Chương 46
Cống Trà
25/02/2016
Giữa tháng mười rồi,
trời lành lạnh, thình lình một trận gió thổi tới, lại thổi cát lên đầy
mặt người, làm cho người ta chật vật không chịu nổi.
Nhậm Đạt Lương cưỡi ngựa lên núi, đến trước am Kim Sa thì xuống ngựa, vừa lau mặt, cũng là đầy mặt cát bụi, không khỏi nói với Đinh Tam Hữu: "Chỗ này cũng quá yên lặng rồi, lại thêm hai ngày một chuyến đi đi về về như vậy, cũng có chút không chịu nổi."
Đinh Tam Hữu cũng xuống ngựa, giơ tay áo phủi phủi bụi bặm trên người, lên tiếng: "Vương Gia lệnh chúng ta điều tra những việc này, lại để cho chúng ta bẩm từng chuyện với Trạng Nguyên gia, để Trạng Nguyên gia định đoạt, mà những chuyện này không thể truyền qua miệng người khác, chúng ta không đích thân tự chạy tới chạy lui, còn có thể thế nào?"
Hai người vừa nói chuyện, cột ngựa ở trước cửa núi, sóng vai vào am Kim Sa.
Mười ngày trước, có thích khách dùng cung tên muốn Cửu Giang vương bị thương, may mà Chân Ngọc nương kịp thời xuất hiện, thay Vương gia đỡ mũi tên kia. Lúc ấy mặc dù kịp thời rút mũi tên cầm máu băng bó, cuối cùng bởi vì mất máu quá nhiều, hôn mê bất tỉnh. Vì sợ vết thương nứt ra, cũng không dám chuyển người xuống núi chữa trị, chỉ có thể đón đại phu am hiểu chữa trị trúng tên lên núi chẩn bệnh.
Tới hôm nay đã mười ngày, Chân Ngọc nương vẫn sốt cao không lùi như cũ, ngay cả đại phu cũng kinh hãi, rất sợ Chân Ngọc nương không chịu đựng được, Cửu Giang Vương và Vương Chính Khanh sẽ trách phạt bọn họ.
Mà tiểu ni cô bị bắt giữ đêm đó, sau khi thẩm vấn, lại phát hiện là nữ mật thám mà công chúa An Tuệ bí mật nuôi. Theo nữ mật thám này, lại tra ra Xảo Nhi hầu hạ bên cạnh Tô nhũ nhân trong vương phủ là tai mắt công chúa An Tuệ cài ở vương phủ. Tiếp đó mà tra ra, cái chết của Chân Bảng nhãn, cũng là do Xảo Nhi phụng mệnh công chúa An Tuệ ra lệnh hạ độc sát hại.
Nghe được Nhậm Đạt Lương và Đinh Tam Hữu tới, Vương Chính Khanh lấy lại tinh thần, vào một gian tĩnh thất được tạm thời làm thư phòng, sai người dâng trà lên tiếp đãi khách.
Nhậm Đạt Lương đợi nha đầu bưng trà lui xuống, lúc này mới nói lại tình trạng gần đây của vương phủ, rồi lại nói: "Sau khi Xảo Nhi, Tô nhũ nhân bị cấm túc, ý tứ của vương gia cũng là, công chúa An Tuệ tay nắm tài chính kinh thành, giờ không nên trở mặt, bởi vậy muốn che giấu những chuyện này, ngày sau mới tính sổ."
Vương Chính Khanh khẽ nhắm mắt, lại mở ra, hỏi "Quận chúa Diệu Đan thì sao?"
Nhậm Đạt Lương chỉ biết Đường Diệu Đan cấu kết với Xảo Nhi mưu hại Chân Bảng nhãn, về phần sự tình cụ thể trong đó, cũng không biết rõ. Lúc này nghe được Vương Chính Khanh hỏi tới, liền đáp: " Quận chúa Diệu Đan náo loạn muốn xuất gia làm ni cô, vương gia và vương phi trách phạt nàng, không cho nàng ra khỏi cửa phòng, cũng là cấm túc rồi."
Đợi Nhậm Đạt Lương nói xong, Đinh Tam Hữu liền bẩm: "Đã tra ra thích khách bắn tên đêm đó, chính là ám vệ trong phủ Tứ Vương gia. Ám vệ kia lại bị người khác giết rồi, hiện nay không có đối chứng."
