Giảo Phụ

Chương 73

Cống Trà

20/09/2016

Sau khi tân khách về hết, Vương Chính Khanh cười theo, dỗ Chân Ngọc trở về phòng, lên tinh thần, dịu dàng chân thành nói: "Oa nhi cũng sinh rồi, vậy chúng ta vui vẻ sống qua ngày nhé?"

Thời gian trước Chân Ngọc mất trí nhớ, tư thái nữ nhân học mười đủ mười, giờ này mắt hạnh trợn tròn, khẽ nói: "Nào có chuyện dễ dàng như thế?"

"Vậy nàng muốn như thế nào?" Vương Chính Khanh biết, nếu không thể làm cho Chân Ngọc bớt tức giận, cuộc sống này không có cách nào trôi qua.

Chân Ngọc nghĩ lại chuyện lúc trước một lượt, rồi nghĩ lại thời gian mất trí nhớ này một lượt, mặc dù cảm thấy tội trạng của Vương Chính Khanh không nhiều, nhưng riêng chuyện dụ nàng sinh con này, đã là không thể tha thứ, nhất thời quát: "Cuộc sống này không thể nào trôi qua rồi." Nói xong tự đánh ngực mình.

"Ngọc nương, nàng đánh ta mắng ta đều được, chính là đừng đánh mình, ta đau lòng." Vương Chính Khanh giữ tay Chân Ngọc nói: "Nàng mới ra tháng, đừng tức giận hại thân thể."

Tay Chân Ngọc vùng vẫy, quả đấm như mưa rơi trên người Vương Chính Khanh, nhưng giờ nàng chỉ là cô gái nhỏ, vả lại ở cữ một tháng, thân thể càng mềm mại, hơi sức cũng không tính lớn, quả đấm đánh trên người Vương Chính Khanh lúc này, Vương Chính Khanh cũng không cảm giác đặc biệt đau, nhưng miệng hắn lại kêu đến thê thảm khác thường, giống như bị thương rồi.

Chân Ngọc đánh một lát, chê Vương Chính Khanh da thịt cứng rắn, đánh làm tay đau, bởi vì quát: "Cởi xiêm áo ra, nằm sấp trên giường đi."

Vương Chính Khanh mừng thầm, mơ mộng tình cảnh tiếp theo, cực kỳ nhu thuận cởi xiêm áo, nằm ở trên giường, mềm mại nói: "Kính xin Ngọc Lang thương tiếc chút, xuống tay không nên quá nặng."

"Ngươi giả bộ như vậy, liền cho rằng lão tử sẽ thương hoa tiếc ngọc?" Chân Ngọc gầm nhẹ nói: "Ngươi biết lúc lão tử sinh con đau thế nào không? Không bằng cho ngươi cũng nếm thử một chút đau đớn, để ngươi biết đau rốt cuộc là như thế nào?" Nàng nói xong, nhảy xuống cầm lấy cây nến trên bàn, giơ tới nói: "Cho ngươi biết thế nào gọi là đau."

Vương Chính Khanh nghe được giọng nói quỷ dị của Chân Ngọc, không khỏi giật mình, chưa kịp nói chuyện, liền cảm giác trên lưng đau xót, nhất thời cầu xin tha thứ: "Ngọc nương, Ngọc Lang, tha cho ta đi, lần sau ta không dám nữa đâu!"

Chân Ngọc đổ sáp nóng trên lưng Vương Chính Khanh, nhìn trên lưng hắn có thêm mấy đốm nhỏ, lại nghe hắn hét đến thê thảm, âm thanh cũng thay đổi, cũng không dám phản kháng, nhất thời lửa giận hơi tan, cưỡi trên lưng Vương Chính Khanh, một tay cầm cây nến, một tay véo hông của hắn hỏi "Sau này vẫn còn có dám bắt nạt ta nữa hay không?"

"Không dám không dám!" Vương Chính Khanh kêu, cầu xin nói: "Để cho ta lật người nhé, nằm sấp lâu quá bị tức ngực."

"Còn muốn lật người khi ở dưới thân ta?" Chân Ngọc càng thêm dùng sức cưỡi, lấy tay vân vê hồng đậu trước ngực Vương Chính Khanh, bắp đùi cũng dụi dụi, hừ nói: "Mơ đi!"

Vương Chính Khanh nhịn mấy tháng, lúc này đây mỹ nhân lại gần bên người, lại cứ không thể động, nhất thời cực kỳ khó chịu, chỉ giãy dụa, phối hợp với Chân Ngọc, để nàng đắc ý.

