anh muốn cô không chỉ vì dục vọng, mà là vì anh thật sự yêu cô. Chỉ có cách đó anh mới cảm nhận được cô, mới có thể giữ cô bên cạnh, cùng cô say đắm.
Lưu Tĩnh nở một nụ cười ngây thơ, cô đẩy người anh ra, nhanh chóng bước xuống giường, cũng không quan tâm mình không mặc đồ mà ung dung đi vào phòng tắm.
Phải, cô biết Triệu Thiên Đình đang muốn cô, và cũng biết anh đang nhìn cô chằm chằm, nhưng Lưu Tĩnh vẫn cố tình hiên ngang đi trước mặt anh. Cô muốn đùa với lửa.
Tin chắc anh sẽ không làm gì mình bây giờ nên Lưu Tĩnh có thể an tâm mà đi chậm rãi. Chỉ là sau khi ăn xong, cô không biết cuộc đời mình sẽ đi về đâu mà thôi.
Không sao, cùng anh hòa quyện, cô cũng rất thích. Lưu Tĩnh đã nói, người đàn ông này là của mình cô!
Cô phải cố học phi đao mới được, để khi tiểu tam xuất hiện cô sẽ phóng đao vào người ả, cảnh cáo ả, cho ả biết sức mạnh của cô.
...
Ngồi đối diện anh, Lưu Tĩnh bất giác nhăn mặt, sao anh lại nhìn cô chăm chú như thế, mặt cô dính gì sao?
"Sao vậy?"
"Ăn no đi, tranh thủ ăn nhiều vào. Hôm nay em sẽ không xuống giường được."
Lưu Tĩnh há hốc mồm vì câu nói của anh, hên là chị Tiêu đang loay hoay ở bếp mà không quan tâm việc ở đây, nếu không chắc cô ngại chết mất.
Lưu Tĩnh cuối mặt xuống, nhanh chóng cầm đũa.
Muốn cô không xuống giường, sao có thể chứ? Cô phải xuất chiêu.
Lưu Tĩnh đã đụng đũa nhưng Triệu Thiên Đình vẫn ngồi im đó nhìn cô, Lưu Tĩnh ngước mắt lên nhíu mày : "Anh không ăn thì làm sao có sức khiến em không xuống giường nổi?"
Nói câu này cũng kì thật đấy, nhưng mà không sao, dù gì cũng có lên giường đâu, cần gì phải xuống?
"Em ngày càng lớn mật rồi đấy." Triệu Thiên Đình khẽ nói.
"Lớn mật, Triệu Thiên Đình, em thấy anh mới là người lớn mật." Lưu Tĩnh đập mạnh đôi đũa xuống bàn, ánh mắt cô vô cùng nghiêm túc.
"Những ngày qua không có em anh đã đụng vào bao nhiêu cô gái?" Mặc dù biết anh không làm chuyện này nhưng Lưu Tĩnh vẫn đa nghi, với lại có cả bằng chứng...
Thấy thái độ lạnh lùng giọng điệu chất vấn của Lưu Tĩnh mà Triệu Thiên Đình sững người, cô đang điều tra anh?
"Không có ai." Anh không giận, chỉ cảm thấy thoải mái hơn thôi. Hành động như thế của Lưu Tĩnh là quan tâm anh, anh vui.
"Vậy tại sao trên áo của anh có mùi nước hoa của phụ nữ?" Lúc nãy vô tình ngửi chiếc áo sơ mi của Triệu Thiên Đình, cô đã phát hiện ra một mùi hương rất nồng nặc, mùi hương đó là mùi của phụ nữ.
Cô không tin anh sẽ phản bội mình, nhưng cô buộc phải hỏi. Cũng có thể xem như Lưu Tĩnh đang diễn kịch.
Triệu Thiên Đình chợt nhớ đến Tố Tư, là mùi hương trên người ả. Anh vẫn bình thường đáp : "Là thư kí của anh. Cô ta sử dụng hơi nhiều nước hoa, nước hoa lại đắc tiền nên thơm lâu. Có lẽ mùi thơm đó đã bám vào người anh khi cô ta vào phòng làm việc đưa tài liệu."
Đây là sự thật, Triệu Thiên Đình không hề nói dối.