Lông mày Vương Chính Khanh nhướng lên, lại chậm rãi hạ xuống, chỉ thị nói: "Sai người bảo vệ Vương Gia thật tốt, ra vào đều đề phòng cẩn thận, không thể để vương gia ra ngoài một mình. Tiểu ni cô bắt được trong đêm đó, trông coi cho thật kỹ, không thể để nàng chết. Hiện nay tăng cường chiêu binh mãi mã, tăng cường huấn luyện tư binh trong vương phủ. Chỉ khi binh cường mã tráng rồi, lời nói ra mới có trọng lượng, Tam vương gia và Tứ Vương Gia cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa."
Đinh Tam Hữu nói: "Chuyện làm người lo lắng hiện nay, cũng là tài chính chưa đủ. Nuôi quân thật sự tốn không ít tiền."
Vương Chính Khanh nói: "Cuối năm phú thương Giang Nam sẽ hiếu kính chút tiền, các ngươi sắp xếp một chút, cứ âm thầm cho bọn họ một chức quan rảnh rỗi trước, để bọn họ cho vương phủ vay tiền nuôi quân. Nhớ kĩ, chọn những phú thương bình thường có chút bất mãn với Tam vương gia Tứ Vương gia mà xuống tay."
Nhậm Đạt Lương hỏi "Chỗ này đào khoáng, khai thác bùn tử sa, chỉ sợ còn phải đợi vài tháng sau mới có lợi nhuận?"
Vương Chính Khanh nói: "Theo tính toán, chỉ sợ còn phải đợi nửa năm mới có lợi nhuận. Chỉ là, một khi ấm tử sa được chế thành, sau này sẽ đầy đủ, tương lại sẽ là nguồn thu nhập ổn định."
Tiễn Nhậm Đạt Lương và Đinh Tam Hữu đi, Vương Chính Khanh lại cho gọi Chương Phi Bạch vào phân phó mấy câu.
Chương Phi Bạch nhìn Vương Chính Khanh một cái, mắt thấy thời gian này hắn tiều tụy đi rất nhiều, không nhịn nổi khuyên nhủ: "Phu nhân cát nhân thiên tướng, nhất định sẽ tỉnh lại, Tam gia không cần quá lo lắng."
"Ừm!" Vương Chính Khanh thở dài nói: "Cũng mười ngày rồi, nếu còn không tỉnh lại, có thể đã. . . . . ."
Chương Phi Bạch lại liếc mắt nhìn Vương Chính Khanh, có chút ảo giác, chủ tử giống như uy nghiêm hơn rồi, bắt đầu từ đêm phu nhân trúng tên kia, chủ tử dường như trưởng thành trong một đêm, thành thục hơn mấy tuổi vậy. Ừm, nếu phu nhân không tỉnh lại, chẳng lẽ chủ tử sẽ bạc đầu sau một đêm sao? Hắn lo lắng, lại khuyên nữa: "Tam gia cũng nên bảo trọng thân thể, nếu không, phu nhân vừa tỉnh lại, phát hiện Tam gia gầy thành như vậy, hẳn sẽ đau lòng lắm?"
Vương Chính Khanh vừa nghe cũng lộ ra chút ý cười, hỏi Chương Phi Bạch: "Ngươi cảm thấy, phu nhân là một người như thế nào?"
Chương Phi Bạch thấy Vương Chính Khanh không buồn bực nữa, có ý nói chuyện phiếm, lập tức cười nói: "Phu nhân dĩ nhiên là nữ trung hào kiệt, là kỳ nữ tử."
Vương Chính Khanh nghe Chương Phi Bạch chỉ cho thông suốt, tâm tình không hề nặng nề như vậy nữa, nhất thời xử lí một số chuyện gần đây, lúc này mới cất bước đi thăm Chân Ngọc.
Chân Ngọc vẫn hôn mê, Hồ ma ma và bọn nha đầu đứng bên giường.
Vương Chính Khanh hỏi "Hết sốt hay chưa?" Nói rồi đưa tay sờ trán Chân Ngọc, thấy không nóng tay nữa, không khỏi vui mừng.
Hồ ma ma nói: "Tối qua đã hạ sốt một chút, sáng nay lòng bàn tay cũng không nóng lên nữa. Đại phu mới vừa khám qua, nói tối nay có thể tỉnh lại."
Lập Hạ bưng trà đi vào, thấy Vương Chính Khanh hỏi mọi người, cũng bẩm: "Vừa mới giúp phu nhân xoa bóp tai, phu nhân thế nhưng thở dài một cái. Nô tỳ nói cho đại phu, đại phu nói đây là có phản ứng, bảo chúng nô tỳ xoa bóp nhiều hơn!"
