Chương 35: Chương 34.2
Cống Trà
02/01/2016
Nàng lại nghĩ tới đại kế muốn kết thân gia với ca ca và tẩu tẩu của mình, vội đẩy tay Vương
Chính Khanh ra, dịch người vào trong, tránh khỏi hơi thở của hắn, cười
nói: " Nếu không chịu được, thì tới phòng di nương mà ngủ! Bản 《 luật
pháp giải thích 》 kia, ta vẫn sẽ đưa chàng như đã nói."
Vương Chính Khanh vốn đang tràn ngập nhu tình, nghe thấy nàng thốt ra lời này, giống như bị dội cho một thùng nước lạnh, nhất thời ngồi thẳng người, âm thanh lạnh hẳn xuống: "Thế nào, bây giờ lại muốn tặng ta cho di nương rồi hả? Ta là người gọi là tới, vẫy tay là đi sao? Đúng, ngày trước là ta có lỗi với nàng, nhưng nàng cũng đừng quá đáng."
Lại sao nữa? Để cho hắn đến phòng di nương ngủ, không phải nên vui mừng sao? Tức cái gì? Chân Ngọc kinh ngạc, "Trạng Nguyên gia, hơn nửa đêm chàng tới đây, chính là muốn nổi giận với ta sao?"
Vương Chính Khanh đột nhiên phát cáu, vén cái móc màn ở góc giường, hung hãn ném một cái, thấy cái móc ném bị vào cột giường, phát ra một tiếng vang, hắn cũng không hả giận, lạnh lùng nói: "Nhìn lầm nàng rồi!" Nói rồi đứng lên rời đi.
Khi Hồ ma ma nghe thấy động tĩnh tiến vào, Vương Chính Khanh đã đi không thấy bóng dáng đâu, bà không khỏi kinh ngạc mà nói: "Tam gia lúc đi vào còn bình thường, làm thế nào lại tức giận rời đi rồi?"
Chân Ngọc cũng không hiểu, cau mày nói: "Vốn dĩ đang tốt đẹp, đột nhiên liền tức giận, ta thực không nhìn thấu hắn."
Hồ ma ma vội hỏi đoạn, Chân Ngọc liền nói hết cho bà.
Hồ ma ma nghe xong, miệng mở nói: "Tam phu nhân à, Tam gia đây là có ý với người (ý gì các nàng tự hiểu nhé \^o^/), nghe người để cho Tam gia đến chỗ di nương, rõ ràng là vô ý với Tam gia, trong nội tâm tức giận. Vẫn là tranh thủ thời gian qua đó dỗ dành, để Tam gia bớt giận!"
Chân Ngọc vừa nghe lời Hồ ma ma nói, suýt nữa bật cười, vốn không nghe vào đầu, lại nghĩ tới sáng mai còn phải cùng Vương Chính Khanh đến vương phủ gặp ca ca và tẩu tẩu, nếu hắn thực sự tức giận, sáng mai không để ý tới mình, cũng không gọi mình qua, chẳng phải là không được gặp ca ca và tẩu tẩu sao? Nghĩ tới đây, nàng liền rời giường, vội vàng mặc xiêm y, cũng không kịp chải đầu, chỉ lấy khăn trùm bọc đầu lại, dẫn theo Hồ ma ma chạy tới thư phòng Vương Chính Khanh.
Vương Chính Khanh đến thư phòng, càng nghĩ lại càng giận, thấy Thị Thư tới hầu hạ, lúc thì chê nước rửa mặt nóng, lúc thì lại chê Thị Thư tay chân chậm chạp, mắng Thị Thư một cẩu huyết lâm đầu (mắng tới tấp ý, ảnh giận Ngọc chém thớt rồi).
Thị Thư cảm giác rất ấm ức, âm thầm suy đoán: đây là đang tức giận sao?
Vương Chính Khanh thấy bộ dạng ngây ngô của Thị Thư, lại chờ mình phát hỏa, lại nghe thấy bên ngoài có một âm thanh mềm giòn dễ vỡ gọi: "Tam lang, ngủ chưa?"
Thị Thư vừa nghe biết là giọng của Chân Ngọc, như được đặc xá, nhanh chóng đi mở cửa, cười nói: "Tam gia vẫn chưa ngủ!"
Vương Chính Khanh nghe được tiếng động ở cửa, Thị Thư chạy ra ngoài, Chân Ngọc lại vào cửa, nhất thời hừ lạnh một tiếng, quay mặt đi không nhìn Chân Ngọc.
Chân Ngọc có chút buồn cười, tiến lên phía trước nói: "Tam lang, lúc trước là ta nói sai, chàng đừng để trong lòng."
"Nàng sai gì chứ?" Vương Chính Khanh vẫn còn buồn bực.
Chân Ngọc ngồi bên cạnh Vương Chính Khanh, vươn tay đặt trên bả vai hắn, thấy hắn không có phản kháng, liền thử thăm dò xoa bóp, vẫn không có phản ứng, lại tiếp tục bóp xuống, vừa nói: "Khá hơn chút nào không?"
Thế này còn tạm được! Sắc mặt Vương Chính Khanh giãn ra, chỉ thị nói: "Bóp xuống chút nữa."
Chân Ngọc chỉ đành phải dời tay xuống phía dưới, ấn trên lưng Vương Chính Khanh.
Vương Chính Khanh đột nhiên xoay người một cái, mạnh mẽ kéo Chân Ngọc vào ngực, cúi người hôn xuống.
Chân Ngọc không chút nghĩ ngợi, xuất ra một quyền, vung tay đấm vào sống mũi của Vương Chính Khanh, chỉ nghe Vương Chính Khanh kêu đau một tiếng, buông lỏng tay ra, nàng liền chạy đi như một làn khói.
