Chương 14: Tình cũ khó quên
Cống Trà
03/11/2015
Chuyện Vương Chính Khanh nghỉ ngơi trong phòng Chân Ngọc, nhanh chóng được truyền đến tai Ninh lão phu nhân.
Ninh lão phu nhân hơi trầm ngâm nói: “Gia hòa vạn sự hưng. Nếu Ngọc nương chịu an phận, không gây chuyện nữa, đương nhiên là chuyện tốt với Tam lang. Hiện tại phu thê bọn họ hòa thuận, cũng nên đốt hương tạ ơn rồi.” Vì thế tạm thời dừng lại ý niệm tìm lỗi sai của Chân Ngọc để đưa nàng vào chùa thanh tu.
Những ngày tiếp theo, Vương Chính Khanh lại bận rộn, không để ý tới Chân Ngọc. Nhưng Hồ ma ma lại tìm được hổ tiên, chỉ đợi Vương Chính Khanh rảnh rỗi đến phòng Chân Ngọc, thì sẽ hầm cho hắn uống. Nhưng đợi mãi mà không thấy Vương Chính Khanh rảnh rỗi, cũng có chút nghi ngờ.
Chân Ngọc tính toán lại thời gian, nhớ lại một chuyện, thời gian này hình như vương phủ mất một lá thư cơ mật, bởi vì hoài nghi có nội gián, mấy vị mưu sĩ cùng lập bẫy tìm nội gián, cuối cùng cũng tìm được. Nhớ lúc đó, bày trận như thế nào, dụ nội gián xuất hiện như thế nào, đều là một tay bản thân bày kế. Hiện nay thì, chắc là do Vương Chính Khanh lập kế rồi. Giờ mình mất rồi, Vương Chính Khanh tiếp nhận việc của mình, sự kiện nội gián này, sẽ là chuyện đầu tiên đánh giá mưu trí của hắn, hắn đương nhiên phải tự thân tự lực, nghĩ ra biện pháp chu toàn để tìm ra nội gián. Chuyện này mà làm tốt, hắn liền có thể hoàn toàn thăng chức, trở thành mưu sĩ đắc lực nhất bên cạnh Cửu Giang vương. Hiện tại, chắc là thời điểm bận rộn nhất.
Chân Ngọc nghĩ không sai, mấy ngày nay Vương Chính Khanh quả thực bận rộn tìm nội gián trong vương phủ.
Vương Chính Khanh, khi đối mặt với thê thiếp ở hậu trạch thì mưu trí cũng không khác nam nhân bình thường là mấy, nhưng khi có đại sự và trợ giúp Cửu Giang vương thì lại rất có tài.
Có lúc Chân Ngọc nghĩ, năm đó Vương Chính Khanh bị thê thiếp trong hậu trạch làm cho mệt mỏi, không có một người hiền thê trợ giúp, như thế mới không có vượt được mình để trở thành mưu sĩ đắc lực nhất bên cạnh Cửu Giang vương. Nhớ khi đó, mơ hồ nghe nói, thê tử của Vương Chính Khanh nhiều bệnh, nhiều lần tìm đến cái chết, huyên náo làm gia đình không yên. Lúc ấy mình giúp Cửu Giang vương làm náo động, khi được phong thái tử, mặc dù Vương Chính Khanh cũng bỏ ra nhiều công sức, nhưng cuối cùng bởi vì thê thất đột nhiên qua đời, không thể không trở về phủ xử lý hậu sự, thế nên mới mất đi một vị trí quan trọng nhất trong phủ thái tử. Nếu không, đến lúc Cửu Giang vương đăng vị, vị trí Nội Các phụ trẻ tuổi nhất này, Cửu Giang vương sẽ do dự giữa mình và Vương Chính Khanh, không biết chọn người nào mới tốt nữa.
Nhưng mà, dù sao cuối cùng mình cũng vắt hết óc mất rồi, vị trí trong Nội Các phủ, tất nhiên là vật trong túi Vương Chính Khanh rồi.
Lại qua mấy ngày, khi Vương Chính Khanh xuất hiện với vẻ mặt rạng rỡ trong phòng Chân Ngọc, Chân Ngọc liền suy đoán, chắc là hắn đã tìm ra nội gian, được Cửu Giang vương ngợi khen rồi.
"Mấy ngày nay có khỏe không?" Vương Chính Khanh thấy Chân Ngọc ngồi trên nhuyễn tháp đọc sách, hình như có chút buồn buồn, liền tiến lên hỏi một câu.
Chân Ngọc liếc hắn một cái nói: "Không khỏe!" Ngày ngày buồn bực trong hậu trạch, có thể tốt thế nào được?