Vương Chính Khanh vừa nghe, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng , hỏi "Vết thương thì sao, có thay thuốc không?"
Lập Hạ nói: "Vết thương kết vảy rồi, đại phu nói không cần phải bó thuốc nữa, chờ rớt hết vảy, sẽ bôi chút cao trị sẹo."
Bởi vì Chân Ngọc trúng tên ở trên lưng, mấy ngày nay cũng là nằm sấp ngủ, để dễ dàng xử lý vết thương, hôm nay được lật lên, nằm ngửa rồi.
Vương Chính Khanh sợ ngủ như vậy, sẽ đè lên vết thương của nàng, lại muốn giúp nàng lật người, lại bị Hồ ma ma ngăn lại.
Hồ ma ma nói: "Ngày ngày ngủ sấp, phu nhân không thoải mái đâu! Mặc dù hôn mê, lật nàng như thế, liền nhíu chân mày. Để cho nàng nằm ngửa, thì mới giãn chân mày."
Vương Chính Khanh vừa nghe, không tiếp tục động tác nữa, chỉ cho đám người Hồ ma ma lui xuống.
Hồ ma ma lại dặn bảo mấy câu, lúc này mới dẫn bọn nha đầu lui ra.
Vương Chính Khanh vắt khăn lau mặt cho Chân Ngọc, lại chấm chút nước nhuận môi của nàng, nắm tay nàng nói: "Hiện nay, nên gọi nàng là Ngọc nương, hay gọi là Ngọc Lang đây?"
Khi mới nghe Chân Ngọc nói ra thân phận, hắn căn bản không dám tin. Những ngày này, suy nghĩ kĩ lưỡng đủ kiểu ngôn hành của Chân Ngọc, lại không thể không tin. Đợi đến khi bình tĩnh lại, trái tim liền dâng lên một cảm xúc phức tạp không nói rõ được, như chua như đắng lại như ngọt.
Chả trách Ngọc nương khước từ ta đủ kiểu, lại thích thân mật với di nương, thì ra là như vậy! Không được, đợi trở về phủ, phải đuổi hết di nương đi, không thể để họ lượn lờ trước mặt Ngọc nương, để các nàng câu trái tim Ngọc nương.
Vương Chính Khanh ngẩn người một hồi, lại tách từng ngón tay Chân Ngọc ra, xoa bóp từng ngón tay một, cuối cùng dùng ngón tay ấn vào lòng bàn tay Chân Ngọc. Thấy mười ngón tay thon dài trắng noãn của Chân Ngọc, lại đặt lên khóe miệng hôn một cái, lẩm bẩm nói: "Mau tỉnh lại đi, đừng giày vò người nữa."
Khi Vương Chính Khanh hôn tay Chân Ngọc, lông mi Chân Ngọc lại khẽ rung.
Vương Chính Khanh nói chuyện xảy ra gần đây, nói xong vuốt mặt Chân Ngọc, thở dài nói: "Còn ngủ nữa, mặt cũng sưng lên, trở nên xấu xí đấy!"
Lời hắn vừa mới dứt, liền thấy Chân Ngọc như giật giật, nhất thời không thể tin được, thân thể cứng ngắc gọi: "Ngọc nương!"
Chân Ngọc chậm rãi mở mắt ra, một tay đẩy tay của hắn, trong nháy mắt một mảnh mờ mịt, đợi khi thấy rõ trước giường là một tuấn nam tử, khàn giọng hỏi "Ngươi là ai?"
"Ngọc nương, nàng đã tỉnh lại rồi? Ta là Tam lang đây!" Vương Chính Khanh thấy Chân Ngọc mở mắt, hắn nhất thời luống cuống, gọi một tiếng, vừa mừng vừa sợ.
Hồ ma ma Lập Hạ chờ ở phòng ngoài nghe được tiếng la, bất chấp tất cả vọt vào, đều kinh hãi hô: "Phu nhân, người cuối cùng cũng tỉnh rồi, tỉnh lại là tốt rồi."
Chân Ngọc ngơ ngác, nhất thời thấy khuôn mặt Hồ ma ma hiền lành, chỉ bà nói: "Bà qua đây!"
Hồ ma ma vừa khóc vừa cười đi qua, ngồi ở mép giường cầm tay Chân Ngọc nói: "Phu nhân, người làm ta sợ muốn chết, mấy ngày nay, ta không dám ngủ!"