Một lúc sau, Thị Thư vào phòng hầu hạ Vương Chính Khanh, bị Vương Chính Khanh hung ác đáp hai cái, vẻ mặt nhất thời như đưa đám, cảm giác sâu sắc được năm hạn bất lợi là thế nào.
Vương Chính Khanh vốn đang tràn ngập nhu tình, nghe thấy nàng thốt ra lời này, giống như bị dội cho một thùng nước lạnh, nhất thời ngồi thẳng người, âm thanh lạnh hẳn xuống: "Thế nào, bây giờ lại muốn tặng ta cho di nương rồi hả? Ta là người gọi là tới, vẫy tay là đi sao? Đúng, ngày trước là ta có lỗi với nàng, nhưng nàng cũng đừng quá đáng."
Lại sao nữa? Để cho hắn đến phòng di nương ngủ, không phải nên vui mừng sao? Tức cái gì? Chân Ngọc kinh ngạc, "Trạng Nguyên gia, hơn nửa đêm chàng tới đây, chính là muốn nổi giận với ta sao?"
Vương Chính Khanh đột nhiên phát cáu, vén cái móc màn ở góc giường, hung hãn ném một cái, thấy cái móc ném bị vào cột giường, phát ra một tiếng vang, hắn cũng không hả giận, lạnh lùng nói: "Nhìn lầm nàng rồi!" Nói rồi đứng lên rời đi.
Khi Hồ ma ma nghe thấy động tĩnh tiến vào, Vương Chính Khanh đã đi không thấy bóng dáng đâu, bà không khỏi kinh ngạc mà nói: "Tam gia lúc đi vào còn bình thường, làm thế nào lại tức giận rời đi rồi?"
Chân Ngọc cũng không hiểu, cau mày nói: "Vốn dĩ đang tốt đẹp, đột nhiên liền tức giận, ta thực không nhìn thấu hắn."
Hồ ma ma vội hỏi đoạn, Chân Ngọc liền nói hết cho bà.
Hồ ma ma nghe xong, miệng mở nói: "Tam phu nhân à, Tam gia đây là có ý với người (ý gì các nàng tự hiểu nhé \^o^/), nghe người để cho Tam gia đến chỗ di nương, rõ ràng là vô ý với Tam gia, trong nội tâm tức giận. Vẫn là tranh thủ thời gian qua đó dỗ dành, để Tam gia bớt giận!"
Chân Ngọc vừa nghe lời Hồ ma ma nói, suýt nữa bật cười, vốn không nghe vào đầu, lại nghĩ tới sáng mai còn phải cùng Vương Chính Khanh đến vương phủ gặp ca ca và tẩu tẩu, nếu hắn thực sự tức giận, sáng mai không để ý tới mình, cũng không gọi mình qua, chẳng phải là không được gặp ca ca và tẩu tẩu sao? Nghĩ tới đây, nàng liền rời giường, vội vàng mặc xiêm y, cũng không kịp chải đầu, chỉ lấy khăn trùm bọc đầu lại, dẫn theo Hồ ma ma chạy tới thư phòng Vương Chính Khanh.
Vương Chính Khanh đến thư phòng, càng nghĩ lại càng giận, thấy Thị Thư tới hầu hạ, lúc thì chê nước rửa mặt nóng, lúc thì lại chê Thị Thư tay chân chậm chạp, mắng Thị Thư một cẩu huyết lâm đầu (mắng tới tấp ý, ảnh giận Ngọc chém thớt rồi).
Thị Thư cảm giác rất ấm ức, âm thầm suy đoán: đây là đang tức giận sao?
Vương Chính Khanh thấy bộ dạng ngây ngô của Thị Thư, lại chờ mình phát hỏa, lại nghe thấy bên ngoài có một âm thanh mềm giòn dễ vỡ gọi: "Tam lang, ngủ chưa?"
Thị Thư vừa nghe biết là giọng của Chân Ngọc, như được đặc xá, nhanh chóng đi mở cửa, cười nói: "Tam gia vẫn chưa ngủ!"
Vương Chính Khanh nghe được tiếng động ở cửa, Thị Thư chạy ra ngoài, Chân Ngọc lại vào cửa, nhất thời hừ lạnh một tiếng, quay mặt đi không nhìn Chân Ngọc.
Chân Ngọc có chút buồn cười, tiến lên phía trước nói: "Tam lang, lúc trước là ta nói sai, chàng đừng để trong lòng."
"Nàng sai gì chứ?" Vương Chính Khanh vẫn còn buồn bực.
Chân Ngọc ngồi bên cạnh Vương Chính Khanh, vươn tay đặt trên bả vai hắn, thấy hắn không có phản kháng, liền thử thăm dò xoa bóp, vẫn không có phản ứng, lại tiếp tục bóp xuống, vừa nói: "Khá hơn chút nào không?"
Thế này còn tạm được! Sắc mặt Vương Chính Khanh giãn ra, chỉ thị nói: "Bóp xuống chút nữa."
Chân Ngọc chỉ đành phải dời tay xuống phía dưới, ấn trên lưng Vương Chính Khanh.
Vương Chính Khanh đột nhiên xoay người một cái, mạnh mẽ kéo Chân Ngọc vào ngực, cúi người hôn xuống.
Chân Ngọc không chút nghĩ ngợi, xuất ra một quyền, vung tay đấm vào sống mũi của Vương Chính Khanh, chỉ nghe Vương Chính Khanh kêu đau một tiếng, buông lỏng tay ra, nàng liền chạy đi như một làn khói.
Một lúc sau, Thị Thư vào phòng hầu hạ Vương Chính Khanh, bị Vương Chính Khanh hung ác đáp hai cái, vẻ mặt nhất thời như đưa đám, cảm giác sâu sắc được năm hạn bất lợi là thế nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.