Vương Chính Khanh thấy thái độ của nàng không tốt, cũng không so đo với nàng, chỉ cười nói: "Ngày kia vương phủ thiết yến, có thể mang nữ quyến đi dự, mà vương phi cũng muốn gặp nàng một chút, nàng nên chuẩn bị một chút, đến lúc đó đi với ta qua đó một chuyến."
Lần này Vương Chính Khanh lập được công, Cửu Giang vương ngoài ban thưởng cho hắn, đương nhiên giao phó vương phi muốn lôi kéo nội quyến của Vương Chính Khanh một chút. Vương phi biết thời cơ, liền mượn chuyện bữa tiệc, nói muốn gặp Chân Ngọc.
Chân Ngọc vừa nghe tới vương phủ dự tiệc, ánh mắt liền sáng lên. Lần trọng sinh này, nàng không bỏ được nhất, không chỉ có đám người anh trai và chị dâu cháu trai cháu gái, mà còn có những người trong vương phủ.Trong những người ở Vương phủ, cực kỳ không bỏ được , một là đường muội của Cửu Giang vương quận chúa Đường Diệu Đan, một người khác dĩ nhiên là Cửu Giang vương rồi.
Phụ thân của Đường Diệu Đan Trấn Bắc vương là đệ đệ của đương kim Hoàng đế Đường Tập Võ, tính ra, cũng chính là thúc phụ của Cửu Giang vương. Năm đó Trấn Bắc vương chết trận trong một trận chiến, vương phi cũng bệnh chết. Trấn Bắc vương không có con trai, chỉ có một nữ nhi là Đường Diệu Đan. Cửu Giang vương thương vị đường muội này còn thơ bé, liền bẩm Hoàng đế, nhận nàng vào phủ nuôi dưỡng, đối đãi như muội muội ruột thịt.
Khi Chân Ngọc ở vương phủ làm mưu sĩ, Đường Diệu Đan bái sư học vẽ học cờ từ hắn, hai người liền quen thuộc hơn người khác một chút. Lúc đó, Chân Ngọc hai mươi ba tuổi, Đường Diệu Đan là mười tám tuổi. Hai người đều tài mạo song toàn, nhân vật xuất sắc, khi chung đụng với nhau, khó tránh khỏi âm thầm sinh ra một chút tình cảm.
Theo lý mà nói, Đường Diệu Đan năm đã mười tám tuổi, nên tìm nhà chồng rồi mới đúng, nhưng kỳ quái là, mỗi lần Cửu Giang Vương và vương phi nhắc tới chuyện hôn sự, Đường Diệu Đan lại nổi nóng, hình như không muốn gả đi. Vì điều này, Cửu Giang vương hơi buồn rầu, còn đòi Chân Ngọc bày mưu kế. Chân Ngọc cũng phân tích không ra nguyên cớ. Cuối cùng Cửu Giang vương nói: "Ngọc Lang à, nếu tương lai thành đại sự, ngươi còn chưa đón dâu, liền gả Diệu Đan cho ngươi thì như thế nào?"
Chân Ngọc nghe xong, mặc dù không dám chắc chắn cho rằng lời của Cửu Giang vương là thật, suy cho cũng vẫn cất giữ tâm tư, lại đặt Đường Diệu Đan vào đáy lòng mà quý trọng. Cho đến khi hắn chết bệnh, Đường Diệu Đan tuổi cũng đã 20, nhưng vẫn không có hôn phối.
Nghĩ đến Cửu Giang vương, Chân Ngọc khó quên ơn tri ngộ đó, nghĩ đến Đường Diệu Đan, Chân Ngọc lại khó quên phần tình ý ở kiếp trước kia.
Đợi đến khi Vương Chính Khanh đi, Chân Ngọc liền lục tung tủ quần áo, muốn tìm một bộ xiêm y hợp ý, chuẩn bị cho bữa tiệc ở vương phủ, cho đến khi lật cả một hồi lâu, mới ủ rũ ngồi trên giường, hiện giờ không giống ngày xưa, mình sớm thay đổi hình dạng, cho dù Cửu Giang vương cũng tốt, Đường Diệu Đan cũng tốt, chỉ biết mình là Chân thị, mà không phải Chân Ngọc của kiếp trước. Trang phục thành cái dạng gì đều tốt, cái cần phải bận tâm, là mặt mũi của Vương Chính Khanh, chứ không phải cái khác.