Chân Ngọc giơ tay lên gạt nước mắt của bà, vẫn mờ mịt hỏi "Bà là ai?"
"A?" Hồ ma ma cả kinh thất sắc nói: "Phu nhân không nhận ra ta sao?"
Vương Chính Khanh ở bên cạnh sững sờ hồi lâu, lúc này mới thở ra một hơi, kêu nha đầu: "Nhanh, đi mời đại phu."
Chân Ngọc nhìn quanh một phòng toàn người, khổ não nói: "Không nhận ra một người nào."
"Ngọc nương, ngay cả ta nàng cũng không nhận ra sao?" Vương Chính Khanh thấy Chân Ngọc tỉnh lại, đầu tiên là vui mừng, tiếp đến là không biết phải đối mặt như thế nào, lúc này thấy nàng không nhận ra ai, lại âm thầm kinh ngạc, vội vàng tiến lên nói: "Ta là phu quân của nàng Vương Chính Khanh đây!"
Tay Chân Ngọc chỉ vào đầu nói: "Nơi này, nơi này rối loạn thành một đống, cái gì cũng nhớ không nổi."
"Mất trí nhớ?" Vương Chính Khanh ngẩn ngơ tại chỗ.
Đại phu rất nhanh tới, sau khi chẩn bệnh xong nói: "Cũng là thời gian hôn mê quá dài, tạm thời mất trí nhớ. Người nhanh thì năm ba tháng đã có thể khôi phục trí nhớ, người chậm thì một hai năm, cũng sẽ khôi phục. Trạng Nguyên gia không cần lo lắng."
Vương Chính Khanh liền hỏi: "Phải làm như thế nào, mới có thể giúp nàng mau chóng khôi phục trí nhớ?"
Đại phu đáp: "Ngày trước phu nhân thích làm cái gì, liền đưa phu nhân đi làm nhiều một chút, ngày trước thích đi nơi nào, cũng dẫn đi. Từ từ, sẽ có thể nhớ lại chuyện cũ."
Chân Ngọc nghe lời đại phu nói, liền hỏi Hồ ma ma: "Ma ma, ngày trước ta thích làm chuyện gì nhất vậy?"
Vương Chính Khanh cướp lời đáp: "Ngày trước nàng thích nhất là ở bên cạnh ta."
Mọi người vừa nghe, muốn cười không dám cười, làm bộ không nghe thấy, vội vàng bảo đại phu kê đơn thuốc, lại tiễn đại phu ra ngoài.
Chân Ngọc thấy trong phòng nhiều người, có chút phiền, giương mắt nhìn một chút, chọn trúng hai nha đầu xinh đẹp, gọi các nàng ở lại hầu hạ, những người khác đi ra ngoài.
Lúc này Vương Chính Khanh đâu chịu để nha đầu xinh đẹp thân cận nàng? Đã là đuổi cả đám đi xuống nói: "Đều đi đi, chỗ phu nhân có ta hầu hạ là được."
Chân Ngọc đang muốn phản đối, bất đắc dĩ sau khi bệnh thì trở nên yếu ớt, âm thanh rất nhỏ, mấy lần mở miệng, cũng bị Vương Chính Khanh đoạt lời, chỉ đành thôi.
Đợi trong phòng yên tĩnh lại, Vương Chính Khanh liền ngồi ở mép giường, đưa tay cầm Chân Ngọc tay, thấy nàng muốn rút tay về, liền thật nắm thật chặt nói: "Có muốn khôi phục trí nhớ nhanh một chút không?"
Chân Ngọc gật đầu một cái, cau mày nhìn tay Vương Chính Khanh, cầm chặt như vậy làm gì?
Vương Chính Khanh cúi xuống nói: "Ngày trước, nàng thích nhất là ta cầm tay của nàng, chúng ta làm nhiều chuyện ngày trước từng làm, từ từ, nàng sẽ khôi phục nhớ thôi."
Mặc dù Chân Ngọc mất trí nhớ, nói những lời này với Vương Chính Khanh, dần dần có chút cảm giác quen thuộc, cũng không chối từ nữa, mặc cho Vương Chính Khanh nắm tay.
Vương Chính Khanh lẳng lặng cầm một hồi, nghe được phòng ngoài có tiếng bước chân, là nha đầu bưng nước nóng muốn vào tắm cho Chân Ngọc, liền chồm người qua, nhỏ giọng, mập mờ nói: "Ngày trước, nàng thích nhất là ta giúp nàng tắm đấy."
