Chương 105: Tất cả chỉ là mơ
Ngọc Trân
01/06/2020
"Lưu Tĩnh, cô tỉnh dậy đi."
Khi bản thân vẫn đang mơ hồ cảm nhận được nỗi đau từ cây đao vừa đâm vào ngực thì Lưu Tĩnh bỗng nhiên mở mắt.
Một giọt nước mắt lạnh lẽo bỗng nhiên rơi ra khỏi mắt chảy dọc xuống cằm.
Trước mặt Lưu Tĩnh là hình ảnh chị Tiêu đang sốt sắng lay lay cánh tay cô.
Cô mở mắt nhìn xung quanh, đây là bệnh viện.
Và cô vẫn đang ngồi trước phòng cấp cứu.
May quá, mọi chuyện lúc nãy chỉ là mơ. Tất cả chỉ là mơ.
Thật sự rất may mắn, Triệu Thiên Đình không chết, Tống Thương Vũ càng không sao. Tốt quá rồi.
Thì ra là cô nằm mơ, mọi chuyện mà cô gặp chỉ là một giấc mơ. Vậy mà Lưu Tĩnh cứ ngỡ là thật, hiện tại, cô rất vui và hạnh phúc.
"Bác sĩ ra rồi." Chị Tiêu thấy được sự bàng hoàng trong đôi mắt Lưu Tĩnh thì nhẹ nhàng nhắc nhở.
Lưu Tĩnh vừa nghe xong lời chị Tiêu nói thì bật dậy khỏi ghế, cô lao nhanh về phía mấy vị bác sĩ đang đứng trước cửa phòng cấp cứu.
Lần này hoàn toàn khác trong mơ, Lưu Tĩnh chưa kịp hỏi thì bác sĩ đã lên tiếng trước : "Ai là người thân của bệnh nhân?"
"Là tôi. Tôi là vợ anh ấy. Thiên Đình sao rồi bác sĩ?" Cảm xúc bây giờ của cô ngoài lo lắng thì chỉ còn sợ hãi, nếu như Triệu Thiên Đình có chuyện gì đó, e là cô cũng không sống nổi.
"Cũng may con dao đi xéo sang một bên cách tim gần hai xen ti mét. Mặc dù mắc máu nghiêm trọng nhưng vẫn giữ được tính mạng." Bác sĩ thông báo xong thì liền rời đi.
Lưu Tĩnh cảm thấy cơ thể hoàn toàn nhẹ nhõm. Cô rất rất là vui.
"Thiên Đình không sao, anh ấy vẫn còn sống." Cô quay sang chị Tiêu, hớn hở lay lay người chị liên tiếp : "Chồng tôi vẫn còn sống đấy, là còn sống đấy!"
Dứt lời, cô quay người vào bên trong, chạy thẳng vào phòng cấp cứu.
Nhanh chóng lại gần Triệu Thiên Đình, Lưu Tĩnh nắm chặt tay anh.
"Thiên Đình, em xin lỗi, tất cả là tại em, đợi khi anh tỉnh lại thì chúng ta sẽ bắt đầu lại từ đầu. Được không anh?"
Mặc dù Triệu Thiên Đình vẫn còn hôn mê nhưng Lưu Tĩnh vẫn cứ huyên thuyên nói. Cô chấp nhận tha thứ cho anh, chấp nhận làm lại từ đầu.
Cô đã mất đi con, vậy nên sẽ không thể mất đi chồng nữa.
Sau này, cô sẽ nghe lời anh, ngoan ngoãn làm một người vợ tốt. Cô và anh sẽ trở lại như xưa, sau này họ sẽ có một mái ấm hạnh phúc.
Triệu Thiên Đình vẫn nằm im đó, khuôn mặt anh tĩnh lặng như nước mùa thu, cảnh này vẫn giống như đúc trong mơ nhưng may mắn nhất ở chỗ là hiện tại Lưu Tĩnh không hề đau lòng, cô chỉ cảm thấy hạnh phúc tràn đầy.
Bởi, chồng cô - Triệu Thiên Đình vẫn còn sống.