Hồ ma ma thấy Chân Ngọc đầu tiên là hào hứng tìm kiếm xiêm áo, rất nhanh lại im lặng ngồi vào giường, liền hỏi: "Chẳng lẽ xiêm áo không hợp ý? Nếu bây giờ muốn may cũng là không kịp. Cũng may hai bộ mới làm trong năm nay còn chưa có mặc qua, chọn một bộ mặc đi dự tiệc là được. Lại nói, cũng là do Tam phu nhân luôn mang bệnh, ít đi dự tiệc, mới không có giống như những phu nhân trong phủ khác, lúc nào cũng chuẩn bị sẵn xiêm áo mới để dự tiệc."
Chân Ngọc"Ừ" một tiếng nói: "Xiêm áo và trang sức, ma ma giúp ta an bài là được rồi, không cần quá phô trương, chỉ cần đơn giản chững chạc là được. Con người vương phi, không thích người khác quá mức xinh đẹp."
Hồ ma ma đáp, nhất thời lấy lại tinh thần, cười hỏi: "Tam phu nhân làm sao biết được vương phi không thích người khác xinh đẹp?"
Chân Ngọc thuận miệng lên tiếng: "Tam gia nói cho ta biết."
"Tam gia nói cho biết, vậy dĩ nhiên không thể là giả rồi." Hồ ma ma vội đi mở hộp trang sức, nghĩ chọn đồ trang sức trước, rồi mới phối xiêm áo cần mặc.
Chủ tớ đang bận, lại thấy Vương Chính Khanh đã đổi xiêm áo, xoay người đi vào.
Hồ ma ma thấy thế, vội vàng lui xuống, cho phu thê bọn họ nói chuyện tự tại hơn.
Trước đây bởi vì Chân Ngọc nương không phải bệnh chính là náo loạn, Vương Chính Khanh cực ít mang nàng đi dự tiệc, lúc này muốn dẫn nàng đi dự tiệc trong vương phủ, cũng sợ nàng thất lễ, bèn đi tới chỉ điểm mấy câu.
Chân Ngọc có lòng muốn hỏi vương phủ mọi người tình huống, liền giả vờ sợ đến lúc đó lễ nghi không chu đáo lại đắc tội với người khác, chỉ thỉnh giáo từng điều một.
Vương Chính Khanh liền giải thích từng điều một cho nàng, "Vương phi họ Thân, xuất thân danh môn vọng tộc, cũng không khó chung đụng. Nàng nhìn thấy nàng ấy, cũng không cần gò bó, làm theo lễ nghi là được. Ngược lại có một người, nhìn thấy nàng thì có thể tránh xa thì tránh xa, nếu không thể tránh thì nàng ta nói gì, đều nghe theo, về sau hãy bàn."
"Người nào?" Chân Ngọc kinh ngạc, vương phủ có nữ quyến làm cho người ta ghét như vậy sao?
Vương Chính Khanh nhỏ giọng nói: "Là quận chúa Đường Diệu Đan."
"Làm sao lại như vậy? Không phải nghe nói Quận chúa Đường Diệu Đan hoạt bát động lòng người, rất dễ chung sống hay sao?" Chân Ngọc nhớ ở kiếp trước, Đường Diệu Đan ở cạnh mình, thật là dễ chung đụng, vả lại khi đó cũng cảm thấy, Đường Diệu Đan là một thiếu nữ hoạt bát động lòng người, nếu gả cho người, cũng tất nhiên là một chủ mẫu hiền huệ. Sao lần này trong miệng Vương Chính Khanh, Đường Diệu Đan hình như là một người khác vậy.
Vương Chính Khanh rũ mắt nói: "Quận chúa Đường Diệu Đan a, chỉ ở trước mặt Cửu Giang vương, và trước mắt mấy mưu sĩ có tài, mới hoạt bát động lòng người . Còn với những người khác, thì chưa hẳn."
Chân Ngọc ngạc nhiên, tiếp đó lại tức giận, ngươi được đấy Vương Chính Khanh, thế này mà đã nói xấu quận chúa Đường Diệu Đan rồi, hừ!
Vừa nói chuyện, Hồ ma ma cũng là đứng ở ngoài mành hỏi Vương Chính Khanh: "Tối nay Tam gia có muốn nghỉ ngơi ở chỗ này không?"
Vương Chính Khanh nhìn về phía Chân Ngọc nói: "Nàng có giữ ta lại hay không? Giữ lại thì ta ở lại."
Hồ ma ma thính tai, nghe thấy lời Vương Chính Khanh nói, sợ Chân Ngọc nói năng lỗ mãng, cũng đáp thay: "Tam phu nhân chỉ chờ Tam gia tới đây đấy, sao lại không giữ lại? Vả lại dưới bếp đã hầm canh, là chuẩn bị cho Tam gia, đợi chút nữa là có thể uống rồi."