Nhậm Đạt Lương cưỡi ngựa lên núi, đến trước am Kim Sa thì xuống ngựa, vừa lau mặt, cũng là đầy mặt cát bụi, không khỏi nói với Đinh Tam Hữu: "Chỗ này cũng quá yên lặng rồi, lại thêm hai ngày một chuyến đi đi về về như vậy, cũng có chút không chịu nổi."
Đinh Tam Hữu cũng xuống ngựa, giơ tay áo phủi phủi bụi bặm trên người, lên tiếng: "Vương Gia lệnh chúng ta điều tra những việc này, lại để cho chúng ta bẩm từng chuyện với Trạng Nguyên gia, để Trạng Nguyên gia định đoạt, mà những chuyện này không thể truyền qua miệng người khác, chúng ta không đích thân tự chạy tới chạy lui, còn có thể thế nào?"
Hai người vừa nói chuyện, cột ngựa ở trước cửa núi, sóng vai vào am Kim Sa.
Mười ngày trước, có thích khách dùng cung tên muốn Cửu Giang vương bị thương, may mà Chân Ngọc nương kịp thời xuất hiện, thay Vương gia đỡ mũi tên kia. Lúc ấy mặc dù kịp thời rút mũi tên cầm máu băng bó, cuối cùng bởi vì mất máu quá nhiều, hôn mê bất tỉnh. Vì sợ vết thương nứt ra, cũng không dám chuyển người xuống núi chữa trị, chỉ có thể đón đại phu am hiểu chữa trị trúng tên lên núi chẩn bệnh.
Tới hôm nay đã mười ngày, Chân Ngọc nương vẫn sốt cao không lùi như cũ, ngay cả đại phu cũng kinh hãi, rất sợ Chân Ngọc nương không chịu đựng được, Cửu Giang Vương và Vương Chính Khanh sẽ trách phạt bọn họ.
Mà tiểu ni cô bị bắt giữ đêm đó, sau khi thẩm vấn, lại phát hiện là nữ mật thám mà công chúa An Tuệ bí mật nuôi. Theo nữ mật thám này, lại tra ra Xảo Nhi hầu hạ bên cạnh Tô nhũ nhân trong vương phủ là tai mắt công chúa An Tuệ cài ở vương phủ. Tiếp đó mà tra ra, cái chết của Chân Bảng nhãn, cũng là do Xảo Nhi phụng mệnh công chúa An Tuệ ra lệnh hạ độc sát hại.
Nghe được Nhậm Đạt Lương và Đinh Tam Hữu tới, Vương Chính Khanh lấy lại tinh thần, vào một gian tĩnh thất được tạm thời làm thư phòng, sai người dâng trà lên tiếp đãi khách.
Nhậm Đạt Lương đợi nha đầu bưng trà lui xuống, lúc này mới nói lại tình trạng gần đây của vương phủ, rồi lại nói: "Sau khi Xảo Nhi, Tô nhũ nhân bị cấm túc, ý tứ của vương gia cũng là, công chúa An Tuệ tay nắm tài chính kinh thành, giờ không nên trở mặt, bởi vậy muốn che giấu những chuyện này, ngày sau mới tính sổ."
Vương Chính Khanh khẽ nhắm mắt, lại mở ra, hỏi "Quận chúa Diệu Đan thì sao?"
Nhậm Đạt Lương chỉ biết Đường Diệu Đan cấu kết với Xảo Nhi mưu hại Chân Bảng nhãn, về phần sự tình cụ thể trong đó, cũng không biết rõ. Lúc này nghe được Vương Chính Khanh hỏi tới, liền đáp: " Quận chúa Diệu Đan náo loạn muốn xuất gia làm ni cô, vương gia và vương phi trách phạt nàng, không cho nàng ra khỏi cửa phòng, cũng là cấm túc rồi."
Đợi Nhậm Đạt Lương nói xong, Đinh Tam Hữu liền bẩm: "Đã tra ra thích khách bắn tên đêm đó, chính là ám vệ trong phủ Tứ Vương gia. Ám vệ kia lại bị người khác giết rồi, hiện nay không có đối chứng."