Cô sẽ được nghe tiếng anh, được anh hôn và ôm vào lòng mỗi ngày.
Dù là cuộc sống thế nào, chỉ cần có anh bên cạnh thì Lưu Tĩnh đều chấp nhận hết.
Bàn tay anh rất to vì thế Lưu Tĩnh dùng cả hai tay để bọc lấy tay anh, sau đó dùng tay anh áp lên má mình. Ấm lắm, ấm như lòng cô vậy.
Lưu Tĩnh ngồi suốt bên Triệu Thiên Đình, không hề rời đi nửa bước.
Cô luôn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt anh, cô muốn khắc ghi cái vẻ đẹp này ở trong lòng, mãi mãi không bao giờ quên.
Chẳng biết là qua bao lâu, cuối cùng Triệu Thiên Đình cũng mở mắt.
Anh cảm thấy ngực mình đau nhức vô cùng, nó như có một sức mạnh nào đó phanh ra, vô cùng đau.
Não bắt đầu định hình lại mọi chuyện, thì ra anh vẫn chưa chết.
Bất ngờ hơn là, Lưu Tĩnh gục đầu nằm cạnh giường anh, bàn tay cô nắm chặt lấy tay anh để gần mặt. Lưu Tĩnh... tha thứ cho anh rồi ư?
Khuôn mặt nhỏ nhắn an nhiên vô cùng, Triệu Thiên Đình còn thấy ở khóe mắt cô, hình như có một giọt nước.
Cô đã khóc sao?
Rút tay ra khỏi tay cô, Triệu Thiên Đình vừa định lau nước mắt của cô đi thì bỗng nhiên Lưu Tĩnh giật mình dậy.
"Đình, đừng đi!"
Lưu Tĩnh nhớ rất rõ, lúc nãy Triệu Thiên Đình một mực rút tay khỏi tay cô, anh muốn đi đâu đó.
Do hoảng sợ, Lưu Tĩnh thốt lên kinh ngạc. Nhưng mở mắt ra mới biết, cô lại vừa nằm mơ.
"Anh không đi đâu hết." Triệu Thiên Đình lau vội nước mắt trên mặt cô, sau đó nhẹ nhàng vuốt ve tóc cô như đang thưởng thức một báu vật trân quý.
"Đình..." Lưu Tĩnh bật khóc, giọng nói cũng nghẹn hẳn.
Không hiểu sao, khi thấy anh tỉnh dậy cô lại vui mừng đến thế này, vui mừng đến nỗi không kiềm được lòng mình mà khóc lớn.
Anh đã tỉnh, anh còn nói chuyện với cô, anh thật sự còn sống, anh sẽ không xa rời cô nữa.
"Đừng khóc, em khóc là anh đau đấy. Ngoan nào." Triệu Thiên Đình mỉm cười trấn an cô, hiện tại, anh rất đau lòng vì cô.
Hai mắt Lưu Tĩnh sưng tấy, xem ra cô đã khóc rất nhiều, phải chăng là vì lo lắng cho anh.
Một nhác dao mà đổi lại sự tha thứ từ cô thì anh không cần gì hơn nữa. Vậy là quá đủ rồi, anh không hối hận, dù có đau cách mấy anh cũng chịu được.
Lưu Tĩnh thút thít đỡ Triệu Thiên Đình ngồi dậy, để anh có tư thế thoải mái nhất tựa vào gối.
"Còn đau không?" Nhìn bên ngực trái của anh, bất giác Lưu Tĩnh xót xa.
Chính cô đã đâm dao vào tim anh, chính cô đã khiến bản thân mình sắp mất đi người thân, Lưu Tĩnh đau đớn thật sự.
Càng nhìn anh cô càng đau lòng, bình thường sức lực Triệu Thiên Đình rất mạnh, bây giờ lại yếu ớt nằm trên giường thế này đây. Tất cả đều do cô hại anh, cô có lỗi với anh.
"Nỗi đau này thì làm sao sánh được với nỗi đau bị người mình yêu thương nhất không tin tưởng và bỏ mặc chứ." Triệu Thiên Đình cười, nụ cười vô cùng thê lương.