"Canh gì?" Vương Chính Khanh thuận miệng hỏi một câu, mắt nhìn Chân Ngọc.
Chân Ngọc bật thốt lên: "Là canh hổ tiên, ma ma tự mình trông lửa, hầm một ngày rồi, ngươi không uống thì thật đáng tiếc." Nàng chỉ muốn giành công cho Hồ ma ma, nhất thời lại quên mất hậu quả khi nói ra câu này .
Vương Chính Khanh vừa nghe, ánh mắt trong nháy mắt trở nên tĩnh mịch, cười như không cười nói: "A, là canh hổ tiên à! Vậy không uống nhất định là không được rồi."
Chân Ngọc thấy vẻ mặt của Vương Chính Khanh, không chút nghĩ ngợi, một tay cầm gối đầu ném qua, liếc mắt nói: "Ngươi có ý gì? Uống canh mà thôi, đừng nghĩ sai lệch."
"Nào có hiểu lầm? Người hiểu lầm chính là người ném gối đầu đấy." Vương Chính Khanh một tay bắt được ném tới gối đầu, nhẹ nhàng ném trên giường, đánh trúng áo khoác, ngồi vào bên giường, bên cạnh Chân Ngọc Thân, rỉ tai nói: "Thật ra thì, cho dù không uống canh hổ tiên, ta cũng sợ nàng không chịu nổi, nếu là uống canh hổ tiên, chỉ sợ sáng mai nàng không rời giường nổi."
Hơi thở của Vương Chính Khanh phảng phất ở bên cổ, cả người Chân Ngọc nổi da gà, không khỏi đưa tay đẩy, đẩy ra Vương Chính Khanh, đang muốn nói, chỉ nghe thấy phòng bên ngoài có nha đầu la ầm lên: "Tam gia, Tam gia, lão phu nhân phỏng tay rồi. . . . . ."
Vương Chính Khanh vừa nghe, hoảng sợ đúng thẳng người lên, xuống giường liền đi khỏi.
Nơi này Hồ ma ma vén rèm đi vào, vội vàng thay y phục cho Chân Ngọc nói: "Nói là lão phu nhân uống trà, không cẩn thận đổ ly trà, làm phỏng tay. Tam phu nhân mau mau đi qua nhìn một chút. Nếu không, sau này lại nói nàng dâu như Tam phu nhân bất hiếu."
Khi Chân Ngọc đến chỗ Ninh lão phu nhân, đã có nha đầu giúp Ninh lão phu nhân xức thuốc cao, bọc tay.
Vương Chính Khanh vẫn không yên lòng, đã sai người đi mời đại phu vào phủ.
Chỗ này của Ninh lão phu nhân hơi rối ren, vừa thấy Chân Ngọc đứng đó , cũng không biết đi đến hầu hạ, liền có chút bực tức, khiển trách nói: "Cũng không phải là đại phu, đứng lỳ ở đây làm cái gì? Chốc nữa ngã bệnh, lại nói là tới đây tận hiếu, không cẩn thận trúng gió, ta lại trở thành tội nhân."
Chân Ngọc cũng không so đo cùng Ninh lão phu nhân, thấy đại phu tới rồi, chẩn mạch nói không có đáng ngại, lại nhìn phương thuốc, dặn bảo nha đầu sắc thuốc cẩn thận, lúc này mới dẫn đám nha đầu trở về phòng.
Vừa mới về phòng, Hồ ma ma liền bưng canh hổ tiên vào, mắt thấy Vương Chính Khanh không đến, không khỏi nói: "Hầm canh cả một ngày, sao có thể lãng phí?" Ý tứ cũng là muốn Chân Ngọc sai người đi mời Vương Chính Khanh tới đây, cho dù như thế nào, cũng phải uống canh này.
"Sẽ không lãng phí đâu." Chân Ngọc một tay nhận lấy canh hổ tiên, sờ sờ đáy cốc, thấy không phỏng tay, liền thổi thổi, rồi uống một hớp.
Hồ ma ma không kịp ngăn nàng lại, không khỏi giậm chân, trợn mắt nói: "Đây là thuốc tráng dương, Tam phu nhân làm sao lại uống?"
"Gần đây cả người mềm nhũn, không có sức lực, đang cần tráng dương !" Chân Ngọc cười đáp.
Hồ ma ma tức giận, nhưng mà lại không thể làm gì .
Ninh lão phu nhân như vậy, Vương Chính Khanh đương nhiên không có tâm tình đến phòng Chân Ngọc, hai buổi tối liên tiếp, chỉ nghỉ ngơi trong thư phòng.