Lông mày Vương Chính Khanh nhướng lên, lại chậm rãi hạ xuống, chỉ thị nói: "Sai người bảo vệ Vương Gia thật tốt, ra vào đều đề phòng cẩn thận, không thể để vương gia ra ngoài một mình. Tiểu ni cô bắt được trong đêm đó, trông coi cho thật kỹ, không thể để nàng chết. Hiện nay tăng cường chiêu binh mãi mã, tăng cường huấn luyện tư binh trong vương phủ. Chỉ khi binh cường mã tráng rồi, lời nói ra mới có trọng lượng, Tam vương gia và Tứ Vương Gia cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa."
Đinh Tam Hữu nói: "Chuyện làm người lo lắng hiện nay, cũng là tài chính chưa đủ. Nuôi quân thật sự tốn không ít tiền."
Vương Chính Khanh nói: "Cuối năm phú thương Giang Nam sẽ hiếu kính chút tiền, các ngươi sắp xếp một chút, cứ âm thầm cho bọn họ một chức quan rảnh rỗi trước, để bọn họ cho vương phủ vay tiền nuôi quân. Nhớ kĩ, chọn những phú thương bình thường có chút bất mãn với Tam vương gia Tứ Vương gia mà xuống tay."
Nhậm Đạt Lương hỏi "Chỗ này đào khoáng, khai thác bùn tử sa, chỉ sợ còn phải đợi vài tháng sau mới có lợi nhuận?"
Vương Chính Khanh nói: "Theo tính toán, chỉ sợ còn phải đợi nửa năm mới có lợi nhuận. Chỉ là, một khi ấm tử sa được chế thành, sau này sẽ đầy đủ, tương lại sẽ là nguồn thu nhập ổn định."
Tiễn Nhậm Đạt Lương và Đinh Tam Hữu đi, Vương Chính Khanh lại cho gọi Chương Phi Bạch vào phân phó mấy câu.
Chương Phi Bạch nhìn Vương Chính Khanh một cái, mắt thấy thời gian này hắn tiều tụy đi rất nhiều, không nhịn nổi khuyên nhủ: "Phu nhân cát nhân thiên tướng, nhất định sẽ tỉnh lại, Tam gia không cần quá lo lắng."
"Ừm!" Vương Chính Khanh thở dài nói: "Cũng mười ngày rồi, nếu còn không tỉnh lại, có thể đã. . . . . ."
Chương Phi Bạch lại liếc mắt nhìn Vương Chính Khanh, có chút ảo giác, chủ tử giống như uy nghiêm hơn rồi, bắt đầu từ đêm phu nhân trúng tên kia, chủ tử dường như trưởng thành trong một đêm, thành thục hơn mấy tuổi vậy. Ừm, nếu phu nhân không tỉnh lại, chẳng lẽ chủ tử sẽ bạc đầu sau một đêm sao? Hắn lo lắng, lại khuyên nữa: "Tam gia cũng nên bảo trọng thân thể, nếu không, phu nhân vừa tỉnh lại, phát hiện Tam gia gầy thành như vậy, hẳn sẽ đau lòng lắm?"
Vương Chính Khanh vừa nghe cũng lộ ra chút ý cười, hỏi Chương Phi Bạch: "Ngươi cảm thấy, phu nhân là một người như thế nào?"
Chương Phi Bạch thấy Vương Chính Khanh không buồn bực nữa, có ý nói chuyện phiếm, lập tức cười nói: "Phu nhân dĩ nhiên là nữ trung hào kiệt, là kỳ nữ tử."
Vương Chính Khanh nghe Chương Phi Bạch chỉ cho thông suốt, tâm tình không hề nặng nề như vậy nữa, nhất thời xử lí một số chuyện gần đây, lúc này mới cất bước đi thăm Chân Ngọc.
Chân Ngọc vẫn hôn mê, Hồ ma ma và bọn nha đầu đứng bên giường.
Vương Chính Khanh hỏi "Hết sốt hay chưa?" Nói rồi đưa tay sờ trán Chân Ngọc, thấy không nóng tay nữa, không khỏi vui mừng.
Hồ ma ma nói: "Tối qua đã hạ sốt một chút, sáng nay lòng bàn tay cũng không nóng lên nữa. Đại phu mới vừa khám qua, nói tối nay có thể tỉnh lại."
Lập Hạ bưng trà đi vào, thấy Vương Chính Khanh hỏi mọi người, cũng bẩm: "Vừa mới giúp phu nhân xoa bóp tai, phu nhân thế nhưng thở dài một cái. Nô tỳ nói cho đại phu, đại phu nói đây là có phản ứng, bảo chúng nô tỳ xoa bóp nhiều hơn!"
