Giáo Sư À,anh Hại Chết Em Rồi!
Chương 14:
T-aki
22/08/2021
Cẩn Mai nhìn Phong Thần rồi nhìn sang Tuấn Hạo mà cảm xúc như một mớ hỗn độn vây quanh tâm trí cô không biết trả lời sao cho hợp lý.
Thấy Cẩn Mai vậy Tuấn Hạo nhanh trí:" À...bạn ấy nói đi đêm sợ nên nhờ em đưa qua ấy mà"
Phong Thần:" Sợ? Mới gặp nhau 1 ngày mà tin tưởng vậy à?đừng quên cậu là con trai"
Cẩn Mai:" À,có vẻ thầy Phong hiểu lầm rồi,em và Tuấn Hạo chơi với nhau từ cấp 2 năm lớp 9 ,nhưng lên cấp 3 cậu ấy chuyển qua Mỹ một thời gian giờ cậu ấy mới trở về được"
"Thôi vào nhà đi"- Phong Thần cũng chẳng muốn nghe giải thích.Đến anh mà cô còn chẳng nhớ cơ mà.
Cẩn Mai nhìn xung quanh một lượt,đúng là nhà của người trưởng thành có khác,chẳng thích trang trí này nọ,giản dị sạch sẽ là đủ.
"Giáo sư,mình thầy sống ở đây ạ?"-Cô mở lời.
Cẩn Mai:" Mà thầy chưa vợ con gì à?"
Cô vừa hỏi vậy Phong Thần đang rót nước liền ngưng lại vài giây.
Phong Thần:" Em nghĩ sao nếu cô ấy không nhớ được tôi?"
" Vậy là cô ấy mất trí ạ?"-Cô ngây thơ hỏi người đàn ông trước mặt.
Phong Thần bật cười:" Cứ cho là vậy đi"
Tuấn Hạo như vô hình trước hai người này.
Phong Thần nhìn sang Tuấn Hạo đang thất thần còn đổ thêm dầu vào lửa:" Cẩn Mai,đi vào phòng học đi ở ngoài này sợ ồn không vào đầu được"
"Nhưng mà...Tuấn...."-Cô ngập ngừng hơi ngại nhìn Tuấn Hạo.
Tuấn Hạo như hiểu hết ý của Phong Thần,không phải muốn kèm thêm hay gì,mà do hắn ta cố ý sắp đặt vậy để tiếp cận Triệu Cẩn Mai,gì chứ về việc này Tuấn Hạo anh rất rõ,từ khi gặp ngoài cửa đã nghi lắm rồi bởi những câu hỏi toát ra mùi ghen nồng nặc,còn về tuổi tác nữa cũng không cách xa nhau mấy,Triệu Cẩn Mai 24 hắn ta 26.
Nếu bây giờ Tuấn Hạo ngăn lại không cho Cẩn Mai một không gian yên tĩnh để học thì cũng thật là không hay lắm.
"Được rồi,mình ngoài này chờ,cậu cứ học đi cho yên tĩnh"-Tuấn Hạo cười gật đầu với cô.
Cẩn Mai:" Vậy chờ mình nhé"
Tuấn Hạo:" Ừ"
-----------
Phong Thần đưa cho cô một tệp bài tập đã được in.Cô thấy vậy mà tay run run cầm lấy sấp giấy,thực sự lúc này Triệu Cẩn Mai chỉ muốn chạy đi ngay lập tức ra khỏi căn nhà của tên Ma Vương này.
"Làm đi,hôm nay chỉ cần làm hết hai mặt giấy thôi còn cầm về ôn thêm rồi mỗi ngày gửi bài tập cho tôi"-Phong Thần nhìn cô nâng gọng kính lên rồi nói.
"What?"-Cô bất lực muốn khóc.
Nhìn vào đề mà nản,may ra còn nhớ vài cách làm một hai bài.
Cẩn Mai:" Nhưng không biết thì làm kiểu gì hả thầy Phong?"
Phong Thần:"Nếu không biết em có thể hỏi tôi nhưng đổi lại..."
Cẩn Mai:" Đổi lại sao?"
Phong Thần:" Đổi lại khi em hỏi tôi một câu hỏi tôi cũng sẽ hỏi lại em một câu,được chứ?"
Cẩn Mai:" Còn có kiểu vậy luôn à?được thôi!"
Cứ như vậy mỗi câu hỏi kì lạ liên tục được ra cho cô.
Phong Thần:" Em có nhớ từng chơi thân với ai lúc còn nhỏ không?"-"Cậu bé tên Tuấn Hạo ngoài kia thân với em như thế nào?"-"Ba mẹ em có thích Tuấn Hạo không?"......
"Thầy Phong sao toàn là những câu hỏi không đâu vậy?"-Cô hết chịu nổi lên tiếng.
"Nếu không thích trả lời hay khó chịu em có thể tự làm bài mà không cần hỏi tôi,đừng quên tôi là chủ nhiệm của em"-Anh nói đầy tự tin khiến cô chỉ biết cứng họng.
Cẩn Mai:" Vâng"
Thật là không biết bao giờ cô mới có thể thoát khỏi con người tên Ma Vương này.