Ngày hôm nay dậy sớm, liền sai người đi nói cho Chân Ngọc biết, sau bữa cơm trưa phải trang điểm xong, trước giờ Thân thì đi dự yến tiệc ở vương phủ.
Ninh lão phu nhân hơi trầm ngâm nói: “Gia hòa vạn sự hưng. Nếu Ngọc nương chịu an phận, không gây chuyện nữa, đương nhiên là chuyện tốt với Tam lang. Hiện tại phu thê bọn họ hòa thuận, cũng nên đốt hương tạ ơn rồi.” Vì thế tạm thời dừng lại ý niệm tìm lỗi sai của Chân Ngọc để đưa nàng vào chùa thanh tu.
Những ngày tiếp theo, Vương Chính Khanh lại bận rộn, không để ý tới Chân Ngọc. Nhưng Hồ ma ma lại tìm được hổ tiên, chỉ đợi Vương Chính Khanh rảnh rỗi đến phòng Chân Ngọc, thì sẽ hầm cho hắn uống. Nhưng đợi mãi mà không thấy Vương Chính Khanh rảnh rỗi, cũng có chút nghi ngờ.
Chân Ngọc tính toán lại thời gian, nhớ lại một chuyện, thời gian này hình như vương phủ mất một lá thư cơ mật, bởi vì hoài nghi có nội gián, mấy vị mưu sĩ cùng lập bẫy tìm nội gián, cuối cùng cũng tìm được. Nhớ lúc đó, bày trận như thế nào, dụ nội gián xuất hiện như thế nào, đều là một tay bản thân bày kế. Hiện nay thì, chắc là do Vương Chính Khanh lập kế rồi. Giờ mình mất rồi, Vương Chính Khanh tiếp nhận việc của mình, sự kiện nội gián này, sẽ là chuyện đầu tiên đánh giá mưu trí của hắn, hắn đương nhiên phải tự thân tự lực, nghĩ ra biện pháp chu toàn để tìm ra nội gián. Chuyện này mà làm tốt, hắn liền có thể hoàn toàn thăng chức, trở thành mưu sĩ đắc lực nhất bên cạnh Cửu Giang vương. Hiện tại, chắc là thời điểm bận rộn nhất.
Chân Ngọc nghĩ không sai, mấy ngày nay Vương Chính Khanh quả thực bận rộn tìm nội gián trong vương phủ.
Vương Chính Khanh, khi đối mặt với thê thiếp ở hậu trạch thì mưu trí cũng không khác nam nhân bình thường là mấy, nhưng khi có đại sự và trợ giúp Cửu Giang vương thì lại rất có tài.
Có lúc Chân Ngọc nghĩ, năm đó Vương Chính Khanh bị thê thiếp trong hậu trạch làm cho mệt mỏi, không có một người hiền thê trợ giúp, như thế mới không có vượt được mình để trở thành mưu sĩ đắc lực nhất bên cạnh Cửu Giang vương. Nhớ khi đó, mơ hồ nghe nói, thê tử của Vương Chính Khanh nhiều bệnh, nhiều lần tìm đến cái chết, huyên náo làm gia đình không yên. Lúc ấy mình giúp Cửu Giang vương làm náo động, khi được phong thái tử, mặc dù Vương Chính Khanh cũng bỏ ra nhiều công sức, nhưng cuối cùng bởi vì thê thất đột nhiên qua đời, không thể không trở về phủ xử lý hậu sự, thế nên mới mất đi một vị trí quan trọng nhất trong phủ thái tử. Nếu không, đến lúc Cửu Giang vương đăng vị, vị trí Nội Các phụ trẻ tuổi nhất này, Cửu Giang vương sẽ do dự giữa mình và Vương Chính Khanh, không biết chọn người nào mới tốt nữa.
Nhưng mà, dù sao cuối cùng mình cũng vắt hết óc mất rồi, vị trí trong Nội Các phủ, tất nhiên là vật trong túi Vương Chính Khanh rồi.
Lại qua mấy ngày, khi Vương Chính Khanh xuất hiện với vẻ mặt rạng rỡ trong phòng Chân Ngọc, Chân Ngọc liền suy đoán, chắc là hắn đã tìm ra nội gian, được Cửu Giang vương ngợi khen rồi.
"Mấy ngày nay có khỏe không?" Vương Chính Khanh thấy Chân Ngọc ngồi trên nhuyễn tháp đọc sách, hình như có chút buồn buồn, liền tiến lên hỏi một câu.
Chân Ngọc liếc hắn một cái nói: "Không khỏe!" Ngày ngày buồn bực trong hậu trạch, có thể tốt thế nào được?