Vương Chính Khanh vừa nghe, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng , hỏi "Vết thương thì sao, có thay thuốc không?"
Lập Hạ nói: "Vết thương kết vảy rồi, đại phu nói không cần phải bó thuốc nữa, chờ rớt hết vảy, sẽ bôi chút cao trị sẹo."
Bởi vì Chân Ngọc trúng tên ở trên lưng, mấy ngày nay cũng là nằm sấp ngủ, để dễ dàng xử lý vết thương, hôm nay được lật lên, nằm ngửa rồi.
Vương Chính Khanh sợ ngủ như vậy, sẽ đè lên vết thương của nàng, lại muốn giúp nàng lật người, lại bị Hồ ma ma ngăn lại.
Hồ ma ma nói: "Ngày ngày ngủ sấp, phu nhân không thoải mái đâu! Mặc dù hôn mê, lật nàng như thế, liền nhíu chân mày. Để cho nàng nằm ngửa, thì mới giãn chân mày."
Vương Chính Khanh vừa nghe, không tiếp tục động tác nữa, chỉ cho đám người Hồ ma ma lui xuống.
Hồ ma ma lại dặn bảo mấy câu, lúc này mới dẫn bọn nha đầu lui ra.
Vương Chính Khanh vắt khăn lau mặt cho Chân Ngọc, lại chấm chút nước nhuận môi của nàng, nắm tay nàng nói: "Hiện nay, nên gọi nàng là Ngọc nương, hay gọi là Ngọc Lang đây?"
Khi mới nghe Chân Ngọc nói ra thân phận, hắn căn bản không dám tin. Những ngày này, suy nghĩ kĩ lưỡng đủ kiểu ngôn hành của Chân Ngọc, lại không thể không tin. Đợi đến khi bình tĩnh lại, trái tim liền dâng lên một cảm xúc phức tạp không nói rõ được, như chua như đắng lại như ngọt.
Chả trách Ngọc nương khước từ ta đủ kiểu, lại thích thân mật với di nương, thì ra là như vậy! Không được, đợi trở về phủ, phải đuổi hết di nương đi, không thể để họ lượn lờ trước mặt Ngọc nương, để các nàng câu trái tim Ngọc nương.
Vương Chính Khanh ngẩn người một hồi, lại tách từng ngón tay Chân Ngọc ra, xoa bóp từng ngón tay một, cuối cùng dùng ngón tay ấn vào lòng bàn tay Chân Ngọc. Thấy mười ngón tay thon dài trắng noãn của Chân Ngọc, lại đặt lên khóe miệng hôn một cái, lẩm bẩm nói: "Mau tỉnh lại đi, đừng giày vò người nữa."
Khi Vương Chính Khanh hôn tay Chân Ngọc, lông mi Chân Ngọc lại khẽ rung.
Vương Chính Khanh nói chuyện xảy ra gần đây, nói xong vuốt mặt Chân Ngọc, thở dài nói: "Còn ngủ nữa, mặt cũng sưng lên, trở nên xấu xí đấy!"
Lời hắn vừa mới dứt, liền thấy Chân Ngọc như giật giật, nhất thời không thể tin được, thân thể cứng ngắc gọi: "Ngọc nương!"
Chân Ngọc chậm rãi mở mắt ra, một tay đẩy tay của hắn, trong nháy mắt một mảnh mờ mịt, đợi khi thấy rõ trước giường là một tuấn nam tử, khàn giọng hỏi "Ngươi là ai?"
"Ngọc nương, nàng đã tỉnh lại rồi? Ta là Tam lang đây!" Vương Chính Khanh thấy Chân Ngọc mở mắt, hắn nhất thời luống cuống, gọi một tiếng, vừa mừng vừa sợ.
Hồ ma ma Lập Hạ chờ ở phòng ngoài nghe được tiếng la, bất chấp tất cả vọt vào, đều kinh hãi hô: "Phu nhân, người cuối cùng cũng tỉnh rồi, tỉnh lại là tốt rồi."
Chân Ngọc ngơ ngác, nhất thời thấy khuôn mặt Hồ ma ma hiền lành, chỉ bà nói: "Bà qua đây!"
Hồ ma ma vừa khóc vừa cười đi qua, ngồi ở mép giường cầm tay Chân Ngọc nói: "Phu nhân, người làm ta sợ muốn chết, mấy ngày nay, ta không dám ngủ!"