Lưu Tĩnh cũng biết anh không nói dối mình, nhưng vẫn không chịu hòa hoãn, cô đanh thép hỏi : "Anh nói thật?"
"Thật."
"Mùi hương đó khiến em khó chịu, sau này em không muốn ngửi nó nữa." Thật sự Lưu Tĩnh không hề bài xích với hương thơm trên người anh, cái cô bài xích là cô thư kí kia.
Một người sử dụng nhiều nước hoa như vậy, lại khiến nước hoa bám vào người khác, thử hỏi xem là loại gì?
Tuy không đoán cô cũng biết là thứ phụ nữ không sạch sẽ, có ý nghĩ đen tối. Vả lại Triệu Thiên Đình mê người như vậy, phụ nữ theo nườm nượp là phải.
Lưu Tĩnh cố tình dở thói khó chịu bởi cô muốn xem thái độ của Triệu Thiên Đình, để xem anh sẽ làm gì.
Triệu Thiên Đình rất sảng khoái : "Được, phu nhân đã không muốn ngửi ta sẽ không cho phu nhân ngửi thấy nó lần nào nữa." Những câu nói như thế này, anh chỉ dành riêng cho cô.
Bất giác Lưu Tĩnh đỏ mặt vì cách xưng hô của anh, cô cụp mi mắt, tiếp tục ăn sáng.
Triệu Thiên Đình không nói gì nữa, anh cười nhẹ một cái sau đó bắt đầu ăn.
Ăn một lúc, khi cảm thấy mình đã no, Lưu Tĩnh bỏ đũa xuống, nhìn khuôn mặt anh tuấn của Triệu Thiên Đình.
"Sao vậy?" Đúng lúc anh cũng ăn xong, ngước lên nhìn cô thì đã thấy cô nhìn mình, anh nhẹ nhàng hỏi.
"Đình, em muốn nói chuyện này cho anh nghe."
"Em nói đi."
"Trước hôm em về đây, em đã bị người khác bắt cóc." Lưu Tĩnh nói chuyện này với Triệu Thiên Đình không phải muốn anh tìm ra người bắt cóc cô, suy nghĩ đơn giản là cô không muốn giấu anh gì cả.
Vả lại, cô muốn xem thái độ của anh khi nghe chuyện này.
Lưu Tĩnh vừa nói xong, mặt Triệu Thiên Đình đã tối đi, ánh mắt anh chứa đầy lửa giận.
Triệu Thiên Đình đứng dậy đi nhanh về phía cô, ngồi xuống gần cô, anh nắm tay Lưu Tĩnh lo lắng : "Em có bị sao không?"
Câu đầu tiên mà anh hỏi là sự quan tâm của mình dành cho Lưu Tĩnh. Anh sơ sót quá không ngờ lại có chuyện này xảy ra với cô, vậy cô có làm sao không, có bị thương ở đâu không?
Vừa quay sang bên cạnh đã thấy khuôn mặt khôi ngô của Triệu Thiên Đình, bất giác cô mỉm cười hạnh phúc. Điều ước của Lưu Tĩnh rất đơn giản, đó chính là mỗi ngày đều như hôm nay, được ngủ cùng anh, được anh ôm vào lòng, hai người hạnh phúc, không cần gì nữa, chỉ như thế là đủ.
Nhìn sóng mũi cao ngút kia, Lưu Tĩnh thật ghen tỵ, vẻ đẹp của anh đúng thật là yêu nghiệt quá đi mất. Lúc trước cô không mê trai nhưng bây giờ khi yêu Triệu Thiên Đình thì cô đã mê anh mất rồi.
Trong tình yêu Lưu Tĩnh luôn ích kỉ, cô nhất định sẽ không chia sẻ người đàn ông này cho bất kì một người phụ nữ nào khác.
Cô chạm nhẹ vào cái mũi thẳng tắp của anh, sau đó lại lướt xuống cánh môi mỏng. Đôi môi này, cô muốn nó thuộc sở hữu của mình cô.