Vương Chính Khanh thấy thái độ của nàng không tốt, cũng không so đo với nàng, chỉ cười nói: "Ngày kia vương phủ thiết yến, có thể mang nữ quyến đi dự, mà vương phi cũng muốn gặp nàng một chút, nàng nên chuẩn bị một chút, đến lúc đó đi với ta qua đó một chuyến."
Lần này Vương Chính Khanh lập được công, Cửu Giang vương ngoài ban thưởng cho hắn, đương nhiên giao phó vương phi muốn lôi kéo nội quyến của Vương Chính Khanh một chút. Vương phi biết thời cơ, liền mượn chuyện bữa tiệc, nói muốn gặp Chân Ngọc.
Chân Ngọc vừa nghe tới vương phủ dự tiệc, ánh mắt liền sáng lên. Lần trọng sinh này, nàng không bỏ được nhất, không chỉ có đám người anh trai và chị dâu cháu trai cháu gái, mà còn có những người trong vương phủ.Trong những người ở Vương phủ, cực kỳ không bỏ được , một là đường muội của Cửu Giang vương quận chúa Đường Diệu Đan, một người khác dĩ nhiên là Cửu Giang vương rồi.
Phụ thân của Đường Diệu Đan Trấn Bắc vương là đệ đệ của đương kim Hoàng đế Đường Tập Võ, tính ra, cũng chính là thúc phụ của Cửu Giang vương. Năm đó Trấn Bắc vương chết trận trong một trận chiến, vương phi cũng bệnh chết. Trấn Bắc vương không có con trai, chỉ có một nữ nhi là Đường Diệu Đan. Cửu Giang vương thương vị đường muội này còn thơ bé, liền bẩm Hoàng đế, nhận nàng vào phủ nuôi dưỡng, đối đãi như muội muội ruột thịt.
Khi Chân Ngọc ở vương phủ làm mưu sĩ, Đường Diệu Đan bái sư học vẽ học cờ từ hắn, hai người liền quen thuộc hơn người khác một chút. Lúc đó, Chân Ngọc hai mươi ba tuổi, Đường Diệu Đan là mười tám tuổi. Hai người đều tài mạo song toàn, nhân vật xuất sắc, khi chung đụng với nhau, khó tránh khỏi âm thầm sinh ra một chút tình cảm.
Theo lý mà nói, Đường Diệu Đan năm đã mười tám tuổi, nên tìm nhà chồng rồi mới đúng, nhưng kỳ quái là, mỗi lần Cửu Giang Vương và vương phi nhắc tới chuyện hôn sự, Đường Diệu Đan lại nổi nóng, hình như không muốn gả đi. Vì điều này, Cửu Giang vương hơi buồn rầu, còn đòi Chân Ngọc bày mưu kế. Chân Ngọc cũng phân tích không ra nguyên cớ. Cuối cùng Cửu Giang vương nói: "Ngọc Lang à, nếu tương lai thành đại sự, ngươi còn chưa đón dâu, liền gả Diệu Đan cho ngươi thì như thế nào?"
Chân Ngọc nghe xong, mặc dù không dám chắc chắn cho rằng lời của Cửu Giang vương là thật, suy cho cũng vẫn cất giữ tâm tư, lại đặt Đường Diệu Đan vào đáy lòng mà quý trọng. Cho đến khi hắn chết bệnh, Đường Diệu Đan tuổi cũng đã 20, nhưng vẫn không có hôn phối.
Nghĩ đến Cửu Giang vương, Chân Ngọc khó quên ơn tri ngộ đó, nghĩ đến Đường Diệu Đan, Chân Ngọc lại khó quên phần tình ý ở kiếp trước kia.
Đợi đến khi Vương Chính Khanh đi, Chân Ngọc liền lục tung tủ quần áo, muốn tìm một bộ xiêm y hợp ý, chuẩn bị cho bữa tiệc ở vương phủ, cho đến khi lật cả một hồi lâu, mới ủ rũ ngồi trên giường, hiện giờ không giống ngày xưa, mình sớm thay đổi hình dạng, cho dù Cửu Giang vương cũng tốt, Đường Diệu Đan cũng tốt, chỉ biết mình là Chân thị, mà không phải Chân Ngọc của kiếp trước. Trang phục thành cái dạng gì đều tốt, cái cần phải bận tâm, là mặt mũi của Vương Chính Khanh, chứ không phải cái khác.
Hồ ma ma thấy Chân Ngọc đầu tiên là hào hứng tìm kiếm xiêm áo, rất nhanh lại im lặng ngồi vào giường, liền hỏi: "Chẳng lẽ xiêm áo không hợp ý? Nếu bây giờ muốn may cũng là không kịp. Cũng may hai bộ mới làm trong năm nay còn chưa có mặc qua, chọn một bộ mặc đi dự tiệc là được. Lại nói, cũng là do Tam phu nhân luôn mang bệnh, ít đi dự tiệc, mới không có giống như những phu nhân trong phủ khác, lúc nào cũng chuẩn bị sẵn xiêm áo mới để dự tiệc."