Khi bản thân vẫn đang mơ hồ cảm nhận được nỗi đau từ cây đao vừa đâm vào ngực thì Lưu Tĩnh bỗng nhiên mở mắt.
Một giọt nước mắt lạnh lẽo bỗng nhiên rơi ra khỏi mắt chảy dọc xuống cằm.
Trước mặt Lưu Tĩnh là hình ảnh chị Tiêu đang sốt sắng lay lay cánh tay cô.
Cô mở mắt nhìn xung quanh, đây là bệnh viện.
Và cô vẫn đang ngồi trước phòng cấp cứu.
May quá, mọi chuyện lúc nãy chỉ là mơ. Tất cả chỉ là mơ.
Thật sự rất may mắn, Triệu Thiên Đình không chết, Tống Thương Vũ càng không sao. Tốt quá rồi.
Thì ra là cô nằm mơ, mọi chuyện mà cô gặp chỉ là một giấc mơ. Vậy mà Lưu Tĩnh cứ ngỡ là thật, hiện tại, cô rất vui và hạnh phúc.
"Bác sĩ ra rồi." Chị Tiêu thấy được sự bàng hoàng trong đôi mắt Lưu Tĩnh thì nhẹ nhàng nhắc nhở.
Lưu Tĩnh vừa nghe xong lời chị Tiêu nói thì bật dậy khỏi ghế, cô lao nhanh về phía mấy vị bác sĩ đang đứng trước cửa phòng cấp cứu.
Lần này hoàn toàn khác trong mơ, Lưu Tĩnh chưa kịp hỏi thì bác sĩ đã lên tiếng trước : "Ai là người thân của bệnh nhân?"
"Là tôi. Tôi là vợ anh ấy. Thiên Đình sao rồi bác sĩ?" Cảm xúc bây giờ của cô ngoài lo lắng thì chỉ còn sợ hãi, nếu như Triệu Thiên Đình có chuyện gì đó, e là cô cũng không sống nổi.
"Cũng may con dao đi xéo sang một bên cách tim gần hai xen ti mét. Mặc dù mắc máu nghiêm trọng nhưng vẫn giữ được tính mạng." Bác sĩ thông báo xong thì liền rời đi.
Lưu Tĩnh cảm thấy cơ thể hoàn toàn nhẹ nhõm. Cô rất rất là vui.
"Thiên Đình không sao, anh ấy vẫn còn sống." Cô quay sang chị Tiêu, hớn hở lay lay người chị liên tiếp : "Chồng tôi vẫn còn sống đấy, là còn sống đấy!"
Dứt lời, cô quay người vào bên trong, chạy thẳng vào phòng cấp cứu.
Nhanh chóng lại gần Triệu Thiên Đình, Lưu Tĩnh nắm chặt tay anh.
"Thiên Đình, em xin lỗi, tất cả là tại em, đợi khi anh tỉnh lại thì chúng ta sẽ bắt đầu lại từ đầu. Được không anh?"
Mặc dù Triệu Thiên Đình vẫn còn hôn mê nhưng Lưu Tĩnh vẫn cứ huyên thuyên nói. Cô chấp nhận tha thứ cho anh, chấp nhận làm lại từ đầu.
Cô đã mất đi con, vậy nên sẽ không thể mất đi chồng nữa.
Sau này, cô sẽ nghe lời anh, ngoan ngoãn làm một người vợ tốt. Cô và anh sẽ trở lại như xưa, sau này họ sẽ có một mái ấm hạnh phúc.
Triệu Thiên Đình vẫn nằm im đó, khuôn mặt anh tĩnh lặng như nước mùa thu, cảnh này vẫn giống như đúc trong mơ nhưng may mắn nhất ở chỗ là hiện tại Lưu Tĩnh không hề đau lòng, cô chỉ cảm thấy hạnh phúc tràn đầy.
Bởi, chồng cô - Triệu Thiên Đình vẫn còn sống.
Cô sẽ được nghe tiếng anh, được anh hôn và ôm vào lòng mỗi ngày.