Bỗng nhiên muốn hôn lấy anh, nghĩ là làm, Lưu Tĩnh ngẩng cao đầu hôn môi mình vào môi anh. Chỉ chạm một cái nhẹ, khi cô chuẩn bị buông ra thì bất ngờ Triệu Thiên Đình giữ chặt đầu cô lại, lật người đè cô xuống giường, anh ra sức hôn lấy cánh môi mềm mại kia.
Tưởng chừng Lưu Tĩnh sắp ngạt vì bị anh hôn nhưng Triệu Thiên Đình đã nhanh chóng buông cô ra, anh nở nụ cười hiếm có : "Em hôn lén anh, nên trừng phạt gì đây?" Dùng tay siết mạnh eo Lưu Tĩnh sau đó lại nhẹ nhàng vuốt ve, ánh mắt anh đầy thâm tình.
"Đừng..." Nhận ra ý đồ của anh, Lưu Tĩnh liền lắc đầu : "Em đói quá!"
Cũng đã hơn tám giờ rồi, không đói mới lạ. Lưu Tĩnh như thỏ con bị bắt nhốt, chỉ biết lo sợ cầu xin.
Triệu Thiên Đình nhéo mạnh eo cô một cái, nhìn khuôn mặt tỏ ra đáng thương của cô mà thâm trầm. Một lúc sau anh mới cất giọng thều thào : "Ăn xong thì em sẽ chết."
Triệu Thiên Đình nhớ cô phát điên, anh muốn cô không chỉ vì dục vọng, mà là vì anh thật sự yêu cô. Chỉ có cách đó anh mới cảm nhận được cô, mới có thể giữ cô bên cạnh, cùng cô say đắm.
Lưu Tĩnh nở một nụ cười ngây thơ, cô đẩy người anh ra, nhanh chóng bước xuống giường, cũng không quan tâm mình không mặc đồ mà ung dung đi vào phòng tắm.
Phải, cô biết Triệu Thiên Đình đang muốn cô, và cũng biết anh đang nhìn cô chằm chằm, nhưng Lưu Tĩnh vẫn cố tình hiên ngang đi trước mặt anh. Cô muốn đùa với lửa.
Tin chắc anh sẽ không làm gì mình bây giờ nên Lưu Tĩnh có thể an tâm mà đi chậm rãi. Chỉ là sau khi ăn xong, cô không biết cuộc đời mình sẽ đi về đâu mà thôi.
Không sao, cùng anh hòa quyện, cô cũng rất thích. Lưu Tĩnh đã nói, người đàn ông này là của mình cô!
Cô phải cố học phi đao mới được, để khi tiểu tam xuất hiện cô sẽ phóng đao vào người ả, cảnh cáo ả, cho ả biết sức mạnh của cô.
...
Ngồi đối diện anh, Lưu Tĩnh bất giác nhăn mặt, sao anh lại nhìn cô chăm chú như thế, mặt cô dính gì sao?
"Sao vậy?"
"Ăn no đi, tranh thủ ăn nhiều vào. Hôm nay em sẽ không xuống giường được."
Lưu Tĩnh há hốc mồm vì câu nói của anh, hên là chị Tiêu đang loay hoay ở bếp mà không quan tâm việc ở đây, nếu không chắc cô ngại chết mất.
Lưu Tĩnh cuối mặt xuống, nhanh chóng cầm đũa.
Muốn cô không xuống giường, sao có thể chứ? Cô phải xuất chiêu.
Lưu Tĩnh đã đụng đũa nhưng Triệu Thiên Đình vẫn ngồi im đó nhìn cô, Lưu Tĩnh ngước mắt lên nhíu mày : "Anh không ăn thì làm sao có sức khiến em không xuống giường nổi?"
Nói câu này cũng kì thật đấy, nhưng mà không sao, dù gì cũng có lên giường đâu, cần gì phải xuống?
"Em ngày càng lớn mật rồi đấy." Triệu Thiên Đình khẽ nói.
"Lớn mật, Triệu Thiên Đình, em thấy anh mới là người lớn mật." Lưu Tĩnh đập mạnh đôi đũa xuống bàn, ánh mắt cô vô cùng nghiêm túc.
"Những ngày qua không có em anh đã đụng vào bao nhiêu cô gái?" Mặc dù biết anh không làm chuyện này nhưng Lưu Tĩnh vẫn đa nghi, với lại có cả bằng chứng...