Chân Ngọc"Ừ" một tiếng nói: "Xiêm áo và trang sức, ma ma giúp ta an bài là được rồi, không cần quá phô trương, chỉ cần đơn giản chững chạc là được. Con người vương phi, không thích người khác quá mức xinh đẹp."
Hồ ma ma đáp, nhất thời lấy lại tinh thần, cười hỏi: "Tam phu nhân làm sao biết được vương phi không thích người khác xinh đẹp?"
Chân Ngọc thuận miệng lên tiếng: "Tam gia nói cho ta biết."
"Tam gia nói cho biết, vậy dĩ nhiên không thể là giả rồi." Hồ ma ma vội đi mở hộp trang sức, nghĩ chọn đồ trang sức trước, rồi mới phối xiêm áo cần mặc.
Chủ tớ đang bận, lại thấy Vương Chính Khanh đã đổi xiêm áo, xoay người đi vào.
Hồ ma ma thấy thế, vội vàng lui xuống, cho phu thê bọn họ nói chuyện tự tại hơn.
Trước đây bởi vì Chân Ngọc nương không phải bệnh chính là náo loạn, Vương Chính Khanh cực ít mang nàng đi dự tiệc, lúc này muốn dẫn nàng đi dự tiệc trong vương phủ, cũng sợ nàng thất lễ, bèn đi tới chỉ điểm mấy câu.
Chân Ngọc có lòng muốn hỏi vương phủ mọi người tình huống, liền giả vờ sợ đến lúc đó lễ nghi không chu đáo lại đắc tội với người khác, chỉ thỉnh giáo từng điều một.
Vương Chính Khanh liền giải thích từng điều một cho nàng, "Vương phi họ Thân, xuất thân danh môn vọng tộc, cũng không khó chung đụng. Nàng nhìn thấy nàng ấy, cũng không cần gò bó, làm theo lễ nghi là được. Ngược lại có một người, nhìn thấy nàng thì có thể tránh xa thì tránh xa, nếu không thể tránh thì nàng ta nói gì, đều nghe theo, về sau hãy bàn."
"Người nào?" Chân Ngọc kinh ngạc, vương phủ có nữ quyến làm cho người ta ghét như vậy sao?
Vương Chính Khanh nhỏ giọng nói: "Là quận chúa Đường Diệu Đan."
"Làm sao lại như vậy? Không phải nghe nói Quận chúa Đường Diệu Đan hoạt bát động lòng người, rất dễ chung sống hay sao?" Chân Ngọc nhớ ở kiếp trước, Đường Diệu Đan ở cạnh mình, thật là dễ chung đụng, vả lại khi đó cũng cảm thấy, Đường Diệu Đan là một thiếu nữ hoạt bát động lòng người, nếu gả cho người, cũng tất nhiên là một chủ mẫu hiền huệ. Sao lần này trong miệng Vương Chính Khanh, Đường Diệu Đan hình như là một người khác vậy.
Vương Chính Khanh rũ mắt nói: "Quận chúa Đường Diệu Đan a, chỉ ở trước mặt Cửu Giang vương, và trước mắt mấy mưu sĩ có tài, mới hoạt bát động lòng người . Còn với những người khác, thì chưa hẳn."
Chân Ngọc ngạc nhiên, tiếp đó lại tức giận, ngươi được đấy Vương Chính Khanh, thế này mà đã nói xấu quận chúa Đường Diệu Đan rồi, hừ!
Vừa nói chuyện, Hồ ma ma cũng là đứng ở ngoài mành hỏi Vương Chính Khanh: "Tối nay Tam gia có muốn nghỉ ngơi ở chỗ này không?"
Vương Chính Khanh nhìn về phía Chân Ngọc nói: "Nàng có giữ ta lại hay không? Giữ lại thì ta ở lại."
Hồ ma ma thính tai, nghe thấy lời Vương Chính Khanh nói, sợ Chân Ngọc nói năng lỗ mãng, cũng đáp thay: "Tam phu nhân chỉ chờ Tam gia tới đây đấy, sao lại không giữ lại? Vả lại dưới bếp đã hầm canh, là chuẩn bị cho Tam gia, đợi chút nữa là có thể uống rồi."
"Canh gì?" Vương Chính Khanh thuận miệng hỏi một câu, mắt nhìn Chân Ngọc.