Phong Thần nhìn cô gái nhỏ đang ngồi cạnh mình thầm cười "em sẽ không bao giờ thoát khỏi tay tôi đâu cô gái"
Thấy Cẩn Mai vậy Tuấn Hạo nhanh trí:" À...bạn ấy nói đi đêm sợ nên nhờ em đưa qua ấy mà"
Phong Thần:" Sợ? Mới gặp nhau 1 ngày mà tin tưởng vậy à?đừng quên cậu là con trai"
Cẩn Mai:" À,có vẻ thầy Phong hiểu lầm rồi,em và Tuấn Hạo chơi với nhau từ cấp 2 năm lớp 9 ,nhưng lên cấp 3 cậu ấy chuyển qua Mỹ một thời gian giờ cậu ấy mới trở về được"
"Thôi vào nhà đi"- Phong Thần cũng chẳng muốn nghe giải thích.Đến anh mà cô còn chẳng nhớ cơ mà.
Cẩn Mai nhìn xung quanh một lượt,đúng là nhà của người trưởng thành có khác,chẳng thích trang trí này nọ,giản dị sạch sẽ là đủ.
"Giáo sư,mình thầy sống ở đây ạ?"-Cô mở lời.
Cẩn Mai:" Mà thầy chưa vợ con gì à?"
Cô vừa hỏi vậy Phong Thần đang rót nước liền ngưng lại vài giây.
Phong Thần:" Em nghĩ sao nếu cô ấy không nhớ được tôi?"
" Vậy là cô ấy mất trí ạ?"-Cô ngây thơ hỏi người đàn ông trước mặt.
Phong Thần bật cười:" Cứ cho là vậy đi"
Tuấn Hạo như vô hình trước hai người này.
Phong Thần nhìn sang Tuấn Hạo đang thất thần còn đổ thêm dầu vào lửa:" Cẩn Mai,đi vào phòng học đi ở ngoài này sợ ồn không vào đầu được"
"Nhưng mà...Tuấn...."-Cô ngập ngừng hơi ngại nhìn Tuấn Hạo.
Tuấn Hạo như hiểu hết ý của Phong Thần,không phải muốn kèm thêm hay gì,mà do hắn ta cố ý sắp đặt vậy để tiếp cận Triệu Cẩn Mai,gì chứ về việc này Tuấn Hạo anh rất rõ,từ khi gặp ngoài cửa đã nghi lắm rồi bởi những câu hỏi toát ra mùi ghen nồng nặc,còn về tuổi tác nữa cũng không cách xa nhau mấy,Triệu Cẩn Mai 24 hắn ta 26.
Nếu bây giờ Tuấn Hạo ngăn lại không cho Cẩn Mai một không gian yên tĩnh để học thì cũng thật là không hay lắm.
"Được rồi,mình ngoài này chờ,cậu cứ học đi cho yên tĩnh"-Tuấn Hạo cười gật đầu với cô.
Cẩn Mai:" Vậy chờ mình nhé"
Tuấn Hạo:" Ừ"
-----------
Phong Thần đưa cho cô một tệp bài tập đã được in.Cô thấy vậy mà tay run run cầm lấy sấp giấy,thực sự lúc này Triệu Cẩn Mai chỉ muốn chạy đi ngay lập tức ra khỏi căn nhà của tên Ma Vương này.
"Làm đi,hôm nay chỉ cần làm hết hai mặt giấy thôi còn cầm về ôn thêm rồi mỗi ngày gửi bài tập cho tôi"-Phong Thần nhìn cô nâng gọng kính lên rồi nói.
"What?"-Cô bất lực muốn khóc.
Nhìn vào đề mà nản,may ra còn nhớ vài cách làm một hai bài.
Cẩn Mai:" Nhưng không biết thì làm kiểu gì hả thầy Phong?"
Phong Thần:"Nếu không biết em có thể hỏi tôi nhưng đổi lại..."
Cẩn Mai:" Đổi lại sao?"
Phong Thần:" Đổi lại khi em hỏi tôi một câu hỏi tôi cũng sẽ hỏi lại em một câu,được chứ?"
Cẩn Mai:" Còn có kiểu vậy luôn à?được thôi!"
Cứ như vậy mỗi câu hỏi kì lạ liên tục được ra cho cô.
Phong Thần:" Em có nhớ từng chơi thân với ai lúc còn nhỏ không?"-"Cậu bé tên Tuấn Hạo ngoài kia thân với em như thế nào?"-"Ba mẹ em có thích Tuấn Hạo không?"......
"Thầy Phong sao toàn là những câu hỏi không đâu vậy?"-Cô hết chịu nổi lên tiếng.
"Nếu không thích trả lời hay khó chịu em có thể tự làm bài mà không cần hỏi tôi,đừng quên tôi là chủ nhiệm của em"-Anh nói đầy tự tin khiến cô chỉ biết cứng họng.
Cẩn Mai:" Vâng"
Thật là không biết bao giờ cô mới có thể thoát khỏi con người tên Ma Vương này.
Phong Thần nhìn cô gái nhỏ đang ngồi cạnh mình thầm cười "em sẽ không bao giờ thoát khỏi tay tôi đâu cô gái"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.