Dù là cuộc sống thế nào, chỉ cần có anh bên cạnh thì Lưu Tĩnh đều chấp nhận hết.
Bàn tay anh rất to vì thế Lưu Tĩnh dùng cả hai tay để bọc lấy tay anh, sau đó dùng tay anh áp lên má mình. Ấm lắm, ấm như lòng cô vậy.
Lưu Tĩnh ngồi suốt bên Triệu Thiên Đình, không hề rời đi nửa bước.
Cô luôn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt anh, cô muốn khắc ghi cái vẻ đẹp này ở trong lòng, mãi mãi không bao giờ quên.
Chẳng biết là qua bao lâu, cuối cùng Triệu Thiên Đình cũng mở mắt.
Anh cảm thấy ngực mình đau nhức vô cùng, nó như có một sức mạnh nào đó phanh ra, vô cùng đau.
Não bắt đầu định hình lại mọi chuyện, thì ra anh vẫn chưa chết.
Bất ngờ hơn là, Lưu Tĩnh gục đầu nằm cạnh giường anh, bàn tay cô nắm chặt lấy tay anh để gần mặt. Lưu Tĩnh... tha thứ cho anh rồi ư?
Khuôn mặt nhỏ nhắn an nhiên vô cùng, Triệu Thiên Đình còn thấy ở khóe mắt cô, hình như có một giọt nước.
Cô đã khóc sao?
Rút tay ra khỏi tay cô, Triệu Thiên Đình vừa định lau nước mắt của cô đi thì bỗng nhiên Lưu Tĩnh giật mình dậy.
"Đình, đừng đi!"
Lưu Tĩnh nhớ rất rõ, lúc nãy Triệu Thiên Đình một mực rút tay khỏi tay cô, anh muốn đi đâu đó.
Do hoảng sợ, Lưu Tĩnh thốt lên kinh ngạc. Nhưng mở mắt ra mới biết, cô lại vừa nằm mơ.
"Anh không đi đâu hết." Triệu Thiên Đình lau vội nước mắt trên mặt cô, sau đó nhẹ nhàng vuốt ve tóc cô như đang thưởng thức một báu vật trân quý.
"Đình..." Lưu Tĩnh bật khóc, giọng nói cũng nghẹn hẳn.
Không hiểu sao, khi thấy anh tỉnh dậy cô lại vui mừng đến thế này, vui mừng đến nỗi không kiềm được lòng mình mà khóc lớn.
Anh đã tỉnh, anh còn nói chuyện với cô, anh thật sự còn sống, anh sẽ không xa rời cô nữa.
"Đừng khóc, em khóc là anh đau đấy. Ngoan nào." Triệu Thiên Đình mỉm cười trấn an cô, hiện tại, anh rất đau lòng vì cô.
Hai mắt Lưu Tĩnh sưng tấy, xem ra cô đã khóc rất nhiều, phải chăng là vì lo lắng cho anh.
Một nhác dao mà đổi lại sự tha thứ từ cô thì anh không cần gì hơn nữa. Vậy là quá đủ rồi, anh không hối hận, dù có đau cách mấy anh cũng chịu được.
Lưu Tĩnh thút thít đỡ Triệu Thiên Đình ngồi dậy, để anh có tư thế thoải mái nhất tựa vào gối.
"Còn đau không?" Nhìn bên ngực trái của anh, bất giác Lưu Tĩnh xót xa.
Chính cô đã đâm dao vào tim anh, chính cô đã khiến bản thân mình sắp mất đi người thân, Lưu Tĩnh đau đớn thật sự.
Càng nhìn anh cô càng đau lòng, bình thường sức lực Triệu Thiên Đình rất mạnh, bây giờ lại yếu ớt nằm trên giường thế này đây. Tất cả đều do cô hại anh, cô có lỗi với anh.
"Nỗi đau này thì làm sao sánh được với nỗi đau bị người mình yêu thương nhất không tin tưởng và bỏ mặc chứ." Triệu Thiên Đình cười, nụ cười vô cùng thê lương.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.