Chân Ngọc bật thốt lên: "Là canh hổ tiên, ma ma tự mình trông lửa, hầm một ngày rồi, ngươi không uống thì thật đáng tiếc." Nàng chỉ muốn giành công cho Hồ ma ma, nhất thời lại quên mất hậu quả khi nói ra câu này .
Vương Chính Khanh vừa nghe, ánh mắt trong nháy mắt trở nên tĩnh mịch, cười như không cười nói: "A, là canh hổ tiên à! Vậy không uống nhất định là không được rồi."
Chân Ngọc thấy vẻ mặt của Vương Chính Khanh, không chút nghĩ ngợi, một tay cầm gối đầu ném qua, liếc mắt nói: "Ngươi có ý gì? Uống canh mà thôi, đừng nghĩ sai lệch."
"Nào có hiểu lầm? Người hiểu lầm chính là người ném gối đầu đấy." Vương Chính Khanh một tay bắt được ném tới gối đầu, nhẹ nhàng ném trên giường, đánh trúng áo khoác, ngồi vào bên giường, bên cạnh Chân Ngọc Thân, rỉ tai nói: "Thật ra thì, cho dù không uống canh hổ tiên, ta cũng sợ nàng không chịu nổi, nếu là uống canh hổ tiên, chỉ sợ sáng mai nàng không rời giường nổi."
Hơi thở của Vương Chính Khanh phảng phất ở bên cổ, cả người Chân Ngọc nổi da gà, không khỏi đưa tay đẩy, đẩy ra Vương Chính Khanh, đang muốn nói, chỉ nghe thấy phòng bên ngoài có nha đầu la ầm lên: "Tam gia, Tam gia, lão phu nhân phỏng tay rồi. . . . . ."
Vương Chính Khanh vừa nghe, hoảng sợ đúng thẳng người lên, xuống giường liền đi khỏi.
Nơi này Hồ ma ma vén rèm đi vào, vội vàng thay y phục cho Chân Ngọc nói: "Nói là lão phu nhân uống trà, không cẩn thận đổ ly trà, làm phỏng tay. Tam phu nhân mau mau đi qua nhìn một chút. Nếu không, sau này lại nói nàng dâu như Tam phu nhân bất hiếu."
Khi Chân Ngọc đến chỗ Ninh lão phu nhân, đã có nha đầu giúp Ninh lão phu nhân xức thuốc cao, bọc tay.
Vương Chính Khanh vẫn không yên lòng, đã sai người đi mời đại phu vào phủ.
Chỗ này của Ninh lão phu nhân hơi rối ren, vừa thấy Chân Ngọc đứng đó , cũng không biết đi đến hầu hạ, liền có chút bực tức, khiển trách nói: "Cũng không phải là đại phu, đứng lỳ ở đây làm cái gì? Chốc nữa ngã bệnh, lại nói là tới đây tận hiếu, không cẩn thận trúng gió, ta lại trở thành tội nhân."
Chân Ngọc cũng không so đo cùng Ninh lão phu nhân, thấy đại phu tới rồi, chẩn mạch nói không có đáng ngại, lại nhìn phương thuốc, dặn bảo nha đầu sắc thuốc cẩn thận, lúc này mới dẫn đám nha đầu trở về phòng.
Vừa mới về phòng, Hồ ma ma liền bưng canh hổ tiên vào, mắt thấy Vương Chính Khanh không đến, không khỏi nói: "Hầm canh cả một ngày, sao có thể lãng phí?" Ý tứ cũng là muốn Chân Ngọc sai người đi mời Vương Chính Khanh tới đây, cho dù như thế nào, cũng phải uống canh này.
"Sẽ không lãng phí đâu." Chân Ngọc một tay nhận lấy canh hổ tiên, sờ sờ đáy cốc, thấy không phỏng tay, liền thổi thổi, rồi uống một hớp.
Hồ ma ma không kịp ngăn nàng lại, không khỏi giậm chân, trợn mắt nói: "Đây là thuốc tráng dương, Tam phu nhân làm sao lại uống?"
"Gần đây cả người mềm nhũn, không có sức lực, đang cần tráng dương !" Chân Ngọc cười đáp.
Hồ ma ma tức giận, nhưng mà lại không thể làm gì .
Ninh lão phu nhân như vậy, Vương Chính Khanh đương nhiên không có tâm tình đến phòng Chân Ngọc, hai buổi tối liên tiếp, chỉ nghỉ ngơi trong thư phòng.
Ngày hôm nay dậy sớm, liền sai người đi nói cho Chân Ngọc biết, sau bữa cơm trưa phải trang điểm xong, trước giờ Thân thì đi dự yến tiệc ở vương phủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.