Chân Ngọc giơ tay lên gạt nước mắt của bà, vẫn mờ mịt hỏi "Bà là ai?"
"A?" Hồ ma ma cả kinh thất sắc nói: "Phu nhân không nhận ra ta sao?"
Vương Chính Khanh ở bên cạnh sững sờ hồi lâu, lúc này mới thở ra một hơi, kêu nha đầu: "Nhanh, đi mời đại phu."
Chân Ngọc nhìn quanh một phòng toàn người, khổ não nói: "Không nhận ra một người nào."
"Ngọc nương, ngay cả ta nàng cũng không nhận ra sao?" Vương Chính Khanh thấy Chân Ngọc tỉnh lại, đầu tiên là vui mừng, tiếp đến là không biết phải đối mặt như thế nào, lúc này thấy nàng không nhận ra ai, lại âm thầm kinh ngạc, vội vàng tiến lên nói: "Ta là phu quân của nàng Vương Chính Khanh đây!"
Tay Chân Ngọc chỉ vào đầu nói: "Nơi này, nơi này rối loạn thành một đống, cái gì cũng nhớ không nổi."
"Mất trí nhớ?" Vương Chính Khanh ngẩn ngơ tại chỗ.
Đại phu rất nhanh tới, sau khi chẩn bệnh xong nói: "Cũng là thời gian hôn mê quá dài, tạm thời mất trí nhớ. Người nhanh thì năm ba tháng đã có thể khôi phục trí nhớ, người chậm thì một hai năm, cũng sẽ khôi phục. Trạng Nguyên gia không cần lo lắng."
Vương Chính Khanh liền hỏi: "Phải làm như thế nào, mới có thể giúp nàng mau chóng khôi phục trí nhớ?"
Đại phu đáp: "Ngày trước phu nhân thích làm cái gì, liền đưa phu nhân đi làm nhiều một chút, ngày trước thích đi nơi nào, cũng dẫn đi. Từ từ, sẽ có thể nhớ lại chuyện cũ."
Chân Ngọc nghe lời đại phu nói, liền hỏi Hồ ma ma: "Ma ma, ngày trước ta thích làm chuyện gì nhất vậy?"
Vương Chính Khanh cướp lời đáp: "Ngày trước nàng thích nhất là ở bên cạnh ta."
Mọi người vừa nghe, muốn cười không dám cười, làm bộ không nghe thấy, vội vàng bảo đại phu kê đơn thuốc, lại tiễn đại phu ra ngoài.
Chân Ngọc thấy trong phòng nhiều người, có chút phiền, giương mắt nhìn một chút, chọn trúng hai nha đầu xinh đẹp, gọi các nàng ở lại hầu hạ, những người khác đi ra ngoài.
Lúc này Vương Chính Khanh đâu chịu để nha đầu xinh đẹp thân cận nàng? Đã là đuổi cả đám đi xuống nói: "Đều đi đi, chỗ phu nhân có ta hầu hạ là được."
Chân Ngọc đang muốn phản đối, bất đắc dĩ sau khi bệnh thì trở nên yếu ớt, âm thanh rất nhỏ, mấy lần mở miệng, cũng bị Vương Chính Khanh đoạt lời, chỉ đành thôi.
Đợi trong phòng yên tĩnh lại, Vương Chính Khanh liền ngồi ở mép giường, đưa tay cầm Chân Ngọc tay, thấy nàng muốn rút tay về, liền thật nắm thật chặt nói: "Có muốn khôi phục trí nhớ nhanh một chút không?"
Chân Ngọc gật đầu một cái, cau mày nhìn tay Vương Chính Khanh, cầm chặt như vậy làm gì?
Vương Chính Khanh cúi xuống nói: "Ngày trước, nàng thích nhất là ta cầm tay của nàng, chúng ta làm nhiều chuyện ngày trước từng làm, từ từ, nàng sẽ khôi phục nhớ thôi."
Mặc dù Chân Ngọc mất trí nhớ, nói những lời này với Vương Chính Khanh, dần dần có chút cảm giác quen thuộc, cũng không chối từ nữa, mặc cho Vương Chính Khanh nắm tay.
Vương Chính Khanh lẳng lặng cầm một hồi, nghe được phòng ngoài có tiếng bước chân, là nha đầu bưng nước nóng muốn vào tắm cho Chân Ngọc, liền chồm người qua, nhỏ giọng, mập mờ nói: "Ngày trước, nàng thích nhất là ta giúp nàng tắm đấy."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.