Thấy thái độ lạnh lùng giọng điệu chất vấn của Lưu Tĩnh mà Triệu Thiên Đình sững người, cô đang điều tra anh?
"Không có ai." Anh không giận, chỉ cảm thấy thoải mái hơn thôi. Hành động như thế của Lưu Tĩnh là quan tâm anh, anh vui.
"Vậy tại sao trên áo của anh có mùi nước hoa của phụ nữ?" Lúc nãy vô tình ngửi chiếc áo sơ mi của Triệu Thiên Đình, cô đã phát hiện ra một mùi hương rất nồng nặc, mùi hương đó là mùi của phụ nữ.
Cô không tin anh sẽ phản bội mình, nhưng cô buộc phải hỏi. Cũng có thể xem như Lưu Tĩnh đang diễn kịch.
Triệu Thiên Đình chợt nhớ đến Tố Tư, là mùi hương trên người ả. Anh vẫn bình thường đáp : "Là thư kí của anh. Cô ta sử dụng hơi nhiều nước hoa, nước hoa lại đắc tiền nên thơm lâu. Có lẽ mùi thơm đó đã bám vào người anh khi cô ta vào phòng làm việc đưa tài liệu."
Đây là sự thật, Triệu Thiên Đình không hề nói dối.
Lưu Tĩnh cũng biết anh không nói dối mình, nhưng vẫn không chịu hòa hoãn, cô đanh thép hỏi : "Anh nói thật?"
"Thật."
"Mùi hương đó khiến em khó chịu, sau này em không muốn ngửi nó nữa." Thật sự Lưu Tĩnh không hề bài xích với hương thơm trên người anh, cái cô bài xích là cô thư kí kia.
Một người sử dụng nhiều nước hoa như vậy, lại khiến nước hoa bám vào người khác, thử hỏi xem là loại gì?
Tuy không đoán cô cũng biết là thứ phụ nữ không sạch sẽ, có ý nghĩ đen tối. Vả lại Triệu Thiên Đình mê người như vậy, phụ nữ theo nườm nượp là phải.
Lưu Tĩnh cố tình dở thói khó chịu bởi cô muốn xem thái độ của Triệu Thiên Đình, để xem anh sẽ làm gì.
Triệu Thiên Đình rất sảng khoái : "Được, phu nhân đã không muốn ngửi ta sẽ không cho phu nhân ngửi thấy nó lần nào nữa." Những câu nói như thế này, anh chỉ dành riêng cho cô.
Bất giác Lưu Tĩnh đỏ mặt vì cách xưng hô của anh, cô cụp mi mắt, tiếp tục ăn sáng.
Triệu Thiên Đình không nói gì nữa, anh cười nhẹ một cái sau đó bắt đầu ăn.
Ăn một lúc, khi cảm thấy mình đã no, Lưu Tĩnh bỏ đũa xuống, nhìn khuôn mặt anh tuấn của Triệu Thiên Đình.
"Sao vậy?" Đúng lúc anh cũng ăn xong, ngước lên nhìn cô thì đã thấy cô nhìn mình, anh nhẹ nhàng hỏi.
"Đình, em muốn nói chuyện này cho anh nghe."
"Em nói đi."
"Trước hôm em về đây, em đã bị người khác bắt cóc." Lưu Tĩnh nói chuyện này với Triệu Thiên Đình không phải muốn anh tìm ra người bắt cóc cô, suy nghĩ đơn giản là cô không muốn giấu anh gì cả.
Vả lại, cô muốn xem thái độ của anh khi nghe chuyện này.
Lưu Tĩnh vừa nói xong, mặt Triệu Thiên Đình đã tối đi, ánh mắt anh chứa đầy lửa giận.
Triệu Thiên Đình đứng dậy đi nhanh về phía cô, ngồi xuống gần cô, anh nắm tay Lưu Tĩnh lo lắng : "Em có bị sao không?"
Câu đầu tiên mà anh hỏi là sự quan tâm của mình dành cho Lưu Tĩnh. Anh sơ sót quá không ngờ lại có chuyện này xảy ra với cô, vậy cô có làm sao không, có bị thương ở đâu không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.