Giáo Sư À,anh Hại Chết Em Rồi!
Chương 26:
T-aki
25/09/2021
__15 phút sau__
Cô Tô:"Đến nhà rồi, cảm ơn thầy Phong đưa tôi về nhé!"
Phong Thần:"Không có gì đâu."
Cô Tô cố tình nhìn lại phía sau xe thấy Cẩn Mai đã ngủ từ bao giờ:"Vậy Cẩn Mai..."
Phong Thần cũng nhìn lại khoé miệng anh mỉm cười:"Để tôi đưa em ấy về nhà,cô yên tâm."
Cô Tô:"Vậy tôi vào nhà trước nhé."
Phong Thần:"Ừ, chào cô."
Cô Tô:"Chào anh."
Phong Thần mở cửa xe ra đi lại phía ghế sau mở cửa đỡ đầu cô rồi bế cô lên bất ngờ, nhưng sao mà đánh thức điện chú heo này dậy cơ chứ.Anh bế cô lên ghế trước rồi nhẹ nhàng đặt xuống đóng cửa lại.
Cô Tô vừa quay lại đã nhìn thấy cảnh này như muốn nổ tung đầu lên,tiếc là không thể xé xác được Cẩn Mai ngay lúc này.
"Hừ, cô ta cứ ảo tưởng đi, đừng nghĩ Phong Thần sẽ thích cô thật Cẩn Mai à, mối tình này sẽ khó thành duyên."
Vừa nghĩ được một đoạn thì ô tô của Phong Thần đã chạy vèo đi mất.
Anh nhìn cô rồi tự nghĩ vu vơ đủ thứ, cô ấy quên mình rồi sao?, Phong Thần này không còn là thanh mai trúc mã của em nữa sao?, em từng đòi cưới anh cơ mà, giờ anh về rồi đây chỉ tiếc là em đã quên anh một cách không thương tiếc...
Vừa nghĩ anh vừa nhìn sang cô, cô vẫn vậy, tính cách vẫn như xưa, cô có một cái gì đó trong tính cách mà những cô gái khác không thể có, những năm ở Úc anh chưa bao giờ ngừng nghĩ về cô, anh luôn mong ngóng một ngày trở về để gặp cô, để sống hạnh phúc như lời hứa năm xưa cô và anh từng hứa...
Mới như vậy mà đã đến nhà Cẩn Mai, anh dừng xe lại nhìn khuôn mặt ngủ say của cô một lúc, ánh nắng bên ngoài của xe hắt vào mặt cô càng lắm nổi bật lên đường nét xinh đẹp trong sáng của cô làm anh không kìm được mà hôn lên trán cô một cái, thật sự ngay lúc này anh chỉ muốn ôm cô thật chặt bên mình không muốn buông ra đã gần nhiều năm xa cách nhưng cũng không thể.
Chợt Cẩn Mai vươn vai một cái rồi ngáp một hơi dài, Phong Thần thấy vậy thì quay người lại về ghế của mình như không có chuyện gì.
Cẩn Mai vừa ngái ngủ vừa hỏi:"Đến nhà em rồi à thầy Phong?"
Phong Thần:"Ừ."
Cô dụi mắt đi rồi...hình như có cái gì đó không đúng?.
Cẩn Mai:"Nãy em ngủ ở ghế dưới mà? Sao đã lên đây rồi nhỉ?"
Phong Thần bình tĩnh:"Cô Tô bế em lên mà."
Thầy Phong nghĩ Cẩn Mai ngu chắc? Vừa đấu đá nhau với bà cô khi nãy mà tự nhiên tốt với mình vậy chắc chắn là điều không thể, mà Cẩn Mai cũng không muốn tra hỏi gì thêm, cô cầm túi xách rồi mở cửa tạm biệt thầy Phong đi về nhà.
Cô Tô:"Đến nhà rồi, cảm ơn thầy Phong đưa tôi về nhé!"
Phong Thần:"Không có gì đâu."
Cô Tô cố tình nhìn lại phía sau xe thấy Cẩn Mai đã ngủ từ bao giờ:"Vậy Cẩn Mai..."
Phong Thần cũng nhìn lại khoé miệng anh mỉm cười:"Để tôi đưa em ấy về nhà,cô yên tâm."
Cô Tô:"Vậy tôi vào nhà trước nhé."
Phong Thần:"Ừ, chào cô."
Cô Tô:"Chào anh."
Phong Thần mở cửa xe ra đi lại phía ghế sau mở cửa đỡ đầu cô rồi bế cô lên bất ngờ, nhưng sao mà đánh thức điện chú heo này dậy cơ chứ.Anh bế cô lên ghế trước rồi nhẹ nhàng đặt xuống đóng cửa lại.
Cô Tô vừa quay lại đã nhìn thấy cảnh này như muốn nổ tung đầu lên,tiếc là không thể xé xác được Cẩn Mai ngay lúc này.
"Hừ, cô ta cứ ảo tưởng đi, đừng nghĩ Phong Thần sẽ thích cô thật Cẩn Mai à, mối tình này sẽ khó thành duyên."
Vừa nghĩ được một đoạn thì ô tô của Phong Thần đã chạy vèo đi mất.
Anh nhìn cô rồi tự nghĩ vu vơ đủ thứ, cô ấy quên mình rồi sao?, Phong Thần này không còn là thanh mai trúc mã của em nữa sao?, em từng đòi cưới anh cơ mà, giờ anh về rồi đây chỉ tiếc là em đã quên anh một cách không thương tiếc...
Vừa nghĩ anh vừa nhìn sang cô, cô vẫn vậy, tính cách vẫn như xưa, cô có một cái gì đó trong tính cách mà những cô gái khác không thể có, những năm ở Úc anh chưa bao giờ ngừng nghĩ về cô, anh luôn mong ngóng một ngày trở về để gặp cô, để sống hạnh phúc như lời hứa năm xưa cô và anh từng hứa...
Mới như vậy mà đã đến nhà Cẩn Mai, anh dừng xe lại nhìn khuôn mặt ngủ say của cô một lúc, ánh nắng bên ngoài của xe hắt vào mặt cô càng lắm nổi bật lên đường nét xinh đẹp trong sáng của cô làm anh không kìm được mà hôn lên trán cô một cái, thật sự ngay lúc này anh chỉ muốn ôm cô thật chặt bên mình không muốn buông ra đã gần nhiều năm xa cách nhưng cũng không thể.
Chợt Cẩn Mai vươn vai một cái rồi ngáp một hơi dài, Phong Thần thấy vậy thì quay người lại về ghế của mình như không có chuyện gì.
Cẩn Mai vừa ngái ngủ vừa hỏi:"Đến nhà em rồi à thầy Phong?"
Phong Thần:"Ừ."
Cô dụi mắt đi rồi...hình như có cái gì đó không đúng?.
Cẩn Mai:"Nãy em ngủ ở ghế dưới mà? Sao đã lên đây rồi nhỉ?"
Phong Thần bình tĩnh:"Cô Tô bế em lên mà."
Thầy Phong nghĩ Cẩn Mai ngu chắc? Vừa đấu đá nhau với bà cô khi nãy mà tự nhiên tốt với mình vậy chắc chắn là điều không thể, mà Cẩn Mai cũng không muốn tra hỏi gì thêm, cô cầm túi xách rồi mở cửa tạm biệt thầy Phong đi về nhà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.