Chân Ngọc sờ nắm một lát, một hơi thổi tắt nến trong tay, chợt đâm cây nến vào hạ thân Vương Chính Khanh, nghe hắn phát ra tiếng kêu gào đau khổ, lúc này mới giải hận.

"Được rồi, ngươi trở về thư phòng đi!" Chân Ngọc thở hổn hển đứng dạy, mất đi cây nến trong tay, có chút buồn bã, rốt cuộc là không thể thật sự làm gì hắn.

Vương Chính Khanh thân thể khó chịu, nhỏ giọng nói: "Ngọc nương, nàng đánh cũng đánh rồi, mắng cũng mắng rồi, sao có thể lại đuổi ta đi đây?" Nói qua lật người, đưa tay kéo Chân Ngọc, tình nhiệt như lửa.

Chân Ngọc vừa thấy tình trạng của hắn, không khỏi ngạc nhiên, đã đánh cho thành như vậy, lại vẫn còn ý định nhếch lên, thật là phục hắn!

Vương Chính Khanh nhất thời đã là nhào qua, bổ nhào trên người Chân Ngọc, đè lại nói: "Ngọc nương, đừng làm rộn, chúng ta. . . . . ."

Chân Ngọc thấy giãy dụa cũng không thoát, lại lo lắng, vội nói: "Ma ma từng dặn qua, mặc dù ra tháng rồi, nhưng vẫn không thể động phòng, ít nhất phải sau năm mươi ngày mới được, nếu không, sẽ tổn hại thân thể."

Vương Chính Khanh vừa nghe, mặc dù nửa tin nửa ngờ, rốt cuộc khống chế thân thể, cứng rắn rời khỏi người Chân Ngọc, giọng nói khàn khàn: "Đây mới thật sự là trừng phạt."

Chân Ngọc thấy hắn như vậy, lửa giận toàn bộ tiêu tan rồi, nhất thời nói: "Cái này, không phải còn có Chu di nương sao? Ngươi sủng hạnh nàng đi!"

Trong lòng Vương Chính Khanh biết, nếu hắn đi tìm di nương, về sau hoàn toàn đừng nghĩ vào được phòng Chân Ngọc, nhất thời nói: "Di nương cái gì? Ta còn chưa bao giờ chạm vào nàng ta. Sớm muộn phải đưa nàng ta đi. Đừng không có việc gì lại ở bên cạnh thật chướng mắt."



Chân Ngọc giật mình nói: "Trong phủ nhà ai không phải nuôi mấy vị thiếp xinh đẹp hay sao? Nhưng phủ chúng ta chỉ còn lại một vị di nương, ngươi còn muốn đưa đi? Dám đưa đi thử coi?"

Vương Chính Khanh hắng giọng một tiếng nói: "Lại nói, Chu di nương gần đây hình như cũng không lộ diện. Chỉ cần nàng ta không tiếp cận nàng, trong phủ cũng ngại nuôi nàng ta?"

Gần đây Chu Hàm Xảo quả thật bớt xuất hiện trước mặt Vương Chính Khanh, giờ này thiêu thùa may vá dưới đèn, cúi đầu nửa ngày, nhất thời đau nhức, mới đứng lên xoa cổ.

Xuân Nhu thấy nàng như vậy, khuyên nhủ: "Đường nương tử có nhiều xiêm áo, lại không vội mặc, di nương cần gì làm gấp như vậy?"

Chu Hàm Xảo nhỏ giọng nói: "Ta làm, chính là tâm ý của ta, Tam phu nhân tự nhiên nhìn thấy."

Xuân Nhu rốt cuộc than thở rồi, Tam gia không muốn gặp, chỉ lấy lòng Tam phu nhân có tác dụng gì đâu? Thời gian Tam phu nhân mang thai tới khi sinh dài như vậy, Tam gia cũng không muốn di nương hầu hạ, về sau càng thêm không cần. Hôm nay chịu khổ, không biết lúc nào mới tốt?

Chu Hàm Xảo đẩy cửa sổ ra ngắm trăng, thấy ánh trăng như nước, khó khăn lắm trời thu mát mẻ, cũng lại thấp đầu, suy nghĩ: không biết Chương sư gia làm xiêm áo mùa thu chưa?

Xuân Nhu thấy Chu Hàm Xảo hoảng hốt, nhẫn nhịn, nhịn không được, cuối cùng nói: "Di nương thời gian này cũng có cơ hội gặp Chương sư gia, Chương sư gia này là một người nhanh nhẹn hoạt bát, sao không cầu xin hắn giúp đỡ nghĩ cách, xem có thể ra khỏi khốn cảnh này hay không?"

Chu Hàm Xảo trầm mặc một lát nói: "Để sau đi!"

"Di nương, tuổi không nhỏ, không thể trì hoãn tiếp nữa, sớm tính toán cũng là bình thường." Xuân Nhu khuyên một câu nữa.

Chu Hàm Xảo chỉ đành phải nói: "Mấy ngày nữa giúp Chương sư gia làm đôi giày, khi đưa cho hắn sẽ nhờ hắn giúp tìm cách."

Xuân Nhu nghe Chu Hàm Xảo có một tính toán, lúc này mới yên lòng.

Thời gian này dưới sự an bài của Vương Chính Khanh, Chương Phi Bạch làm ở hộ bộ một chức, làm việc với Vi Đồng Phụ. Chỉ là hắn còn chưa có đặt mua đình viện, nhất thời vẫn còn ở Vương gia.

Ninh lão phu nhân thấy hắn nay đã có chức quan, tuổi cũng không nhỏ, nên muốn giúp thu xếp hôn sự, chỉ là hỏi mấy lần, Chương Phi Bạch đều mơ hồ thoái thác, nhất thời suy đoán Chương Phi Bạch nhìn trúng nương tử một nhà nào đó, bởi vậy không hề hỏi tới nữa.

Chương Phi Bạch cũng là rầu rỉ, không sai, một năm này, xiêm áo hắn mặc trên người, đôi giày dưới chân, đều từ tay Chu Hàm Xảo, ngay cả hà bao bên hông, cũng là Chu Hàm Xảo thêu, hai người mặc dù không có nói rõ, suy cho cùng có chút ý tứ ở bên trong. Chỉ là Chu Hàm Xảo dù sao cũng là di nương của Vương Chính Khanh, bảo hắn mở miệng như thế nào?

mấy ngày trôi qua, Chu Hàm Xảo quả nhiên làm giày, mượn cơ hội gặp Chương Phi Bạch, đưa lên giày nói: "Vào thu rồi, thời tiết lạnh, cố ý làm đế giày dày hơn một chút, đi thoải mái một chút."

Chương Phi Bạch nhận lấy giày, cúi đầu hồi lâu nói: "Nàng có tính toán gì?"

Chu Hàm Xảo biết ý của lời này, nhất thời nói: "Ta chỉ là nữ tử yếu đuối, có thể có tính toán gì đây?"

Chương Phi Bạch khẽ cắn răng, quyết định nói ra tâm sự, bởi vậy mời Chu Hàm Xảo ngồi xuống, châm chước hồi lâu nói: "Xảo Nương, mặc dù ta không bằng thủ phụ đại nhân, rốt cuộc cũng là một nhân tài, hơn nữa chưa từng lấy vợ, không biết nàng . . . . ."

Chu Hàm Xảo cúi đầu, mặt nhất thời đỏ tới mang tai, tâm can nhảy loạn, nhỏ giọng nói: "Ta sao?"

Chương Phi Bạch thấy Chu Hàm Xảo không bỏ chạy, mà lại còn chịu nghe hắn nói tiếp, nhất thời mừng rỡ, nói: "Không biết nàng chịu đi theo ta hay không? Nếu chịu, ta tự nhiên sẽ cầu hôn nàng với thủ phụ đại nhân."

Chu Hàm Xảo đợi lâu, chính là những lời này, nhất thời nước mắt tràn mi, nức nở nói: "Ta như thế nào không chịu? Chỉ sợ chàng. . . . . ."



Chương Phi Bạch nghe xong lời này, trái tim yên ổn, ngồi xổm trước mặt Chu Hàm Xảo nói: "Chỉ cần nàng chịu, tất cả sẽ dễ dàng hơn."

Chu Hàm Xảo ngượng ngùng đỏ bừng hai gò má, đang muốn nói cái gì nữa, lại sợ mình luống cuống, nhất thời hốt hoảng đứng lên, chạy như bay.

Chương Phi Bạch cũng không đuổi theo, chỉ tựa vào cạnh cửa nhìn bóng dáng của Chu Hàm Xảo, tảng đá lớn đè trong lòng bấy lâu cũng đã rơi xuống đất. Chỉ cần Chu Hàm Xảo chịu, lấy hiểu biết của mình với thủ phụ đại nhân, là nhất định sẽ tác thành cho mình và Chu Hàm Xảo .

Khi Chương Phi Bạch tìm Vương Chính Khanh thì vừa đúng Vương Chính Khanh đang đi dạo, buồn bực vì một chuyện.

Thấy Chương Phi Bạch đến, Vương Chính Khanh cười nói: "Đang muốn tìm ngươi đây, trùng hợp là ngươi đã tới rồi."

Chương Phi Bạch vội vàng hỏi "Thủ phụ đại nhân có chuyện gì quan trọng?"

Vương Chính Khanh bảo Chương Phi Bạch ngồi xuống, đợi Thị Thư dâng trà lui ra, lúc này mới nói: "Hoàng thượng triệu kiến, nói Thái thượng hoàng có ý muốn vương đính hôn, người lựa chọn đính hôn, chính là Đường nương nhà ta."

Chương Phi Bạch kinh ngạc nói: "Vương còn chưa có đầy tháng đâu, đã muốn đính hôn?"

Vương Chính Khanh nói: "Thái thượng hoàng đây là muốn mượn ta làm tấm chắn, về sau giúp đỡ vương ngăn đao cản súng!"

Chương Phi Bạch nói: "Thủ phụ đại nhân tuyệt đối không thể đồng ý chuyện này. Một khi thủ phụ đại nhân thành nhạc phụ của vương, mọi chuyện của vương, tất nhiên phải cõng trên lưng, đến lúc đó, người có lòng quấy nhiễu châm ngòi, hoàng thượng nghi hoặc, địa vị thủ phụ đại nhân tất nhiên sẽ bị dao động."

Vương Chính Khanh nói: "Ta không phải là không nghĩ như vậy? Chỉ là ý Thái thượng hoàng, lại không thể tùy tiện không tuân theo?"

Chương Phi Bạch nói: "Thái thượng hoàng không phải tin đạo sao? Chuyện này giao do đạo sĩ đi làm là được."

Vương Chính Khanh nhất thời vỗ tay nói: "Phi Bạch nói không sai. Ta cũng là quan tâm quá sẽ bị loạn, nhất thời không nghĩ tới cái này."

Chỉ cần mua chuộc được mấy đạo sĩ thượng hoàng tin tưởng, để cho bọn họ xem số mệnh cho vương một chút, nói mệnh của vương, không nên lấy nữ oa cùng tuổi làm vợ vân vân, Thái thượng hoàng nhất thời nghi ngờ, tất nhiên sẽ buông tha chuyện này.

Hai người nói xong chánh sự, Chương Phi Bạch cũng không cáo lui, nhất thời muốn nói lại thôi.

Vương Chính Khanh nhìn ở trong mắt, hơi kỳ quái, hỏi "Chương sư gia có lời gì không ngại gì nói thẳng?"

Chương Phi Bạch há hốc mồm, nhất thời vén áo quỳ xuống nói: "Lại có một chuyện muốn xin thủ phụ đại nhân đồng ý!"

"Đứng lên lại nói! Tình cảm giữa chúng ta, còn có chuyện gì cần ngươi quỳ xuống cầu xin hay sao?" Vương Chính Khanh vội đỡ Chương Phi Bạch đứng lên, cười nói: "Đến tột cùng là chuyện gì?"

Lá gan Chương Phi Bạch tăng lên, thừa dịp dũng khí vẫn còn, một hơi nói: "Ta muốn cầu hôn Chu Hàm Xảo làm vợ, xin thủ phụ đại nhân tác thành!"

Vương Chính Khanh ngạc nhiên, giọng nói ảm đạm, nói: "Nàng là di nương của ta, ngươi không chê nàng sao?"

Chương Phi Bạch nói: "Ta biết rõ, nàng chưa từng hầu hạ qua thủ phụ đại nhân, mà thủ phụ đại nhân, đoán chừng cũng sẽ không muốn nàng hầu hạ. Đã như vậy, sao thủ phụ đại nhân không cho nàng một con đường sống?"

Vương Chính Khanh nghe được lời này của Chương Phi Bạch, nhất thời nói: "Cho dù ta chịu thả Chu di nương, chỉ sợ Ngọc nương chưa chắc đã chịu!"

Chương Phi Bạch: ". . . . . ."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Giảo Phụ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook